Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 90: Thực thực giả giả

Ánh nắng chiếu xuyên qua các tầng lá, rọi lên gương mặt nhóc con tóc đen khiến nó nhăn mặt, cọ cọ vào lồng ngực ấm áp kia.
Phong Vô Uyên nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ, khẽ cười ra tiếng, đưa tay sờ lên gương mặt trắng nõn mịn màng.
Nhóc con thấy nhột, liền há miệng cắn lấy cái thứ đang quấy rầy mình.
Tuy cắn ngón tay Phong Vô Uyên, nhưng nhóc con vẫn là luyến tiếc làm đau người ta, cái lưỡi mềm mại linh hoạt liếm liếm vài cái rồi buông ra, con ngươi đen ngập nước nhìn nam nhân tuấn mỹ ngay bên cạnh.
“Tỉnh dậy đánh răng rửa mặt rồi xuất phát nào.” Hôn nhẹ lên má nhóc con, Phong Vô Uyên ôm Đoan Mộc Ngưng dậy.
Ngọt ngào cười, Đoan Mộc Ngưng duỗi thân người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang cười của Mộ Niệm Hựu.
“Sớm!”
“Tiểu Niệm Niệm sớm!” Lại là nụ cười ngọt ngào.
Sáng sớm nay thật đẹp a.
……
Thức dậy, rửa mặt chải đầu, thu thập đồ dùng lại, bốn người Phong Vô Uyên lại tiếp tục xuất phát.
“Vô Uyên, xuyên qua khu rừng này chúng ta sẽ tới thành trấn sao?” Ngồi đằng trước Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng cầm máy ảnh Trí Não, hiện tại trên màn hình là bản đồ đại lục Thiên Vực.
“Ha ha…..” Dịu dàng nhìn màn hình Trí Não trong tay Đoan Mộc Ngưng, ngón tay thon dài chỉ vào một biểu tượng thành trấn trên bản đồ: “Sau khi ra khỏi khu rừng, sẽ đến Kính Việt Thành, luật nơi này so với Phong Duyên Thành của Phong ca ca ngươi không sai biệt lắm, chẳng là ở gần phía đông của đại lộ, cho nên lượng người đông hơn.”
Đối với việc Đoan Mộc Ngưng thường hay lôi ra vài máy móc kì quái, Phong Vô Uyên đã không còn lộ vẻ kinh dị nữa, hiển nhiên loại thói quen này đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.
Lần này cùng Đoan Mộc Ngưng lén trộm ra ngoài, buông xuống toàn bộ tộc vụ, Phong Vô Uyên cảm thấy thật thoải mái, loại cảm giác thoải mái mà từ trước tới nay hắn chưa từng có trong đời, hơn nữa còn có Đoan Mộc Ngưng ở bên cạnh, tâm tình đã tốt càng tốt hơn.
“So với Phong Duyên Thành của Phong ca ca náo nhiệt hơn sao?” Đoan Mộc Ngưng nhíu mày.
Ngón tay gầy gầy thon dài nhẹ nhàng xẹt qua màn hình, sau đó dừng ngay tại biểu tượng ghi ba chữ “Phong Duyên Thành màu đỏ, bức bản đồ này sau khi được quét vào Trí Não đã được Hùng cục cưng đặc biệt xử lý qua càng thêm chi tiết.
“Phong Duyên Thành của Phong ca ca ngươi chỉ tới đây thôi, ngay tại trung gian phía nam đại lục, cho nên đa phần xuất nhập Phong Duyên Thành đề là người ở dọc đại lộ phía nam và người Phượng tộc.” Phong Vô Uyên cẩn thận giải thích cho Đoan Mộc Ngưng hiểu.
“Nga….” Nhóc con khinh hô một tiếng, sau đó chọt nắm tay nhỏ nhỏ vào màn hình: “Như vậy nếu chúng ta đi bằng đường lớn, sẽ phải đi qua Phong Duyên Thành của Phong ca ca, sau đó tới nơi này rồi mới tới được trung ương Chi Đô?”
“Đúng vậy, nhóc con thông minh nha!” Phong Vô Uyên vuốt tóc nhóc con trong lòng.
Nhìn bản đồ, Đoan Mộc Ngưng nhíu nhíu mày.
Hình như bọn họ phải đi đường vòng a!
Huyễn Nguyệt Trừng cưỡi bạch hồ nghe Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng nói chuyện, ánh mắt không ngừng nhìn bản đồ hiện trên màn hình Trí Não trong tay Phong Vô Uyên.
Tuy không giống Phong Vô Uyên đã muốn chết lặng đối với mấy thứ kỳ quái của Đoan Mộc Ngưng, nhưng Hồ đế Huyễn Nguyệt Trừng đây không phải là người có lòng hiếu kỳ lớn.
“Phượng Quân, dựa theo hành trình, đi thêm nửa ngày nữa sẽ đến Kính Việt Thành, tuy không đi theo đường lớn, có thể dễ dàng tránh thoát khỏi sự theo dõi của Hổ tộc, nhưng đoàn người của chúng ta thật sự là quá mức…. dẫn nhân chú mục.” Nhếch môi cười, Huyễn Nguyệt Trừng đưa đôi tử mâu về phía hai người đang cưỡi Hỏa Vân tinh tế đánh giá.
Hai linh thú cộng thêm bốn người bọn họ đúng là cực kỳ dẫn nhân chú mục nha.
Phượng Quân Phượng tộc có dấu hiệu đặc biệt chính là mái tóc đỏ cùng y phục đỏ như lửa cộng thêm môi đôi hồng mâu, còn đôi tai hồ ly trắng muốt và đôi tử mâu lại là đặc thù của Hồ tộc Hồ đế.
Người bình thường ở tại đại lục này đều có tóc màu rám nắng, nhưng nếu có tu tập qua thuật pháp hay người Nhân tộc có vũ kỹ có được thuộc tính chi linh màu tóc có thể sẽ thay đổi.
Tuy rằng đại lục Thiên Vực có không ít hỏa hệ thuật sư có mái tóc màu đỏ, nhưng loại vừa mới sinh ra đã có tóc đỏ mắt đỏ như Phong Vô Uyên vẫn là rất dẫn nhân chú mục.
Không nói đến hai người Phong Vô Uyên và Huyễn Nguyệt Trừng dẫn nhân chú mục nữa, chỉ cần hai đứa nhóc con tóc đen mắt đen như Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc rồi.
Bởi vì ở đại lục này không có người nào có tóc đen mắt đen.
“Đúng vậy.” Phong Vô Uyên nhẹ nhàng chọn mi, một lát sau mới hạ mắt, khóe miệng nhếch lên: “Chuyện này ta cũng đã có nghĩ đến, cho nên trước khi rời tộc, ta đã sớm bảo dược sư giúp ta chuẩn bị tốt dược tề.”
“Dược tề?” Đoan Mộc Ngưng ngồi ở trong lòng Phong Vô Uyên chớp chớp mắt, lộ vẻ tò mò.
“Trước kia đã dùng qua rồi.” Phong Vô Uyên thấy vẻ mặt tò mò của Đoan Mộc Ngưng, khóe miệng gợi lên tia cười khẽ.
Nhóc con của hắn luôn tò mò như vậy a….
“Trước kia…. Nga….. Chính là thứ giúp thay đổi màu tóc, màu mắt cũng thay đổi sao?” Đoan Mộc Ngưng hai mắt chớp chớp, bộ dáng muốn nhún nhảy tới nơi.
Kỳ thật y đã muốn thử sử dụng dược thủy làm thay đổi màu tóc rồi.
“Ân.”
“Dược tề đổi màu tóc sao?” Huyễn Nguyệt Trừng nhíu nhíu mày: “Dược tề đổi màu đối với ta vô dụng, bất quá nghe nói dùng Thủy chi linh Thanh linh ma pháp có thể giải trừ hiệu quả.”
“Dược này, Hồ đế ngươi có thể yên tâm, dược sư đã đặc biệt nhắm vào phương diện này mà cải tiến qua, hiệu lực dược rất lâu, không giống như dược tề bình thường đều phải canh thời gian mà tiếp tục dùng.” Phong Vô Uyên thản nhiên nói.

Lục Lân Phi thân là Quỷ dược sư Thiên Vực lừng lẫy đại danh, đương nhiên điều chế dược không giống như bình thường rồi.
“Ân…..” Huyễn Nguyệt Trừng cười khẽ.
“Ai ai…..” Nghe hai người thảo luận, Đoan Mộc Ngưng khẽ lên tiếng đánh gãy.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng của Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên chọn mi.
“Các ngươi một người là Phượng Quân, một người là Hồ đế, chỉ thay đổi màu sắc tóc và mắt cũng rất dễ dàng bại lộ hành tung.” Ai, hai tộc chủ đại nhân đỉnh đỉnh đại danh này, không biết là do y quá thông minh hay là do hai người này cực ngốc đây.
Nghe lời nói non nớt đầy vẻ trêu chọc của Đoan Mộc Ngưng, Mộ Niệm Hựu khẽ cười ra tiếng.
“Ý của Tiểu Ngưng chính là, các ngươi cho dù có làm như thế nào đi nữa cũng không che dấu được thân phận.” Ngẩng mặt lên, ánh mắt dừng ngay trên đầu Huyễn Nguyệt Trừng, Mộ Niệm Hựu đưa tay: “Hơn nữa, lỗ tai của Trừng không che được.”
Bàn tay trắng nõn sờ sờ cái lỗ tai trắng trắng mềm mềm đầy lông hồ ly kia.
Xúc cảm mềm mại từ lỗ tai truyền tới làm cho biểu tình của Huyễn Nguyệt Trừng trở nên nhu hòa, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm kia, đưa lên hôn hôn, đổi lấy gương mặt đỏ bừng bừng của Mộ Niệm Hựu.
Nhìn hai người cưỡi bạch hồ ngọt ngọt ngào nào, Đoan Mộc Ngưng rùng mình, sau đó nhỏ giọng than thở ở trong lòng Phong Vô Uyên.
“Thực là quấn quýt si mê.”
Nhóc con đang than thở kia hoàn toàn không nghĩ tới những lúc y cùng Phong Vô Uyên ngọt ngào cũng có cùng một bộ dạng giống như vậy a.
Nhóc con than thở, khiến Phong Vô Uyên thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Nhóc con của hắn đúng là càng ngày càng đáng yêu.
Ngoài Kính Việt Thành, vài cái bóng dáng rất nhanh xẹt qua, sau đó trốn vào bên trong khu rừng cách đó không xa, một giây sau đã biến mất vô tung, đủ để thấy năng lực của mấy người này rất cao.
“Tiểu Bạch, ở đây!”
Cánh tay nho nhỏ vươn ra, một con chim bồ câu nhỏ nhỏ màu trắng lông xù đã vỗ vỗ cánh bay tới.
Khánh khách – Bồ câu Tiểu Bạch nhìn người trước mặt, kêu to mấy tiếng, không chút sợ sệt.
Hưu hưu hưu –
Lại qua chốc lát, vài đạo thân ản lóe lên, nháy mắt đã đến trước mặt đứa bé.
“Thuộc hạ, tham kiến Các chủ.”
“Thương Lãng ca ca, các ngươi đến đây.” Phất tay để cho bồ câu bay đi, Đoan Mộc Ngưng nhìn mấy người đang quỳ gối trước mặt mình.
Các chủ ra lệnh, đương nhiên phải khẩn cấp tuân theo. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn đứa bé tóc đen mắt đen, trong mắt Mộc Thương Lãng nồng đậm ý cười.
“Những thứ ta nhờ Thương Lãng ca ca chuẩn bị, đã chuẩn bị tốt chưa?” Hai mắt chớp chớp, Đoan Mộc Ngưng vẻ mặt chờ mong.
“Đương nhiên rồi, mời xem!”
Mộc Thương Lãng cùng vài người dời qua hướng khác, đằng sau bọn họ xuất hiện hai đứa nhỏ mười tuổi.
Hai đứa nhỏ này lớn lên đều cực kỳ xinh đẹp, chỉ tiếc cặp mắt kia lại lạnh nhạt vô ba, giống như đầu gỗ không sức sống.
“Ân…..” Nhìn hai đứa nhỏ kia, Đoan Mộc Ngưng có chút đăm chiêu.
“Các chủ? Như thế nào, không hài lòng?” Thấy Đoan Mộc Ngưng đăm chiêu, Mộc Thương Lãng mặt nhăn mày nhíu.
“Hai đứa nhỏ này là….”
“Hai đứa nhỏ này đều là cô nhi, là do Tuyệt Trần tỷ tỷ ôm về lúc vô tình đi ngang qua thôn chạy nạn, sau đó được người chúng ta nuôi nấng.” Mộc Thương Lãng giải thích.
“Bọn họ tên gì?” Đoan Mộc Ngưng ngồi xổm xuống nhìn hai đứa nhỏ.
“Bọn họ không có tên.” Mộc Thương Lãng khẽ lắc đầu.
Những đứa nhỏ trong “Tuyệt” không hề có tên, chỉ khi nào thông qua đặc huấn mới có thể có tên của chính mình.
“Như vậy a…..” Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt một đầu xanh lam một đầu xanh lá, đủ để thấy hai nhóc này một đứa là Thủy chi linh thuật sư, một đứa là Phong chi linh thuật sư: “Ân, vậy kêu là Lan Linh và Lam Phong đi.”
Nói xong liền dùng tay viết tên hai người xuống đất.
Đối với việc Đoan Mộc Ngưng ban tên, hai đứa nhỏ rõ ràng có chút không biết phải làm sao?
“Lan Linh [Lam Phong], tạ Các chủ ban thưởng tên.”
“Không cần cảm tạ, ta còn muốn nhờ các người hỗ trợ ta nữa nha.” Cười với bọn họ một cái, sau đó nhìn ra phía sau Phong Vô Uyên: “Muốn đi đường không chút phiền toái, chỉ thay đổi màu tóc cùng màu mắt là không có đủ, muốn cùng chơi đùa với Hổ vương, thì phải cho hắn biết cái gì gọi là giả giả thực thực!!”

back top