Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 13: Oan gia ngõ hẹp lại chạm nhau - Gặp tiểu nhân ngỡ là quân tử

 

Tiếng quát vang lên khiến Liễu Hận vừa phẫn nộ vừa tự giận thân :

 

- Các hạ nên ngoan ngoãn ngồi yên. Bằng không, đừng trách bổn cô nương hạ thủ bất lưu tình.

 

Âm thanh của Hạ Lan, chàng biết. Và càng biết chàng càng giận chính chàng. Bởi chàng vì quá vội với việc trị thương nên quên việc phòng bị.

 

Cũng may nếu kẻ uy hiếp chàng không phải Hạ Lan, mà là Tri Bất Nguyên hoặc ai khác, sinh mạng của chàng chắc chắn không kéo dài đến lúc này.

 

Chàng ngồi yên cho dù nhìn thấy từ phía sau có bàn tay của Hạ Lan đưa ra để thu hồi thanh kiếm của chàng.

 

Tiếp đó, chàng vẫn phải ngồi yên cho dù chàng đang cảm nhận bàn tay tả của Hạ Lan đang từ từ rời khỏi Linh Đài huyệt của chàng.

 

Chàng không dám nhích động vì chàng thừa biết Hạ Lankhông phảivô cớ khi đoạt mất thanh kiếm của chàng.

 

Giả sử chàng chưa bị chưởng thương, có thể chàng còn dám liều lĩnh ngã chúi người về phía trước để tìm dịp thoát hiểm. Nhưng với thương thé chưa kịp điều trị, chàng không thể nhanh bằng thanh kiếm của Hạ Lan. Chắc chắn nàng đang hờm sẵn thanh kiếm ngay phía sau chàng. Chỉ cần chàng loạn động, chính chàng phải trả giá bằng sinh mạng.

 

Đúng với cảm nhận của chàng, từ phía sau, Hạ Lan khẽ đưa đầu kiếm vào hậu tâm chàng với mệnh lệnh :

 

- Nghe cho kỹ đây, chậm chậm đứng lên! Đừng liều lĩnh mà mất mạng.

 

Nhìn chàng đứng lên thật khó nhọc, Hạ Lan nửa tán dương nửa mỉa mai :

 

- Thương thế nặng như vậy, các hạ vẫn có thể uy hiếp được họ Tri và sau đó là ta, thật không ngờ đấy.

 

Liễu Hận chán nản buông lời :

 

- Tại hạ đứng lên rồi. Cô nương còn mệnh lệnh nào nữa?

 

Hạ Lan cười thành tiếng :

 

- Đương nhiên phải còn. Nào! Hãy chậm vận nội công, các hạ từ từ bước ra ngoài nào.

 

Chàng bước đi với cảm giác khí huyết đang đảo lộn.

 

Bước ra bên ngoài đối với chàng là cả một kỳ công. Nhưng dường như Hạ Lan không quan tâm đến điều này.

 

- Không được dừng lại! Hãy bước đến cạnh rừng. Nhanh lên nào.

 

Hạ Lan không cần chàng bước bước chậm như trước nữa. Sự thúc hối của Hạ Lan chắc hẳn phải có nguyên do.

 

Liễu Hận chợt hiểu ra nguyên do đó, khi nghe Hạ Lan đi ở phía sau lên tiếng :

 

- Ta vẫn chưa tin Tri Bất Nguyên là người biết dùng độc và hạ độc Xuân Mai tỷ.

 

Các hạ nếu muốn sống hãy tiến đến giải độc cho Xuân Mai.

 

Lúc đó cạnh bìa rừng là thân hình bất động của Xuân Mai được Hạ Lan đặt vào một chỗ khuất. Và khi Hạ Lan ra lệnh như vậy thanh kiếm liền được Hạ Lan chạm sát vào hậu tâm Liễu Hận.

 

Đó là lời cảnh cáo, nếu Liễu Hận giở trò, Hạ Lan sẽ không ngần ngại đẩy mạnh kiếm về phía trước, đưa hồn chàng về chầu Diêm Vương.

 

Liễu Hận buộc lòng phải lên tiếng phân minh :

 

- Tại hạ không am tường chất độc. Cô nương bảo như thế chẳng thà giết tại hạ còn hơn.

 

Hạ Lan nhích mạnh kiếm về phía trước :

 

- Các hạ tưởng Hạ Lan này không dám làm điều đó sao? Đừng lầm tưởng như vậy.

 

Chàng cười buồn :

 

- Tại hạ hoàn toàn không lầm tưởng. Ngược lại cô nương cũng đừng lầm tưởng tại hạ là người thiện dụng độc.

 

- Ngươi...

 

Liễu Hận đứng lại, mặc cho đầu mũi kiếm của Hạ Lan đang chạm khá sâu vào lưng chàng :

 

- Tại hạ không hạ độc cũng không có năng lực giải độc. Cô nương muốn chém muốn giết gì cũng được.

 

Thái độ quyết liệt của chàng làm cho Hạ Lan bối rối :

 

- Ngươi thà chết không chịu giải độc?

 

- Tại hạ nói rồi. Cô nương không tin, tại hạ đành chịu.

 

Bất đắc dĩ, Hạ Lan bảo :

 

- Hừ! Ta thật khó mà tin ngươi. Để khi gặp gia sư xem ngươi giải thích như thế nào.

 

Bồng Xuân Mai tỷ lên.

 

Liễu Hận ngỡ nghe lầm nên hỏi lại :

 

- Cô nương vừa bảo gì?

 

Hạ Lan lập lại :

 

- Tiến đến mang Xuân Mai tỷ theo ta về cho sư phụ ta. Ngươi nghe không rõ à?

 

Chàng ngớ người :

 

- Tại hạ tự đi đứng còn không xong, làm sao có thể mang theo một người và người đó lại là nữ nhân.

 

Hạ Lan gắt :

 

- Ngươi dám kháng lệnh sao?

 

Chàng nhún vai bất lực :

 

- Được! Nhưng hậu quả thế nào cô nương dù có thấy cũng đừng trách tại hạ không nói trước.

 

Hạ Lan vẫn để kiếm chạm vào lưng chàng :

 

- Ta tự nhận biết đâu là giả dối, đâu là chân thật. Nhanh lên, đừng để ta hết nhẫn nại.

 

Chẳng đặng đừng, Liễu Hận phải khom người, cố nâng Xuân Mai lên bằng tất cả chỗ chân lực còn sót lại.

 

Nhìn chàng đang thật sự gắng sức, Hạ Lan bảo :

 

- Dù ngươi không phải kẻ hạ độc nhưng Xuân Mai tỷ bị như thế này cũng một phần do ngươi. Ngươi không nên oán thán. Đi nào!

 

Chàng muốn mở miệng để hỏi tại sao Hạ Lan bảo Xuân Mai bị như thế là do chàng. Nhưng chỉ để chi trì thân hình cho thật vững, chàng đang phải tận lực bình sình, còn hơi sức nào nữa để mở miệng phát thoại?

 

Do không hỏi nên chàng không biết phải đi về phương nào. Chàng đứng yên chờ đợi, cho dù Hạ Lan vừa hối thúc bảo chàng phải bước đi.

 

Chợt hiểu, Hạ Lan bảo :

 

- Tiến thẳng về phía trước. Cứ men theo cánh rừng. Đừng chậm trễ nữa.

 

Chàng bước đi hoàn toàn theo sự điều động của Hạ Lan.

 

Được một lúc lâu, khi thấp thoáng phía trước đã là nơi có đông người qua lại, Hạ Lan sợ mọi người lưu tâm đến bệnh tình của Xuân Mai, vội hạ lệnh :

 

- Dừng lại!

 

Chàng chưa kịp dừng, vì lúc này đâu phải hễ muốn dừng là dừng?

 

Hạ Lan bất ngờ kêu lên kinh ngạc :

 

- Cửu Ma Ma!

 

Vút!

 

Một mỹ phụ trung niên với xiêm y tha thướt hoàn toàn không giống với người võ lâm bỗng lao đến bằng khinh thân pháp thật ma mị khác thường.

 

Vừa xuất hiện, mỹ phụ trung niên cau mặt :

 

- Y là ai? Xuân Mai tại sao bị như thế này?

 

Do đang mệt nhoài và không thể phát thoại, Liễu Hận đành đứng yên, chấp nhận những gì Hạ Lan đang thuật lại.

 

Cũng may cho Liễu Hận, Hạ Lan thuật lại đúng những gì đã nhìn thấy. Chỉ riêng việc có liên quan đến Xuân Mai, Hạ Lan vẫn phần nào đề quyết chàng là hung thủ hạ độc Xuân Mai.

 

Ngay khi Hạ Lan dứt lời, mỹ phụ trung niên nửa lo lắng nửa giận dữ bảo Liễu Hận :

 

- Hãy đặt Xuân Mai xuống.

 

Chàng vừa khom người định làm theo lệnh của mỹ phụ trung niên, toàn thân chàng vì quá kiệt lực phải chấp chới ngã về phía trước.

 

Vút!

 

Bằng thân thủ điêu luyện, mỹ phụ trung niên kịp lao đến vừa đón đỡ thân hình Xuân Mai vừa phát ra một nhu kình đẩy nhẹ Liễu Hận phải té ngồi.

 

Thay vì xem xét ngay tình trạng của Xuân Mai, mỹ phụ trung niên bỗng nhìn chú mục vào chàng :

 

- Bên trong người của ngươi là vật gì?

 

Chàng kinh ngạc, không hiểu vật gì được mỹ phụ trung niên ám chỉ.

 

Thấy chàng chậm trễ trong việc trả lời, mỹ phụ trung niên vội đặt Xuân Mai xuống và thần tốc lao ập vào chàng.

 

Vút!

 

Không tưởng mỹ phụ trung niên ngay lần đầu chạm mặt lại muốn động thủ, Liễu Hận theo bản năng bất ngờ hất tay lên.

 

Tuy nhiên phần vì chàng nội thương hãy còn, phần thì do thân thủ của mỹ phụ trung niên quá nhanh ảo, Liễu Hận chỉ mới đưa tay lên giữa chừng đã bị mỹ phụ trung niên khống chế huyệt đạo.

 

Chàng kinh hãi đưa mắt nhìn mỹ phụ trung niên đang giận dữ chọc tay vào bọc áo của chàng.

 

Sau cùng khi mỹ phụ trung niên lấy từ trong người chàng ra một vật, chàng mới hiểu vật được mỹ phụ trung niên ám chỉ chính là cái bầu nước kỳ quái mà chàng đã cố tình mang theo.

 

Thấy chàng nhìn chòng chọc vào bầu nước bằng sắt luyện, mỹ phụ trung niên chợt cười lạnh :

 

- Hay lắm! Ta đã khổ công truy tìm vật này mười mấy năm nay, không ngờ nó đã rơi vào tay ngươi.

 

Liễu Hận càng thêm ngơ ngác khi nghe mỹ phụ trung niên ra lệnh cho Hạ Lan :

 

- Ta sẽ đưa Xuân Mai về, tìm cách giải độc. Phần hắn, giam hắn lại. Ngươi biết phải giam hắn ở đâu rồi chứ, Hạ Lan?

 

Hạ Lan ứng tiếng :

 

- Hạ Lan biết rồi, Cửu Ma Ma yên tâm.

 

Dứt lời Hạ Lan một tay cầm kiếm, tay còn lại nhấc bổng Liễu Hận lên và đưa chàng đi.

 

Vút!

 

Ngỡ Hạ Lan đưa chàng đi đến đâu, Liễu Hận hoàn toàn kinh ngạc khi nhận ra Hạ Lan đang đưa chàng đi trở lại cánh rừng vừa rồi.

 

Cách di chuyển của Hạ Lan chứng tỏ nàng rất thông thuộc địa hình. Lao sâu vào rừng ước chừng ba mươi trượng, Hạ Lan bắt đầu chuyển hướng về phía tả, đi thêm trăm trưọng nữa.

 

Tuy lúc này vầng dương hãy còn soi tỏ, phải một lúc nữa mới thật sự là hoàng hôn, nhưng do khu rừng càng lúc càng dày đặc, nên cảnh quang xung quanh thật âm u.

 

Liễu Hận dù căng hết mục lực vẫn không nhìn thấy vật gì vượt quá năm trượng. Hạ Lan thì ngược lại, nàng hoặc có mục lực tinh tường hoặc do thông thuộc địa hình nên vẫn thản nhiên di chuyển.

 

Đến một cội cây thật to với tán cây bao phủ cả một phạm vi gần hai mươi trượng vuông. Liễu Hận lo lắng vì Hạ Lan bất chợt dừng lại.

 

Mệnh lệnh của mỹ phụ trung niên rất rõ, bảo Hạ Lan phải giam giữ chàng. Nhưng với địa hình quanh đây chỉ là rừng và rừng, Liễu Hận không thể hiểu Hạ Lan định giam giữ chàng ở đâu?

 

Chàng chợt có ý ngờ vực :

 

- “Không lẽ mệnh lệnh giam giữ chỉ là ám hiệu giữa họ với nhau? Thật ra mệnh lệnh đó hàm ý muốn bảo Hạ Lan đưa ta đến nơi kín đáo để hạ thủ?”

 

Đặt chàng ngồi xuống với phần lưng tựa vào thân cây to lớn nọ, Hạ Lan bỗng lên tiếng :

 

- Đây là cơ hội cuối cùng để ngươi cung xưng tất cả sự thật. Ngươi còn ương bướng hoặc cố tình dối trá, đừng trách số phận sao quá hẩm hiu.

 

Liễu Hận hốt hoảng :

 

- Cô nương định hạ sát tại hạ thật sao?

 

Hạ Lan phát hiện sự hốt hoảng của chàng, nàng bĩu môi :

 

- Vậy ngươi tưởng ta đưa ngươi đến tận đây để làm gì? Ta...

 

Hạ Lan chưa dứt lời, bất ngờ có một giọng nói lạnh lùng vang đến :

 

- Hạ Lan! Thay vì giết gã, nàng có thể giao gã cho ta?

 

Giật bắn người vì không ngờ ở tận nơi này vẫn có người xuất hiện, Hạ Lan bật quát :

 

- Ai?

 

Âm thanh kia đến gần hơn. Và cùng với âm thanh này, một bóng người chợt thấp thoáng đi đến dưới ánh sáng âm u của cánh rừng.

 

- Sao vậy, Hạ Lan? Đến âm thanh giọng nói của ta, nàng cũng không nhận ra sao?

 

Liễu Hận kêu thầm, trong khi Hạ Lan thảng thốt kêu thành tiếng :

 

- Tam Nhân khóai kiếm Tri thiếu gia?

 

Tri Bất Nguyên lững thừng xuất hiện. Y phục của y đã kịp thay đổi, không còn vẻ gì thảm não như khi nãy bị Liễu Hận dùng kiếm rọc rách y phục nữa.

 

- Nàng cũng biết đến ngoại hiệu của ta, chứng tỏ thân phận của một kiều nữ như nàng ở Bách Hoa Viên chỉ là giả trá.

 

Hạ Lan cau tít đôi mày liễu :

 

- Tri thiếu gia nói như vậy là hàm ý gì. Thân phận của tiểu nữ như thế nào can gì đến thiếu gia?

 

Tri Bất Nguyên cười khanh khách :

 

- Đương nhiên là không can hệ gì đến ta. Nhưng ta vẫn muốn biết tại sao nàng và Xuân Mai phải cố tình che giấu thân phận?

 

Hạ Lan nhún vai :

 

- Tri thiếu gia hỏi chi vấn đề này? Đến Bách Hoa viện, Tri thiếu gia phải chỉ muốn giải sầu bằng mỹ tửu sao? Bằng vào nguyên cớ đó, tiểu nữ vẫn thể hiện đủ thân phận một kiều nữ để hầu rượu thiếu gia. Tri thiếu gia còn đòi hỏi gì hơn nữa?

 

Tri Bất Nguyên thoáng bất ngờ vì lời lẽ quá ư minh bạch của Hạ Lan. Y ngập ngừng một lúc mới nghĩ được câu biện bạch thật vụng về :

 

- Đành rằng đã làm tròn thân phận một kiều nữ, nhưng từ khi ta biết nàng không phải là một kiều nữ bình thường, ta không thể không tự hỏi nàng muốn dò xét gì ở ta?

 

Hạ Lan vẫn giữ thái độ thản nhiên :

 

- Là một kiều nữ lẽ đương nhiên tiểu nữ phải dò xét ý tứ của bất kỳ ai tìm đến bổn viện. Có như thế, sinh ý của bổn viện mới không đình trệ, những kiều nữ của bổn viện mới không vất vả kiếm tìm vật thực nuôi thân.

 

Tri Bất Nguyên bỗng lóe lên những tia nhìn kỳ quái :

 

- Theo nàng nói, nàng dò xét ý tứ của khách nhân để sẵn sàng chiều ý những nhu cầu của khách?

 

Đoán được tà ý của họ Tri, Hạ Lan dè dặt đáp :

 

- Nếu Tri thiếu gia muốn đề cập đến nhu cầu hưởng lạc của khách, đáng tiếc đó không là lề lối của bổn viện.

 

- Sao vậy? Nàng không phải một kiều nữ sao?

 

- Tri thiếu gia xin đừng nhầm lẫn giữa kiều nữ và kỹ nữ.

 

Tri Bất Nguyên bật cười :

 

- Ha... ha... ha...! Ta lại nghĩ khác, hai danh xưng đó thực chất chỉ là một.

 

Tràng cười đầy tà ý của Tri Bất Nguyên khiến Hạ Lan phẫn nộ :

 

- Tri thiếu gia muốn nghĩ như thế nào cũng được. Nhưng tiểu nữ khuyên Tri thiếu gia nên loại trừ tiểu nữ và Xuân Mai.

 

Hạ Lan phẫn nộ càng làm Tri Bất Nguyên thích thú :

 

- Hóa ra có đến hai Hạ Lan. Một thật nhu mì, sẵn sàng hầu khách ở Bách Hoa viện, một hung hăng dữ tợn chẳng khác nào nữ hiệp anh thư. Ha... ha... ha...

 

Hạ Lan sa sầm nét mặt :

 

- Tri thiếu gia nói không sai. Và ngay lúc này, ở tại đây, tiểu nữ sẽ không dễ dãi như ở bổn viện. Tri thiếu gia nên nhận thức rõ điều đó và đừng để tiểu nữ phải khó xử sau này.

 

- Ta đang nhận thức rõ điều đó và ta sẵn sàng chấp nhận mọi thái độ của nàng sau này. Còn bây giờ, nàng nên ngoan ngoãn nghe theo ta thì hơn. Đừng để ta phải động thủ.

 

Hạ Lan bĩu môi :

 

- Ý Tri thiếu gia muốn báo thù kiếm vừa rồi của gã họ Liễu? Rất tiếc gã đang thuộc về tiểu nữ. Tri thiếu gia nên chờ dịp khác thì hơn.

 

Y lại bật cười :

 

- Gã thuộc về nàng nhưng nàng lại thuộc về ta. Hẳn nàng phải hiểu ta muốn nói những gì. Ha... ha... ha...

 

Kinh tâm, Hạ Lan bật quát :

 

- Tri thiếu gia nhất định phải đối phó với tiểu nữ sao?

 

Tri Bất Nguyên bước dần đến :

 

- Chỉ là bất đắc dĩ thôi. Nếu nàng chịu hợp tác với ta, giữa chúng ta làm gì có chuyện đối đầu?

 

- Hợp tác? Ý của Tri thiếu gia muốn tiểu nữ phải ngoan ngoãn dâng gã cho thiếu gia?

 

Y lắc đầu, cười khành khạch :

 

- Nào chỉ có gã, cả nàng cũng phải ngoan ngoãn hầu hạ ta nữa chứ. Hà... hà... hà...

 

Hạ Lan căm phẫn :

 

- Lời lẽ của phường hạ lưu như vậy, Tri thiếu gia là danh môn đệ tử có thể mở miệng nói được sao?

 

Tri Bất Nguyên bất ngờ rít :

 

- Nói như thế có gì lạ? Ta còn muốn thực hiện nữa kia. Lại đây nào!

 

Y lao đến, vươn tay định chụp vào Hạ Lan.

 

Vụt!

 

Hạ Lan vì không thích dùng kiếm, nên ném nhẹ qua một bên và hất hất mạnh một kình :

 

- Là Tri thiếu gia bức bách tiểu nữ phải ra tay! Đỡ!

 

Vù...

 

Ầm!

 

Song phương cùng bị chấn lùi, Tri Bất Nguyên nổi giận :

 

- Tiện tỳ này rượu mời không uống, chỉ muốn uống rượu phạt. Vậy đừng trách ta sao quá nặng tay. Đỡ!

 

Vù... vù...

 

Hạ Lan cũng không ngờ Tri Bất Nguyên lại đỡ được một chưởng của nàng vừa rồi.

 

Nàng cùng động nộ quát :

 

- Chẳng trách Tri thiếu gia có thái độ mục hạ vô nhân. Thân thủ kể cũng có hạng.

 

Đỡ!

 

Vù...

 

Ầm!

 

Chiêu chưởng này nếu Hạ Lan tăng thêm chân lực thì có lẽ Tri Bất Nguyên cũng tăng thêm hỏa hầu. Vì thế kết quả vẫn là bình thủ. Điều đó khiến Tri Bất Nguyên cảm thấy mất mặt.

 

Y bất ngờ tuốt kiếm.

 

Choang!

 

Hành vi của y, bất ngờ bị tiếng cười chưa hiểu của ai châm chọc :

 

- Sao thế Tri huynh? Đối với cành vàng lá ngọc như thế này, Tri huynh đừng nên đối xử tác tệ như vậy chứ. Ha... ha... ha...

 

Liễu Hận nhận ra âm thanh giọng cười phải thất sắc.

 

Riêng Tri Bất Nguyên vẫn thản nhiên lên tiếng :

 

- Đoàn huynh nói vậy là quá xem thường tiểu liễu đầu. Mỗ thật không ngờ một Bách Hoa viện tầm thường là vậy nhưng lại ẩn tàng toàn cao thủ. Nếu không dùng kiếm, mỗ e rằng hảo sự của chúng ta bất thành.

 

Qua câu đối đáp của Tri Bất Nguyên và nhân vật mới đến, Hạ Lan càng hiểu rõ tà ý của hai người. Nàng cười khinh khỉnh :

 

- Ta những tưởng Bát Quái và Ngũ Mai nhị Kiếm trang phải là danh môn chính phái. Nào ngờ hai vị Thiếu trang chủ đều là phường hạ cấp, tâm địa thật xấu xa.

 

Tri Bất Nguyên cả thẹn nạt đùa :

 

- Tiện tỳ chớ bẻm mép! Xem kiếm!

 

Véo...

 

Nhận biết kẻ mới đến chính là Đoàn Vi Lịch, vừa là Thiếu trang chủ Ngũ Mai kiếm trang vừa là cao đồ của Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân thuộc phái Không Động, Liễu Hận với dự cảm chẳng lành bèn tìm cách nhích động thân hình.

 

Chàng thoáng thất vọng vì thủ pháp chế trụ huyệt đạo của mỹ phụ trung niên nọ cho đến giờ vẫn khiến chàng bất động toàn thân.

 

Như thế, nếu Đoàn Vi Lịch nhớ lại mối hận xưa, nhân lúc Hạ Lan đang bị Tri Bất Nguyên đưa vào tình thế phải giao chiến, y muốn báo thù bằng cách hạ thủ chàng, chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

 

May thay, có lẽ Tri Bất Nguyên và Đoàn Vi Lịch đã lẻn bám theo Hạ Lan từ lâu nên biết rõ tình trạng bất lực của chàng, bọn chúng xem chàng như món đồ trong túi muốn lấy lúc nào cũng được, nên cho đến giờ cả Tri Bất Nguyên ln Đoàn Vi Lịch không lý gì đến chàng.

 

Tri Bất Nguyên ung dung thi triển kiếm pháp để dồn Hạ Lan vào thế bị động, Đoàn Vi Lịch thì hí hửng chờ kết quả sẽ đến nếu Hạ Lan bị họ Tri đả bại.

 

Tất cả đều không biết sự gắng sức nhích động của Liễu Hận đang thu được kết quả bất ngờ.

 

Huyệt đạo sau một thời gian bị cấm chế cũng đến lúc tự giải khai. Liễu Hận cối giấu nỗi vui mừng bằng cách ngồi yên, chỉ dùng chân cố chạm đến thanh kiếm của chàng vừa bị Hạ Lan vô tình ném cách chàng không xa.

 

Khi thanh kiếm rốt cuộc cũng được chàng lôi đến gần tâm tay, Hạ Lan do không thể đối phó được kiếm pháp quá lợi hại của Tri Bất Nguyên nên phải lùi từng bước.

 

Hạ Lan vô tình lùi về phía Liễu Hận và chính bản thân nàng bất ngờ trở thành tấm chắn tốt, che khuất hành vi đưa tay cầm lấy kiếm của Liễu Hận, không cho Tri Bất Nguyên hoặc Đoàn Vi Lịch nhìn thấy.

 

Thanh kiếm vừa lọt vào tay chàng, tiếng quát đắc ý của Tri Bất Nguyên vang lên :

 

- Ngươi còn lùi được nừa ư? Trúng!

 

Véo...

 

Quả nhiên Hạ Lan vì hết đất lùi đành phải giữ nguyên bộ vị với song chưởng cùng một lúc quật ra :

 

- Ta liều mạng với ngươi vậy! Đỡ!

 

Vù...

 

Ào... Ào...

 

Ầm!

 

Phản ứng khá quyết liệt của Hạ Lan tuy tạm thời ngăn được chiêu kiếm lợi hại của Tri Bất Nguyên nhưng sau tiếng chạm kình nàng vẫn phải loạng choạng bước lùi.

 

Phía sau nàng chính là Liễu Hận, Hạ Lan bị vấp, phải ngã vào lòng Liễu Hận.

 

Đang hoang mang vì sợ Tri Bất Nguyên chắc chắn sẽ nhân cơ hội lao đến khống chế, Hạ Lan chợt giật mình vì nghe tiếng nói của Liễu Hận thì thào bên tai...

back top