Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 21: Thân phận nào của Đinh Nhất Hải - Tử Kim mê động với Mê hương

Nhân vật mới xuất hiện, bất chấp sự kính cẩn của hai gã nọ đang dành cho, thản nhiên vung tay quật vào mặt hai gã, mỗi gã một lượt.

 

Bốp! Bốp!

 

Đã thế, nhân vật nọ còn rít lên giận dữ :

 

- Hai ngươi ba hoa gì thế? Ta đã căn dặn như thế nào?

 

Hai gã lí nhí đáp :

 

- Bẩm, không được đề cập đến Tử Kim mê động.

 

- Bẩm! Phải hạ thủ bất kỳ ai muốn tìm đến tận đây!

 

Nhân vật nọ cười lạnh :

 

- Hai ngươi đã tuân thủ như thế nào? Điều gì đang xảy ra?

 

Hai gã đưa mắt nhìn nhau đầy sợ sệt! Một gã nhanh miệng bẩm trình :

 

- Sư phụ! Là do tiểu tử vô tình tiếp tay cho một ả tiện nhân, ả đã lấy đi Linh Chi thảo! Bọn đệ tử truy đuổi y, tình cờ y chạy đến đây!

 

Nhân vật nọ bĩu môi :

 

- Không nhắc đến Linh Chi thảo vội, ta chỉ muốn biết bọn ngươi những hai tên lại không làm gì được tiểu tử! Đã thế, tiểu tử muốn tìm chết, hà cớ gì bọn ngươi phải ba hoa, làm tiểu tử chậm đi vào Tử Kim mê động?

 

Gã nọ vẫn lên tiếng, tìm cách biện minh :

 

- Bẩm sư phụ! Do tiểu tử quá xảo quyệt khiến bọn đệ tử không những không thể hạ thủ mà còn phải căm giận y! Đệ tử biết tự nói ra điều đó liên quan đến Tử Kim bài là không phải nhưng đó là do đệ tử muốn tự tay hạ thủ y.

 

Nhân vật nọ quắc mắt nhìn gã :

 

- Kết quả thế nào? Là ngươi làm cho y sợ lại khiến cho y thêm quyết tâm đi vào Tử Kim mê động?

 

Gã bối rối :

 

- Cái đó... đệ tử thật sự không biết!

 

- Hừ! Không biết, không biết! Ta hỏi điều gì hai ngươi cũng không biết. Đã có người vì có Tử Kim bài đang theo hướng khác lọt vào Tử Kim mê động, hai ngươi có lẽ cũng không biết?

 

Hai gã cúi đầu, miệng lẩm bẩm :

 

- Mong sư phụ minh xét, nếu là ở phía bắc thì có đại ca và Tứ đệ, bọn đệ tử chỉ lo mặt nam như đã phân chia!

 

Nhân vật nọ quát :

 

- Ai cho bọn ngươi phân chia như vậy? Chỉ vì thái độ tắc trách và vô trách nhiệm của bọn ngươi, ta phải vất vả ngược xuôi để bây giờ đành trơ mắt nhìn kẻ khác ung dung đi vào Tử Kim mê động!

 

Không nhịn được nữa, chàng lên tiếng :

 

- Hóa ra Minh chủ chẳng phải đến Nhạn Môn Quan mà đến Hồi Nhạn sơn này?

 

Nghe thế, nhân vật nọquay sang trút giận lên chàng :

 

- Liễu Hận! Ta còn chưa hỏi ngươi tại sao ngươi thoát được Luận Kiếm quán và đến đây? Dường như ngươi cố tình dò xét ta thì phải?

 

Chàng kinh ngạc vì tâm tính hoàn toàn thay đổi của lão! Lão không còn là Bắc Tung Sơn Luân Hồi Ngũ Kiếm Đinh Nhất Hải như chàng đã biết nữa.

 

Chàng hỏi điều đó :

 

- Điều gì khiến Minh chủ thay đổi? Tại sao Minh chủ cố tình giam giữ tại hạ ở Luận Kiếm quán? Sao Minh chủ ra lệnh cho bọn đệ tử phải hạ thủ những ai tìm đến đây?

 

Không sai, nhân vật nọ chính là Đinh Nhất Hải, một nhân vật đang có nhiều điều bí ẩn khiến Liễu Hận nghi ngờ.

 

Chàng nghe lão thản nhiên bảo :

 

- Điều gì ta muốn là trời muốn! Lệnh của ta là lệnh của trời! Ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết! Ngươi không thể cãi lại và cũng không cần biết tại sao.

 

Chàng thất sắc :

 

- Vì lẽ đó, lão đã hủy diệt Ngũ Kỳ giáo?

 

Lão cười lạnh :

 

- Vì lẽ đó, phần nào là do ta muốn đáp ứng nguyện vọng của quần hùng! Ngươi không được lầm lẫn!

 

- Nói dối! Trước khi lão hạ sát Đường chủ Bạch Kỳ đường, chính ta nghe lão thú nhận lão muốn hủy diệt Ngũ Kỳ giáo.

 

Lão giật mình :

 

- Ngươi đã nghe? Bằng cách nào?

 

Chàng định nói là do chàng bị lão Lam Kỳ đường chủ Vương Toàn bắt giữ và vô tình cả hai cùng nghe lão nói như vậy! Nhưng nghĩ lại, chàng nói khác đi :

 

- Nếu lão không muốn ai biết thì lão đừng làm.

 

Lão quá ranh ma khi cười thành tiếng :

 

- À...! Ta nhớ rồi! Phải chăng khi Vương Toàn bắt giữ ngươi, chính ngươi và Vương Toàn đã lén nghe tất cả?

 

Chàng ngán cho sự ranh ma quỷ quyệt của lão :

 

- Không sai! Và lão chờ đi, chính lão Vương Toàn sẽ có ngày tìm đến lão!

 

- Ha... ha... ha...! Chính ta cũng đang chờ điều đó! Ta chỉ e rằng Vương Toàn sẽ không tránh khỏi sự trừng trị của Thánh Kỳ giáo! Và có lẽ vào lúc này đây, Vương Toàn đã gặp phải sự trừng trị đó rồi! Ngươi có tin thế không, tiểu tử? Ha... ha... ha...

 

Chàng rúng động :

 

- “Lão biết tất cả? Sao lão biết? Hay chính lão là người đưa tin cho Thánh Kỳ giáo? Lão là người của Thánh Kỳ giáo?”

 

Kinh nghi khôn xiết, chàng buột miệng hỏi :

 

- Lão là người của Thánh Kỳ giáo?

 

Lão lại cười :

 

- Ha... ha... ha...! Ta là ta, Thánh Kỳ giáo là Thánh Kỳ giáo! Đâu thể có chuyện ta và Thánh Kỳ giáo là một? A ha! Ngươi hỏi câu này phải chăng lão Vương Toàn đã đưa ngươi đến Thánh địa của Ngũ Kỳ giáo và đã chạm trán bọn Thánh Kỳ giáo ở đó?

 

Chàng giật mình :

 

- Lão thật sự là ai? Sao lão cũng biết Thánh địa của Ngũ Kỳ giáo?

 

Lão biến sắc :

 

- Ta là ai, ngươi không cần biết! Liễu Hận, ta cho ngươi một cơ hội! Nếu ngươi nói cho ta biết yếu quyết của Vô Danh Kiếm, ta sẽ ban cho ngươi một cái chết toàn thây!

 

Chàng vươn kiếm ra giới bị :

 

- Vương Toàn có nói với ta, chỉ có Giáo chủ và năm vị Đường chủ là biết rõ Thánh địa của Ngũ Kỳ giáo. Không kể bọn Thánh Kỳ giáo, lão cũng biết điều này, phải chăng lão chính là Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo?

 

Lão cười ngạo mạn :

 

- Ha... ha... ha...! Ngươi có cuồng loạn tâm trí không vậy, Liễu Hận? Chẳng phải chính ta đã dùng loạn kiếm phân thây Giáo chủ Ngũ Kỳ giáo tại Vô Mộc Giác đó sao?

 

- Nhưng chính lão đã gọi Bạch Kỳ đường chủ là Bạch lão nhị! Vương Toàn nghĩ lão phải là người thân cận với Ngũ Kỳ giáo?

 

Lão quắc mắt nhìn chàng :

 

- Vương Toàn nghĩ như thế thật sao?

 

Chàng hất mặt :

 

- Cả ta nữa cũng nghĩ như thế! Bằng không, sao lão có được kinh văn Ngũ Kỳ chưởng công?

 

Bất ngờ lão gầm vang :

 

- Ngươi muốn biết tại sao, cứ đến gặp lão Diêm Vương sẽ rõ! Đỡ!

 

Vù...

 

Lão tung chưởng!

 

Một nhân vật thành danh là Ngũ Tuyệt Kiếm Luân Hồi không thể ngờ lại có chưởng công lợi hại đến vậy!

 

Chàng kinh hoảng vận dụng toàn bộ chân lực phổ vào thanh kiếm.

 

Chàng hất mạnh kiếm kình :

 

- Ta ngại lão sao? Đỡ!

 

Vù...

 

Ầm!

 

Chàng bị chấn lùi, lùi đến tận một trong ba ngách đá dẫn vào Tử Kim mê động.

 

Lập tức Đinh Nhất Hải tiếp tục quật chưởng :

 

- Ngươi phải chết!

 

Vù...

 

Cách phát chưởng của lão khiến chàng nghĩ đến chưởng pháp của hai gã kia, vốn là đệ tử của lão.

 

Chàng kêu lên hoảng loạn :

 

- Toái Bia chưởng!

 

Vội lách người, chàng không tin bản thân có thể thoát chết!

 

Tuy nhiên, không ngờ chàng lại thoát!

 

Chưởng của lão có phần khựng lại khi nghe chàng kêu như vậy!

 

Một thoáng nhân nhượng của lão đủ cho chàng dịch bộ tránh chiêu!

 

Ầm!

 

Lão không để tâm nhìn đến vết chưởng tay của chính lão vừa lưu lại trên vách đá!

 

Lão chỉ kinh ngạc hỏi chàng :

 

- Sao ngươi biết đó là Toái Bia chưởng?

 

Không bỏ lỡ cơ hội, chàng tận lực lao đến :

 

- Xem kiếm!

 

Vút!

 

Véo...

 

Biết quá rõ lối xuất kiếm cực nhanh của chàng, lão vội bạt kiếm :

 

- Ngươi muốn chết! Đỡ!

 

Choang! Choang!

 

Kiếm pháp của lão quả cao minh, không những chận đứng được lối xuất kiếm nhanh của chàng mà còn dùng sự biến ảo khiến chàng phải hết sức linh hoạt mới đón đỡ được.

 

Phát hiện trong kiếm chiêu của chàng có ẩn tàng nội lực, lão động nộ :

 

- Ngươi không rơi kiếm? Ngươi đã dùng Tuyết Liên Tử và có sẵn tâm pháp nội công để dẫn lưu chân nguyên?

 

Chàng càng lúc càng kinh hãi vì bản lãnh tuyệt cao của đối phương.

 

Chàng tận lực bình sinh phát xạ kiếm chiêu :

 

- Lão sẽ còn kinh ngạc nhiều! Đỡ!

 

Véo...

 

Véo...

 

Muốn vây khốn lão, Liễu Hận chớp kiếm đến mười hai lượt.

 

Lão lạnh lùng :

 

- Dùng lối này đối với ta là không xong đâu, tiểu tử! Xem đây!

 

Véo...

 

Véo...

 

Như ở gian thạch thất được gọi là Thanh động, Đinh Nhất Hải lập tức thi triển một kiếm chiêu có đến mười ba lần biến hóa, trội hơn chàng một! Và một trội này mới chính là độc thủ của lão!

 

Liễu Hận bất ngờ bật cười :

 

- Lão lầm kế ta rồi! Xem đây!

 

Từ thanh kiếm của chàng lập tức xuất hiện thêm hai mũi kiếm nữa! Một cộng với số trước đủ mười ba, chạm đủ mười ba lần với kiếm chiêu biến hóa của lão. Một còn lại chàng xuất kỳ bất ý hướng vào tâm thất lão.

 

Choang! Choang!

 

Lão phải bất ngờ về điều đó!

 

Để tự cứu, do lão không thể biến hóa chiêu thêm được nữa vì bị Liễu Hận chiếm tiên cơ, tả thủ của lão liền chớp động.

 

Vù...

 

Khoảng cách quá gần, phản ứng của lão tuy nhanh nhạy nhưng dùng cánh tay nhục thể để chận kiếm là thất sách.

 

Biết thế, Liễu Hận ung dung lao mũi kiếm tối hậu đến!

 

Véo...

 

Có một điều mà chàng không thể ngờ! Lực đạo của chàng sau mười ba lần chạm kiếm liên tiếp đã đến lúc cạn kiệt! Và chiêu kiếm tối hậu này vì thế kể như hữu chiêu vô lực!

 

Chỉ khi mũi kiếm của chàng chạm phải tả kình của lão, chàng mới thức ngộ điều đó.

 

Một sự thức ngộ quá muộn.

 

Ầm!

 

Hự!

 

Chàng bị đẩy lùi với huyết khí toàn thân đều nhộn nhạo!

 

Lão lao đến :

 

- Xem kiếm!

 

Vút!

 

Vèo... vèo...

 

Chàng định hất kiếm nhưng chợt nhớ tình trạng hữu chiêu vô lực và cũng nhớ rằng đây là trận tử chiến, không phải trận so tài nhờ vào kiếm pháp cao minh, chàng vội dịch lùi tránh kiếm!

 

Vụt!

 

Tuy hụt kiếm nhưng lão vẫn đắc ý :

 

- Nộp mạng!

 

Tả kình một lần nữa được lão hất ra thật nhanh, thật mạnh.

 

Vù...

 

Chàng thất kinh, vung kiếm theo bản năng.

 

Coong...

 

Ầm!

 

Hự!

 

Gãy kiếm, trúng kình, toàn thân chàng dù đang khuỵu xuống cũng vẫn bị dư kình của lão xô mạnh về phía hậu.

 

Lão không buông tha :

 

- Ngươi phải chết!

 

Vù...

 

Nhìn ngọn chưởng một lần nữa được lão tận lực xô đến, cảm nhận cái chết đang đến, chàng bủn rủn tứ chi và khuỵu mạnh xuống. Ào...

 

Nhờ đó, dù là sự ngẫu nhiên nhưng cái khuỵu người bất chợt đó cũng giúp chàng thoát chết vì trúng chưởng trực diện.

 

Tuy nhiên đang đà bị chưởng trước xô lùi, giờ lại thêm kình phong của chưởng kế tiếp lao sượt qua, toàn thân chàng lập tức bị cuốn vào một trong ba ngách đá dẫn vào Tử Kim mê động.

 

Vụt!

 

Thần trí mờ dần, chàng vừa biết bản thân chàng thế là đã lọt vào Tử Kim mê động, một võ lâm tử địa như chàng vừa biết. Là tuy thoát khỏi thảm tử do lão Đinh Nhất Hải ban cho, nhưng kể như phải bỏ mạng tại nơi chỉ có vào mà không có ra, chàng liền ngất lịm...

 

Mở mắt ra, cảm nhận đầu tiên của Liễu Hận là hình như có ánh kim quang ở đâu đó phía trước lọt vào mục quang của chàng.

 

Nơi đó phải có người, chàng ngỡ như vậy nên hối hả bò đến.

 

Ngách đá không chỉ có duy nhất một lối đi, chàng nhận định như vậy khi liên tiếp bỏ qua nhiều lối rẽ vì mải mê bò đến chỗ có ánh kim quang vừa nhìn thấy.

 

Đến thật gần, chàng mới kinh hoảng khi nhận ra đó là sự ngộ nhận.

 

Ánh kim quang nọ tuy được phát ra từ một thanh kiếm thật sự nhưng đó là thanh kiếm được cắm vào nền đá, bên cạnh một bộ cốt khô đã quá khô!

 

Do bộ cốt khô đang mục ải vì thời gian tồn tại ở nơi này đã quá lâu, từ một vài vị trí phải phát ra ánh lân tinh này khi phản hồi vào thân kiếm đã tạo ra ánh kim quang dẫn dụ chàng.

 

Biết đã lầm, Liễu Hận vì không muốn dấn sâu hơn nữa và Tử Kim mê động nên vội quay người định bò trở ra.

 

Chực nhớ đến thương thế cần phải phục hồi nếu không muốn lúc quay ra lại bị lão Đinh Nhất Hải thẳng tay hủy diệt, Liễu Hận tự ghìm lại ý định bò lui!

 

Cố thu người ngồi lên nhưng không được, Liễu Hận đành vươn tay chộp vào thanh kiếm nọ để có chỗ tỳ sức!

 

Chàng thoáng kinh ngạc :

 

- “Người cắm thanh kiếm này phải là nhân vật có nội lực thật thâm hậu. Ta trì kéo nào phải nhẹ, thanh kiếm tuy thế vẫn nguyên vị, không bật ngã cũng như không nhích động”.

 

Đưa mắtnhìn bộ cốt khô, nửa thương cảm nửa chê trách, chàng lẩm bẩm :

 

- Có nội lực uyên thâm hẳn phải là đại cao thủ! Vào đây làm gì để uổng mạng?

 

Không lẽ tàng thư võ học ở Tử Kim mê động có sức lôi cuốn khiến nhiều người phải động tâm thế sao?

 

Tựa hờ lưng vào vách đá, chàng nhắm mắt nhập định!

 

...

 

Những tiếng động mơ hồ đã vang đến trong lúc chàng tọa công, điều đó khiến chàng ngay sau khi xả công phải nghi hoặc nhìn ngó.

 

Với chân nguyên nội thể vừa tạm thời phục hồi, chàng vận dụng mục lực nhìn xuyên bóng đêm về phía trước.

 

Cách bộ cốt khô chừng hai trượng ẩn ước có một lối rẽ.

 

Quay đầu nhìn phía sau, cả một khoảng không đen tối đang tràn ngập khiến chàng phải lưỡng lự với ý nghĩ quay lui.

 

Chàng cân nhắc :

 

- “Ta đã ngất lịm lúc bị lọt vào Tử Kim mê động, vị tất hướng quay lui có thể đưa ta trở lại chốn cũ! Và cũng không chắc hướng đi về phía trước đưa đến chỗ tuyệt lộ! Ta nên đi về phía nào?”

 

Nhìn xa rồi lại nhìn gần, vô tình chàng nhìn vào thanh kiếm đã từng làm chàng kinh ngạc vì độ cắm xuống thật vững chắc của nó.

 

Đặt tay lên đốc kiếm, chàng khẽ ấn xuống. Chàng chỉ muốn ấn xuống để thử xem ngay chỗ thanh kiếm cắm vào có thật sự là nền đá hay không, vì nếu không là nền đá chàng mới dám nghĩ đến chuyện rút kiếm lên. Nào ngờ thanh kiếm bỗng theo cái ấn của chàng chìm ngập thêm một đoạn nữa.

 

Cả mừng, chàng vận lực trút kiếm! Quả nhiên thanh kiếm đã theo tay chàng nhô lên dần dần.

 

Không cần xem xét thanh kiếm, chàng dùng kiếm đào ngay vị trí đó!

 

Chàng nghĩ :

 

- “Thanh kiếm này dễ dàng cắm ngập xuống là do ở phía dưới là đất mềm. Nếu là đất mềm thay vì ta mạo hiểm đi lung tung trong động, hy vọng thoát hiểm hầu như không có, ta chỉ cần đào xuyên qua lớp đất ắt sẽ đến được chỗ có mặt đất thoáng hơn. Đó sẽ là lối cho ta thoát hiểm.”

 

Ý nghĩ của chàng lập tức bị sự thật làm cho lung lay.

 

Bởi theo từng động tác đào xới của chàng, thay cho những mẩu đất phải văng lên, chàng phải kinh ngạc vì những mẩu đá vụn bay lên tung tóe.

 

Cạch... cạch...

 

Đã thế, những tiếng va chạm liên tiếp vang lên còn cho chàng biết những phần văng lên đều là đá cứng. Chỉ có đá cứng chạm phải đá cứng mới tạo thành những tiếng động như vậy!

 

Vỡ lẽ, chàng xăm xoi thanh kiếm. Rồi chàng bật kêu lên :

 

- Là một báu kiếm? Tuyệt thật! Nếu không phải báu kiếm tại sao ta đào đến đâu đá vụn văng đến đó? Quả là lợi khí cực kỳ hiếm có!

 

Chàng nhận định như vậy vì tuy trên thân kiếm không hề có bất kỳ một ký tự nào cho biết cách gọi của thanh kiếm nhưng chính độ sắc bén của thanh kiếm vừa giúp chàng dễ dàng cắm ngập thêm vào nền đá và sau đó lại giúp chàng phá vỡ nền đá thành những mảnh vỡ vụn!

 

Nhìn lại bộ cốt khô, chàng nghĩ :

 

- “Người này đã kiệt lực khi bò đến đây. Bằng không, thanh kiếm phải cắm thật sâu vào nền đá, không chỉ cắm lơ lửng như ta nhìn thấy!”

 

Cảm thương cho số phận nghiệt ngã của nhân vật nọ, chàng không ngần ngại dùng kiếm đào lấy một lỗ huyệt.

 

Nhặt từng mẩu xương hầu như phải rã rời do tay chàng chạm vào, Liễu Hận vùi lấp tất cả vào lỗ huyệt. Đắp kín lỗ huyệt bằng những mẩu đá mới đào lên, chàng bảo :

 

- Do tại hạ cần đến thanh kiếm này để khắc chế Ngũ Hành bảo kiếm của Thánh Kỳ giáo, dùng việc an táng để đánh đổi, tôn giá có anh linh xin lượng thứ!

 

Chàng không nghĩ tại sao nhân vật nọ phải kiệt lực, tại sao phải mượn sức của thanh kiếm được cắm vào nền đá để cố bò đi, có kiếm báu trong tay, chàng chỉ biết vội vàng tiến về phía trước.

 

Qua khoảng cách hai trượng, quả nhiên chàng phát hiện có lối rẽ.

 

Không ngần ngại, Liễu Hận bước luôn vào. Được hơn trượng, hơi thở của chàng như bị ai đó thắt nghẹn! Hốt hoảng chàng vừa dấn bước đi thật nhanh vừa lo ngại thầm :

 

- “Do không khí nơi này quá ngột ngạt. Ta phải nhanh chóng tìm được chỗ thoáng hơn.”

 

Chàng bước càng nhanh nhịp thở càng trì trệ. Điều đó cho chàng một ý nghĩ :

 

- “Nơi ta đang bước vào có lẽ không phải chỗ thông thoáng. Ta nên lui lại thì hơn!”

 

Chưa kịp quay lui, chàng lảo đảo. Cắm bừa thanh kiếm vào vách đá, chàng cố giữ cho không ngã.

 

Vừa ổn định xong thân hình, chàng ngơ ngác nhìn trước nhìn sau :

 

- Ta vừa đi vào từ phía nào? Đi về phía trước là lui ra hay phải đi theo phía còn lại?

 

Do bị lảo đảo lúc nãy, chàng hoàn toàn mất phương hướng.

 

Chép miệng, chàng nghĩ :

 

- “Ta cứ đi bừa. Nơi nào khiến ta dễ hô hấp, nơi đó chính là lối thoát. Hừ!”

 

Chàng bước đi là lập tức bị thất kinh hoảng sợ cho chính bản thân.

 

Hai chân nặng như đeo chì, nếu Liễu Hận không kịp ghìm giữ tha6n hình bằng cách giữ vào thanh kiếm hãy còn cắm vào vách đá, việc phải ngã lăn chắc chắn sẽ không tránh khỏi.

 

Lo sợ không kịp thoát khỏi nơi có bầu khí quá ngột ngạt, chàng nghĩ như thế, Liễu Hận vội di chuyển đi bằng cách luân phiên dùng thanh kiếm cắm vào vách đá từng khoảng cách nhỏ một.

 

Vận dụng biện pháp này vẫn không giúp Liễu Hận đi được bao xa!

 

Không thể tiếp tục chi trì được nữa, Liễu Hận phải khuỵu xuống, tay vẫn nắm chặt thanh báu kiếm.

 

Cảm nhận cái chết đang đến gần và chắc chắn sẽ chết nếu không gắng sức, Liễu Hận tuy chỉ còn mỗi một biện pháp là bò bằng tứ chi nhưng vẫn phải chấp nhận.

 

Cắm thanh kiếm xuống phần nền đá trước mặt, chàng tỳ cả người vào thanh kiếm để thu kéo toàn thân bò đi!

 

Phập!

 

Soạt...

 

Phập!

 

Soạt...

 

Liễu Hận dịch chuyển như loài sâu bọ với sự tiếp lực của thanh kiếm luôn được cắm vào nền đá.

 

Nhận thức có mấy lần suýt rời bỏ chàng, nhưng may thay việc dịch chuyển của chàng không vì thế bị gián đoạn.

 

Chàng vẫn kéo lê tấm thân giờ đang trở nên quá nặng nề!

 

Phập!

 

Soạt...

 

Phập!

 

Soạt...

 

Rồi cũng đến lúc nhận thức phải mờ dần, Liễu Hận vẫn dịch chuyển theo bản năng.

 

Phập!

 

Soạt...

 

Chàng dịch chuyển trong sự vô thức hoàn toàn. Nếu không phải thế, nếu chàng có lại sự nhận thức ngay lúc này và tự quan sát những cử động quá thảm hại, chàng sẽ nhận ra chàng đang có những tư thế như bộ cốt khô lúc nãy!

 

Có lẽ trước kia bộ cốt khô cũng lâm vào tình cảnh như chàng hiện giờ. Và vì thế, người đó buộc phải cắm ngọn kiếm cực kỳ sắc bén vào nền đá để tiếp tục dịch chuyển đúng như Liễu Hận đang làm.

 

Phập!

 

Soạt...

 

Những tiếng động chậm rãi, đều đặn và khô khan vẫn được Liễu Hận tạo ra, phá tan đi phần nào sự tĩnh mịch vốn có của Tử Kim mê động.

 

Những tiếng động được các ngách đá đón nhận và thản nhiên đưa đi, đưa đến những nơi tưởng chừng là vô tận không bờ bến.

 

Phập!

 

Soạt...

 

Phập!

 

Soạt...

 

Cắm kiếm một cái, kéo lê thân mình một cái, đó là tất cả những gì Liễu Hận còn thực hiện được. Cho dù là thực hiện trong vô thức nhưng chính những cử động đó đang nói lên rằng chàng vẫn sống.

 

Vì thế, chính nhờ những cử động đang minh chứng sự tồn tại của chàng làm cho những ai khác do ngẫu nhiên có mặt kịp lúc mới lưu tâm và phát hiện.

 

Xoạch!

 

Một tia đá lửa bất ngờ nhoáng lên, sau đó một ngọn hỏa tập phát sáng soi tỏ ba đôi mục quang cùng trố mắt nhìn vào những cử động kỳ quái của chàng.

 

Có ba đôi mục quang tất phải có đến ba nhân vật hiện diện.

 

Do đó, tuần tự có ba thanh âm vang lên, càng góp phần phá vỡ sự tĩnh mịch của Tử Kim mê động.

 

Thanh âm đầu là thanh âm lảnh lót của nữ nhân :

 

- Làm sao y vào được tận đây?

 

Thanh âm thứ hai cũng là thanh âm của nữ nhân :

 

- Tại sao y phải di chuyển một cách kỳ quái như vậy?

 

Thanh âm cuối cùng tuy già dặn hơn, lịch lãm hơn nhưng vẫn là thanh âm của nữ nhân.

 

- Y đã trúng độc!

 

Khẽ chép miệng, nữ nhân lên tiếng sau cùng bỗng than oán :

 

- Ma lực của Tử Kim mê động như thế nào hai ngươi thấy rồi đó. Y trúng độc sắp chết, lòng tham vẫn thúc đẩy y tiếp tục.

 

Ba nữ nhân nọ, một già hai trẻ, do không nỡ bước qua thân hình kỳ quặc đang di chuyển nên vẫn chậm rãi đi theo sau và vô tình được mục kích sự kiện gan trì chí của chàng.

 

Một nữ lang hỏi :

 

- Ai đã hạ độc y? Hay y đang bị Mê Hồn Hương ẩn tàng trong Tử Kim mê động công phạt?

 

Phụ nhân đáp :

 

- Mê Hồn Hương là do tâm huyết của hàng trăm cao thủ cùng thời với Đại Nguyên Nhung Hàn Tín phối chế! Nếu không có giải dược phù hợp, y phải ngất lịm hoàn toàn và cứ như thế chờ chết! Y còn cử động như thế này, theo ta là do tác dụng của chất độc nào khác y vương phải trước đó.

 

Nữ lang thứ hai kinh dị :

 

- Nơi này rất gần với Tử Kim cửu động, Mê Hồn Hương ở đây có thể xem là nhiều nhất. Y đã trúng độc trước đó, có thêm Mê Hồn Hương ở đây nữa, sao y vẫn có thể cử động.

 

Câu nghi vấn của nữ lang này khiến âm thanh của phụ nhân có phần khẩn trương :

 

- Ngươi nhận định rất tinh tế. Đúng lắm! Tại sao y vẫn cử động được? Nếu chất độc trước đó không đủ sức quật ngã y thì khi hít phải Mê Hồn Hương có khá nhiều ở nơi này, y phải hoàn toàn ngất lịm mới đúng. Như thế này thì lạ thật!

 

Nữ lang thứ nhất chợt hỏi :

 

- Hay vì lâu năm quá, Mê Hồn Hương đã mất tác dụng?

 

Phụ nhân đề quyết :

 

- Ngươi nên nhớ, ở trong này có đến Cửu động Tử Kim ứng với chín đạo Tử Kim bài đã được gian tặc Tần Cối giả danh Hoàng đế hãm hại Hàn Tín. Với Cửu động đó, động nào cũng chứa đầy Mê Hồn Hương, đừng nói bây giờ cho dù đôi ba trăm năm nữa Mê Hồn Hương vẫn còn lợi hại.

 

Nữ lang thứhai vụt kêu lên :

 

- Sư phụ...

 

Phụ nhân cướp lời :

 

- Xuân Mai! Ta đã dặn bao nhiêu lần không được gọi ta là sư phụ! Tuy ta có truyền thụ võ công cho hai ngươi nhưng đổi lại, ta nhờ đó không phải sống kiếp sống hiu quạnh.

 

Đó là sự trao đổi, ngươi và Hạ Lan đừng quên điều đó và đừng gọi ta như thế nữa!

 

Nữ lang được gọi là Xuân Mai khẽ chớp mắt :

 

- Xuân Mai xin ghi nhớ! Chỉ có điều, Cửu Ma Ma này...

 

Phụ nhân được Xuân Mai gọi là Cửu Ma Ma chợt xua tay :

 

- Ngươi định nói gì lúc nãy? Hãy tiếp tục, bất tấp phải đề cập lại những gì ta đã quyết ý!

 

Xuân Mai thở dài :

 

- Được! Xuân Mai nói đây! Y bị như thế này theo Cửu Ma Ma liệu có phải là hiện tượng dĩ độc công độc?

 

Cửu Ma Ma giật mình :

 

- Ngươi muốn nói...

 

Xuân Mai giải thích :

 

- Chất độc trước đó chưa kịp làm y vong mạng, y lại hít phải Mê Hồn Hương. Hai loại độc này tuy không khắc chế, không tự hóa giải lẫn nhau nhưng rất có thể giúp y toàn mạng cho đến lúc này.

 

Cửu Ma Ma trầm ngâm :

 

- Dĩ độc công độc? Không phải dĩ độc trị độc mà là dĩ độc công độc? Rất có thể nhi nói đúng!

 

Nữ lang còn lại vội hỏi :

 

- Nếu vậy, thế nào y cũng đến được Tử Kim cửu động như chúng ta! Theo Hạ Lan, nên giết y thì hơn!

 

Xuân Mai vụt kêu :

 

- Hạ Lan muội sao xem thường nhân mạng đến vậy? Y bị như thế này, theo muội còn chưa đáng tội sao?

 

Hạ Lan thu người lại :

 

- Là muội chỉ sợ y tranh mất phần của Cửu Ma Ma thôi! Vả lại để y sống sau này thế này thì tội quá, giúp y chết có lẽ tốt hơn.

 

Xuân Mai lắc đầu :

 

- Nếu sợ y tranh mất phần, chúng ta cứ cứu y sau đó đưa y ra bên ngoài, dĩ nhiên là phải khống chế huyệt đạo của y trước! Chẳng phải chúng ta vẫn còn thừa giải dược của Mê Hồn Hương đó sao?

 

Cửu Ma Ma nghe cả hai thay nhau tranh biện, sau đó mới lên tiếng :

 

- Hạ Lan không ác tâm như ngươi nghĩ đâu, Xuân Mai! Chỉ vì sự cố lần đó khiến Hạ Lan phần nào mất đi nhẫn nại.

 

Xuân Mai bảo :

 

- Lần đó nếu Hạ Lan vẫn xem là thất thân, bản thân Xuân Mai thì sao? Xuân Mai cũng bị gã bồng trên tay thật lâu, đâu kém gì Hạ Lan?

 

Hạ Lan đỏ mặt :

 

- Nhưng lúc đó Xuân Mai tỷ đã hôn mê, đâu có những cảm giác như muội vì vẫn tỉnh?

 

Cửu Ma Ma xua tay :

 

- Thôi đi! Chuyện đã qua rồi và đều là việc bất đắc dĩ, hai ngươi để tâm làm gì cho phiền não! Trở lại việc lúc này, ta nghĩ, nếu có thể giúp y tỉnh lại, cứ làm như Xuân Mai nói!

 

Đưa mắt nhìn Hạ Lan, Cửu Ma Ma bảo :

 

- Giải dược đó ngươi giữ, phải không? Hãy cứu y đi nào!

 

Nhưng Hạ Lan chưa kịp thực hiện, Xuân Mai bỗng ngăn lại :

 

- Chậm đã Hạ Lan!

 

Cửu Ma Ma kinh ngạc :

 

- Cứu y là do ngươi đề xuất, sao bây giờ cũng chính ngươi ngăn lại?

 

Xuân Mai lo lắng :

 

- Chúng ta chưa nghĩ đến chất độc trước đó, y đã nhiễm. Nếu chỉ giải chất độc Mê Hồn Hương, việc dĩ độc công độc hết tác dụng, rất có thể y sẽ chết!

 

Hạ Lan nhanh nhảu :

 

- Đã vậy, một là chúng ta giúp y giải thoát hai là cứ để mặc y!

 

Xuân Mai lắc đầu :

 

- Ta vẫn còn giữ không ít giải dược của gã Tri Bất Nguyên lần đó. Có nên thử giải cứu y không, Cửu Ma Ma?

 

Cửu Ma Ma thở dài :

 

- Tùy ngươi! Nhưng nếu thu được kết quả, ta nghĩ nên làm như Hạ Lan vừa nói!

 

Nghe thế, Xuân Mai vội tiến lên tìm cách dừng những động tác vô thức của Liễu Hận.

 

Chàng vẫn cắm kiếm ngập vào nền đá, vẫn thu thân hình nặng nề tiến lên phía trước.

 

Phập!

 

Soạt...

 

Cửu Ma Ma lên tiếng :

 

- Khống chế huyệt đạo của ý trước, đừng để cử chỉ vô thức của y vô tình tạo vết thương cho ngươi.

 

Xuân Mai làm theo, sau đó lật Liễu Hận nằm ngửa mặt lên.

 

Nhìn thấy chàng, Cửu Ma Ma và Hạ Lan cùng thất thanh kêu :

 

- Là y?

 

- Sao lại là tiểu tử?

back top