Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 24: Thoát tử cảnh rơi vào hiểm cảnh - Giữa nguy nan đắc ngộ kỳ duyên

Liễu Hận thất kinh khi nghe có tiếng nữ nhân quát ở bên tai :

 

- Nói nhanh lên! Bằng cách nào ngươi tìm được chỗ lưu ngụ hoàn toàn bí ẩn của ta?

 

Chàng ngơ ngác nhìn nàng ta :

 

- Cô nương có cần phải quát tháo như thế không? Sao cô nương không chịu tin tại hạ?

 

Nữ nhân nọ bừng bừng sắc giận :

 

- Hừ! Nếu ta không biết ngươi đã mất hết võ công, ta không chỉ quát như thế này!

 

Hãy mau cung xưng, ai sai phái ngươi đến đây? Và ai đã chỉ điểm nơi này cho ngươi biết?

 

Chàng cười buồn :

 

- Trước sau tại hạ đã hai lần giải thích cho cô nương nghe rồi! Nếu chẳng phải tại hạ rơi từ trên kia xuống, rồi lần lượt va vào các tàng cây của cội cổ thụ này, đến nỗi phải đau đớn khắp toàn thân và không thể nào nhấc được tay, động được chân, tại hạ đành phải chịu nằm yên một chỗ như thế này suốt một đêm để cô nương đến lúc này nhìn thấy và nghi ngờ.

 

Nàng ta cười khẩy :

 

- Nếu ngươi không nghĩ được lời giải thích nào khác khả dĩ nghe thuận tai hơn, ngươi đừng trách ta phải sát nhân diệt khẩu!

 

Chàng kinh hãi :

 

- Có cần phải tuyệt tình đến thế không, cô nương?

 

Nàng lạnh lùng :

 

- Nơi trú ẩn của ta đâu thể chỉ vì một nguyên cớ nhỏ nhặt là sự tình cờ xuất hiện của ngươi đến nỗi phải để lộ tung tích? Nếu ta không giết ngươi, ai dám chắc sau này thù nhân của ta sẽ không tìm đến?

 

Chàng thật sự bàng hoàng :

 

- Cô nương không thể tin rằng tại hạ sau này sẽ không một lần hở môi, đề cập đến nơi này cho bất kỳ ai biết sao?

 

Nàng nhìn lướt qua chàng :

 

- Muốn ngươi không bao giờ đề cập đến ư? Được, ta sẽ cắt lưỡi ngươi đoạn bỏ toàn bộ gân cốt ở tứ chi của ngươi. Ngươi thuận không?

 

Chàng nổi giận :

 

- Cô nương đã quen dùng thủ đoạn này để hạ thủ nhiều người rồi sao? Cô nương và Thánh Kỳ giáo có quan hệ gì?

 

Nàng nhìn sững chàng :

 

- Thế nào? Bị bất động toàn thân như vậy, ngươi cũng dám động nộ với ta ư?

 

Chàng rít qua kẽ răng :

 

- Thật tiếc, kiếm của ta đang bị ta đè phải, bằng không, hừ...

 

Nàng bĩu môi :

 

- Ngươi định nói là sẽ giết ta? Chớ mơ mộng hão huyền.

 

Nàng nói đúng sự thật, Liễu Hận đến động tay động chân còn không thực hiện nổi, mơ gì đến việc cùng nàng động thủ?

 

Tuy thế, chàng vẫn bắn xạ những tia hung quang vào nàng như nếu có thể chàng sẽ dùng những tia hung quang đó phanh thây nàng thành muôn mảnh.

 

Ít nhiều gì nàng ta cũng phải kinh khiếp trước tia mắt của chàng! Nàng ta chợt bối rối :

 

- Là ta vì nghe hai gã kia đã một lần nói ra những thủ đoạn này với ngươi nên ta nói theo vậy thôi! Thật tình ta không nghĩ ta có đởm lược thực hiện thủ đoạn tàn độc đó.

 

Ánh mắt chàng có phần dịu lại, thay vào đó là cái nhìn hồ nghi :

 

- Cô nương chưa bao giờ thực hiện thủ đoạn này?

 

Nàng vừa lắc đầu, chực nhớ nàng đang là người có quyền hỏi, có quyền định đoạt sinh mạng của chàng, không phải ngược lại!

 

Nàng quắc mắt hung dữ :

 

- Nếu ta bảo có thì sao? Ngươi nên nhớ vào lúc này kẻ có quyền cật vấn là ta, không phải là ngươi!

 

Chàng không chịu kém :

 

- Hay lắm! Tự cô nương đã thú nhận! Muốn giết ta cứ giết! Ngược lại, nếu Liễu Hận này có may mắn toàn mạng, sẽ có một ngày ta áp dụng chính thủ đoạn đó vào cô nương!

 

Nàng thoáng sững sờ :

 

- Này! Vì cớ gì mỗi khi nghe nói đến thủ đoạn này lập tức ngươi nổi hung vậy?

 

Chàng rít từng tiếng :

 

- Có vay có trả! Ta đã tự phát thệ, nếu tìm ra kẻ nào đã từng dùng thủ đoạn này, ta sẽ trả cho kẻ đó y như vậy!

 

- Trong hàng trưởng bối của ngươi, có người nào bị hãm hại vì thủ đoạn này?

 

Chàng quát :

 

- Không được nhắc đến!

 

Nàng giật mình nhưng sau đó nộ khí xung thiên :

 

- Sao ngươi dám quát ta? Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à?

 

Kịp nhớ lại là đã vượt quá phận, Liễu Hận hạ thấp giọng :

 

- Tại hạ vì không kềm được giận dữ, mong cô nương lượng thứ!

 

Nàng vẫn giận dữ :

 

- Hừ! Dễ thế sao? Ngươi có thể quát tháo ta, chưa đến lượt ngươi đâu. Tội này, ta không thể không trừng trị. Ngươi...

 

Bỗng có một giọng nói mang đầy những âm hưởng khoan hòa chợt vang lên khiến nàng phải dừng lời :

 

- Quân nhi! Hài tử đang lẩm bẩm hay đang cùng ai đối thoại vậy?

 

Nàng ứng tiếng gọi :

 

- Mẫu thân chưa bình phục là bao, không nên di chuyển xa như vậy!

 

Dứt lời, nàng vội chạy đi!

 

Nhìn theo nàng, Liễu Hận nhìn thấy một phụ nhân đang chậm chạp men theo vách núi mọc đầy cây dại và đang hướng về phía chàng.

 

Kịp chạy đến để dìu một bên, nàng ta líu lo :

 

- Mẫu thân tỉnh giấc khi nào? Sao không gọi hài nhi? Mẫu thân đi một đỗi xa như thế này không khéo làm động đến kinh mạch thì khốn! Để hài nhi dìu mẫu thân quay lại!

 

Phụ nhân đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng chưa phát hiện có sự hiện diện của Liễu Hận :

 

- Ta có gọi! Nhưng vì không nghe hài tử đáp lời, lại cảm thấy đã hồi phục ta muốn nhìn lại những cảnh quang mà ta ngỡ sẽ không bao giờ còn được ngắm!

 

Nàng ta len lén nhìn chàng! Và như không muốn phụ nhân phát giác có chàng, nàng vội bảo :

 

- Mẫu thân chắc phải mệt lắm rồi, nên quay lại thì hơn!

 

Phụ nhân vẫn mải mê nhìn ngắm khắp nơi :

 

- Ta không mệt lắm đâu. Ta không ngờ cảnh trí nơi này lại hữu tình đến vậy! Hãy để ta nhìn ngắm cho thỏa thích nào, Quân nhi!

 

Nàng không phải bất hiếu tử! Do đó, nàng hối hả đề xuất :

 

- Nếu mẫu thân không cảm thấy mệt và muốn ở đây ngoạn cảnh, hài nhi xin đưa mẫu thân đến cội cổ thụ kia để...

 

Chợt nhớ lại Liễu Hận đang nằm bất động cách cội cổ thụ không xa, nàng ta hớt hải dừng lời.

 

Phụ nhân nọ ngạc nhiên :

 

- Quân nhi đang nói sao lại dừng? Có điều gì bất tiện sao?

 

Vừa dứt lời, do phụ nhân tình cờ đưa mắt nhìn cội cổ thụ nên phát hiện Liễu Hận.

 

Phụ nhân kinh ngạc :

 

- Là ai thế, Quân nhi? Sao y biết Quân nhi ở đây mà tìm đến?

 

Nàng ta tỏ ra hậm hực :

 

- Y họ Liễu tên Hận! Hài nhi đang tra vấn để biết xem tại sao y đến được nơi này.

 

Phụ nhân chợt à lên một tiếng thở dài :

 

- À...! Hóa ra khi nãy ta đã nghe là do hài tử đang tra vấn y? Y bảo sao?

 

Nàng nào dám nói dối :

 

- Lời giải thích của y hoàn toàn bịa đặt! Hài nhi định xử trí y thì mẫu thân đến!

 

Nghe thế chàng kêu lên :

 

- Mong bá mẫu minh xét! Thật tình vãn bối đã rơi từ trên kia xuống! Vãn bối đã giải thích như vậy nhưng lệnh ái vẫn không chịu tin cho!

 

Nàng quát :

 

- Từ mỏm núi trên kia tính đên nơi này, ta đã bảo ngươi là phải ngoài hai trăm trượng! Nếu ngươi thật sự bị rơi xuống như ngươi nói, ngươi không thể không thảm tử!

 

Chàng cười héo hắt :

 

- Sao cô nương không thử nhìn từ chỗ tại hạ nhìn lên? Phải chăng nhờ cội cổ thụ với nhiều lần tàng cây dày đặc như thế này nên tại hạ chưa đến nỗi tuyệt mạng! Nhìn người khác chết, cô nương mừng hơn là nhìn tại hạ may mắn còn sống sao?

 

Nàng càng quát lớn hơn :

 

- Ngươi không được bẻm mép. Nói thế nào thì nói, ta nhất định không tin ngươi dù chỉ là một lời!

 

Chàng cố lắc đầu thểu não :

 

- Tại hạ thật sự không cần cô nương tin! Chỉ có điều, tại hạ hy vọng cô nương đừng vì ngại tại hạ nói hở ra địa điểm này mà có ý nghĩ phải hạ thủ tại hạ!

 

Nàng cười lạnh :

 

- Ngươi muốn ta buông tha ngươi? Tha ngươi để tự chuốc họa, ngươi xem ta là trẻ lên ba sao?

 

Chàng uất ức :

 

- Cô nương không là trẻ lên ba thì cũng là kẻ vô ân bạc nghĩa!

 

Nàng động sát cơ :

 

- Ngươi lập lại một lần nữa xem nào?

 

Chàng hết cả sợ hãi :

 

- Muốn giết cứ giết, đừng mong uy hiếp hoặc dọa nạt ta! Ta lập lại đây, ngươi là hạng vô ân bội nghĩa!

 

Nàng lập tức lao đến với hữu chưởng nâng cao :

 

- Ngươi đừng trách ta độc ác! Xem này!

 

Vù...

 

Phụ nhân bất ngờ kêu lên ngăn lại :

 

- Chậm đã nào Quân nhi!

 

Nàng dừng tay, nhưng vẫn để hữu thủ lơ lửng ngay trên đầu Liễu Hận :

 

- Tuy y chưa phải là kẻ thù, cũng không thể gây hại gì cho ta. Nhưng lời lẽ của y quá hồ đồ, hài nhi không thể không trừng trị y!

 

Chàng cười khẩy, bất chấp cái chết đang treo lơ lửng trên đầu :

 

- Lời lẽ của ta không hề hồ đồ! Nếu không muốn nói ngược lại, kẻ hồ đồ vô ơn chính là ngươi.

 

Nàng phẫn nộ định quật tay xuống. Nhưng một lần nữa, phụ nhân nọ ngăn lại :

 

- Quân nhi hỏi y xem, từ đâu mà y nói Quân nhi là người vô ơn?

 

Nàng rít qua kẽ răng :

 

- Ngươi nghe rồi đấy! Nói đi, và nhớ là nói xong chớ hối hận! Hừ!

 

Chàng xì thành tiếng :

 

- Hối hận? Không sai! Ngay lúc này ta đang hối hận đây! Hối hận vì đã tình cờ xuất hiện để giải nguy cho ngươi, hối hận vì sau đó muốn ngươi không bị hai gã nọ đoạt lại Linh Chi thảo, ta phải chuốc lấy một kết quả thảm hại như bây giờ. Nếu không vì ngươi, ta nào bị ác ma đẩy vào Tử Kim mê động, nếu không vì ngươi, ta nào chạm tránh Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ? Và nếu không vì ngươi, ta đâu bị một chưởng của Độc Ma Ảnh đẩy bay từ trên kia xuống đến tận nơi này.

 

Chàng càng nói, nàng ta càng phẫn hận! Sau cùng, chàng vừa dứt lời, nàng quát cực to :

 

- Tại ngươi tự ý xen vào, ta đâu cần ngươi tiếp tay trợ lực? Ngươi nói xong chưa?

 

Nếu xong mau nhận lấy cái chết!

 

Lần thứ ba chàng thoát chết nhờ ơn phụ nhân lên tiếng :

 

- Dừng tay!

 

Nàng dừng.

 

- Lùi lại.

 

Nàng lùi.

 

- Hãy đưa ta đến chỗ y!

 

Nàng kinh hãi :

 

- Mẫu thân...

 

- Không được trái lệnh!

 

Nàng đành thuận theo nhưng vẫn căm phẫn đến cực độ!

 

Đến đủ gần, phụ nhân hỏi :

 

- Ngươi đã giúp Quân nhi đoạt Linh Chi thảo?

 

- Mẫu thân...

 

Nàng ta đứng bên cạnh vừa kêu lên như thế liền bị cái lừ mắt của phụ nhân ngăn lại.

 

Trước ánh mắt nhìn chờ đợi của phụ nhân, chàng thở dài :

 

- Người quân tử thi ân bất cần báo! Vãn bối thật ra không nên nhắc đến chuyện này, nhưng...

 

Phụ nhân tỏ ra nóng nảy không kém gì nữ nhân kia :

 

- Ta không muốn nghe kể lể dông dài. Hãy nói ngắn gọn thôi, nào!

 

Chàng đành đáp :

 

- Đúng vậy!

 

- Ngươi dám đối đầu với hai gã nhị và tam đệ tử của Đinh Nhất Hải?

 

Chàng cau mày :

 

- Thấy việc bất bình phải bạt đao tương trợ, vãn bối cần gì phải nghĩ đến việc dám hoặc không?

 

- Hừ! Đó không phải là câu đáp ta cần nghe!

 

Hiểu ý, chàng đáp gọn :

 

- Dám!

 

- Sư phụ ngươi là ai?

 

- Không có sư phụ!

 

- Không có? Ta hiểu rồi! Vậy song thân ngươi là ai?

 

- Vãn bối không đáp được!

 

- À...! Hóa ra ngươi có ẩn tình cần phải che giấu?

 

- Không phải!

 

- Không phải? Vậy tại sao ngươi không đáp?

 

- Vì vãn bối không biết!

 

- Không biết? Nghĩa là...

 

- Từ nhỏ, vãn bối đã không còn dịp gặp lại song thân!

 

- Họ đã bỏ ngươi?

 

- Không phải!

 

- Họ đã chết?

 

- Chính vậy!

 

- Ngươi cũng không biết tính danh của song thân?

 

- Không!

 

- Liễu Hận là tên ngươi?

 

- Đó chỉ là giả danh!

 

- Giả danh? Thực danh là gì?

 

- Vãn bối làm sao biết được?

 

Phụ nhân lườm mắt nhìn chàng :

 

- Ngươi thật sự không biết hay cố tình dối gạt ta?

 

Chàng cười lạt :

 

- Nếu không tin, tiền bối bất tất phải hỏi nữa!

 

- Hừ! Sao ta không thể hỏi? Ta đang cần biết xuất xứ võ học của ngươi để tìm hiểu xem một kẻ có niên kỷ nhỏ như ngươi sao lại dám cả gan đối đầu với Đinh Nhất Hải?

 

Chàng chau mày :

 

- Lão đâu đến nỗi đáng sợ để tiền bối phải có ý nghĩ này?

 

- Hừ! Câu nói này ca ngươi chứng tỏ hoặc là ngươi có chỗ ỷ trượng thật sự lợi hại hoặc ngươi quá ấu trĩ đến độ xem nhẹ Đinh Nhất Hải!

 

- Tiền bối biết rõ lão?

 

Phụ nhân quắc mắt nhìn chàng :

 

- Đương nhiên! Nhưng ngươi đừng mộng tưởng ta sẽ nói cho ngươi biết!

 

Chàng cười nhẹ :

 

- Nói hay không, tùy tiền bối! Ngược lại, có nhiều điều bí ẩn ở lão, vãn bối dù biết cũng không bao giờ nói cho tiền bối nghe.

 

Phụ nhân phì cười :

 

- Chưa chắc những điều ngươi biết lại là những điều ta không biết. Ngươi đánh giá ngươi quá cao đấy!

 

Chàng bực tức :

 

- Có một nhân vật đang bị lão giam giữ, Hỏa Long Đô Pháp Diệc Mạc, tiền bối liệu có biết chăng?

 

Phụ nhân kinh ngạc :

 

- Lão có giam người ư? Ở đâu?

 

Chàng phì cười :

 

- Xem ra tiền bối phải thay đổi thái độ với vãn bối mới được!

 

Phụ nhân nghẹn lời.

 

Thấy vậy nữ nhân kia xen vào quát nạt :

 

- Ngươi không được hỗn xược! Nếu muốn sống ngươi phải...

 

Phụ nhân đưa tay ngăn lại với tiếng thở dài :

 

- Quân nhi! Y nói đúng! Hà...! Có lẽ là phải thay đổi thái độ với y thật!...

 

Nàng ta kinh ngạc :

 

- Mẫu thân...

 

Nhưng phụ nhân nọ đã cất tiếng hỏi chàng :

 

- Khoan nói về lão Đinh Nhất Hải đó! Như ngươi vừa nói, ngươi đã bị ác nhân đẩy ngươi vào Tử Kim mê động?

 

Chàng đáp câu này :

 

- Không sai! Và kẻ đó chính là lão Đinh Nhất Hải!

 

Phụ nhân nhẹ gật đầu :

 

- Ta cũng nghĩ như vậy! Và ngươi nói ngươi đã chạm trán Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ cũng ở Tử Kim mê động?

 

Chàng thừa nhận :

 

- Không sai!

 

- Và Độc Ma Ảnh đã xô ngươi từ Tử Kim mê động xuống tận đây?

 

- Không sai! Vãn bối...

 

Xua tay ngăn lại, phụ nhân bảo nữ nhân nọ :

 

- Đủ rồi, Quân nhi! Ta có cảm nhận ngoại trừ việc có liên quan đến Linh Chi thảo, những việc còn lại đều do y tự bịa ra! Quân nhi mau...

 

Chàng hốt hoảng :

 

- Vãn bối không hề bịa! Sao tiền bối không tin vãn bối?

 

Phụ nhân phẩy tay làm hiệu :

 

- Ta mệt rồi! Quân nhi hãy đưa ta về nghỉ ngơi! Sau đó quay lại, đưa y xuống bí động!

 

Đắc ý, nữ lang nọ đưa tay dìu phụ nhân đi!

 

Chàng cố gọi :

 

- Ít nhất tiền bối phải minh chứng điểm nào vãn bối đã bịa chứ?

 

Phụ nhân dừng lại, quay đầu, hạ cố nói với chàng một câu :

 

- Hơn mười năm qua, Đinh Nhất Hải ngày đêm luôn giám sát lối xuất nhập Tử Kim mê động, Độc Ma Ảnh không thể nào có dịp lẻn vào.

 

Đúng một câu, đủ để chỉ ra điểm mà theo phụ nhân chàng đã bịa đặt.

 

Chàng uất hận nhìn theo hai nữ nhân đều có kiến thức nông cạn, những muốn thóa mạ cả hai một phen cho hả tức. Nhưng chàng không thể, vì sợ họ trong cơn giận dữ sẽ hóa cuồng và hết cả phân biệt thị phi! Ai đó có nói: Tối độc phụ nhân tâm! Liễu Hận tin như vậy!

 

...

 

Bí động nơi nữ nhân có tên gọi Quân nhi đã giam giữ chàng, hóa ra là một động thất nằm dưới một động thất khác.

 

Động thất ở bên trên là nơi mẫu tử của Quân nhi lưu ngụ được ngăn cách với động thất bên dưới bằng một thạch sàng thật nặng.

 

Nếu thạch sàng này được Quân nhi kéo qua hoặc dời lại một cách dễ dàng thì đối với Liễu Hận đó là điều hoàn toàn không dám mơ đến. Chỉ vì chàng đã mất hết nội lực.

 

Cũng vậy, nơi chàng bị giam giữ tuy có một khe đá nằm giữa đôi ba hòn đá to chất chồng lên nhau, đủ cho chàng một chút ánh sáng, một chút cảnh ở bên ngoài và một chút không khí mát mẻ để khỏi chết ngạt, vì chàng không có nội lực nên chàng vô phương xô bật những hòn đá đó để có lối thoát thân!

 

Mất nội lực là điều thật đáng tiếc. Vì thế phải sau một ngày một đêm nằm một chỗ như người mắc bệnh trầm kha, nỗi đau đớn do bị rơi từ trên cao thật cao xuống mới phần nào dịu bớt.

 

Chỉ là dịu bớt mà thôi, chứ thật ra nếu chàng muốn tiến đến gần khe đá nọ phải là điều thiên nan vạn nan.

 

Tuy thế, với sự gắng sức tột bậc, chàng cũng lê người đến được khe đá!

 

Chàng đến đó để phải chuốc lấy thất vọng.

 

Vì nhìn qua khe đá, chàng nào nhìn thấy gì ngoài một đoạn suối nước thật ngắn, đang thong thả uốn lượn chảy đến một nơi nào đó ngoài tầm thị tuyến của chàng.

 

Khe đá quá hẹp khiến tầm nhìn của chàng bị hạn chế.

 

Và ngoài đoạn suối nước kia, chàng chỉ nhìn thấy toàn là đá với đá. Đó là cả một vách dá vừa chồng chất vừa dựng đứng lên theo chiều cao.

 

Như thế, với cảnh quang này, chàng vô phương nhìn thấy ai để kêu cứu.

 

Có tiếng nói vọng từ trên vọng xuống :

 

- Mẫu thân ta có điều cần phải tra vấn ngươi, sợ ngươi không đủ sức chịu đựng nên bảo ta cho ngươi một hoàn linh đan! Nhặt lấy mà uống đi! Chớ ương bướng! Chỉ cần ngươi thật tâm cung xưng tất cả, rất có thể mẫu thân ta buông tha ngươi.

 

Sau tiếng nói của Quân nhi, một hoàn linh đan được cuộn trong một mảnh lụa lập tức bay đến chỗ của chàng.

 

Chàng cúi người xuống nhặt.

 

Coong...

 

Tử Kim bài, cái bầu nước vốn được chàng cất trong bọc áo bỗng rơi ra.

 

Nhặt lấy cả hai, chàng cất hoàn linh đan vào bọc áo, thản nhiên đưa bầu nước đến cạnh khe đá để ngắm nhìn cho đỡ bận lòng.

 

Càng nhìn chàng càng quan tâm. Càng quan tâm chàng càng nhìn đến chú mục.

 

Sau khi xăm xoi khắp lượt, chàng rón rén đặt bầu nước xuống nền đá vì sợ tạo ra tiếng động.

 

Sau đó, cũng rón rén như vậy, chàng tìm một vị trí thật thuận tiện để buông người nằm ngủ.

 

Ngủ?

 

Lạ? Sau bao cử chỉ rón rén, tại sao là chỉ để tìm một giấc ngủ?

 

Không ai biết tại sao? Trừ chàng!

 

Được một lúc, có tiếng lẩm bẩm của Quân nhi bất chợt vang lên :

 

- Y đang ngủ! Có lẽ y còn mệt, sẽ không chịu nổi nhục hình!

 

Im lặng một thoáng có tiếng Quân nhi nói ậm ừ :

 

- Để đến mai ư? Cũng được! Tùy mẫu thân vậy!

 

Cạch!

 

Cạnh thạch sàng ở bên trên có một khe hở. Từ khe hở đó, Quân nhi đã ném linh đan xuống, và tuần tự nói vọng xuống hết câu này đến câu khác.

 

Giờ đây, khi thạch sàng cuối cùng cũng được Quân nhi vận lực dịch chuyển, che kín khe hở kia. Liễu Hận nhanh nhẹn lẫn nhẹ nhàng ngồi bật dậy.

 

Chàng cũng rón rén tiến đến khe đá nhặt bầu nước lên xăm xoi, tay rút báu kiếm.

 

Thật cẩn thận, chàng đưa mũi kiếm sắc bén vào một điểm nằm khoảng giữa đáy bầu nước.

 

Từ điểm đó, chàng kéo mũi kiếm theo một đường dài lên đến miệng bầu, dĩ nhiên là ở bên ngoài vỏ bầu. Chưa hết, chàng xoay bầu nước lại theo vị trí đối xứng với phần bên kia chàng vừa vạch kiếm vào.

 

Cũng đặt mũi kiếm vào giữa đáy vỏ bầu, chàng vạch thêm một đường dài thứ hai, cũng lên đến miệng bầu.

 

Vạch xong, chàng đặt kiếm xuống và xem xét lại bầu nước.

 

Chàng hài lòng nhìn bầu nước vừa được chàng dùng kiếm vạch thành một đường liền lạc. Theo đường vạch đó, bầu nước như được bổ dọc thành hai phần bằng nhau, tuy chúng vẫn dính chặt vào nhau.

 

Nắm hai tay vào hai bên bầu nước, để đường vạch nằm khoảng giữa hai bàn tay, chàng mím môi mím lợi, lên gân tay lên gân chân, cố tách bầu nước thành hai mảnh.

 

Tách!

 

Bầu nước thật sự tách đôi đúng như chàng nghĩ!

 

Và ở mặt bên trong của hai mảnh nửa bầu là những ký tự!

 

Ở nửa mảnh bên tả, chàng đọc thấy :

 

“Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách!

 

Nếu giang hồ có ác nhân, tay không ngớt nhuộm máu người thì ở chốn triều đình cũng co gian phi gian đảng hại nước hại muôn dân.

 

Diệt Tần Cối bảo vệ trung thần là trách nhiệm của muôn nhà! Anh hùng hảo hán khắp võ lâm đương nhiên cũng có trách nhiệm.

 

Được đông đảo quần hùng tin cẩn, giao phó bần đạo lập Tử Kim mê động bàn kế diệt gian! Mọi ghi chép ở Thiết Lô bầu này là tâm huyết của hơn trăm cao thủ. Hậu nhân nào nhận được phải tuân thủ mệnh trời là: Phò Trung Diệt Tặc!

 

Bần đạo Thiết Lô cẩn bút!”

 

Ngay bên dưới phần lạc khảm, Liễu Hận còn nhìn thấy một hàng chú nhỏ có ghi :

 

“Trong Thiết Lô bầu có tẩm sẵn giải dược Bách Nhật Mê Hương. Đổ nước vào bầu, sau nửa canh giờ, nước đó chính là giải dược!”

 

Đọc đến đây chàng tỉnh ngộ, thảo nào Cửu Ma Ma, Xuân Mai và Hạ Lan vẫn ung dung tiến vào Tử Kim mê động. Họ đã biết vấn đề giải dược nên không hề ngại Mê hương! Có lẽ Độc Ma Ảnh cũng biết điều đó nên cố tình chiếm lấy Thiết Lô bầu Tử Kim bài.

 

Nhìn sang nửa mảnh ở tay hữu, chàng đọc :

 

“Diệt Gian kiếm tam thức”.

 

Bên duới phần kinh văn của ba thức kiếm Diệt Gian là kinh văn khác :

 

“Phục Hận chưởng tam chiêu!”

 

Và cũng như ở nửa mảnh bên tả, ở nửa mảnh này cũng có phần bị chú dài hơn :

 

“Diệt Gian kiếm và Phục Hận chưởng là hai công phu gồm thâu tinh túy của sở học các phái. Người chuyện luyện ngoài việc cần có nội công thâm hậu cũng phải bế quan nhiều ngày liền để thức ngộ và lĩnh hội mọi tinh túy biến ảo!

 

Phần nội công ở lớp dưới đáy bầu có một ngăn rỗng. Trong đó có chứa Huyết Dịch nghìn năm của lão Thiên Niên Hồng Hạc do Hồng Hạc đảo chủ cố ý lưu lại. Dùng hết dịch này sẽ có nội lực tương đương một Giáp Tý! Hãy luôn ghi nhớ là phải tuân thủ mệnh trời và lòng người! Trái lại, sẽ bị trời tru đất diệt! Nhớ lấy, nhớ lấy!

 

Khi đã luyện xong, hãy vận công ghép chặt hai mảnh vào nhau! Tam muội chân hỏa sẽ thiêu hủy toàn bộ những khẩu quyết này, tránh việc bị rơi vào tay gian tặc khác!

 

Cẩn!”

 

Tuân thủ đúng những gì Thiết Lô đạo nhân lưu tự, Liễu Hận dùng đầu kiếm sắc bén để trích ra những giọt huyết dịch của Thiên Niên Hồng Hạc và cho rơi vào mồm!

 

Không chậm trễ, sợ Quân nhi phát giác, chàng vội vàng đọc kỹ và ghi nhớ toàn bộ kinh văn của Diệt Gian kiếm và Phục Hận chưởng. Chàng chỉ dám đọc không dám luyện. Bởi thời gian lúc này đâu cho phép chàng ung dung khổ luyện hoặc để kéo dài!

 

Sau đó, giấu kín hai mảnh bầu vào góc khuất, chàng tiến hành tọa công cho dược lực của Huyết Dịch Thiên Niên Hồng Hạc vừa lưu chuyển khắp các kinh mạch vừa pháthuy công hiệu.

 

Từ huyệt Đan điền của chàng, một luồng nhiệt khí càng lúc càng xuất hiện nhiều, lan tỏa khắp châu thân, sau đó quy hồi Đan điền là bể chứa vô cùng tận.

 

Đắc thủ công lực và chưa bị Quân nhi phát hiện, chàng vội tiến hành phần việc cuối cùng, ghép hai mảnh vào nhau.

 

Chàng vận lực, dồn vào song thủ, biến chân khí thành lửa tam mụi ép chặt hai mảnh vào nhau.

 

Tách!

 

Mỉm cười đắc ý, chàng nhìn lại Thiết Lô bầu.

 

Ngay vị trí ghép lại, chàng chỉ còn nhìn thấy một vạch đỏ, mảnh như sợi chỉ chạy từ bên này miệng bầu kéo xuống đến phần đáy và chạy thẳng đến miệng bầu bên kia.

 

Một vạch đỏ như lần đầu tiên xăm xoi Thiết Lô bầu chàng đã nhnì thấy và đã nghi ngờ nên mới dùng bảo kiếm tách ra!

 

Với vạch đỏ này, chàng tin rằng bất kỳ ai sau này nhìn thấy và có dùng bảo kiếm để tách ra như chàng đã làm, mọi kinh văn có ghi ở mặt trong sẽ không còn nữa.

 

Chúng đã bị lửa tam muội thiêu hủy đúng như Thiết Lô đạo nhân sắp đặt và căn dặn!

 

- Ngươi đang lén lút làm gì vậy?

 

Giật mình, chàng để rơi Thiết Lô bầu.

 

Coong...

back top