Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 32: Ban đêm đột nhập Luận Kiếm quán - Năm gian thạch thất đủ năm màu

Đúng như Liễu Hận tiên liệu, ở Luận Kiếm quán đêm nay hầu như không có sự phòng bị! Tất cả đều diễn ra bình thường nhờ việc quá thông thuộc địa hình của Vô Danh Tẩu!

 

Ngược lại, chàng nhờ mục quang tinh tường và thân pháp cực kỳ khinh linh nên dễ dàng đưa Vô Danh Tẩu đến thư phòng có địa đạo dẫn đến nơi giam giữ Hỏa Long Đô Pháp Diệp Mạc.

 

Đặt bức hoành phi ở cuối phòng qua một bên, chàng nói như rót vào tai Vô Danh Tẩu :

 

- Ấn vào vật có màu đỏ này, địa đạo sẽ lộ ra!

 

Vô Danh Tẩu khó giữ được điềm tĩnh qua câu nói có phần hoang mang :

 

- Ở phía dưới có cạm bẫy nào khác không?

 

Chàng lắc đầu :

 

- Vãn bối đã từng vào, không hề có! Và nếu có đi chăng nữa đã có vãn bối ngay bên cạnh, tiền bối bất tất phải lo ngại!

 

Lão lắc đầu :

 

- Không có thì tốt! Phần Diệp Mạc đã có ta lo liệu! Thiếu hiệp hãy đến những nơi khác nếu muốn.

 

Chàng kinh nghi :

 

- Tiền bối muốn tự thân giải thoát cho bằng hữu, không cần vãn bối giúp sao?

 

Lão đáp sau một lúc thừ người :

 

- Như thiếu hiệp kể lại! Diệp Mạc vì lời hứa nên tự lưu lại. Ta muốn giải cứu y cần phải nhiều thời gian thuyết phục! Như vậy tất sẽ chậm trễ mọi việc khác của thiếu hiệp.

 

Chàng tán đồng :

 

- Tiền bối nghĩ không sai! Chỉ sợ trong lúc thuyết phục, tiền bối và bằng hữu quá lớn tiếng, sẽ gây kinh động đến Đinh Nhất Hải.

 

Lão quả quyết :

 

- Ta đã có cách! Thiếu hiệp yên tâm!

 

Chàng không nghĩ ngợi vội gật đầu :

 

- Vậy vãn bối xin tạm biệt! Tiền bối nhớ bảo trọng đấy!

 

Đợi lão đưa tay ấn vào mấu chốt điều động cơ quan, vật có màu đỏ và nghe có tiếng cơ quan dịch chuyển, chàng mới lao đi!

 

Vút!

 

Quan tâm nhiều nhất là nhân vật ở Thanh động, có diện mạo bị lửa thiêu hủy và có thể là nhân vật đứng đầu trong Tứ đại kiếm sĩ của Quỷ Kiếm môn tên Trang Vô Nhận, chàng vội lao về phía có căn thư phòng đó!

 

Tuy nhiên, khi ngang qua một thư phòng khác. Chàng nghe có tiếng đối thoại mơ hồ vọng ra!

 

Dừng lại, chàng ngưng thần nghe ngóng và từ thư phòng những tiếng nói xầm xì như có như không quả nhiên vẫn vang ra.

 

Để nghe cho rõ hơn, chàng tiến dần vào thư phòng.

 

Ở đó chàng phát hiện cũng có một bức hoành phi và bức hoành phi đang được ai đó đã nhấc ra, đặt qua một bên!

 

Căng mục lực nhìn vào nơi đã treo bức hoành phi, chàng phát hiện vật để điều động cơ quan ở căn thư phòng này có màu trắng.

 

Chàng thầm so sánh :

 

- “Hai nơi kia được lão dùng hai sắc màu để phân biệt, một xanh một đỏ! Và ở đây là màu trắng. Hừ! Nếu hai nơi còn lại, một có màu lam, và một có màu đen. Tất cả sẽ hợp đủ sắc màu như Ngũ Kỳ giáo : Thanh, Hồng, Lam, Bạch, Hắc!”

 

Dựa theo thanh âm vẫn xầm xì từ dưới địa đạo vọng ra, chàng nghĩ lão Đinh Nhất Hải đang ở dưới đó và đang cùng nhân vật bị lưu gi dưới Bạch động đàm đạo.

 

Trong một lúc cao hứng, chàng bất ngờ tung người lướt đi!

 

Vút!

 

Chàng không đến ngay chỗ Thanh động như trước đó dự định! Chàng tuần tự tìm ra hai thư phòng còn lại có treo ở mỗi phòng một bức hoành phi!

 

Và chàng không hiểu chàng nên cười hay nên căm giận lão Đinh Nhất Hải.

 

Ngũ Kỳ giáo bị hủy diệt là do lão! Vậy mà, năm gian thạch thất bí ẩn ở đây lại được lão chọn đúng năm sắc màu Thanh, Hồng, Lam, Bạch, Hắc để phân biệt! Chúng là sắc màu phù hợp với sắc màu vẫn được Ngũ Kỳ giáo sử dụng!

 

Hai căn thư phòng chàng vừa cao hứng tìm đến quả nhiên có hai vật phát động cơ quan có đúng hai màu Lam và Hắc!

 

Phải chăng lão dùng năm sắc màu này để luôn ghi nhớ kiệt tác của lão là đã tận diệt Ngũ Kỳ giáo?

 

Hận cho lão tặc, kẻ ném đá giấu tay, hủy diệt Ngũ Kỳ giáo mà không dám bộc lộ cho quần hùng biết chiến tích, chàng nghĩ :

 

- “Ta sẽ vạch mặt lão! Tuần tự ta sẽ cho mọi người biết ở dưới năm gian thạch thất bí ẩn là những thủ đoạn của lão! Hừ!”

 

Chàng lao đi, lao trở lại Thanh động.

 

Vút!

 

Phát hiện có tiếng người, nhân vật ở Thanh động lào phào hỏi :

 

- Đinh bằng hữu đấy ư?

 

Chàng lên tiếng :

 

- Không phải! Là vãn bối!

 

- À! Qua thanh âm, ta nhận ra thiếu hiệp rồi! Bẵng hơn hai tuần trăng sao đến bây giờ thiếu hiệp mới có dịp đến?

 

Chàng giật mình, lòng tự dặn lòng :

 

- “Nguy tai! Ta đã cải dạng nhưng quên khuấy việc biến âm! Điều lầm lẫn này nhất định không được lập lại!”

 

Không nghe chàng đáp, nhân vật nọ vừa bước ra vừa hỏi :

 

- Thiếu hiệp không nói phải chăng có gì bất ổn?

 

Vừa dứt câu, nhân vật nọ bỗng nhiên xuất kiếm :

 

- Ngươi là ai? Sao cố tình dối gạt lão phu?

 

Véo...

 

Không như trước kia, lần này nhân vật ở Thanh động khi xuất kiếm là kiếm chiêu có cả kình lực! Bởi đó, chiêu kiếm thật lợi hại, so với trước là thập phần!

 

Chàng vội lùi!

 

Vút!

 

Nếu chàng không luyện được toàn bộ sở học ở Thiết Lô bầu là Diệt Gian kiếm tam thức và Phục Hận chưởng tam chiêu, phen này chàng sẽ mất mạng!

 

Vừa lùi, chàng vừa hốt hoảng kêu khẽ :

 

- Vãn bối đang dùng dị dung che giấu diện mạo! Tiền bối chớ nghi ngờ!

 

Nhân vật nọ dừng kiếm :

 

- Dị dung? Thật chứ? Kiếm ngươi đâu?

 

Chàng cười gượng :

 

- Đã cải dạng là phải cải dạng cho giống thật! Vãn bối không mang kiếm!

 

- Hừ! Thanh âm thì đúng, nhưng tất cả đều đáng nghi ngờ! Nào! Nếu ngươi không có cách nào chứng thật bản thân, chớ trách ta nặng tay hạ thủ!

 

Chàng bất giác lo lắng :

 

- Chỉ cần bôi bỏ lớp dị dung này! Nhưng sau đó vãn bối sợ không tự dị dung trở lại!

 

- Sao? Có người đã giúp ngươi ư?

 

- Có! Cũng chính là người nghĩ ra cách này để giúp vãn bối.

 

Nhân vật nọ suy nghĩ một lúc chợt hỏi :

 

- Lần trước ta và ngươi gặp nhau như thế nào ở đâu?

 

Chàng nhoẻn cười :

 

- Tiền bối nghĩ được cách này cũng hay! Vãn bối sẵn sàng thuật lại!

 

Chờ chàng thuật xong lần gặp mặt duy nhất của cả hai qua việc tỷ kiếm bất tỷ lực, nhân vật nọ cười lạnh :

 

- Không phải chỉ một mình người biết rõ từng chi tiết như thế này! Ngươi có thể nhớ một chi tiết nào khác có thể giúp ta biết đích xác là ngươi chăng?

 

Nhân lần thuật lại như vậy, chàng dễ dàng nhớ ra hai chi tiết! Và hai chi tiết này chắc chắn chỉ có chàng và nhân vật này biết, lão Đinh Nhất Hải khi đó dù có mặt cũng không thể biết.

 

Chàng đáp :

 

- Tiền bối có thể dùng bí pháp truyền âm nhập mặt nói với vãn bối hai lần!

 

Khuôn mặt của nhân vật nọ vẫn bất động. Chàng hiểu, do đối phương lần đó không muốn cho Đinh Nhất Hải biết nên phải dùng lối truyền âm nhập mật! Bây giờ, khi chưa tin chắc chàng là chàng, đối phương không phản ứng là đề phòng chàng đang dò xét bằng cách đón đầu như vậy, nếu chàng là người của Đinh Nhất Hải!

 

Chàng nói tiếp :

 

- Lần thứ nhất, tiền bối khuyên vãn bối nên tận dụng sở trường để hóa giải những kiếm chiêu kỳ ảo của tiền bối! Và lần thứ hai...

 

Nhân vật nọ thu kiếm :

 

- Đủ rồi! Ngươi đúng là tiểu tử thật sự thông tuệ.

 

Chàng hớn hở :

 

- Tiền bối đã tin?

 

- Ừ! Nhưng lần này ngươi đến phải che giấu chân diện thế này, thật ra là có ý gì?

 

Đã toan liệu sẵn, chàng dè dặt hỏi :

 

- Tiền bối lưu ở đây như không phải tự nguyện?

 

Thản nhiên, nhân vật nọ bảo :

 

- Ngươi hỏi để làm gì?

 

Chàng có phần ngắc ngứ :

 

- Nếu không tự nguyện, kể như bị ép buộc, sao tiền bối không nhân lúc này bỏ đi?

 

- Hừ! Ta muốn đi lúc nào tùy ta, ai ngăn được ta?

 

- Vị tất như tiền bối nói! Lão Đinh Nhất Hải nhất định không để cho tiền bối đi!

 

- Tại sao? Ta và lão đã có thỏa hiệp từ trước!

 

- Thỏa hiệp như thế nào?

 

- Là...

 

Đang định nói, nhân vật nọ đột nhiên đổi giọng :

 

- Ngươi không nên biết thì hơn!

 

Chàng bực tức :

 

- Tại sao chứ? Theo vãn bối đoán, lão đã uy hiếp tiền bối thì có!

 

- Uy hiếp? Không bao giờ!

 

- Còn không ư? Lão biết tiền bối đang sợ và sợ điều gì! Lão dùng điều đó để hăm dọa tiền bối! Tựu trung lão không muốn tiền bối xuất đầu lộ diện.

 

- Ngươi...! Hừ! Ngươi chỉ võ đoán thôi!

 

Chàng thở dài :

 

- Vãn bối lần này tìm đến là có hai việc!

 

- Ngươi nói đi!

 

- Việc thứ nhất, giúp tiền bối thoát nạn!

 

- Hừ! Ta đã nói ta không lâm nạn, điều ngươi nói kể như không có!

 

Chàng hậm hực :

 

- Điều thứ hai là muốn cảnh tỉnh tiền bối!

 

- Cảnh tỉnh ta? Về việc gì?

 

Chàng cười lạt :

 

- Có một âm mưu nhắm vào tiền bối!

 

- Âm mưu như thế nào?

 

- Vãn bối vô tình biết đến một liên minh gọi là Liên Minh Ngũ Kiếm! Tiền bối có nghe bao giờ chưa?

 

- Liên Minh Ngũ Kiếm? Chưa! Sao?

 

- Hừ! Họ muốn chiếm đoạt Thánh Ngũ Kiếm kỳ thư gì đó và cần hỏi ở tiền bối một việc.

 

- Thánh Ngũ Kiếm kỳ thư? Ta chưa từng nghe nên họ có hỏi ta cũng vô ích!

 

Chàng gần như nài nỉ :

 

- Họ đâu hỏi tiền bối về điều đó?

 

- Vậy về cái gì?

 

- Thất Thập Nhị Quỷ Kiếm!

 

Nhân vật nọ động dung :

 

- Thất Thập Nhị Quỷ Kiếm?

 

Chàng bồi hồi nhìn nhân vật nọ :

 

- Và còn Ảo Ảnh Tam Quỷ Kiếm nữa!

 

Vút!

 

Để tránh cái chộp quá bất ngờ của nhân vật nọ, chàng phải phát kình và thu người lùi lại.

 

Bùng!

 

Nhân vật nọ khẽ quát :

 

- Ngươi có nội lực? Vậy ngươi chỉ là kẻ giả mạo! Ta phải giết ngươi!

 

Véo...

 

Chàng hốt hoảng lùi xa hơn nữa.

 

Vút!

 

Chính lúc đó, có tiếng quát hỏi :

 

- Kẻ nào dám lẻn vào đây, không hỏi ta?

 

Chàng thất kinh kêu thầm :

 

- “Lão họ Đinh? Nếu lão đến mà ta chưa xong việc, ta e nguy mất!”

 

Chàng vội đánh tiếng, bảo nhân vật nọ :

 

- Bất kể tiền bối trước kia là ai, có một việc tiền bối cần phải biết, Môn chủ phu nhân và Thiếu môn chủ vẫn sống! Chưa hết, thê tử của Viên Tử Linh cũng vậy! Tất cả đều đang tính kế báo thù cho...

 

Có tiếng gầm cực lớn của Đinh Nhất Hải vang lên lồng lộng, kèm theo một ánh đuốc xuất hiện :

 

- Ngươi là ai? Sao ngươi biết nơi này mà tìm vào?

 

Chàng bật cười :

 

- Ha... ha... ha...! Lão là hạng ấu trĩ mới không biết lão phu là Xích Phát Kim Diện Đoạn Hồn Đinh.

 

Đinh Nhất Hải thoáng ngơ ngác :

 

- Xích Phát Kim Điện? Đoạn Hồn Đinh?

 

Nhân cơ hội đó. Nhân vật nọ chợt vận dụng bí pháp truyền âm nhập mật :

 

- “Lời ngươi vừa nói đều là sự thật?”

 

Không biết phải đáp như thế nào, đo không biết bí pháp đó, chàng đành nói thành tiếng :

 

- Ngươi tin hay không tùy ngươi. Lão phu hết lời!

 

Chàng đã biến âm, thay đổi giọng nói! Và câu nói kia, nhân vật nọ và Đinh Nhất Hải đều nghĩ là chàng đang nói với họ.

 

Đinh Nhất Hải gầm vang :

 

- Cái gì là Đoạn Hồn Đinh chứ?

 

Chàng bật cười :

 

- Ha... ha... ha...! Đoạn Hồn là đoạn hồn, Đinh là Đinh Nhất Hải! Nếu ngươi chính là Đinh Nhất Hải thì phen này gặp ta kể như ngươi phải bị đoạn hồn.

 

Cả giận, Đinh Nhất Hải lướt đến tung kiếm :

 

- Thất phu! Đỡ!

 

Véo...

 

Bất ngờ, nhân vật nọ cũng xuất kiếm.

 

Véo...

 

Đinh Nhất Hải thì nhắm vào chàng, và nhân vật nọ lại ra tay ngăn cản.

 

Choang!

 

Họ chạm kiếm khiến Đinh Nhất Hải hoang mang :

 

- Bằng hữu sao lại...

 

Nhân vật nọ vừa thu kiếm vừa ngăn chận câu oán trách của Đinh Nhất Hải chưa kịp nói hết :

 

- Khoan đã! Có một điều ta muốn bằng hữu nói lại! Có phải...

 

Đinh Nhất Hải đột nhiên chuyển người :

 

- Muốn nói hay muốn hỏi gì cũng được, nhưng hãy chờ ta thu thập tên thất phu này! Đỡ!

 

Vút!

 

Véo...

 

Lần thứ hai nhân vật nọ khoa kiếm, thay Liễu Hận đón kiếm của họ Đinh.

 

Choang!

 

Đinh Nhất Hải động nộ :

 

- Bằng hữu muốn cùng ta động thủ thật ư?

 

Nhân vật nọ thoáng động dung, nhưng vẫn lên tiếng cầu tình :

 

- Ta thực sự không muốn! Nhưng...

 

Đinh Nhất Hải thịnh nộ quát :

 

- Không muốn là được rồi! Tốt hơn hết bằng hữu hãy chờ ta!

 

Vút!

 

Lão lại động thân và lao vào Liễu Hận với chiêu kiếm hết sức lợi hại!

 

Vút!

 

Véo...

 

Liễu Hận gầm lớn :

 

- Chớ tin lão! Lão không bao giờ đáp ứng hoặc giải thích bất cứ gì tôn giá muốn.

 

Nhân vật nọ lập tức tung người đón kiếm.

 

- Dừng tay!

 

Choang!

 

Lần này Đinh Nhất Hải không dừng! Trái lại, lão tuôn ra một lúc ba chiêu kiếm áp đảo nhân vật nọ :

 

- Do bằng hữu bức bách ta! Đỡ!

 

Véo...

 

Véo...

 

Nhân vật nọ chợt rít :

 

- Đã tam phen tứ thứ ta kêu bằng hữu dừng tay để cùng đàm đạo. Bằng hữu đừng nghĩ ta sợ kiếm pháp cao minh của bằng hữu! Đỡ!

 

Véo...

 

Choang! Choang! Choang!

 

Tung ba chiêu bị chận đủ ba chiêu, Đinh Nhất Hải cười ngạo nghễ :

 

- Khá lắm! Dùng oán đổi lấy ân, bằng hữu có thái độ hay đấy! Vậy đừng trách ta!

 

Đỡ! Ha... ha... ha...

 

Véo...

 

Nhân vật nọ chợt khựng người khi nghe câu “dùng oán đổi lấy ân”, và như thế hoàn toàn bị kiếm chiêu của Đinh Nhất Hải đặt vào tử cảnh!

 

Phát hiện ra thì đã muộn, nhân vật nọ quá đỗi luống cuống chỉ biết buột miệng kêu :

 

- Ngươi định giết ta thật sao?

 

Đinh Nhất Hải vẫn cười và vẫn giữ nguyên chiêu kiếm đầy ác ý!

 

Bất ngờ, lão nghe tiếng gầm vang động của Liễu Hận vang ngay bên tai :

 

- Chớ hại người! Xem chưởng!

 

Lão khẽ đưa mắt lướt nhìn và buột phải thu kiếm vì phát hiện chưởng công do Liễu Hận đang xô đến không những nhanh mà còn cực kỳ lợi hại và thâm hậu!

 

Nâng tả chưởng quật một kình đối kháng, lão phải kêu lên khi nhận ra chưởng của chàng chẳng phải tầm thường.

 

Ầm!

 

- Ngươi thật sự là ai? Sao lại đối địch với Đinh mỗ!

 

Chàng không lưu tâm đến lão! Ngược lại chàng đang lo lắng vì nhân vật nọ cho đến giờ vẫn hoang mang, chưa chọn được thái độ thích hợp!

 

Chàng phải lên tiếng đề tỉnh :

 

- Những gì tại hạ vừa nói, tin hay không tùy tôn giá! Nhưng chớ quá ngộ nhận, cứ bị lão Đinh dối gạt!

 

Đinh Nhất Hải mơ hồ đoán biết lời chàng nói hàm ý lung lạc nhân vật nọ. Lão cử kiếm lao đến :

 

- Bất kể ngươi là ai, đối đầu với ta là phải chết! Đỡ!

 

Véo...

 

Nhân vật nọ được chàng đề tỉnh đúng lúc :

 

- Đinh Nhất Hải! Hãy nghe ta hỏi đây! Dừng tay!

 

Choang! Choang!

 

Đinh Nhất Hải nộ khí xung thiên khi luôn bị nhân vật nọ ngăn trở :

 

- Cả ngươi nữa! Chớ trách ta độc ác! Xem kiếm!

 

Véo...

 

Kiếm chiêu lần này của lão họ Đinh thật lợi hại, đến Liễu Hận tuy đã biết lão có kiếm pháp cao minh cũng không thể ngờ sự cao minh của lão lại đạt đến bậc này!

 

Cũng nhận ra điều đó, nhân vật nọ như bị dồn vào tuyệt lộ đành gầm lên giận dữ :

 

- Kiếm pháp quả lợi hại! Tiếp kiếm!

 

Véo...

 

Choang! Choang!

 

Sự biến ảo trong kiếm chiêu của nhân vật này không làm cho lão Đinh lúng túng!

 

Ngược lại, lão vẫn ung dung hóa giải và vẫn thản nhiên thi triển thêm hai chiêu kiếm nữa.

 

- Hóa ra ngươi vẫn chưa thấu triệt đủ sự lợi hại của kiếm pháp kia! Vậy đừng mong bức ép ta phải nói những gì ta không muốn nói! Đỡ!

 

Véo...

 

Tuy lão bảo vậy nhưng nhân vật nọ vẫn vừa tận lực thi triển kiếm chiêu vừa buộc lão họ Đinh phải đối đáp :

 

- Ta lưu lại đây bao nhiêu năm trời là do ngươi bảo võ lâm các phái đang truy tìm ta để tiêu diệt. Điều đó có đúng với sự thật không? Đỡ!

 

Choang! Choang!

 

Liễu Hận biết rõ ý đồ của nhân vật nọ! Chàng chực sẵn một bên vừa để lắng nghe mọi lời đáp vừa chuẩn bị tiếp trợ cho nhân vật nọ khi cần!

 

Đinh Nhất Hải cười lạnh :

 

- Đó là sự thật! Ta chưa bao giờ dối gạt ngươi! Xem kiếm!

 

Véo...

 

Nhân vật nọ tuy hoang mang nhưng vẫn hỏi :

 

- Vậy tại sao thê tử của Đào Môn chủ và của Viên tam đệ cho đến giờ vẫn ung dung, chưa bị quần hùng truy diệt?

 

Choang! Choang!

 

Đinh Nhất Hải động sát cơ :

 

- Người nào nói cho ngươi biết điều này là cố tình mê hoặc ngươi! Ngươi thật khiến ta phải thất vọng! Đỡ!

 

Véo...

 

Véo..

 

Nhìn lão xuất kiếm lần này, Liễu Hận sững sờ! Lão đang thi triển Vô Danh Kiếm do trước kia chàng trao kinh văn cho lão. Tuy lối phát kiếm của lão không nhanh như chàng, nhưng bù lại lão lại có được sự biến ảo thần kỳ!

 

Điều đó khiến chàng phải xuất thủ với tiếng hô hoán khiến hai nhân vật kia cùng kinh ngạc :

 

- Gọi Viên Tử Linh là tam đệ, phải chăng tôn giá đích thực ở họ Trang? Chớ chạm kiếm với lão! Mau lùi lại! Đỡ!

 

Vù...

 

Tiếng hô hoán của chàng lập tức dẫn đến hai phản ứng trái ngược. Nếu nhân vật nọ vì nghe thế phải đờ người trong một thoáng thì lão họ Đinh lại tăng thêm quyết tâm hạ độc thủ.

 

Kiếm của lão Đinh đạo nhân biến hóa cuộn thẳng vào thân hình đờ đẫn của nhân vật nọ! Đồng thời ngọn tả kình cũng được lão xô ra, hy vọng ngăn cản chưởng công của chàng.

 

- Muốn chết!

 

Véo...

 

Vù... vù...

 

Chàng thất kinh, nhấn thêm chân lực và gào lên thất thanh :

 

- Kìa! Lùi lại!

 

Ầm!

 

Soạt! Choang!

 

Bờ vai hữu của nhân vật nọ bị trúng kiếm! Tuy hữu thủ chưa đến nỗi bị đoạn lìa nhưng do vết kiếm khá sâu nên máu tuôn lai láng, và kiếm phải rơi xuống.

 

Nhân vật nọ đang lảo đảo, Đinh Nhất Hải tung người lướt đến :

 

- Ngươi quên mất lời ta dặn! Đừng trách ta! Nạp mạng!

 

Véo...

 

Nhân vật nọ chỉ còn biết thất thanh kêu không thành tiếng :

 

- Ngươi nỡ...

 

Liễu Hận tận lực lao đến :

 

- Lão độc ác thế sao? Đỡ!

 

Ào... Ào...

 

Ầm!

 

Chàng kinh ngạc trước công lực không ngờ lại quá uyên thâm của Đinh Nhất Hải!

 

Một kích hầu như tận lực của chàng rốt cuộc chỉ làm cho lão thoáng khựng người một chút rồi thôi.

 

Tuy nhiên, mục đích của chàng cũng đã đạt! Sinh mạng của nhân vật nọ xem ra vẫn được bảo toàn.

 

Chàng nhanh nhẹn lao đến, nhặt kiếm và trao cho nhân vật nọ!

 

Chàng khẽ nói :

 

- Tiền bối đừng ở đây nữa! Đi đi!

 

Có tiếng gầm gừ hung hãn của lão Đinh Nhất Hải :

 

- Bản lãnh của ngươi tuy thâm hậu, nhưng đã vào đây đừng mong toàn mạng trở ra.

 

Đỡ!

 

Véo...

 

Chàng vội trụ người nâng cao hữu chưởng :

 

- Muốn ngăn được ta không phải dễ! Tiếp chiêu!

 

Vù...

 

Véo...

 

Ầm!

 

Lão lại khựng người và thất sắc tung người lao đi! Bởi nhân vật quả nhiên đang phóng người chạy trở ra như lời chàng vừa nhắc nhở.

 

Vút!

 

Thân pháp của nhân vật nọ không nhanh bằng lão! Cũng vậy thân pháp của lão vẫn không nhanh bằng chàng.

 

Vì thế, phát hiện lão đuổi kịp nhân vật nọ ngay ngưỡng cửa địa đạo, sắp lọt vào căn thư phòng, chàng vội hét lên thị uy :

 

- Tiếp chưởng!

 

Vù...

 

Lão xoay người đối chiêu :

 

- Ngươi đừng mong thoát thân! Đỡ!

 

Vù...

 

Ầm!

 

Lão cố tình để cho thân hình bị chấn kình đẩy trôi đi. Nhân đó lão bất ngờ phát động cơ quan, khiến lối dẫn vào địa đạo chợt dịch chuyển đóng kín lại.

 

Hoảng hốt trước quỷ kế của lão, nhân lúc bí môn vẫn còn một khe hở, chưa đóng kín hoàn toàn chàng tận lực bình sinh quật luôn một lúc ba chưởng Phục Hận.

 

Ầm! Ầm! Ầm!

 

Rào... Rào...

 

Bí môn do chưa đóng kín nên không chịu nổi áp lực dồn dập từ bao đạo chưởng lực của chàng, chúng bị phá vỡ.

 

Vút!

 

Lọt vào thư phòng, chàng hoang mang, không còn thấy nhân vật nọ và Đinh Nhất Hải đâu nữa.

 

Kinh tâm, chàng vội đảo người, quyết kiếm tìm cả hai, hy vọng kịp tiếp trợ cho nhân vật nọ!

 

Bất ngờ ngay trước mắt chàng xuất hiện hai bóng nhân ảnh!

 

Chàng nâng cao hữu chưởng và chờ đợi.

 

Hai bóng nhân ảnh nọ cũng mơ hồ nhìn được chàng, cả hai cùng vẫy kiếm.

 

Véo!

 

Véo!

 

Qua kiếm chiêu và nhờ mục lực tinh tường, Liễu Hận chợt nhận ra hai bóng nhân ảnh nọ tuy không phải nhân vật ở Thanh động và Đinh Nhất Hải nhưng cũng không phải kẻ địch. Chàng chậm tay phát chưởng như thế cũng hóa hay, không để sự lầm lẫn xảy ra!

 

Chàng vội hô hoán :

 

- Vô Danh Tẩu tiền bối! Tại hạ đây!

 

Hai bóng nhân ảnh nọ vội thu kiếm dừng chân, để lộ hai khuôn mặt nghi hoặc của Vô Danh Tẩu Bàng Điểu và Xích Tu Nhân Hỏa Long Đô Pháp Diệp Mạc!

back top