Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 6: Ngũ Kỳ giáo bất ngờ xuất hiện - Chạm cao nhân phô diễn kiếm chiêu

- Ngươi muốn chết!

 

Vừa quát lên, Tô Thụ Nhân quay ngoắt lại phía sau và tung luôn ngọn sát thủ vừa hờm sẵn vào bóng nhân ảnh xuất hiện ám toán.

 

Vù...

 

Bóng nhân ảnh đó có lẽ cũng lường trước điều này nên bật cười sằng sặc :

 

- Xích Thủ quả lợi hại! Để xem có hơn được Hòa Minh chưởng của bổn Đường chủ không? Đỡ này lão Tô!

 

Ào...

 

Cùng lúc đó, Liễu Hận cũng bị tiếng hô hoán của Từ Kim phá vỡ đi thức khởi kiếm nặng nề phòng thủ, chàng lập tức loang nhanh trường kiếm về phía sau với tiếng nạt phẫn nộ :

 

- Ngũ Kỳ giáo phải chết!

 

Véo... Véo...

 

Bóng nhân ảnh đang lao ập vào chàng lập tức lùi lại với tiếng kêu kinh ngạc :

 

- Úy! Hảo kiếm pháp! Bổn Đường chủ thật sự không ngờ đấy! Xem này!

 

Mới lùi để tránh chiêu kiếm của Liễu Hận, bóng nhân ảnh lại lanh lẹ lao vào với ngọn tả trảo thập phần lợi hại, chộp ngay vào tay cầm kiếm của Liễu Hận.

 

Khí thế của đối phương thật mãnh liệt buộc Liễu Hận phải cấp tốc dịch bộ sang một bên, quyết không để đối phương đắc thủ ngay chiêu đầu.

 

Phản ứng của Liễu Hận dù nhanh nhưng vẫn không thể so với đối phương với thân danh như đã tự xưng là Đường chủ của Ngũ Kỳ giáo. Hữu trảo của đối phương lập tức xuất hiện với tiếng quát đắc ý :

 

- Trúng!

 

Ào...

 

Việc đó, việc so chưởng giữa Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân và nhân vật kia, cũng là một Đường chủ ở Ngũ Kỳ giáo đã có kết quả!

 

Ầm!

 

Tô Thụ Nhân do người phát chiêu chậm hơn một sát na nên phải bị chưởng kình của đối phương quật trước áp đảo đến bật lùi.

 

Tô Thụ Nhân động nộ :

 

- Không ngờ Hồng Kỳ đường chủ lại có hành vi lén lút hạ thủ! Lần này đến lượt ngươi đây! Đỡ!

 

Ào... Ào...

 

Nhân vật được lão Tô gọi là Hồng Kỳ đường chủ bật cười khanh khách :

 

- Người của bổn giáo có khi nào tự nhận là danh môn chánh phái? Lão Tô ngươi khỏi phải phí lời và ngấm ngầm mỉa mai! Xem chưởng!

 

Vù... vù...

 

Sự xuất hiện của Ngũ Kỳ giáo ngay vị trí dẫn vào Vô Mộc Giác, nơi có đa số quần hùng vì quan tâm đến kiếm pháp đang từ khắp nơi tề tựu về, khiến Từ Kim động tâm nghi ngờ!

 

Từ Kim vụt quát lên, cùng với việc động thân lao vào trợ lực cho Liễu Hận :

 

- Tất cả hãy cẩn trọng! Ngũ Kỳ giáo xuất hiện bất ngờ như thế này chắc hẳn phải có mưu đồ bất lợi cho kiếm hội! Động thủ đi, đừng để bọn tà giáo đắc thủ.

 

Vù... vù...

 

Liễu Hận đang luống cuống vì không ngờ đối phương có thể thay đổi đấu pháp nhanh đến vậy! Vừa tìm cách thoát được tả trảo thì lại bị hữu trảo của đối phương uy hiếp, Liễu Hận chưa biết phải làm gì để chuyển nguy thành an, việc tiếp trợ của Từ Kim thật kịp lúc.

 

Bất ngờ có Từ Kim xông vào, nhân vật nọ tuy vẫn giữ nguyên hữu chưởng, nhưng buộc lòng phải chia đôi chân lực, dồn một nửa vào tả chưởng để đối phó với chưởng đang lao đến của Từ Kim.

 

Áp lực ở hữu trảo bị giảm một nửa, sự lợi hại vì thế cũng mất đi năm phần. Liễu Hận bất ngờ uốn cổ tay, đưa lưỡi kiếm sắc bén vào ngọn trảo của đối phương!

 

Lối biến chiêu của Liễu Hận lập tức có kiến hiệu, đối phương phẫn nộ co hữu trảo về và hậm hực gầm vang :

 

- Là bọn ngươi không biết tự lượng sức. Chớ trách Ngũ Âm Trảo ta phải dùng đến độc chiêu. Đỡ!

 

Ầm!

 

Ầm!

 

Từ song trảo của nhân vật vừa tự xưng là Ngũ Âm Trảo bỗng lao thoát đi hai luồng âm kình, một kích thẳng vào ngọn chưởng của Từ Kim và một còn lại chấn động thanh kiếm của Liễu Hận.

 

Liễu Hận và Từ Kim cùng một lúc bị thối lui với thương thế khác nhau.

 

Từ Kim ngoài việc bị chấn kình của đối phương hóa giải chưởng pháp, xem ra chỉ phải một phen hốt hoảng mà thôi. Ngươi lại, do Liễu Hận cố tình giữ kiếm, luồng âm kình nọ xộc thẳng đến ngũ tạng lục phủ khiến thần sắc phải tái nhợt.

 

Từ Kim càng thêm lo ngại cho Liễu Hận vì nhìn thấy đối phương đang hăm hở lao tiếp vào chàng.

 

Từ Kim mở miệng hô hoán :

 

- Âm kình của lão rất lợi hại, Liễu nhân huynh đừng cùng lão chạm chiêu!

 

Nhưng, tiếng gầm của đối phương lập tức át đi tiếng hô hoán của Từ Kim và váng động cả thính nhĩ của Liễu Hận :

 

- Nạp mạng nào, tiểu tử!

 

Vụt!

 

Trước ngọn trảo sát thủ của đối phương, Liễu Hận gần như là liều lĩnh khi thần tốc vũ lộng trường kiếm.

 

Véo...

 

Kiếm thức của Liễu Hận lần này cũng giống với lần đã uy hiếp sinh mạng của Đoàn Vi Lịch.

 

Trong nháy mắt, đầu mũi kiếm của Liễu Hận đã xuất hiện ngay huyệt Lao Cung nằm giữa tâm ngọn trảo của đối phương.

 

Quá bất ngờ trước lối kiếm thập phần nhanh lẹ của Liễu Hận, Ngũ Âm Trảo phải thu kình và thu luôn hữu trảo.

 

Tuy thế, tả trảo lão lại xuất hiện tiếp nối, chộp ngay vào Khí Hải huyệt của Liễu Hận. Lão còn quát :

 

- Trúng!

 

- Trúng!

 

Đồng một lúc với tiếng quát của đối phương, Liễu Hận cũng quát và quát cùng một từ như đối phương đang quát.

 

Cùng với tiếng quát này, Từ Kim đang đứng cạnh đó quan sát cũng không thể hiểu Liễu Hận bằng phương cách gì để cần phải một thủ pháp thần kỳ đến vậy, đầu mũi kiếm của chàng một lần nữa chí ngay vào huyệt Lao Cung cũng ở tả trảo của đối phương.

 

Diễn biến này nếu đối phương liều lĩnh nhả kình, sinh mạng của Liễu Hận dù có bị uy hiếp thì trước hết chính tả trảo của đối phương phải bị phế bỏ.

 

Lợi chưa thấy đã thấy hại, đối phương một lần nữa đành phải thu hồi chiêu thức và tâm trạng lẽ đương nhiên phải sôi sục căm hờn.

 

Lão bèn loang loáng vừa tìm cách tiếp cận Liễu Hận vừa vận dụng song trảo nhanh đến đột chót :

 

- Xem trảo!

 

Vụt! Vụt!

 

Từ Kim thập phần lo ngại vì nhận ra cho đến giờ thần sắc của Liễu Hận vẫn chưa phục hồi như trước. Liễu Hận vẫn có thần sắc nhợt nhạt, biểu hiện hoàn toàn không thuận lợi nếu Liễu Hận buộc phải vận dụng chân khí!

 

Tuy nhiên Từ Kim càng lo ngại thì lạ thay lại càng có tâm trạng kinh nghi lẫn hoang mang. Bởi, dù Liễu Hận đang có biểu hiện của người mang nội thương trầm trọng, sẽ rất khó khăn trong việc vận được chân nguyên nhưng cách thi triển kiếm chiêu của chàng vẫn giữ nguyên mức độ thần tốc đầy lợi hại.

 

Chàng cũng loang loáng thanh kiếm và không hề chịu kém so với vô vàn bóng trảo chập chùng của đối phương.

 

Kết quả, trăm lần như một, đối phương buộc phải thu trảo lẫn nhu kình đúng vào lúc tối hậu. Vì lần nào cũng vậy, mỗi khi bóng trảo dù là tả hay hữu trảo, sắp sửa chộp vào Liễu Hận đúng lúc và uy hiếp đúng vào huyệt Lao Cung của đối phương...

 

Đối phương thi triển đến trăm trảo thì Liễu Hận cũng uy hiếp đủ một trăm lần như vậy!

 

Không thể tiếp cận cũng không có cách nào lẫn tránh được mũi kiếm của chàng, đối phương sau cùng đành phải hậm hực lùi xa.

 

Từ Kim không biết xuất xứ của Liễu Hận, cũng không biết chàng đang thi triển loại kiếm pháp quái quỷ gì, nhưng vẫn phải khấp khởi tán dương kiếm pháp lợi hại đó :

 

- Hảo kiếm pháp! Liễu nhân huynh có thân thủ thật...

 

Lời tán dương chưa dứt, Từ Kim vụt câm bặt vì nhận ra đối phương do không làm được gì Liễu Hận đang bất ngờ dồn mọi giận dữ vào bản thân y :

 

- Ngươi ba hoa không phải lúc rồi. Đỡ!

 

Vù...

 

Từ Kim vì bàng hoàng nên không kịp có phản ứng!

 

Đúng vào lúc sinh mạng của Từ Kim đang như ngàn cân treo sợi tóc, tiếng nạt khẽ của Liễu Hận chợt vang lên :

 

- Đang giao chiêu với ta sao lão vội vàng bỏ đi? Xem kiếm!

 

Véo...

 

Ầm!

 

Tiếng chấn kình từ xa vang lại, cho biết trận giao chiến giữa Hồng Kỳ đường chủ Ngũ Kỳ giáo và Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân đã đến hồi kết thúc.

 

Ngay sau tiếng chấn kình, tràng cười ngạo mạn của Hồng Kỳ đường chủ chợt vang lên :

 

- Lão Lam còn chưa đắc thủ ư? Hồng mỗ phải đi trước một bước vậy! Mệnh lệnh của Giáo chủ nào phải chuyện đùa! Ha... ha... ha...

 

Hóa ra Ngũ Âm Trảo, nhân vật đang giao đấu với Liễu Hận và Từ Kim là Lam Kỳ đường chủ Ngũ Kỳ giáo.

 

Với nhận định chuẩn xác, nếu quyết tâm hạ thủ Từ Kim ắt không tránh khỏi một kiếm của Liễu Hận đoạt mạng, Lam Kỳ đường chủ bất ngờ buông bỏ Từ Kim và tung bắn người lên cao.

 

Vút!

 

Cùng với động tác này, Lam Kỳ đường chủ còn gọi với theo Hồng Kỳ đường chủ :

 

- Lão Hồng chờ ta với!

 

Và để thoát khỏi sự đeo bám của Liễu Hận, nhân lúc tung người lên cao, Lam Kỳ đường chủ cũng tung ra một cước hậu, định gạt thanh kiếm của Liễu Hận qua một bên.

 

Coong...

 

Kết quả thật ngoài dự liệu của lão Lam Kỳ. Cước chân của lão dù nhẹ nhưng lại có thừa uy lực để đánh bật thanh kiếm khỏi tay Liễu Hận.

 

Với sắc mặt thập phần kinh ngạc vì không tin một người có kiếm chiêu lợi hại như Liễu Hận lại dễ dàng để một cước không ra gì tước đoạt mất thanh kiếm. Lam Kỳ đường chủ vội vàng trầm người xuống và định chộp một trảo nhằm đoạt mạng Liễu Hận, kẻ đã nhiều phen liên tiếp làm bẽ mặt lão.

 

Việc Liễu Hận bị mất kiếm quá dễ dàng khiến Từ Kim nghĩ đó là do chàng đang vương nội thương và chỗ chân nguyên còn lại là không đủ giữ kiếm, Từ Kim nhanh chóng vươn tay bắt gọn thanh kiếm của Liễu Hận đang bay đi và lao ập vào Lam Kỳ đường chủ :

 

- Lão chớ vội đắc ý! Xem kiếm!

 

Véo...

 

Lúc đó, Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân tuy bị Hồng Kỳ đường chủ đả bại nhưng sinh mạng vẫn chưa đến nỗi nào. Phát hiện Lam Kỳ đường chủ thay vì bỏ đi bỗng quay lại, Tô Thụ Nhân hậm hực lao đến :

 

- Tên Lam Kỳ tà giáo! Đỡ!

 

Vù... vù...

 

Cũng hậm hực không kém, Tri Bất Nguyên, Đoàn Vi Lịch và bọn người theo chân cũng vũ lộng trường kiếm lao đến, quyết vây hãm Lam Kỳ ác ma.

 

- Mau vây bắt lão!

 

- Lão ác ma! Xem kiếm!

 

Ào... Ào...

 

Véo... Véo...

 

Chỉ một chút luyến tiếc, muốn lấy mạng Liễu Hận cho kỳ được, lão Lam Kỳ đường chủ lập tức rơi vào giữa vòng vây của hơn mười tay kiếm thủ và có thêm chưởng kình vẫn còn lợi hại của Phi Hỏa Xích Thủ. Lam Kỳ đường chủ bật cười dài :

 

- Lấy nhân số đông thập bội để thủ thắng, đây là hành vi của hạng danh môn chánh phái bọn ngươi à? Lão Tô ngươi nhớ lấy, sau này bổn Đường chủ quyết không nếm lại mùi vị này! Ha... ha... ha...

 

Vút!

 

Tràng cười tuy còn vang dội nhưng Lam Kỳ đường chủ với khinh thân pháp bất phàm bỗng tung người tránh khỏi vòng vây.

 

Liễu Hận chợt kêu :

 

- Từ huynh! Mai giao kiếm cho tại hạ!

 

Tuy nhiên, lúc Từ Kim đưa được kiếm cho Liễu Hận, lão Lam Kỳ đã biến mất vào Vô Mộc Giác.

 

Giận dữ Liễu Hận lầm bầm :

 

- Hừ! Nếu tại hạ đừng mất kiếm, lão nhất định không chạy thoát!

 

Đoàn Vi Lịch nghe được câu này, khẽ mỉm cười mỉa mai :

 

- Chờ đối phương đi mất mới nói, liệu có ích gì?

 

Từ Kim bất bình, trợn mắt nhìn Đoàn Vi Lịch :

 

- Liễu huynh không phải hạng người khoa trương như các hạ! Lão Lam Kỳ đó nếu kém thân thủ hơn một chút đã mất mạng dưới kiếm của Liễu huynh từ lâu rồi.

 

Dứt lời Từ Kim lo lắng nhìn sang Liễu Hận :

 

- Thương thế của Liễu huynh sao rồi?

 

Liễu Hận chưa kịp đáp, tiếng cười cao ngạo của Đoàn Vi Lịch bỗng vang lên :

 

- Nghe nói họ Liễu kia đáng lẽ phải lấy mạng lão Đường chủ Lam Kỳ, sao Từ huynh lại phải lo lắng hỏi về thương thế? Lạ thật đấy! Ha... ha... ha...

 

Không chịu nổi tràng cười khinh khi của Đoàn Vi Lịch, Liễu Hận và Từ Kim vô tình có chung một thái độ!

 

Họ cứ như bằng hữu thâm giao, cùng xạ ánh mắt giận dữ nhìn Đoàn Vi Lịch.

 

Nhưng cả hai chưa kịp phát tác, Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân bỗng lên tiếng trách mắng đệ tử :

 

- Ngươi không còn mau ngậm miệng ư? Cùng là đối phó với Đường chủ Ngũ Kỳ giáo như nhau, ta có bọn ngươi tiếp trợ còn không là đối thủ của lão Hồng Kỳ, ngược lại phe tiểu tử chỉ có hai nhưng lại cầm chân lão Lam Kỳ lâu hơn. Chính ngươi mới là hạng ếch nằm đáy giếng, vô tài vô dụng.

 

Quay lại Liễu Hận, Xích Thủ Phi Hỏa có thái độ khác thường :

 

- Liễu Hận! Ta thừa nhận kiếm pháp của ngươi rất cao minh. Lúc này ta và ngươi cùng bị nội thương, việc so tài phục hận tốt hơn là hãy đợi một dịp khác! Ngươi nghĩ sao?

 

Thái độ của họ Tô dù sao cũng có phần quang minh lỗi lạc, điều đó khiến Liễu Hận khâm phục :

 

- Tùy ở tiền bối! Thật lòng vãn bối không hề muốn xảy ra cuộc so tài.

 

Trố mắt nhìn chàng, Tô Thụ Nhân bảo :

 

- Ngươi vẫn không cao ngạo! Nhân cách này của ngươi đáng để ta xem xét lại mọi việc! Ngươi nghĩ sao nếu ta cũng ước hẹn với ngươi như đã ước hẹn với lão Thiên Di Thần Kiếm?

 

Liễu Hận nhanh nhảu :

 

- Tiết Trùng Cửu, tại Hồi Nhạn sơn? Được! Đến lúc đó vãn bối nhất định sẽ có mặt.

 

Từ Kim vì không ngờ Liễu Hận lại quá nhanh nhảu đáp ứng nên dù muốn ngăn cản cũng không kịp. Do đó y chỉ biết len lén thở dài khi lời ước hẹn kể như được được song phương xác lập.

 

Phát giác thái độ của Từ Kim, Phi Hỏa Xích Thủ cười lạt :

 

- Từ tiểu tử ngươi sao lại thở dài? Có phải ngươi cũng muốn đến Hồi Nhạn sơn như Liễu Hận?

 

Từ Kim thoáng bối rối vì không biết phải giải thích như thế nào với những gì y đang nghĩ.

 

Tô Thụ Nhân ném cho Từ Kim cái nhìn nghi hoặc :

 

- Nếu ngươi đã muốn đến, ta không thể ngăn cản ngươi. Ngươi đừng sợ ta bày kế hãm hại Liễu tiểu tử. Tô Thụ Nhân ta không phải hạng tiểu nhân. Hừ!

 

Dứt lời, Tô Thụ Nhân quay lưng bỏ đi, khiến bọn Đoàn Vi Lịch vì thế cũng phải theo chân.

 

Thấy họ không phải đi về hướng Vô Mộc Giác, Liễu Hận thở dài :

 

- Chỉ vì tại hạ, Võ Lâm Kiếm Hội phải mất đi sự góp mặt của hai Kiếm trang Ngũ Mai và Bát Quái.

 

Từ Kim buột miệng cười thành tiếng :

 

- Chẳng phải như Liễu huynh nghĩ! Bọn họ không muốn đến kiếm hội vì ngại chạm mặt bọn Ngũ Kỳ giáo thì đúng hơn.

 

Từ Kim nói tiếp :

 

- Những gì được hai lão Đường chủ Hồng Kỳ và Lam Kỳ đối đáp, Liễu huynh không nghe sao? Họ có nhắc qua mệnh lệnh Giáo chủ, theo Liễu huynh, họ muốn ám chỉ điều gì?

 

Liễu Hận động tâm :

 

- Là Ngũ Kỳ giáo muốn gây náo loạn tại Võ Lâm Kiếm Hội?

 

Từ Kim gật đầu :

 

- Theo tại hạ, có lẽ đó chính là ý đồ của bọn Ngũ Kỳ giáo.

 

Liễu Hận chợt cười lạnh :

 

- Néu đúng như lời Từ huynh nói, tại hạ lại có dịp đối đầu với bọn Ngũ Kỳ giáo một lần nữa. Đi thôi!

 

Vừa nói, Liễu Hận vừa quày quả đi nhanh vào Vô Mộc Giác. Hành vi của chàng khiến Từ Kim sinh nghi :

 

- Liễu Hận huynh có oán thù với bọn Ngũ Kỳ giáo ư?

 

Liễu Hận vẫn tiếp tục bước đi :

 

- Đó là mối thâm thù đại hận, bất cộng đái thiên.

 

Từ Kim bước nhanh cho kịp Liễu Hận :

 

- Nếu là vậy, ngay lúc này Liễu huynh đừng chạm mặt bọn chúng thì hơn.

 

- Tại sao?

 

Từ Kim lộ vẻ ngần ngại :

 

- Do Liễu huynh đang mang thương thế, chưa kịp khôi phục! Trong tình thế này, gặp bọn chúng là hạ sách!

 

Nhưng Liễu Hận vẫn không thay đổi ý định :

 

- Có cơ hội báo thù, tại hạ dù chết, quyết không bỏ qua! Đa tạ Từ huynh đã vì tại hạ mà lo lắng.

 

Từ Kim cố nài nỉ :

 

- Tránh voi chẳng xấu mặt nài! Liễu huynh vội làm gì khi quân tử báo thù mười năm cũng không muộn.

 

Liễu Hận chẳng nói chẳng rằng vẫn lầm lũi đi vào Vô Mộc Giác.

 

Ngay sau đó, khi vượt qua khu rừng nhỏ, cảnh quang ở Vô Mộc Giác lập tức mở rộng ra tạo nỗi niềm kinh hoàng cho Liễu Hận và Từ Kim.

 

Ở đó, chẳng hiểu bằng cách nào bọn Ngũ Kỳ giáo với y phục có đủ năm sắc màu là : Thanh, Hồng, Lam, Bạch, Hắc đang tràn ngập vào Vô Mộc Giác.

 

Bọn chúng đang tả xung hữu đột quần thảo với quần hùng đa phần đều dùng kiếm.

back top