Chương 7: Nam nhân u buồn
Trong đầu Diệp Vũ đã hình thành một kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần đợi để thực thi mà thôi.
Sáng ngày hôm sau, Lăng Vô Hương theo lời ma ma, tìm đến nàng.
Diệp Vũ đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Cô có muốn kiếm tiền không? Muốn nổi tiếng không? Có muốn tự lập tự cường không? Có muốn nửa đời sau giàu có không? Hay là có muốn tìm được một vị hôn phu tốt không?”
Lăng Vô Hương bị những câu hỏi liên tiếp này làm cho cứng họng không trả lời được, ai mà không muốn chứ? Chỉ là, nghĩ lại có thể đạt được sao?
”Nếu cô muốn thu được công danh lợi lộc, có thể dự đoán được, hãy nghe lời ta, ta sẽ biến giấc mộng của cô trở thành sự thật” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vũ hiện lên thần thái kiên định, “Đương nhiên, ta cũng không ép buộc cô”
“Thật sự có thể chứ?” Nàng ta hưng phấn tới mức không thể tin nổi.
“Ta sẽ không lừa cô đâu, nhưng cô phải nghe lời của ta mới được”
“Được, ta nghe lời cô, cô bảo ta làm gì, ta sẽ làm cái đó”
Đàn ông trên thế gian này đều có mới nới cũ, hai ba năm nay, khách của Lăng Vô Hương đều ít đi hẳn một nửa, cảm thấy bản thân mình so với cô gái mười bảy mười tám tuổi thì kém hẳn, giờ thì không hề có ai đến, hoa tàn thì bướm ít, chẳng có chút hy vọng nào, tự ti trở nên mẫn cảm, tính tình cũng thay đổi hẳn, người tiếp khách không thể tài giỏi được, lại chọc vào lông tóc khách, làm khách đến càng ngày càng ít.
Diệp Vũ bảo nàng ta hát hai câu, nàng ta liền hát, bảo nàng ta nhảy một điệu múa, nàng ta liền nhảy, cố sức thể hiện tài nghệ chính mình ra.
Trong lòng hy vọng, Diệp Vũ bảo nàng về trước, đến lúc đó lại gọi nàng luyện múa.
Nàng vừa đi thì có một người tiến vào, Diệp Vũ ngơ ngác nhìn hắn đến ngây ngốc.
Nam tử này rất đẹp trai, đó là vẻ đẹp trai u buồn, ánh mắt u buồn, u buồn ánh mắt, cả người tạo cho người ta có cảm giác rất u buồn.
Hắn mặc bộ quần áo màu xám trắng, thân hình gầy, làm cho chiếc áo choàng có vẻ rộng thùng thình, lại càng tôn lên khí chất u buồn của hắn. Sắc mặt hắn trắng nõn, mắt đen sâu thẳm, thánh khiết tú dật, chậm rãi đi tới, tựa như giọt nước bay lên vậy.
“Cô là Diệp cô nương rồi, ta là nhạc công, tên Lâm Trí Viễn” Hắn nói ôn hoà.
“A vâng, xin chào” Nàng kịp hoàn hồn trở lại, ngượng ngùng chào.
“Tiêu Tương tỷ bảo cô định tìm một nhạc công tinh thông các loại nhạc khí, bảo ta toàn lực giúp cô” Giọng Lâm Trí Viễn nhẹ như gió thoảng mây bay vậy.
“Ta gẩy một bài cho anh, anh nhớ giúp ta ghi lại khúc nhạc, có thể được chứ?”
“Được” Hắn ngồi xuống, chuẩn bị tốt giấy bút.
Diệp Vũ ngồi xuống trước đàn tranh, mười ngón vuốt lạnh xuống huyền cầm, không dám xuống tay.
Tuy Diệp đại tiểu thư tinh thông đàn cổ, đàn tranh, đàn tỳ bà… nhưng mà nàng vẫn có điểm chột dạ.
Nàng nhìn về phía Lâm Trí Viễn, nhưng thấy hắn hơi cười cười, giống như đang cổ vũ nàng, vì thế nàng hít một hơi thật sâu, dựa theo khúc nhạc trong trí nhớ, mười ngón tay bắt đầu múa, giai điệu trong trẻo mềm mại theo mười đầu ngón tay vang lên.
Tiếng nhạc róc rách trong trẻo, tựa như dòng suối đập vào tảng đá, lại tựa như tiếng ngọc va vào nhau lanh canh rất dễ nghe.
Ngón tay ngọc tung bay, nàng càng đàn càng thuận, chìm đắm trong khúc nhạc, quên đi hết mọi thứ.
Tiếng vỗ tay làm nàng bừng tỉnh, nàng mới biết được, một khúc “Thanh Hoa từ” đã đàn xong.
“Ta chưa bao giờ nghe được một khúc nào duyên dáng êm tai đến vậy, tài nghệ của Diệp cô nương thật trác tuyệt, lời đồn đại không hề giả” Lâm Trí Viễn khen, bội phục người trước mặt.
“Lâm công tử chê cười rồi” Nàng khiêm tốn đáp.
Bài “Thanh hoa từ” rập khuân, đã biến thành của chính nàng, đây có phải là thực sự là vô sỉ quá hay không?
Nhưng mà nàng vô tâm rập khuôn, mà chỉ mượn chút thôi.