Chương 111. Xẩy thai
“Quý phi, sao lại đau? Có phải bị đau bụng không?” Linh Nhi mặt tái nhợt, đỡ lấy Văn Hiểu Lộ, lập tức gọi người đi truyền thái y.
“Linh Nhi, mau đỡ quý phi lên giường” Diệp Vũ đi tới, chỉ đạo. Linh Nhi gọi hai công công đến, mang Văn Hiểu Lộ đến tẩm điện. Diệp Vũ thấy ghế Văn Hiểu Lộ ngồi, có một đám máu đỏ tươi, nhìn rất chói mắt.
***
Thái y tới, Sở Minh Phong cũng tới, Tôn thái hậu cũng tới luôn. Dưới thềm điện Phượng Tê đứng đầy cung nhân, trong tẩm điện, đại điện người đi đi lại lại, không phải bưng chậu thì lại bưng nước ấm tiến vào.
Diệp Vũ nhìn cảnh rối ren này một lúc, lẳng lặng, ngơ ngác, hơi lo lắng, hơi hoài nghi. Văn quý phi xẩy thai sao? Sao lại vô duyên vô cớ xẩy thai chứ? Làm sao mà lại khéo tới nỗi, vào lúc mình ăn trưa xong thì lại xẩy thai chứ?
Còn nhìn sự kinh ngạc của tôn thái hậu thì có thể thấy được, bà và Sở Minh Phong cũng không biết Văn Quý phi mang thai.
Diệp Vũ ngồi nghĩ kỹ lại một lần, nhớ tới thứ đã ăn, đúng rồi, là cua biển. Cua biển là vật lạnh, phụ nữ có thai không thể ăn được, hoặc không thể ăn bừa. Nàng đã từng nhìn thấy tiết mục, bảo phụ nữ có thai ăn không ổn, hoặc là sau khi xẩy thai thì phụ nữ lại mang thai, không thể ăn loại cua biển tính lạnh này được, có nguy cơ xẩy thai. Đúng vậy, là cua biển gây họa.
Nàng vốn không biết Văn quý phi đang mang thai, nếu không nàng chắc chắn sẽ khuyên Văn quý phi không ăn cua biển. Văn quý phi xẩy thai, chẳng có liên quan gì đến nàng cả.
Nàng đứng bên cạnh Tôn thái hậu, thấy Sở Minh Phong cứ nhìn mình chằm chằm, nàng lắc đầu với hắn, hắn chỉ là không nghe, không để ý tới Tôn thái hậu và cung nhân trong đại điện, cứ ngang nhiên nhìn nàng.
Hắn biết hôm nay nàng tiến cung, lại nghĩ có mẫu hậu nhìn, chắc cũng không nghĩ đến lại có sóng gió gì, ai ngờ Văn quý phi lại truyền nàng tới điện Phượng Tê, lại còn bị xẩy thai.
Tôn thái hậu thấy mắt họ giao nhau cùng một chỗ, từ những ánh mắt này có thể nhìn ra hai người này tâm ý tương thông, lòng có linh tê, cũng thấy được an ủi.
“Vũ Nhi, ngươi nói xem đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bẩm thái hậu, nô tì nghe xong khúc mới của quý phi, định cáo từ về phủ. Quý phi lại bảo muốn đa tạ nô tì đã chỉ điểm cho, giữ nô tì lại ăn trưa, nô tì thấy quý phi có lòng, mới ở lại ạ” Diệp Vũ quyết định bỏ qua chuyện ăn cua biển, cho rằng không biết, “Sau khi ăn xong, nô tì và quý phi cùng uống trà, bỗng nhiên quý phi liền bị đau bụng…”
Tôn thái hậu gật gật đầu, nói với con, “Bệ hạ, có thể có thứ gì đó khiến quý phi xẩy thai không đây?”
Sở Minh Phong nghiêm mặt nói, “Nhi thần sẽ cho người điều tra rõ”
Lần con chết này, thần sắc hắn bình thường, dường như cũng chẳng thấy đau đớn gì. Còn lần trước, Diệp Vũ mất con, nỗi đau con mất của hắn như vậy mà đau triệt nội tâm, khắc cốt minh tâm. Trong lòng nàng than nhẹ, hắn quý trọng mình, thích mình, mới biết đau.
Lúc này, Ôn thái y từ tẩm điện đi ra, bẩm, “Bệ hạ, thái hậu, vi thần vô năng, không giữ được hoàng tự, vi thần vô năng…”
“Hiện giờ quý phi sao rồi?” tôn thái hậu cất giọng thở dài.
“Quý phi không sao, chỉ cần điều dưỡng mười ngày sẽ khỏi hẳn, chỉ e nỗi đau mất con sẽ ảnh hưởng đến tính tình của quý phi, tích tụ công tâm”
“Vậy quý phi có thai từ khi nào vậy? Vì sao không bẩm báo cho ai gia và bệ hạ chứ? Vì sao lại vô duyên vô cớ xẩy thai hả?” Tôn thái hậu hỏi nặng.
“Bẩm thái hậu” Ôn thái y cũng không chút kích động, nói chậm rãi, “Hôm trước, vi thần chẩn đoán được quý phi có thai, vốn định bẩm tấu thái hậu và bệ hạ, nhưng quý phi lại bảo muốn đích thân đem chuyện vui này nói cho bệ hạ. Bởi vậy, vi thần nghe xong lời quý phi nói, cũng không bẩm tấu ngay. Nếu thái hậu không tin, có sổ sách Thái Y viện làm chứng, hôm trước vi thần đã ghi xong bệnh án’
“Quý phi trước khi bắt mạch không ổn, hay sau này mới xẩy thai?”
“Quý phi có thai hơn một tháng, mạch thai ổn định, Nhưng mà năm kia quý phi có bị xẩy một lần, lần này lại do để ý thức ăn, cũng không muốn xảy ra chuyện bất ngờ, ai ngờ…”
Tôn thái hậu sốt ruột nói, “Bẩm báo nhanh lên”
Ôn thái y đáp, “Quý phi xẩy thai, là không thể ăn cua biển. Cua biển là vật cực lạnh, phụ nữ có thai phải kiêng. Buổi trưa quý phi có ăn ba con cua, mới dẫn tới xẩy thai”
Diệp Vũ chỉ biết rằng cua biển đã gây ra họa. Tôn Thái hậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói trách, ‘Quý phi thật hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ nữa sao? Vì sao ngươi không nói cho quý phi biết là không thể ăn cua biển hả?”
Ôn thái y quỳ xuống, vỗ trán, “Vi thần nhất thời thật không ngờ được, vẫn là do vi thần tắc trách, xin thái hậu, bệ hạ giáng tội”
Sở Minh Phong nói trầm ngâm, “Ôn thái y, ngươi không cần bẩm nữa, đây là ngươi sai; ngươi vì sơ sẩy mà làm quý phi xẩy thai, đây là cái sai thứ hai. Mấy ngày nay, ngươi đi ngự hiệu thuốc sắc thuốc đi”
Sắc thuốc ở ngự hiệu thuốc là trừng phạt không nặng. Ôn thái y quỳ tạ thánh ân, rời khỏi đại điện.
Ban người tiến vào tẩm điện xem Văn quý phi, Linh Nhi mang ghế đôn tới cho Tôn thái hậu ngồi, rồi đứng bên cạnh. Sở Minh Phong ngồi ở mép giường, vỗ vỗ tay Văn quý phi, an ủi.
Diệp Vũ đứng cạnh Tôn thái hậu, nhìn về người nằm trên giường. Văn Hiểu Lộ mở to đôi mắt vô tội, đau thương, son phấn nhợt nhạt khiến mặt tái nhợt không chút máu, yếu mềm cùng cực, thật sao thấy giống đóa sen quá.
“Quý phi đừng đau lòng, ngươi còn trẻ, còn có thể lại mang thai nữa” Tôn thái hậu trấn an.
“Mẫu hậu nói đúng, nếu đứa con này vô duyên với mẫu hậu, và với trẫm, vậy đừng cố ép nữa” Mặt mày Sở Minh Phong cũng không biểu hiện đau đớn lắm.
“Đều không phải là vô duyên ạ, bệ hạ, thái hậu…” Văn Quý phi khụ một tiếng, nói tiếp, “Nô tì xẩy thai, đều không phải bất ngờ, mà là bởi…”
“Bởi vì sao?” Tôn thái hậu ngạc nhiên, “Nói thế nào?”
Trong lòng Diệp Vũ nẩy mạnh lên, đây mới là mục đích chính mà Văn quý phi muốn đẩy mình tới đi. Giọng Văn Hiểu Lộ yếu ớt, khiến người ta đau xót, “Ôn thái y nói, nô tì ăn cua biển mới xẩy thai…. Nô tì khẩn cầu bệ hạ, thái hậu làm chủ cho nô tì và đứa con chưa kịp chào đời của nô tì”
Tiếng Sở Minh Phong lạnh lẽo, “Ngươi ăn là cua biển, cũng chẳng có ai ép ngươi, chẳng lẽ còn định xử tử cả cung nhân phòng ăn sao?”
Nàng ta nói đau khổ, “Nô tì khiêm tốn mời Thẩm Nhị phu nhân tới dạy ca múa, để đáp tạ sự chỉ điểm của nàng ấy, mới giữ nàng ấy ở lại cùng ăn trưa với nô tì. Cung nhân mang một đĩa cua biển lên, nô tì cảm thấy cua biển vừa xấu lại tanh, không muốn ăn, Thẩm Nhị phu nhân có nói năm nào nàng ấy cũng đều ăn cua biển, bảo cua biển rất ngon, ăn ngon lắm, lại càng không ngừng khuyên nô tì ăn. Nô tì lấy cớ nói là vỏ cua rất cứng, rất khó bóc, lại còn nhiều chân như vậy, sợ sẽ đâm phải tay, Thẩm Nhị phu nhân tự nói là sẽ bóc cua biển cho nô tì. Ăn xong một con, nàng ấy lại bóc tiếp một con nữa, cứ thế nô tì mới ăn cả ba con…”
Nói xong, nước mắt từ khóe mắt nàng ta rơi lã chã, nhìn rất thống khổ, “Bệ hạ, thái hậu đều biết, nô tì lúc nào cũng không thích cua biển, mới bảo cung nhân làm một đĩa cua biển dâng lên, chỉ là đáp tạ Thẩm Nhị phu nhân. Nàng ấy khuyên nô tì ăn cua, có dụng tâm kín đáo, tâm địa độc ác, nô tì cầu bệ hạ, thái hậu làm chủ, cho nô tì và con một công đạo đi”
Lời trần thuật bi ai thống thiết, thật khiến người ta thấy thương xót. Linh Nhi lại nhào tới, quý mạnh xuống đất nói, “Nô tì có thể làm chứng, quý phi chỉ vì muốn đáp tạ Thẩm Nhị phu nhân, Thẩm Nhị phu nhân trong lòng còn đầy tạp niệm, dùng cua biển làm vũ khí, mưu hại hoàng tự. Nô tì có nói là quý phi đang có bầu, không thể ăn bừa cái gì cả. Thẩm Nhị phu nhân lại nói cua biển chẳng có hại với thai nhi, bảo phụ nữ mang thai có thể ăn. Bệ hạ, thái hậu, con quý phi bị oan quá, không thể để cho hung thủ cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế ạ…”
“Bệ hạ, thái hậu, Quý phi và Linh Nhi cô nương nói dối” Diệp Vũ lập tức phản bác, “Linh Nhi chưa từng nói quý phi có bầu gì, nô tì cũng không biết chuyện này. Quý phi cũng không có nói với nô tì là người không thích ăn cua biển, nô tì cũng không phải liên tục khuyên quý phi ăn, quý phi và Linh nhi cô nương có ý định vu hãm nô tì, bệ hạ, thái hậu minh giám”
“Bệ hạ, thái hậu, quý phi và nô tì nói không sai, không vu hãm Thẩm Nhị phu nhân đâu ạ” Linh Nhi cứ vừa khóc vừa nói bi thương, đau đớn, “Hôm trước, Ôn thái y chẩn ra quý phi có thai, quý phi vừa mừng vừa lo, vốn định bẩm tấu ngay với bệ hạ, thái hậu. Nhưng mà mấy ngày nay, quý phi bận soạn ca khúc mới, biên soạn múa, cũng vì tiết vạn thọ vì bệ hạ hiến vũ. Nếu bệ hạ, thái hậu biết được quý phi mang thai, nhất định sẽ để qúy phi an tâm dưỡng thai, không để cho quý phi lo ca múa nữa. Bởi vậy, quý phi mới quyết định sau khi biên soạn ca múa kỹ xong thì sẽ bẩm tấu với bệ hạ, thái hậu chuyện hoàng tự. ai ngờ, mới có hai ngày, hoàng tự đã bị Thẩm Nhị phu nhân hại chết ạ”
“Nô tì nghĩ đến giấu chuyện này mấy ngày, không muốn có gì bất ngờ xảy ra, ai ngờ được…” Văn Hiểu Lộ nghẹn ngào khổ sở, “Nô tì không biết có thai thì không thể ăn cua biển, Thẩm Nhị phu nhân thích ăn cua biển, nói năm nào cũng ăn, hẳn là biết nô tì có mang thì phải kiêng ăn. Nếu nàng ấy không đề cập tới nô tì, còn khuyên nô tì ăn, lại bóc vỏ vì thần thiếp, tâm tư như thế, giấu đầu lòi đuôi. Bệ hạ, nếu như Linh Nhi có lí do thoái thác, không tin được, vậy xin bảo cung nhân ngoài điện có thể làm chứng ạ”
Khuôn mặt Sở Minh Phong trong veo lạnh lùng như nước, bảo Tống Vân đi hỏi. Đối với đôi chủ tớ kẻ xướng người họa này, ngôn từ chuẩn xác, có tình có lí, người không biết thì chỉ nghĩ là các nàng ấy nói chính là chân tướng. Diệp Vũ tức giận hai tay phát run lên, định cười to phóng túng, lại chỉ biến thành cười lạnh trên môi. Tóm lại, vẫn bị Văn quý phi cắn mạnh một miếng. Nếu muốn oán, thì chỉ có thể tự trách mình quá tự phụ, cũng không đủ sức để đề phòng lòng người hiểm ác.
Còn Tôn thái hậu bảo nàng tới điện Phượng Tê cùng nghiên cứu ca múa với Văn quý phi, lại là vì sao? Bằng cơ trí của Tôn thái hậu, chắc cũng không biết tâm tư và tính toán của Văn quý phi đâu.
Nàng nhìn về phía Văn quý phi, mày Văn quý phi cau lại, đôi mắt ngập tràn bi thương; nàng lại nhìn về phía Sở Minh Phong, thần sắc hắn vẫn như thường, trong đôi mắt đen kia lại càng tỏa ra sâu thẳm, khó dò tâm tư.
Chẳng bao lâu, Tống Vân trở về bẩm tấu, lúc ấy có vài cung nhân đã tới ngoài tẩm điện để được gọi đến đều thấy Diệp Vũ bóc cua cho Văn quý phi.
“Bệ hạ, thái hậu, con nô tì còn chưa ra đời, vẫn còn chưa được nhìn thấy hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu phi, thì đã bị người ta bóp chết…” Lông mi dài của Văn Hiểu Lộ khẽ run lên, nói đau thương, “Cầu bệ hạ, thái hậu làm chủ cho thần thiếp, nghiêm trị hung thủ”
“Thần thiếp xin hỏi Văn quý phi, thiếp thân và Văn quý phi không thù không oán, vì sao lại mưu hại con quý phi chứ? Thiếp thân cũng không biết quý phi sẽ làm một đĩa cua biển, tại sao lại bảo là mưu hại chứ hả?” Diệp Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh chất vấn, tiếp đó nói với bệ hạ, “Thứ nhất ta không biết quý phi có thai, thứ hai ta không biết phụ nữ có thai thì không thể ăn cua biển; thứ ba, ta vì sao lại mưu hại hoàng tự hả? Xuất phát từ động cơ gì? Bệ hạ, quý phi định đem tội danh mưu hại hoàng tự đặt lên đầu ta, thật gượng ép quá đi. Vẫn xin bệ hạ nắm cho rõ, cho ta một công đạo”
“Nếu Nhị phu nhân đã nói vậy, vậy bản cung vẫn phải nói thẳng ra. Ngươi trên danh nghĩa là Nhị phu nhân của Thẩm đại nhân, thật ra ngươi giống y bản cung, chỉ là thiếu mỗi danh phận mà thôi” Tuy giọng Văn Hiểu Lộ yếu ớt, nhưng lại nói rất có trật tự, “Đấu tranh trong hậu cung ngày nào mà chẳng có, ngươi đang ở ngoài cung, nhưng cũng là kẻ địch của bản cung, là uy hiếp lớn nhất của bản cung và con. Bởi vì, ngươi lo bản cung sinh ra hoàng tử, mẹ quý nhờ con, đoạt mất ân sủng. Hôm nay bản cung giữ ngươi lại dùng bữa, vừa mới bưng đĩa cua lên, ngươi đã liền tương kế tựu kế, khổ sở khuyên bản cung ăn cua biển, lại còn ân cần bóc cua cho bản cung nữa, như thế, là đã đem bóp chết đứa con còn trong bụng bản cung rồi”
Diệp Vũ tức tới hộc máu, “Quý phi tỷ mỷ bày ra cảnh này, thật quá cao minh. Bệ hạ, ta không có mưu hại hoàng tự, có trời chứng giám” Văn quý phi không giống Tô Hoàng hậu ở chỗ sáng, mà là ở trong tối, tâm tư kín đáo, mỗi một bước đi đều thiết kế tinh vi, thật sự đáng sợ tới cực điểm.
Văn Hiểu Lộ làm ra vẻ đau lòng sắp chết, “Nô tì xẩy thai một lần rồi, vốn tưởng rằng lần này sẽ dốc lòng vì bệ hạ, thái hậu sinh ra hoàng tử, nối dõi tông đường, lại không ngờ được… Nô tì khẩn cầu bệ hạ điều tra rõ chân tướng, làm chủ cho thần thiếp, còn trả lại công đạo cho con nô tì”
Mặt Sở Minh Phong càng ngày đen lại, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng trầm, như tức giận mà lại như không giận.
Tôn thái hậu vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Văn quý phi, an ủi, “Quý phi yên tâm, bệ hạ nhất định sẽ làm chủ cho hai mẹ con các ngươi”
Lúc này Tống Vân bẩm, “Bệ hạ, Thẩm đại nhân đang đợi ở bên ngoài ạ”
Sở Minh Phong gật đầu, rất nhanh, Thẩm Chiêu đã vào tẩm điện, Diệp Vũ quay đầu nhìn, lại thấy ánh mắt ôn hoà, quan tâm của hắn, trong lòng ấm áp.
“Bệ hạ, thái hậu” Thẩm Chiêu khom mình hành lễ.
“Thẩm Chiêu, quý phi chỉ chứng Vũ Nhi mưu hại hoàng tự” Sở Minh Phong trầm giọng lạnh lẽo.
“Nếu đã điều tra rõ là thật, cứ y theo luật pháp Đại Sở, mưu hại hoàng tự, tội tử khó tránh”
“Hiện nay ngươi nghĩ thế nào?”
“Nếu là lời của các Chấp pháp, chắc không thể phán nhầm được, phải tra rõ” Giọng Thẩm Chiêu thong dong.
“Tống Vân, đem tống nàng vào trong đại lao, sau tái thẩm” Sở Minh Phong hạ lệnh vô tình. Diệp Vũ ngây người. Nàng hiểu ra, mình chính là nghi phạm lớn nhất án này, hẳn nên nhốt nàng vào tù, chẳng có gì đáng trách, nhưng nàng không thể không thất vọng đau lòng.
“Quý phi, sao lại đau? Có phải bị đau bụng không?” Linh Nhi mặt tái nhợt, đỡ lấy Văn Hiểu Lộ, lập tức gọi người đi truyền thái y.
“Linh Nhi, mau đỡ quý phi lên giường” Diệp Vũ đi tới, chỉ đạo. Linh Nhi gọi hai công công đến, mang Văn Hiểu Lộ đến tẩm điện. Diệp Vũ thấy ghế Văn Hiểu Lộ ngồi, có một đám máu đỏ tươi, nhìn rất chói mắt.
***
Thái y tới, Sở Minh Phong cũng tới, Tôn thái hậu cũng tới luôn. Dưới thềm điện Phượng Tê đứng đầy cung nhân, trong tẩm điện, đại điện người đi đi lại lại, không phải bưng chậu thì lại bưng nước ấm tiến vào.
Diệp Vũ nhìn cảnh rối ren này một lúc, lẳng lặng, ngơ ngác, hơi lo lắng, hơi hoài nghi. Văn quý phi xẩy thai sao? Sao lại vô duyên vô cớ xẩy thai chứ? Làm sao mà lại khéo tới nỗi, vào lúc mình ăn trưa xong thì lại xẩy thai chứ?
Còn nhìn sự kinh ngạc của tôn thái hậu thì có thể thấy được, bà và Sở Minh Phong cũng không biết Văn Quý phi mang thai.
Diệp Vũ ngồi nghĩ kỹ lại một lần, nhớ tới thứ đã ăn, đúng rồi, là cua biển. Cua biển là vật lạnh, phụ nữ có thai không thể ăn được, hoặc không thể ăn bừa. Nàng đã từng nhìn thấy tiết mục, bảo phụ nữ có thai ăn không ổn, hoặc là sau khi xẩy thai thì phụ nữ lại mang thai, không thể ăn loại cua biển tính lạnh này được, có nguy cơ xẩy thai. Đúng vậy, là cua biển gây họa.
Nàng vốn không biết Văn quý phi đang mang thai, nếu không nàng chắc chắn sẽ khuyên Văn quý phi không ăn cua biển. Văn quý phi xẩy thai, chẳng có liên quan gì đến nàng cả.
Nàng đứng bên cạnh Tôn thái hậu, thấy Sở Minh Phong cứ nhìn mình chằm chằm, nàng lắc đầu với hắn, hắn chỉ là không nghe, không để ý tới Tôn thái hậu và cung nhân trong đại điện, cứ ngang nhiên nhìn nàng.
Hắn biết hôm nay nàng tiến cung, lại nghĩ có mẫu hậu nhìn, chắc cũng không nghĩ đến lại có sóng gió gì, ai ngờ Văn quý phi lại truyền nàng tới điện Phượng Tê, lại còn bị xẩy thai.
Tôn thái hậu thấy mắt họ giao nhau cùng một chỗ, từ những ánh mắt này có thể nhìn ra hai người này tâm ý tương thông, lòng có linh tê, cũng thấy được an ủi.
“Vũ Nhi, ngươi nói xem đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bẩm thái hậu, nô tì nghe xong khúc mới của quý phi, định cáo từ về phủ. Quý phi lại bảo muốn đa tạ nô tì đã chỉ điểm cho, giữ nô tì lại ăn trưa, nô tì thấy quý phi có lòng, mới ở lại ạ” Diệp Vũ quyết định bỏ qua chuyện ăn cua biển, cho rằng không biết, “Sau khi ăn xong, nô tì và quý phi cùng uống trà, bỗng nhiên quý phi liền bị đau bụng…”
Tôn thái hậu gật gật đầu, nói với con, “Bệ hạ, có thể có thứ gì đó khiến quý phi xẩy thai không đây?”
Sở Minh Phong nghiêm mặt nói, “Nhi thần sẽ cho người điều tra rõ”
Lần con chết này, thần sắc hắn bình thường, dường như cũng chẳng thấy đau đớn gì. Còn lần trước, Diệp Vũ mất con, nỗi đau con mất của hắn như vậy mà đau triệt nội tâm, khắc cốt minh tâm. Trong lòng nàng than nhẹ, hắn quý trọng mình, thích mình, mới biết đau.
Lúc này, Ôn thái y từ tẩm điện đi ra, bẩm, “Bệ hạ, thái hậu, vi thần vô năng, không giữ được hoàng tự, vi thần vô năng…”
“Hiện giờ quý phi sao rồi?” tôn thái hậu cất giọng thở dài.
“Quý phi không sao, chỉ cần điều dưỡng mười ngày sẽ khỏi hẳn, chỉ e nỗi đau mất con sẽ ảnh hưởng đến tính tình của quý phi, tích tụ công tâm”
“Vậy quý phi có thai từ khi nào vậy? Vì sao không bẩm báo cho ai gia và bệ hạ chứ? Vì sao lại vô duyên vô cớ xẩy thai hả?” Tôn thái hậu hỏi nặng.
“Bẩm thái hậu” Ôn thái y cũng không chút kích động, nói chậm rãi, “Hôm trước, vi thần chẩn đoán được quý phi có thai, vốn định bẩm tấu thái hậu và bệ hạ, nhưng quý phi lại bảo muốn đích thân đem chuyện vui này nói cho bệ hạ. Bởi vậy, vi thần nghe xong lời quý phi nói, cũng không bẩm tấu ngay. Nếu thái hậu không tin, có sổ sách Thái Y viện làm chứng, hôm trước vi thần đã ghi xong bệnh án’
“Quý phi trước khi bắt mạch không ổn, hay sau này mới xẩy thai?”
“Quý phi có thai hơn một tháng, mạch thai ổn định, Nhưng mà năm kia quý phi có bị xẩy một lần, lần này lại do để ý thức ăn, cũng không muốn xảy ra chuyện bất ngờ, ai ngờ…”
Tôn thái hậu sốt ruột nói, “Bẩm báo nhanh lên”
Ôn thái y đáp, “Quý phi xẩy thai, là không thể ăn cua biển. Cua biển là vật cực lạnh, phụ nữ có thai phải kiêng. Buổi trưa quý phi có ăn ba con cua, mới dẫn tới xẩy thai”
Diệp Vũ chỉ biết rằng cua biển đã gây ra họa. Tôn Thái hậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói trách, ‘Quý phi thật hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ nữa sao? Vì sao ngươi không nói cho quý phi biết là không thể ăn cua biển hả?”
Ôn thái y quỳ xuống, vỗ trán, “Vi thần nhất thời thật không ngờ được, vẫn là do vi thần tắc trách, xin thái hậu, bệ hạ giáng tội”
Sở Minh Phong nói trầm ngâm, “Ôn thái y, ngươi không cần bẩm nữa, đây là ngươi sai; ngươi vì sơ sẩy mà làm quý phi xẩy thai, đây là cái sai thứ hai. Mấy ngày nay, ngươi đi ngự hiệu thuốc sắc thuốc đi”
Sắc thuốc ở ngự hiệu thuốc là trừng phạt không nặng. Ôn thái y quỳ tạ thánh ân, rời khỏi đại điện.
Ban người tiến vào tẩm điện xem Văn quý phi, Linh Nhi mang ghế đôn tới cho Tôn thái hậu ngồi, rồi đứng bên cạnh. Sở Minh Phong ngồi ở mép giường, vỗ vỗ tay Văn quý phi, an ủi.
Diệp Vũ đứng cạnh Tôn thái hậu, nhìn về người nằm trên giường. Văn Hiểu Lộ mở to đôi mắt vô tội, đau thương, son phấn nhợt nhạt khiến mặt tái nhợt không chút máu, yếu mềm cùng cực, thật sao thấy giống đóa sen quá.
“Quý phi đừng đau lòng, ngươi còn trẻ, còn có thể lại mang thai nữa” Tôn thái hậu trấn an.
“Mẫu hậu nói đúng, nếu đứa con này vô duyên với mẫu hậu, và với trẫm, vậy đừng cố ép nữa” Mặt mày Sở Minh Phong cũng không biểu hiện đau đớn lắm.
“Đều không phải là vô duyên ạ, bệ hạ, thái hậu…” Văn Quý phi khụ một tiếng, nói tiếp, “Nô tì xẩy thai, đều không phải bất ngờ, mà là bởi…”
“Bởi vì sao?” Tôn thái hậu ngạc nhiên, “Nói thế nào?”
Trong lòng Diệp Vũ nẩy mạnh lên, đây mới là mục đích chính mà Văn quý phi muốn đẩy mình tới đi. Giọng Văn Hiểu Lộ yếu ớt, khiến người ta đau xót, “Ôn thái y nói, nô tì ăn cua biển mới xẩy thai…. Nô tì khẩn cầu bệ hạ, thái hậu làm chủ cho nô tì và đứa con chưa kịp chào đời của nô tì”
Tiếng Sở Minh Phong lạnh lẽo, “Ngươi ăn là cua biển, cũng chẳng có ai ép ngươi, chẳng lẽ còn định xử tử cả cung nhân phòng ăn sao?”
Nàng ta nói đau khổ, “Nô tì khiêm tốn mời Thẩm Nhị phu nhân tới dạy ca múa, để đáp tạ sự chỉ điểm của nàng ấy, mới giữ nàng ấy ở lại cùng ăn trưa với nô tì. Cung nhân mang một đĩa cua biển lên, nô tì cảm thấy cua biển vừa xấu lại tanh, không muốn ăn, Thẩm Nhị phu nhân có nói năm nào nàng ấy cũng đều ăn cua biển, bảo cua biển rất ngon, ăn ngon lắm, lại càng không ngừng khuyên nô tì ăn. Nô tì lấy cớ nói là vỏ cua rất cứng, rất khó bóc, lại còn nhiều chân như vậy, sợ sẽ đâm phải tay, Thẩm Nhị phu nhân tự nói là sẽ bóc cua biển cho nô tì. Ăn xong một con, nàng ấy lại bóc tiếp một con nữa, cứ thế nô tì mới ăn cả ba con…”
Nói xong, nước mắt từ khóe mắt nàng ta rơi lã chã, nhìn rất thống khổ, “Bệ hạ, thái hậu đều biết, nô tì lúc nào cũng không thích cua biển, mới bảo cung nhân làm một đĩa cua biển dâng lên, chỉ là đáp tạ Thẩm Nhị phu nhân. Nàng ấy khuyên nô tì ăn cua, có dụng tâm kín đáo, tâm địa độc ác, nô tì cầu bệ hạ, thái hậu làm chủ, cho nô tì và con một công đạo đi”
Lời trần thuật bi ai thống thiết, thật khiến người ta thấy thương xót. Linh Nhi lại nhào tới, quý mạnh xuống đất nói, “Nô tì có thể làm chứng, quý phi chỉ vì muốn đáp tạ Thẩm Nhị phu nhân, Thẩm Nhị phu nhân trong lòng còn đầy tạp niệm, dùng cua biển làm vũ khí, mưu hại hoàng tự. Nô tì có nói là quý phi đang có bầu, không thể ăn bừa cái gì cả. Thẩm Nhị phu nhân lại nói cua biển chẳng có hại với thai nhi, bảo phụ nữ mang thai có thể ăn. Bệ hạ, thái hậu, con quý phi bị oan quá, không thể để cho hung thủ cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế ạ…”
“Bệ hạ, thái hậu, Quý phi và Linh Nhi cô nương nói dối” Diệp Vũ lập tức phản bác, “Linh Nhi chưa từng nói quý phi có bầu gì, nô tì cũng không biết chuyện này. Quý phi cũng không có nói với nô tì là người không thích ăn cua biển, nô tì cũng không phải liên tục khuyên quý phi ăn, quý phi và Linh nhi cô nương có ý định vu hãm nô tì, bệ hạ, thái hậu minh giám”
“Bệ hạ, thái hậu, quý phi và nô tì nói không sai, không vu hãm Thẩm Nhị phu nhân đâu ạ” Linh Nhi cứ vừa khóc vừa nói bi thương, đau đớn, “Hôm trước, Ôn thái y chẩn ra quý phi có thai, quý phi vừa mừng vừa lo, vốn định bẩm tấu ngay với bệ hạ, thái hậu. Nhưng mà mấy ngày nay, quý phi bận soạn ca khúc mới, biên soạn múa, cũng vì tiết vạn thọ vì bệ hạ hiến vũ. Nếu bệ hạ, thái hậu biết được quý phi mang thai, nhất định sẽ để qúy phi an tâm dưỡng thai, không để cho quý phi lo ca múa nữa. Bởi vậy, quý phi mới quyết định sau khi biên soạn ca múa kỹ xong thì sẽ bẩm tấu với bệ hạ, thái hậu chuyện hoàng tự. ai ngờ, mới có hai ngày, hoàng tự đã bị Thẩm Nhị phu nhân hại chết ạ”
“Nô tì nghĩ đến giấu chuyện này mấy ngày, không muốn có gì bất ngờ xảy ra, ai ngờ được…” Văn Hiểu Lộ nghẹn ngào khổ sở, “Nô tì không biết có thai thì không thể ăn cua biển, Thẩm Nhị phu nhân thích ăn cua biển, nói năm nào cũng ăn, hẳn là biết nô tì có mang thì phải kiêng ăn. Nếu nàng ấy không đề cập tới nô tì, còn khuyên nô tì ăn, lại bóc vỏ vì thần thiếp, tâm tư như thế, giấu đầu lòi đuôi. Bệ hạ, nếu như Linh Nhi có lí do thoái thác, không tin được, vậy xin bảo cung nhân ngoài điện có thể làm chứng ạ”
Khuôn mặt Sở Minh Phong trong veo lạnh lùng như nước, bảo Tống Vân đi hỏi. Đối với đôi chủ tớ kẻ xướng người họa này, ngôn từ chuẩn xác, có tình có lí, người không biết thì chỉ nghĩ là các nàng ấy nói chính là chân tướng. Diệp Vũ tức giận hai tay phát run lên, định cười to phóng túng, lại chỉ biến thành cười lạnh trên môi. Tóm lại, vẫn bị Văn quý phi cắn mạnh một miếng. Nếu muốn oán, thì chỉ có thể tự trách mình quá tự phụ, cũng không đủ sức để đề phòng lòng người hiểm ác.
Còn Tôn thái hậu bảo nàng tới điện Phượng Tê cùng nghiên cứu ca múa với Văn quý phi, lại là vì sao? Bằng cơ trí của Tôn thái hậu, chắc cũng không biết tâm tư và tính toán của Văn quý phi đâu.
Nàng nhìn về phía Văn quý phi, mày Văn quý phi cau lại, đôi mắt ngập tràn bi thương; nàng lại nhìn về phía Sở Minh Phong, thần sắc hắn vẫn như thường, trong đôi mắt đen kia lại càng tỏa ra sâu thẳm, khó dò tâm tư.
Chẳng bao lâu, Tống Vân trở về bẩm tấu, lúc ấy có vài cung nhân đã tới ngoài tẩm điện để được gọi đến đều thấy Diệp Vũ bóc cua cho Văn quý phi.
“Bệ hạ, thái hậu, con nô tì còn chưa ra đời, vẫn còn chưa được nhìn thấy hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu phi, thì đã bị người ta bóp chết…” Lông mi dài của Văn Hiểu Lộ khẽ run lên, nói đau thương, “Cầu bệ hạ, thái hậu làm chủ cho thần thiếp, nghiêm trị hung thủ”
“Thần thiếp xin hỏi Văn quý phi, thiếp thân và Văn quý phi không thù không oán, vì sao lại mưu hại con quý phi chứ? Thiếp thân cũng không biết quý phi sẽ làm một đĩa cua biển, tại sao lại bảo là mưu hại chứ hả?” Diệp Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh chất vấn, tiếp đó nói với bệ hạ, “Thứ nhất ta không biết quý phi có thai, thứ hai ta không biết phụ nữ có thai thì không thể ăn cua biển; thứ ba, ta vì sao lại mưu hại hoàng tự hả? Xuất phát từ động cơ gì? Bệ hạ, quý phi định đem tội danh mưu hại hoàng tự đặt lên đầu ta, thật gượng ép quá đi. Vẫn xin bệ hạ nắm cho rõ, cho ta một công đạo”
“Nếu Nhị phu nhân đã nói vậy, vậy bản cung vẫn phải nói thẳng ra. Ngươi trên danh nghĩa là Nhị phu nhân của Thẩm đại nhân, thật ra ngươi giống y bản cung, chỉ là thiếu mỗi danh phận mà thôi” Tuy giọng Văn Hiểu Lộ yếu ớt, nhưng lại nói rất có trật tự, “Đấu tranh trong hậu cung ngày nào mà chẳng có, ngươi đang ở ngoài cung, nhưng cũng là kẻ địch của bản cung, là uy hiếp lớn nhất của bản cung và con. Bởi vì, ngươi lo bản cung sinh ra hoàng tử, mẹ quý nhờ con, đoạt mất ân sủng. Hôm nay bản cung giữ ngươi lại dùng bữa, vừa mới bưng đĩa cua lên, ngươi đã liền tương kế tựu kế, khổ sở khuyên bản cung ăn cua biển, lại còn ân cần bóc cua cho bản cung nữa, như thế, là đã đem bóp chết đứa con còn trong bụng bản cung rồi”
Diệp Vũ tức tới hộc máu, “Quý phi tỷ mỷ bày ra cảnh này, thật quá cao minh. Bệ hạ, ta không có mưu hại hoàng tự, có trời chứng giám” Văn quý phi không giống Tô Hoàng hậu ở chỗ sáng, mà là ở trong tối, tâm tư kín đáo, mỗi một bước đi đều thiết kế tinh vi, thật sự đáng sợ tới cực điểm.
Văn Hiểu Lộ làm ra vẻ đau lòng sắp chết, “Nô tì xẩy thai một lần rồi, vốn tưởng rằng lần này sẽ dốc lòng vì bệ hạ, thái hậu sinh ra hoàng tử, nối dõi tông đường, lại không ngờ được… Nô tì khẩn cầu bệ hạ điều tra rõ chân tướng, làm chủ cho thần thiếp, còn trả lại công đạo cho con nô tì”
Mặt Sở Minh Phong càng ngày đen lại, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng trầm, như tức giận mà lại như không giận.
Tôn thái hậu vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Văn quý phi, an ủi, “Quý phi yên tâm, bệ hạ nhất định sẽ làm chủ cho hai mẹ con các ngươi”
Lúc này Tống Vân bẩm, “Bệ hạ, Thẩm đại nhân đang đợi ở bên ngoài ạ”
Sở Minh Phong gật đầu, rất nhanh, Thẩm Chiêu đã vào tẩm điện, Diệp Vũ quay đầu nhìn, lại thấy ánh mắt ôn hoà, quan tâm của hắn, trong lòng ấm áp.
“Bệ hạ, thái hậu” Thẩm Chiêu khom mình hành lễ.
“Thẩm Chiêu, quý phi chỉ chứng Vũ Nhi mưu hại hoàng tự” Sở Minh Phong trầm giọng lạnh lẽo.
“Nếu đã điều tra rõ là thật, cứ y theo luật pháp Đại Sở, mưu hại hoàng tự, tội tử khó tránh”
“Hiện nay ngươi nghĩ thế nào?”
“Nếu là lời của các Chấp pháp, chắc không thể phán nhầm được, phải tra rõ” Giọng Thẩm Chiêu thong dong.
“Tống Vân, đem tống nàng vào trong đại lao, sau tái thẩm” Sở Minh Phong hạ lệnh vô tình. Diệp Vũ ngây người. Nàng hiểu ra, mình chính là nghi phạm lớn nhất án này, hẳn nên nhốt nàng vào tù, chẳng có gì đáng trách, nhưng nàng không thể không thất vọng đau lòng.