Chương 113. Luân hãm trong vòng tay âu yếm của hắn
“Bệ hạ, thần xin cáo lui” Thẩm Chiêu nói ôn tồn, trên mặt chẳng có chút e ngại hay xấu hổ gì cả.
“Trẫm có ngươi làm phụ tá, giang sơn được củng cố, quốc thái dân an; Vũ Nhi có trẫm sẽ có tất cả, ngươi không cần phải lo” Sở Minh Phong nói lạnh lùng, giọng hơi chút trịnh trọng. Nói thẳng ra như vậy, chẳng có chút đùa đây cũng là lần đầu. Thẩm Chiêu biết, lần này đụng phải râu hổ rồi.
Đôi mắt Sở Minh Phong sâu thẳm, sâu không thấy đáy, đều có một thứ ánh sáng khiến con người ta sợ hãi, “Nếu còn có lần sau nữa, trẫm cũng sẽ không tha đâu” Thẩm Chiêu cất cao giọng, “Thần sẽ ghi nhớ trong lòng, thần xin cáo lui”
Nói xong, hắn xoay người, ra khỏi nhà tù, đầu ngẩng cao rời đi. Ngực hơi phập phồng, tim rầu rĩ đau, cứ như bị người ta đấm một đấm vậy.
Tống Vân đưa mắt nhìn quanh, lo lắng nói, “Nhà tù này mùi thật khó ngửi, lại đơn sơ như thế, bệ hạ sao có thể đợi ở trong này được chứ? Hay là…”
“Ý trẫm đã quyết, đừng nhiều lời” Sở Minh Phong mất kiên nhẫn nói.
“Vâng”
Tống Vân vỗ ba cái, đã có cung nhân mang những vật gì đó nối đuôi nhau đi vào, biến nhà tù thành hai nửa khác nhau, vô cùng khổng lồ.
Sở Minh Phong ôm lấy Diệp Vũ, đứng trong góc phòng, Tống Vân chỉ huy đám cung nhân bố trí nhà tù. TRên giường đá trải chiếu, rồi lại trải đệm, bố trí giống y hệt long tháp ở điện Trừng Tâm, trên cùng là trải một chiếc chăn thật mềm, thật dày, thật thoải mái, có thêu đôi uyên ương, đường văn trên chăn cũng thêu uyên ương đỏ thẫm, đôi nến, giống như đêm động phòng hoa chúc vậy. Tiếp đó, cung nhân lại treo từng đám lụa đỏ dài, ngăn không cho người ngoài nhìn vào; trên nền thô ráp có rải thảm màu xanh, đặt chậu than, bô, bàn án, trà nóng và các vật dụng cần thiết khác để đủ dùng.
Sau khi mọi thứ sắp xếp xong xuôi, cung nhân ra ngoài, Tống Vân khom người nói, “Nô tài sẽ đợi bên ngoài, bệ hạ nếu có gì sai bảo, thì cứ gọi một tiếng ạ”
Sở Minh Phong vẫn ôm nàng, tay đã hơi mỏi, hiện giờ mới đem nàng đặt trên giường. Lúc vừa rồi bố trí ở nhà tù tiếng động cũng không nhỏ, Diệp Vũ hơi có cảm giác chút, nhưng sau khi hắn buông xuống mới tỉnh.
“Vũ Nhi” Hắn hạ giọng thì thầm.
“Bệ hạ?” Nàng kinh ngạc đứng dậy.
Không phải là Thẩm Chiêu sao? Sao tự dưng lại biến thành Sở Minh Phong chứ? Thẩm Chiêu đi rồi ư? Sở MInh Phong khoé mắt cười tới tận trong mắt, trong tim, “Xem này”
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, lại kinh ngạc. Chỉ là ngủ có một lát mà nhà tù đã biến thành thế này. Đây là nhà tù hay là động phòng đây?
Hai mặt song sắt treo vải lụa đỏ, cả nhà tù đỏ rực lấp lánh, các bức tường ố vàng cũng hồng rực. Dưới trải thảm dầy màu xanh đi rất mềm mại, phía góc sáng có đặt hai bàn, trên bàn để một số vật, chén bạch ngọc uyên ương, bầu rượu bạch ngọc uyên ương, ở giữa là lư hương uyên ương có cắm hai cây nến long phượng đỏ tươi…. Còn có giường đá, chăn đệm mềm mại, dày ấm, chăn uyên ương ấm áp đỏ thẫm. Ánh nến chiếu sáng cả gian tù, hắt lên bóng hồng, khung cảnh kiều diễm rực rỡ.
“Có thích không?” sở Minh Phong hỏi, ôm chặt eo nàng.
“Ngài chắc định làm phòng tân hôn đó chứ?” Điều này cũng khó tin quá đi.
“Không được sao?” Mắt hắn ánh lên kiên định, “Không thích à?”
“Không, lãng mạn lắm”
“Lãng mạn?”
“Thích lắm” Diệp Vũ cười híp mắt, bỗng nhớ ra là tự hắn hạ lệnh đem nàng nhốt vào tù, “Không thích!”
Nàng gỡ tay hắn ra, lùi ra xa, khuôn mặt nhỏ hếch lên, “Cho dù bệ hạ có bố trí nơi này đẹp tới cỡ nào, lãng mạn tới đâu thì cũng chẳng thay đổi được sự thật: đây là nhà tù!”
Nói trịnh trọng vậy mới là chuyện lạ, do vẫn tức giận vờn quanh, nên khuôn mặt nhỏ nhắn toả ra quyến rũ mê người. Ánh mắt Sở Minh Phong thâm trầm chút, “Chính mồm trẫm hạ lệnh, đem nàng nhốt vào nhà tù. Trẫm cũng đem bản thân nhốt mình vào tù theo, cùng chung hoạn nạn”
Nàng lại sửng sốt, đây là lời ngon tiếng ngọt, hay là lời nói thật lòng? Thật ra, lời ngon tiếng ngọt cũng chẳng thay đổi được sự thật, mà tất cả trước mắt đều là sự thật. Hắn kéo nàng lại gần, hai tay bưng lấy mặt nàng, ‘Trẫm và nàng vẫn chưa động phòng hoa chúc, tối nay cũng được. Tuy là nhà tù, nhưng cũng có đặc thù, trước nay chưa từng có, có đúng không?”
Nàng còn biết nói gì nữa đây, oán khí, tức giận trong lồng ngực chậm rãi tan. Thật sự là chịu không nổi nữa rồi.
“Nằm trong ổ chăn có vẻ ấm áp quá”
Sở Minh Phong cởi áo cho nàng, sau đó duỗi hai tay ra, đợi nàng cởi áo cho mình. Diệp Vũ bất đắc dĩ đành cởi áo cho hắn, nhưng lại chui vào ổ chăn, cùng ôm nhau, nhìn nhau.
“Trẫm biết nàng chẳng có lòng hại người” Hắn hạ giọng thì thầm, “Quý phi lên án rất bất lợi cho nàng, lại tìm được cả nhân chứng, vật chứng, đành phải để nàng uất ức ở trong nhà tù một thời gian nữa”
“Bệ hạ tin tưởng ta, ta đã biết”
“Trẫm tin nàng”
Hắn nhìn nàng, nàng cười nhợt nhạt, khuôn mặt ngọc mịn màng đỏ hồng lên, đôi mắt đẹp hơi đảo, lấp lánh ngàn đoá hoa tươi đẹp, đẹp tới mức khiến người ta thấy mà run.
Ngắm rất lâu, hắn không kìm lòng nổi ghé sát, chạm khẽ lên môi nàng. Chỉ chạm nhẹ thôi mà không thể thu lại nổi, hắn khởi động nửa người trên, hôn nàng thật sâu. Diệp Vũ mở miệng, đáp lại hắn, mút lại môi hắn. Chủ động như vậy khiến cho tinh thần hắn rung động, không kìm chế được, thả sức hôn. Bỗng nàng đẩy hắn, “Vẫn còn chưa uống rượu hợp cẩn”
Sở Minh Phong không dừng được, đáp lại khàn khàn, “Để uống sau đi”
Nàng không thuận theo, mất sức chín trâu hai hổ đẩy hắn đi rót rượu. Hắn đành phải đi rót rượu, trở lại trên giường, đưa cho nàng một ly. Hai người cùng uống chén bạch ngọc uyên ương, nàng cười rất vui vẻ bắt đầu, “Ngày tốt đẹp thế này, bệ hạ có phải nên nói chút gì không nhỉ?”
“Nói gì cơ?” Mày kiếm hắn hơi nhếch lên.
“Nói chút gì cho ta vui vẻ, cảm động đi” Nàng cười híp mắt lại, “Bệ hạ không am hiểu cách dỗ phụ nữ hay sao?”
Hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt nhăn lại, như cảm xúc đang trỗi dậy vậy. Một lúc sau, hắn nghiêm mặt bảo, “Vũ Nhi, nếu trẫm phụ nàng, thì sẽ bị băm vằm tan xác, nếu trẫm làm tổn thương nàng, cả người sẽ bị vết thương đầy mình; nếu trẫm giận nàng, sẽ bị vạn kiếp bất phục”
Diệp Vũ khiếp sợ ngơ ngẩn cả người. Chỉ là đùa hắn, lại không ngờ hắn làm thật, nói ra những lời chấn động tâm hồn. Đây là lời thề tàn khốc, đáng sợ tới mức nào! Nghe xong lời thề này, nàng không bao giờ hoài nghi tình cảm của hắn với mình nữa.
“Vũ Nhi… Vũ Nhi…” Sở Minh Phong hạ giọng gọi, “Sao vậy?”
“Bệ hạ khiến người ta cảm động quá” Nàng cảm giác trái tim bốc lửa nóng, “Uống rượu hợp cẩn nào”
Cánh tay giao nhau. cùng uống cạn. Thả chén bạch ngọc xuống, hắn vọt tới trên người nàng. Diệp Vũ ngăn lại đúng lúc, “Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, bệ hạ hãy nghe ta một chút, có được không?”
Sở Minh Phong cười, đồng ý với yêu cầu của nàng, ngoan ngoãn nằm xuống, “Nương tử định lấy lòng trẫm thế nào đây? Cứ tự nhiên đi!”
Nàng đè nửa người lên hắn, tay trái vuốt ve đùi non của hắn, hắn nuốt nước bọt, yết hầu cứ lên lên xuống xuống. Nàng lại cười khẽ, ngón tay dò lên trên, âu yếm cơ bụng rắn chắc của hắn, “Bệ hạ luyện võ thường xuyên, khối cơ bụng sáu múi này thật gợi cảm làm sao”
“Cơ bụng hả? Gợi cảm ư?” Hắn không hiểu rõ, tay nhỏ bé của nàng chạm tới thế nào, khiến ngọn lửa bốc lên bất ngờ ra sao.
“Đây là lông phúc nè” Nàng không giải thích, giật giật mấy sợi lông ở dưới, cố ý hạ giọng, nói mị hoặc, “Đàn ông có lông phúc, vô cùng gợi cảm”
“Vũ Nhi đến tột cùng định làm gì nào?” Yết hầu hắn chẳng rõ lên xuống mấy lần rồi. Tuy nàng chỉ vuốt ve mấy cái trên người hắn, nhưng thật kỳ lạ, lại bất giác trêu chọc cho hắn thấy khó chịu.
Chăn Uyên ương đỏ thẫm che họ lại, Diệp Vũ không nhìn thấy toàn thân trần trụi của hắn, chỉ dùng tay đo. Tay nhỏ bé tiếp tục lần lên trên, miêu tả nhanh cơ ngực của hắn, “Đây là cơ ngực” Tay nàng đặt lên điểm nhỏ trên ngực khẽ ấn một cái, “Đây là dâu tây”
Cứ vậy mà sờ sờ mãi, mềm quá ha, toàn thân Sở Minh Phong trở nên nóng hầm hập, không ngờ cô gái này lại còn một chiêu lợi hại đến vậy.
“Dâu tây á?” Hắn hỏi thô thiển.
“Dâu tây là một loại trái cây, nhưng ta nói dâu tây là dâu tây này này” Diệp Vũ khẽ nhéo dâu tây của hắn, khe khẽ cười.
“Hay là Vũ Nhi nếm thử xem?”
“Không vội không vội” Nàng lấy tay chạm nhẹ lên góc cạnh môi của hắn, “Phiến môi này của bệ hạ, có phải đã hôn qua rất nhiều phi tần rồi không?”
Bụng hắn lại dâng trào lên, nếu không phải đồng ý với nàng, đã sớm áp đảo nàng, tử hình ngay tại chỗ rồi. Đầu ngón tay lại hướng lên trên, nàng khẽ chạm nhẹ lông mi của hắn, mày hắn, “Đây là lông mũi, lông mi, đây là lông mày”
Cảm giác này thật chẳng tốt tý nào, giống như dao thớt đặt trên thịt bò vậy, chỉ đợi để người ta băm chặt. Sở Minh Phong bất đắc dĩ chịu đựng, mặc nàng giở trò, “Hay là cũng để trẫm kiểm tra nữa nhỉ?”
Diệp Vũ bỗng nhiên thả ra, bóp hai hàng lông mày hắn lại, “Đây là lông khủng”
Hắn túm chặt cổ tay nàng, ánh mắt thâm trầm đáng sợ, “Sờ xong rồi sao? Sờ xong rồi thì làm chuyện chính nhé!”
“Bệ hạ đã đồng ý với ta rồi, phải nghe ta đó”
“Cấm không được hồ nháo!” Hắn trầm giọng nói, cũng giọng điệu sủng nịch.
“Ta không thích cùng một phụ nữ khác chung một người đàn ông, nhưng bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, ba ngàn phi tần, đẹp như mây là bản sắc đế vương, ta chỉ có thể than một câu là “bất đắc dĩ”. Nàng khẽ thở dài, hơi cau mày, biểu hiện mị hoặc xen lẫn chút ưu sầu, hơi bá đạo một chút, “Bệ hạ đã làm Văn quý phi to bụng, tối nay liền phạt bệ hạ…. không được chạm vào ta! Cấm vận một lần!’
Sở Minh Phong kiểu gì cũng không đoán ra có kết quả thế này, nàng thế mà lại ra lệnh không cho mình được sủng hạnh nàng! Nhớ lại hắn lại cảm thấy đau đầu – nàng đã để ý chuyện hắn sủng hạnh phi tần, trừng phạt hắn, điều này có phải nói rõ là nàng đã có tình cảm nam nữ với hắn không đây?
Rồi đột nhiên hắn nhanh nhẹn xoay người, trong nháy mắt đặt nàng dưới thân, “Nàng muốn cấm vận trẫm thật sao?” Diệp Vũ gật đầu, hắn cười giả dối, “Cấm vận thì có thể, nhưng tối nay là đêm động phòng hoa chúc, phải sinh con đẻ cái!”
“Vậy chẳng phải giống nhau rồi sao?” Nàng bất mãn kháng nghị.
“Nàng cứ sờ soạng sạch trẫm từ dưới lên trên, cũng không để trẫm chạm vào nàng, nàng là có ý định từ trước hử?” Hắn cắn khẽ đoá hoa môi mềm mại của nàng.
“Bệ hạ định lực thật kém quá đi!” Nàng cất giọng mỉa mai.
“Đêm động phòng hoa chúc, không cần định lực ư?”
Sở Minh Phong hôn xuống, nàng liều mạng tránh, bảo hắn trở mặt vô tình, mắng hắn không tuân thủ lời hứa….
Náo loạn một trận trong chăn, dưới sự vừa đấm vừa xoa của hắn, tấn công bá đạo mạnh mẽ, nàng tước vũ khí đầu hàng, bị luân hãm trong vòng âu yếm của hắn. Đã vận động chờ từ lâu rồi, dục hoả đã đốt người từ lâu, hắn khắc chế, không cho mình làm nàng bị thương.
Trong sóng nhiệt ngập trời, mắt nàng mê loạn, tóc đen tán loạn trên gối đỏ uyên ương, vây quanh khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn. Đẹp như thế, khiến lòng người bốc nhanh, toàn thân nóng bỏng, hắn hạ thắt lưng xuống, đem phần cứng rắn của mình lấp đầy cơ thể nàng…
Bên trong hoa kính ẩm ướt trơn nóng, loại này bao bọc lấy hắn, kích thích hắn, khiến hắn máu sôi trào kích động, càng ngày càng tấn công mãnh liệt. Nhà tù biến thành động phòng, sung sướng, rực rỡ, đỏ tươi. Trong chăn uyên ương, hai người hoà hợp thành một, điên loan phượng đảo, mây mưa nóng bỏng.
Nến cắm trên lư hương khói bay lượn lờ, át chút thứ mùi lạ của nhà tù. Đôi nến long phượng cứ lẳng lặng cháy, ngẫu nhiên tuôn ra hoa lửa, phảng phất như kích tình bắn ra khắp nơi vậy.
Mà mấy canh ngục ở phía trước đã sớm được Tống Vân mời ra bên ngoài, trong phòng giam chỉ còn lại mình ông trông. Bên trong truyền đến những âm thanh khiến ông nghe thấy, sớm đã thành thói quen, mặt không đỏ, tim không đập. Lại đứng một lúc khá lâu, Tống Vân mới đi ra bên ngoài, cất lời răn dạy, “Việc tối nay, các ngươi coi như không thấy, nếu không, lúc đại hoạ rơi xuống đầu, các ngươi có hối cũng không kịp!”
***
Qua một đêm, án mưu hại hoàng tự vẫn không tiến triển. Thẩm Chiêu lại thẩm vấn Ôn thái y, lời khai Ôn thái y cũng giống y như trước, mặc cho hắn dụ dỗ cưỡng bức thế nào cũng không lay chuyển được Ôn thái y.
Cung nhân điện Phượng Tê, công công, cung nữ và tất cả hơn mười người, Tống Vân đều thẩm vấn tất, không phát hiện ra điểm khả nghi nào. Nghe xong Thẩm Chiêu, Tống Vân bẩm tấu, đôi mắt Sở Minh Phong rùng mình, lâm vào trầm tư.
“Bệ hạ đừng có lo, án này nhìn bố cục có vẻ hoàn mỹ, chẳng bằng nên cân nhắc lại từ đầu, biết đâu chừng lại phát hiện ra điểm đáng ngờ hoặc sơ hở gì đó” Thẩm Chiêu trấn an, trước mắt cũng chỉ đành vậy, lại lần nữa tra lại vu án.
“Đành thế vậy” Sở Minh Phong phất tay áo rời đứng dậy rời đi, ra khỏi ngự án, nói tới vu án. Tống Vân nhìn thoáng qua ngoài cửa có một tiểu công công thò đầu ra nhìn, liền đi ra ngoài. Nghe tiểu công công bẩm báo xong, ông ta lập tức trở về, bẩm tấu với bệ hạ, “Bệ hạ, hai cung nữ chuyên giặt chăn đệm, y phục của điện Phượng Tê tự dưng chết đột ngột ở phòng kẻ hầu ạ”
Hai người nghe vậy cùng khiếp sợ. Thẩm Chiêu nói quả quyết, “Hai cung nữ này nhất định rất quen với kỳ kinh nguyệt của quý phi, lúc này tự dưng chết đột ngột, nhất định là bất thường rồi”
“Bệ hạ, thần xin cáo lui” Thẩm Chiêu nói ôn tồn, trên mặt chẳng có chút e ngại hay xấu hổ gì cả.
“Trẫm có ngươi làm phụ tá, giang sơn được củng cố, quốc thái dân an; Vũ Nhi có trẫm sẽ có tất cả, ngươi không cần phải lo” Sở Minh Phong nói lạnh lùng, giọng hơi chút trịnh trọng. Nói thẳng ra như vậy, chẳng có chút đùa đây cũng là lần đầu. Thẩm Chiêu biết, lần này đụng phải râu hổ rồi.
Đôi mắt Sở Minh Phong sâu thẳm, sâu không thấy đáy, đều có một thứ ánh sáng khiến con người ta sợ hãi, “Nếu còn có lần sau nữa, trẫm cũng sẽ không tha đâu” Thẩm Chiêu cất cao giọng, “Thần sẽ ghi nhớ trong lòng, thần xin cáo lui”
Nói xong, hắn xoay người, ra khỏi nhà tù, đầu ngẩng cao rời đi. Ngực hơi phập phồng, tim rầu rĩ đau, cứ như bị người ta đấm một đấm vậy.
Tống Vân đưa mắt nhìn quanh, lo lắng nói, “Nhà tù này mùi thật khó ngửi, lại đơn sơ như thế, bệ hạ sao có thể đợi ở trong này được chứ? Hay là…”
“Ý trẫm đã quyết, đừng nhiều lời” Sở Minh Phong mất kiên nhẫn nói.
“Vâng”
Tống Vân vỗ ba cái, đã có cung nhân mang những vật gì đó nối đuôi nhau đi vào, biến nhà tù thành hai nửa khác nhau, vô cùng khổng lồ.
Sở Minh Phong ôm lấy Diệp Vũ, đứng trong góc phòng, Tống Vân chỉ huy đám cung nhân bố trí nhà tù. TRên giường đá trải chiếu, rồi lại trải đệm, bố trí giống y hệt long tháp ở điện Trừng Tâm, trên cùng là trải một chiếc chăn thật mềm, thật dày, thật thoải mái, có thêu đôi uyên ương, đường văn trên chăn cũng thêu uyên ương đỏ thẫm, đôi nến, giống như đêm động phòng hoa chúc vậy. Tiếp đó, cung nhân lại treo từng đám lụa đỏ dài, ngăn không cho người ngoài nhìn vào; trên nền thô ráp có rải thảm màu xanh, đặt chậu than, bô, bàn án, trà nóng và các vật dụng cần thiết khác để đủ dùng.
Sau khi mọi thứ sắp xếp xong xuôi, cung nhân ra ngoài, Tống Vân khom người nói, “Nô tài sẽ đợi bên ngoài, bệ hạ nếu có gì sai bảo, thì cứ gọi một tiếng ạ”
Sở Minh Phong vẫn ôm nàng, tay đã hơi mỏi, hiện giờ mới đem nàng đặt trên giường. Lúc vừa rồi bố trí ở nhà tù tiếng động cũng không nhỏ, Diệp Vũ hơi có cảm giác chút, nhưng sau khi hắn buông xuống mới tỉnh.
“Vũ Nhi” Hắn hạ giọng thì thầm.
“Bệ hạ?” Nàng kinh ngạc đứng dậy.
Không phải là Thẩm Chiêu sao? Sao tự dưng lại biến thành Sở Minh Phong chứ? Thẩm Chiêu đi rồi ư? Sở MInh Phong khoé mắt cười tới tận trong mắt, trong tim, “Xem này”
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, lại kinh ngạc. Chỉ là ngủ có một lát mà nhà tù đã biến thành thế này. Đây là nhà tù hay là động phòng đây?
Hai mặt song sắt treo vải lụa đỏ, cả nhà tù đỏ rực lấp lánh, các bức tường ố vàng cũng hồng rực. Dưới trải thảm dầy màu xanh đi rất mềm mại, phía góc sáng có đặt hai bàn, trên bàn để một số vật, chén bạch ngọc uyên ương, bầu rượu bạch ngọc uyên ương, ở giữa là lư hương uyên ương có cắm hai cây nến long phượng đỏ tươi…. Còn có giường đá, chăn đệm mềm mại, dày ấm, chăn uyên ương ấm áp đỏ thẫm. Ánh nến chiếu sáng cả gian tù, hắt lên bóng hồng, khung cảnh kiều diễm rực rỡ.
“Có thích không?” sở Minh Phong hỏi, ôm chặt eo nàng.
“Ngài chắc định làm phòng tân hôn đó chứ?” Điều này cũng khó tin quá đi.
“Không được sao?” Mắt hắn ánh lên kiên định, “Không thích à?”
“Không, lãng mạn lắm”
“Lãng mạn?”
“Thích lắm” Diệp Vũ cười híp mắt, bỗng nhớ ra là tự hắn hạ lệnh đem nàng nhốt vào tù, “Không thích!”
Nàng gỡ tay hắn ra, lùi ra xa, khuôn mặt nhỏ hếch lên, “Cho dù bệ hạ có bố trí nơi này đẹp tới cỡ nào, lãng mạn tới đâu thì cũng chẳng thay đổi được sự thật: đây là nhà tù!”
Nói trịnh trọng vậy mới là chuyện lạ, do vẫn tức giận vờn quanh, nên khuôn mặt nhỏ nhắn toả ra quyến rũ mê người. Ánh mắt Sở Minh Phong thâm trầm chút, “Chính mồm trẫm hạ lệnh, đem nàng nhốt vào nhà tù. Trẫm cũng đem bản thân nhốt mình vào tù theo, cùng chung hoạn nạn”
Nàng lại sửng sốt, đây là lời ngon tiếng ngọt, hay là lời nói thật lòng? Thật ra, lời ngon tiếng ngọt cũng chẳng thay đổi được sự thật, mà tất cả trước mắt đều là sự thật. Hắn kéo nàng lại gần, hai tay bưng lấy mặt nàng, ‘Trẫm và nàng vẫn chưa động phòng hoa chúc, tối nay cũng được. Tuy là nhà tù, nhưng cũng có đặc thù, trước nay chưa từng có, có đúng không?”
Nàng còn biết nói gì nữa đây, oán khí, tức giận trong lồng ngực chậm rãi tan. Thật sự là chịu không nổi nữa rồi.
“Nằm trong ổ chăn có vẻ ấm áp quá”
Sở Minh Phong cởi áo cho nàng, sau đó duỗi hai tay ra, đợi nàng cởi áo cho mình. Diệp Vũ bất đắc dĩ đành cởi áo cho hắn, nhưng lại chui vào ổ chăn, cùng ôm nhau, nhìn nhau.
“Trẫm biết nàng chẳng có lòng hại người” Hắn hạ giọng thì thầm, “Quý phi lên án rất bất lợi cho nàng, lại tìm được cả nhân chứng, vật chứng, đành phải để nàng uất ức ở trong nhà tù một thời gian nữa”
“Bệ hạ tin tưởng ta, ta đã biết”
“Trẫm tin nàng”
Hắn nhìn nàng, nàng cười nhợt nhạt, khuôn mặt ngọc mịn màng đỏ hồng lên, đôi mắt đẹp hơi đảo, lấp lánh ngàn đoá hoa tươi đẹp, đẹp tới mức khiến người ta thấy mà run.
Ngắm rất lâu, hắn không kìm lòng nổi ghé sát, chạm khẽ lên môi nàng. Chỉ chạm nhẹ thôi mà không thể thu lại nổi, hắn khởi động nửa người trên, hôn nàng thật sâu. Diệp Vũ mở miệng, đáp lại hắn, mút lại môi hắn. Chủ động như vậy khiến cho tinh thần hắn rung động, không kìm chế được, thả sức hôn. Bỗng nàng đẩy hắn, “Vẫn còn chưa uống rượu hợp cẩn”
Sở Minh Phong không dừng được, đáp lại khàn khàn, “Để uống sau đi”
Nàng không thuận theo, mất sức chín trâu hai hổ đẩy hắn đi rót rượu. Hắn đành phải đi rót rượu, trở lại trên giường, đưa cho nàng một ly. Hai người cùng uống chén bạch ngọc uyên ương, nàng cười rất vui vẻ bắt đầu, “Ngày tốt đẹp thế này, bệ hạ có phải nên nói chút gì không nhỉ?”
“Nói gì cơ?” Mày kiếm hắn hơi nhếch lên.
“Nói chút gì cho ta vui vẻ, cảm động đi” Nàng cười híp mắt lại, “Bệ hạ không am hiểu cách dỗ phụ nữ hay sao?”
Hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt nhăn lại, như cảm xúc đang trỗi dậy vậy. Một lúc sau, hắn nghiêm mặt bảo, “Vũ Nhi, nếu trẫm phụ nàng, thì sẽ bị băm vằm tan xác, nếu trẫm làm tổn thương nàng, cả người sẽ bị vết thương đầy mình; nếu trẫm giận nàng, sẽ bị vạn kiếp bất phục”
Diệp Vũ khiếp sợ ngơ ngẩn cả người. Chỉ là đùa hắn, lại không ngờ hắn làm thật, nói ra những lời chấn động tâm hồn. Đây là lời thề tàn khốc, đáng sợ tới mức nào! Nghe xong lời thề này, nàng không bao giờ hoài nghi tình cảm của hắn với mình nữa.
“Vũ Nhi… Vũ Nhi…” Sở Minh Phong hạ giọng gọi, “Sao vậy?”
“Bệ hạ khiến người ta cảm động quá” Nàng cảm giác trái tim bốc lửa nóng, “Uống rượu hợp cẩn nào”
Cánh tay giao nhau. cùng uống cạn. Thả chén bạch ngọc xuống, hắn vọt tới trên người nàng. Diệp Vũ ngăn lại đúng lúc, “Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, bệ hạ hãy nghe ta một chút, có được không?”
Sở Minh Phong cười, đồng ý với yêu cầu của nàng, ngoan ngoãn nằm xuống, “Nương tử định lấy lòng trẫm thế nào đây? Cứ tự nhiên đi!”
Nàng đè nửa người lên hắn, tay trái vuốt ve đùi non của hắn, hắn nuốt nước bọt, yết hầu cứ lên lên xuống xuống. Nàng lại cười khẽ, ngón tay dò lên trên, âu yếm cơ bụng rắn chắc của hắn, “Bệ hạ luyện võ thường xuyên, khối cơ bụng sáu múi này thật gợi cảm làm sao”
“Cơ bụng hả? Gợi cảm ư?” Hắn không hiểu rõ, tay nhỏ bé của nàng chạm tới thế nào, khiến ngọn lửa bốc lên bất ngờ ra sao.
“Đây là lông phúc nè” Nàng không giải thích, giật giật mấy sợi lông ở dưới, cố ý hạ giọng, nói mị hoặc, “Đàn ông có lông phúc, vô cùng gợi cảm”
“Vũ Nhi đến tột cùng định làm gì nào?” Yết hầu hắn chẳng rõ lên xuống mấy lần rồi. Tuy nàng chỉ vuốt ve mấy cái trên người hắn, nhưng thật kỳ lạ, lại bất giác trêu chọc cho hắn thấy khó chịu.
Chăn Uyên ương đỏ thẫm che họ lại, Diệp Vũ không nhìn thấy toàn thân trần trụi của hắn, chỉ dùng tay đo. Tay nhỏ bé tiếp tục lần lên trên, miêu tả nhanh cơ ngực của hắn, “Đây là cơ ngực” Tay nàng đặt lên điểm nhỏ trên ngực khẽ ấn một cái, “Đây là dâu tây”
Cứ vậy mà sờ sờ mãi, mềm quá ha, toàn thân Sở Minh Phong trở nên nóng hầm hập, không ngờ cô gái này lại còn một chiêu lợi hại đến vậy.
“Dâu tây á?” Hắn hỏi thô thiển.
“Dâu tây là một loại trái cây, nhưng ta nói dâu tây là dâu tây này này” Diệp Vũ khẽ nhéo dâu tây của hắn, khe khẽ cười.
“Hay là Vũ Nhi nếm thử xem?”
“Không vội không vội” Nàng lấy tay chạm nhẹ lên góc cạnh môi của hắn, “Phiến môi này của bệ hạ, có phải đã hôn qua rất nhiều phi tần rồi không?”
Bụng hắn lại dâng trào lên, nếu không phải đồng ý với nàng, đã sớm áp đảo nàng, tử hình ngay tại chỗ rồi. Đầu ngón tay lại hướng lên trên, nàng khẽ chạm nhẹ lông mi của hắn, mày hắn, “Đây là lông mũi, lông mi, đây là lông mày”
Cảm giác này thật chẳng tốt tý nào, giống như dao thớt đặt trên thịt bò vậy, chỉ đợi để người ta băm chặt. Sở Minh Phong bất đắc dĩ chịu đựng, mặc nàng giở trò, “Hay là cũng để trẫm kiểm tra nữa nhỉ?”
Diệp Vũ bỗng nhiên thả ra, bóp hai hàng lông mày hắn lại, “Đây là lông khủng”
Hắn túm chặt cổ tay nàng, ánh mắt thâm trầm đáng sợ, “Sờ xong rồi sao? Sờ xong rồi thì làm chuyện chính nhé!”
“Bệ hạ đã đồng ý với ta rồi, phải nghe ta đó”
“Cấm không được hồ nháo!” Hắn trầm giọng nói, cũng giọng điệu sủng nịch.
“Ta không thích cùng một phụ nữ khác chung một người đàn ông, nhưng bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, ba ngàn phi tần, đẹp như mây là bản sắc đế vương, ta chỉ có thể than một câu là “bất đắc dĩ”. Nàng khẽ thở dài, hơi cau mày, biểu hiện mị hoặc xen lẫn chút ưu sầu, hơi bá đạo một chút, “Bệ hạ đã làm Văn quý phi to bụng, tối nay liền phạt bệ hạ…. không được chạm vào ta! Cấm vận một lần!’
Sở Minh Phong kiểu gì cũng không đoán ra có kết quả thế này, nàng thế mà lại ra lệnh không cho mình được sủng hạnh nàng! Nhớ lại hắn lại cảm thấy đau đầu – nàng đã để ý chuyện hắn sủng hạnh phi tần, trừng phạt hắn, điều này có phải nói rõ là nàng đã có tình cảm nam nữ với hắn không đây?
Rồi đột nhiên hắn nhanh nhẹn xoay người, trong nháy mắt đặt nàng dưới thân, “Nàng muốn cấm vận trẫm thật sao?” Diệp Vũ gật đầu, hắn cười giả dối, “Cấm vận thì có thể, nhưng tối nay là đêm động phòng hoa chúc, phải sinh con đẻ cái!”
“Vậy chẳng phải giống nhau rồi sao?” Nàng bất mãn kháng nghị.
“Nàng cứ sờ soạng sạch trẫm từ dưới lên trên, cũng không để trẫm chạm vào nàng, nàng là có ý định từ trước hử?” Hắn cắn khẽ đoá hoa môi mềm mại của nàng.
“Bệ hạ định lực thật kém quá đi!” Nàng cất giọng mỉa mai.
“Đêm động phòng hoa chúc, không cần định lực ư?”
Sở Minh Phong hôn xuống, nàng liều mạng tránh, bảo hắn trở mặt vô tình, mắng hắn không tuân thủ lời hứa….
Náo loạn một trận trong chăn, dưới sự vừa đấm vừa xoa của hắn, tấn công bá đạo mạnh mẽ, nàng tước vũ khí đầu hàng, bị luân hãm trong vòng âu yếm của hắn. Đã vận động chờ từ lâu rồi, dục hoả đã đốt người từ lâu, hắn khắc chế, không cho mình làm nàng bị thương.
Trong sóng nhiệt ngập trời, mắt nàng mê loạn, tóc đen tán loạn trên gối đỏ uyên ương, vây quanh khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn. Đẹp như thế, khiến lòng người bốc nhanh, toàn thân nóng bỏng, hắn hạ thắt lưng xuống, đem phần cứng rắn của mình lấp đầy cơ thể nàng…
Bên trong hoa kính ẩm ướt trơn nóng, loại này bao bọc lấy hắn, kích thích hắn, khiến hắn máu sôi trào kích động, càng ngày càng tấn công mãnh liệt. Nhà tù biến thành động phòng, sung sướng, rực rỡ, đỏ tươi. Trong chăn uyên ương, hai người hoà hợp thành một, điên loan phượng đảo, mây mưa nóng bỏng.
Nến cắm trên lư hương khói bay lượn lờ, át chút thứ mùi lạ của nhà tù. Đôi nến long phượng cứ lẳng lặng cháy, ngẫu nhiên tuôn ra hoa lửa, phảng phất như kích tình bắn ra khắp nơi vậy.
Mà mấy canh ngục ở phía trước đã sớm được Tống Vân mời ra bên ngoài, trong phòng giam chỉ còn lại mình ông trông. Bên trong truyền đến những âm thanh khiến ông nghe thấy, sớm đã thành thói quen, mặt không đỏ, tim không đập. Lại đứng một lúc khá lâu, Tống Vân mới đi ra bên ngoài, cất lời răn dạy, “Việc tối nay, các ngươi coi như không thấy, nếu không, lúc đại hoạ rơi xuống đầu, các ngươi có hối cũng không kịp!”
***
Qua một đêm, án mưu hại hoàng tự vẫn không tiến triển. Thẩm Chiêu lại thẩm vấn Ôn thái y, lời khai Ôn thái y cũng giống y như trước, mặc cho hắn dụ dỗ cưỡng bức thế nào cũng không lay chuyển được Ôn thái y.
Cung nhân điện Phượng Tê, công công, cung nữ và tất cả hơn mười người, Tống Vân đều thẩm vấn tất, không phát hiện ra điểm khả nghi nào. Nghe xong Thẩm Chiêu, Tống Vân bẩm tấu, đôi mắt Sở Minh Phong rùng mình, lâm vào trầm tư.
“Bệ hạ đừng có lo, án này nhìn bố cục có vẻ hoàn mỹ, chẳng bằng nên cân nhắc lại từ đầu, biết đâu chừng lại phát hiện ra điểm đáng ngờ hoặc sơ hở gì đó” Thẩm Chiêu trấn an, trước mắt cũng chỉ đành vậy, lại lần nữa tra lại vu án.
“Đành thế vậy” Sở Minh Phong phất tay áo rời đứng dậy rời đi, ra khỏi ngự án, nói tới vu án. Tống Vân nhìn thoáng qua ngoài cửa có một tiểu công công thò đầu ra nhìn, liền đi ra ngoài. Nghe tiểu công công bẩm báo xong, ông ta lập tức trở về, bẩm tấu với bệ hạ, “Bệ hạ, hai cung nữ chuyên giặt chăn đệm, y phục của điện Phượng Tê tự dưng chết đột ngột ở phòng kẻ hầu ạ”
Hai người nghe vậy cùng khiếp sợ. Thẩm Chiêu nói quả quyết, “Hai cung nữ này nhất định rất quen với kỳ kinh nguyệt của quý phi, lúc này tự dưng chết đột ngột, nhất định là bất thường rồi”