Bạo Quân Độc Sủng

Chương 132

Chương 132. Mê

Vì sao nàng lại đưa ra yêu cầu cổ quái khiến người ta sợ hãi, ba yêu cầu kinh tâm động phách thế chứ? Hắn nghĩ thế nào cũng không rõ, cái đầu nhỏ này của nàng tới tột cùng suy nghĩ cái gì, vì sao lại có một ít ý nghĩ kỳ kỳ quái quái thế chứ?

Diệp Vũ giọng trong veo lạnh lùng, “Nếu bệ hạ không làm được, vậy cũng đừng ép ta”

Đây là lần thứ mấy nàng nói không rõ nhỉ? Mặt Sở Minh Phong hơi xấu hổ, “Trẫm trong thời gian ngắn vẫn không thể hiểu nổi ba yêu cầu kia của nàng, hay là nàng nói trước cho trẫm, giáo đường, sâm banh hoa hồng, nhẫn kim cương là gì?”

Nàng cười thản nhiên, “Ta đã đưa ra ba yêu cầu nhỏ, bệ hạ làm được thì ta sẽ gả! Còn phần lý giải thế nào, hoàn thành ra sao, đó là chuyện bệ hạ. Nếu ta nói cho bệ hạ, vậy có vẻ bệ hạ vẫn chẳng có thành ý, có đúng không?”

Hắn cười khổ, “Nhưng mà, nàng không nói với trẫm, sao trẫm lại biết rõ được chứ”

“Bệ hạ không phải có quân sư là hữu tướng đó sao? Bệ hạ có thể hỏi Thẩm Chiêu, cố gắng ngài ấy cũng đoán được đó”

“Trẫm biết, nàng cố ý ra đề khó cho trẫm” Mày Sở Minh Phong cau có, “Hai yêu cầu sau làm cũng không khó, chỉ có yêu cầu thứ nhất hơi có chút….”

“Nếu không khó, ta sẽ không đề xuất” Trong lòng Diệp Vũ cười to, vốn chính là cố ý đưa ra yêu cầu hà khắc như thế, xem hắn chạy đi đâu tìm giáo đường, sâm banh hoa hồng và nhẫn kim cương, “Bệ hạ không có thành ý, hay có thành ý thế nào, thì ở tất cả chỗ đó”

Hắn thấy nàng cười khanh khách, trông thật xinh đẹp, nhất thời mê mẩn, thầm quyết định, nếu nàng đưa ra yêu cầu, bất kể thế nào, hắn cũng muốn làm được ba điều này, cưới nàng làm vợ, tặng ngôi hoàng hậu cho nàng.

***

Hai ngày sau, Thẩm Chiêu về Kim Lăng, tiến cung diện thánh, bẩm tấu tiến triển vụ án giết người liên hoàn.

Tống Vân bưng chén trà vào ngự thư phòng, đặt trà nóng lên góc ngự án, bệ hạ vẫn không nhúc nhích, phảng phất như không biết có người tiến vào. Sở Minh Phong dựa vào lưng ghế dựa, mắt nhắm hờ, mặt bình thản trầm tĩnh, như đang lâm vào trầm tư.

Tống Vân đứng đó một lúc lâu, mới thấy bệ hạ giật mình. tay vẫn vịn ở tay vịn gõ nhè nhẹ.

“Tống Vân” Sở Minh Phong mở to mắt không chớp.

“Có nô tài” Tống Vân không dám quấy rầy, bệ hạ thần thái như thế, thường là đang suy nghĩ chuyện cực kỳ quan trọng.

“Ngươi đã từng nghe nói tới giáo đường, sâm banh hoa hồng và nhẫn kim cương chưa?” Mắt rồng đột nhiên mở to, loé tia sáng.

“Giáo đường…Sâm banh hoa hồng… nhẫn kim cương…” Tống Vân thuật lại một lần, nhíu mày nghĩ ngợi, “Nô tài kiến thức hạn hẹp, chưa từng nghe nói ạ”

“Hoa hồng là một loại hoa, cái này trẫm biết, nhưng sâm banh hoa hồng là gì? Là một loại hoa khác nữa sao?” Sở Minh Phong đứng dậy uống trà, húp một ngụm nhỏ.

“Đại khái là thế. Còn phần nhẫn kim cương… Nhẫn có phải là nhẫn ngọc hay là nhẫn vàng gì đó không nhỉ?”

Tống Vân nói, “Giáo đường… Có thể là giáo tràng không ạ”

Sở Minh Phong vô cùng phiền não, “Vũ Nhi nghĩ thế nào mà lại nghĩ ra thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, thật khó hiểu quá”

Tống Vân nói hối lỗi, “Bệ hạ thứ tội, nô tài kiến thức hạn hẹp, thật cũng chưa từng nghe nói qua thứ này gì cả”

Sở Minh Phong vẫy tay, “Pha một ly trà cố chử Tử Duẩn đi”

Tống Vân đồng ý, ra khỏi ngự thư phòng, gặp Thẩm Chiêu mặc một thân quan phục phong trần mệt mỏi đã tới, lập tức lên đón, mừng rỡ nói, “Thẩm đại nhân vừa mới hồi kinh ạ?”

Thẩm Chiêu gật gật đầu, “Bệ hạ đang phê duyệt tấu chương sao? Ta có thể vào được không?”

Tống Vân cười, “Thẩm đại nhân tới vừa lúc, bệ hạ đang đau đầu đó”

Bước vào ngự thư phòng, Thẩm Chiêu thấy bệ hạ đang chống tay phải nhăn nhó. Tư thái bệ hạ như thế, hiếm khi có, chỉ có những lúc gặp chuyện khó giải quyết mới như vậy.

“Vụ án giết người liên hoàn tra thế nào rồi?” Sở Minh Phong rời khỏi ngự án, khác hẳn uể oải vừa rồi, bởi vì “quân sư” đã trở lại.

“Bẩm bệ hạ, thần đã tra ra hung thủ nổi lên án giết người liên hoàn rồi” Thẩm Chiêu thong dong trả lời, “Tuy hung phạm chưa tróc nã quy án, nhưng bộ khoái hình bộ và các bộ khoái phủ bộ khác đã bày ra thiên la địa võng rồi”

“Hung thủ là người nào?”

“Theo lời khai của bốn thanh lâu phủ Hàng Châu, Tùng Giang, Tô Châu và Thường Châu xảy ra vụ án giết người liên hoàn nói lại, án giết người xảy ra mấy ngày trước, đều có một nam tử tới thanh lâu làm nhân viên. Nam tử đó tuổi chừng khoảng trên dưới ba mươi, lại cải trang khác nhau, lúc thì trên mặt có vết sẹo, lúc thì bên miệng có nốt ruồi. Sau khi xảy ra án mạng ngày thứ ba, nam tử đó liền xin nghỉ việc, biệt vô âm tín. Cả bốn hung án nổi lên đều thế, Thẩm Chiêu hoài nghi nam tử này có kẻ giết người, căn cứ vào bốn thanh lâu cũng cấp, đã vẽ ra bức hoạ Nhược nam tử. Tuy cả bốn bức mặt mũi không giống nhau, nhưng trong tranh ngũ quan vẫn hiện rõ, hợp thành bức hoạ nghi phạm chân chính, bộ khoái và bộ khoái hình bộ các nơi liền căn cứ vào bức vẽ này để truy bắt nghi phạm.”

Thẩm Chiêu nói, “Thần nghĩ, kẻ này có khả năng là hung thủ thật sự, nhưng việc truy bắt còn cần thời gian, nghe xong lời khai của hắn mới có thể định án được. Bởi vậy, thần không loại trừ còn có một nghi phạm khác, vẫn đang tiếp tục truy tra án này.”

Nghe xong bẩm tấu, Sở Minh Phong thản nhiên gật đầu.

Thấy mặt mày bệ hạ cau có, Thẩm Chiêu hỏi, ‘Bệ hạ sao vẫn phiền não vậy ạ?”

“Trẫm hỏi ngươi, ngươi đã từng nghe nói tới giáo đường, sâm banh hoa hồng và nhẫn kim cương chưa?” Sở Minh Phong chờ mong nhìn hắn.

“Giáo đường…” Thẩm Chiêu nghiền ngẫm từ này, chẳng hiểu tý nào, “Sâm banh hoa hồng… Hoa hồng là một loại hoa, mọc ở trong cảnh nội Nguỵ quốc, tới mùa xuân thì nở hoa. Sâm banh hoa hồng này có thể là một loại hoa hồng không nhỉ?”

“Trẫm cũng nghĩ thế, nhưng không dám kết luận. Thế còn nhẫn kim cương thì sao?”

“Thần đã đọc rất nhiều nhưng mà nhẫn có phải cũng là một loại như nhẫn ngọc không nhỉ?”

“Người nghĩ thế mà lại trùng hợp với trẫm vậy”

“Bệ hạ, loại cổ quái này đó, là nghe được từ đâu ạ?”

Môi Sở Minh Phong phịu ra chua xót, “Vũ Nhi cho trẫm một đề khó. Chỉ cần trẫm làm được yêu cầu nàng đề ra thì sẽ gả cho trẫm”

Hoá ra bệ hạ đang nghĩ tới việc Vũ Nhi yêu cầu. Thẩm Chiêu cười thản nhiên, “Bệ hạ, thần tin tưởng một câu: kiến tha lâu cũng đầy tổ, phải kiên định. Nếu bệ hạ thật không làm được như hoàng quý phi yêu cầu, vậy chẳng bằng bệ hạ cứ thể hiện hết tấm lòng chân thành, tin rằng sẽ đả động được hoàng quý phi thôi”

Sở Minh Phong thở dài, “Ngươi cũng không phải không biết tính nàng ấy, nàng ấy ý chí sắt đá…. Hay ngươi dạy cho trẫm một chiêu xem làm cách nào đả động nàng ấy được?”

Thẩm Chiêu nói khó xử, ‘Thần cũng chưa bao giờ làm việc thế này, chỉ sợ sẽ dạy lầm cho bệ hạ. Nhưng mà giả sử khó có thể làm được hết yêu cầu của hoàng quý phi, vậy cứ làm đại khái có được hay không?”

Đôi mắt Sở Minh Phong ngời sáng, yêu cầu Vũ Nhi làm được một nửa, có thể nói là toàn tâm toàn ý, biết đâu chừng Vũ Nhi sẽ cảm động thì sao.

***

Hai ngày sau, Sở Minh Phong kích động tới ôn tuyền biệt quán, nhưng mà không làm theo yêu cầu của nàng, bị nàng hắt một chậu nước lạnh.

Diệp Vũ thấy Tống Vân dâng một đoá hoa khô làm thành hoa hồng vàng, một một cái nhẫn ngọc phỉ thuý sáng chói, cười kiềm chế, “Bệ hạ thành ý không đủ”

Sở Minh Phong biết đuối lý, dùng cả một quả tim chân thành, “Vũ Nhi, trẫm thành ý mười phần, có trời chứng giám. Nhưng mà cả Thẩm Chiêu cũng không rõ ba loại kia của nàng là gì, trẫm làm sao làm được chứ?” Hắn lấy hoa hồng vàng và nhẫn ngọc tới, “Nàng bảo sâm banh hoa hồng, trẫm lấy hoa hồng vàng thay thế; theo lời nàng nói nhẫn kim cương, trẫm nghĩ là nhẫn ngọc, mới sai người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, khắc ra một chiếc nhẫn ngọc đây” Hắn đặt nhẫn ngọc trước mặt nàng, “Nàng xem nè, bên trong nhẫn ngọc có khắc hai chữ đó”

Nàng cầm nhẫn ngọc, đúng thật là bên mặt trong nhẫn ngọc có khắc chữ “Phong” và chữ “Vũ” tuy rất nhỏ, nhưng có thể nhìn ra được. “Tuy bệ hạ có lòng như thành ý chưa đủ”

“Nàng thật muốn trẫm quỳ gối sao, hỏi nàng có nguyện ý gả cho trẫm không à?” Hắn cười gượng.

“Ta biết dưới trướng nam nhi có hoàng kim, hơn nữa bệ hạ lại vì ngôi cửu ngũ, chỉ có thần dân mới quỳ dưới bệ hạ, bệ hạ sao quỳ dưới người dân chứ?” Diệp Vũ nói hoà hoãn, “Đoá tề quyên này làm hoa hồng vàng, tạm được thôi, nhưng ta muốn là hoa thật kìa, chứ không phải là hoa giả. Nhẫn ngọc này cũng coi như có giá trị liên thành, nhưng ta lại không thích ngọc. Như thế, hôm nay bệ hạ không cần quỳ gối xuống cầu hôn với ta nữa”

“Vũ Nhi, trước mắt không phải là thời điểm hoa hồng nở, trẫm sao tìm được hoa hồng hả?’ Sở Minh Phong vừa tức vừa vội, “Nàng có phải có ý định làm khó dễ trẫm không?”

“Ý định cũng tốt, vô tâm cũng thế, ta cũng sẽ không thay đổi tâm ý. Sau bảy ngày, nếu bệ hạ không làm được, ba yêu cầu này sẽ huỷ, ta sẽ không gả cho bệ hạ nữa” Nàng cười dài nói.

“Bớt đi một chút không được sao?” Ánh mắt hắn đầy ưu sầu, “Trẫm có thể phế hậu cung, giải tán tất cả các phi tần, cả đời chỉ có một mình nàng là vợ, tuyệt không có phi tần, cho tới tận trăm tuổi. Nếu trái lời thề thì trẫm sẽ bỏ ngôi vị và giang sơn này!”

Diệp Vũ nghe lời thề chân thành tha thiết của hắn thổ lộ, rốt cuộc cũng cảm động, nhưng thế thì sao? Nàng không muốn sống mãi cả đời bên một tên bạo quân chẳng coi ai ra gì.

Hắn tiếp tục biểu hiện lòng thành, ‘Trẫm đăng cơ mười một năm, không thích nữ sắc, phi tần hậu cung lại như hoa như ngọc, cũng chẳng lọt được vào mắt trẫm. nàng lại khác hẳn, nàng cứ lẳng lặng chui sâu vào lòng trẫm, chiếm trọn trái tim trẫm. Nếu nàng không ở bên cạnh trẫm, lòng trẫm sẽ trống rỗng, nàng bảo trẫm chịu sao nổi chứ? Biết sống tiếp thế nào nữa đây?”

Trong lòng nàng than khẽ, ‘Được bệ hạ ưu ái, ta sẽ không thay đổi, vẫn xin bệ hạ thông cảm cho”

Sở Minh Phong vô cùng thất vọng, không nề hà, rã rời hồi cung. Hôm sau Diệp Vũ mặc quần áo, đi tới lầu Tiêu Tương, lại gặp lại Thẩm Chiêu ở đài quan sát Phù Dung.

Hắn không rõ vì sao nàng lại hẹn mình tới lầu Tiêu Tương, không biết bệ hạ có biết không nữa?

“Vũ Nhi, có chuyện quan trọng gì cần nói với ta sao?”

“Đại nhân đã từng đồng ý với ta, nếu ta ở giữa lằn sống chết, ngài sẽ cho ta một hy vọng sống, giúp ta một tay” Nàng đi thẳng vào vấn đề, “Đại nhân có thay đổi tâm ý không?”

“Chưa từng thay đổi” Thẩm Chiêu thản nhiên nói, cứ như tuỳ ý nói, không suy nghĩ. Nhưng mà điều này là hắn nói thật tình, vô tình hình như có tình.

“Chỉ có một thứ nọ mới có thể cứu ta được, đại nhân bỏ được sao?”

“Cái gì cơ?”

“Thần binh phổ” Diệp Vũ theo dõi hắn, cẩn thận quan sát vẻ mặt thay đổi của hắn, “Có thần binh phổ, ta có thể thoát khỏi bệ hạ nắm trong tay, tiêu diêu tự tại, cao chạy xa bay”

“Vì sao nói vậy?” Hắn cảm thấy kinh ngạc, trong nháy mắt bỗng tỉnh ngộ, “Ngươi từ trước tới nay có mưu đồ bí mật muốn trộm sách sao?”

“Đại nhân không cần để ý tới việc này, ta chỉ mong thoát khỏi bệ hạ, rời khỏi Kim Lăng” Nàng buồn bã khẩn cầu, “Mong rằng đại nhân thành toàn, đem “Thần binh phổ” thật cho ta”

Thẩm Chiêu giải thích, “Đều không phải do ta không muốn giúp cô, thần binh phổ liên quan giang sơn xã tắc, giấu ở đâu, chỉ có bệ hạ biết, ta cũng chịu”

Diệp Vũ cười lạnh nhạt, “Bệ hạ được ngài phụ tá đắc lực, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều cũng thương nghị với ngài, Thần Binh phổ là vật thế nào, phòng trộm ra sao, sao bệ hạ lại không cùng thương nghị với ngài chứ? Đại nhân coi ta là đứa trẻ ba tuổi hay sao?”

Hắn nói lảng tráng, “Cô không tin ta, ta cũng chẳng nề hà”

Nàng lại hỏi, “Đại nhân thật không muốn giúp ta sao?” Thấy hắn thờ ơ, nàng thất vọng cực kỳ, “Cho tới bây giờ, ta mới nhìn ra bộ mặt thật của ngài. Vốn tưởng rằng ngài là một người có lòng vị tha, hoá ra ngài vẫn là kẻ giả nhân giả nghĩa” Nàng càng nói càng thất vọng đau khổ, giọng càng bi thương, “Từ lúc bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, cho tới tận bây giờ gần một năm rồi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Ta bị hại mấy lần, không phải bị thương thì gần như đang ở gần kề Quỷ Môn quan, chưa từng bao giờ có một khắc an toàn. Ta vẫn coi đại nhân như tri kỉ, vì nghĩ đến đại nhân vừa là tri kỉ và vừa là đại quân tử, đâu ngờ được là, chuyện tới trước mắt, ngài lại nuốt lời, là rùa đen rúc đầu bo bo giữ mình”

Thẩm Chiêu nói trịnh trọng, “Cô cũng biết, một khi “Thần binh phổ” lọt vào tay người Tần quốc, Nguỵ quốc, sẽ có hậu quả thế nào không? Ta là hữu tướng, có thể nào mà không vì giang sơn xã tắc, vì lê dân bá tính chứ? Nếu như bởi ta là người cố chấp, khiến cho Sở quốc lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, ta sao lại để bệ hạ và tiên hoàng thất vọng chứ?”

“Ta chỉ là một cô gái nhỏ, không hiểu chuyện quốc gia đại sự, thiên hạ đại thế, chỉ biết bảo vệ bản thân mình” Nàng biết mình rất tuỳ hứng, hắn không giúp mình, cũng không giao ra “Thần Binh phổ”, tình có thể nguyên, là đúng. Nếu bởi vì bản thân mình mà đẩy Sở quốc vào hiểm cảnh, nàng cũng sẽ không an tâm, nhưng mà, nàng không có rời đi Kim Lăng, tất cả là “Thần binh phổ”. Nàng chỉ có thể ép hắn, “Hôm nay ngài không giúp ta, như vậy, ta chết. Nếu ngài không giúp ta, như vậy, ta sống. Sống Hay chết, chỉ do một ý nghĩ của ngài thôi”

“Vũ Nhi, đừng có ép ta” Hắn trầm giọng nói, đôi mắt loé sáng.

“Cuối cùng ta hỏi lại một lần, đại nhân có thể giúp ta không?” Nàng sao không ép buộc hắn chứ?

Nếu không ép hắn, nàng vĩnh viễn không lấy được cuốn “Thần binh phổ” thật, vĩnh viễn không thoát khỏi móng vuốt của Sở Minh Phong. Nàng chỉ đành ti bỉ một lần, lợi dụng Thẩm Chiêu nhân hậu, có tình ý với mình…

Thẩm Chiêu nhìn nàng chăm chú, trong đầm mắt lay động. Đó là nước mắt. Diệp Vũ biết với hắn mà nói, đây là lựa chọn thống khổ, hắn chân chính đang giao chiến với tà, rối rắm giữa tình và ý.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ ngắn ngủn trong một chớp mắt, mà đã dài như một năm vậy.

Hắn vẫn mãi trầm mặc, nàng lấy từ tỏng lòng ra một chiếc khăn lụa trắng, đưa cho hắn, “Cũng đành vậy, chiếc khăn này trả lại cho ngài. Cám ơn Thẩm đại nhân một năm nay quan tâm và che chở, từ nay về sau, giữa ngài và ta chẳng còn tình nghĩa gì, sống chết không cần quan tâm”

Ánh mắt Thẩm Chiêu dừng trên chiếc khăn, không nhận khăn, nước mắt càng tụ nhiều hơn, rơi càng nhiều hơn.

Nói ra những lời thế, nàng cũng là bất đắc dĩ, tâm tính lương thiện như bị chính tay mình cắt thành hai nửa.

Thật xin lỗi, ta cũng chẳng còn cách nào nữa. Kết quả như thế, Diệp Vũ không đoán được, tuyệt vọng đi ra ngoài, lại nghe thấy giọng khàn trầm của hắn.

“Trưa mai. ta sẽ sai người đưa tới tận biệt quán”

“Hy vọng không phải giả” Nàng quay lưng về phía hắn, không có chút vui sướng, hưng phấn, chỉ cảm thấy bi thương.

“Thần binh phổ thật, bệ hạ giấu ở một nơi mà không ai biết” giọng Thẩm Chiêu trong sáng mấy phần, “Lúc trước ở Tàng Thư các ta cũng lật xem vài lần, sớm đã ghi tạc mười tám loại binh khí ghi tạc trong đầu rồi. Bởi vậy, ta dựa vào trí nhớ sao lại một quyển”

“Ngài đưa cho ta bản sao, ta sao biết là thật hay giả chứ? Sao biết ngài có thêm bớt gì không chứ?”

“nếu Thẩm Chiêu ta không để cô được tín nhiệm, cô cần gì phải cầu ta tương trợ chứ?” Hắn cười chua xót.

Diệp Vũ lặng lẽ lau nước mắt, xoay người, ngoài mỉm cười chút, ‘Trong cuộc sống, chỉ có ngài, ta mới nguyện ý tin tưởng” Thẩm Chiêu đi tới trước mặt nàng, nhu tình tận đáy lòng tràn ngập trong mắt, “Rời thành Kim Lăng, cô định đi đâu?”

Đây là lần gặp mặt cuối của họ đi, đây cũng là lần cáo biệt cuối cùng của họ đi. Nghĩ đến sắp rời hắn đi, nàng rốt cuộc cứ thấy lưu luyến mãi. “Ta cũng không biết, đi đến đâu thì tới đó, cứ đi khắp nơi du ngoạn thôi”

Hắn cười ôn hoà, “Nếu có một ngày, cô nhớ tới ta, thì nhớ viết một bức thư báo bình an gửi tới ta nhé”

Nàng gật đầu, tại dị thế Sở quốc này, hắn đối mình tốt nhất, lấy cách độc đáo nhất của hắn che chở cho mình, cố sức làm cho mình khỏi bị thương tổn. Mà giờ nàng đã phải rời xa hắn, sẽ không còn được gặp lại hắn nữa… Đột nhiên nàng nhào lên, ôm chặt lấy hắn, lệ nóng chảy xuống má, “Ngài đối đãi cẩn thận tý một, ta khắc sâu trong lòng, cả đời không bao giờ quên”

Thẩm Chiêu chậm rãi giơ hai tay lên, chậm rãi định ôm lấy người nàng, thì nàng buông hắn ra, xoay người chạy ra khỏi đài Phù Dung.

Nước mắt tuôn thành hàng, mắt hắn mờ đi, nhìn bóng hình xinh đẹp rất nhanh biến mất…

Hắn muốn thế này, lại chậm từng bước, vào thời điểm nàng sắp rời đi mới hành động song đã chậm.

***

Năm ngày sau. Sở Minh Phong cuối cùng không nhịn được, ra cung tới biệt quán. Lúc hoàng hôn, Diệp Vũ đang ăn, thấy hắn bước vững vàng đến, đứng lên, khẽ khom mình coi như hành lễ.

“Trẫm cũng đói, cùng nhau ăn đi” Hắn liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy nàng dịu dàng hơn so với trước đây chút.

“Bệ hạ, hay bảo phòng ăn làm mấy món nóng lên vậy” Tống Vân cười bảo.

“Thôi” Sở Minh Phong ý bảo ông lui ra, nói với Diệp Vũ, “ăn xong trẫm mang nàng tới một nơi”

“Nơi nào?”

“Trước giữ bí mật đã, trẫm sẽ cho nàng một niềm vui”

Diệp Vũ mỉm cười gật đầu, cụp mắt dùng bữa. Hắn tự dưng cảm thấy kỳ lạ, vì sao hôm nay nàng là lạ sao vậy? Lạ ở chỗ nào, lại chẳng nói nên lời.

back top