Chương 144. Cố sức dụ dỗ
Nàng cứ đơn giản nằm lên trên người hắn, cúi đầu hôn lên hạt đậu đỏ nhỏ kia, ra sức mút. Hắn dĩ nhiên đã cứng như thép rồi, nàng cọ cọ lên, hôn cổ hắn, mí mắt của hắn, đôi môi của hắn…
Mùi long tiên hương và mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau trở thành một mùi độc đáo bao trùm lấy nàng. Tuy nàng là người chủ động dụ dỗ hắn, nhưng cảm giác mình càng ngày càng cần hắn, nhớ nhung hắn.
Sở Minh Phong không đáp lại, cứ để nàng tuỳ tiện nháo, xem nàng làm thế nào nếu mình nằm im, cũng để xem mình có thể chịu đựng được bao lâu. Cái lưỡi thơm tho kia cứ như có một ma lực, hôn hắn bốc cháy khắp nơi, khiến cho sóng tình hắn dâng lên xao động, thân thể mềm mại kia cứ quấn lấy hắn, tựa như dây léo quấn quanh một cây cổ thụ, càng quấn càng chặt, cứ như đã quấn lấy từ ngàn năm rồi, chẳng có cách nào chặt đứt…
Diệp Vũ cố sức dụ dỗ, tuy hắn lửa tình sớm đã đốt người, nhưng hắn cố tình khắc chế, cố ý lạnh lùng, nàng cũng đành bất lực. Nàng dục hoả khó nhịn, cứ đơn giản ngồi dậy, sờ soạng một lúc, rồi chậm rãi ngồi lên, để cho mình hoà hợp một thể với hắn…. Hắn nhìn nàng chằm chằm, với hành động lớn mật của nàng, có chút vui sướng, lại có chút kinh dị. Vũ Nhi của hắn, thật có năng lực mà.
Nàng vẫn còn đong đưa chiếc eo, tóc đen dài cứ nhảy lên theo từng đợt đong đưa. Mấy lọn tóc đen rơi xuống bầu ngực trắng như tuyết, màu đen tuyền và màu tuyết trắng tạo thành một khối liên kết rõ ràng, nhìn xinh đẹp vô cùng. Một giọt mồ hôi từ cổ chảy xuống, rơi xuống bên vú trái, trong suốt lóng lánh.
Sở Minh Phong đưa tay lên gạt giọt mồ hôi đó ra, sau đó cho vào miệng nhấm nháp, hơi cau mày, “Mặn”
“Mồ hôi dĩ nhiên là mặn rồi” Diệp Vũ lấy tay hắn đặt vào bộ ngực của mình. Hắn ngồi dậy, nàng áp sát vào ngực hắn, tới gần môi hắn, hai má cọ mặt hắn… Hắn cũng cọ lại mặt nàng, chậm rãi, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi hôn lên bờ môi mềm nõn của nàng… Gắn bó quấn quít, kích tình triền miên.
Hắn ôm lấy chiếc eo thon của nàng, hướng dẫn cho nàng càng đong đưa thích hợp hơn.
Mấy ngày nay chưa từng được hoan ái, hắn sớm đã nghĩ tới điên lên rồi, giờ nàng chủ động khiến dục hoả trong người hắn càng thêm mạnh mẽ, muốn đem nàng nuốt trọn vào bụng mới thôi. Đại chiến trên long tháp, thở ồ ồ, tiếng rên rỉ ngâm nga, quấn quít chân tay với nhau, va chạm bên trong, mồ hôi tuôn đầy. Đêm càng ngày càng thêm thâm trầm, thần bí.
****
Mặt trời lên cao, Diệp Vũ mới dậy. Sau khi rửa mặt dùng bữa xong, nàng đang định đi ra ngoài chút, TRâm Cài bỗng nói, “Hoàng quý phi, trước khi bệ hạ vào triều đã sớm nói rồi, hoàng quý phi tạm thời ở tại thiên điện ạ”
Diệp Vũ kinh ngạc mãi, vì sao Sở Minh Phong không cho mình ở nơi này chứ? Chán ngấy rồi sao? Trâm Cài dò xét thấy sắc mặt nàng thì sợ, lắc đầu thở dài bảo, “vòng ngọc đã quét tước thiên điện sạch sẽ rồi ạ, sau đó nô tì sẽ bồi hoàng quý phi đi tới đó”
Nàng lặng đi, như không nghe thấy Trâm Cài nói gì. Trâm Cài nói trấn an, “Thiên điện vẫn ở điện Trừng Tâm ạ, đi hai bước chân là tới, hoàng quý phi đừng lo. Bệ hạ an bài như thế, nói vậy có nỗi khổ bất đắc dĩ, hoàng quý phi đừng nghĩ nhiều”
Diệp Vũ không rõ, tối qua chẳng phải họ vẫn rất tốt sao, sao sáng sớm hôm nay lại có quyết định này thế?
Thôi, ở thiên điện có gì mà không tốt chứ, đỡ phải đêm ngày lo lắng. Không phải nói khoảng cách là đẹp sao? Cùng ăn cùng ngủ, không có không gian riêng, ngược lại còn gây bất lợi để tình cảm tăng lên.
Vì thế nàng chuyển tới thiên điện. Vừa dàn xếp xong suôi, công chúa An Nhạc đã tới. Hôm nay Sở Minh Lượng mang tới nhạc công giỏi nhất trong cung tới, giới thiệu bảo, nhạc công này là nhạc công nổi tiếng lẫy lừng trong kinh thành. Lúc đối mặt Diệp Vũ thấy vô cùng kinh ngạc, rồi lại cười rộ lên.
Hắn vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn là đôi mắt u tối nhất thế gian, sâu thẳm nhất, lại có nụ cười cực ấm áp nhưng đầy trong trẻo lạnh lùng song lại vô cùng xuất trần khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Quần áo hắn vẫn một màu xanh, đứng nhàn nhã, cười thanh tao, phảng phất như đang nói với nàng rằng: ta tốt lắm, đừng lo.
Sở Minh Lượng thấy họ nhìn nhau cười, ngạc nhiên, “Các ngươi sao vậy/”
“Công chúa, hắn gọi là Lâm TRí Viễn, là nhạc công lầu Tiêu Tương, có phải không?” Diệp Vũ cười hỏi.
“Ah, ta nhớ ra rồi, lúc trước hoàng tẩu soạn múa ở lầu Tiêu Tương, dĩ nhiên là có quen với Lâm công tử rồi” sở MInh Lượng vỗ nhẹ đầu mình, ngượng ngùng cười.
“Lâm đại ca, sao huynh lại tiến cung làm nhạc công thế?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, để khi khác hoàng quý phi có rảnh, ta sẽ kể lại cho người nghe” Lâm Trí Viễn nói xa lạ.
“Cũng tốt” Diệp Vũ gật đầu, bỗng trong lúc đó cảm thấy hắn và mình thật xa lạ.
“Hoàng tẩu, lúc trước không phải tẩu nói là muốn tìm nhạc công đó sao? Ta liền dẫn hắn tới rồi” Sở Minh Lượng nói hưng phấn, “Hay là bắt đầu đi”
Diệp Vũ ngồi trước bàn cầm, Lâm Trí Viễn cũng chuẩn bị sẵn sàng, Sở Minh Lượng quyết định lúc nàng đàn thì bắt đầu múa.
Công chúa An Nhạc hiến vũ trong buổi thọ yến của Tôn thái hậu, điệu nhảy này hơi dài, Diệp Vũ nghĩ ra ba khúc, lúc này mới phân biệt để đàn, hắn nhớ kỹ từng tý một, sau đó lại ngồi cải biên.
Lâm Trí Viễn vừa một bên ghi lại, nhìn nàng chăm chú, đánh đàn, bàn tay trắng nõn thon dài tấu ra từng khúc riêng, tiếng đàn như nước, róc rách chảy xuôi, cứ như nước suối chảy, thản nhiên ưu thương, lại giống như kẻ độc hành trong mưa thu rả rích, tràn ngập chua chát và mê man.
Đã lâu không thấy nàng, nàng cũng chẳng có thay đổi gì lớn, lại hình như có thay đổi rất nhiều, không bao giờ còn là cô gái mạnh mẽ, luôn mỉm cười thong dong tiêu sái nữa, mà đã biến thành một cung phi cô độc trong lòng chất chứa nhiều tâm sự.
Ba khúc đàn xong, Sở Minh Lượng tán thưởng mãi. Sau đó, Diệp Vũ lại vạch ra tỳ vết trong động tác múa của nàng ta. Suốt một canh giờ, họ mới cáo từ rời đi. Diệp Vũ định đi ngự thư phòng, do dự một lúc vẫn kiềm chế không đi. Chờ đợi, mùi vị chờ đợi, thật khó chịu làm sao.
Sau bữa tối, nàng thấy Sở Minh Phong vẫn chưa trở lại, đã sai Trâm Cài đi hỏi thăm xem bệ hạ có còn ở thư phòng nữa không.
Rất nhanh, cung nhân báo lại, bệ hạ đang ở điện Thanh Ninh bồi công chúa Hân Nhu, chắc đêm nay không trở lại.
Nàng đã chết lòng, chẳng còn ôm hy vọng chờ được hắn nữa. Ngân Trâm từ bên ngoài trở về, nói thần bí, “Hoàng quý phi, nô tì nghe nói, Lục Tụ cắn lưỡi tự sát trong tù”
Diệp Vũ khiếp sợ, Lục Tụ quả nhiên là sợ tội tự sát ư? Nhớ tới hôm qua cảnh cuối cùng ở ngự hoa viên kia, Lục Tụ bị giải đi rồi, Quan Thục phi nói phẫn hận, “Lục Tụ con tiện nhân này mưu hại Hân Nhu, bệ hạ, tuyệt đối không thể tha cho nó được!”
“Nàng có chủ ý gì không?” Sở Minh Phong hỏi thản nhiên.
“Hân Nhu tốt xấu gì cũng là huyết mạch của hoàng thất, mưu hại Hân Nhu, tội không thể tha. Bệ hạ xem thế nào quyết dịnh đi, nô tì không oán không hận, chỉ cầu bệ hạ lấy lại công đạo cho Hân Nhu” Nàng bỗng dưng nói vòng vo thản nhiên.
Chắc là nàng ta vốn thể hiện ôn nhu trước mặt bệ hạ, là người hiểu lòng người, không thể vì chuyện này mà phá huỷ thành quả đã cố gắng suốt nhiều năm.
Lý chiêu nghi cùng chung mối thù nói, “Tỷ tỷ, mưu hại công chúa, tội nên xử chết. Tuy Lục Tụ là người trong cung của muội muội, nhưng muội tuyệt đối không thiên vị. Loại tiện tỳ này tốt nhất là nên xử chết sớm, miễn cho sau này lại mưu hại công chúa Đoan Nhu của muội muội”
Giờ nghĩ đến, nếu Lục Tụ bị người ta ép chết, như vậy, Quan Thục phi và lý Chiêu nghi mới có thể chính là thủ phạm ép Lục Tụ tự sát.
Bởi vì, Quan Thục phi hận Lục Tụ, giết Lục tụ để tiết hận; Lý Chiêu nghi lo lắng Lục Tụ bán đứng mình, liền giết người diệt khẩu. Giờ chết chẳng có đối chứng, chân tướng đến tột cùng là thế nào chỉ có trời mới biết.
Đêm dài chầm chậm, Diệp Vũ trằn trọc, nghĩ Lục Tụ có vâng lệnh Lý Chiêu nghi không, nghĩ Sở Minh Phong có sủng hạnh Quan Thục phi không, nghĩ mãi chả lẽ cả đời cứ phải ở tại chỗ này chờ đợi như vậy, cố vượt qua sự dày vò như vậy…
Nàng không biết mình còn nhịn được bao lâu nữa, không biết có thể có một ngày bỗng không nhịn được nữa…. Đêm đã khuya, nàng mơ màng ngủ. Sáng tỉnh lại, nàng thì thào hỏi, “Tối qua bệ hạ có về không/”
Trâm Cài lắc đầu, mày cau lại, khổ sở thay cho nàng.
***
Tại phủ Tấn Vương.
Có người cố vào phủ, thị vệ ở cửa biết thân phận của hắn, có ngăn cũng không ngăn nổi. Thẩm Chiêu bước nhanh vào phòng, trên mặt tuy không thấy tức giận, giọng cũng vội vã đầy xao động mà ương ngạnh, “Mời Vương gia các ngươi đến đây!”
Quản gia biết quan hệ giữa hắn và Vương gia, nghĩ đến chắc có chuyện lớn xảy ra, không dám chậm trễ, vội vã đi bẩm báo Vương gia.
Chẳng bao lâu, Sở Minh Hiên bước khoan thai đến, quần áo sáng rực nổi bật hình thêu tinh xảo, khoé môi như cươi như không, ánh mắt ôn nhuận như nước, chẳng chút vừa ý. Xem ra tâm tình hắn tốt lắm.
“Vì sao làm vậy?” Thẩm Chiêu thấy hắn thong dong nhàn nhã như vậy, bất giác tức lên, giọng vống cao chút.
“Bổn vương không rõ ngươi định nói gì” Sở Minh Hiên chẳng chút để ý nói, “Thẩm đại nhân chắc vừa xuống triều đi, sáng sớm đã xông vào phủ Tấn Vương, ngươi chẳng coi bổn vương ra gì, hay là chẳng coi hoàng thất ra gì hả?”
“Vương gia đừng có nói lảng sang chuyện khác” Thẩm Chiêu đẩy hắn ngồi xuống, hai tay đè tay vịn của ghế, khoá chặt hắn lại, trừng mắt với hắn, ‘Ta vừa hạ triều vừa về phủ, có người ở ôn tuyền biệt quán tới báo với ta, tối qua người phụ nữ giả Vũ Nhi kia đã không thấy nữa”
“Hả? Không thấy nữa à?” Sở Minh Hiên ra vẻ giật mình, lại cố ý giả vờ, “VẬy vì sao ngươi lại tới phủ Tấn Vương nói với bổn vương chuyện này chứ? Không phải ngươi nên đi tìm người khác hay sao?”
Thẩm Chiêu tức giận trừng hắn, “Khó mà vương gia không biết, một khi ngài đã ra tay cứu người, bệ hạ sẽ biết ngay thôi, sẽ biết ngài âm mưu với Vũ Nhi, đã có chuẩn bị trước? Ngài làm vậy, chẳng khác gì đẩy Vũ Nhi xuống hố lửa!”
Sở MInh hiên lạnh lùng cười nhạo, “Thật không? Tài trí của bổn vương thật chẳng sánh bằng với tiếng tăm của hữu tướng đại nhân, càng không hơn việc liệu sự như thần của ngài, sẽ không liệu được tới hậu quả nghiêm trọng như thế”
Cuối cùng Thẩm Chiêu cũng hiểu, tức giận nghiến răng, “Ngài cố ý!”
Sở Minh Hiên cười nhìn hắn, cười như gió xuân, “Thẩm Chiêu, ngươi đã yêu Vũ Nhi từ bao giờ thế?”
Thẩm Chiêu ngạc nhiên, coi như đau khổ giấu trong lòng bị người ta vạch trần, còn định giấu, lại giấu không được, thật khó khăn.
“Đã từng mấy lần, bổn vương hận mình chết được, hận mình yếu đuối!” Sở Minh Hiên đẩy hắn, đứng dậy, ngưng mắt theo dõi hắn, lớn tiếng lên án, “Ngươi còn yếu đuối hơn cả bổn vương! Ngươi không dám thừa nhận mình thích Vũ nhi! Ngươi cưới người phụ nữ của hoàng huynh, cũng không dám chạm vào nàng! Ngươi để Vũ Nhi ở lại biệt quán, tiện lợi cho hoàng huynh sủng hạnh nàng! Thậm chí ngươi không dám đường đường chính chính liếc mắt nhìn nàng cái nào! Ngươi là kẻ nhu nhược!”
“Đủ rồi!” Thẩm Chiêu xấu hổ ảo não nói, “Đúng! Ta là kẻ nhu nhược! TA chỉ hy vọng Vũ Nhi được vui vẻ, khoái hoạt!”
“Ngươi cho là Vũ Nhi ở trong cung sẽ vui vẻ, khoái hoạt sao/”
“Ngươi không phải nàng, sao biết nàng không vui không vẻ chứ?”
Hai người trợn mắt đối nhau, đối chọi gay gắt, lửa giận ngập tràn trong mắt, trừng tới mặt đỏ tai hồng. Giờ khắc này, họ đều trừng mắt với nhau, chẳng chút cam lòng yếu thế.
Thẩm Chiêu tính tình luôn khiêm tốn ôn nhuận, trước sau đều là phong độ quân tử như một, mà hôm nay lại biến thành bộ dạng khác, cứ như một con thú nhỏ bị nhốt lâu ngày đột nhiên nảy sinh ác độc, đang giãy dụa lần cuối. Hắn nói nghiêm túc, “Ta thích nàng, thì tính sao? Nàng có lựa chọn của mình, ta thành toàn cho nàng ấy, còn ngài thì sao? Ngài cứu nàng kia ra, chẳng khác nào đẩy Vũ Nhi vào hố lửa, ngài không định cho Vũ Nhi được yên, có phải không?”
Sở Minh Hiên chẳng chút hối lỗi, ‘Ngươi nói dúng, ý định của bổn vương không muốn Vũ Nhi được yên, ngươi quản được sao?”
“Tới tột cùng ngươi định muốn thế nào?”
“Chuỵên của bổn vương, không cần nói với ngươi!”
“Ngươi!” Thẩm Chiêu tức giận tới mức hai má đỏ bừng, trong mắt cũng vằn máu lên. Sở Minh Hiên mở áo bào ra, ngồi xuống, khoé môi cong lên mỉm cười chút lạnh băng, “Xin cứ tự nhiên”
Thẩm Chiêu ép lửa giận xuống, có ý đả động hắn, “Phi tần hậu cung như sói như hổ, Vũ Nhi đang ở hoàng cung, vốn đang nước sôi lửa bỏng, ngươi còn định làm một ít chuyện vô vị khiến bệ hạ nghi ngờ nàng ấy. Nàng ấy nhận hết mọi khổ sở trong cung, ăn hết mọi đau khỏ, ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi trơ mắt nhìn nàng chịu đủ tra tấn, không thấy đau lòng sao?”
Mặt Sở MInh Hiên lạnh nghiêm, ánh mắt thâm trầm, chẳng buồn trả lời. Thẩm Chiêu đau khổ khuyên, “Việc đã đến nước này rồi, sao Vương gia không lui bước, nghĩ cho nàng, để nàng được sống yên ổn chút?”
Mắt Sở Minh Hiên âm trầm lạnh lẽo, “Ngươi cho là bổn vương chưa từng nghĩ tới sao? Bổn vương còn có chuyện quan trọng, xin cứ tự nhiên”
Dứt lời, hắn cất bước rời đi, Thẩm Chiêu kéo cánh tay hắn, hắn giơ tay lên đẩy Thẩm Chiêu ra. Thẩm Chiêu thở dài, vì sao Tấn Vương lại cố chấp như thế chứ?
****
Ngự thư phòng.
Vừa hạ triều không lâu, Sở Minh Phong chính tai nghe thấy Tống Vân bẩm tấu. Tống Vân nói, “Bệ hạ, lúc trước Lục Tụ cắn lưỡi tự sát, không có ai tới nhà tù”
“Thẩm vấn thế nào rồi?”
“Nô tài cho Tiểu An Tử đi thẩm vấn Lục Tụ, nghiêm hình bức cung, cưỡng bức lợi dụng, Lục Tụ vẫn mạnh miệng, chẳng nói câu nào. Sau đó, Tiểu An Tử đập nát miệng nàng, nàng mới phun ra mấy câu bảo chẳng có ai sai khiến nàng ta cả”
“Thế người nhà nàng ta thì sao?”
“Tiểu An Tử có nhắc tới người nhà nàng ta, nếu nàng ta vẫn mạnh mồm, sẽ liên luỵ tới người nhà nàng ta. Nhưng nàng ta vẫn không khai. Tiếp đó, nàng ta liền cắn lưỡi tự sát” Tống Vân cẩn thận trả lời.
Ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng của Sở Minh Phong dừng trên bàn, quả nhiên là một cung nữ không sợ chết!
Tuy Lục Tụ không khai ra Lý Chiêu nhân, nhưng hắn kết luận, Lục tụ làm tất cả, nhất định có liên quan tới Lý Chiêu nghi. Lý Chiêu nghi có thể khiến cho cung nhân im miệng, thà chết không nói, không rõ dùng cách gì, Lần này là thế, trước kia mấy lần cũng thế. Ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh hơn, ngay giữa mùa hè nóng bức mà khí lạnh khiến người ta thấy rét run.
Một tiểu công công đứng ở cửa thò đầu ra nhìn, Tống Vân dđ ra ngoài, tiểu công công đã dâng mẩu giấy nhỏ, lập tức trở về.
Ông dâng tờ giấy nhỏ lên, “Bệ hạ, biệt quán dùng bồ câu đưa tin tới”
Sở Minh Phong liếc mắt nhìn tờ giấy nhỏ một cái, tức giận đập bàn, giọng cự lớn, mạnh mẽ, khiến Tống Vân đứng cạnh kinh sợ.
Tống Vân dò xét bệ hạ, thấy mặt rồng giận dữ, liền biết biệt quán xảy ra chuyện lớn rồi.
Mày kiếm Sở Minh Phong cau chặt lại, nổi giận đùng đùng rời khỏi ngự thư phòng, đi tới trước điện Trừng Tâm.
Một đường này, lửa giận trong cơ thể có giảm xuống chút, nhưng khí lạnh trong mắt không hề giảm.
Điện Trừng Tâm, trong thiên điện.
Diệp Vũ đang định đi điện Xuân Hoa, đã thấy Sở Minh Phong đi nhanh vào, mặt lạnh băng, hình như đang giận.
“Lui ra!” Giọng hắn lạnh như băng, vung áo choàng ngồi xuống.
Trâm CÀi và Vòng Ngọc khom người rời khỏi đại điện, nàng hơi lo lắng, nghĩ chắc hắn đang giận vì chuyện gì đó, có phải là vì mình không? Hắn khiến người ta thấy lạnh ở chỗ ánh mắt dừng trên mặt nàng, cứ như muốn đông cứng mặt nàng vậy. “Tối qua, con tiện nhân kia đã được người ta cứu dđ rồi”
Nàng ngây người chấn kinh, Phán Phán đã được người cứu đi ư? Là Tấn Vương làm sao? NHư vậy, Sở Minh Phong đã biết là do Tấn Vương gây ra rồi sao?
“Ngươi vừa lòng chứ?” Mắt Sở Minh Phong lạnh băng.
“Chẳng phải thị vệ bảo vệ biệt quán nghiêm lắm đó sao? Sao Phán Phán lại được người ta cứu đi chứ?” Diệp Vũ chỉ đành giả vờ như không biết.
“Hoá ra ngươi không biết” Hắn nói bất thường, giọng đầy châm chọc, “Theo thị vệ hồi báo, tối qua đêm khuya có hai lão già rất khả nghi, hẳn là hai lão già này đã giấu trong thùng mang ra ngoài biệt quán”
“Nhưng mà chẳng có phải có ngươi trông nàng ấy sao? Nàng ấy rời đi thế nào chứ?”
“Xem ra ngươi thật không hiểu rồi” Sở Minh Phong đi tới, hai tay bóp chặt má nàng, “Vậy hai lão già này là người của hoàng đệ”
“Thật không?” Nàng trong lòng sáng như gương, hắn kết luận là Tấn Vương cứu Phán Phán là vì mình, cùng mình hợp mưu. Hắn dùng sức đè ép, khiến miệng nàng nhô lên, trong mắt đầy lệ khí, “Ngươi đêm đó ở đài quan sát, hoàng đệ trà trộn vào Vũ đài, mãi lâu sau mới ra cung. Chính là lần đó, ngươi năn nỉ hắn ra tay cứu con tiện nhân kia, có phải không?”
Diệp Vũ nói lặng lẽ, “Bệ hạ không nên giết chết Phán Phán mà có phải không?”
Cho dù nàng không cầu xin Tấn vương cứu người, cho dù Tấn Vương có xung phong nhận việc, cũng không nói rõ dược, Tấn vương cứu Phán Phán, nàng biết, hơn nữa còn đồng ý, nàng không thể chối được.
Sở Minh Phong nghiến răng trèo trẹo nói, “Trẫm đã cảnh cáo ngươi rồi”
Nàng mềm giọng cầu xin, “Coi như là vì ta đi, bệ hạ thả cho Phán Phán một con đường sống có được không? Bệ hạ, ta sẽ không trốn nữa” Nàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, hạ thấp người, từ bỏ tự tôn, tha cho nguyên tắc, “Ta ở lại bên cạnh ngài, làm phi tần của ngài, toàn tâm toàn ý phụng dưỡng ngài có được không? Chúng ta bắt đầu lần nữa có được không?”
Đôi đồng tử đen như hắc thạch khẽ chuyển động, nhìn gương mặt sáng như ngọc ngày, dung nhan thanh mị này, chỉ trong nháy mắt, hắn mềm lòng. Chỉ cần nàng nguyện ý ở lại, cùng hắn, hắn còn cao hứng không kịp nữa là, cái khác chẳng có gì mà ngại.
Nhưng có một giọng nói cảnh cáo hắn: Không thể mềm lòng! Trăm ngàn lần không thể mềm lòng.
Nàng vì con tiện nhân kia mới nói vậy, nàng đều không phải cam tâm tình nguyện làm phi tần của hắn, đều không phải vì thương hắn mới cam tâm tình nguyện ở lại. Nguyên do như thế hắn sao chấp nhận được chứ? Có lẽ hắn có thể nhận nhưng hắn vẫn còn chưa thể tha thứ cho nàng!
“TRẫm nói rồi, hoặc nàng ta biến thành phế nhân, hoặc ngươi biến thành phế nhân. Ngươi đã chọn như thế, đừng trách trẫm vô tình!” Sở Minh Phong nói ác độc.
“Vậy bệ hạ khi nào thì biến ta thành phế nhân đây/” Diệp Vũ không tin hắn thật sự làm vậy. “Bệ hạ còn định đánh ta một tát sao? Hay là đánh gãy chân ta, biến ta thành một kẻ bất lương, phế nhân?”
“Trẫm sẽ suy nghĩ cẩn thận, làm cách nào tra tấn ngươi!” Hắn bóp chặt má nàng, giống như nàng là kẻ thù lớn nhất cuộc đời này vậy. Nàng nhìn hắn rời đi, bóng dáng hiên ngang lẫm liệt ngập tràn tức giận, khiến nàng không thấy phiền gì cả.
***
Ba ngày tiếp theo, vừa vào đêm, TRâm Cài có nói đêm nay bệ hạ sẽ nghỉ ở tẩm điện của phi tần nào.
Lần đầu tiên, Diệp Vũ cười thê lương;
Lần thứ hai, nàng đờ đẫn gật đầu;
Lần thứ ba nàng lập tức ngủ trên giường.
Sở Minh Phong, nếu đây là ngươi tra tấn ta, như vậy, ngươi thành công rồi. Công chúa Hân Nhu những ngày này, Trâm Cài nói, nàng phải đi yến thọ,
Lần này công chúa Hân Nhu bảy tuổi thọ yến, do Tôn thái hậu làm chủ, mời các mệnh phụ phu nhân, con cháu đệ tử trong ngoài tới. Giờ Dậu chưa tới, trước điện Thanh Ninh người tới người đi, tiền đình đứng đầy người, cả nam và nữ, tốp năm tốp ba túm tụm nói chuyện phiếm, đợi bắt đầu tiệc.
Lúc Diệp Vũ đến, đã là giờ Dậu. Nhưng thấy tìên đình giăng đèn kết hoa, từng đám rèm sa mỏng treo đầy trời, các loại kỳ hoa dị thảo toả hương thơm ngát, nức mũi, lộ ra trên chiếc bàn yến chính giữa cung nhân đang bày đủ các món ăn đầy màu sắc và hải sản lạ.
Phía Tây mặt trời đỏ hồng, chỉ cần đưa tay bừa ra có thể như nắm được dải mây đẹp; lại chỉ tiện đưa tay ra có thể tóm được từng luồng sáng rực rạng rỡ, vì hôm nay thọ yến này mà sắc mặt vui thêm mấy phần.
Nàng không muốn nghe mệnh phụ trong ngoài bàn luận về mình, nên tới góc sườn đông ngồi.
Phía góc tường có một cây tùng đã gần khô héo, có hoa gồng và hồng nguyệt cùng loại, nàng hái được một cành hồng, bất giác nhớ tới điều kiện tiên quyết đưa ra ba yêu cầu mấy tháng trước.
Khi đó nàng có chết cũng không nguyện ở lại Kim Lăng, có chết cũng muốn đào tẩu; mà giờ ý nghĩ nàng đã thay đổi, thử ở lại bên cạnh hắn, làm phi tần của hắn. Khi đó, hắn sủng nàng, yêu nàng, làm tổn thương đến nàng, nhưng cũng rất để ý đến nàng; mà giờ hắn cố ý tra tấn nàng, có ý không cho nàng được yên, cố ý làm tổn thương nàng.
Thế sự khó lường, đi một vòng mà lòng nàng đã thay đổi, hắn cũng thay đổi, mỗi một bước đi càng ngày càng không đồng nhất. Nàng nhẹ thở dài, với tình cảm chính mình có cảm giác sâu sắc bất đắc dĩ.
“Vương gia” TRâm Cài khom mình hành lễ. Nàng xoay người, thấy Tấn Vương đứng trước mặt, trong lòng bị đè nén, nói lạnh nhạt, “Vương gia”
Sở Minh Hiên thân cao thon, mặc quần áo trắng nhiễm chút nắng chiều hồng, khuôn mặt tuấn lãng cũng ánh lên chút tàn hồn, cả người như bị nhiễm một màu máu hồng vậy.
“Bổn vương nói với hoàng quý phi mấy câu, người đi lên trước canh đi” Hắn nói thẳng với Trâm Cài.
“Nô tì không thể rời hoàng quý phi nửa bước” Trâm Cài không chịu rời đi, lo hoàng quý phi ở cùng với Tấn Vương sẽ gây ra sai lầm gì đó.
“Bổn vương lúc này, hoàng quý phi của ngươi không có chuyện gì đâu, đi thôi” Hắn lại cười nói, giọng ép mạnh.
Trâm Cài nhìn Diệp Vũ, Diệp Vũ cũng không muốn chọc cho kẻ khác nghi ngờ , “Chuyện gì cũng sợ lời ra tiếng vào, Vương gia có chuyện gì xin mời cứ nói”
Sở Minh Hiên cười vô tình, “Vũ Nhi, ta đã đưa Phán Phán tới một nơi an toàn, nàng đừng lo nữa”
Nàng liếc mắt nhìn Trâm Cài một cái, cười miễn cưỡng, không đáp, biết là hắn cố ý.
Nàng cứ đơn giản nằm lên trên người hắn, cúi đầu hôn lên hạt đậu đỏ nhỏ kia, ra sức mút. Hắn dĩ nhiên đã cứng như thép rồi, nàng cọ cọ lên, hôn cổ hắn, mí mắt của hắn, đôi môi của hắn…
Mùi long tiên hương và mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau trở thành một mùi độc đáo bao trùm lấy nàng. Tuy nàng là người chủ động dụ dỗ hắn, nhưng cảm giác mình càng ngày càng cần hắn, nhớ nhung hắn.
Sở Minh Phong không đáp lại, cứ để nàng tuỳ tiện nháo, xem nàng làm thế nào nếu mình nằm im, cũng để xem mình có thể chịu đựng được bao lâu. Cái lưỡi thơm tho kia cứ như có một ma lực, hôn hắn bốc cháy khắp nơi, khiến cho sóng tình hắn dâng lên xao động, thân thể mềm mại kia cứ quấn lấy hắn, tựa như dây léo quấn quanh một cây cổ thụ, càng quấn càng chặt, cứ như đã quấn lấy từ ngàn năm rồi, chẳng có cách nào chặt đứt…
Diệp Vũ cố sức dụ dỗ, tuy hắn lửa tình sớm đã đốt người, nhưng hắn cố tình khắc chế, cố ý lạnh lùng, nàng cũng đành bất lực. Nàng dục hoả khó nhịn, cứ đơn giản ngồi dậy, sờ soạng một lúc, rồi chậm rãi ngồi lên, để cho mình hoà hợp một thể với hắn…. Hắn nhìn nàng chằm chằm, với hành động lớn mật của nàng, có chút vui sướng, lại có chút kinh dị. Vũ Nhi của hắn, thật có năng lực mà.
Nàng vẫn còn đong đưa chiếc eo, tóc đen dài cứ nhảy lên theo từng đợt đong đưa. Mấy lọn tóc đen rơi xuống bầu ngực trắng như tuyết, màu đen tuyền và màu tuyết trắng tạo thành một khối liên kết rõ ràng, nhìn xinh đẹp vô cùng. Một giọt mồ hôi từ cổ chảy xuống, rơi xuống bên vú trái, trong suốt lóng lánh.
Sở Minh Phong đưa tay lên gạt giọt mồ hôi đó ra, sau đó cho vào miệng nhấm nháp, hơi cau mày, “Mặn”
“Mồ hôi dĩ nhiên là mặn rồi” Diệp Vũ lấy tay hắn đặt vào bộ ngực của mình. Hắn ngồi dậy, nàng áp sát vào ngực hắn, tới gần môi hắn, hai má cọ mặt hắn… Hắn cũng cọ lại mặt nàng, chậm rãi, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi hôn lên bờ môi mềm nõn của nàng… Gắn bó quấn quít, kích tình triền miên.
Hắn ôm lấy chiếc eo thon của nàng, hướng dẫn cho nàng càng đong đưa thích hợp hơn.
Mấy ngày nay chưa từng được hoan ái, hắn sớm đã nghĩ tới điên lên rồi, giờ nàng chủ động khiến dục hoả trong người hắn càng thêm mạnh mẽ, muốn đem nàng nuốt trọn vào bụng mới thôi. Đại chiến trên long tháp, thở ồ ồ, tiếng rên rỉ ngâm nga, quấn quít chân tay với nhau, va chạm bên trong, mồ hôi tuôn đầy. Đêm càng ngày càng thêm thâm trầm, thần bí.
****
Mặt trời lên cao, Diệp Vũ mới dậy. Sau khi rửa mặt dùng bữa xong, nàng đang định đi ra ngoài chút, TRâm Cài bỗng nói, “Hoàng quý phi, trước khi bệ hạ vào triều đã sớm nói rồi, hoàng quý phi tạm thời ở tại thiên điện ạ”
Diệp Vũ kinh ngạc mãi, vì sao Sở Minh Phong không cho mình ở nơi này chứ? Chán ngấy rồi sao? Trâm Cài dò xét thấy sắc mặt nàng thì sợ, lắc đầu thở dài bảo, “vòng ngọc đã quét tước thiên điện sạch sẽ rồi ạ, sau đó nô tì sẽ bồi hoàng quý phi đi tới đó”
Nàng lặng đi, như không nghe thấy Trâm Cài nói gì. Trâm Cài nói trấn an, “Thiên điện vẫn ở điện Trừng Tâm ạ, đi hai bước chân là tới, hoàng quý phi đừng lo. Bệ hạ an bài như thế, nói vậy có nỗi khổ bất đắc dĩ, hoàng quý phi đừng nghĩ nhiều”
Diệp Vũ không rõ, tối qua chẳng phải họ vẫn rất tốt sao, sao sáng sớm hôm nay lại có quyết định này thế?
Thôi, ở thiên điện có gì mà không tốt chứ, đỡ phải đêm ngày lo lắng. Không phải nói khoảng cách là đẹp sao? Cùng ăn cùng ngủ, không có không gian riêng, ngược lại còn gây bất lợi để tình cảm tăng lên.
Vì thế nàng chuyển tới thiên điện. Vừa dàn xếp xong suôi, công chúa An Nhạc đã tới. Hôm nay Sở Minh Lượng mang tới nhạc công giỏi nhất trong cung tới, giới thiệu bảo, nhạc công này là nhạc công nổi tiếng lẫy lừng trong kinh thành. Lúc đối mặt Diệp Vũ thấy vô cùng kinh ngạc, rồi lại cười rộ lên.
Hắn vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn là đôi mắt u tối nhất thế gian, sâu thẳm nhất, lại có nụ cười cực ấm áp nhưng đầy trong trẻo lạnh lùng song lại vô cùng xuất trần khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Quần áo hắn vẫn một màu xanh, đứng nhàn nhã, cười thanh tao, phảng phất như đang nói với nàng rằng: ta tốt lắm, đừng lo.
Sở Minh Lượng thấy họ nhìn nhau cười, ngạc nhiên, “Các ngươi sao vậy/”
“Công chúa, hắn gọi là Lâm TRí Viễn, là nhạc công lầu Tiêu Tương, có phải không?” Diệp Vũ cười hỏi.
“Ah, ta nhớ ra rồi, lúc trước hoàng tẩu soạn múa ở lầu Tiêu Tương, dĩ nhiên là có quen với Lâm công tử rồi” sở MInh Lượng vỗ nhẹ đầu mình, ngượng ngùng cười.
“Lâm đại ca, sao huynh lại tiến cung làm nhạc công thế?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, để khi khác hoàng quý phi có rảnh, ta sẽ kể lại cho người nghe” Lâm Trí Viễn nói xa lạ.
“Cũng tốt” Diệp Vũ gật đầu, bỗng trong lúc đó cảm thấy hắn và mình thật xa lạ.
“Hoàng tẩu, lúc trước không phải tẩu nói là muốn tìm nhạc công đó sao? Ta liền dẫn hắn tới rồi” Sở Minh Lượng nói hưng phấn, “Hay là bắt đầu đi”
Diệp Vũ ngồi trước bàn cầm, Lâm Trí Viễn cũng chuẩn bị sẵn sàng, Sở Minh Lượng quyết định lúc nàng đàn thì bắt đầu múa.
Công chúa An Nhạc hiến vũ trong buổi thọ yến của Tôn thái hậu, điệu nhảy này hơi dài, Diệp Vũ nghĩ ra ba khúc, lúc này mới phân biệt để đàn, hắn nhớ kỹ từng tý một, sau đó lại ngồi cải biên.
Lâm Trí Viễn vừa một bên ghi lại, nhìn nàng chăm chú, đánh đàn, bàn tay trắng nõn thon dài tấu ra từng khúc riêng, tiếng đàn như nước, róc rách chảy xuôi, cứ như nước suối chảy, thản nhiên ưu thương, lại giống như kẻ độc hành trong mưa thu rả rích, tràn ngập chua chát và mê man.
Đã lâu không thấy nàng, nàng cũng chẳng có thay đổi gì lớn, lại hình như có thay đổi rất nhiều, không bao giờ còn là cô gái mạnh mẽ, luôn mỉm cười thong dong tiêu sái nữa, mà đã biến thành một cung phi cô độc trong lòng chất chứa nhiều tâm sự.
Ba khúc đàn xong, Sở Minh Lượng tán thưởng mãi. Sau đó, Diệp Vũ lại vạch ra tỳ vết trong động tác múa của nàng ta. Suốt một canh giờ, họ mới cáo từ rời đi. Diệp Vũ định đi ngự thư phòng, do dự một lúc vẫn kiềm chế không đi. Chờ đợi, mùi vị chờ đợi, thật khó chịu làm sao.
Sau bữa tối, nàng thấy Sở Minh Phong vẫn chưa trở lại, đã sai Trâm Cài đi hỏi thăm xem bệ hạ có còn ở thư phòng nữa không.
Rất nhanh, cung nhân báo lại, bệ hạ đang ở điện Thanh Ninh bồi công chúa Hân Nhu, chắc đêm nay không trở lại.
Nàng đã chết lòng, chẳng còn ôm hy vọng chờ được hắn nữa. Ngân Trâm từ bên ngoài trở về, nói thần bí, “Hoàng quý phi, nô tì nghe nói, Lục Tụ cắn lưỡi tự sát trong tù”
Diệp Vũ khiếp sợ, Lục Tụ quả nhiên là sợ tội tự sát ư? Nhớ tới hôm qua cảnh cuối cùng ở ngự hoa viên kia, Lục Tụ bị giải đi rồi, Quan Thục phi nói phẫn hận, “Lục Tụ con tiện nhân này mưu hại Hân Nhu, bệ hạ, tuyệt đối không thể tha cho nó được!”
“Nàng có chủ ý gì không?” Sở Minh Phong hỏi thản nhiên.
“Hân Nhu tốt xấu gì cũng là huyết mạch của hoàng thất, mưu hại Hân Nhu, tội không thể tha. Bệ hạ xem thế nào quyết dịnh đi, nô tì không oán không hận, chỉ cầu bệ hạ lấy lại công đạo cho Hân Nhu” Nàng bỗng dưng nói vòng vo thản nhiên.
Chắc là nàng ta vốn thể hiện ôn nhu trước mặt bệ hạ, là người hiểu lòng người, không thể vì chuyện này mà phá huỷ thành quả đã cố gắng suốt nhiều năm.
Lý chiêu nghi cùng chung mối thù nói, “Tỷ tỷ, mưu hại công chúa, tội nên xử chết. Tuy Lục Tụ là người trong cung của muội muội, nhưng muội tuyệt đối không thiên vị. Loại tiện tỳ này tốt nhất là nên xử chết sớm, miễn cho sau này lại mưu hại công chúa Đoan Nhu của muội muội”
Giờ nghĩ đến, nếu Lục Tụ bị người ta ép chết, như vậy, Quan Thục phi và lý Chiêu nghi mới có thể chính là thủ phạm ép Lục Tụ tự sát.
Bởi vì, Quan Thục phi hận Lục Tụ, giết Lục tụ để tiết hận; Lý Chiêu nghi lo lắng Lục Tụ bán đứng mình, liền giết người diệt khẩu. Giờ chết chẳng có đối chứng, chân tướng đến tột cùng là thế nào chỉ có trời mới biết.
Đêm dài chầm chậm, Diệp Vũ trằn trọc, nghĩ Lục Tụ có vâng lệnh Lý Chiêu nghi không, nghĩ Sở Minh Phong có sủng hạnh Quan Thục phi không, nghĩ mãi chả lẽ cả đời cứ phải ở tại chỗ này chờ đợi như vậy, cố vượt qua sự dày vò như vậy…
Nàng không biết mình còn nhịn được bao lâu nữa, không biết có thể có một ngày bỗng không nhịn được nữa…. Đêm đã khuya, nàng mơ màng ngủ. Sáng tỉnh lại, nàng thì thào hỏi, “Tối qua bệ hạ có về không/”
Trâm Cài lắc đầu, mày cau lại, khổ sở thay cho nàng.
***
Tại phủ Tấn Vương.
Có người cố vào phủ, thị vệ ở cửa biết thân phận của hắn, có ngăn cũng không ngăn nổi. Thẩm Chiêu bước nhanh vào phòng, trên mặt tuy không thấy tức giận, giọng cũng vội vã đầy xao động mà ương ngạnh, “Mời Vương gia các ngươi đến đây!”
Quản gia biết quan hệ giữa hắn và Vương gia, nghĩ đến chắc có chuyện lớn xảy ra, không dám chậm trễ, vội vã đi bẩm báo Vương gia.
Chẳng bao lâu, Sở Minh Hiên bước khoan thai đến, quần áo sáng rực nổi bật hình thêu tinh xảo, khoé môi như cươi như không, ánh mắt ôn nhuận như nước, chẳng chút vừa ý. Xem ra tâm tình hắn tốt lắm.
“Vì sao làm vậy?” Thẩm Chiêu thấy hắn thong dong nhàn nhã như vậy, bất giác tức lên, giọng vống cao chút.
“Bổn vương không rõ ngươi định nói gì” Sở Minh Hiên chẳng chút để ý nói, “Thẩm đại nhân chắc vừa xuống triều đi, sáng sớm đã xông vào phủ Tấn Vương, ngươi chẳng coi bổn vương ra gì, hay là chẳng coi hoàng thất ra gì hả?”
“Vương gia đừng có nói lảng sang chuyện khác” Thẩm Chiêu đẩy hắn ngồi xuống, hai tay đè tay vịn của ghế, khoá chặt hắn lại, trừng mắt với hắn, ‘Ta vừa hạ triều vừa về phủ, có người ở ôn tuyền biệt quán tới báo với ta, tối qua người phụ nữ giả Vũ Nhi kia đã không thấy nữa”
“Hả? Không thấy nữa à?” Sở Minh Hiên ra vẻ giật mình, lại cố ý giả vờ, “VẬy vì sao ngươi lại tới phủ Tấn Vương nói với bổn vương chuyện này chứ? Không phải ngươi nên đi tìm người khác hay sao?”
Thẩm Chiêu tức giận trừng hắn, “Khó mà vương gia không biết, một khi ngài đã ra tay cứu người, bệ hạ sẽ biết ngay thôi, sẽ biết ngài âm mưu với Vũ Nhi, đã có chuẩn bị trước? Ngài làm vậy, chẳng khác gì đẩy Vũ Nhi xuống hố lửa!”
Sở MInh hiên lạnh lùng cười nhạo, “Thật không? Tài trí của bổn vương thật chẳng sánh bằng với tiếng tăm của hữu tướng đại nhân, càng không hơn việc liệu sự như thần của ngài, sẽ không liệu được tới hậu quả nghiêm trọng như thế”
Cuối cùng Thẩm Chiêu cũng hiểu, tức giận nghiến răng, “Ngài cố ý!”
Sở Minh Hiên cười nhìn hắn, cười như gió xuân, “Thẩm Chiêu, ngươi đã yêu Vũ Nhi từ bao giờ thế?”
Thẩm Chiêu ngạc nhiên, coi như đau khổ giấu trong lòng bị người ta vạch trần, còn định giấu, lại giấu không được, thật khó khăn.
“Đã từng mấy lần, bổn vương hận mình chết được, hận mình yếu đuối!” Sở Minh Hiên đẩy hắn, đứng dậy, ngưng mắt theo dõi hắn, lớn tiếng lên án, “Ngươi còn yếu đuối hơn cả bổn vương! Ngươi không dám thừa nhận mình thích Vũ nhi! Ngươi cưới người phụ nữ của hoàng huynh, cũng không dám chạm vào nàng! Ngươi để Vũ Nhi ở lại biệt quán, tiện lợi cho hoàng huynh sủng hạnh nàng! Thậm chí ngươi không dám đường đường chính chính liếc mắt nhìn nàng cái nào! Ngươi là kẻ nhu nhược!”
“Đủ rồi!” Thẩm Chiêu xấu hổ ảo não nói, “Đúng! Ta là kẻ nhu nhược! TA chỉ hy vọng Vũ Nhi được vui vẻ, khoái hoạt!”
“Ngươi cho là Vũ Nhi ở trong cung sẽ vui vẻ, khoái hoạt sao/”
“Ngươi không phải nàng, sao biết nàng không vui không vẻ chứ?”
Hai người trợn mắt đối nhau, đối chọi gay gắt, lửa giận ngập tràn trong mắt, trừng tới mặt đỏ tai hồng. Giờ khắc này, họ đều trừng mắt với nhau, chẳng chút cam lòng yếu thế.
Thẩm Chiêu tính tình luôn khiêm tốn ôn nhuận, trước sau đều là phong độ quân tử như một, mà hôm nay lại biến thành bộ dạng khác, cứ như một con thú nhỏ bị nhốt lâu ngày đột nhiên nảy sinh ác độc, đang giãy dụa lần cuối. Hắn nói nghiêm túc, “Ta thích nàng, thì tính sao? Nàng có lựa chọn của mình, ta thành toàn cho nàng ấy, còn ngài thì sao? Ngài cứu nàng kia ra, chẳng khác nào đẩy Vũ Nhi vào hố lửa, ngài không định cho Vũ Nhi được yên, có phải không?”
Sở Minh Hiên chẳng chút hối lỗi, ‘Ngươi nói dúng, ý định của bổn vương không muốn Vũ Nhi được yên, ngươi quản được sao?”
“Tới tột cùng ngươi định muốn thế nào?”
“Chuỵên của bổn vương, không cần nói với ngươi!”
“Ngươi!” Thẩm Chiêu tức giận tới mức hai má đỏ bừng, trong mắt cũng vằn máu lên. Sở Minh Hiên mở áo bào ra, ngồi xuống, khoé môi cong lên mỉm cười chút lạnh băng, “Xin cứ tự nhiên”
Thẩm Chiêu ép lửa giận xuống, có ý đả động hắn, “Phi tần hậu cung như sói như hổ, Vũ Nhi đang ở hoàng cung, vốn đang nước sôi lửa bỏng, ngươi còn định làm một ít chuyện vô vị khiến bệ hạ nghi ngờ nàng ấy. Nàng ấy nhận hết mọi khổ sở trong cung, ăn hết mọi đau khỏ, ngươi nhẫn tâm sao? Ngươi trơ mắt nhìn nàng chịu đủ tra tấn, không thấy đau lòng sao?”
Mặt Sở MInh Hiên lạnh nghiêm, ánh mắt thâm trầm, chẳng buồn trả lời. Thẩm Chiêu đau khổ khuyên, “Việc đã đến nước này rồi, sao Vương gia không lui bước, nghĩ cho nàng, để nàng được sống yên ổn chút?”
Mắt Sở Minh Hiên âm trầm lạnh lẽo, “Ngươi cho là bổn vương chưa từng nghĩ tới sao? Bổn vương còn có chuyện quan trọng, xin cứ tự nhiên”
Dứt lời, hắn cất bước rời đi, Thẩm Chiêu kéo cánh tay hắn, hắn giơ tay lên đẩy Thẩm Chiêu ra. Thẩm Chiêu thở dài, vì sao Tấn Vương lại cố chấp như thế chứ?
****
Ngự thư phòng.
Vừa hạ triều không lâu, Sở Minh Phong chính tai nghe thấy Tống Vân bẩm tấu. Tống Vân nói, “Bệ hạ, lúc trước Lục Tụ cắn lưỡi tự sát, không có ai tới nhà tù”
“Thẩm vấn thế nào rồi?”
“Nô tài cho Tiểu An Tử đi thẩm vấn Lục Tụ, nghiêm hình bức cung, cưỡng bức lợi dụng, Lục Tụ vẫn mạnh miệng, chẳng nói câu nào. Sau đó, Tiểu An Tử đập nát miệng nàng, nàng mới phun ra mấy câu bảo chẳng có ai sai khiến nàng ta cả”
“Thế người nhà nàng ta thì sao?”
“Tiểu An Tử có nhắc tới người nhà nàng ta, nếu nàng ta vẫn mạnh mồm, sẽ liên luỵ tới người nhà nàng ta. Nhưng nàng ta vẫn không khai. Tiếp đó, nàng ta liền cắn lưỡi tự sát” Tống Vân cẩn thận trả lời.
Ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng của Sở Minh Phong dừng trên bàn, quả nhiên là một cung nữ không sợ chết!
Tuy Lục Tụ không khai ra Lý Chiêu nhân, nhưng hắn kết luận, Lục tụ làm tất cả, nhất định có liên quan tới Lý Chiêu nghi. Lý Chiêu nghi có thể khiến cho cung nhân im miệng, thà chết không nói, không rõ dùng cách gì, Lần này là thế, trước kia mấy lần cũng thế. Ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh hơn, ngay giữa mùa hè nóng bức mà khí lạnh khiến người ta thấy rét run.
Một tiểu công công đứng ở cửa thò đầu ra nhìn, Tống Vân dđ ra ngoài, tiểu công công đã dâng mẩu giấy nhỏ, lập tức trở về.
Ông dâng tờ giấy nhỏ lên, “Bệ hạ, biệt quán dùng bồ câu đưa tin tới”
Sở Minh Phong liếc mắt nhìn tờ giấy nhỏ một cái, tức giận đập bàn, giọng cự lớn, mạnh mẽ, khiến Tống Vân đứng cạnh kinh sợ.
Tống Vân dò xét bệ hạ, thấy mặt rồng giận dữ, liền biết biệt quán xảy ra chuyện lớn rồi.
Mày kiếm Sở Minh Phong cau chặt lại, nổi giận đùng đùng rời khỏi ngự thư phòng, đi tới trước điện Trừng Tâm.
Một đường này, lửa giận trong cơ thể có giảm xuống chút, nhưng khí lạnh trong mắt không hề giảm.
Điện Trừng Tâm, trong thiên điện.
Diệp Vũ đang định đi điện Xuân Hoa, đã thấy Sở Minh Phong đi nhanh vào, mặt lạnh băng, hình như đang giận.
“Lui ra!” Giọng hắn lạnh như băng, vung áo choàng ngồi xuống.
Trâm CÀi và Vòng Ngọc khom người rời khỏi đại điện, nàng hơi lo lắng, nghĩ chắc hắn đang giận vì chuyện gì đó, có phải là vì mình không? Hắn khiến người ta thấy lạnh ở chỗ ánh mắt dừng trên mặt nàng, cứ như muốn đông cứng mặt nàng vậy. “Tối qua, con tiện nhân kia đã được người ta cứu dđ rồi”
Nàng ngây người chấn kinh, Phán Phán đã được người cứu đi ư? Là Tấn Vương làm sao? NHư vậy, Sở Minh Phong đã biết là do Tấn Vương gây ra rồi sao?
“Ngươi vừa lòng chứ?” Mắt Sở Minh Phong lạnh băng.
“Chẳng phải thị vệ bảo vệ biệt quán nghiêm lắm đó sao? Sao Phán Phán lại được người ta cứu đi chứ?” Diệp Vũ chỉ đành giả vờ như không biết.
“Hoá ra ngươi không biết” Hắn nói bất thường, giọng đầy châm chọc, “Theo thị vệ hồi báo, tối qua đêm khuya có hai lão già rất khả nghi, hẳn là hai lão già này đã giấu trong thùng mang ra ngoài biệt quán”
“Nhưng mà chẳng có phải có ngươi trông nàng ấy sao? Nàng ấy rời đi thế nào chứ?”
“Xem ra ngươi thật không hiểu rồi” Sở Minh Phong đi tới, hai tay bóp chặt má nàng, “Vậy hai lão già này là người của hoàng đệ”
“Thật không?” Nàng trong lòng sáng như gương, hắn kết luận là Tấn Vương cứu Phán Phán là vì mình, cùng mình hợp mưu. Hắn dùng sức đè ép, khiến miệng nàng nhô lên, trong mắt đầy lệ khí, “Ngươi đêm đó ở đài quan sát, hoàng đệ trà trộn vào Vũ đài, mãi lâu sau mới ra cung. Chính là lần đó, ngươi năn nỉ hắn ra tay cứu con tiện nhân kia, có phải không?”
Diệp Vũ nói lặng lẽ, “Bệ hạ không nên giết chết Phán Phán mà có phải không?”
Cho dù nàng không cầu xin Tấn vương cứu người, cho dù Tấn Vương có xung phong nhận việc, cũng không nói rõ dược, Tấn vương cứu Phán Phán, nàng biết, hơn nữa còn đồng ý, nàng không thể chối được.
Sở Minh Phong nghiến răng trèo trẹo nói, “Trẫm đã cảnh cáo ngươi rồi”
Nàng mềm giọng cầu xin, “Coi như là vì ta đi, bệ hạ thả cho Phán Phán một con đường sống có được không? Bệ hạ, ta sẽ không trốn nữa” Nàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, hạ thấp người, từ bỏ tự tôn, tha cho nguyên tắc, “Ta ở lại bên cạnh ngài, làm phi tần của ngài, toàn tâm toàn ý phụng dưỡng ngài có được không? Chúng ta bắt đầu lần nữa có được không?”
Đôi đồng tử đen như hắc thạch khẽ chuyển động, nhìn gương mặt sáng như ngọc ngày, dung nhan thanh mị này, chỉ trong nháy mắt, hắn mềm lòng. Chỉ cần nàng nguyện ý ở lại, cùng hắn, hắn còn cao hứng không kịp nữa là, cái khác chẳng có gì mà ngại.
Nhưng có một giọng nói cảnh cáo hắn: Không thể mềm lòng! Trăm ngàn lần không thể mềm lòng.
Nàng vì con tiện nhân kia mới nói vậy, nàng đều không phải cam tâm tình nguyện làm phi tần của hắn, đều không phải vì thương hắn mới cam tâm tình nguyện ở lại. Nguyên do như thế hắn sao chấp nhận được chứ? Có lẽ hắn có thể nhận nhưng hắn vẫn còn chưa thể tha thứ cho nàng!
“TRẫm nói rồi, hoặc nàng ta biến thành phế nhân, hoặc ngươi biến thành phế nhân. Ngươi đã chọn như thế, đừng trách trẫm vô tình!” Sở Minh Phong nói ác độc.
“Vậy bệ hạ khi nào thì biến ta thành phế nhân đây/” Diệp Vũ không tin hắn thật sự làm vậy. “Bệ hạ còn định đánh ta một tát sao? Hay là đánh gãy chân ta, biến ta thành một kẻ bất lương, phế nhân?”
“Trẫm sẽ suy nghĩ cẩn thận, làm cách nào tra tấn ngươi!” Hắn bóp chặt má nàng, giống như nàng là kẻ thù lớn nhất cuộc đời này vậy. Nàng nhìn hắn rời đi, bóng dáng hiên ngang lẫm liệt ngập tràn tức giận, khiến nàng không thấy phiền gì cả.
***
Ba ngày tiếp theo, vừa vào đêm, TRâm Cài có nói đêm nay bệ hạ sẽ nghỉ ở tẩm điện của phi tần nào.
Lần đầu tiên, Diệp Vũ cười thê lương;
Lần thứ hai, nàng đờ đẫn gật đầu;
Lần thứ ba nàng lập tức ngủ trên giường.
Sở Minh Phong, nếu đây là ngươi tra tấn ta, như vậy, ngươi thành công rồi. Công chúa Hân Nhu những ngày này, Trâm Cài nói, nàng phải đi yến thọ,
Lần này công chúa Hân Nhu bảy tuổi thọ yến, do Tôn thái hậu làm chủ, mời các mệnh phụ phu nhân, con cháu đệ tử trong ngoài tới. Giờ Dậu chưa tới, trước điện Thanh Ninh người tới người đi, tiền đình đứng đầy người, cả nam và nữ, tốp năm tốp ba túm tụm nói chuyện phiếm, đợi bắt đầu tiệc.
Lúc Diệp Vũ đến, đã là giờ Dậu. Nhưng thấy tìên đình giăng đèn kết hoa, từng đám rèm sa mỏng treo đầy trời, các loại kỳ hoa dị thảo toả hương thơm ngát, nức mũi, lộ ra trên chiếc bàn yến chính giữa cung nhân đang bày đủ các món ăn đầy màu sắc và hải sản lạ.
Phía Tây mặt trời đỏ hồng, chỉ cần đưa tay bừa ra có thể như nắm được dải mây đẹp; lại chỉ tiện đưa tay ra có thể tóm được từng luồng sáng rực rạng rỡ, vì hôm nay thọ yến này mà sắc mặt vui thêm mấy phần.
Nàng không muốn nghe mệnh phụ trong ngoài bàn luận về mình, nên tới góc sườn đông ngồi.
Phía góc tường có một cây tùng đã gần khô héo, có hoa gồng và hồng nguyệt cùng loại, nàng hái được một cành hồng, bất giác nhớ tới điều kiện tiên quyết đưa ra ba yêu cầu mấy tháng trước.
Khi đó nàng có chết cũng không nguyện ở lại Kim Lăng, có chết cũng muốn đào tẩu; mà giờ ý nghĩ nàng đã thay đổi, thử ở lại bên cạnh hắn, làm phi tần của hắn. Khi đó, hắn sủng nàng, yêu nàng, làm tổn thương đến nàng, nhưng cũng rất để ý đến nàng; mà giờ hắn cố ý tra tấn nàng, có ý không cho nàng được yên, cố ý làm tổn thương nàng.
Thế sự khó lường, đi một vòng mà lòng nàng đã thay đổi, hắn cũng thay đổi, mỗi một bước đi càng ngày càng không đồng nhất. Nàng nhẹ thở dài, với tình cảm chính mình có cảm giác sâu sắc bất đắc dĩ.
“Vương gia” TRâm Cài khom mình hành lễ. Nàng xoay người, thấy Tấn Vương đứng trước mặt, trong lòng bị đè nén, nói lạnh nhạt, “Vương gia”
Sở Minh Hiên thân cao thon, mặc quần áo trắng nhiễm chút nắng chiều hồng, khuôn mặt tuấn lãng cũng ánh lên chút tàn hồn, cả người như bị nhiễm một màu máu hồng vậy.
“Bổn vương nói với hoàng quý phi mấy câu, người đi lên trước canh đi” Hắn nói thẳng với Trâm Cài.
“Nô tì không thể rời hoàng quý phi nửa bước” Trâm Cài không chịu rời đi, lo hoàng quý phi ở cùng với Tấn Vương sẽ gây ra sai lầm gì đó.
“Bổn vương lúc này, hoàng quý phi của ngươi không có chuyện gì đâu, đi thôi” Hắn lại cười nói, giọng ép mạnh.
Trâm Cài nhìn Diệp Vũ, Diệp Vũ cũng không muốn chọc cho kẻ khác nghi ngờ , “Chuyện gì cũng sợ lời ra tiếng vào, Vương gia có chuyện gì xin mời cứ nói”
Sở Minh Hiên cười vô tình, “Vũ Nhi, ta đã đưa Phán Phán tới một nơi an toàn, nàng đừng lo nữa”
Nàng liếc mắt nhìn Trâm Cài một cái, cười miễn cưỡng, không đáp, biết là hắn cố ý.