Bạo Quân Độc Sủng

Chương 147

Chương 147. Cùng đêm đẹp

Ánh trăng thanh tịch, tựa như quấn lụa mỏng trắng nõn vậy, bao phủ cả vườn ngự uyển, cũng trùm lên hắn, tăng thêm ba phần thần bí cho hắn, còn ba phần lại trong trẻo và lạnh lùng.

“Vũ Nhi” Hắn đi tới trước nàng, mắt như ánh trăng, nhẹ như thế.

“Canh giờ không còn sớm nữa, ta đi trước đây”

“Nàng trốn ta sao?”

“Đúng” Nàng thẳng thắn thừa nhận.

“Vì sao?”

“Vương gia sao lại không biết chứ?”

Đôi mắt Sở Minh Hiên như lọt vào trăng sáng, thuần khiết đến mức vậy, “Ta đợi mấy đêm trong cung, cuối cùng cũng đợi được nàng”

Diệp Vũ nghĩ ngợi, ban đêm hắn sao lại ở trong cung được chứ? Sở Minh Phong sao lại dễ tha thứ cho hắn ở trong cung được? Nếu Sở Minh Phong biết Tấn Vương ở lại trong cung, vì sao không cho người nhắc hắn hồi phủ đi?

Hắn nhìn Trâm Cài một cái, cũng không kiêng nể gì, mỉm cười bảo, “Nàng nghĩ vì sao ta lại ở trong cung sao. Nàng muốn biết, ta sẽ nói cho nàng biết”

Trâm Cài tựa như cây gỗ, đứng một bên không nhúc nhích. Diệp Vũ không muốn nghĩ nhiều, lại nghĩ tới Sở Minh Phong đang triền miên cùng tân sủng trên giường, còn mình không hẹn mà gặp Tấn Vương, nói chuyện tán gẫu dưới ánh trăng, có gì mà không được chứ?

“Xin chăm chú lắng nghe”

“Ta bồi mẫu hậu dùng bữa, uống hơn hai chén trà, giả vờ uống thêm, rồi nghỉ ở điện Từ Ninh hơn một canh giờ”

Nàng cười khẽ, nói với Trâm Cài, “Ngươi đi canh đằng trước, nếu có cung nhân hoặc cấm vệ nào tới gần thì nhanh tới bẩm báo”

Trâm Cài nghe nàng phân phó xong, đi tới đằng trước canh. Nàng ta khác hẳn, hoàng quý phi coi nàng là tỷ muội, nàng ta phải hướng về hoàng quý phi, giúp đỡ một chút, bằng không hoàng quý phi thật càng khó sống nổi.

Diệp Vũ hỏi, “Vương gia muốn gặp ta, có việc muốn nói với ta sao?”

“Hoàng huynh đánh nàng thật sao?” Nỗi lo trong mắt Sở Minh Hiên nhuốm đầy ánh trăng, trắng nõn chẳng nhiễm chút bụi trần.

“Lúc ấy có một số ít cung nhân thấy, còn cung nhân ở điện Trừng Tâm sẽ không nói vớ vẩn đâu, sao Vương gia biết được ạ?” Nàng bất giác phỏng đoán, chẳng lẽ hắn có cài người ở điện Trừng Tâm nắm tình hình sao?

“Chuyện ta muốn biết, tự nhiên là biết thôi”

“Còn không phải do Vương gia ban tặng đó sao?” Nàng cố ý đổ tội lên người hắn, “Nếu không có chuyện ở Thính Phong các, bệ hạ sẽ không đánh ta”

“Vũ Nhi, tuy việc này nói là do ta dựng lên, nhưng hoàng huynh cũng không nên đánh nàng chứ!” Sở Minh Hiên tức giận nói.

“Con người nổi nóng, có gì mà chẳng làm được? Lúc Vương gia nổi nóng, lại có gì không làm được không?” Nàng nói đầy châm chọc.

Hắn chẳng nói lại được gì, nàng nói dúng, lúc nổi nóng, hắn cũng từng làm chuyện tổn thương tới nàng, hắn chẳng có tư cách nói hoàng huynh. Hắn ngưng mi nhìn nàng, đã nhiều ngày hoàng huynh có tân sủng, đêm nào cũng hoan ca, nàng ở tại thiên điện, sao không biết chứ? Nàng chắc rất khó chịu, mới vào giờ này ra ngoài giải sầu rồi.

Nàng mặc bộ quần áo trắng này, càng mảnh mai trong suốt, chọc người nhộn hạo; trong mắt thâm trầm tối đen có cấu giấu sự u sầu, trên mặt tái nhợt hiện dưới ánh trăng, cứ như đoá sen nước, đầy bi thương uất ức, càng khiến hắn đau lòng thêm.

Hắn nghĩ, muốn được ôm nàng vào lòng, an ủi lòng bị tổn thương của nàng, cho nàng sự ấm áp và sung sướng. Nhưng mà không được, thời cơ chưa đến.

“Thọ yến Công chúa Hân Nhu ngày đó, Vương gia bố cục thật tinh diệu, cố ý đợi ta ở Thính Phong các, cố ý dẫn ta tới Thính Phong các, cố ý để bệ hạ thấy cảnh kia, có phải không?” Diệp Vũ giọng lạnh nhạt hỏi, tuy trong lòng biết rõ hắn không nói.

“Nàng coi thường ta vậy sao?” Sở Minh Hiên áp chế cảm xúc dâng trào, bị lời nàng làm tổn thương, hơi thất vọng chút.

“Vương gia dám nói là hoàn toàn không biết sao?” Nàng theo dõi hắn, ánh mắt trừng lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Nếu ta nói ta không biết hoàn toàn, nàng tin không?”

Nàng không nói, không biết có nên tin hắn hay không nữa. Nếu hắn thật sự không biết, thật sự không thiết kế khiến nàng mê loạn, khiến Sở Minh Phong tận mắt nhìn thấy cảnh ấy, vậy thì là ai?

Lý Chiêu nghi, hay là Quan Thục phi hoặc là phi tần khác? Sở Minh Hiên thấy nàng có chút đăm chiêu suy nghĩ, biết nàng đang nghĩ đến chuyện ngày ấy, muốn nói cùng nàng gì đó song lại không nói.

“Ngày sinh thái hậu sắp tới, không biết hoàng huynh có cho nàng tới điện Duyên Khánh không nữa”

“Có đi hay không cũng chẳng sao cả” Diệp Vũ nói lạnh nhạt.

“Lần thị yến này, khác hẳn năm vừa rồi. Hôm qua, triều đình nhận được quốc thư của Nguỵ quốc, Tần quốc, hai nước sẽ phái thái tử tới Kim Lăng mừng thọ Thái hậu” Hắn tuấn mi ngưng trầm.

“Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc đến mừng thọ ư?” Nàng kinh ngạc lặp lại.

HẮn gật đầu, “Việc này bất thường, hoàng huynh đã cho quan viên chuẩn bị tiếp đãi. Nói vậy hoàng huynh cũng sẽ không khinh thường, sẽ nghĩ mọi cách an bài chu toàn, để ngừa thọ yến có đột biến”

Không hiểu vì sao, nàng lại hơi lo lắng, “Vương gia cảm thấy Nguỵ quốc, Tần quốc có ý đồ gì không?”

Sở Minh Hiên nhướng maỳ lên, “Tạm thời không biết”

Diệp Vũ nhớ tới Thác Bạt Hoằng, chẳng lẽ là Nguỵ hoàng phát hiện ra “Thần Binh phổ” là giả, nên phái thái tử giả vờ tới chúc thọ, mượn cớ này tìm “Thần binh phổ” thật sự sao?

Hắn nhìn nàng si mê, nàng lâm vào trầm tư, không phát hiện ra ánh mắt hắn dừng trên mặt nàng đầy thâm tình vương vấn mãi.

Ánh trăng mêng mông, bóng đêm vắng vẻ, trong bụi ảnh mờ ảo, hai người đứng gần nhau như thế, không nói, cứ im lặng cùng đêm đẹp, hai đầu trên mặt đất cùng xoắn xuýt bên nhau, không rời.

Sở Minh Phong đứng trong bóng tối không xa, nhìn thấy họ cùng đứng một chỗ nói chuyện thân mật với nhau. Mới rồi ở điện Trừng Tâm, hắn thấy nàng rời đi, vốn chẳng có tâm tư đuổi theo, nhưng Phùng Kiều diễm thật đáng ghét, hắn sớm đã mất hứng, không biết nữ nhân kia còn lải nhải tới bao giờ mới xong, hắn liền cho nàng ta lui.

Nghĩ tới Vũ Nhi ra ngoài tản bộ, hắn khắc chế không được xúc động cũng đi ra ngoài tìm nàng, do dự mãi mới đi ra, lại không ngờ thấy một cảnh này.

Nàng và hoàng đệ gặp mặt tại lãnh cung hẻo lánh này, là ngẫu nhiên hay là vì hẹn ước mà đến đây? Hắn thấy hối hận, hối hận đuổi theo tới, hối hận thấy họ nói chuyện dưới ánh trăng mà cười thật vui vẻ. Tay dùng sức, nhánh cây bị gẫy, hắn rời nhanh đi, trong lòng lửa giận thiêu đốt.

***

Ngày mười sáu tháng tám, là ngày sinh của Thái hậu. Trong cung giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo lụa đỏ, bố trí hoa cỏ, mùi thơm bay ra khắp nơi. Nhất là điện Duyên Khánh, bài trí khác hoàn toàn, có xa hoa, cũng có những đồ trang trí đẹp đẽ quý giá.

Giống y như năm trước, giờ Dậu điện Duyên Khánh sẽ mở tiệc, còn ở phía đông tiền đình đại điện có dựng một vũ đài rất đẹp.

Giờ Dậu tới, Sở Minh Phong vẫn còn đang xem tấu chương tại ngự thư phòng, Tống Vân nhắc nhở, “Bệ hạ, cành giờ đã tới rồi”

Đúng lúc Thẩm Chiêu tiến vào, sau khi hành lễ nói, “Bệ hạ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong”

“Thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc đã tiến cung chưa?” Mày kiếm Sở Minh Phong rung lên.

“Trước mắt bố trí ở điện Duyên Khánh, bệ hạ yên tâm đi, Tấn Vương đang đợi đệ tử tôn thất đi tiếp khách trước” Thẩm Chiêu ánh mắt khẽ chớp.

“Hai ngày nay ngươi bồi tiếp bọn họ đi dạo trên sông Tần hoài, có phát hiện ra cái gì không?”

“Hai ngày nay, thần và Tấn vương tiếp khác, du thuyền trên sông Tần Hoài, chơi trò phong nguyệt, cũng không nói chuyện quốc gia đại sự, triều chính gì. Theo thần quan sát, thái tử Nguỵ quốc, Tần quốc với sự phồn hoa giàu có và giai nhân của thành Kim Lăng, Giang Nam rất hứng thú. Đúng rồi, thái tử Nguỵ quốc có nhắc tới lầu Tiêu Tương, tối qua thần và Tấn vương dẫ họ đi tới trước lầu Tiêu Tương thưởng thức ca múa”

Sở Minh Phong đứng cách bàn, đôi mắt thâm đen hơi ngưng lại, “Một đêm không có chuyện gì phát sinh hả?” Thẩm Chiêu đáp, “Họ thưởng thức ca múa, nhìn trúng một vũ kỹ, có mời vũ kỹ tới ca hát, khiêu vũ. Ngoài lần đó ra, chẳng có chuyện đặc biệt gì xảy ra cả”

Sở Minh Phong hỏi, “Nghe đồn thái tử Nguỵ quốc Thác Bạt Hạo hoang dâm cuồng vọng, Thái tử Tần quốc Mộ Dung Diễm âm hiểm xảo trá, ngươi hai ngày quan sát kỹ thấy đúng thế không?”

Thẩm Chiêu lo lắng nói, “Theo thần nhận thấy, thật ra cũng không kém là bao. Giai phi thái tử hai nước là người lương thiện, thần lo lắng họ sẽ gây ra khó dễ ở trên yến tiệc ạ”

“Vậy thì binh đến tướng chặn, nước đến đất lấp”

“Canh giờ đã tới, bệ hạ nên tới điện Duyên Khánh rồi chăng?”

Sở Minh Phong đi ra ngoài, Tống Vân giương giọng thông báo, hai người một trước một sau bước vào, mọi người trong đình đều khom mình nghênh giá.

Ngự án đặt ở phía Bắc, ngang với phượng án của tôn thái hậu. Tôn thái hậu cười hiền lành, nhìn chăm chú con cháu phía dưới với ánh mắt hiền hoà.

Tôn vinh tuổi già, là bổn phận con cháu nước Sở, bà cũng không yêu cầu nghiêm khắc quá, chỉ cần huynh đệ trong cung hoà thuận, đoàn kết, chỉ cần mình bình yên vượt qua nửa đời người. Khi bà được trăm tuổi, sẽ không có chuyện gì xảy ra, cũng không gặp phải chuyện sóng to gió lớn kinh hãi, bà không biết và cũng không quản cần biết.

Bàn yến của khách quý được đặt bên trái, rồi lần lượt tiếp theo, bên phải là bàn yến của Tấn vương, tiếp theo là thẩm chiêu. Gia quyến trong cung bố trí ở giáp hai sườn Đông bắc, Tây Bắc, ánh sáng góc tối, nhìn không rõ lắm dung mạo gia quyến cho lắm.

Sở Minh Phong phất tay cho mọi người ngồi xuống, lơ đãng nhìn bên sườn, lại nhìn về hướng đông, bàn tiệc công chúa An Nhạc không có ai.

Phùng Chiêu Viện mắt sắc, thấy bệ hạ nhìn qua, lập tức cười quyến rũ đón chào. Phi tần khác thấy vậy cũng đều cười tươi như hoa.

Tống Vâncúi người hạ giọng, “Đêm nay công chúa An Nhạc hiến vũ vì thái hậu, chắc là đang đi chuẩn bị, hoàng quý phi hẳn là đang cùng công chúa”

Sở Minh Phong giơ cao ly rượu lên, nói giọng lãng đãng, “Hôm nay là ngày sinh của Thái Hậu, thái tử Nguỵ quốc, thái tử Tần quốc đều hạ mình tới tặng lễ chúc mừng, tệ quốc thật vinh hạnh. TRẫm sẽ đích thân viết quốc thư đa tạ quý quốc bệ hạ chiếu cố sau”

Tôn thái hậu cũng giơ cao chén lên, giương giọng nói, “Ai gia sống tới ngần này tuổi, có vinh quang hôm nay. Ai gia kính chư vị khách quý nguỵ quốc, Tần quốc một ly!”

Quân thần Sở quốc cùng khách Nguỵ quốc, Tần quốc cùng đồng loạt nâng chén uống cạn. Sau đó Tống Vân tuyên bố buổi thọ yên bắt đầu, có màn ca múa góp vui.

Tiếng sáo trúc du dương cất lên, các vũ kỹ nhiệt tình khoa thai đi tới, ở giữa hai bên dãy bàn tiệc có trải thảm đỏ chỉ dành cho múa. Sáu vũ kỹ này thân hình mềm mại eo nhỏ nhắn, mặc váy màu xanh bó sát rủ dài xuống bọc chân tay, nhẹ nhàng nhảy điệu múa cung đình.

TRong lúc mọi người thưởng vũ, uống rượu, Diệp Vũ từ cung thất điện Duyên Khánh đi ra, tới bàn tiệc ngồi xuống. Từ vị trí nàng quan sát thấy đối diện vừa vặn là bàn tiệc của khách quý.

Bên tay trái hắn là thái tử Nguỵ quốc rồi. Đó là nam tử tục tằng hơn ba mươi tuổi chắc là thái tử Nguỵ quốc Thác Bạt Hạo, kiểu tóc và quần áo khác hẳn hoàng tộc Nguỵ quốc, nhưng lại gần giống các ăn mặc của hoàng tộc Kim quốc, Nguyên quốc. Khuôn mặt Thác Bạt Hạo tục tằn, mày rậm rạp, môi thâm đen, điển hình ]ớng mạo Bắc quốc; thể tranh hắn cao lớn khôi ngô, quần áo màu đỏ sậm, tíc đen tết hai bên, rủ xuống hai bên sườn. Đối ngược với quân thần Sở quốc khá yếu ớt, thì hắn có vẻ vững vàng như núi, như hạ giữa bầy gà, đến cả Sở Minh Phong cao đốc, cũng không cao bằng hắn, cường tráng bằng hắn.

Còn Thái tử Tần quốc Mộ Dung Diễm, vóc dáng cũng không khác Sở Minh Phong là mấy, khuôn mặt cũng hào phóng, mặc quần áo chẳng khác Thác Bạt Hạo là bao, một đầu tóc đen cũng không để ý cho lắm, lộn xộn, chỉ đội một vòng Kim Ưng trên đầu.

Thái tử hai nước như long phượng trong biển người, cùng bàn bạc, cơ trí tâm cơ không nói chơi.

Bọn họ cùng có vẻ thích thú thưởng thức ca múa, như chưa từng bao giờ thấy mỹ nhân Giang Nam vậy, rỏ dãi thèm muốn.

Bỗng Diệp Vũ có cảm giác có người nhìn mình chằm chằm. Lướt qua một vòng cuối cùng nàng cũng tìm được người nọ. Ánh mắt chạm nhau, nàng kinh ngạc cũng thấy khiếp sợ. Người đó chẳng phải chính là Thác Bạt Hoằng sao? Hắn là tuỳ tùng của thái tử Nguỵ quốc, hay là người trong hoàng tộc Nguỵ quốc?

Thác Bạt Hoằng ngồi bên phải thái tử Nguỵ quốc, cũng để kiểu tóc nam tử hoàng tộc Nguỵ quốc, mặc bộ quần áo xanh ngọc, dù có hứng thú nhìn nàng, cười tủm tỉm, khoé môi khẽ nhếch lên.

Diệp Vũ cảm xúc phập phồng, toi rồi, thái tử hai nước tới mừng thọ, chỉ e chẳng đơn giản tý nào.

Thác Bạt Hoằng nhìn nàng, đuôi mắt mỉm cười càng ngày càng rõ, như đang nói với nàng: Vũ Nhi, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Nàng thu ánh mắt lại, trong lòng lo sợ, hắn nhìn mình như vậy, nếu Sở Minh Phong nhìn thấy, chỉ sợ lại hiểu lầm thêm.

Nhưng nàng còn gì phải lo lắng nữa chứ? Nàng sớm đã quyết định không còn thích hắn nữa, chẳng còn hi vọng gì, hắn có hiểu lầm thế nào, nổi cơn thịnh nộ ra sao cũng chẳng liên quan tới nàng.

Sáu vũ kỹ lui ra, tiếp đó là màn múa của công chúa An Nhạc. Trên vũ đài rủ xuống đèn hoa sen cung đình, tất cả mọi người đều nhìn tới. Lâm Trí Viễn đợi cả nhạc công rồi cùng ngồi một bên trên vũ đài, chuẩn bị sắp xếp. Bốn vũ nam, bốn vũ nữ đi lên trước vũ đài, biểu diễn đoạn múa mở màn ngắn, tiếp đó nhạc sĩ tấu lên khúc “Trục Mộng” Sở Minh Lượng và bạn nhảy lần lượt từ hai bên cánh gà đi lên vũ đài, nhảy điệu nhảy mềm mại nhẹ nhàng.

Nàng tóc đen rối tung, trang điểm tự nhiên, quần áo màu hồng phấn lụa mỏng váy dài, cứ theo từng điệu múa của nàng bay lên, nhìn lãng mạn phiêu dật.

Bạn nhảy lấy ra bốn dải lụa xanh thầm, múa lên xuống, tạo ra bầu không khí mùa hè xanh biếc uyển chuyển. Chậm rãi, nam tử mặc quần áo trắng như hoa đào ở giữa, đi tới làm quen với nàng… Cô gái ngượng ngùng, nam tử chủ động theo đuổi không bỏ, cứ truy tìm tung tích mỹ nhân… Cô gái dùng lụa xanh bao quanh mình, nam tử cầm một đầu lụa xanh, chậm rãi kéo lại, cô gái tuyệt đẹp cứ xoay tròn xoay tròn… Hai người càng ngày càng tiến gần nhau, đơn giản dùng lụa xanh kéo lại, cả hai biến thành một người, ôm nhau chặt chẽ… Tiếp đó bạn nhảy lại kéo lụa xanh ra, họ cùng nắm tay nhau múa, thâm tình nhìn nhau, nhẹ nhàng sung sướng.

Đúng vậy, Diệp Vũ soạn ra một nhạc kịch, Nhạc khúc thay đổi, tiết tấu nhanh mạnh mang tính “chinh phục”.

Bỗng có mấy thị vệ hung ác xuất hiện, mạnh mẽ tách hai người họ đang say đắm trong tình yêu ra, họ khóc lóc thống khổ, khó khăn chia lìa… Họ bị người cả hai bên tóm lấy, muốn tới gần đối phương, lại bất lực… Hai tay chậm rãi tới gần, rồi lại chậm rãi rời xa… Thị vệ trói nam tử lại, ném lên giữa không trung, nữ tử ôm chặt lấy nam tử đầy âu yếm, lệ rơi đầy mặt, cuối cùng không ôm được, ngã xuống đất…

Thị vệ giật dây thừng, đem nam tử áp sát vào tấm ván phía sau vũ đài, trói lại lần nữa… Cô gái nhìn hắn bị treo lơ lửng giữa không trung, nhìn hắn bị thị vệ treo lên cao, nhìn hắn kêu thống thiết “công chúa”, nhìn hắn chịu khổ vì mình, điên cuồng, múa điên cuồng, biểu đạt nội tâm đau đớn của nàng…

Tất cả mọi người bị cảnh múa mới mẻ độc đáo, kỳ lạ này hấp dẫn, thu hút, bị điệu nhảy bày tỏ tình yêu này cảm động, kinh sợ, không chớp mắt nhìn lên khán đài. Mệnh phụ trong ngoài thấy nam tử kia bị thị vệ tra tấn mình mẩy đầy thương tích, bất giác lệ rơi đầm đìa. Tra tấn đủ rồi, nam tử kia bị thị vệ thả xuống, hấp hối, nhưng công chúa không thấy. Lúc này, nhạc khúc lại thay đổi, là sầu triền miên, đau triệt nội tâm “thời điểm trở lại”. Hắn lết cả người đầy thương tích đi tìm công chúa, tìm mãi tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được công chúa-công chúa trốn tới, cũng hấp hối… Vì thế, họ cùng nhảy lên điệu múa hiện đại đầy thâm tình, biểu đạt họ cao chạy xa bay, bắt đầu một cuộc sống mới.

Khúc nhạc du dương, dư âm còn lượn lờ, họ đứng trên vũ đài dưới tiếng vỗ tay vang dội như sấm mãi không ngừng.

Mọi người hồi phục tinh thần, đều bàn luận, đại đa số tán thưởng điệu nhảy riêng độc đáo này, đầy phấn khích tinh diệu.

Tôn thái hậu không ngờ con gái mình lại nhảy một điệu múa sầu triền miên, cảm động lòng người, rung động lòng người và có phong thái độc đáo như vậy, mắt đẫm lệ, mãi vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

Sở Minh Lượng đi tới bên cạnh mẫu hậu, ngồi xuống, toát lên thái độ thẹn thùng của con gái, “Mẫu hậu, nhi thần lấy điệu múa này để làm lễ mừng thọ mẫu hậu, hy vọng mẫu hậu thích”

“Thích, thích lắm” Tôn thái hậu cười vui mừng, ôm chầm lấy con gái.

“Nhi thần đi thay quần áo trước, sau đó sẽ quay lại bồi mẫu hậu” Sở Minh Lượng liếc mắt nhìn bàn yến của thái tử Nguỵ quốc kia, sau đó rời đi.

Diệp Vũ cũng thấy sợ hãi than lên, công chúa An Nhạc đúng là có thiên phú vũ đạo, chỉ trong thời gian ngắn mà lại nhảy ra điệu nhảy đầy phấn khích, kịch tính khiến mọi người kinh sợ như vậy.

Sở MInh Phong liếc nhìn về phía nàng, nàng cúi đầu xuống, không rõ đang nghĩ gì. Hắn không đoán được, nàng soạn ra điệu nhảy như vậy vì công chúa an Nhạc, giảng lại một câu chuyện tình yêu đau triệt nội tâm. Tình yêu như thế đúng thật là khiến người ta cảm động, đau lòng.

Thái tử Thác Bạt Hạo nguỵ quốc bỗng nói, “Sở hoàng bệ hạ, nữ tử hiến vũ này là công chúa An Nhạc của quý quốc ư?”

Sở Minh Phong đáp, “Thái tử thật cơ trí”

Thái tử Mộ Dung Diễm của Tần quốc nói chế nhạo, “Công chúa An Nhạc không những vóc dáng rất đẹp mà múa lại điêu luyện nữa. Thác Bạt huynh, ngài sẽ không nghĩ là định cưới công chúa an Nhạc đó chứ”

“Như công chúa An Nhạc xinh đẹp như tiên nữ vậy, người nam nhân nào mà chẳng muốn có được giai nhân chứ?” Thác Bạt Hạo cười to sảng khoái.

“Thác Bạt huynh, phủ thái tử của ngài mỹ nhân vô số, cần gì phải đạp hỏng một công chúa An Nhạc cành vàng lá ngọc của Sở quốc chứ?” Mộ Dung Diễm nói châm chọc.

“Bản thái tử đúng thật là có vô số mỹ nhân, nhưng giống công chúa an Nhạc có thân phận tôn quý, tài múa điêu luyện, ý vị độc đáo như thế đây là lần đầu tiên bản thái tử được gặp” Thác Bạt Hạo cũng không giận, ngược lại còn hứng thú bừng bừng, ‘Mộ Dung huynh nhắc nhở bản tháo tử, nếu Sở hoàng bệ hạ nguyện ý đem gả công chúa An Nhạc cho bản thái tử, bản thái tử khi nào đăng cơ nhất định sẽ phong công chúa An Nhạc làm hậu. Từ nay về sau hai nước Nguỵ Sở quan hệ tốt, vì tất cả huynh đệ hai nước”

“Dù Sở hoàng bệ hạ nguyện ý, chỉ sợ công chúa An Nhạc cũng không nguyện gả cho ngài đâu” Mộ Dung Diễm lại cất lời châm chọc khiêu khích.

Thái tử hai nước lấy công chúa An Nhạc ra trêu trọc, chẳng coi ai ra gì, triều thần Sở quốc tức giận tới phẫn nộ, Tôn thái hậu vẻ mặt cũng sầm lại, Sở Minh Phong ngược lại như không nghe thấy, thản nhiên tự đắc uống rượu.

Diệp Vũ tức giận lườm họ, thái tử Nguỵ quốc Tần quốc trước mặt mọi người lấy chuyện chung thân đại sự của công chúa An Nhạc ra làm trò đùa, cũng chẳng nhìn xem đây là nơi nào, trong tình huống gì.

Thác Bạt Hoằng thưởng thức bộ dạng tức giận của nàng, nàng lại đánh mắt đầy thâm ý lênhắn, vội vã tránh đi.

Hắn bỗng nói, “Bệ hạ, xin hỏi điệu nhảy công chúa An Nhạc là do ai biên soạn ra ạ?” Thái dộ của hắn có chút cung kính, “Nghe nói Thẩm Nhị phu nhân của hữu tướng quý quốc giỏi múa cũng gỏi biên soạn múa lắm, đêm nay điệu múa của công chúa an Nhạc khiến ngươi ta có cảm giác mới lạ này có phải là do Thẩm Nhị phu nhân biên soạn ra không ạ?”

Tất cả yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Hơi thở Diệp Vũ như bị kìm nén, hắn hỏi như vậy là có ý đồ gì? Sở Minh Phong sẽ đáp lại thế nào? Sở Minh Phong cứ vàư uống rượu nhắm đồ ăn, ngón tay đeo nhẫn nhọc cứ tuỳ ý vuốt ve, khoé môi hơi cười, “TRẫm thật không biết, quay lại hỏi chút xem sao”

Cung quyến bên đó bỗng vang lên một giọng nữ tử mềm mại, “Điệu múa mới lạ như thế, dĩ nhiên là do Thẩm Nhị phu nhân biên soạn ra rồi”

Lời chưa dứt, sắc mặt hắn đã sầm lại, trong mắt soẹt qua khí lạnh.

“Hoá ra thật sự là do Thẩm Nhị phu nhân biên soạn ra. Tiểu Vương ở tít tận Lạc Dương xa xôi cũng nghe nói tới Thẩm Nhị phu nhân nhảy, biên soạn ra không ít điệu múa kinh hãi thế tục, cũng muốn được chiêm ngưỡng phong thái một lần, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy màn múa nàng ấy soạn ra, có cảm giác thật mới lạ làm sao” Thác Bạt Hoằng cười lớn.

“Tề Vương tán thưởng, Thẩm mỗ xin thay mặt nội tử đa tạ Tề Vương” Thẩm Chiêu nho nhã lễ độ nói.

Tâm thần Diệp Vũ chấn động, Thác Bạt Hoằng là Tề Vương nguỵ quốc ư? Vì sao trong trí nhớ của Diệp đại tiểu thư lại chẳng có nhân vật nổi danh Tề vương này chứ? Là Diệp đại tiểu thư không biết sao?

Thác Bạt Hoằng đứng dậy, cười mắt long lanh rạng rỡ, “Sở hoàng bệ hạ, hoàng huynh phụng mệnh phụ hoàng tới mừng thọ quý quốc, nghe nói Nhị phu nhân hữu tướng quý quốc tài múa tinh thông, là đại mỹ nhân số một của sở quốc. Bởi vậy hoàng huynh cố ý mang tới vũ kỹ giỏi nhất Đại Nguỵ quốc, cố ý muốn để Hương Nùng cùng so với Thẩm Nhị phu nhân, không biết ý bệ hạ thế nào?”

Diệp Vũ lại chấn động không thôi, tim gần như nhảy bật lên. Thác Bạt Hoằng, đến tột cùng là ngươi định làm gì?

back top