Chương 172. Cô gái áo trắng
Suốt trên đường, tư tưởng nàng nghĩ thoáng lại thấy có chút kỳ lạ. Nếu thật sự Minh phong còn sống, vậy dĩ nhiên là tốt lắm, cuộc đời này họ còn có thể gặp lại nhau; nhưng mà nếu là Thác Bạt Hoằng lừa nàng thì sao? Nếu hắn lấy Minh Phong để dụ dỗ nàng tới Lạc Dương thì sao?
“Nàng mới tới Lạc Dương, nghỉ ngơi hai ngày đi, ta sẽ bố trí, yên tâm đi” Thác Bạt Hoằng ném lại cho nàng những lời này, bảo là có rất nhiều công vụ đang đợi hắn đi xử lý. Nàng không gọi được hắn, chỉ đành kiên nhẫn đợi.
Tới Thanh uyển nghỉ ngơi hai ngày, vẫn chẳng thấy bóng hắn đâu, trong lòng Diệp Vũ vẫn vướng bận Minh Phong, nghĩ tới hắn có khả năng lưu lạc ở Lạc Dương, nghĩ ngợi tim chợt đau.
Chẳng phải hắn vốn là Hoàng đế Sở quốc đó sao, một mình lưu lạc tha hương tại dị quốc, nhất định ăn không ít khổ. Hắn có khỏe không? Có bình yên vô sự không? Có được ăn no, mặc ấm không? Có nhớ tới mình không?
Nhớ nhung nhiều, bao trùm cả nàng.
Hai thị nữ canh giữ nàng không rời một tấc, một người tên là Hạ Vũ, một người tên là Đông Tuyết.
Ngày thứ ba, Mộ Dung Diệp tới nàng tiếp đón, “Lâm đại ca, hai ngày này huynh nghỉ ở đâu vậy/’
“Ta không sao, cũng ở cách đây không xa” Hắn cười thanh nhã, quần áo trắng như mây, khí chất ôn nhuận khiêm tốn nhìn cực kỳ giống Thẩm Chiêu.
“Người hầu ở đây đối xử với huynh thế nào”
“Ta là khách, họ sao dám đối xử không ra gì chứ, muội đừng nghĩ linh tinh”
Nghe hắn nói vậy, nàng mới thấy yên tâm. Họ cùng ngồi ở bên ghế đá, Diệp Vũ sai Hạ Vũ đi lấy chút điểm tâm, lại sao Đông Tuyết đi pha trà, bảo các nàng ấy rời đi. Mộ Dung Diệp trong mắt lộ ra lo lắng, “Vũ Nhi, muội có khỏe không? Tề Vương có … làm gì với muội không?”
Nàng nói uể oải, “Hai ba ngày nay chẳng thấy bóng hắn đâu, Hạ Vũ nói Vương gia bọn họ đều bận rộn công vụ, trở về cung thì đã khuya mất rồi”
HẮn thì thầm, “Muội có cảm thấy, tiên hoàng thật sự ở thành Lạc Dương không?”
“Ta cũng thấy hoài nghi, nhưng hắn thề sống chết có vẻ như không gạt ta.” Mắt đẹp của nàng toát ra chút sáng choang, “nếu thật sự là hắn gạt ta, ta tuyệt đối không giúp hắn, lại càng không muốn nhìn thấy hắn nữa”
“Thác Bạt Hoằng giỏi về tâm kế, sâu không lường được, muội phải cẩn thận đó”
“Muội sẽ cẩn thận”
“Vũ Nhi…” Mộ Dung Diệp định nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Ta giấu thân phận thật của mình, muội có trách ta không?” Nét ưu sầu lộ rõ trên mặt hắn.
“Huynh có nỗi khổ của huynh, sao ta lại trách huynh chứ?” Diệp Vũ mỉm cười nói,. Vui vẻ cười rộ lên, “Huynh là đường huynh của ta, trên đời này, ta đã có người thân, có ca ca, cớ sao lại trách chứ?’
“Vũ Nhi, ở dị quốc tha hương này, ca ca ta đây sẽ cố sức bảo vệ muội” Mộ Dung Diệp vỗ vỗ lưng nàng, dùng ánh mắt trìu mến của huynh trưởng nhìn nàng chăm chú.
“Các ngươi làm gì đó?”
Một giọng lạnh tanh đột ngột vang lên. Hai người không hẹn mà cùng quay lại nhìn, thấy Thác Bạt Hoằng đang đứng bất động ở cửa vườn Tiểu Uyển, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt sát khí đằng đằng.
Mộ Dung Diệp lễ phép đứng lên nói, “Vương gia”
Diệp Vũ nói thầm, “mấy ngày chẳng thấy bóng người đâu, giờ thấy thì mặt sắt đen sì, cho người nào nhìn chứ”
Thác Bạt Hoằng đi tới, lập tức hạ lệnh trục khách, “Bổn Vương và Vũ Nhi có chuyện quan trọng cần trao đổi, làm phiền ngũ hoàng tử rồi”
MỘ Dung Diệp không thèm để ý, cười với nàng, rồi rời tới Thanh Uyển.
Nàng thở phì phì nói, “Hắn là ca ca của ta, huynh lại đối huynh ấy như vậy…”
“nàng định thế nào?” Thác Bạt Hoằng ung dung hỏi, ngồi xuống chỗ Mộ Dung Diệp vừa ngồi như ăn quả đắng vậy (ý là nhăn nhó đó).
“Có ca ca nào mà nắm tay muội muội vậy sao?”
“Nói vậy, ta và nàng cũng có thể ôm ôm ấp ấp một cái mà”
“Ta và huynh là huynh muội hả? Chúng ta rất quen thuộc sao?” Nàng hừ lạnh, khinh thường lườm hắn.
“Xem ra nàng chỉ ở trước mặt ta mới làm linh tinh như vậy thôi, với nam tử khác, nàng thật ra không phải thế” Hắn ghé sát mặt nàng, ánh mắt thâm trầm ái muội vô cùng, ‘Vì sao nàng cứ thích cãi nhau với ta thế nhỉ?”
Diệp Vũ thấy kỳ lạ, sao hắn biết được nhỉ? Vì sao lại luôn muốn tranh cãi với hắn chứ? Nàng cũng thật không biết nữa.
Thác Bạt Hoằng cười nói, ‘Hoàng muội Sùng Ninh công chúa của ta nói, nếu một cô gái thích một chàng trai, thì sẽ muốn tranh cãi với người đó”
Nàng lại thấy không đúng, ‘Hoàng muội huynh nói linh ta linh tinh” Nàng nhớ tới chuyện chính, nói kiên quyết, “Ta muốn gặp Minh Phong”
“Có thể được, nhưng trước hết nàng làm một chuyện cho ta, còn phải nghe ta nữa”
“Ta muốn được nhìn thấy huynh ấy trước!” Nàng nói cường điệu.
“Không được!” Hắn từ chối thẳng.
“Huynh không cho ta gặp huynh ấy, sao ta biết huynh ấy có thật sự ở Lạc Dương không chứ?” nàng cố nói theo ý mình.
Hắn lấy từ trong lòng ra mấy tờ giấy trắng, đưa cho nàng. Nàng hoài nghi mở ra, thấy có mấy chữ viết rất to, ngập tràn chữ “Vũ Nhi…” Trong khoảng khắc, nàng mừng như điên, thấy rõ chữ viết này là của Minh Phong, chữ của hắn giống y nhau.
Thác Bạt Hoằng thấy thần sắc nàng như thế thì biết nàng đã tin, “Điều này không nghi ngờ gì nữa chứ”
Diệp Vũ nói cẩn trọng, “Chỉ mấy tờ giấy này đã khiến ta tin sao? Văn chương của hắn cũng khó mà bắt chước, lạ tới chữ viết của hắn cũng khó mà bắt chước nữa. huynh có thể tìm người bắt chước, lừa ta ở lại Lạc Dương”
HẮn tức giận không nhẹ, “Làm sao nàng mới tin được chứ?”
“Trừ phi ta tận mắt thấy huynh ấy”
“Đời này, nàng đừng có mơ nhìn thấy hắn!” Hắn nói nặng.
“Vì sao?” Nàng kinh hãi.
“Bởi vì, hắn nằm trong tay thái tử, thái tử sao lại dễ dàng cho nàng thấy hắn chứ?” Thác Bạt Hoằng mặt chẳng chút đổi, nói, ‘Ta sẽ nghĩ ra cách cho nàng gặp hắn, đã là mạo hiểm rồi. Nếu nàng không nghe lời ta, thứ cho ta đành bất lực vậy”
Diệp Vũ tức điên rồi, hắn thế mà lại dám uy hiếp mình! Do dự mãi nàng đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, hỏi, “Huynh muốn ta làm gì?”
***
Qua một ngày, Thác Bạt Hoằng mang Diệp Vũ tiến cung. Long thể ngụy hoàng bị bệnh nhẹ, nằm ba ngày trên giường, cuối cùng cũng đỡ. Ngày hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng ngập tràn, Lệ quý phi và cung nhân đỡ ông ta tới ngự hoa viên đi dạo chút, thưởng thức cơn gió thu cuối cùng trong năm nay.
Thác Bạt Hoằng tiến lên thỉnh an, ‘Long thể phụ hoàng khỏi hẳn rồi, rốt cuộc nhi thần đã an tâm” Hắn chỉ hộp gấm trong tay người hầu bên cạnh, “Đây là nhân sâm vương nhi thần tìm thấy ở Đông Bắc, trị liệu bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, nên để thái y sắc thuốc cho phụ hoàng uống sẽ tốt hơn ạ”
“Hoằng nhi có lòng rồi” Ngụy hoàng cười tủm tỉm nói, vừa lòng với sự hiếu thảo của hắn.
“Tuy Tề vương mới được phong không lâu, hiếu thảo với bệ hạ không phải ai cũng có. Lúc trước nói vanh vách là vì bệ hạ giải sầu, giờ lại tìm được thánh phẩm nhân sâm ở tận Đông Bắc để bổ dưỡng cho bệ hạ, phần hiếu thảo này, như đã sinh dưỡng được ba cô con gái vậy, hiểu được là đáng quý lắm rồi” Lệ quý phi mỉm cười thừa nhận.
“Còn đây là bổn phận của nhi thần, quý phi quá khen rồi” Thác Bạt Hoằng nói khiêm tốn.
Ngụy hoàng cười ha hả, ánh mắt đã vọt tới chỗ có mặt trời sáng rực.
Lệ quý phi và Thác Bạt Hoằng cùng liếc nhìn nhau, gần như trong giây lát, ý tứ hàm xúc khiến người ta không tài nào nắm bắt nổi.
Nàng ta tuổi chừng ba mươi, trang điểm diễm lệ khiến cho nàng ta vốn đã xinh đẹp rồi lại trở nên tục tằn, song cũng đầy rực rỡ, một thân quần áo màu sắc nổi bật, lại càng khiến lộ ra mấy phần khí thế sủng phi. Còn Ngụy hoàng đã biết thiên mệnh, do long thể bị bệnh, khí sắc không tốt, trên mặt đã mất đi nét tuổi trẻ, sáng bóng; thân hình của ông ta không còn cường tráng dũng mãnh như con mình nữa, nhưng dáng cao ngất hiện nay có thể nhìn ra tuổi trẻ trước đây cũng khôi ngô, cường tráng lắm.
Một mảng lá phong đỏ rực như lửa, cháy với khí thế bừng bừng. CẢ rừng phong này là cảnh kỳ lạ nhất của ngự hoa viên, thu va]f tới thì lá phong đã đỏ như lửa, nhìn rất hoàng tráng.
Ánh nắng chiều phía tây khiến lá như tấm vải đỏ, lại giống như cảnh ảo ảnh, khiến người ta nhìn say mê.
Từ lúc lá phong biến thành đỏ, tới khi lá phong rụng hóa thành bùn, ngụy hoàng ngày nào cũng tới ngự hoa viên ngắm phong, bất chấp cả mưa gió, ngoài lúc ốm đau nằm trên giường ra.
Thực rất có ít người biết hắn si mê phong đỏ có nguyên nhân, Thác Bạt Hoằng lại khó khăn biết được. Ngụy hoàng nhìn thấy cảnh sáng lạn kia, đỏ mắt, lá phong đỏ chói mắt, ánh mắt si mê, thần sắc yên tĩnh, như rơi vào nhớ nhung năm nào… Bỗng cặp mắt đục ngầu của hắn trợn to, nhìn chằm chằm nơ đó, trên mặt đan xen khiếp sợ, sốt ruột…
Lệ quý phi kinh hãi, “Bệ hạ, sao vậy/’
Hắn không tự chủ được đi qua, nàng ta lập tức đi theo, thấy ở dưới bóng cây phong đỏ rực ướt át xuất hiện một cô gái mặc đồ trắng. Cô gái mặc đồ trắng kia đang chậm rãi đi tới, tay áo tung bay, tóc đen bay lên, giồng như một u hồn đang phiêu lãng ở trong cây phong, lại càng giống một Cửu Thiên Huyền nữ phiêu lạ thế gian, chẳng nhiễm khói lửa nhân gian, lại đẹp lung linh trong suốt, cứ như mơ như thật vậy.
Cô gái áo trắng là người thế nào? Sao lại có thể xuất hiện ở giữa rừng phong đỏ chứ?
Nàng ta tiến cung, còn có chưởng sự cô cô chỉ điểm cho nàng ta; trong cung chỗ nào cũng đi qua cả, ngự hoa viên góc nào cũng đều đi hết, chỉ duy nhất có một chỗ không thể đặt chân tới, đó là rừng phong đỏ. Nàng ta có hỏi vì sao, Chưởng sự cô cô nói, đây là cung quy, nếu ngươi là người có lòng, sau ngày có một ngày dĩ nhiên sẽ được biết nguyên nhân trong đó.
Sau đó nàng ta đã hỏi thăm rất nhiều, quan sát kỹ, rốt cuộc biết được nội tình. Bệ hạ và Vương hoàng hậu mất sớm tình thâm sâu vô cùng, nhưng mà hồng nhan bạc mệnh, Vương hoàng hậu ở tận trong cung chưa tới năm năm thì qua đời. Vì thế bệ hạ không ra khỏi cung nửa tháng, suốt ngày ở trong điện mà nhớ tới hiền thê. Còn Vương hoàng hậu lúc còn sống thích nhất là rừng Phong đỏ, bệ hạ vì muốn giữ lại cảnh rừng Phong đỏ như cũ, nên hạ lệnh cấm bất luận kẻ nào đi vào, chỉ có để cho cung nhân chăm sóc hoa cỏ mới được vào.
Lệ quý phi bất giác cảm thán, bệ hạ thâm tình với Vương hoàng hậu như thế, hơn hai mươi năm nay, khiến ai cũng thổn thức, khiến ai cũng hâm mộ.
Tuy bệ hạ sủng ái không ít phi tần, nhưng mấy năm nay chưa từng sắc lập hoàng hậu. Nghe nói bệ hạ đã từng đồng ý với Vương hoàng hậu, cuộc đời này không lập hậu. Quả thật ông ta cũng không sắc lập hoàng hậu, điều này cho thấy ông ta rất sinh tình với người vợ đã mất.
Dĩ nhiên chuyện bí ẩn xưa của cung đình chỉ là tin vỉa hè, nàng ta cũng không dám hỏi thẳng bệ hạ, đây là nỗi đau vĩnh viễn của bệ hạ.
Từng có phi tần không ngăn được mồm hỏi chuyện cũ của bệ hạ, đêm đó đã bị ban thưởng đánh nặng, mất mạng ngay tại chỗ.
Hậu cung có thể không có hoàng hậu, cũng không thể không có người quản lý hậu cung. Dĩ vãng từng có năm sủng phi được quản lý hậu cung, nhưng đều mạnh mỏng qua đời, bởi vì, hậu cung là chiến trường không có bóng đao bóng kiếm, lại có giết chóc kinh người, âm mưu tàn nhẫn và đầy máu tươi.
Ngụy hoàng bước nhanh tới, đi vào rừng Phong đỏ, Lệ quý phi không dám đi vào, đứng ở bên ngoài đợi.
Thác Bạt Hoàng cũng dừng lại ở bên ngoài rừng Phong đỏ đợi, “Phụ hoàng, người tìm gì ạ?”
Ngụy hoàng đứng ở trong rừng, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng lại chỉ thấy có lửa phong đỏ rực mà chẳng thấy cô gái áo trắng kia đâu.
Đến cả chỉ có nhìn thoáng qua, ông ta cũng nhận ra, cô gái áo trắng này là người mà hơn hia mươi năm nhớ thương mong nhớ ngày đêm.
TRẫm luôn luôn đợi nàng ở đây, vì sao nàng lại không vào trong giấc mộng của trẫm chứ? Vì sao nàng ở trong rừng Phong đỏ sớm nở tối tàn mà lại chẳng thấy đâu?
“Phụ hoàng, gió to rồi, về đi ạ” thác Bạt Hoằng cất cao giọng nói.
“Mới rồi ngươi có thấy một cô gái áo trắng trong rừng không?” Lệ quý phi nhíu mày hỏi.
“Cô gái áo trắng ạ?” Hắn lắc đầu cười hồn nhiên, “Phụ hoàng bị bệnh, mắt không được tốt, hay cả quý phi cũng bị hoa mắt ạ?”
“Chắc là bản cung hoa mắt rồi” Nàng tâm niệm vừa động, bất luận nàng đó là ai, chỉ là không thể khiến cho bệ hạ nổi lên thích thú được.
Ngụy hoàng uể oải đi về, hỏi bọn hắn, “Mới rồi các ngươi có thấy một cô gái áo trắng đi qua không?”
Họ không hẹn mà cùng lắc đầu, Thác Bạt Hoằng nói kinh dị, “Phụ hoàng thấy có người trong rừng ạ?”
Ngụy hoàng không nói gì, nghĩ ngợi chút rồi trở về.
***
Thác BẠt Hoằng mới từ tẩm điện thiên tử đi ra, thì có cung nhân báo lại, bệ hạ gọi hắn quay lại. Trở lại tẩm điện phụ hoàng, hắn nói kính cẩn, ‘Phụ hoàng triệu nhi thần lại, có chuyện quan trọng gì cần sai bảo ạ?”
Ngụy hoàng ngồi trên giường, ánh mắt trầm tĩnh mà kiên quyết, “TRẫm xác thật nhìn thấy trong rừng Phong đỏ cứ một cô gái áo trắng đi qua, ngươi đi tra xem, là kẻ nào dám xông vào rừng phong đỏ”
“Vâng, nhi thần lập tức đi thăm dò xem sao ạ” Thác Bạt Hoằng đáp đầy sảng khoái.
“Âm Thầm điều tra nghe ngóng, đừng quấy nhiễu cung nhân” Ngụy hoàng dặn dò.
“Nhi thần biết rồi ạ. Phụ hoàng cứ yên yêm phó thác, nhi thần xin cáo lui”
“Đi thôi”
Từ tẩm điện đi ra, khóe môi Thác Bạt Hoằng chợt nhếch lên cười như có như không. Vòng vo vô số, vòng qua vòng lại, đi vào một cung thất hẻo lánh, hắn đẩy cửa vào, thấy người trong thất đang thay quần áo.
Nàng kinh hãi lườm người tới, rồi cứng đờ người, chỉ kịp dùng áo choàng nam tử khoác lên người che phong cảnh trước ngực, trên người chỉ còn có bộ tơ tằm bên trong. Màu tơ tằm này thêu đóa sen trắng, lại càng tôn lên nước da trắng như tuyết, thân thể như ngọc, khiến người ta nhìn mê hoài. Làn tóc đen như thác nước rơi xuống, phân tán chút trước ngực, lại lộ ra cánh tay trắng nõn nà, khiến người ta mê mẩn tâm hồn. Gương mặt trắng trang điểm nhẹ ló ra thanh nhã diễm lệ mị hoặc, đường nét mặt mũi tinh xảo, mặt mày như vẽ, mềm mại uyển chuyển nõn nà như trăng, khiến người ta cảm xúc dâng trào.
Suốt trên đường, tư tưởng nàng nghĩ thoáng lại thấy có chút kỳ lạ. Nếu thật sự Minh phong còn sống, vậy dĩ nhiên là tốt lắm, cuộc đời này họ còn có thể gặp lại nhau; nhưng mà nếu là Thác Bạt Hoằng lừa nàng thì sao? Nếu hắn lấy Minh Phong để dụ dỗ nàng tới Lạc Dương thì sao?
“Nàng mới tới Lạc Dương, nghỉ ngơi hai ngày đi, ta sẽ bố trí, yên tâm đi” Thác Bạt Hoằng ném lại cho nàng những lời này, bảo là có rất nhiều công vụ đang đợi hắn đi xử lý. Nàng không gọi được hắn, chỉ đành kiên nhẫn đợi.
Tới Thanh uyển nghỉ ngơi hai ngày, vẫn chẳng thấy bóng hắn đâu, trong lòng Diệp Vũ vẫn vướng bận Minh Phong, nghĩ tới hắn có khả năng lưu lạc ở Lạc Dương, nghĩ ngợi tim chợt đau.
Chẳng phải hắn vốn là Hoàng đế Sở quốc đó sao, một mình lưu lạc tha hương tại dị quốc, nhất định ăn không ít khổ. Hắn có khỏe không? Có bình yên vô sự không? Có được ăn no, mặc ấm không? Có nhớ tới mình không?
Nhớ nhung nhiều, bao trùm cả nàng.
Hai thị nữ canh giữ nàng không rời một tấc, một người tên là Hạ Vũ, một người tên là Đông Tuyết.
Ngày thứ ba, Mộ Dung Diệp tới nàng tiếp đón, “Lâm đại ca, hai ngày này huynh nghỉ ở đâu vậy/’
“Ta không sao, cũng ở cách đây không xa” Hắn cười thanh nhã, quần áo trắng như mây, khí chất ôn nhuận khiêm tốn nhìn cực kỳ giống Thẩm Chiêu.
“Người hầu ở đây đối xử với huynh thế nào”
“Ta là khách, họ sao dám đối xử không ra gì chứ, muội đừng nghĩ linh tinh”
Nghe hắn nói vậy, nàng mới thấy yên tâm. Họ cùng ngồi ở bên ghế đá, Diệp Vũ sai Hạ Vũ đi lấy chút điểm tâm, lại sao Đông Tuyết đi pha trà, bảo các nàng ấy rời đi. Mộ Dung Diệp trong mắt lộ ra lo lắng, “Vũ Nhi, muội có khỏe không? Tề Vương có … làm gì với muội không?”
Nàng nói uể oải, “Hai ba ngày nay chẳng thấy bóng hắn đâu, Hạ Vũ nói Vương gia bọn họ đều bận rộn công vụ, trở về cung thì đã khuya mất rồi”
HẮn thì thầm, “Muội có cảm thấy, tiên hoàng thật sự ở thành Lạc Dương không?”
“Ta cũng thấy hoài nghi, nhưng hắn thề sống chết có vẻ như không gạt ta.” Mắt đẹp của nàng toát ra chút sáng choang, “nếu thật sự là hắn gạt ta, ta tuyệt đối không giúp hắn, lại càng không muốn nhìn thấy hắn nữa”
“Thác Bạt Hoằng giỏi về tâm kế, sâu không lường được, muội phải cẩn thận đó”
“Muội sẽ cẩn thận”
“Vũ Nhi…” Mộ Dung Diệp định nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Ta giấu thân phận thật của mình, muội có trách ta không?” Nét ưu sầu lộ rõ trên mặt hắn.
“Huynh có nỗi khổ của huynh, sao ta lại trách huynh chứ?” Diệp Vũ mỉm cười nói,. Vui vẻ cười rộ lên, “Huynh là đường huynh của ta, trên đời này, ta đã có người thân, có ca ca, cớ sao lại trách chứ?’
“Vũ Nhi, ở dị quốc tha hương này, ca ca ta đây sẽ cố sức bảo vệ muội” Mộ Dung Diệp vỗ vỗ lưng nàng, dùng ánh mắt trìu mến của huynh trưởng nhìn nàng chăm chú.
“Các ngươi làm gì đó?”
Một giọng lạnh tanh đột ngột vang lên. Hai người không hẹn mà cùng quay lại nhìn, thấy Thác Bạt Hoằng đang đứng bất động ở cửa vườn Tiểu Uyển, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt sát khí đằng đằng.
Mộ Dung Diệp lễ phép đứng lên nói, “Vương gia”
Diệp Vũ nói thầm, “mấy ngày chẳng thấy bóng người đâu, giờ thấy thì mặt sắt đen sì, cho người nào nhìn chứ”
Thác Bạt Hoằng đi tới, lập tức hạ lệnh trục khách, “Bổn Vương và Vũ Nhi có chuyện quan trọng cần trao đổi, làm phiền ngũ hoàng tử rồi”
MỘ Dung Diệp không thèm để ý, cười với nàng, rồi rời tới Thanh Uyển.
Nàng thở phì phì nói, “Hắn là ca ca của ta, huynh lại đối huynh ấy như vậy…”
“nàng định thế nào?” Thác Bạt Hoằng ung dung hỏi, ngồi xuống chỗ Mộ Dung Diệp vừa ngồi như ăn quả đắng vậy (ý là nhăn nhó đó).
“Có ca ca nào mà nắm tay muội muội vậy sao?”
“Nói vậy, ta và nàng cũng có thể ôm ôm ấp ấp một cái mà”
“Ta và huynh là huynh muội hả? Chúng ta rất quen thuộc sao?” Nàng hừ lạnh, khinh thường lườm hắn.
“Xem ra nàng chỉ ở trước mặt ta mới làm linh tinh như vậy thôi, với nam tử khác, nàng thật ra không phải thế” Hắn ghé sát mặt nàng, ánh mắt thâm trầm ái muội vô cùng, ‘Vì sao nàng cứ thích cãi nhau với ta thế nhỉ?”
Diệp Vũ thấy kỳ lạ, sao hắn biết được nhỉ? Vì sao lại luôn muốn tranh cãi với hắn chứ? Nàng cũng thật không biết nữa.
Thác Bạt Hoằng cười nói, ‘Hoàng muội Sùng Ninh công chúa của ta nói, nếu một cô gái thích một chàng trai, thì sẽ muốn tranh cãi với người đó”
Nàng lại thấy không đúng, ‘Hoàng muội huynh nói linh ta linh tinh” Nàng nhớ tới chuyện chính, nói kiên quyết, “Ta muốn gặp Minh Phong”
“Có thể được, nhưng trước hết nàng làm một chuyện cho ta, còn phải nghe ta nữa”
“Ta muốn được nhìn thấy huynh ấy trước!” Nàng nói cường điệu.
“Không được!” Hắn từ chối thẳng.
“Huynh không cho ta gặp huynh ấy, sao ta biết huynh ấy có thật sự ở Lạc Dương không chứ?” nàng cố nói theo ý mình.
Hắn lấy từ trong lòng ra mấy tờ giấy trắng, đưa cho nàng. Nàng hoài nghi mở ra, thấy có mấy chữ viết rất to, ngập tràn chữ “Vũ Nhi…” Trong khoảng khắc, nàng mừng như điên, thấy rõ chữ viết này là của Minh Phong, chữ của hắn giống y nhau.
Thác Bạt Hoằng thấy thần sắc nàng như thế thì biết nàng đã tin, “Điều này không nghi ngờ gì nữa chứ”
Diệp Vũ nói cẩn trọng, “Chỉ mấy tờ giấy này đã khiến ta tin sao? Văn chương của hắn cũng khó mà bắt chước, lạ tới chữ viết của hắn cũng khó mà bắt chước nữa. huynh có thể tìm người bắt chước, lừa ta ở lại Lạc Dương”
HẮn tức giận không nhẹ, “Làm sao nàng mới tin được chứ?”
“Trừ phi ta tận mắt thấy huynh ấy”
“Đời này, nàng đừng có mơ nhìn thấy hắn!” Hắn nói nặng.
“Vì sao?” Nàng kinh hãi.
“Bởi vì, hắn nằm trong tay thái tử, thái tử sao lại dễ dàng cho nàng thấy hắn chứ?” Thác Bạt Hoằng mặt chẳng chút đổi, nói, ‘Ta sẽ nghĩ ra cách cho nàng gặp hắn, đã là mạo hiểm rồi. Nếu nàng không nghe lời ta, thứ cho ta đành bất lực vậy”
Diệp Vũ tức điên rồi, hắn thế mà lại dám uy hiếp mình! Do dự mãi nàng đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, hỏi, “Huynh muốn ta làm gì?”
***
Qua một ngày, Thác Bạt Hoằng mang Diệp Vũ tiến cung. Long thể ngụy hoàng bị bệnh nhẹ, nằm ba ngày trên giường, cuối cùng cũng đỡ. Ngày hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng ngập tràn, Lệ quý phi và cung nhân đỡ ông ta tới ngự hoa viên đi dạo chút, thưởng thức cơn gió thu cuối cùng trong năm nay.
Thác Bạt Hoằng tiến lên thỉnh an, ‘Long thể phụ hoàng khỏi hẳn rồi, rốt cuộc nhi thần đã an tâm” Hắn chỉ hộp gấm trong tay người hầu bên cạnh, “Đây là nhân sâm vương nhi thần tìm thấy ở Đông Bắc, trị liệu bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, nên để thái y sắc thuốc cho phụ hoàng uống sẽ tốt hơn ạ”
“Hoằng nhi có lòng rồi” Ngụy hoàng cười tủm tỉm nói, vừa lòng với sự hiếu thảo của hắn.
“Tuy Tề vương mới được phong không lâu, hiếu thảo với bệ hạ không phải ai cũng có. Lúc trước nói vanh vách là vì bệ hạ giải sầu, giờ lại tìm được thánh phẩm nhân sâm ở tận Đông Bắc để bổ dưỡng cho bệ hạ, phần hiếu thảo này, như đã sinh dưỡng được ba cô con gái vậy, hiểu được là đáng quý lắm rồi” Lệ quý phi mỉm cười thừa nhận.
“Còn đây là bổn phận của nhi thần, quý phi quá khen rồi” Thác Bạt Hoằng nói khiêm tốn.
Ngụy hoàng cười ha hả, ánh mắt đã vọt tới chỗ có mặt trời sáng rực.
Lệ quý phi và Thác Bạt Hoằng cùng liếc nhìn nhau, gần như trong giây lát, ý tứ hàm xúc khiến người ta không tài nào nắm bắt nổi.
Nàng ta tuổi chừng ba mươi, trang điểm diễm lệ khiến cho nàng ta vốn đã xinh đẹp rồi lại trở nên tục tằn, song cũng đầy rực rỡ, một thân quần áo màu sắc nổi bật, lại càng khiến lộ ra mấy phần khí thế sủng phi. Còn Ngụy hoàng đã biết thiên mệnh, do long thể bị bệnh, khí sắc không tốt, trên mặt đã mất đi nét tuổi trẻ, sáng bóng; thân hình của ông ta không còn cường tráng dũng mãnh như con mình nữa, nhưng dáng cao ngất hiện nay có thể nhìn ra tuổi trẻ trước đây cũng khôi ngô, cường tráng lắm.
Một mảng lá phong đỏ rực như lửa, cháy với khí thế bừng bừng. CẢ rừng phong này là cảnh kỳ lạ nhất của ngự hoa viên, thu va]f tới thì lá phong đã đỏ như lửa, nhìn rất hoàng tráng.
Ánh nắng chiều phía tây khiến lá như tấm vải đỏ, lại giống như cảnh ảo ảnh, khiến người ta nhìn say mê.
Từ lúc lá phong biến thành đỏ, tới khi lá phong rụng hóa thành bùn, ngụy hoàng ngày nào cũng tới ngự hoa viên ngắm phong, bất chấp cả mưa gió, ngoài lúc ốm đau nằm trên giường ra.
Thực rất có ít người biết hắn si mê phong đỏ có nguyên nhân, Thác Bạt Hoằng lại khó khăn biết được. Ngụy hoàng nhìn thấy cảnh sáng lạn kia, đỏ mắt, lá phong đỏ chói mắt, ánh mắt si mê, thần sắc yên tĩnh, như rơi vào nhớ nhung năm nào… Bỗng cặp mắt đục ngầu của hắn trợn to, nhìn chằm chằm nơ đó, trên mặt đan xen khiếp sợ, sốt ruột…
Lệ quý phi kinh hãi, “Bệ hạ, sao vậy/’
Hắn không tự chủ được đi qua, nàng ta lập tức đi theo, thấy ở dưới bóng cây phong đỏ rực ướt át xuất hiện một cô gái mặc đồ trắng. Cô gái mặc đồ trắng kia đang chậm rãi đi tới, tay áo tung bay, tóc đen bay lên, giồng như một u hồn đang phiêu lãng ở trong cây phong, lại càng giống một Cửu Thiên Huyền nữ phiêu lạ thế gian, chẳng nhiễm khói lửa nhân gian, lại đẹp lung linh trong suốt, cứ như mơ như thật vậy.
Cô gái áo trắng là người thế nào? Sao lại có thể xuất hiện ở giữa rừng phong đỏ chứ?
Nàng ta tiến cung, còn có chưởng sự cô cô chỉ điểm cho nàng ta; trong cung chỗ nào cũng đi qua cả, ngự hoa viên góc nào cũng đều đi hết, chỉ duy nhất có một chỗ không thể đặt chân tới, đó là rừng phong đỏ. Nàng ta có hỏi vì sao, Chưởng sự cô cô nói, đây là cung quy, nếu ngươi là người có lòng, sau ngày có một ngày dĩ nhiên sẽ được biết nguyên nhân trong đó.
Sau đó nàng ta đã hỏi thăm rất nhiều, quan sát kỹ, rốt cuộc biết được nội tình. Bệ hạ và Vương hoàng hậu mất sớm tình thâm sâu vô cùng, nhưng mà hồng nhan bạc mệnh, Vương hoàng hậu ở tận trong cung chưa tới năm năm thì qua đời. Vì thế bệ hạ không ra khỏi cung nửa tháng, suốt ngày ở trong điện mà nhớ tới hiền thê. Còn Vương hoàng hậu lúc còn sống thích nhất là rừng Phong đỏ, bệ hạ vì muốn giữ lại cảnh rừng Phong đỏ như cũ, nên hạ lệnh cấm bất luận kẻ nào đi vào, chỉ có để cho cung nhân chăm sóc hoa cỏ mới được vào.
Lệ quý phi bất giác cảm thán, bệ hạ thâm tình với Vương hoàng hậu như thế, hơn hai mươi năm nay, khiến ai cũng thổn thức, khiến ai cũng hâm mộ.
Tuy bệ hạ sủng ái không ít phi tần, nhưng mấy năm nay chưa từng sắc lập hoàng hậu. Nghe nói bệ hạ đã từng đồng ý với Vương hoàng hậu, cuộc đời này không lập hậu. Quả thật ông ta cũng không sắc lập hoàng hậu, điều này cho thấy ông ta rất sinh tình với người vợ đã mất.
Dĩ nhiên chuyện bí ẩn xưa của cung đình chỉ là tin vỉa hè, nàng ta cũng không dám hỏi thẳng bệ hạ, đây là nỗi đau vĩnh viễn của bệ hạ.
Từng có phi tần không ngăn được mồm hỏi chuyện cũ của bệ hạ, đêm đó đã bị ban thưởng đánh nặng, mất mạng ngay tại chỗ.
Hậu cung có thể không có hoàng hậu, cũng không thể không có người quản lý hậu cung. Dĩ vãng từng có năm sủng phi được quản lý hậu cung, nhưng đều mạnh mỏng qua đời, bởi vì, hậu cung là chiến trường không có bóng đao bóng kiếm, lại có giết chóc kinh người, âm mưu tàn nhẫn và đầy máu tươi.
Ngụy hoàng bước nhanh tới, đi vào rừng Phong đỏ, Lệ quý phi không dám đi vào, đứng ở bên ngoài đợi.
Thác Bạt Hoàng cũng dừng lại ở bên ngoài rừng Phong đỏ đợi, “Phụ hoàng, người tìm gì ạ?”
Ngụy hoàng đứng ở trong rừng, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng lại chỉ thấy có lửa phong đỏ rực mà chẳng thấy cô gái áo trắng kia đâu.
Đến cả chỉ có nhìn thoáng qua, ông ta cũng nhận ra, cô gái áo trắng này là người mà hơn hia mươi năm nhớ thương mong nhớ ngày đêm.
TRẫm luôn luôn đợi nàng ở đây, vì sao nàng lại không vào trong giấc mộng của trẫm chứ? Vì sao nàng ở trong rừng Phong đỏ sớm nở tối tàn mà lại chẳng thấy đâu?
“Phụ hoàng, gió to rồi, về đi ạ” thác Bạt Hoằng cất cao giọng nói.
“Mới rồi ngươi có thấy một cô gái áo trắng trong rừng không?” Lệ quý phi nhíu mày hỏi.
“Cô gái áo trắng ạ?” Hắn lắc đầu cười hồn nhiên, “Phụ hoàng bị bệnh, mắt không được tốt, hay cả quý phi cũng bị hoa mắt ạ?”
“Chắc là bản cung hoa mắt rồi” Nàng tâm niệm vừa động, bất luận nàng đó là ai, chỉ là không thể khiến cho bệ hạ nổi lên thích thú được.
Ngụy hoàng uể oải đi về, hỏi bọn hắn, “Mới rồi các ngươi có thấy một cô gái áo trắng đi qua không?”
Họ không hẹn mà cùng lắc đầu, Thác Bạt Hoằng nói kinh dị, “Phụ hoàng thấy có người trong rừng ạ?”
Ngụy hoàng không nói gì, nghĩ ngợi chút rồi trở về.
***
Thác BẠt Hoằng mới từ tẩm điện thiên tử đi ra, thì có cung nhân báo lại, bệ hạ gọi hắn quay lại. Trở lại tẩm điện phụ hoàng, hắn nói kính cẩn, ‘Phụ hoàng triệu nhi thần lại, có chuyện quan trọng gì cần sai bảo ạ?”
Ngụy hoàng ngồi trên giường, ánh mắt trầm tĩnh mà kiên quyết, “TRẫm xác thật nhìn thấy trong rừng Phong đỏ cứ một cô gái áo trắng đi qua, ngươi đi tra xem, là kẻ nào dám xông vào rừng phong đỏ”
“Vâng, nhi thần lập tức đi thăm dò xem sao ạ” Thác Bạt Hoằng đáp đầy sảng khoái.
“Âm Thầm điều tra nghe ngóng, đừng quấy nhiễu cung nhân” Ngụy hoàng dặn dò.
“Nhi thần biết rồi ạ. Phụ hoàng cứ yên yêm phó thác, nhi thần xin cáo lui”
“Đi thôi”
Từ tẩm điện đi ra, khóe môi Thác Bạt Hoằng chợt nhếch lên cười như có như không. Vòng vo vô số, vòng qua vòng lại, đi vào một cung thất hẻo lánh, hắn đẩy cửa vào, thấy người trong thất đang thay quần áo.
Nàng kinh hãi lườm người tới, rồi cứng đờ người, chỉ kịp dùng áo choàng nam tử khoác lên người che phong cảnh trước ngực, trên người chỉ còn có bộ tơ tằm bên trong. Màu tơ tằm này thêu đóa sen trắng, lại càng tôn lên nước da trắng như tuyết, thân thể như ngọc, khiến người ta nhìn mê hoài. Làn tóc đen như thác nước rơi xuống, phân tán chút trước ngực, lại lộ ra cánh tay trắng nõn nà, khiến người ta mê mẩn tâm hồn. Gương mặt trắng trang điểm nhẹ ló ra thanh nhã diễm lệ mị hoặc, đường nét mặt mũi tinh xảo, mặt mày như vẽ, mềm mại uyển chuyển nõn nà như trăng, khiến người ta cảm xúc dâng trào.