Chương 178. Con báo
Tẩm điện tràn ngập một mùi máu tanh nồng, đèn cung đình mờ nhạt soi cùng một chỗ khiến ở đó trở nên sáng như ban ngày. Bên cạnh giường có hai bà đỡ đang giúp Kiều thục phi rặn, bảo nàng cố sức rặn, cố dùng sức. Thị tì Vân Nhi Kiều thục phi đứng bên, cũng lo lắng động viên Kiều Thục phi, tay lo âu nắm chặt.
TRên giường, Kiều Thục phi giang đùi ngọc, gương mặt trắng nhợt đầy mồ hôi, đang cắn răng dùng sức.
“thục phi vất vả rồi, bệ hạ vẫn đang ở đại điện đó” Diệp vũ an ủi, “thục phi chịu khổ sở, bệ hạ sẽ ghi nhớ trong lòng”
“Bệ hạ….Ngươi đi nói với bệ hạ, bản cung tốt lắm…” Kiều thục phi nói xong lại lớn tiếng kêu to.
Diệp Vũ liếc mắt nhìn Vân Nhi một cái, rồi hướng về Ngụy hoàng ở đại điện bẩm tấu, “Bệ hạ, Thục phi tốt lắm, bà đỡ nói phụ nữ sinh sản đều vậy, không vội được. Chẳng bằng bệ hạ uống chén trà nóng trước, kiên nhẫn chờ, nốt tý lại vào xem tình hình thế nào”
Ngụy hoàng có vẻ an tâm, nghe theo đề nghị của nàng, An Thuận lập tức sai cung nhân đi pha trà. Nàng lại đi vào tẩm điện, cố chịu mùi màu tanh buồn nôn và tiếng kêu la như giết heo kia. Vân Nhi hỏi bà đỡ, “Hoàng tự sắp ra chưa?”
Hai bà đỡ liếc nhìn nhau, nhìn nàng ta gật đầu, Diệp Vũ biết thời khắc mấu chốt sắp xảy ra rồi.
Đột nhiên, một đám thịt chui ra từ giữa hai chân Kiều Thục phi, Vân Nhi cầm chiếc khăn lụa trong tay nhẹ nhàng bịt lên mũi Kiều Thục phi, rất nhanh, Kiều Thục phi vốn suy yếu đã hôn mê bất tỉnh. Một bà đỡ lanh chân lẹ tay ôm lấy đứa trẻ mới sinh, đặt vào trong một cái giỏ, dùng khăn trắng che lại, sau đó mang cái giỏ ra trước cửa sổ, giao cho một người đứng canh ở ngoài cửa sổ. Một bà đỡ khác mang theo một cái giỏ khác, lấy ra là một con báo con đầy máu, dùng tã lót đã chuẩn bị sẵn bọc vào.
Tất cả đã chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, giọng Vân Nhi kêu lên sợ hãi, kinh hoàng phá tan bóng đêm kinh hoàng. Diệp Vũ đi ra ngoài, Vân Nhi và hai bà đỡ cũng đi ra, quỳ gối trước ngự tiền, lạnh run lên.
Ngụy hoàng vui sướng đứng dậy, nhìn đám tã lót trên tay bà đỡ vui sướng hỏi, ‘Là hoàng tử hay công chúa?”
Ánh mắt chạm đến đám đen tuyền đầy máu trong tã lót, sinh nghi, nhíu chặt lại, “Đây là… cái gì thế?”
“Bệ hạ tha tội… Đây là do thục phi sinh ra ạ…” Bà đỡ nói lắp bắp trong mắt tràn ngập kinh hoàng.
“Vô liêm sỉ! Thục phi sinh ra là hoàng tử, công chúa chứ sao lại là con đen tuyền thế này được?” An Thuận khiển trách, “Vân Nhi, ngươi nói xem! Sao lại thế?”
“Bệ hạ, trong tay bà đỡ đang ôm chính là con Thục phi sinh ra đó ạ” Vân Nhi quỳ xuống đất nói, kinh hoàng mà thương tâm, “Nô tì thấy cái này… Cũng sợ quá, bởi vậy mới giật mình kêu to một tiếng…Mong bệ hạ thứ tội…”
“Bệ hạ thứ tội, tiểu nhân không làm lừa gạt, đây đúng là do Thục phi sinh ra…con báo ạ….” MỘt bà đỡ khác nói trầm ổn.
“Con báo sao?” An Thuận khiếp sợ, lớn tiêng quát, “thục phi sao có thể sinh ra con báo chứ? Hoang đường! mau mau khai ra, các ngươi đem con Thục phi đi đâu rồi?”
Nghe vậy, Ngụy hoàng khiếp sợ lìu lại sau, suýt ngã, không dám tin chuyện trước mắt…
Vân Nhi khóc nói, “Nô tì cũng không biết đây là có chuyện gì… Vì sao thục phi lại sinh ra một con báo chứ? Thục phi tốt bụng như vậy mà, sao có thể…”
An Thuận hỏi Diệp Vũ, “Ngươi luôn ở tại tẩm điện, tận mắt thấy, chuyện này đến tột cùng là sao?”
Diệp vũ ôm ngực, có vẻ như bị dọa không nhẹ, trong mắt đầy sợ hãi, “Bệ hạ, nô tì tận mắt nhìn thấy, Thục phi sinh ra không phải đứa trẻ mới sinh …mà là thứ trong tay bà đỡ…”
Ngụy hoàng như bị ai đó đấm mạnh một đấm, ngã ngồi xuống, trong mắt kinh hãi, e ngại, lại càng đầy khó hiểu. An Thuận thấy vậy, thì bảo hai thái y tới xem xem đến tột cùng có phải là con báo không. Hai thái y sau khi nhìn qua, vội bẩm báo trong tã lót đúng là có một con báo đang hấp hối.
Diệp Vũ nói, “Bệ hạ, Thục phi sức khỏe yếu đã ngất đi rồi, sau đó nên để thái y chẩn trị cho Thục phi đi ạ”
Ngụy hoàng bị một chuyện không thể tưởng tượng nổi đả kích khiến hoang mang lo sợ, cũng không muốn nhìn kỹ con báo con mèo kia. Trong lòng nàng khổ sở, cảm thấy bi ai thay ông ta, “Hay bệ hạ cứ về tẩm điện nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tới thăm thục phi. Ở đây đã có cung nhân hầu hạ, Thục phi không sao”
An Thuận cũng nói vậy rồi đỡ lấy ông ta rời khỏi điện Sương mai.
***
Kiều Thục phi sinh ra một con báo, chỉ trong một đêm mà đã lan truyền khắp hoàng cung. Diệp Vũ nghe nói, sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Thục phi nghe cung nhân nói đã ngất ngay tại chỗ.
Ngụy hoàng chấp nhận chuyện hoang đường này rồi, không hề khiếp sợ, cũng không còn thương tiếc Thục phi nữa mà chỉ thấy sỉ nhục.
Thử nghĩ mà coi, không có nam tử nào chấp nhận nổi đứa con mình là một con báo, huống chi lại là thiên tử chứ? Bởi vậy, ông ta cũng không tới điện Sương Mai an ủi Kiều Thục phi, mặc nàng ta tự sinh tự diệt.
Diệp Vũ cảm thán thật sâu, âm mưu thủ đoạn như thế thật ác độc.
Thác Bạt Hoằng đúng thật là lợi hại, không biết nghĩ thế nào mà lại bày ra chuyện nổi tiếng trong lịch sử “con báo đổi thái tử”, khiến cho Ngụy hoàng không còn tâm tư gì với Kiều Thục phi nữa, mặc nàng ta thất sủng từ nay về sau.
Còn hai bà đỡ kia, và Vân Nhi kia, đã bị hắn mua chuộc, chuyện sau này, hai bà đỡ kia sẽ bị diệt khẩu, Vân Nhi thì bị đưa tới một nơi rất xa, thậm chí có thể là bị giết diệt khẩu rồi cũng nê. Đây là chuyện xảy ra sau này, hắn sẽ sai người đi làm.
Hắn nói, Kiều Thục phi và Hàn vương có giao tình, loại bỏ Kiều thục phi, như chặt đứt Hàn vương một tay. Như vậy, Hàn Vương từ nay về sau sẽ không thu được chút tin tức nào trong hoàng cung nữa.
Ba ngày liên tục, Ngụy hoàng chẳng có tâm tình nào xử lý công vụ, cứ nghĩ tới chuyện này, thật ăn không trôi.
Diệp Vũ khuyên vài lần, bảo chuyện trên thế gian nhiều điều bất ngờ, cứ thả lỏng tinh thần, nghĩ thoáng hơn, bảo đây không phải là lỗi của Kiều Thục phi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng ông ta vẫn tâm tình ủ dột, mặt rồng ủ ê.
Ngày này nàng bảo sáng sớm mai nở cùng hắn đi dạo ngự hoa viên ngắm mai, hắn không nói gì.
Phía Bắc mùa đông đến sớm, cả ngự hoa viên to vậy mà thiếu sắc xanh, trước mắt hiu quạnh xơ xác tiêu điều hoang vu. Chỉ có mấy gốc mai sớm nở nụ, khiến cho một góc vườn hoang tàn có chút ánh sáng vàng le lói, cứ như trên quần áo xám trắng xen lẫn chút vàng tráng lệ vậy khiến cho tinh thần người ta rung lên; đóa hoa kia, như đứa trẻ mới sinh có da có thịt vậy, mềm nõn, uyển chuyển đáng yêu.
“Bệ hạ, chuyện đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, lấy quốc sự làm trọng, long thể làm trọng” Nàng lại khuyên nhủ, “Dân làm trọng, xã tắc xếp thứ hai, quân nhẹ hơn. Bệ hạ yêu dân như con, con dân Đại Ngụy không thể không có bệ hạ, các nơi trong cả nước còn đang đợi bệ hạ trổ tài đó, có đúng không?”
“Ngươi nói đúng, trẫm không thể vì một phi tử mà lại khiến cho thần dân không để ý” Ngụy hoàng nói thoải mái, “Dân làm trọng, xã tắc đứng thư hai, quân nhẹ hơn. Nói đúng lắm”
“Bệ hạ quá khen” Diệp Vũ nói thản nhiên.
“Huyên Nhi, nếu nàng được học hành, chắc không kèm nam nhi đâu” Ông ta cười vang nói.
“Nô tì chỉ là giới nữ lưu, sao hiểu được đạo trị quốc chứ ạ? NÔ tì đi theo bệ hạ anh minh thần võ, mới học được chút, vừa rồi là nói năng vớ vẩn thôi ạ”
Với sự khiêm tốn và giấu diếm của nàng, ông ta rất thích thú, cười sang sảng lan truyền khắp. Bỗng ở ngự hoa viên vang lên một tiếng kêu thê lương, “Bệ hạ….bệ hạ…” Cả hai cùng quay lại nhìn, Kiều thục phi chạy tới, cứ như đã xảy ra chuyện gì lớn vậy. Nàng ta không trang điểm phấn son, tóc tai rối tung, mặc bộ quần áo bên trong màu tím, bên ngoài khoác áo mềm mỏng, giữa trời đông thế này nhìn có vẻ mỏng manh. Diệp Vũ nhìn ông ta, ông ta cũng không có ý lên đón, thờ ơ.
Kiều Thục phi đang thời kỳ ở cữ mới có mấy ngày, sao có thể đi ra hứng gió chứ? Chẳng phải muốn chết sao?
Đang chạy nàng ta bỗng ngã xuống đất, lại lập tức bò dậy, chạy vội tới quỳ xuống trước mặt Ngụy hoàng, tay kéo áo vàng của ông ta, mày cau nhanh, khuôn mặt tái nhợt đầy đau xót, nói thê lương, “Bệ hạ, nô tì sinh ra là trẻ con, không phải con báo… xin bệ hạ minh xét…”
Có hai cung nữ đi sau, các nàng ta thấy chủ tử quỳ xuống trên mặt đất, cũng cùng quỳ xuống theo.
“Ngươi đang thời kỳ ở cữ, chạy ra đây làm gì?” Ngụy hoàng lạnh giọng hỏi.
“Bệ hạ, nô tì làm sao mà sinh ra một con báo chứ? NÔ tì không tin…” Kiều thục phi khóc thống khổ, khiến người ta cảm động lây, “Đó là đứa con của bệ hạ mà, sao lại là con báo được chứ… Xin bệ hạ hãy làm chủ cho nô tì…”
“Trẫm tận mắt nhìn thấy, còn giả nữa sao?’ Ánh mắt ông phát lạnh, thấy nàng ta khóc lóc ầm ĩ ở ngự hoa viên, lại còn cãi, chẳng những không lấy được sự đồng tình mà ngược lại càng cảm thấy phản cảm với nàng ta hơn.
“Không phải…Nhất định có kẻ hãm hại nô tì… Nhất định có kẻ đã ôm con của nô tì đi, rồi lấy con báo thay thế…” Nàng ta lo lắng không yên nói đầy bất lực, “Bệ hạ, đó là đứa nhỏ của người kia mà, bệ hạ không thể để người ta mưu hại con nô tì được…”
“Đỡ Thục phi về tẩm điện!” Ngụy hoàng ra lệnh, trong giọng nói tràn ngập lửa giận. Hai cung nữ vội vã tới đỡ Kiều Thục phi, nàng ta lại đẩy mạnh các nàng ấy ra, ánh mắt chuyển sang Diệp Vũ, trong nháy mắt đã trở nên oán hận, âm độc, “Nhất định là ngươi! Lúc ấy ngươi cũng ở trong tẩm điện của bản cung, nhất định là ngươi đã âm trầm giở trò quỷ rồi…”
Lời vừa dứt, nàng ta nhào lại, cứ như muốn xé nát kẻ thù ra vậy, ánh mắt đầy oán hận. Chuyện này xảy ra quá nhanh, ai cũng không ngờ tới nàng ta như một người đàn bà đanh đá nhào lại. Diệp Vũ cũng không phản ứng kịp, hai má đã trúng một cái tát của nàng ta, nhưng sức không lớn nên cũng không đau lắm.
Diệp Vũ là cung nữ, dĩ nhiên không thể đánh lại, Kiều thục phi thừa thắng xông tới, túm chặt tóc nàng, “Đem đứa bé trả lại cho bản cung… Con tiện nhân, mang đứa bé trả lại cho bản cung…”
Đau quá! Diệp vũ vẫn không đánh lại, chỉ là mày càng cau chặt hơn.
Tẩm điện tràn ngập một mùi máu tanh nồng, đèn cung đình mờ nhạt soi cùng một chỗ khiến ở đó trở nên sáng như ban ngày. Bên cạnh giường có hai bà đỡ đang giúp Kiều thục phi rặn, bảo nàng cố sức rặn, cố dùng sức. Thị tì Vân Nhi Kiều thục phi đứng bên, cũng lo lắng động viên Kiều Thục phi, tay lo âu nắm chặt.
TRên giường, Kiều Thục phi giang đùi ngọc, gương mặt trắng nhợt đầy mồ hôi, đang cắn răng dùng sức.
“thục phi vất vả rồi, bệ hạ vẫn đang ở đại điện đó” Diệp vũ an ủi, “thục phi chịu khổ sở, bệ hạ sẽ ghi nhớ trong lòng”
“Bệ hạ….Ngươi đi nói với bệ hạ, bản cung tốt lắm…” Kiều thục phi nói xong lại lớn tiếng kêu to.
Diệp Vũ liếc mắt nhìn Vân Nhi một cái, rồi hướng về Ngụy hoàng ở đại điện bẩm tấu, “Bệ hạ, Thục phi tốt lắm, bà đỡ nói phụ nữ sinh sản đều vậy, không vội được. Chẳng bằng bệ hạ uống chén trà nóng trước, kiên nhẫn chờ, nốt tý lại vào xem tình hình thế nào”
Ngụy hoàng có vẻ an tâm, nghe theo đề nghị của nàng, An Thuận lập tức sai cung nhân đi pha trà. Nàng lại đi vào tẩm điện, cố chịu mùi màu tanh buồn nôn và tiếng kêu la như giết heo kia. Vân Nhi hỏi bà đỡ, “Hoàng tự sắp ra chưa?”
Hai bà đỡ liếc nhìn nhau, nhìn nàng ta gật đầu, Diệp Vũ biết thời khắc mấu chốt sắp xảy ra rồi.
Đột nhiên, một đám thịt chui ra từ giữa hai chân Kiều Thục phi, Vân Nhi cầm chiếc khăn lụa trong tay nhẹ nhàng bịt lên mũi Kiều Thục phi, rất nhanh, Kiều Thục phi vốn suy yếu đã hôn mê bất tỉnh. Một bà đỡ lanh chân lẹ tay ôm lấy đứa trẻ mới sinh, đặt vào trong một cái giỏ, dùng khăn trắng che lại, sau đó mang cái giỏ ra trước cửa sổ, giao cho một người đứng canh ở ngoài cửa sổ. Một bà đỡ khác mang theo một cái giỏ khác, lấy ra là một con báo con đầy máu, dùng tã lót đã chuẩn bị sẵn bọc vào.
Tất cả đã chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, giọng Vân Nhi kêu lên sợ hãi, kinh hoàng phá tan bóng đêm kinh hoàng. Diệp Vũ đi ra ngoài, Vân Nhi và hai bà đỡ cũng đi ra, quỳ gối trước ngự tiền, lạnh run lên.
Ngụy hoàng vui sướng đứng dậy, nhìn đám tã lót trên tay bà đỡ vui sướng hỏi, ‘Là hoàng tử hay công chúa?”
Ánh mắt chạm đến đám đen tuyền đầy máu trong tã lót, sinh nghi, nhíu chặt lại, “Đây là… cái gì thế?”
“Bệ hạ tha tội… Đây là do thục phi sinh ra ạ…” Bà đỡ nói lắp bắp trong mắt tràn ngập kinh hoàng.
“Vô liêm sỉ! Thục phi sinh ra là hoàng tử, công chúa chứ sao lại là con đen tuyền thế này được?” An Thuận khiển trách, “Vân Nhi, ngươi nói xem! Sao lại thế?”
“Bệ hạ, trong tay bà đỡ đang ôm chính là con Thục phi sinh ra đó ạ” Vân Nhi quỳ xuống đất nói, kinh hoàng mà thương tâm, “Nô tì thấy cái này… Cũng sợ quá, bởi vậy mới giật mình kêu to một tiếng…Mong bệ hạ thứ tội…”
“Bệ hạ thứ tội, tiểu nhân không làm lừa gạt, đây đúng là do Thục phi sinh ra…con báo ạ….” MỘt bà đỡ khác nói trầm ổn.
“Con báo sao?” An Thuận khiếp sợ, lớn tiêng quát, “thục phi sao có thể sinh ra con báo chứ? Hoang đường! mau mau khai ra, các ngươi đem con Thục phi đi đâu rồi?”
Nghe vậy, Ngụy hoàng khiếp sợ lìu lại sau, suýt ngã, không dám tin chuyện trước mắt…
Vân Nhi khóc nói, “Nô tì cũng không biết đây là có chuyện gì… Vì sao thục phi lại sinh ra một con báo chứ? Thục phi tốt bụng như vậy mà, sao có thể…”
An Thuận hỏi Diệp Vũ, “Ngươi luôn ở tại tẩm điện, tận mắt thấy, chuyện này đến tột cùng là sao?”
Diệp vũ ôm ngực, có vẻ như bị dọa không nhẹ, trong mắt đầy sợ hãi, “Bệ hạ, nô tì tận mắt nhìn thấy, Thục phi sinh ra không phải đứa trẻ mới sinh …mà là thứ trong tay bà đỡ…”
Ngụy hoàng như bị ai đó đấm mạnh một đấm, ngã ngồi xuống, trong mắt kinh hãi, e ngại, lại càng đầy khó hiểu. An Thuận thấy vậy, thì bảo hai thái y tới xem xem đến tột cùng có phải là con báo không. Hai thái y sau khi nhìn qua, vội bẩm báo trong tã lót đúng là có một con báo đang hấp hối.
Diệp Vũ nói, “Bệ hạ, Thục phi sức khỏe yếu đã ngất đi rồi, sau đó nên để thái y chẩn trị cho Thục phi đi ạ”
Ngụy hoàng bị một chuyện không thể tưởng tượng nổi đả kích khiến hoang mang lo sợ, cũng không muốn nhìn kỹ con báo con mèo kia. Trong lòng nàng khổ sở, cảm thấy bi ai thay ông ta, “Hay bệ hạ cứ về tẩm điện nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tới thăm thục phi. Ở đây đã có cung nhân hầu hạ, Thục phi không sao”
An Thuận cũng nói vậy rồi đỡ lấy ông ta rời khỏi điện Sương mai.
***
Kiều Thục phi sinh ra một con báo, chỉ trong một đêm mà đã lan truyền khắp hoàng cung. Diệp Vũ nghe nói, sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Thục phi nghe cung nhân nói đã ngất ngay tại chỗ.
Ngụy hoàng chấp nhận chuyện hoang đường này rồi, không hề khiếp sợ, cũng không còn thương tiếc Thục phi nữa mà chỉ thấy sỉ nhục.
Thử nghĩ mà coi, không có nam tử nào chấp nhận nổi đứa con mình là một con báo, huống chi lại là thiên tử chứ? Bởi vậy, ông ta cũng không tới điện Sương Mai an ủi Kiều Thục phi, mặc nàng ta tự sinh tự diệt.
Diệp Vũ cảm thán thật sâu, âm mưu thủ đoạn như thế thật ác độc.
Thác Bạt Hoằng đúng thật là lợi hại, không biết nghĩ thế nào mà lại bày ra chuyện nổi tiếng trong lịch sử “con báo đổi thái tử”, khiến cho Ngụy hoàng không còn tâm tư gì với Kiều Thục phi nữa, mặc nàng ta thất sủng từ nay về sau.
Còn hai bà đỡ kia, và Vân Nhi kia, đã bị hắn mua chuộc, chuyện sau này, hai bà đỡ kia sẽ bị diệt khẩu, Vân Nhi thì bị đưa tới một nơi rất xa, thậm chí có thể là bị giết diệt khẩu rồi cũng nê. Đây là chuyện xảy ra sau này, hắn sẽ sai người đi làm.
Hắn nói, Kiều Thục phi và Hàn vương có giao tình, loại bỏ Kiều thục phi, như chặt đứt Hàn vương một tay. Như vậy, Hàn Vương từ nay về sau sẽ không thu được chút tin tức nào trong hoàng cung nữa.
Ba ngày liên tục, Ngụy hoàng chẳng có tâm tình nào xử lý công vụ, cứ nghĩ tới chuyện này, thật ăn không trôi.
Diệp Vũ khuyên vài lần, bảo chuyện trên thế gian nhiều điều bất ngờ, cứ thả lỏng tinh thần, nghĩ thoáng hơn, bảo đây không phải là lỗi của Kiều Thục phi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng ông ta vẫn tâm tình ủ dột, mặt rồng ủ ê.
Ngày này nàng bảo sáng sớm mai nở cùng hắn đi dạo ngự hoa viên ngắm mai, hắn không nói gì.
Phía Bắc mùa đông đến sớm, cả ngự hoa viên to vậy mà thiếu sắc xanh, trước mắt hiu quạnh xơ xác tiêu điều hoang vu. Chỉ có mấy gốc mai sớm nở nụ, khiến cho một góc vườn hoang tàn có chút ánh sáng vàng le lói, cứ như trên quần áo xám trắng xen lẫn chút vàng tráng lệ vậy khiến cho tinh thần người ta rung lên; đóa hoa kia, như đứa trẻ mới sinh có da có thịt vậy, mềm nõn, uyển chuyển đáng yêu.
“Bệ hạ, chuyện đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, lấy quốc sự làm trọng, long thể làm trọng” Nàng lại khuyên nhủ, “Dân làm trọng, xã tắc xếp thứ hai, quân nhẹ hơn. Bệ hạ yêu dân như con, con dân Đại Ngụy không thể không có bệ hạ, các nơi trong cả nước còn đang đợi bệ hạ trổ tài đó, có đúng không?”
“Ngươi nói đúng, trẫm không thể vì một phi tử mà lại khiến cho thần dân không để ý” Ngụy hoàng nói thoải mái, “Dân làm trọng, xã tắc đứng thư hai, quân nhẹ hơn. Nói đúng lắm”
“Bệ hạ quá khen” Diệp Vũ nói thản nhiên.
“Huyên Nhi, nếu nàng được học hành, chắc không kèm nam nhi đâu” Ông ta cười vang nói.
“Nô tì chỉ là giới nữ lưu, sao hiểu được đạo trị quốc chứ ạ? NÔ tì đi theo bệ hạ anh minh thần võ, mới học được chút, vừa rồi là nói năng vớ vẩn thôi ạ”
Với sự khiêm tốn và giấu diếm của nàng, ông ta rất thích thú, cười sang sảng lan truyền khắp. Bỗng ở ngự hoa viên vang lên một tiếng kêu thê lương, “Bệ hạ….bệ hạ…” Cả hai cùng quay lại nhìn, Kiều thục phi chạy tới, cứ như đã xảy ra chuyện gì lớn vậy. Nàng ta không trang điểm phấn son, tóc tai rối tung, mặc bộ quần áo bên trong màu tím, bên ngoài khoác áo mềm mỏng, giữa trời đông thế này nhìn có vẻ mỏng manh. Diệp Vũ nhìn ông ta, ông ta cũng không có ý lên đón, thờ ơ.
Kiều Thục phi đang thời kỳ ở cữ mới có mấy ngày, sao có thể đi ra hứng gió chứ? Chẳng phải muốn chết sao?
Đang chạy nàng ta bỗng ngã xuống đất, lại lập tức bò dậy, chạy vội tới quỳ xuống trước mặt Ngụy hoàng, tay kéo áo vàng của ông ta, mày cau nhanh, khuôn mặt tái nhợt đầy đau xót, nói thê lương, “Bệ hạ, nô tì sinh ra là trẻ con, không phải con báo… xin bệ hạ minh xét…”
Có hai cung nữ đi sau, các nàng ta thấy chủ tử quỳ xuống trên mặt đất, cũng cùng quỳ xuống theo.
“Ngươi đang thời kỳ ở cữ, chạy ra đây làm gì?” Ngụy hoàng lạnh giọng hỏi.
“Bệ hạ, nô tì làm sao mà sinh ra một con báo chứ? NÔ tì không tin…” Kiều thục phi khóc thống khổ, khiến người ta cảm động lây, “Đó là đứa con của bệ hạ mà, sao lại là con báo được chứ… Xin bệ hạ hãy làm chủ cho nô tì…”
“Trẫm tận mắt nhìn thấy, còn giả nữa sao?’ Ánh mắt ông phát lạnh, thấy nàng ta khóc lóc ầm ĩ ở ngự hoa viên, lại còn cãi, chẳng những không lấy được sự đồng tình mà ngược lại càng cảm thấy phản cảm với nàng ta hơn.
“Không phải…Nhất định có kẻ hãm hại nô tì… Nhất định có kẻ đã ôm con của nô tì đi, rồi lấy con báo thay thế…” Nàng ta lo lắng không yên nói đầy bất lực, “Bệ hạ, đó là đứa nhỏ của người kia mà, bệ hạ không thể để người ta mưu hại con nô tì được…”
“Đỡ Thục phi về tẩm điện!” Ngụy hoàng ra lệnh, trong giọng nói tràn ngập lửa giận. Hai cung nữ vội vã tới đỡ Kiều Thục phi, nàng ta lại đẩy mạnh các nàng ấy ra, ánh mắt chuyển sang Diệp Vũ, trong nháy mắt đã trở nên oán hận, âm độc, “Nhất định là ngươi! Lúc ấy ngươi cũng ở trong tẩm điện của bản cung, nhất định là ngươi đã âm trầm giở trò quỷ rồi…”
Lời vừa dứt, nàng ta nhào lại, cứ như muốn xé nát kẻ thù ra vậy, ánh mắt đầy oán hận. Chuyện này xảy ra quá nhanh, ai cũng không ngờ tới nàng ta như một người đàn bà đanh đá nhào lại. Diệp Vũ cũng không phản ứng kịp, hai má đã trúng một cái tát của nàng ta, nhưng sức không lớn nên cũng không đau lắm.
Diệp Vũ là cung nữ, dĩ nhiên không thể đánh lại, Kiều thục phi thừa thắng xông tới, túm chặt tóc nàng, “Đem đứa bé trả lại cho bản cung… Con tiện nhân, mang đứa bé trả lại cho bản cung…”
Đau quá! Diệp vũ vẫn không đánh lại, chỉ là mày càng cau chặt hơn.