Bạo Quân Độc Sủng

Chương 179.2

Chương 179 (2)

“Vương gia, trong cung lớn như vậy, cung thất lại quá nhiều, biết tìm thế nào đây/’ An Thuận lo lắng nói.

“Cố sức đi tìm bằng được”

Thác Bạt Hoằng nhìn sắc trời, biết qua nửa canh giờ nữa thì trời tối, vậy càn khó tìm người hơn. Vũ Nhi, nàng ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hắn ngoắc một thị vệ lại gần, nói hai ba câu bên tai thị vệ, sau đó thị vệ liền chạy đi. An Thuận nói, “Vương gia, hay đi chung quanh tìm xem sao?”

“Đừng vội, trước đợi tin đã” Thác Bạt Hoằng nhìn chân trời phía xa xa,. Ánh mắt nặng nề, chậm rãi nhắm lại.

“Nô tài xin nghe vương gia”

An Thuận chưa bao giờ giống như hôm nay chẳng có chủ ý gì, bởi Diệp Huyên là người quan trọng trong lòng Ngụy hoàng, không thể qua loa được. Nếu có chút sơ xuất gì, vậy cũng chẳng phải là chuyện đùa.

Chẳng bao lâu thị vệ kia trở về bẩm báo, Thác Bạt Hoằng nghe xong, thần sắc biến đổi, “An công công, theo bổn vương đi tìm người”

An Thuận thấy hắn đi như chạy, ngây ngẩn ngơ ngác một lúc mới chạy đuổi theo. Thác Bạt Hoằng trong đầu đều là hình ảnh đáng sợ, lo âu, vội vàng. Vũ Nhi, nàng ngàn lần đừng có việc gì nhá… Vũ Nhi.. Nếu như thác Bạt Thao xuống tay với nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!

Mỗi một nới hẻo lánh trng cung đều là nơi dễ dàng cho người ta dấu người, chỉ là không tìm thấy nàng. Làm sao đây?

Tim hắn co bóp thành một dúm, cứ như có bàn tay vô hình nào đó bóp trái tim hắn, ra sức bóp nắn, chà đạp thoải mái, hắn gần như thở không nổi… Lại không tìm thấy nàng, hắn sẽ điên lên mất…

Rốt cuộc tới một cung điện ẩm thấp đổ nát, hắn đá văng cửa thấy trên nền có một người nằm, trên có vết máu. Hắn khiếp sợ lại vui sướng, thấy đúng thật là Vũ Nhi, lập tức ôm lấy nàng, gọi hai tiếng nhưng nàng chẳng có phản ứng gì, bất tỉnh nhân sự.

An Thuận tiến vào thấy tai trái của nàng, trên mặt đều có máu, lập tức nói ngay, “Vương gia, mau mau mang nàng về điện thừa tư”

Thác Bạt Hoằng ôm lấy nàng, chạy nhanh vội vàng. An Thuận chạy theo sau, sai cung nhân đi ngự thư phòng bẩm tấu với bệ hạ, truyền thái y.

Vũ Nhi, nàng đừng có việc gì đó… Vũ Nhi, là ta không tốt, quá sơ xuất…

Nửa đường, Diệp Vũ tỉnh lại thấy Thác Bạt Hoằng ôm mình chạy bất giác nghĩ ngợi, nếu là Minh Phong thì tốt biết bao.

Khuôn mặt hắn cau chặt lại, trong mắt lộ ra thân thiết lo âu, nàng nhớ ra, từ Dương Châu về Kim Lăng không lâu, có một lần Minh Phong cũng ôm nàng thế này, cũng nghênh ngang đi trên đường về điện Trừng Tâm… Khi đó tuy giữa họ có oán khí, có thương tích, nhưng hiện giờ nhớ lại, thì ra lại đẹp như thế… Người yêu nhau chỉ cần một chỗ, bất luận là ngọt ngào hay đau đớn đều là cam tâm tình nguyện, đều tốt đẹp cả…

Trở lại điện thừa tư, hắn đặt nàng lên ghế, quan tâm hỏi han, “nàng cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”

An Thuận thấy cảnh này bỗng cảm thấy kỳ lạ, vì sao Tề Vương lại quan tâm tới Diệp Huyên như vậy chứ?

“Tạ Vương gia quan tâm, nô tì không sao” Nàng nhận thấy ánh mắt khác thường của An Thuận, nói xa cách, “Vương gia, ta không sao..”

“Nàng bảo không sao là sao? Trên mặt nàng đều là máu, lúc nào thái y tới, xem kỹ cho ngươi là được” An Thuận hỏi kỳ lạ, “Làm sao ngươi lại tới chỗ đó hả? Sao có thể té xỉu ở đó chứ?”

“Đau đầu quá,…” Diệp Vũ ôm đầu, mày cau chặt lại. An Thuận không hỏi nữa, Thác Bạt Hoằng bảo hắn rót cho vũ Nhi một chén trà nóng cho nàng uống, hắn liền đi.

SÁt khí ngập tràn trong mắt Thác Bạt Hoằng, hạ giọng hỏi, “Là Hàn Vương hả?”

Nàng gật đầu, “Trước đừng nói với bệ hạ, không có bằng chứng, chẳng làm gì được hắn đâu”

Thật không thoải mái tý nào, tai trái ong ong, nghe không rõ người khác nói, đầu cũng choáng váng, một chưởng của Thác Bạt Thao kia quá nặng.

An Thuận bưng chén trà trở lại, nàng vừa uống một ngụm, Ngụy hoàng đã vội vã về.

Mọi người hành lễ, nàng đang định xuống giướng, ông ta bước nhanh tới ngăn lại, trước mắt lo âu, “Ngươi ngồi đi” Thấy tai trái, trên mặt nàng nhiễm máu đỏ đập vào mắt, ông ta lập tức tức giận, hỏi, “Bị thương ở đâu? Ai đánh ngươi thành như vậy hả?”

“Bệ hạ, nô tì khó chịu lắm… Chẳng nghe rõ bệ hạ nói gì cả…” Diệp Vũ vốn đã khó chịu sẵn, giả vờ đứng lên vô cùng thuần thục, “Bệ hạ, tai trái của nô tì không nghe được rồi, hẳn là tật cũ lại tái phát”

“Thái y đâu? Sao thái y còn chưa tới hả?” Ngụy hoàng sốt ruột kêu lên.

“Thái y tới ròi” An Thuận thấy Lâm thái y đang vội vàng chạy rời.

***

Sau khi Lâm Thái y chẩn trị xong, bẩm tấu, “Bệ hạ, tai trái của Diệp cô nương không nghe được là do tật cũ, lần này bị người ta dùng một chưởng tát mạnh, dẫn tới tật cũ tái phát, tai trái Diệp cô nương mới chảy máu, đầu váng mắt hoa. Vi thần sẽ viết phương thuốc, uống trong vòng tám ngày thì sẽ khỏi ạ”

Ngụy hoàng hỏi đầy thương cảm, “Tai trái nàng ấy không nghe được, có thể trị được không?”

Lâm thái y đáp, “Tai trái không nghe thấy cứ như người còn một chân vậy, rốt cuộc chẳng hơn, vi thần không có khả năng chữa khỏi”

Thực ra Ngụy hoàng cũng biết người bị điếc tai không thể có khả năng nghe được thanh âm nữa, nhưng ông vẫn cứ muốn hỏi một câu, Nàng ấy chỉ còn có tai phải là nghe được, chẳng trách có lúc ông cảm thấy nàng nghe không rõ lắm, thật tiếc quá.

Lâm thái y cáo lui, An Thuận sai cung nhân cùng hắn về ngự hiệu thuốc lấy thuốc. Diệp Vũ mỉm cười nói, “Bệ hạ, nô tì quen rồi, không có bệnh nặng gì. Tạ bệ hạ quan tâm.

“Tai trái ngươi không nghe thấy, vì sao không nói cho trẫm biết?” Giọng Ngụy hoàng đầy trách móc.

“Nô tỳ bệnh là việc nhỏ, trong lòng bệ hạ nên nghĩ tới là chuyện quốc gia đại sự mới đúng ạ”

“Phụ hoàng, Diệp cô nương tính tình sảng khoái, phụ hoàng đừng lo lắng quá mức” Thác Bạt Hoằng cười nói, thấy phụ hoàng đối đãi nàng tốt như thế, trong lòng hơi khó chịu.

“Đúng rồi, ngươi tìm được nàng ấy ở đâu thế?” Ngụy hoàng bỗng dưng nhớ tới việc này, trên nàng còn rõ năm dấu tay, chắc chắn là bị nam tử ra tay đánh nặng rồi.

“Bệ hạ, chuyện này đừng truy cứu nữa được không, nô tì không sao là tốt rồi, có được không?” Nàng tha thiết khẩn cầu, “Bệ hạ không truy cứu xax đã là phúc của nô tì rồi ạ”

“Được, ngươi đi về nghỉ trước đi, nhiều ngày nữa không cần tới hầu hạ” Hắn xoa xoa tay nàng sia hia cung nữ đỡ nàng trở về, cố gắng chăm sóc chiếu cố nàng ăn uống ngủ nghỉ mấy ngày tới.

Trước khi rời đi, Diệp Vũ quay đầu lại, ý báo Thác Bạt Hoằng không cần khai ra Thác Bạt Thao. Ngụy hoàng ngồi xuống, nhìn con với ánh mắt lạnh sắc, “Ngươi tìm được nàng ở đâu?”

Thác Bạt Hoằng đáp, “Ở tại một cung thất vô cùng hẻo lánh, lúc nhi thần tìm được Diệp cô nương, nàng ấy đã bất tỉnh nhân sự, không có một ai bên cạnh”

An Thuận trở lại đại điện, bẩm, “Bệ hạ, nô tài nghĩ tới, có kẻ mưu hại Diệp cô nương, chỉ là không có gan hạ độc thủ thôi”

“Phụ hoàng nếu nàng ấy nói không truy cứu nữa, chẳng bằng…” Thác Bạt Hoằng nói đầy khó xử.

“Người biết cái gì, cứ việc nói” Mặt ngụy hoàng vốn đã đen kịt, giờ bị người ta làm tức giận trông càng âm u đáng sợ hơn.

“Nhi thần lúc tìm thấy Diệp Huyên, vô ý thấy Nhị hoàng huynh ở gần bên cung thất cạnh đó” Thác Bạt Hoằng lựa từ cẩn thận, “Nhi thần biết phụ hoàng luôn coi trọng hoàng huynh, bởi vậy, nhi thần chỉ là bẩm báo chi tiết, không dám đoán mò”

“Nô tài lại không phát hiện ra…” An Thuận nói đầy ngạc nhiên.

“Lúc ấy An công công đang nhìn đi nơi khác, bởi vậy không nhìn thấy” Thác Bạt Hoằng giải thích đầy thong dong.

Ngụy hoàng ánh mắt sắc như đao, “Theo ý ngươi, Hàn vương có hiềm nghi?”

Thác Bạt Hoằng cố ý lấp la lấp lửng, “Nhi thần thật chẳng dám đoán gì cả, chẳng qua là…” Ngụy hoàng giận nói, “có chuyện cứ nói”

Thác Bạt Hoằng nói nặng nề, “Nhi thần ngu ngốc, Kiều Thục phi nhận định Diệp Huyên mưu hại nàng ấy, lấy con báo đổi hoàng tử. Mà Nhị hoàng huynh lúc nào cũng có giao tình với Kiều Thục phi, chắc Nhị hoàng huynh cũng muốn biết rõ chuyện Kiều Thục phi sinh con báo nên mới ép hỏi Diệp Huyên”

An Thuận nói phụ họa theo, “Bệ hạ, Vương gia nói như vậy nghe cũng có lý lắm ạ”

Ánh mắt Ngụy hoàng trấn định, hơi chút suy nghĩ. Thác Bạt Hoằng biết lời nói này đã được phụ hoàng để ý, nội tâm thấy thoải mái khá nhiều. Kể từ đó, phụ hoàng sẽ có vài phần nghi kỵ và ghét cay ghét đắng với Hàn Vương.

***

Nghỉ ngơi một ngày, tai trái Diệp Vũ cũng đỡ hơn chút, không còn chảy máu nữa. Ban đêm, cung nữ phụng chỉ hầu hạ nàng sớm đã về nghỉ, nàng cũng nằm xuống ngủ. Bỗng nàng nghe loáng thoáng có tiếng động ở cửa sổ, lập tức đứng dậy đi qua, khách không mời mà đến là Thác Bạt Hoằng.

Trên bàn có ánh nến u ám, lại có thêm hắn nên tối hơn. Hắn bước nhẹ tới, ngồi xuống mép giường, ngăn nàng xuống, “Nàng cứ nằm đi”

“Có việc gì thế?” Nàng bất giác oán thầm, không có việc gì thì chạy tới đây làm gì chứ, “Lên núi cao sẽ gặp được mãnh hổ, Vương gia đừng có đến nữa”

“Nàng lo lắng cho ta à?” Hắn cười mờ ám.

“Ai lo lắng cho huynh chứ!” Nàng tức giận lườm hắn.

Mặt Thác Bạt Hoằng bỗng trở nên lạnh trầm, đôi mắt cũng đen sẫm lại, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú. Diệp Vũ thấy hắn nhìn như thế thì ngượng gùng, láng tránh ánh mắt hắn, tim nảy lụp bụp.

“Nhị hoàng huynh chính là đánh nàng một cái tát sao?”

“Vâng” Nàng nói đầy tự trách, “Cũng do ta không tự lo cho bản thân…”

Hắn cầm tay nàng, ‘Ta sẽ tìm người âm thầm bảo vệ nàng”

Nàng không trang điểm phấn son, tóc đen rủ xuống dáng người thanh tú, càng tăng thêm mảnh mai quyến rũ, khiến tim người ta đập thình thịch.

Tim Diệp vũ nhảy dựt lên, rút tay ra, “Được, ta muốn nghỉ ngơi”

Con ngươi đen nháy của Thác Bạt Hoằng lóe sáng nóng rực, cất tiếng khàn khàn, “Vũ Nhi…”

“Thừa dịp ta dưỡng thương mấy ngày, không cần phải hầu hạ phụ hoàng huynh, Vương gia có nên an bài ta ra cung gặp Minh Phong không đây?” Nàng suýt nữa thì quên mất việc này.

“Nàng vết thương chưa lành, sao có thể ra cung được?” Hắn bực mình, trong lòng hắn đều ngập tràn là nàng, mà trong lòng nàng thì lại ngập tràn người khác.

“Thế nào không thể chứ? Ta đây thì không sao, chẳng bằng nhân cơ hội ra cung” Nàng kiên định yêu cầu, “Ngày mai ta muốn gặp Minh Phong!”

Vốn hắn định an bài cho nàng gặp Sở Minh Phong hai ngày sau, không ngờ nàng lại đưa ra việc này, còn tưởng lần này có thể không cho họ gặp lại nhau nữa, nàng nói đầy nghiêm khắc, quyết không nhượng bộ. Hắn đành phải nói hai ngày sau mang nàng ra cung, nàng mới không nháo thêm nữa.

Diệp Vũ uống thuốc xong, buồn ngủ, đuổi hắn đi, hắn cũng không đi, Nhưng thật sự mệt quá, nàng mơ màng ngủ thiếp đi.

Thác Bạt Hoằng ôm lấy nàng, để cho nàng nằm thoải mái, lại sửa gọn chăn đắp cho nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má tuyết trắng của nàng, sóng tình nổi lên trong cơ thể… Nhìn nàng ngủ say, thật sự muốn hôn gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết này, để thỏa nỗi khổ tương tư… Hắn đã làm vậy, cúi người xuống, hôn nhẹ lên mắt nàng, mũi, môi, cằm… Mềm nhẹ như gió, đầy thương tiếc…

***

Hai ngày sau Diệp Vũ ra cung thuận lợi. Vẫn là tòa nhà nhỏ kia, vẫn là gian phòng ấy, nàng lại thấy Sở Minh Phong. Hắn quay mặt vào bên trong ngủ, không biết có người tiến vào, ngủ say thật sự. Nàng ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn thở hơi nặng nhọc, mày cau chặt lại, kỳ lạ là trên mặt hắn hiện rõ sắc bệnh, chẳng lẽ bị bệnh sao?

Nàng sờ vào hai má hắn, trán, sợ tới mức nhảy dựng lên, người hắn nóng ra, chính là đang phát sốt. Làm sao đây?

Nàng lập tức đi tìm Thác Bạt Hoằng, hắn thấy nàng nhanh vậy đã ra, thì cảm thấy kỳ lạ, “Sao vậy?”

“Minh Phong sốt cao, huynh đi tìm một thầy thuốc đến, hoặc là sắc thuốc cho huynh ấy uống để giảm sốt” Nàng tính toán bình tĩnh.

“Nàng bảo ta đi sao?’ Hắn kinh ngạc.

“huynh không đi thì ai đi đây?” Diệp Vũ ra dáng biểu hiện đương nhiên, thúc giục, “Rốt cuộc huynh có đi hay không?”

“Ta sai người chăm sóc tốt cho hắn là được”

“Không được!” Nàng nói uy hiếp, “Huynh không đi, hôm nay ta sẽ không về cung, ở lại đây chăm sóc cho huynh ấy”

Thác Bạt Hoằng tức tới nỗi chẳng có chỗ nào đánh, nàng thế mà dám bảo hắn đi bốc thuốc cho người đàn ông nàng yêu, thật không tin nổi nữa.

Nàng lại giục, uy hiếp, hắn mới miễn cưỡng đi tìm sắc thuốc. Trở lại gian phòng, nàng thấy Sở Minh Phong chui trong ổ chăn, lãnh phát run lên, ý thức mơ hồ. Biết làm thế nào đây?

Diệp Vũ lên giường, dìu hắn lại gần, để hắn dựa vào trên người mình. Đã mấy ngày không gặp, sao hắn lại bị nhiễm lạnh, bệnh thành vậy chứ? Vì sao hắn trông tiều tụy, suy yếu vậy chứ?

Bất giác, lòng nàng đau đớn kịch liệt, nước mắt lăn xuống. Kẻ tù tội này, cả ngày buồn bực trong phòng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không bị bệnh mới là lạ.

Bỗng hắn hô khù khụ, ho mãi một lúc lâu mới ngừng lại. Thấy hắn ho nặng như thế, lòng nàng lại đau đớn từng cơn, từng cơn.

Sở Minh Phong đã tỉnh táo chút, mắt sững lại, thấy nàng, vui mừng nở nụ cười, cứ cười nhẹ như gió thoảng mây trôi thế, hình như vô tâm vô phế, mà lại ngọt ngào. Nhưng nụ cười này chỉ chợt lóe lên rồi vụt tắt, mặt trở nên lạnh lẽo, đẩy nàng ra, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi sao có thể… Xuống đi…”

“Minh Phong, là ta… Ta tới thăm huynh… Huynh bị bệnh, đang sốt rất cao…” Diệp Vũ ôm chặt hắn lại, “Sau đó còn uống thuốc hạ sốt nữa”

“Không biết liêm sỉ” Hắn dùng sức đẩy nàng xuống giường, lại khẽ động vào miệng vết thương, chau mày, không đẩy nàng nữa.

Nàng cảm giác biểu hiện này của hắn như rất đau, mắt dừng trước ngực hắn. Hắn thấy ánh mắt nàng, lập tức kéo áo choàng lại, nàng tốc độ còn nhanh hơn, chặn áo choàng của hắn, sợ ngây người – thấy miệng vết thương trước ngực hắn mà há hốc mồm, mới có cũ có, sau lưng cũng có, là vết roi, là vết kiếm, vết nào cũng chọc đau mắt nàng.

Sở Minh Phong vội vã kéo áo choàng lại, xấu hổ khi bị người ta thấy.

“Là ai đánh huynh? Thái tử ngụy quốc à?” Diệp Vũ hỏi khổ sở.

Hắn gật đầu, “Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Nước mắt lăn dài, nàng không nói gì nhìn hắn, tim đau như vậy, rất đau, đau tới mức thở không nổi….

Hắn là Sở Hoàng, là cong cưng của trời, vì sao lại gặp khổ sở thế chứ? Vì sao lại khiến hắn trở thành tù nhân chứ? Tất cả đều là do Sở Minh Hiên ban tặng! Thác BẠt Hoằng cũng có phần!

Nàng nhất định phải mau chóng cứu Minh Phong ra, nếu không không biết hắn còn gặp phải chuyện gì nữa.

“Minh Phong” Diệp Vũ quỳ trên giường, ôm lấy mặt hắn, hứa hẹn với hắn, cũng chính là hứa hẹn với mình, “Ta nhất định cứu huynh đi ra ngoài!”

“Ta không cần ngươi thương hại!” Sở Minh Phong thô lỗ đẩy tay nàng ra, “Dù ngươi có cứu ta ra ngoài, ta cũng sẽ không cảm kích, ta không đi!”

Nàng biết hắn có khúc mắc, không sao, tới lúc đó hắn sẽ cùng mình đi. LÒng hắn đang chảy máu, “Tề vương thích ngươi, ngươi cứ đi theo hắn đi, hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho ngươi, sẽ che chở cho ngươi cả đời”

Nàng lại kinh ngạc và đau lòng, hắn thế mà dám nói ra vậy. Nhưng cũng biết, hắn không muốn liên lụy chính mình, không muốn mình đi theo hắn chịu khổ, mới có thể nói ra vậy. Nếu là trước đây, hắn sao có thể dâng hai tay tặng nàng cho người khác chứ?

“Ta biết, đây không phải là lời nói thật lòng của huynh” Diệp Vũ ôm cổ hắn, hình như có một bàn tay đang cào xé ruột nàng, “Đây là lời nói thật tình của ta, Tề Vương sẽ đối đãi tốt với ngươi, sẽ đem hết sức mình ra yêu ngươi, che chở cho ngươi” Sở Minh Phong không nhìn nàng nữa, nói lạnh lùng.

“Vậy thì, huynh nhìn vào ta, lặp lại lần nữa” Nàng lại ôm lấy mặt hắn. Rốt cuộc hắn cũng không nói ra được, tim tan nát thành từng mảnh, đau nhức khó chịu.

Có trời mới biết hắn thống hận bản thân mình tới mức nào, thống hận mình đã lưu lạc tới tận đây, liên lụy nàng phải đi vào Ngụy quốc, đem thân yếu ớt ở bên trong toàn sói hổ báo.

Diệp Vũ cố nén sự đau lòng, lệ tuôn như suối, nói khàn khàn, “Ta yêu huynh như vậy, huynh không thể không yêu ta, nếu không huynh sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Dứt lời nàng cúi xuống hôn lên môi hắn, dịu dàng. Sở Minh Phong không né tránh, không đẩy ra, đang bị tình cảm và lý trí đấu nhau.

Hẳn là may mắn nàng đối với hắn không xa không rời, còn tận lực tìm cách cứu hắn, hắn còn cầu mong gì nữa chứ? Nhưng nàng càng đối tốt với hắn, càng thương hắn, hắn lại càng cảm thấy mình vô dụng, rất có lỗi với nàng, không muốn dây với nàng… Hắn cũng muốn được đi yêu nàng, giống như trước đây, ân ái triền miên, nhưng mà hắn giờ không còn là Sở Minh Phong mê hoặc như trước nữa, cái gì cũng không, chỉ còn có một thân xác tàn tạ…

“Minh Phong, yêu ta, có được không?” Nàng thì thào cầu khẩn.

Giọng khàn khàn dịu dàng này, thân hình mềm mại nõn nà này khiến cho tinh thần hắn phiêu lãng, đánh mất lý trí và chút tự ti băn khoăn của hắn, ôm chầm lấy nàng, hôn lên đôi môi non mềm của nàng.

Đã nhiều đêm rồi, hắn từng nằm trong mộng được ôm nàng như vậy, hôn nàng kịch liệt, giờ giấc mộng đã trở thành sự thật, bầu máu nóng trong cơ thể hắn dâng trào, bất giác chìm đắm trong ôn nhu của người thân, không thể kiềm chế được. Gắn bó sát sao, đầu lưỡi cuốn nhau, thân hình hòa tan, linh hồn gắn bó. Thân mình càng ngày càng nóng, họ càng ngày càng bị động tình, triền triền miên miên, lửa nóng văng khắp nơi… Rồi đột nhiên cửa phòng bị mở ra, có người tiến vào.

Thác Bạt Hoằng vừa bước vào phòng, bưng chén thuốc trong tay, thấy cảnh nồng nàn này, cứ đứng thẳng bất động. Họ thế mà chẳng coi ai ra gì dám ôm hôn nhau!

Lửa giận bốc cao, bùng nổ trong người hắn. Sở Minh Phong yên lặng nhìn hắn, không hôn nàng nữa, Diệp Vũ quay lưng về phía hắn, hôn lên mày kiếm người nam tử nàng yêu, con ngươi đen lóng lánh đầy lưu luyến.

Thực ra là nàng cố ý, nàng muốn cho Thác Bạt Hoằng biết, nàng yêu là Sở Minh Phong, tuyệt đối không có liên quan tới kẻ bên ngoài.

Đã mấy ngày nay, Thác Bạt Hoằng luôn khinh bạc nàng, nàng đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nói cũng đã nói, mà hắn trước sau vẫn như một, sống chết quấn quít lấy nàng, khiến cho nàng rất đau đầu. Nếu Minh Phong không nằm trong tay thái tử và hắn, nàng đã sớm vạch trần bộ mặt với hắn rồi.

back top