Bạo Quân Độc Sủng

Chương 188

Chương 188. Công chúa Cẩm Ninh


Nàng sốt ruột nói, “Bệ hạ, ngài tỉnh lại đi ạ, nô tì không phải là Uyển Nhi…”

Ngụy hoàng như không nghe thấy, ngăn tay nàng lại, ra sức kéo quần áo nàng ra. Da thịt nõn nà của nàng bại lộ, khiến cho máu toàn thân ông sôi trào, thân hình mềm mại tuyết trắng này thơm quá, cực kỹ giống Uyển Nhi năm đó, khiến cho ông không khắc chế nổi luồng dục vọng nóng bỏng trong người.

Áp môi lên bên sườn gáy nàng, lên vai, hôn lên da thịt mềm mại, chân tay ông kích động run lên, bởi vì, hơn hai mươi năm trước tiếc nuối, rốt cuộc đã được đề bù đầy đủ như mong muốn.

“Bệ hạ… Bệ hạ…” Diệp Vũ vặn vẹo kịch liệt, “Ngài đừng như vậy mà….”

“Trẫm thích ngươi…Chỉ cần ngươi nghe trẫm, trẫm sẽ để cho ngươi làm hậu…” Hai mắt ông mở to, sắc dục đang xen tình cảm.

“Nô tì không cần ngôi vị trong cung… Bệ hạ, không được…”

Ngụy Hoàng cởi quần áo nàng, không để ý tới sự phản kháng và ý nguyện của nàng. Cứ vậy mà tiếp thì hậu quả chắc không thể tưởng nổi.

Diệp Vũ nói vội vàng, “Bệ hạ làm vậy, Uyển Nhi trên trời có linh sẽ bị đau lòng… Nàng ấy thực sự sẽ đau lòng, bệ hạ đối nàng ấy thâm tình như thế, vậy chẳng hơn gì thế này…”

Nghe vậy, ông lại ngừng động tác, nhìn nàng chăm chú, “Dung mạo Ngươi và Uyển nhi giống nhau quá, đi đến bên cạnh trẫm nhất định là ý của Uyển Nhi. Uyển Nhi phụ trẫm, lệnh ngươi thay thế nàng đi tiếp đoạn tiền duyên, nàng ấy sao đau lòng chứ?”

“Không phải… Bệ hạ, hãy nghe nô tì nói…”

“Ngươi cứ vậy mà không muốn thị tẩm sao?” Ông thẹn quá thành giận, “Trẫm là thiên tử Ngụy quốc, vì sao ngươi không cần? Hay là ngươi sớm có người trong lòng rồi?”

“Vâng! Là nô tỳ đã sớm có người trong lòng rồi ạ” Nàng đơn giản thừa nhận.

“làm càn!” Ngụy hoàng giận nhưng không bùng lên, “Dù ngươi có người trong lòng, tối nay ngươi nhất định phải trở thành nữ nhân của trẫm!”

Diệp Vũ biết ông ta đã quyết ý sủng hạnh mình, sẽ không dừng tay. Nhưng nàng sao có thể phản bội Minh Phong được chứ? Sao có thể ủy thân cho người khác được chứ?

Vậy thì chỉ còn một cách đó là làm rõ thân phận. Nàng nói đầy quyết tuyệt, “Bệ hạ quyết tâm muốn sủng hạnh nô tỳ sao?”

Ông bi phẫn chất vấn, “Trẫm sủng ái ngươi, che chở ngươi, mấy ngày nay, ngươi không có nửa tình gì gì với trẫm sao?”

Nàng nói từng từ một, “Bệ hạ là bậc cha của nô tì, nô tì coi bệ hạ như cha vậy, chỉ có kính yêu với bệ hạ, nhìn lên thì không có tình yêu nam nữ!”

“Từ nay về sau thì bắt đầu, ngươi là nữ nhân của trẫm, trẫm cũng không phải bậc cha của ngươi!” giọng Ngụy hoàng đầy kiên quyết.

“Bệ hạ yêu cô gái, là Hoa Uyển Tâm, là mẫu thân của nô tì” Diệp Vũ nói từng từ rõ ràng, “N ô tỳ là công chúa Linh Tê Tần quốc, Mộ Dung Huyên”

Ông ta chấn kinh rồi, cứ ngơ ngác nhìn nàng chăm chăm không dám tin. Nàng đẩy ông ta, ông ta chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt nhìn nàng chằm chằm, cứ như muốn tìm trên khuôn mặt của nàng nơi nào giồng như đúc với Uyển Nhi vậy.

“Thế gian dung mạo con người giống nhau là hiếm vô cùng, có lẽ trăm năm mới có. Mẫu thân nô tì là Hoa Uyển Tâm, bởi vậy Nô tì dung mạo mới có thể giống mẫu thân thế” Nàng sa]r sang lại quần áo, xuống long tháp.

“Ngươi là con gái của Uyển Nhi, Mộ Dung Huyên ư?” Ngụy hoàng cúi đầu hỏi, rõ ràng là chưa chấp nhận được sự thật này.

“Vâng! Nô tì là công chúa Linh Tê Tần quốc, Mộ Dung Huyên, Diệp Huyên chỉ là tên giả thôi”

Ông không thể tin sự thật lại là vậy, lại không thể không chấp nhận; cô gái trước mắt, kế tục Uyển Nhi, dung mạo nghiên thành, đẹp tới mức khiến người ta như ngừng thở. Ông tưgnf hoài nghi, có lẽ nàng ấy là con gái của Uyển Nhi, hay có quan hệ huyết thống gì với Uyển Nhi, nhưng rồi cũng nhanh chóng đánh mất hoài nghi ấy. Có lẽ, sâu trong nội tâm ông bài xích phỏng đoán vậy, hy vọng nàng ấy và Uyển Nhi không liên quan, kể từ đó, ông mới có thể có được nàng.

Chuyện cho tới tận bây giờ, tóm lại ông đã biết sự thật.

Diệp Vũ nói tóm tắt cho ông biết làm cách nào chạy ra khỏi Kim Thành Tần quốc, chạy trốn tới Kim Lăng Sở quốc tị nạn, lại cách nào tới Lạc Dương Ngụy quốc, trong đó bịa đủ thứ chuyện, đem mục đích tiến cung của minh giấu biến đi.

Nếu Thác Bạt Hoằng mà biết nàng lấy thân phận ra, có trách nàng không? Ngụy Hoàng khôi phục lại thần sắc, đồng tình với cảnh nàng gặp, “mấy năm nay làm khó ngươi rồi. Lão thất phu Tần Hoàng kia khinh người quá đáng, thế mà dám ra tay ác độc đối với một thiếu nữ tay không tấc sắt như ngươi”

“Bệ hạ đối với mẫu thân nhớ mãi không quên, tình ý thâm nặng, với nô tì che chở hết lòng, đã mấy lần nô tỳ định cho rõ thân phận nhưng lại không muốn tiết lộ hành tung, cứ kéo dài mãi cho tới hiện giờ” Nàng có lỗi giải thích, ‘Hiểu lầm này là do nô tì tạo thành, xin bệ hạ giáng tội”

“Ngươi sao lại có tội chứ? Là trẫm hồ đồ rồi” Ông nói cảm thán, “Đúng thật là trẫm nhớ nhung mẫu thân ngươi, hơn hai mươi năm nay, trẫm lúc nào cũng nhớ tới từng nụ cười ánh mắt và bộ dáng khiêu vũ của nương ngươi”

“Mẫu thân sẽ hiểu thâm tình của bệ hạ, bệ hạ nhớ như thế, có lẽ kiếp sau mẫu thân sẽ tìm tới bệ hạ đó”

“Chỉ hy vọng là thế”

Ngụy hoàng mỉm cười nhìn nàng, nụ cười đầy thâm tình, là tình cảm trìu mến của một bậc cha tới con. Đêm nay, họ tán gẫu cho tới tận giờ tý, nói chuyện về Hoa Uyển Tâm, về Sở quốc, về Tần quốc…

***

Sau giờ trưa hôm sau, Diệp Vũ bưng chén trà nóng tiến vào ngự thư phòng, An Thuận chạy nhanh tới tiếp nhận chén trà trong tay nàng, cười cung kính. Nàng thấy khó hiểu nhìn về phía Ngự hoàng. Hắn rời ngự án, cười tủm tỉm nói, “Huyên Nhi, sau này không cần phải làm những chuyện này nữa”

Nàng càng cảm thấy kỳ lạ, “vì sao? Bệ hạ thấy nô tì hầu hạ không tốt sao ạ?”

An Thuận cười nói, “Những chuyện này sau này cứ để cho nô tài làm được rồi ạ”

Nàng kinh ngạc, ngự tiền công công cực kỳ quan trọng thế mà lại tự xưng là “nô tài” với mình, có chuyện gì xảy ra rồi nhỉ?

“Huyên Nhi, Trẫm đã nghĩ ra rồi” Ngụy hoàng kéo tay nàng, là loại tình cảm thân thiết giữa cha và con, “TRẫm phong con là Công chúa Cẩm Ninh”

“Công chúa?” Diệp Vũ giật nẩy mình, ‘Sao lại thế chứ ạ? NÔ tì và bệ hạ chẳng thân thích gì…”

“Ra thánh chỉ rồi, ai dám nói vớ vẩn hả?” Cánh tay ông vung lên, mắt lộ ra khí phách, “Dù con và trẫm chẳng thân thích gì, nhưng lại là nghĩa nữ mà trẫm yêu thíc nhất, là công chúa Cẩm Ninh trẫm sủng ái nhất, giống Sùng Ninh, là con gái của nhà Đế Vương, là cành vàng lá ngọc”

“Nhưng mà…” Nàng không thể ngờ được kịch tính lại chuyển biến tới như vậy. An Thuận nhắc nhở, “Đây là việc vui lớn và ân sủng, công chúa, còn không mau tạ ơn?”

Nếu cự tuyệt cũng không được, vậy thì đành nhận. Diệp Vũ tạ ơn, nghĩ giờ biến thành công chúa Cẩm Ninh của Ngụy quốc có phải là một chuyện xấu không nhỉ.

Chiếu thư sắc phong đã nghĩ xong, lễ nghi sắc phong thì ba ngày sau sẽ cử hành. Đêm nay, nàng tin Thác Bạt Hoằng sẽ đến, khung cửa sổ cũng không đóng chặt, đợi hắn tới. Hắn từ cửa sổ leo vào, ngồi đối diện với nàng, “Nàng đoán ta sẽ đến hả”

Diệp Vũ nói thản nhiên, “Ta mệt rồi, Vương gia nói ngắn thôi”

“Vì sao phụ hoàng lại nói nàng là công chúa Linh Tê Mộ Dung Huyên của Tần quốc chứ?” Ánh mắt Thác Bạt Hoằng âm trầm, đáng sợ.

“Trong cung bí mật gì mà Vương gia chẳng biết, tối qua chuyện gì xảy ra, Vương gia không biết sao?” Nàng hỏi trào phúng.

“Phụ hoàng phong nàng làm công chúa, nàng không cự tuyệt lại à?”

“Lấy tính tình của phụ hoàng ngươi, ta cự tuyệt có tác dụng sao?” Nàng phản bác lại, “Người hiểu rõ phụ hoàng ngươi nhất, chẳng phải là ngươi sao?”

“Ý phụ hoàng đã quyết thế, ai cũng không thay đổi được”

“Đó chẳng phải là?” “từ nay về sau ta và ngươi sẽ thành huynh muội rồi” Hắn đi ra sau lưng nàng, hai tay đặt lên vai nàng, “Thực ra nàng thích thân phận công chúa Cẩm Ninh của Ngụy quốc, nên mới thích thú nhận sắc phong của phụ hoàng”

Nàng bật cười nói, “Cò gì mà thích chứ? Ta cực ghét nhất chính là hoàng cung, cứ có liên qua tới hoàng cung thì ra đều ghét hết”

Thác Bạt Hoằng áp tay vào má nàng, “bởi vì, một khi nàng biến thành công chúa Cẩm Ninh, trên danh nghĩa nàng và ta là huynh muội, ta sẽ không thể làm gì với nàng được”

Diệp Vũ cười cười, ‘Vương gia nói vậy ta mới biết được thân phận công chúa Ngụy quốc còn có chỗ tốt như thế. Vậy phụ hoàng ngươi quyết định thế này, thật sự là tốt thật đó”

Hai tay hắn áp má nàng chặt hơn, khiến cho miệng nàng bị bóp nhô ra, “Ta nói cho nàng biết, bất luận nàng trên danh nghĩa là hoàng muội, nhưng thân phận vẫn chẳng có gì khác, ta chẳng thèm để ý”

Nàng không nói gì, bất luận trước đây là Kim công tử hay bây giờ là Tề Vương Ngụy quốc, đều tàn ác như nhau, khiến người ta sợ hãi, càng khiến người ta thêm chán ghét.

***

Trước một ngày lễ sắc phong, Chưởng sự cô cô phụ trách lễ nghi trong cung dạy cho Diệp Vũ những điểm cần thiết phải thực hiện trong lễ sắc phong, nàng nghe suốt một canh giờ mới được rời đi.

Ngụy hoàng ban cho nàng một tòa điện, Lăng Vân Các, gần với cung điện Phượng Phi của công chúa Sùng Ninh.

Sáng sớm nay, cung nhân đã dẫn nàng đi Lăng Vân Các, bảo là do bệ hạ phân phó, bắt đầu từ hôm nay nàng sẽ ở tại Lăng Vân Các.

Đi qua cung này rồi lại quẹo loan khác mới tới được Lăng Vân các. Bỗng có một bóng đen lao đến, nhanh như chớp, nàng còn chưa nhìn rõ bóng đen này là người hay quỷ thì đã bị bóng đen túm tay, kéo vọt vào một góc nấp.

Tốc độ và ảo ảnh nhanh như gió đó vừa kích thích lại vừa khủng bố. Diệp Vũ khi nhìn thấy rõ bóng đen là ai, cả kinh kéo hắn lại nấp vào một nơi gần đó, “lâm đại ca, sao huynh lại tiến cung vậy? Hiện giờ đang là ban ngày…”

“Ta đi theo công chúa Sùng Ninh tiến cung” Mộ Dung Diệp cười lạnh nhạt.

“Hả? Công chúa Sùng Ninh á?” Nàng kinh ngạc hỏi, “Sao huynh lại biết công chúa Sùng Ninh vậy?”

“Chuyện này sẽ nói rõ sau” Mặt hắn đầy háo hức hỏi, “Đúng rồi, Ngụy hoàng thật sự sắc phong muội làm công chúa sao?”

Nàng gật đầu, “Ngụy hoàng biết muội là con gái của Hoa Uyển Tâm, thì quyết định phong ta làm công chúa Cẩm Ninh luôn”

Hắn giãn mày ra, “Đây là việc yêu ai yêu cả đường đi lối về đó mà. Cố gắng cũng là một chuyện tốt, ít nhất là…”

Hắn cũng không nói gì tiếp, nàng biết rõ ý của hắn, ít nhất là Thác Bạt Hoằng sẽ phải để tâm tới thân phận của nàng, không còn quấn quít dây dưa với nàng, những hắn sao biết được Thác Bạt Hoằng là một tên ma quỷ chứ.

“Thác Bạt Hoằng không bắt nạt huynh đó chứ?” Diệp Vũ hỏi.

“Muội yên tâm đi, ta là loại người để mặt cho người khác bắt nạt mình hay sao?” Mộ Dung Diệp cười khẽ.

“Đúng rồi, đã nhiều ngày rồi huynh có đi thăm Sở Minh Phong không? Chân bị thương của huynh ấy thế nào rồi? Thầy thuốc có cách ngày tới tái khám cho không?”

“Nửa đem lẻn đi nhìn qua một lần, tình hình của hắn xem ra cũng đỡ”

NHư thế nàng yên tầm rồi, tò mò hỏi, “Công chúa sùng Ninh sao có thể dẫn huynh tiến cung chứ? Huynh lừa nàng thế nào vậy? Sao lại biết nhau?”

Nói tới công chúa Sùng Ninh Thác Bạt Ngưng, hắn hơi có chút ngượng ngùng, rồi thong thả nói tới quá tình họ quen biết nhau, “Mấy ngày trước, ta ở phủ Tề Vương đánh đàn, công chúa mang theo một con chó săn hung ác tới vương phủ. Không hiểu sao lại thế, con chó săn kia đột nhiên phát điên, tập kích người hầu trong phủ, cắn chết năm người, cả vương phủ bị con chó làm cho loạn xạ cả lên. Mấy thị vệ hợp sức cũng không hàng phục được con chó kia. Bỗng con chó lao về phía ta, ta thi triển khinh công, tránh tập kích của chó săn. Sau đó, ta tiếp được đao của thị vệ, lựa đúng thời cơ tránh né, chỉ mất chút công phu, rốt cục chém chết con chó săn”

Tuy hắn nói tóm tắt, nhưng Diệp Vũ nghe mà kinh tâm động phách, “Chó săn chết rồi, công chúa có phát giận không?”

“Cũng gần như thế. Công chúa răn dạy ta là đã giết chết bảo bối chó sắn của nàng ấy, muốn ban thưởng cái chết cho ta” Hắn nói đầy căm giận, “Ta đã cố ý nói, chó cắn chết năm người, có phải là cũng phải đền năm mạng người không? Nàng ấy kiêu căng vô cùng, cứ quyết ý muốn trị ta tội chết”

“Sau đó thì sao? Người hầu Vương phủ có đứng về phía huynh không?”

“Ngườu hầu này tuy có đồng tình với ta, nhưng họ cũng không dám đắc tội với công chúa. Sau đó, công chúa nói vòng vo, bảo là không trừng trị ta tội chết nữa, ra lệnh cho ta phải dạy cho nàng ấy bộ khinh công kia”

“Sau đó huynh lấy khinh công để đổi một mạng à?” Diệp Vũ cười nghiêng ngả, “Tuy công chúa Sùng Ninh kiêu căng thật đó, nhưng là thẳng tính”

Mộ Dung Diệp mày cau chặt lại, “Sau đó ngày nào công chúa cũng đều tới phủ Tề Vương bắt ta dạy khinh công”

Nàng cảm giác hắn và công chúa Sùng Ninh sẽ thành một đôi oan gia, cười hỏi, “Công chúa học thế nào?”

Hắn ai oán thở dài, ‘Đừng nói nữa, ngày nào nàng ấy cũng tới ầm ỹ với ta, chỉ vì chút chuyenj cỏn con mà cứ phát giận. Nếu ta không thuận theo nàng ấy, nàng ấy liền tức giận, dùng roi đánh người ta”

Nàng nghĩ ngợi, công chúa Sùng Ninh có thích hắn không nhỉ, “Cứ thẳng tính giống nàng ấy vậy, tính tình tới nhanh mà đi cũng nhanh. Lâm đại ca, huynh vẫn nên nhương nàng ấy chút đi”

Hắn giận nghiến răng trèo trẹo, “Ta có thể không nhường nàng ấy sao? CẢ đời này chưa từng thấy qua có cô gái nào mà lại dã man, kiêu ngạo như nàng ấy, ta coi như được nếm mùi rồi. Muội xem đi, khuê danh công chúa là “Ngưng” còn ta là “Diệp”, ta và nàng ấy vốn là như nước với lửa không hòa được.”

“Các người là đôi oan gia nước lửa” Diệp Vũ trêu, “Công chúa nguyện ý mang huynh tiến cung, có thể thấy nàng ấy coi huynh là bạn, rất tín nhiệm huynh”

“Ta đời nàu chưa từng thấy qua hoàng cung sáng vàng rực rỡ, rường cột chạm chổ , nên tiến cung muốn biết xem sao, nàng ấy liền mang ta vào cung luôn”

“Lý do này quá gượng ép rồi, nói rõ công chúa đã đặt huynh ở trong lòng đó”

Nàng chợt nghĩ ra ý tưởng, “Đúng rồi, công chúa hẳn là cùng huynh mà, sao huynh lại chuồn ra được vậy/”

“Ngụy hoàng sai người truyền công chúa tới ngự thư phòng, công chúa đi, ta liền lẻn chuồn ra luôn”

Diệp Vũ nghĩ, hắn và công chúa Sùng Ninh quen biết nhau, có lẽ là chuyện tốt. MỘ Dung Diệp thấy nàng lâm vào trầm tư, lo lắng hỏi, “Vũ Nhi, muội ở trong cung có khỏe không? Làm bạn với vua như với hổ, Ngụy hoàng và Tề Vương cũng chẳng phải là người lương thiện gì, muội ứng phó thế nào?”

Nàng cười rộ lên, ‘Nếu không ứng phó được, Ngụy hoàng cũng không thu nhận ta làm con gái nuôi đâu”

Hắn đem ý tưởng nung nấu trong lòng nhiều ngày ra nói, “Hay là…. Ta cứu Sở Minh Phong ra, cả ba chúng ta cùng chạy khỏi Lạc Dương”

Nàng ngẩn ra, cứu người, đào tẩu cũng không phải không được, chỉ là rất mạo hiểm, “Huynh có thể cứu Minh Phong ra, chắc chúng ta thoát được chứ? Thác Bạt Hoằng sau khi biết, nhất định phái người truy đuổi chúng ta. Hơn nữa, chúng ta chẳng quen thuộc Lạc Dương gì cả, rất khó mà thoát được”

“Không thử một lần, sao biết trốn không thoát chứ?” Đôi mắt sáng của hắn lặng đi, ‘Vũ Nhi, ta không muốn muội bị hổ lột da đâu”

“Ta cũng muốn mau chóng cứu Minh Phong ra, rời khỏi Lạc Dương đi, ta đã nghĩ kỹ rồi, sẽ có câu trả lời cho huynh vào một ngày nào đó”

Mộ Dung Diệp gật đầu, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, ‘Muội một mình cẩn thận chút nhé” Nàng cười ngoác mồm ra, “Huynh cũng thế”

***

Do lễ sắc phong công chúa Cẩm Ninh, cung nhân chế tạo gấp quần áo và mũ phượng châu ngọc, đưa tới trước khi làm lễ sắc phong cho công chúa mặc. Bình thường mặc quần áo trong cung giờ lại trang trí thêm châu ngọc trang sức khiến cho cả đại điện sáng rực rỡ hẳn lên, làm cho toàn bộ người trong đại điện thêm chói mắt. Cung nhân còn nói, đây chính là bệ hạ sai cung nhân chế tạo gấp nhóm đầu tiên, hai ngày sau còn một đám nữa.

Ngày sắc phong này, dưới sự dẫn đường của cung nhân, Diệp Vũ trước tiên tới Thái Miếu tế tổ, sau đó mới tới Kim Điện dự lễ sắc phong.

Ngụy hoàng vẫn mỉm cười thế nhìn nàng, đó là tâm nguyện có thể thực hiện được nên mỉm cười hạnh phúc, vui vẻ trẻ trung hơn cả tuổi.

Thác Bạt Hoằng đứng đầu trong đám con cháu hoàng thất, một thân mặc quần áo thân vương, khoác áo màu sẫm,. khiến cho khuôn mặt thêm tuấn tú khôi ngô. Nhưng nàng chỉ liếc một cái có thể tìm ra hắn, bởi có lẽ hắn là một gương mặt cực độc đáo, ánh mắt lạnh lẽo, chẳng cười tý nào.

Văn võ bá quan chúc mừng bệ hạ được nghĩa nữ tuyệt sắc như thế, cũng giống như công chúa CẨm Ninh với tư thế Phượng Hoàng trên cao.

Ngụy hoàng kéo nàng đứng ở bậc thềm sơn, nhận cả quần thần bái lạy, hào hùng hơn cả từ trước tới nay.

Buổi trưa tổ chức yến tiệc ở điện dát vàng dát ngọc, điện Cẩm Tú.

Ăn uống linh đình, ca múa tưng bừng, quần thần vui vẻ, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt từng đợt. Chỉ có một người, uống rượu cô đơn, cứ như mọi người đều say mà mình hắn thì tỉnh vậy.

Trong mắt Thác Bạt Hoằng hiện lên một bóng dáng xinh đẹp áo đỏ. Cách đây không lâu, hắn đứng đợi ở trước Thái Miếu, gió tuyết rơi, tuyết trắng bay khắp nơi. Nàng chậm rãi đi tới, đầu đội mũ phượng, quần áo cung trang màu đỏ rực, bay phất phơ, vạt áo tung lên, kéo theo cả dải váy bên dưới, lúc đi lại đung đưa, càng khiến cho màu đỏ ấy thêm chói mắt.

Khuôn mặt trang điểm phấn khiến mặt mày như vẽ, như ánh trăng ló ra giữa mùa tuyết rơi, khiến cho tuyết biến thành lông vũ sáng lóng lánh, khiến cho người ta không thể rời mắt ra được.

Màu đỏ rực mãnh liệt, với màu trắng sạch sẽ tinh khiết, lại hình thành tương phản mạnh mẽ, càng khiến cho dáng vẻ nàng càng thêm tinh thuần, cực đẹp, quyến rũ, trắn nõn mê hoặc.

HẮn kìm không được mà nghĩ, có một ngày nào đó, nàng mặc sắc phục của Hoàng hậu Ngụy quốc vào, chẳng biết sẽ thế nào, có rực rỡ lóa mắt, đẹp tuyệt, chói lòa, phong hoa tuyệt đại khác hôm nay không?

Sau lễ sắc phong, Diệp Vũ trở lại Lăng Vân Các, nhận sự chúc mừng của gia quyến.

Cả đại điện đứng đầy phi tần, con cháu thế gia mang lễ vật tới tặng, nàng cũng không thèm nhìn đến, đi ngủ sớm.

Người hầu hạ gần gũi bên nàng là hai cung nữ tên là Xuân Hoa, thu Nguyệt, lanh lợi, trầm tĩnh, bẩm tấu nói công chúa Sùng Ninh tới.

Diệp Vũ đang định đứng dậy, Thác Bạt Ngưng đã xông thẳng vào, đem bộ dạng cành vàng lá ngọc của mình khinh thường đánh giá nàng.

“Chim trĩ biến thành phượng hoàng, sao thế nào cũng chẳng thay đổi được con chim trĩ đê tiện này nhỉ” Thác Bạt Ngưng khẽ nhếch cằm lên, từ trên cao ngạo nghễ nhìn nàng, ánh mặt lạnh băng.

“Công chúa thật sự là công chúa Ngụy quốc, còn ta chỉ là nghĩa nữ, dĩ nhiên là kém quý giá hơn công chúa rồi” Diệp Vũ không xuống giường, nói vẻ khiêm tốn, “Đa tạ công chúa đã chiếu có cho gia huynh, gia huynh một mình ở phủ Tề Vương, vốn ta còn lo lắng lắm, giờ có công chúa để ý, ta an tâm rồi”

“Huynh trưởng ngươi là ai? Lâm TRí Viễn hả?” Thác Bạt Ngưng kinh ngạc hỏi.

“Gia huynh đúng là Lâm TRí Viễn. Hôm qua có tiến cung theo công chúa, đã tới thăm ta”

Thác Bạt Ngưng bất giác nói, “Sao hắn có thể là huynh trưởng của ngươi được chứ?”

Diệp Vũ cười, “Ta và gia huynh là bà con xa thân thích, lúc còn nhỏ lớn lên bên nhau, sau đó tách ra, mới nhận lại không lâu”

Thác Bạt Ngưng cười, “Thì ra là thế. Hắn lúc nhỏ có gì thú vị, mau nói cho ta biết đi”

Đêm nay, các nàng trò chuyện rất lâu, Thác Bạt Ngưng đơn giản ở lại, quấn quít lấy Diệp Vũ hỏi chuyện ngày bé của MỘ Dung Diệp.

***

Hai ngày sau, Diệp Vũ bận rộn tiếp đãi phi tần, con cháu hoàng thất tới chơi, mệt mỏi than thở. Được nghỉ một ngày, nàng xin Ngụy hoàng cho phép nàng và công chúa Sùng Ninh ra cung đi dạo, nắm tình hình thành Lạc Dương phồn hoa.

Ngụy hoàng dặn dò một lúc rồi cho các nàng đi. Xe ngựa đi thẳng một mạch tới phủ Tề Vương, Thác Bạt Ngưng muốn gặp Mộ Dung Diệp, còn Diệp Vũ thì muốn gặp Sở Minh Phong.

Thấy nàng đột nhiên đi vào, Thác Bạt Hoằng cũng không ngạc nhiên, mặt lạnh te, sảng khoái đồng ý cho nàng tới gặp Sở Minh Phong.

Ngồi trong xe ngựa, nàng giả vờ nhìn ra ngoài xe yên lặng như nước, nhớ kỹ đường đi tới tòa Tiểu Uyển trước đây.

Con mắt hắn đen thui, mặt vẫn lạnh như thế. Tới tiểu uyển, nàng chạy vội vào gian phòng Sở Minh Phong, đẩy cửa bước vào. Mắt Thác Bạt Hoằng tối sầm lạnh lẽo, khóe môi khẽ nhếch hưi mỉm cười.

Sở Minh Phong đang ngồi đọc sách trên giường, thấy nàng tới, trong mắt chợt lóe lên vui mừng rồi lại tắt ngay.

Vũ Nhi của hắn, mặc quần áo sang trọng, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn, ăn diện xinh đẹp quý giá, con mắt sáng long lanh, nhìn lấp lánh.

“Minh Phong, chân bị thương sao rồi?” Diệp Vũ ngồi xuống, lòng bàn tay đặt nhẹ lên mu bàn tay hắn.

“Đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ công chủ đã nhớ” Giọng điệu hắn lạnh băng xa cách tới đáng ợ.

Nàng sửng sốt, hắn sao vậy? Vì sao lại nói thế chứ? Thần sắc Sở Minh Phong vẫn lạnh lùng, ra lệnh đuổi khách, “Ngài đã là công chúa Cẩm Ninh của Ngụy quốc, đừng có tới chỗ thế này, vẫn mời công chúa về cho”

Nàng thấy khó hiểu, hắn tới tột cùng làm sao vậy?

back top