Chương 190. Mất mạng
“Tề Vương ư?” Nàng kinh ngạc, ông đoán được sao? Thật sự là Thác Bạt Hoằng âm thầm hạ độc sao?
“Không phải Tề Vương, thì là Vệ Vương” ÔNg híp mắt lại phụt ra một luồng sáng, “Hai kẻ này có khả năng nhất”
Diệp Vũ càng không hiểu, “Thế sao phụ hoàng lại bảo Tam hoàng huynh, Tứ hoàng huynh đi tra rõ việc này chứ ạ?”
Ngụy hoàng nhìn lên đình màn, không mở miệng, ánh mắt già cả đau thương và lạnh lẽo.
***
Tới hừng đông, Diệp Vũ bón cháo trắng cho Ngụy hoàng ăn, chợt có người xông tới, quỳ gối trước giường, “Phụ hoàng…”
Thái tử, Thác Bạt Hạo.
Sắc mặt Ngụy hoàng trầm xuống, không giận nói, “Ai cho phép ngươi tới?”
Nàng đặt bát xuống, đứng dậy, định ra khỏi tẩm điện đã thấy ông ngoắc tay, bảo nàng cứ ngồi xuống. Nàng đành ngồi canh bên giường.
Thác Bạt Hạo không để ý tới có người bên ngoài ở đây, nói bi thương, “Phụ hoàng bệnh nặng, nhi thần không thể phụng dưỡng…Nhi thần bất hiếu…”
“Không có khẩu dụ của trẫm, thái tử không được ra khỏi phòng nửa bước!” Ngụy hoàng cũng không biết có phải bị cảm động bới tình phụ tử hay không nữa.
“Dù có kháng chỉ, nhi thần cũng muốn phụng dưỡng trước giường, cố gắng tận hiếu” Đôi mắt Thác Bạt Hạo đỏ, lệ quanh tròng, giọng đau đớn kịch liệt, ngập tràn hối hận, “Mấy ngày nay, nhi thần đã tự kiểm điểm, nghĩ rất nhiều… Nhi thần biết sai rồi, nhi thần sai mười lần rồi… Phụ hoàng một ngày không nói câu nào, nhi thần liền kiểm điểm cả một ngày… Dù có phải kiểm điểm cả đời, nhi thần cũng không oán hận câu nào… NHưng mà, phụ hoàng bệnh nặng, đang lúc sống chết không rõ trên giường mà không phụng dưỡng, là tội bất hiếu… Nhi thần thầm nghĩ muốn được tận hiếu, đợi khi nào bệnh tình phụ hoàng đỡ dần lên, nhi thần lập tức lại trở về kiểm điểm, mong phụ hoàng ân chuẩn…”
Nói xong, nước mắt lại lăn xuống làm ướt đẫm cả gương mặt tục tằn. Lời nói này, tình ý chân thiết ấy, nồng đậm tình cảm cha con khiến người ta động lòng.
Ngụy hoàng lặng nhìn hắn, đôi mắt nhập nhòe, rõ ràng là bị lời thái tử nói làm cho cảm động.
“Nhi thần không cầu mong gì hơn, chỉ cầu được phụng dưỡng bên giường, mong phụ hoàng thành toàn” Thác Bạt Hạo khóc tựa như đứa trẻ, tiếng khóc khàn đặc.
“Bệ hạ, công chúa đã thức một đêm rồi, cũng nên trở về đi nghỉ một lát đi ạ” An Thuận nói. Diệp Vũ im lặng nhìn cảnh cảm động này, nghĩ, hành động thái tử cũng thật hoàn hảo, chẳng rõ đã tập luyện không biết bao lần trong phủ rồi. Một lúc sau, cuối cùng Ngụy hoàng cũng gật đầu, “Huyên Nhi, con trở về nghỉ đi”
Nàng đứng dậy hành lễ, “Nhi thần xin cáo lui. Muộn chút nhi thần lại tới thăm phụ hoàng”
Ra khỏi điện thừa tư, trở lại Lăng Vân Các, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng cũng cảm thấy ngủ không được, liền sai cung nhân chuẩn bị nước tắm.
Ngồi trong thùng gỗ, được nước ấm áp bao quanh mình, cả thể xác và tinh thần trầm tĩnh lại, nàng ngủ mất.
Xuân Hoa và Thu Nguyệt mang thùng nước thêm vào cho nàng, thấy nàng ngủ, định gọi nàng tỉnh lại, song lại không đành lòng quấy rầy nàng.
Một người công khai đi vào, các nàng nghe thấy tiếng bước chân, kinh ngạc nhìn, vội vàng hạ mình hành lễ, lại bị hắn ngăn lại. Thác Bạt Hoằng hất mắt một cái, các nàng khom người cùng lui ra, canh giữ ở trước tẩm điện. Hắn nhìn Diệp Vũ ngủ say, tình triều cuồn cuộn, hơi thở dồn dập nặng nhọc.
Mái tóc đen dày được bới cao, làn tóc mai rủ xuống, xõa tung. Còn ở dưới làn nước trong veo kia, là thân thể mềm mại nõn nà sáng bóng, khiến huyết mạch người ta sôi trào; cặp tuyết lê trắng mềm ở trong nước kia cứ phình ra phình vào trong nước, giống như hai chú thỏ trắng nằm trên người nàng vậy, lay động dục hỏa trong hắn; da thịt trắng nõn, thân thể mềm mại mềm mại, mặt mày như họa, đẹp tới mức khiến người ta không bước chân ra nổi.
Hắn đưa tay vào trong nước, nước đã hơi lạnh, nếu còn ngâm trong nước tiếp nhất định sẽ bị cảm lạnh. Vì thế hắn cầm một tấm áo choàng rộng thùng thình, ôm nàng đứng dậy, bọc lấy cả người nàng, ôm nàng lên trên giường.
Thức cả một đêm, Diệp Vũ rất mệt, cảm giác mình bị ai đó là giật mình, nhưng vì mệt quá mà không mở nổi mắt, chỉ thầm muốn được ngủ một giấc thật ngon. Cứ thế, nàng xoay người, tìm một tư thế thoải mái, ngủ tiếp.
Thác BẠt Hoằng lau khô thân thể cho nàng, lại gỡ áo choàng to đi, đắp cho nàng một chăn bông thật dày, để cho nàng được ngủ thoải mái chút.
Nhìn cổ nàng trống trơn, trong đầu hắn lại hiện lên hai con thú nhỏ trắng nõn lung linh, làm cách nào cũng không vứt đi được. Tham lam và khát vọng với nàng khiến hắn cởi hết áo choàng, chui vào ổ chăn, nắm lấy cánh tay nàng, hôn lên lòng bàn tay, cổ tay, và cánh tay… Xúc cảm mềm mại gây cho hắn rung động khó nói nên lời, hắn không kiềm chế được sóng tình dâng cao, chậm rãi xoay người, hôn lên tấm lưng của nàng…
Lưỡi trượt dần trên thân thể tuyết trắng, mang theo từng đợt lửa nóng… Diệp Vũ ngủ rất say, nhưng dần cũng có cảm giác, dần dần tỉnh lại.
HẮn đang nhấp nhô trên người nàng, đang định hôn lên hai hạt đậu đỏ trên bầu ngực, nàng bỗng trợn mắt, dùng sức đẩy hắn.
Cái đẩy này tuy nàng đã dùng hết sức nhưng với hắn mà nói, lại chẳng có tác dụng gì. Chỉ là hắn cũng không tấn công tiếp nữa, mà ngồi dậy, khóe môi nhếch lên, lấy ánh mắt kinh diễm nhìn nàng. Nàng cúi đầu vừa thấy, chấn đông, lập tức túm lấy chăn bọc thân mình, bọc thật kín.
HẮn thật vô sỉ, đáng khinh, thế mà thừa dịp mình tắm lại xông tới! Cũng tự trách bản thân mình vô ý, thế mà lại ngủ mất. Đúng rồi, Xuân Hoa, Thu Nguyệt đâu rồi? Chẳng lẽ hắn làm các nàng ấy hôn mê rồi?
“Đi ra ngoài!” Diệp Vũ giận gào lên.
“Nếu ta không đi ra thì sao?” Thác Bạt Hoằng cười vô lại.
“Ta gọi người đó”
“Nếu nàng định không muốn giữ danh tiết nữa, thì kêu to lên đi”
“Đồ vô sỉ! HẠ lưu!” nàng kìm không được nữa mắng người. Hắn lấy áo choàng phủ bên ngoài, như quyết tâm ở lại trên giường nàng không đi, ánh mắt phong lưu đảo qua trên người nàng.
Đối phó với loại vô sỉ vô lại này, không thể lấy cứng đối cứng, nàng chỉ đành lấy lùi làm tiếng, “Ta cả một đêm không ngủ rồi, muốn ngủ… Ngươi ở trong này, ta sao ngủ được chứ?”
Thác Bạt Hoằng cười khẽ, “Nàng đại khái là cứ yên tâm ngủ đi, ta sẽ không quấy nhiều giấc mộng của nàng nữa đâu”
Diệp Vũ tức giận như muốn giết hắn luôn, “Huynh ở trong này, ta sao mà ngủ được hả?”
Hắn cười tủm tỉm, có vẻ chẳng biết xấu hổ là gì, “Nói gì thì nói, nàng vẫn lo cho ta…cưỡng ép xông tới…”
Nàng tức giận lườm hắn, “Đến tột cùng ngươi định thế nào?”
“Không thế nào cả, ta chỉ là đến thăm nàng thôi”
“Phụ hoàng vẫn còn nằm trên giường, ngươi không tới thăm người, mà lại tới gặp ta sao?”
Gương mặt Thác Bạt Hoằng cau lại, hỏi, “Lần này phụ hoàng trúng độc, phụ hoàng có nói qua cái gì không?”
Nàng nhớ tới lời Ngụy hoàng đã nói, có cân nhắc xem nên nói cho hắn không. Thấy thần sắc nàng như thế, hắn đã biết phụ hoàng chắc chắn nói gì rồi, “Phụ hoàng nói gì vậy?’
“Lòng phụ hoàng sáng như gương roi, không tin bất cứ ai. Nếu ngươi vô ý, chỉ e sắp thành lại bại thôi, thất bại thảm hại” Diệp Vũ nói nặng nề.
“Nói vậy, phụ hoàng đã có lòng nghi ngờ ta sao?”
“Đúng” Nàng nghiêm túc gật đầu.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên dần, cười hơi lạnh lẽo như không như có, cũng chẳng thấy lo lắng chuyện Ngụy hoàng hoài nghi hắn.
***
Ngụy hoàng nằm tĩnh dưỡng trên giường, độc trong cơ thể dần được giải, Lệ quý phi, Thác BẠt Ngưng và Diệp Vũ thay phiên nhau chăm sóc, còn thái tử Thác Bạt Thao thì không lúc nào là không canh giữ ở trước long tháp, cực nhọc đêm ngày, hiếu đạo vô cùng.
Với lòng hiếu thảo của thái tử, Ngụy hoàng dù không nói, nhưng trên mặt lại biểu lộ cử chỉ va]f lòng và vui vẻ với thái tử.
Hai ngày sau, Ngụy hoàng cũng đỡ hơn rất nhiều, nằm xem tấu chương trên giường, xử lý khẩn cấp chính vụ. Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt TRạch phụng chỉ tra án, tra xét trong ba ngày, cuối cùng cũng có kết quả.
Ngày này, trong tẩm điện thiên tử đèn đuốc sáng trưng, tất cả cùng tập trung trong điện. Ngụy hoàng nằm dựa, khoác áo bào, nhìn rất uy nghiêm. Mọi người chia làm hai phe, đứng mỗi bên, cứ như hai quân đối trận nhau vậy. Bên trái là do Thác Bạt TRạch cầm đầu, bên phải thì lấy Thác Bạt Hoằng cầm đầu, còn Thác Bạt Hạo thì ngồi ở một góc trên giường, không thuộc bên nào.
“Tra ra được gì rồi?” Ngụy hoàng ăn một chén cháo thịt nạc, khí sắc cũng tốt hơn.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần tra ra được, có người bỏ độc vào chén thuốc của phụ hoàng” Thác Bạt TRạch nói, ánh mắt trong đó hơi đắc ý, “Phụ hoàng, hay là để cho Lâm Thái y nói xem kẻ đó thần không biết quỷ không hay bỏ độc thế nào đi ạ”
“Nói” SẮc mặt Ngụy hoàng vẫn không đổi. Lâm thái y nói, “Chén thuốc bệ hạ uống, là do vi thần tự mình bốc thuốc, lại được cung nhân ở ngự hiệu thuốc chuẩn bị, cho tới lúc mang đến ngự tiền. Vi thần tra ra quá trình sắc thuốc lúc lấy ở quán thuốc, chén thuốc đều không sao hết. ĐÃ kiểm tra qua nhiều lần, vi thần chợt phát hiện, vấn đề là loại thuốc ở trên băng gạc ạ”
Thác Bạt Ngưng khó hiểu hỏi, “TRên băng gạc có gì không ổn chứ?”
“Công công sắc thuốc tên là Tiểu Anh Tử, hắn đầu tiên đem băng gạc ngâm trong nước có độc, rồi lại dùng băng gạc đó bỏ vào ấm thuốc, chén thuốc sẽ có chút độc” Lâm Thái y nói, “Bệ hạ uống xong chén thuốc, đã ăn chút độc này vào trong cơ thể, cứ mấy ngày liên tục, độc càng ngày càng nhiều”
“Là độc gì? Có phải độc mãn tính không?” Diệp Vũ hỏi, phương pháp hạ độc này thật cao minh, chẳng biết là kẻ nào đã nghĩ ra được nữa.
“Độc này có tên là “Mất mạng” là loại kịch độc mãn tính.” Ông nói tiếp, “Mất mạng này xâm nhập vào cơ thể trong mười ngày thì đã tích lũy tới một lượng độc nhất định, độc sẽ bộc phát chết ngay. Bệ hạ uống thuốc, vi thần có viết phương thuốc bên trong tương phản với loại độc này, bởi vậy, bệ hạ mới chỉ ngất, hộc máu, mới có thể phát hiện ra bệ hạ trúng độc ạ”
Thác BẠt Ngưng vỗ vỗ ngực, “Nguy hiểm thật đó. Phụ hoàng hồng phúc Tề Thiên, gặp dữ hóa lành, nhất định là được tổ tiên phù hộ rồi”
Mặt Ngụy hoàng lạnh trầm quát hỏi, “Vậy công công sắc thuốc kia, kẻ nào đã sai người hạ độc trẫm hả/”
Thị vệ áp giải Tiểu Anh Tử tiến vào, Tiểu Anh Tử quỳ gối trước giường, lạnh run e ngại. Thác Bạt Trạch hỏi ác liệt, “Nô tài to gan! Ai sai ngươi bỏ độc hại phụ hoàng hả? Còn không khai thật mau?”
Thân hình Tiểu Anh Tử run rẩy kịch liệt, “Bệ hạ tha mạng… Nô tài… Nô tài không dám nói…”
“Độc hại phụ hoàng, là tội chết chu di cửu tộc đó!” Thác Bạt TRạch ép hỏi, “Nói!”
“Nô tài… Nô tài không ngờ… Nô tài nói rồi không định hạ độc hại chết bệ hạ đâu, nhưng thái tử đem cả người nhà nô tài áp chế nô tài… Nô tài chẳng còn lựa chọn nào khác… Bệ hạ tha mạng, nô tài phụng mệnh thái tử mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế…” Tiểu Anh Tử khóc lóc nói, sợ hãi thê thảm.
Lời nói này khiến cho mọi người ở trong tẩm điện khiếp sợ. Rõ ràng là thái tử hạ độc người cha ruột của mình!
Thác Bạt Hạo nghe vậy, ngây người, cứng đờ, ánh mắt dại ra, cứ như nghe không hiểu những lời nói này vậy.
Ngụy hoàng theo dõi hắn, không thể tin nổi sự thật này, trong mắt đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn, thất vọng, đau thương, đau đớn kịch liệt…
Diệp Vũ cũng không ngờ, quả nhiên là thái tử hạ độc hại chết ngụy hoàng ư? Nàng nhìn về hướng Thác Bạt Hoàng, gương mặt hắn bình tĩnh như nước, làm ra vẻ chẳng liên quan tới mình, bộ dáng cao ngạo, cũng không định nhúng tay vào việc này.
Hắn chẳng phải đã giúp thái tử giải quyết Hàn Vươngm Vệ Vương rồi sao? Vì sao không để ý tới sống chết của Thái tử chứ?
Một lúc sau, Thác Bạt Hạo mới bừng tỉnh mạnh mẽ, túm lấy áo choàng của Ngụy hoàng, hai mắt đầy lệ, nói bi thương, “Phụ hoàng, nhi thần không có sai người h ạ độc hại phụ hoàng… Nhi thần chưa từng bước chân ra cửa phòng nửa bước, sao có thể sai cung nhân hạ độc chứ ạ? Nhi thần thật sự không có làm, xin phụ hoàng minh xét…”
Ngụy hoàng dùng sức giơ tay lên, hất tay thái tử ra, oán hận hừ lạnh.
“Thái tử, nếu như cung nhân không nhận được lệnh sai khiến của ngươi, thì sao dám bỏ độc trong chén thuốc của phụ hoàng chứ?” Lòng Thác Bạt Trạch đầy căm phẫm trách mắng, “Ngươi đã làm ra chuyện tày đình, làm nhục danh dực hoàng thất, phụ hoàng bắt ngươi phải ở trong nhà kiểm điểm, là đã xử nhẹ lắm rồi, cũng không ngờ ngươi thế mà dám hạ độc giết cha. Loại đại nghịch bất đạo như thế, phải bị tội gì hả?”
“Tam hoàng đệ, bản thái tử không có hạ độc giết cha” Thác Bạt Hạo cắn chặt răng phủ nhận,. chuyển sang nhìn phụ hoàng, nói khẩn thiết, “Phụ hoàng, ngày nào nhi thần cũng ở trong phòng kiểm điểm, chưa từng boa giờ sai cung nhân đi làm việc đại nghịch bất đạo cả. Nếu phụ hoàng không tin, nhi thần cũng không nhẫn nhịn được nữa, chỉ có lấy cái chết chứng minh!”
Lời nói quyết tuyệt ấy, giọng điệu rất nặng, không giống giả vờ. Thác Bạt TRạch lại nói, “Phụ hoàng, theo nhi thần phỏng đoán, phụ hoàng bắt thái tử kiểm điểm trong phòng, thái tử đã ở trong phủ cũng khá lâu, lòng nổi lên khó chịu, không muốn bị cấm túc tiếp nữa, mới nổi lòng tham, thầm sai cung nhân bỏ thuốc độc bào chén thuốc của phụ hoàng, lại giả mù sa mưa ở bên cạnh long tháp phụng dưỡng phụ hoàng, lấy hiếu tận sức. Từ đó, phụ hoàng thấy hắn thì cảm động lòng hiếu tâm của hắn, tha cho hắn|”
Thác Bạt Hạo cả giận nói, “Ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Diệp Vũ nhìn huynh đệ hoàng thất Ngụy quốc, giữa cha con tự giết lẫn nhau, cảm thấy bi thương vạn phần. Ai thật ai giả, Ngụy hoàng có thể nhìn ra được sao?
“Ngươi tra được cái gì?” Ngụy hoàng nhìn về phía Thác BẠt Hoằng, vốn đã chuyển sang sắc mặt bị trận đấu tranh gay gắt giữa các con mà tức tới đen sì rồi.
“Phụ hoàng, nhi thần tra ra được, cũng giống như tam hoàng huynh ạ” Thác BẠt Hoằng nói nặng nề. Trong lòng nàng cười lạnh, hóa ra, hắn mặt ngoài là trợ giúp thái tử, lại ngầm giúp là Vệ Vương.
Con mắt Thác Bạt Trạch hơi giật, đảo nhanh không dễ phát hiện ra chút âm trầm. Thân hình Thác Bạt Hạo mềm nhũn, mặt tái xám như tro tàn, nhất định không đoán được Thác Bạt Hoằng luôn giúp hắn lúc lâm trận lại phản chiến, đứng ở trong đội ngũ kẻ địch.
Thác BẠt Hoằng lại nói, “Phụ hoàng, hai canh giờ trước, nhi thần phát hiện ra một chuyện. Giờ tý Nhi thần đi tìm Tiểu Anh Tử, trong lúc vô tình thấy hắn ở cùng một chỗ với Tam Hoàng huynh nên nấp vào một góc lắng tai nghe, hình như đang có âm mưu bí mật gì đó vậy. Do cách quá xa nên nhi thần nghe không rõ là họ đang nói gì ạ”
“Tứ Hoàng đệ, đệ đang nói bậy bạ gì đó thế? Ta lúc nào thì ở cùng một chỗ với Tiểu Anh Tử chứ?” Thác Bạt TRạch vội vàng tức giận phản bác, “Phụ hoàng, nhi thần không có lén gặp qua Tiểu Anh Tử, Tứ hoàng đệ vu hãm nhi thần…”
“Phụ hoàng, Tam hoàng huynh dĩ nhiên không thừa nhận rồi, phụ hoàng cứ tự thẩm vấn Tiểu Anh Tử đi ạ” Thác Bạt Hoằng mặt không thay đổi nói.
Diệp Vũ hiểu ra, đây là một kết cục, còn một là ép Vệ Vương vào chỗ chết. Ánh mắt Ngụy hoàng lạnh băng, quát hỏi, “Đến tột cùng là kẻ nào sai khiến ngươi hạ độc hả? Nói! Nếu dám nói dối nửa câu, tru di cửu tộc!”
Tiểu Anh Tử sợ tới mức run lẩy bẩy ngay lúc đó, “Nô tài… Là Vệ Vương sai nô tài hạ độc ạ…”
Thác BẠt Trạch cả kinh sững lại, “Bổn vương không có sai người! Ngươi lại nói vớ vẩn gì thế hả/”
“Ngươi sao lại nói là thái tử sai khiến người hả?” Thác Bạt Hoằng giận dữ hỏi.
“Là do Vệ Vương muốn nô tài nói thế… Vệ Vương bắt cả nhà nô tài, ép nô tài phải làm việc cho ngài ấy… NÔ tài bất đắc dĩ mới nghe lệnh Vệ Vương…” Tiểu Anh Tử khóc lóc cầu xin, “Bệ hạ, nô tài tội đáng chết vạn lần… Nô tài chiêu là do Vệ Vương lệnh cho nô tài hạ độc, chỉ chứng thái tử… Nô tài không làm vậy, người nhà nô tài sẽ chết hết… Nô tài mới biết được mình không sống nổi, khẩn cầu bệ hạ bỏ qua cho người nhà của nô tài đi… Cầu xin bệ hạ khai ân… Xin bệ hạ khai ân…”
“Phụ hoàng, hắn nói linh ta linh tinh đó, nhi thần không có sai khiến làm chuyện đó…” Thác BẠt TRạch lo lắng giải thích, “Người đâu, đem VỆ Vương áp đi!” Ngụy hoàng cất to tiếng, lại ho khụ một cái, đứng lên.
Thác Bạt Ngưng và Diệp Vũ vội vàng đi tới đấm lưng cho ông, giúp ông thông khí. Hai thị vệ tiến vào, áp Thác Bạt TRạch kêu to gọi nhỏ đi. An Thuận sai người đi truyền thái y, Diệp Vũ đỡ Ngụy hoàng nằm xuống, đột nhiên cảm thấy Thác Bạt Hoằng thật đáng sợ. Thác BẠt Hạo nhìn về phía Thác Bạt Hoằng, bốn mắt giao nhau giữa không trung, hình như có ngàn lời trong đó.
***
Đêm đó, Tiểu Anh Tử cắn lưỡi tự sát. Người đã chết, chết không có đối chứng, dù Ngụy hoàng có lòng muốn tra tiếp, cũng không tra ra cái gì nữa.
Ngày hôm sau, ông hạ chiếu, biếm Vệ Vương làm thứ dân, ngày này tới tòa nhà Tiểu Uyển phía Tây, cả đời không được bước ra cửa nửa bước.
Chiếu lệnh như thế, tương đương với tù chung thân. Còn thái tử Thác Bạt Hạo, bởi vì tỏ vẻ tỉnh ngộ và hiếu đạo, Ngụy hoàng lên tiếng, nói với hắn, mười lăm năm mới được tiến cung thỉnh an.
Những chuyện linh tinh sau đó đã định, đã là hai ngày sau rồi.
Đêm nay, Xuân Hoa, Thu Nguyệt dọn giường chăn đệm xong, thổi tắt đèn cung đình, chỉ để lại một đèn, Diệp Vũ ngồi trên giường đang định đi ngủ, đã thấy Thác Bạt Hoằng nghênh ngang đi vào tẩm điện, cứ như đây là vương phủ của hắn vậy.
Hắn phất tay, Xuân Hoa, Thu Nguyệt cùng khom người rời khỏi điện. Nàng hiểu ra, hai cung nữ này là người của hắn. Chẳng trách là lần trước hắn xông vào dễ như thế.
“Không biết là có một ngày Vương gia lại có thể đi lại tiêu dạo như thế trong cung đó, mà không còn lén lút trốn tránh nữa”
“Nàng cho là thế nào?” Hắn mỉm cười hỏi lại, ngồi lên mép giường, “Nàng hy vọng có một ngày thế nào?”
“Vương gia mấy lần làm việc đại nghịch bất đạo, âm độc tàn nhẫn, hẳn là nhanh thôi” Diệp Vũ nói châm chọc.
“Vậy thì như nàng mong muốn” Ánh mắt Thác Bạt Hoằng giãn ra, trong mắt mỉm cười sáng rỡ, chẳng có chút trốn tránh.
“Đây không phải là tâm nguyện của ta, mà là tâm nguyện của Vương gia”
Hắn hạ giọng cười khùng khục, nàng cười n ói, “Chuyện bỏ độc ở băng gạc, lệnh cung nhân chỉ chứng thái tử, rồi lại chỉ chứng Vệ Vương, một hồi vu khống, để cho phụ hoàng không thể không tin Vệ Vương bỏ độc giết cha, giá họa cho thái tử, một mình ngươi chỉ lo thân mình, thật mới tuyệt diệu làm sao”
Dứt lời, nàng vỗ tay, có ý cười nhạo. Thác Bạt Hoằng vung áo choàng lên ngồi xuống, nhếch mép cười khẽ, “Có đôi khi, thông minh quá cũng chẳng phải chuyện tốt”
Diệp Vũ thấy hắn ngồi ở mép giường, hơi khẩn trương, “Ngu ngốc quá cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Rốt cuộc ông ấy là cha ruột của ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm, hạ độc được chứ! Cho nổ tan, hạ độc, tiếp theo nữa là thủ đoạn gì đây?”
Mắt hắn chợt tối sầm, nói giọng trầm trầm, “nàng không rõ đâu”
“Vương gia không muốn nói, ta cũng không ép”
“Nếu nàng là hoàng tử tôn quysm lại là đứa nhỏ cực ti tiện, cực khổ trong hoàng cung, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đến cả cung nhân hạ tiện nhất cũng đều có thể bắt nạt nàng, đánh chửi nàng, dẫm nàng xuống bùn, cố tình giẫm lên; nếu có một ngày, nàng biết được mẫu thân mình chết thảm là do phụ thân ngồi ở trên cao kia, biết được mẫu thân bị một phụ nữ hại chết, mà phụ thân lại còn bao bọc cho phụ nữ đó, nàng hận phụ thân lại không giết được hắn, chỉ có thể giết chết phụ nữ kia thôi; nếu cả cuộc đời này người nàng hận nhất, phụ thân lại muốn giết nàng, khiến cho nàng không có chốn dung thân, nàng chỉ có thể chạy trốn tha hương, từ nay về sau cô độc…” Giọng Thác Bạt Hoằng cực bình thản, cứ như mặt hồ không chút gợn sóng vậy.
Diệp nghe mà hiểu được ân oán, hận, giận sâu bên trong, trong lòng thấy mềm hẳn, đồng tình với hắn lúc nhỏ, lúc còn quá nhỏ đã gặp nhiều đau khổ.
Bởi vì mẫu thân chết, hắn hận Ngụy hoàng, hắn giết chết phi tần của Ngụy hoàng, Ngụy hoàng ép hắn vào chỗ chết… Như thế, hắn sao còn chút tình cảm cha con nào với Ngụy hoàng chứ? Xa cách đã nhiều năm, hắn trở lại Ngụy quốc, trong lòng chỉ có một ý nghĩ. Còn Ngụy hoàng đã sớm muốn giết chết đứa con này từ lâu, sao lại còn tình cảm nữa?
Trong mắt Thác Bạt Hoằng đen sẫm lại, đen như vực saau, co rút kịch liệt, “TA không phải là con trai trưởng đích tôn, không có cơ hội thừa kế đế vị, nhưng ta tin, người nhất định thắng trời!”
Nàng cũng không thấy kinh ngạc, bởi vì nàng sớm đã nhìn ra dã tâm của hắn. Hắn về Ngụy quốc, làm ra nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ vì ngai vàng cửu ngũ chí tôn kia thôi.
“Rốt cuộc họ cũng là người thân của ngươi, cho dù ngươi có ngồi trên đế vị, không sợ văn võ bá quan bài xích ngươi là kẻ cuồng ma sao?”
“Gặp thần giết thần, ngộ phật giết phật!” Hắn ngồi xuống, nắm chặt hai tay nàng, giọng nói ngập tràn tà khí, “Kẻ nào ngăn cản, giết không tha!”
Diệp Vũ nhìn hắn, cả khuôn mặt hắn bao phủ ác độc, sát khí âm độc, khiến người ta không rét mà run. Thác BẠt Hoằng bất chợt xâm nhập, quặp chặt đôi môi phấn hồng của nàng hôn.
Nàng ngây người kinh ngạc!
“Tề Vương ư?” Nàng kinh ngạc, ông đoán được sao? Thật sự là Thác Bạt Hoằng âm thầm hạ độc sao?
“Không phải Tề Vương, thì là Vệ Vương” ÔNg híp mắt lại phụt ra một luồng sáng, “Hai kẻ này có khả năng nhất”
Diệp Vũ càng không hiểu, “Thế sao phụ hoàng lại bảo Tam hoàng huynh, Tứ hoàng huynh đi tra rõ việc này chứ ạ?”
Ngụy hoàng nhìn lên đình màn, không mở miệng, ánh mắt già cả đau thương và lạnh lẽo.
***
Tới hừng đông, Diệp Vũ bón cháo trắng cho Ngụy hoàng ăn, chợt có người xông tới, quỳ gối trước giường, “Phụ hoàng…”
Thái tử, Thác Bạt Hạo.
Sắc mặt Ngụy hoàng trầm xuống, không giận nói, “Ai cho phép ngươi tới?”
Nàng đặt bát xuống, đứng dậy, định ra khỏi tẩm điện đã thấy ông ngoắc tay, bảo nàng cứ ngồi xuống. Nàng đành ngồi canh bên giường.
Thác Bạt Hạo không để ý tới có người bên ngoài ở đây, nói bi thương, “Phụ hoàng bệnh nặng, nhi thần không thể phụng dưỡng…Nhi thần bất hiếu…”
“Không có khẩu dụ của trẫm, thái tử không được ra khỏi phòng nửa bước!” Ngụy hoàng cũng không biết có phải bị cảm động bới tình phụ tử hay không nữa.
“Dù có kháng chỉ, nhi thần cũng muốn phụng dưỡng trước giường, cố gắng tận hiếu” Đôi mắt Thác Bạt Hạo đỏ, lệ quanh tròng, giọng đau đớn kịch liệt, ngập tràn hối hận, “Mấy ngày nay, nhi thần đã tự kiểm điểm, nghĩ rất nhiều… Nhi thần biết sai rồi, nhi thần sai mười lần rồi… Phụ hoàng một ngày không nói câu nào, nhi thần liền kiểm điểm cả một ngày… Dù có phải kiểm điểm cả đời, nhi thần cũng không oán hận câu nào… NHưng mà, phụ hoàng bệnh nặng, đang lúc sống chết không rõ trên giường mà không phụng dưỡng, là tội bất hiếu… Nhi thần thầm nghĩ muốn được tận hiếu, đợi khi nào bệnh tình phụ hoàng đỡ dần lên, nhi thần lập tức lại trở về kiểm điểm, mong phụ hoàng ân chuẩn…”
Nói xong, nước mắt lại lăn xuống làm ướt đẫm cả gương mặt tục tằn. Lời nói này, tình ý chân thiết ấy, nồng đậm tình cảm cha con khiến người ta động lòng.
Ngụy hoàng lặng nhìn hắn, đôi mắt nhập nhòe, rõ ràng là bị lời thái tử nói làm cho cảm động.
“Nhi thần không cầu mong gì hơn, chỉ cầu được phụng dưỡng bên giường, mong phụ hoàng thành toàn” Thác Bạt Hạo khóc tựa như đứa trẻ, tiếng khóc khàn đặc.
“Bệ hạ, công chúa đã thức một đêm rồi, cũng nên trở về đi nghỉ một lát đi ạ” An Thuận nói. Diệp Vũ im lặng nhìn cảnh cảm động này, nghĩ, hành động thái tử cũng thật hoàn hảo, chẳng rõ đã tập luyện không biết bao lần trong phủ rồi. Một lúc sau, cuối cùng Ngụy hoàng cũng gật đầu, “Huyên Nhi, con trở về nghỉ đi”
Nàng đứng dậy hành lễ, “Nhi thần xin cáo lui. Muộn chút nhi thần lại tới thăm phụ hoàng”
Ra khỏi điện thừa tư, trở lại Lăng Vân Các, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng cũng cảm thấy ngủ không được, liền sai cung nhân chuẩn bị nước tắm.
Ngồi trong thùng gỗ, được nước ấm áp bao quanh mình, cả thể xác và tinh thần trầm tĩnh lại, nàng ngủ mất.
Xuân Hoa và Thu Nguyệt mang thùng nước thêm vào cho nàng, thấy nàng ngủ, định gọi nàng tỉnh lại, song lại không đành lòng quấy rầy nàng.
Một người công khai đi vào, các nàng nghe thấy tiếng bước chân, kinh ngạc nhìn, vội vàng hạ mình hành lễ, lại bị hắn ngăn lại. Thác Bạt Hoằng hất mắt một cái, các nàng khom người cùng lui ra, canh giữ ở trước tẩm điện. Hắn nhìn Diệp Vũ ngủ say, tình triều cuồn cuộn, hơi thở dồn dập nặng nhọc.
Mái tóc đen dày được bới cao, làn tóc mai rủ xuống, xõa tung. Còn ở dưới làn nước trong veo kia, là thân thể mềm mại nõn nà sáng bóng, khiến huyết mạch người ta sôi trào; cặp tuyết lê trắng mềm ở trong nước kia cứ phình ra phình vào trong nước, giống như hai chú thỏ trắng nằm trên người nàng vậy, lay động dục hỏa trong hắn; da thịt trắng nõn, thân thể mềm mại mềm mại, mặt mày như họa, đẹp tới mức khiến người ta không bước chân ra nổi.
Hắn đưa tay vào trong nước, nước đã hơi lạnh, nếu còn ngâm trong nước tiếp nhất định sẽ bị cảm lạnh. Vì thế hắn cầm một tấm áo choàng rộng thùng thình, ôm nàng đứng dậy, bọc lấy cả người nàng, ôm nàng lên trên giường.
Thức cả một đêm, Diệp Vũ rất mệt, cảm giác mình bị ai đó là giật mình, nhưng vì mệt quá mà không mở nổi mắt, chỉ thầm muốn được ngủ một giấc thật ngon. Cứ thế, nàng xoay người, tìm một tư thế thoải mái, ngủ tiếp.
Thác BẠt Hoằng lau khô thân thể cho nàng, lại gỡ áo choàng to đi, đắp cho nàng một chăn bông thật dày, để cho nàng được ngủ thoải mái chút.
Nhìn cổ nàng trống trơn, trong đầu hắn lại hiện lên hai con thú nhỏ trắng nõn lung linh, làm cách nào cũng không vứt đi được. Tham lam và khát vọng với nàng khiến hắn cởi hết áo choàng, chui vào ổ chăn, nắm lấy cánh tay nàng, hôn lên lòng bàn tay, cổ tay, và cánh tay… Xúc cảm mềm mại gây cho hắn rung động khó nói nên lời, hắn không kiềm chế được sóng tình dâng cao, chậm rãi xoay người, hôn lên tấm lưng của nàng…
Lưỡi trượt dần trên thân thể tuyết trắng, mang theo từng đợt lửa nóng… Diệp Vũ ngủ rất say, nhưng dần cũng có cảm giác, dần dần tỉnh lại.
HẮn đang nhấp nhô trên người nàng, đang định hôn lên hai hạt đậu đỏ trên bầu ngực, nàng bỗng trợn mắt, dùng sức đẩy hắn.
Cái đẩy này tuy nàng đã dùng hết sức nhưng với hắn mà nói, lại chẳng có tác dụng gì. Chỉ là hắn cũng không tấn công tiếp nữa, mà ngồi dậy, khóe môi nhếch lên, lấy ánh mắt kinh diễm nhìn nàng. Nàng cúi đầu vừa thấy, chấn đông, lập tức túm lấy chăn bọc thân mình, bọc thật kín.
HẮn thật vô sỉ, đáng khinh, thế mà thừa dịp mình tắm lại xông tới! Cũng tự trách bản thân mình vô ý, thế mà lại ngủ mất. Đúng rồi, Xuân Hoa, Thu Nguyệt đâu rồi? Chẳng lẽ hắn làm các nàng ấy hôn mê rồi?
“Đi ra ngoài!” Diệp Vũ giận gào lên.
“Nếu ta không đi ra thì sao?” Thác Bạt Hoằng cười vô lại.
“Ta gọi người đó”
“Nếu nàng định không muốn giữ danh tiết nữa, thì kêu to lên đi”
“Đồ vô sỉ! HẠ lưu!” nàng kìm không được nữa mắng người. Hắn lấy áo choàng phủ bên ngoài, như quyết tâm ở lại trên giường nàng không đi, ánh mắt phong lưu đảo qua trên người nàng.
Đối phó với loại vô sỉ vô lại này, không thể lấy cứng đối cứng, nàng chỉ đành lấy lùi làm tiếng, “Ta cả một đêm không ngủ rồi, muốn ngủ… Ngươi ở trong này, ta sao ngủ được chứ?”
Thác Bạt Hoằng cười khẽ, “Nàng đại khái là cứ yên tâm ngủ đi, ta sẽ không quấy nhiều giấc mộng của nàng nữa đâu”
Diệp Vũ tức giận như muốn giết hắn luôn, “Huynh ở trong này, ta sao mà ngủ được hả?”
Hắn cười tủm tỉm, có vẻ chẳng biết xấu hổ là gì, “Nói gì thì nói, nàng vẫn lo cho ta…cưỡng ép xông tới…”
Nàng tức giận lườm hắn, “Đến tột cùng ngươi định thế nào?”
“Không thế nào cả, ta chỉ là đến thăm nàng thôi”
“Phụ hoàng vẫn còn nằm trên giường, ngươi không tới thăm người, mà lại tới gặp ta sao?”
Gương mặt Thác Bạt Hoằng cau lại, hỏi, “Lần này phụ hoàng trúng độc, phụ hoàng có nói qua cái gì không?”
Nàng nhớ tới lời Ngụy hoàng đã nói, có cân nhắc xem nên nói cho hắn không. Thấy thần sắc nàng như thế, hắn đã biết phụ hoàng chắc chắn nói gì rồi, “Phụ hoàng nói gì vậy?’
“Lòng phụ hoàng sáng như gương roi, không tin bất cứ ai. Nếu ngươi vô ý, chỉ e sắp thành lại bại thôi, thất bại thảm hại” Diệp Vũ nói nặng nề.
“Nói vậy, phụ hoàng đã có lòng nghi ngờ ta sao?”
“Đúng” Nàng nghiêm túc gật đầu.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên dần, cười hơi lạnh lẽo như không như có, cũng chẳng thấy lo lắng chuyện Ngụy hoàng hoài nghi hắn.
***
Ngụy hoàng nằm tĩnh dưỡng trên giường, độc trong cơ thể dần được giải, Lệ quý phi, Thác BẠt Ngưng và Diệp Vũ thay phiên nhau chăm sóc, còn thái tử Thác Bạt Thao thì không lúc nào là không canh giữ ở trước long tháp, cực nhọc đêm ngày, hiếu đạo vô cùng.
Với lòng hiếu thảo của thái tử, Ngụy hoàng dù không nói, nhưng trên mặt lại biểu lộ cử chỉ va]f lòng và vui vẻ với thái tử.
Hai ngày sau, Ngụy hoàng cũng đỡ hơn rất nhiều, nằm xem tấu chương trên giường, xử lý khẩn cấp chính vụ. Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt TRạch phụng chỉ tra án, tra xét trong ba ngày, cuối cùng cũng có kết quả.
Ngày này, trong tẩm điện thiên tử đèn đuốc sáng trưng, tất cả cùng tập trung trong điện. Ngụy hoàng nằm dựa, khoác áo bào, nhìn rất uy nghiêm. Mọi người chia làm hai phe, đứng mỗi bên, cứ như hai quân đối trận nhau vậy. Bên trái là do Thác Bạt TRạch cầm đầu, bên phải thì lấy Thác Bạt Hoằng cầm đầu, còn Thác Bạt Hạo thì ngồi ở một góc trên giường, không thuộc bên nào.
“Tra ra được gì rồi?” Ngụy hoàng ăn một chén cháo thịt nạc, khí sắc cũng tốt hơn.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần tra ra được, có người bỏ độc vào chén thuốc của phụ hoàng” Thác Bạt TRạch nói, ánh mắt trong đó hơi đắc ý, “Phụ hoàng, hay là để cho Lâm Thái y nói xem kẻ đó thần không biết quỷ không hay bỏ độc thế nào đi ạ”
“Nói” SẮc mặt Ngụy hoàng vẫn không đổi. Lâm thái y nói, “Chén thuốc bệ hạ uống, là do vi thần tự mình bốc thuốc, lại được cung nhân ở ngự hiệu thuốc chuẩn bị, cho tới lúc mang đến ngự tiền. Vi thần tra ra quá trình sắc thuốc lúc lấy ở quán thuốc, chén thuốc đều không sao hết. ĐÃ kiểm tra qua nhiều lần, vi thần chợt phát hiện, vấn đề là loại thuốc ở trên băng gạc ạ”
Thác Bạt Ngưng khó hiểu hỏi, “TRên băng gạc có gì không ổn chứ?”
“Công công sắc thuốc tên là Tiểu Anh Tử, hắn đầu tiên đem băng gạc ngâm trong nước có độc, rồi lại dùng băng gạc đó bỏ vào ấm thuốc, chén thuốc sẽ có chút độc” Lâm Thái y nói, “Bệ hạ uống xong chén thuốc, đã ăn chút độc này vào trong cơ thể, cứ mấy ngày liên tục, độc càng ngày càng nhiều”
“Là độc gì? Có phải độc mãn tính không?” Diệp Vũ hỏi, phương pháp hạ độc này thật cao minh, chẳng biết là kẻ nào đã nghĩ ra được nữa.
“Độc này có tên là “Mất mạng” là loại kịch độc mãn tính.” Ông nói tiếp, “Mất mạng này xâm nhập vào cơ thể trong mười ngày thì đã tích lũy tới một lượng độc nhất định, độc sẽ bộc phát chết ngay. Bệ hạ uống thuốc, vi thần có viết phương thuốc bên trong tương phản với loại độc này, bởi vậy, bệ hạ mới chỉ ngất, hộc máu, mới có thể phát hiện ra bệ hạ trúng độc ạ”
Thác BẠt Ngưng vỗ vỗ ngực, “Nguy hiểm thật đó. Phụ hoàng hồng phúc Tề Thiên, gặp dữ hóa lành, nhất định là được tổ tiên phù hộ rồi”
Mặt Ngụy hoàng lạnh trầm quát hỏi, “Vậy công công sắc thuốc kia, kẻ nào đã sai người hạ độc trẫm hả/”
Thị vệ áp giải Tiểu Anh Tử tiến vào, Tiểu Anh Tử quỳ gối trước giường, lạnh run e ngại. Thác Bạt Trạch hỏi ác liệt, “Nô tài to gan! Ai sai ngươi bỏ độc hại phụ hoàng hả? Còn không khai thật mau?”
Thân hình Tiểu Anh Tử run rẩy kịch liệt, “Bệ hạ tha mạng… Nô tài… Nô tài không dám nói…”
“Độc hại phụ hoàng, là tội chết chu di cửu tộc đó!” Thác Bạt TRạch ép hỏi, “Nói!”
“Nô tài… Nô tài không ngờ… Nô tài nói rồi không định hạ độc hại chết bệ hạ đâu, nhưng thái tử đem cả người nhà nô tài áp chế nô tài… Nô tài chẳng còn lựa chọn nào khác… Bệ hạ tha mạng, nô tài phụng mệnh thái tử mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế…” Tiểu Anh Tử khóc lóc nói, sợ hãi thê thảm.
Lời nói này khiến cho mọi người ở trong tẩm điện khiếp sợ. Rõ ràng là thái tử hạ độc người cha ruột của mình!
Thác Bạt Hạo nghe vậy, ngây người, cứng đờ, ánh mắt dại ra, cứ như nghe không hiểu những lời nói này vậy.
Ngụy hoàng theo dõi hắn, không thể tin nổi sự thật này, trong mắt đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn, thất vọng, đau thương, đau đớn kịch liệt…
Diệp Vũ cũng không ngờ, quả nhiên là thái tử hạ độc hại chết ngụy hoàng ư? Nàng nhìn về hướng Thác Bạt Hoàng, gương mặt hắn bình tĩnh như nước, làm ra vẻ chẳng liên quan tới mình, bộ dáng cao ngạo, cũng không định nhúng tay vào việc này.
Hắn chẳng phải đã giúp thái tử giải quyết Hàn Vươngm Vệ Vương rồi sao? Vì sao không để ý tới sống chết của Thái tử chứ?
Một lúc sau, Thác Bạt Hạo mới bừng tỉnh mạnh mẽ, túm lấy áo choàng của Ngụy hoàng, hai mắt đầy lệ, nói bi thương, “Phụ hoàng, nhi thần không có sai người h ạ độc hại phụ hoàng… Nhi thần chưa từng bước chân ra cửa phòng nửa bước, sao có thể sai cung nhân hạ độc chứ ạ? Nhi thần thật sự không có làm, xin phụ hoàng minh xét…”
Ngụy hoàng dùng sức giơ tay lên, hất tay thái tử ra, oán hận hừ lạnh.
“Thái tử, nếu như cung nhân không nhận được lệnh sai khiến của ngươi, thì sao dám bỏ độc trong chén thuốc của phụ hoàng chứ?” Lòng Thác Bạt Trạch đầy căm phẫm trách mắng, “Ngươi đã làm ra chuyện tày đình, làm nhục danh dực hoàng thất, phụ hoàng bắt ngươi phải ở trong nhà kiểm điểm, là đã xử nhẹ lắm rồi, cũng không ngờ ngươi thế mà dám hạ độc giết cha. Loại đại nghịch bất đạo như thế, phải bị tội gì hả?”
“Tam hoàng đệ, bản thái tử không có hạ độc giết cha” Thác Bạt Hạo cắn chặt răng phủ nhận,. chuyển sang nhìn phụ hoàng, nói khẩn thiết, “Phụ hoàng, ngày nào nhi thần cũng ở trong phòng kiểm điểm, chưa từng boa giờ sai cung nhân đi làm việc đại nghịch bất đạo cả. Nếu phụ hoàng không tin, nhi thần cũng không nhẫn nhịn được nữa, chỉ có lấy cái chết chứng minh!”
Lời nói quyết tuyệt ấy, giọng điệu rất nặng, không giống giả vờ. Thác Bạt TRạch lại nói, “Phụ hoàng, theo nhi thần phỏng đoán, phụ hoàng bắt thái tử kiểm điểm trong phòng, thái tử đã ở trong phủ cũng khá lâu, lòng nổi lên khó chịu, không muốn bị cấm túc tiếp nữa, mới nổi lòng tham, thầm sai cung nhân bỏ thuốc độc bào chén thuốc của phụ hoàng, lại giả mù sa mưa ở bên cạnh long tháp phụng dưỡng phụ hoàng, lấy hiếu tận sức. Từ đó, phụ hoàng thấy hắn thì cảm động lòng hiếu tâm của hắn, tha cho hắn|”
Thác Bạt Hạo cả giận nói, “Ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Diệp Vũ nhìn huynh đệ hoàng thất Ngụy quốc, giữa cha con tự giết lẫn nhau, cảm thấy bi thương vạn phần. Ai thật ai giả, Ngụy hoàng có thể nhìn ra được sao?
“Ngươi tra được cái gì?” Ngụy hoàng nhìn về phía Thác BẠt Hoằng, vốn đã chuyển sang sắc mặt bị trận đấu tranh gay gắt giữa các con mà tức tới đen sì rồi.
“Phụ hoàng, nhi thần tra ra được, cũng giống như tam hoàng huynh ạ” Thác BẠt Hoằng nói nặng nề. Trong lòng nàng cười lạnh, hóa ra, hắn mặt ngoài là trợ giúp thái tử, lại ngầm giúp là Vệ Vương.
Con mắt Thác Bạt Trạch hơi giật, đảo nhanh không dễ phát hiện ra chút âm trầm. Thân hình Thác Bạt Hạo mềm nhũn, mặt tái xám như tro tàn, nhất định không đoán được Thác Bạt Hoằng luôn giúp hắn lúc lâm trận lại phản chiến, đứng ở trong đội ngũ kẻ địch.
Thác BẠt Hoằng lại nói, “Phụ hoàng, hai canh giờ trước, nhi thần phát hiện ra một chuyện. Giờ tý Nhi thần đi tìm Tiểu Anh Tử, trong lúc vô tình thấy hắn ở cùng một chỗ với Tam Hoàng huynh nên nấp vào một góc lắng tai nghe, hình như đang có âm mưu bí mật gì đó vậy. Do cách quá xa nên nhi thần nghe không rõ là họ đang nói gì ạ”
“Tứ Hoàng đệ, đệ đang nói bậy bạ gì đó thế? Ta lúc nào thì ở cùng một chỗ với Tiểu Anh Tử chứ?” Thác Bạt TRạch vội vàng tức giận phản bác, “Phụ hoàng, nhi thần không có lén gặp qua Tiểu Anh Tử, Tứ hoàng đệ vu hãm nhi thần…”
“Phụ hoàng, Tam hoàng huynh dĩ nhiên không thừa nhận rồi, phụ hoàng cứ tự thẩm vấn Tiểu Anh Tử đi ạ” Thác Bạt Hoằng mặt không thay đổi nói.
Diệp Vũ hiểu ra, đây là một kết cục, còn một là ép Vệ Vương vào chỗ chết. Ánh mắt Ngụy hoàng lạnh băng, quát hỏi, “Đến tột cùng là kẻ nào sai khiến ngươi hạ độc hả? Nói! Nếu dám nói dối nửa câu, tru di cửu tộc!”
Tiểu Anh Tử sợ tới mức run lẩy bẩy ngay lúc đó, “Nô tài… Là Vệ Vương sai nô tài hạ độc ạ…”
Thác BẠt Trạch cả kinh sững lại, “Bổn vương không có sai người! Ngươi lại nói vớ vẩn gì thế hả/”
“Ngươi sao lại nói là thái tử sai khiến người hả?” Thác Bạt Hoằng giận dữ hỏi.
“Là do Vệ Vương muốn nô tài nói thế… Vệ Vương bắt cả nhà nô tài, ép nô tài phải làm việc cho ngài ấy… NÔ tài bất đắc dĩ mới nghe lệnh Vệ Vương…” Tiểu Anh Tử khóc lóc cầu xin, “Bệ hạ, nô tài tội đáng chết vạn lần… Nô tài chiêu là do Vệ Vương lệnh cho nô tài hạ độc, chỉ chứng thái tử… Nô tài không làm vậy, người nhà nô tài sẽ chết hết… Nô tài mới biết được mình không sống nổi, khẩn cầu bệ hạ bỏ qua cho người nhà của nô tài đi… Cầu xin bệ hạ khai ân… Xin bệ hạ khai ân…”
“Phụ hoàng, hắn nói linh ta linh tinh đó, nhi thần không có sai khiến làm chuyện đó…” Thác BẠt TRạch lo lắng giải thích, “Người đâu, đem VỆ Vương áp đi!” Ngụy hoàng cất to tiếng, lại ho khụ một cái, đứng lên.
Thác Bạt Ngưng và Diệp Vũ vội vàng đi tới đấm lưng cho ông, giúp ông thông khí. Hai thị vệ tiến vào, áp Thác Bạt TRạch kêu to gọi nhỏ đi. An Thuận sai người đi truyền thái y, Diệp Vũ đỡ Ngụy hoàng nằm xuống, đột nhiên cảm thấy Thác Bạt Hoằng thật đáng sợ. Thác BẠt Hạo nhìn về phía Thác Bạt Hoằng, bốn mắt giao nhau giữa không trung, hình như có ngàn lời trong đó.
***
Đêm đó, Tiểu Anh Tử cắn lưỡi tự sát. Người đã chết, chết không có đối chứng, dù Ngụy hoàng có lòng muốn tra tiếp, cũng không tra ra cái gì nữa.
Ngày hôm sau, ông hạ chiếu, biếm Vệ Vương làm thứ dân, ngày này tới tòa nhà Tiểu Uyển phía Tây, cả đời không được bước ra cửa nửa bước.
Chiếu lệnh như thế, tương đương với tù chung thân. Còn thái tử Thác Bạt Hạo, bởi vì tỏ vẻ tỉnh ngộ và hiếu đạo, Ngụy hoàng lên tiếng, nói với hắn, mười lăm năm mới được tiến cung thỉnh an.
Những chuyện linh tinh sau đó đã định, đã là hai ngày sau rồi.
Đêm nay, Xuân Hoa, Thu Nguyệt dọn giường chăn đệm xong, thổi tắt đèn cung đình, chỉ để lại một đèn, Diệp Vũ ngồi trên giường đang định đi ngủ, đã thấy Thác Bạt Hoằng nghênh ngang đi vào tẩm điện, cứ như đây là vương phủ của hắn vậy.
Hắn phất tay, Xuân Hoa, Thu Nguyệt cùng khom người rời khỏi điện. Nàng hiểu ra, hai cung nữ này là người của hắn. Chẳng trách là lần trước hắn xông vào dễ như thế.
“Không biết là có một ngày Vương gia lại có thể đi lại tiêu dạo như thế trong cung đó, mà không còn lén lút trốn tránh nữa”
“Nàng cho là thế nào?” Hắn mỉm cười hỏi lại, ngồi lên mép giường, “Nàng hy vọng có một ngày thế nào?”
“Vương gia mấy lần làm việc đại nghịch bất đạo, âm độc tàn nhẫn, hẳn là nhanh thôi” Diệp Vũ nói châm chọc.
“Vậy thì như nàng mong muốn” Ánh mắt Thác Bạt Hoằng giãn ra, trong mắt mỉm cười sáng rỡ, chẳng có chút trốn tránh.
“Đây không phải là tâm nguyện của ta, mà là tâm nguyện của Vương gia”
Hắn hạ giọng cười khùng khục, nàng cười n ói, “Chuyện bỏ độc ở băng gạc, lệnh cung nhân chỉ chứng thái tử, rồi lại chỉ chứng Vệ Vương, một hồi vu khống, để cho phụ hoàng không thể không tin Vệ Vương bỏ độc giết cha, giá họa cho thái tử, một mình ngươi chỉ lo thân mình, thật mới tuyệt diệu làm sao”
Dứt lời, nàng vỗ tay, có ý cười nhạo. Thác Bạt Hoằng vung áo choàng lên ngồi xuống, nhếch mép cười khẽ, “Có đôi khi, thông minh quá cũng chẳng phải chuyện tốt”
Diệp Vũ thấy hắn ngồi ở mép giường, hơi khẩn trương, “Ngu ngốc quá cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Rốt cuộc ông ấy là cha ruột của ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm, hạ độc được chứ! Cho nổ tan, hạ độc, tiếp theo nữa là thủ đoạn gì đây?”
Mắt hắn chợt tối sầm, nói giọng trầm trầm, “nàng không rõ đâu”
“Vương gia không muốn nói, ta cũng không ép”
“Nếu nàng là hoàng tử tôn quysm lại là đứa nhỏ cực ti tiện, cực khổ trong hoàng cung, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đến cả cung nhân hạ tiện nhất cũng đều có thể bắt nạt nàng, đánh chửi nàng, dẫm nàng xuống bùn, cố tình giẫm lên; nếu có một ngày, nàng biết được mẫu thân mình chết thảm là do phụ thân ngồi ở trên cao kia, biết được mẫu thân bị một phụ nữ hại chết, mà phụ thân lại còn bao bọc cho phụ nữ đó, nàng hận phụ thân lại không giết được hắn, chỉ có thể giết chết phụ nữ kia thôi; nếu cả cuộc đời này người nàng hận nhất, phụ thân lại muốn giết nàng, khiến cho nàng không có chốn dung thân, nàng chỉ có thể chạy trốn tha hương, từ nay về sau cô độc…” Giọng Thác Bạt Hoằng cực bình thản, cứ như mặt hồ không chút gợn sóng vậy.
Diệp nghe mà hiểu được ân oán, hận, giận sâu bên trong, trong lòng thấy mềm hẳn, đồng tình với hắn lúc nhỏ, lúc còn quá nhỏ đã gặp nhiều đau khổ.
Bởi vì mẫu thân chết, hắn hận Ngụy hoàng, hắn giết chết phi tần của Ngụy hoàng, Ngụy hoàng ép hắn vào chỗ chết… Như thế, hắn sao còn chút tình cảm cha con nào với Ngụy hoàng chứ? Xa cách đã nhiều năm, hắn trở lại Ngụy quốc, trong lòng chỉ có một ý nghĩ. Còn Ngụy hoàng đã sớm muốn giết chết đứa con này từ lâu, sao lại còn tình cảm nữa?
Trong mắt Thác Bạt Hoằng đen sẫm lại, đen như vực saau, co rút kịch liệt, “TA không phải là con trai trưởng đích tôn, không có cơ hội thừa kế đế vị, nhưng ta tin, người nhất định thắng trời!”
Nàng cũng không thấy kinh ngạc, bởi vì nàng sớm đã nhìn ra dã tâm của hắn. Hắn về Ngụy quốc, làm ra nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ vì ngai vàng cửu ngũ chí tôn kia thôi.
“Rốt cuộc họ cũng là người thân của ngươi, cho dù ngươi có ngồi trên đế vị, không sợ văn võ bá quan bài xích ngươi là kẻ cuồng ma sao?”
“Gặp thần giết thần, ngộ phật giết phật!” Hắn ngồi xuống, nắm chặt hai tay nàng, giọng nói ngập tràn tà khí, “Kẻ nào ngăn cản, giết không tha!”
Diệp Vũ nhìn hắn, cả khuôn mặt hắn bao phủ ác độc, sát khí âm độc, khiến người ta không rét mà run. Thác BẠt Hoằng bất chợt xâm nhập, quặp chặt đôi môi phấn hồng của nàng hôn.
Nàng ngây người kinh ngạc!