Chương 25. Ôm hương thơm mềm mại trong ngực.
Chậm rãi nàng ép cảm xúc Diệp đại tiểu thư xuống, khoé môi nở nụ cười khẽ.
Mãi lâu sau, Sở Minh Hiên mới trầm giọng bảo, “Vũ Nhi, nàng mười tám rồi, hay là bổn vương chọn ngày lành, tới cưới nàng nhập phủ”
“Tuy tâm ý không đổi, nhưng tâm tình đã đổi lại” Diệp Vũ giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, “thị thiếp phủ Tấn vương, người đẹp vô số, ta cũng không muốn tới góp vui”
“Vì sao?”
“Bởi vì Diệp Vũ ta cũng không muốn chung phu quân với phụ nữ khác, lại càng không muốn tranh tình cảm với người phụ nữ khác”
“Nàng lại có tâm tư vậy ư” Hắn thấy kinh ngạc, “ngày ấy nàng nói không sao, bổn vương còn tưởng là…”
“Vương gia nên biết, thời gian trôi đi, cảnh còn người mất”
“Vậy nàng muốn bổn vương làm sao đây?”
Nàng mỉm cười thản nhiên, “Vương gia không cần làm gì cho ta, việc nhân duyên, không nên cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi”
Sở Minh Hiên không rõ, “Nàng đang ở Yên Hoa Chi, tổn hại tới danh dự, bổn vương lo có kẻ háo sắc coi trọng nàng….”
Nàng chậm rãi cười, “Ta và mẫu thân cũng không ở tại lầu Tiêu Tương, huống hồ lại có biết bao người biết được màn múa này có liên quan tới ta chứ? Đồ háo sắc này tìm dĩ nhiên là cô gái ca hát, khiêu vũ rồi”
Hắn không thuyết phục được nàng, chỉ đành chấp nhận vậy. Nhưng hắn thật sự không rõ, nàng trước sau như một thích mình lại không vào phủ, không gả cho hắn, thế này là vì sao chứ? Nàng tột cùng muốn thế nào?
Ôm người ngọc mềm mại trong ngực, ngửi mùi hương thơm cơ thể nàng, hắn lại cảm thấy mình không biết nàng, cũng hoàn toàn không có được nàng.
***
Màn múa mới được tập luyện rất thuận lợi, diễn xuất tới lúc mặt trời đã lên cao, hát khúc “ hồng nhan”. Phan Vũ uống lầm rượu, họng bị đau, nói tiếng khàn khàn, không thể lên đài hát được. Hắn hối hận mãi, hận chính mình nhìn không rõ chén trà trong phòng là ly rượu. Lâm Trí Viễn nói, đêm nay sẽ biểu diễn, chỉ cần tìm được một người thế thân là được.
Nhưng dù có tìm được một người có họng tốt để hát, thì chỉ ngắn ngủn trong vài tiếng cũng luyện không xong.
Diệp Vũ bỗng dưng nhớ tới Lâm Trí Viễn hát cũng được, hát khúc “hồng nhan” này rất phù hợp.
Hắn cự tuyệt mạnh mẽ, cho dù nàng thuyết phục ra sao hắn cũng quyết không lên đàn hát vào buổi tối.
“Lâm đại ca, đây chỉ là tình huống đặc thù thôi mà, xin huynh thương dùm đi, đêm nay chỉ là một lần ngoại lệ, ta van huynh đó” Nàng đau khổ cầu xin, lấy nỗi khổ lay động hắn, nói như pháo liên thanh, “Nếu bình thường ta tuyệt đối cũng không ép huynh, nhưng đây chẳng phải là tình trạng đặc biệt sao? hơn nữa huynh quen thuộc ca khúc này nhất, lại có cảm giác, huynh là thích hợp nhất! Nếu chúng ta không phát triển bước ca múa mới này, lầu Tiêu Tương sẽ thiếu mất nửa đám khách, cũng bị người khách cướp khách đi. Hơn nữa, họ đã luyện tập vất vả thế, nếu vì mặt ca hát này mà làm hỏng cả toàn bộ mà ca múa, huynh sao nhẫn tâm cho được, có đúng không?”
“Lâm đại ca, đừng do dự nữa, cứ định vậy đi, đêm nay huynh ra diễn, sau này ta tuyệt đối không ép huynh nữa” thấy hắn trầm mặc, nàng tiếp tục khuyên bảo, dùng toàn lực, “Như vầy đi, coi như cá nhân ta cầu huynh, cầu huynh mở lòng từ bi, cứu vớt cả đám người chúng ta được không? Lâm đại ca, đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi mà….”
“Được được được, đêm nay ta lên, nếu ngày mai họng Phan Vũ đỡ hơn, thì để hắn hát” Lâm Trí Viễn chịu không nổi nhõng nhẽo của nàng đành chịu thua.
Chương 26. Tuyệt đối không dựa vào đàn ông.
Nàng cười vui vẻ, “thật ra huynh vừa đàn vừa hát lại càng hay, biết đâu có người lại để ý tới huynh chứ”
Hắn bất đắc dĩ lườm nàng, nàng vỗ vai hắn, nháy nháy mắt nói, “Ngay từ đầu ta đã muốn cho huynh hát rồi, đến hôm nay huynh quả thật muốn hát khúc này, đây cũng là do trời xanh đã định, huynh cứ nhận mệnh đi”
Hắn gõ nhẹ đầu nàng, “Ta hát một lần, nàng nghe chút, nếu có gì không ổn, nàng cứ nói ra”
Diệp Vũ thật sự đã nghe một lần rồi, không ngờ hắn lại có thiên phú ca hát, vừa nghe đã thấy rất được, hắn hát rất hay, chẳng có chút tỳ vết nào.
Sau đó nàng nhìn đám người Lăng Vô Hương tập luyện, lại có một tiểu nhị tới nói mẫu thân tìm nàng có việc.
Diệp Vũ đi theo tiểu nhị tới sông Tần Hoài, lên thuyền hoa, bất giác nghĩ, sao mẫu thân lại gọi nàng tới nơi này làm gì chứ?
Con gái bận quá, vì muốn được tâm sự với con gái, Thiến HỀ thuê một chiếc thuyển hoa ở sông Tần Hoài, đợi con gái đến.
Thuyền hao đậu bên bờ sông, khoang thuyền được bố trí thanh nhã, Thiếng Hề ra hiệu cho con gái tới ngồi bên cạnh, nói, “Vũ Nhi, gần đây con vất vả quá”
“Không sao đâu ạ. Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Con còn đang muốn xem họ luyện múa nữa….”
“Ta muốn hỏi con một chuyện, ở đây không có ai làm phiền chúng ta”
“Mẫu thân, làm sao vậy?” Diệp Vũ biết, nàng rốt cục nhịn không được.
“Nói thật nhé, Vũ Nhi à, ta cảm thấy con khác hẳn với trước đây…. Giống như là một người khác vậy…” Thiến Hề lo lắng nói thẳng ra làm tổn thương con gái, đắn đo mãi.
“Con đúng là đã thay đổi, nhưng vẫn là con gái của mẫu thân. Mẫu thân muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ”
“Tính tình con thay đổi”
“Tần vương làm tổn thương con, công chúa An Dương lại vu hãm cho con, đuổi chúng ta ra khỏi phủ, con thề, từ nay về sau, Diệp Vũ con tuyệt đối sẽ không yếu đuối nữa!” Tuyệt đối không dựa vàơ bất cứ ai, nhất là tuyệt đối không dựa vào đàn ông!” Diệp Vũ đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác.
“Hoá ra là vậy. Con từ nhỏ đã thích cái này cái kia, cái gì cũng đều học qua, nhưng mà ta chưa từng bao giờ thấy con biết cái này…. Chẳng giống màn múa thường tý nào, con học từ đâu vậy?”
“Hai năm trước, con mua được hai quyển sách giới thiệu về quốc gia khác, trong sách giới thiệu những mà ca múa thú vị lạ kỳ, con nhớ rất kỹ, khi đi tới lầu Tiêu Tương, thì mới phát huy công dụng”
“Nói vậy, màn ca múa này là quốc gia phía tây sao?” Thiến HỀ thật ra lại tin.
Diệp Vũ gật đầu, chỉ đành bịa ra thế vậy. “Mẫu thân đừng lo, con chỉ là vì hắn mới làm áo cưới, sẽ không có tiểu xảo gì. Con đường đường là con gái của đại tướng quân nước Sở, sao có thể ở Yên Hoa chi làm xiếc chứ?”
Thiến Hề yên tâm cười, nắm tay con gái bảo, “Lầu Tiêu Tương người tới người đi, vô cùng phức tạp, nếu được, chúng ta vẫn nhanh rời khỏi nơi này đi”
Diệp Vũ cười nói, “Đợi con kiếm đủ tiền, sẽ lập tức rời đi, mang đệ đệ tới đó, chỉ ở một nơi thuộc về chúng ta an hưởng lâu dài”
Thiến HỀ vỗ tay con gái nhè nhẹ, bỗng có người lên thuyền, vừa nhìn thì thấy một gã sai vặt đứng ở khoang thuyền thở dài, “Diệp phu nhân, Diệp cô nương”
“Ngươi là….” Thiến Hề hoài nghi nói.
“Tiểu nhân phụng lệnh Hữu tướng đại nhân tới mời Diệp cô nương lên thuyền, đại nhân có chuyện quan trọng cần thương lượng với Diệp cô nương”
Diệp Vũ để mẫu thân về trước, sau khi tiễn bà đi rồi, thì đi theo sau gã sai vặt lên một thuyền hoa bên cạnh.
Chiếc thuyền hoa này lịch sự tao nhã hơn, bố trí trong ngoài tinh mỹ, đẹp đẽ bằng trúc, ngăn ánh mắt người ngoài nhìn vào.
Thẩm Chiêu đang pha trà, thản nhiên tự đắc, thấy nàng vào, ý bảo nàng ngồi xuống.
Chương 27. Tim vỡ từng mảnh nhỏ
Dưới một người, trên vạn người, lại nhàn nhã thoải mái ngồi thuyền hoa pha trà, sao mà thanh nhàn thế. Nhưng thấy thần sắc chăm chú của hắn, tư thế tao nhã, nhìn tổn thể, hắn hẳn là tận tình trở thành văn nhân nhã sĩ thong dong ngắm cảnh mà không phải ngồi trên ngôi quyền cao chức trọng.
Dung mạo ấy giống như nam tử Hạ Phong pha trà, nàng nhìn xuyên qua khuôn mặt này, thấy Hạ Phong.
Hạ Phong à, cho dù chúng ta không cùng một thời đại, ta vẫn không có cách nào quên được anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của nàng rơi xuống thật thấp.
Nước nóng đã có, Thẩm Chiêu châm trà xong, lá trà cuộn như con sâu, màu nước trà xanh biếc, trong suốt sáng ngời, mùi hương trà thơm ngào ngạt, khiến con người ta muốn nẩy lòng nhấm nháp. Nàng tiếp nhận chén trà, thưởng thức mùi thơm ngát, sau đó chậm rãi nhấp.
“Ngọt lành mát mẻ, như được về chốn cũ, trà ngon, trà ngon” Diệp Vũ cười to tán thưởng, “Đây là trà gì vậy?”
“Cố chử Tử Duẩn” Hắn nheo mắt lại say mê ngửi mùi hương trà.
“Hoá ra là Cống Trà” Nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Ngoài phẩm trà ra, đại nhân còn có gì chỉ giáo?”
Hắn uống xong một ly, lại rót thêm ly nữa, “Tấn vương đã nói chuyện các người với ta rồi, ngươi vì sao không chịu vào phủ Tấn vương?”
Nàng trêu: “Đại nhân ngực mang Nhược Cốc, lòng đặt hết lên quốc gia, quan tâm hẳn phải là đại sự triều chính, chứ không phải tư tình nam nữ chứ”
Thẩm Chiêu cất cao giọng nói, “Diệp đại tướng quân hàng năm đóng ở biên cảnh, chính trực trung nghĩa, lòng dạ son sắt, công trạng lớn lao, ta kính ngưỡng vô cùng. Tướng quân không ở trong phủ, ngươi là viên minh châu của tướng quân, ta dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được”
Diệp Vũ cười không nói.
“Theo ta biết, ngươi cuồng dại với Tấn Vương, nay Tấn vương nguyện ý cưới ngươi, vì sao ngươi lại không muốn gả chứ?”
“Ta nghĩ thời điểm gả thì ngài ấy lại không muốn cưới, lúc ngài ấy muốn kết hôn, ta lại không muốn gả, chỉ đơn giản vậy thôi”
“Đây đâu phải là nguyên nhân chính chứ” Hắn nói chắc chắn.
Hắn và Tấn vương đều thích màu áo trắng, tính tình cũng tương tự như nhau, ôn nhuận hiền hoà, nhưng Thẩm Chiêu trầm ổn hơn chút, Sở Minh Hiên lại thong dong tới mức không kiềm chế nổi, cả tâm tư đều hiện hết trên mặt, trong mắt.
Nàng dùng giọng nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy vừa ăn no miệng bị thương tổn nói, “Làm một ngươi bị người trong lòng hung hăng giẫm mạnh lên tâm ý và tôn nghiêm, lòng nàng đã tan nát từng mảnh nhỏ, rốt cuộc không trở lại được nữa, Nàng thề, sẽ không thương tâm vì loại người này, cũng không chảy một giọt lệ vì hắn nữa”
Thẩm Chiêu chậm rãi chớp mắt, “Ta hiểu. Diệp cô nương, nàng định ở lại lầu Tiêu Tương sao?”
Nàng hỏi ngược lại, “Tự lực cánh sinh, có gì không thể chứ?”
“Nếu nàng nguyện ý, ta bảo Dĩ An sắp xếp cho nàng và mẹ nàng…”
“Không cần, ta ở lầu Tiêu Tương cũng chẳng phải ở không”
“Diệp cô nương thật đặc biệt” Hắn cười từ tốn, cười như gió xuân.
Khoang thuyền yên tĩnh, hai người phẩm trà, đầy tâm sự.
Mãi một lúc sau, Diệp Vũ nghĩ ngợi rồi nói, “Có rượu không? Ta muốn uống rượu”
Lúc này hắn mới bảo gã sai vặt đi mua rượu, rất nhanh đã mang về một vò nữ nhi hồng tới, nàng rót một chén nói, “Đã lâu chưa được uống rượu, hôm nay muốn uống cho say. Tửu lượng đại nhân thế nào?”
Hắn mỉm cười nói, “Cũng khá”
Nàng bưng ly rượu lên, nói sảng khoái, “Tửu lượng rượu ta nhất định hơn ngài, nào, uống!”
Sau khi chạm cốc, nàng uống một hơi cạn sạch. Hắn khuyên nàng uống chậm chút, nàng lại không nghe, cứ hết ly này tới ly kia rót vào họng.
Tửu lượng Diệp Vũ tốt lắm, mà tửu lượng Diệp đại tiểu thư thì không được tốt. Chỉ sau bảy chén càng ngày càng mê muội, nàng đã biết mình say năm phần rồi.
Chương 28. Hôn hắn lạnh môi
“Nàng đã say rồi, đừng uống nữa” Thẩm Chiêu giật ly rượu nàng xuống.
“Đại nhân có hai khuôn mặt, à không, có ba…” Nàng cười hì hì, lảo đảo đứng lên, ợ một cái, “Đại nhân, thuyền này sao lại rung hết như vậy chứ?”
“Nàng ngồi xuống….” Hắn lo lắng nhìn nàng.
“Rượu gặp tri kỷ ngàn chén, ta còn có thể uống….ta ngàn chén không say…Tửu lượng của ngài không được, không giỏi bằng ta….” Nàng vừa cười vừa lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải, bộ dạng say khướt khiến người ta thương tiếc, “Đại nhân à, ta bố trí mà ca múa có đẹp không? Ta nhảy cho ngài xem nhé, được không?”
“Nàng say rồi” Ánh mắt hắn cau chặt, trong mắt ưu tư.
Nàng bắt đầu múa, tay chân giơ lên, nhẹ nhàng chậm rãi múa, lúc lắc eo nhỏ, liếc mắt nhìn hắn, lấy kỹ thuật nhảy mị hoặc dụ dỗ hắn.
Thẩm Chiêu ngơ ngác nhìn nàng không rời, mắt bình tĩnh.
Loại kỹ thuật nhảy này, Diệp Vũ dễ như trở bàn tay, chỉ vài động tác nhỏ có thể thu hút ánh mắt của hắn.
Thật ra, nàng vẫn còn chút lý trí, uống rượu vì muốn mượn rượu để dụ dỗ nam tử có định lực siêu tốt này.
Bỗng nàng cố ý hơi ngã xuống; hắn vội vã đi tới đỡ nàng đứng lên, lại đỡ không nổi, đành phải ôm nàng.
Nàng ôm cổ hắn, đứng lên, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
Ánh mắt giằng co như vậy, cả hai cùng nhìn, như mãi không rời.
Hắn thấy má nàng đỏ hồng, giống như nắng chiều tình diễm say động lòng người, đôi mắt trong veo trở nên mờ ảo như sương khói, câu hồn người.
Nàng thấy yết hầu hắn giật giật, ánh mắt trầm định đã không còn bình thản mà như băng hoả giao hoà.
Mãi lâu sau, Thẩm Chiêu mới bừng tỉnh, xấu hổ né nhìn, đỡ nàng ngồi xuống.
Vào lúc hắn buông tay ra, Diệp Vũ đột nhiên ngả người, ôm lấy hắn, hôn lên mội lạnh của hắn.
Toàn thân hắn cứng đờ, không đoán trước được là nàng lại gan lớn như thế, trong phút chốc quên mất đẩy nàng ra.
Nàng mút đôi môi hồng của hắn, chậm rãi nhắm mắt, như đang hôn Hạ Phong nàng thầm mến nhiều năm mà quên đi tất cả.
Mùi rượu quấn quít ngập tràn, hơi thở hai người càng dồn dập, nàng tiến quân thần tốc, chọn đầu lưỡi hắn dây dưa, hắn chợt bừng tỉnh, ra sức đẩy nàng ra.
Nàng giả vờ say mơ hồ, gục lên vai hắn.
Vừa rồi nàng xem như đạt được mong muốn, hắn cũng không kháng cự.
***
Ngày ấy tập luyện mà múa mới bắt đầu, lầu Tiêu Tương ngoài dăng hình quảng cáo.
Có loại kích tình khiến người ta mặt đỏ tim đập, có loại nóng bỏng khiến người ta không thể chỗng đỡ nổi, có loại dụ hoặc khiến huyết mạch con người ta sôi sục.
Lầu Tiêu Tương ước hẹn cùng ngươi, còn năm ngày nữa.
Mỗi ngày một rút dần, khiến người ta cảm thấy thật gấp gáp.
Chỉ mấy câu nói đó lại làm cho nam nhân thành Kim Lăng bàn luận sôi nổi.
Đêm nay, lầu Tiêu Tương lại chật kín chỗ.
Mở màn múa vẫn là bài “Thanh Hoa từ” tiếp đó là “Tiêu Tương vũ”, cuối cùng mới là màn múa mới.
Dù có rất nhiều khách điên cuồng kêu gào, tỏ vẻ bất mãn, nhưng chẳng nề hà gì, chỉ đành tiếp tục đợi, nếu không mất trắng ngân lượng.
Đại đường lại trầm xuống, chỉ có trên vũ đài treo ba chiếc đèn hoa đào, khiến cho cả vũ đài bao phủ một màu hồng, màu sắc rực rỡ lại toả ra hình ảnh mông lung.
Chương 29. Màn múa nóng người
Ở cổ đại không có nhiều thiết bị ánh sáng như hiện đại, cũng không làm ra được ánh sáng nhiều màu sắc, màu huyền bí phục vụ cho màn múa chỉ có thế.
Không rõ vì sao, trong không khí toả ra một mùi hương hoa đào thơm ngát.
MỌi người hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm mùi hương hoa đào bay ra từ đâu, lúc này, các loại nhạc khí đã vang lên, giai điệu thong thả tràn ngập cả đại đường, tiếp đó một cô gái từ bên trái bước lên vũ đài.
Nàng đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ, mặc quần áo lụa đỏ mỏng, tay cầm một nhánh hoa đào, lấy hoa đào làm đạo cụ, nhảy điệu múa hoa đào. Dáng người mềm mại, nhẹ nhàng như chim yến, uốn lượn, xoay tròn, như mấy bay nước chảy, hình ảnh lưu loát sinh động mà tuyệt đẹp. Người này đúng là Lăng Vô Hương.
Tiếp đó là Phán Phán đi lên từ bên phải vũ đài.
Nàng đeo một chiếc mặt nạ cắm lông chim, quần áo lụa màu xanh, tay phải cũng cầm một cành hoa đào, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp.
Hai người múa này cũng không hoàn chỉnh, như là các nàng đang tranh cướp gì đó, tranh tới tranh về, lại tăng thêm chút tình ý thú vị.
Tiếp đó, tiếng nhạc bỗng ngừng, các nàng đứng một bên, giơ cao cành hoa đào lên, tạo ra tư thế một gốc cây đào.
Tiếng cầm cổ vang lên, một nam tử mặc áo đen che mặt nhảy lên đài múa, tay cầm kiếm sáng loáng, bắt đầu múa.
Đây là màn múa kiếm ngắn, vừa nhu vừa cương, thiếu phần thực chiến, mà có tính kiên cường.
CẢ đại đường lặng ngắt như tờ, ai cũng nhìn chăm chú, cũng khong có tiếng kêu kích động, sợ hãi.
Nếu màn múa này có tên là “Hồng Nhan” thì đúng là thế, chẳng có gì ngạc nhiên.
Tiếng trống ngưng, là giai điệu “Hồng Nhan” vang lên. Hai cây đào tỉnh lại, thấy nam tử múa kiếm, đặt cành hoa đào ngang miệng, cắn, tiếp đó hướng về phía nam tử…
Lâm Trí Viễn cất giọng ca, “Kiếm nấu rượu vô vị, uống một ly vì ai…”
Hai cô gái đứng cạnh nam tử, một trái một phải, nhảy đẹp nhất, múa mê người nhất, đem hết mọi chiêu thức nhằm chiếm được ưu ái của hắn. Đây cũng là ba người phối hợp.
Dưới đài vẫn im ắng, khách nhìn không chớp mắt màn múa, nhất thời quên cả uống rượu, uống trà.
Sau đó, nam tử phân biệt phối hợp múa với các nàng, đầu tiên là Lăng Vô Hương. Chỉ thấy họ mặt đối mặt đứng, bước theo từng tiết ấu mà múa.
Đôi nam nữ không xương mềm mại như thế khiến người ta mơ màng ngàn dặm.
Lúc thì mặt kề sát nhau, lúc thì tay giơ cao lên, lòng bàn tay úp vào nhau, rồi chậm rãi hạ xuống, lúc thì nhảy nhẹ nhàng từng bước, lúc thì xoay quanh ái muội…. Tay nàng đặt trên vai hắn, chậm rãi lướt xuống, có ý hàm xúc nồng đượm.
Không ngoài dự đoán, dưới đài bùng lên hưởng ứng nhiệt liệt, có tiếng kêu lên sợ hãi, tiếng kêu gào dâng lên như thuỷ triều.
Toàn bộ ánh mắt khán giả nhìn không chớp, mãi bưng ly rượu lên đưa vào miệng, bởi lúc này kỹ thuật nhảy múa của đôi người ngọc này đã khiến họ miệng đắng lưỡi khô rồi.
Toàn bộ khán giả đồng loạt đứng lên nhìn, nhưng kẻ khác nhìn không tới, biến thành một biển người đứng lên, cùng cất tiếng kêu la.
Nam tử phối hợp múa cùng Phán Phán cũng thế, động tác tự nhiên không đồng nhất, cũng ái muội như vậy.
Tiếp đó là ba người cùng múa, phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, được từng trận vỗ tay hưởng ứng.
Sau màn múa xong, cả ba đã lùi ra sau vũ đài, còn những khán giả thì vẫn chưa muốn giải tán, cả đại đường tràn ngập đủ loại la ó, hỗn loạn ngập trời.
Chương 30. Kim công tử không gì không biết
Màn ca múa này đã làm cho mọi đàn ông trong thành Kim Lăng thích thú truy tìm, địa vị lầu Tiêu Tương càng ngày càng được củng cố vững chắc.
Đây cũng có nghĩa là từ nay trở đi cũng sẽ bắt tay vào tập luyện màn múa mới.
Diệp Vũ đứng trên lầu hai thấy Lâm Trí Viễn nhìn về phía mình cười cười, giơ ngón tay cái lên, nàng đáp lại bằng cách giơ hai ngón cái, rồi sau đó trở về phòng, hoàn thiện cấu tứ màn múa thứ tư. Nhưng vừa vào phòng đã bị người ta bịt mũi miệng. Nàng giật mấy cái rồi lâm vào hôn mê.
***
Khi tỉnh lại, Diệp Vũ khiếp sợ phát hiện ra là vị nam tử che mặt kia trói nàng lại. Cùng ở trong tẩm phòng lại không rõ là ở Quần Phương các hay không.
Nàng ngồi xuống, bỗng thấy một bóng đen ập xuống, nàng ngẩng đầu lên, thấy một nam tử đeo mặt nạ màu vàng xuất hiện trước mặt như từ trên trời xuống, doạ nàng nhảy dựng lên. Hắn vì sao trói nàng chứ?
Lần này nàng thấy rõ mũi hắn, mặt nạ vàng chỉ tới chóp mũi, lộ ra miệng và cằm. Miệng hắn dầy, góc cạnh rõ ràng, cằm cứng như đá, vuông thành góc cạnh nhìn rất rõ, biểu hiện ngang ngạnh.
Nàng đoán không nhầm thì nam tử che mặt này không phải là Sở Hoàng Sở Minh Phong.
HẮn lùi ra sau ngồi xuống, nàng không lên tiếng quyết lấy tịnh chế động.
“Mấy ngày không gặp, Diệp Vũ cô nương đẹp hơn rồi” Nhìn nàng một lát, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
“Cám ơn đã ca ngợi” Nàng nói lạnh lùng.
“Ta biết, nàng không muốn thấy ta”
Nàng không nói nghĩ thầm: Coi như ngươi thông minh.
Ánh mắt hắn tập trung trên mặt nàng, tay vẫn đang bưng chén trà, uống một ly, “Ngươi có thể gọi ta là Kim công tử”
Diệp Vũ cười lạnh, “Đeo mặt nạ vàng, dĩ nhiên là Kim công tử rồi, nhưng ta chẳng có hứng muốn biết”
Hắn chậm rãi mím môi mỉm cười tà khí, “Nhưng ngươi sẽ thấy hứng muốn biết ta ép ngươi tới đây có mục đích gì thôi”
Nàng chẳng thèm để ý nói, “Ngươi muốn nói, ta sẽ nghe kỹ đây”
“Lầu Tiêu Tương lần đầu tiên biểu diễn mà ca múa đêm đó, có ba khách quý tìm ngươi. Bọn họ là Sở Hoàng, Tấn vương và Hữu tướng, ta nói đúng chứ”
“Đúng thì sao?” Nàng hơi chút kinh ngạc.
“Họ ngồi ở ghế lô xem múa, Sở Hoàng và ngươi ngồi một mình với ngươi” Kim công tử phỏng đoán nói, “Sở Hoàng hẳn là chưa sủng hạnh ngươi đi”
“Chẳng lẽ ngươi rình coi sao?”
“theo ta được biết, Sở Hoàng cũng chẳng thích sắc đẹp, hậu cung chỉ có tám hậu phi. Hắn muốn ngươi làm việc, có phải thế không?”
Nàng không đáp, với bản lĩnh của hắn nàng lại khiếp sợ bội phục.
Hắn lại nói tiếp, “Vài ngày sau, Tấn vương lại mời ngươi tới biệt uyển, cố ý giúp người rời khỏi Yên Hoa Chi, nhưng ngươi lại khéo từ chối”
Diệp Vũ càng kinh ngạc hơn, chẳng lẽ hắn vẫn theo dõi mình sao?
Kim công tử lại nói, “Hôm nay hữu tướng gặp ngươi ở sông Tần Hoài, nói chuyện trên thuyền hoa rất lâu”
Nàng thế mà chẳng phát hiện ra có người theo dõi, giận dữ hỏi, “Ngươi theo dõi ta?”
Đôi mắt sâu không đáy của hắn như có thể cắn nuốt người, “Ngươi làm gì, đi đâu, ta đều biết rõ cả. Để cho ta đoán xem nhé, Sở Hoàng hẳn là bảo ngươi xen giữa Tấn vương và Hữu tướng, gây hiềm khích giữa hai người họ”
Chậm rãi nàng ép cảm xúc Diệp đại tiểu thư xuống, khoé môi nở nụ cười khẽ.
Mãi lâu sau, Sở Minh Hiên mới trầm giọng bảo, “Vũ Nhi, nàng mười tám rồi, hay là bổn vương chọn ngày lành, tới cưới nàng nhập phủ”
“Tuy tâm ý không đổi, nhưng tâm tình đã đổi lại” Diệp Vũ giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, “thị thiếp phủ Tấn vương, người đẹp vô số, ta cũng không muốn tới góp vui”
“Vì sao?”
“Bởi vì Diệp Vũ ta cũng không muốn chung phu quân với phụ nữ khác, lại càng không muốn tranh tình cảm với người phụ nữ khác”
“Nàng lại có tâm tư vậy ư” Hắn thấy kinh ngạc, “ngày ấy nàng nói không sao, bổn vương còn tưởng là…”
“Vương gia nên biết, thời gian trôi đi, cảnh còn người mất”
“Vậy nàng muốn bổn vương làm sao đây?”
Nàng mỉm cười thản nhiên, “Vương gia không cần làm gì cho ta, việc nhân duyên, không nên cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi”
Sở Minh Hiên không rõ, “Nàng đang ở Yên Hoa Chi, tổn hại tới danh dự, bổn vương lo có kẻ háo sắc coi trọng nàng….”
Nàng chậm rãi cười, “Ta và mẫu thân cũng không ở tại lầu Tiêu Tương, huống hồ lại có biết bao người biết được màn múa này có liên quan tới ta chứ? Đồ háo sắc này tìm dĩ nhiên là cô gái ca hát, khiêu vũ rồi”
Hắn không thuyết phục được nàng, chỉ đành chấp nhận vậy. Nhưng hắn thật sự không rõ, nàng trước sau như một thích mình lại không vào phủ, không gả cho hắn, thế này là vì sao chứ? Nàng tột cùng muốn thế nào?
Ôm người ngọc mềm mại trong ngực, ngửi mùi hương thơm cơ thể nàng, hắn lại cảm thấy mình không biết nàng, cũng hoàn toàn không có được nàng.
***
Màn múa mới được tập luyện rất thuận lợi, diễn xuất tới lúc mặt trời đã lên cao, hát khúc “ hồng nhan”. Phan Vũ uống lầm rượu, họng bị đau, nói tiếng khàn khàn, không thể lên đài hát được. Hắn hối hận mãi, hận chính mình nhìn không rõ chén trà trong phòng là ly rượu. Lâm Trí Viễn nói, đêm nay sẽ biểu diễn, chỉ cần tìm được một người thế thân là được.
Nhưng dù có tìm được một người có họng tốt để hát, thì chỉ ngắn ngủn trong vài tiếng cũng luyện không xong.
Diệp Vũ bỗng dưng nhớ tới Lâm Trí Viễn hát cũng được, hát khúc “hồng nhan” này rất phù hợp.
Hắn cự tuyệt mạnh mẽ, cho dù nàng thuyết phục ra sao hắn cũng quyết không lên đàn hát vào buổi tối.
“Lâm đại ca, đây chỉ là tình huống đặc thù thôi mà, xin huynh thương dùm đi, đêm nay chỉ là một lần ngoại lệ, ta van huynh đó” Nàng đau khổ cầu xin, lấy nỗi khổ lay động hắn, nói như pháo liên thanh, “Nếu bình thường ta tuyệt đối cũng không ép huynh, nhưng đây chẳng phải là tình trạng đặc biệt sao? hơn nữa huynh quen thuộc ca khúc này nhất, lại có cảm giác, huynh là thích hợp nhất! Nếu chúng ta không phát triển bước ca múa mới này, lầu Tiêu Tương sẽ thiếu mất nửa đám khách, cũng bị người khách cướp khách đi. Hơn nữa, họ đã luyện tập vất vả thế, nếu vì mặt ca hát này mà làm hỏng cả toàn bộ mà ca múa, huynh sao nhẫn tâm cho được, có đúng không?”
“Lâm đại ca, đừng do dự nữa, cứ định vậy đi, đêm nay huynh ra diễn, sau này ta tuyệt đối không ép huynh nữa” thấy hắn trầm mặc, nàng tiếp tục khuyên bảo, dùng toàn lực, “Như vầy đi, coi như cá nhân ta cầu huynh, cầu huynh mở lòng từ bi, cứu vớt cả đám người chúng ta được không? Lâm đại ca, đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi mà….”
“Được được được, đêm nay ta lên, nếu ngày mai họng Phan Vũ đỡ hơn, thì để hắn hát” Lâm Trí Viễn chịu không nổi nhõng nhẽo của nàng đành chịu thua.
Chương 26. Tuyệt đối không dựa vào đàn ông.
Nàng cười vui vẻ, “thật ra huynh vừa đàn vừa hát lại càng hay, biết đâu có người lại để ý tới huynh chứ”
Hắn bất đắc dĩ lườm nàng, nàng vỗ vai hắn, nháy nháy mắt nói, “Ngay từ đầu ta đã muốn cho huynh hát rồi, đến hôm nay huynh quả thật muốn hát khúc này, đây cũng là do trời xanh đã định, huynh cứ nhận mệnh đi”
Hắn gõ nhẹ đầu nàng, “Ta hát một lần, nàng nghe chút, nếu có gì không ổn, nàng cứ nói ra”
Diệp Vũ thật sự đã nghe một lần rồi, không ngờ hắn lại có thiên phú ca hát, vừa nghe đã thấy rất được, hắn hát rất hay, chẳng có chút tỳ vết nào.
Sau đó nàng nhìn đám người Lăng Vô Hương tập luyện, lại có một tiểu nhị tới nói mẫu thân tìm nàng có việc.
Diệp Vũ đi theo tiểu nhị tới sông Tần Hoài, lên thuyền hoa, bất giác nghĩ, sao mẫu thân lại gọi nàng tới nơi này làm gì chứ?
Con gái bận quá, vì muốn được tâm sự với con gái, Thiến HỀ thuê một chiếc thuyển hoa ở sông Tần Hoài, đợi con gái đến.
Thuyền hao đậu bên bờ sông, khoang thuyền được bố trí thanh nhã, Thiếng Hề ra hiệu cho con gái tới ngồi bên cạnh, nói, “Vũ Nhi, gần đây con vất vả quá”
“Không sao đâu ạ. Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Con còn đang muốn xem họ luyện múa nữa….”
“Ta muốn hỏi con một chuyện, ở đây không có ai làm phiền chúng ta”
“Mẫu thân, làm sao vậy?” Diệp Vũ biết, nàng rốt cục nhịn không được.
“Nói thật nhé, Vũ Nhi à, ta cảm thấy con khác hẳn với trước đây…. Giống như là một người khác vậy…” Thiến Hề lo lắng nói thẳng ra làm tổn thương con gái, đắn đo mãi.
“Con đúng là đã thay đổi, nhưng vẫn là con gái của mẫu thân. Mẫu thân muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ”
“Tính tình con thay đổi”
“Tần vương làm tổn thương con, công chúa An Dương lại vu hãm cho con, đuổi chúng ta ra khỏi phủ, con thề, từ nay về sau, Diệp Vũ con tuyệt đối sẽ không yếu đuối nữa!” Tuyệt đối không dựa vàơ bất cứ ai, nhất là tuyệt đối không dựa vào đàn ông!” Diệp Vũ đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác.
“Hoá ra là vậy. Con từ nhỏ đã thích cái này cái kia, cái gì cũng đều học qua, nhưng mà ta chưa từng bao giờ thấy con biết cái này…. Chẳng giống màn múa thường tý nào, con học từ đâu vậy?”
“Hai năm trước, con mua được hai quyển sách giới thiệu về quốc gia khác, trong sách giới thiệu những mà ca múa thú vị lạ kỳ, con nhớ rất kỹ, khi đi tới lầu Tiêu Tương, thì mới phát huy công dụng”
“Nói vậy, màn ca múa này là quốc gia phía tây sao?” Thiến HỀ thật ra lại tin.
Diệp Vũ gật đầu, chỉ đành bịa ra thế vậy. “Mẫu thân đừng lo, con chỉ là vì hắn mới làm áo cưới, sẽ không có tiểu xảo gì. Con đường đường là con gái của đại tướng quân nước Sở, sao có thể ở Yên Hoa chi làm xiếc chứ?”
Thiến Hề yên tâm cười, nắm tay con gái bảo, “Lầu Tiêu Tương người tới người đi, vô cùng phức tạp, nếu được, chúng ta vẫn nhanh rời khỏi nơi này đi”
Diệp Vũ cười nói, “Đợi con kiếm đủ tiền, sẽ lập tức rời đi, mang đệ đệ tới đó, chỉ ở một nơi thuộc về chúng ta an hưởng lâu dài”
Thiến HỀ vỗ tay con gái nhè nhẹ, bỗng có người lên thuyền, vừa nhìn thì thấy một gã sai vặt đứng ở khoang thuyền thở dài, “Diệp phu nhân, Diệp cô nương”
“Ngươi là….” Thiến Hề hoài nghi nói.
“Tiểu nhân phụng lệnh Hữu tướng đại nhân tới mời Diệp cô nương lên thuyền, đại nhân có chuyện quan trọng cần thương lượng với Diệp cô nương”
Diệp Vũ để mẫu thân về trước, sau khi tiễn bà đi rồi, thì đi theo sau gã sai vặt lên một thuyền hoa bên cạnh.
Chiếc thuyền hoa này lịch sự tao nhã hơn, bố trí trong ngoài tinh mỹ, đẹp đẽ bằng trúc, ngăn ánh mắt người ngoài nhìn vào.
Thẩm Chiêu đang pha trà, thản nhiên tự đắc, thấy nàng vào, ý bảo nàng ngồi xuống.
Chương 27. Tim vỡ từng mảnh nhỏ
Dưới một người, trên vạn người, lại nhàn nhã thoải mái ngồi thuyền hoa pha trà, sao mà thanh nhàn thế. Nhưng thấy thần sắc chăm chú của hắn, tư thế tao nhã, nhìn tổn thể, hắn hẳn là tận tình trở thành văn nhân nhã sĩ thong dong ngắm cảnh mà không phải ngồi trên ngôi quyền cao chức trọng.
Dung mạo ấy giống như nam tử Hạ Phong pha trà, nàng nhìn xuyên qua khuôn mặt này, thấy Hạ Phong.
Hạ Phong à, cho dù chúng ta không cùng một thời đại, ta vẫn không có cách nào quên được anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của nàng rơi xuống thật thấp.
Nước nóng đã có, Thẩm Chiêu châm trà xong, lá trà cuộn như con sâu, màu nước trà xanh biếc, trong suốt sáng ngời, mùi hương trà thơm ngào ngạt, khiến con người ta muốn nẩy lòng nhấm nháp. Nàng tiếp nhận chén trà, thưởng thức mùi thơm ngát, sau đó chậm rãi nhấp.
“Ngọt lành mát mẻ, như được về chốn cũ, trà ngon, trà ngon” Diệp Vũ cười to tán thưởng, “Đây là trà gì vậy?”
“Cố chử Tử Duẩn” Hắn nheo mắt lại say mê ngửi mùi hương trà.
“Hoá ra là Cống Trà” Nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Ngoài phẩm trà ra, đại nhân còn có gì chỉ giáo?”
Hắn uống xong một ly, lại rót thêm ly nữa, “Tấn vương đã nói chuyện các người với ta rồi, ngươi vì sao không chịu vào phủ Tấn vương?”
Nàng trêu: “Đại nhân ngực mang Nhược Cốc, lòng đặt hết lên quốc gia, quan tâm hẳn phải là đại sự triều chính, chứ không phải tư tình nam nữ chứ”
Thẩm Chiêu cất cao giọng nói, “Diệp đại tướng quân hàng năm đóng ở biên cảnh, chính trực trung nghĩa, lòng dạ son sắt, công trạng lớn lao, ta kính ngưỡng vô cùng. Tướng quân không ở trong phủ, ngươi là viên minh châu của tướng quân, ta dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được”
Diệp Vũ cười không nói.
“Theo ta biết, ngươi cuồng dại với Tấn Vương, nay Tấn vương nguyện ý cưới ngươi, vì sao ngươi lại không muốn gả chứ?”
“Ta nghĩ thời điểm gả thì ngài ấy lại không muốn cưới, lúc ngài ấy muốn kết hôn, ta lại không muốn gả, chỉ đơn giản vậy thôi”
“Đây đâu phải là nguyên nhân chính chứ” Hắn nói chắc chắn.
Hắn và Tấn vương đều thích màu áo trắng, tính tình cũng tương tự như nhau, ôn nhuận hiền hoà, nhưng Thẩm Chiêu trầm ổn hơn chút, Sở Minh Hiên lại thong dong tới mức không kiềm chế nổi, cả tâm tư đều hiện hết trên mặt, trong mắt.
Nàng dùng giọng nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy vừa ăn no miệng bị thương tổn nói, “Làm một ngươi bị người trong lòng hung hăng giẫm mạnh lên tâm ý và tôn nghiêm, lòng nàng đã tan nát từng mảnh nhỏ, rốt cuộc không trở lại được nữa, Nàng thề, sẽ không thương tâm vì loại người này, cũng không chảy một giọt lệ vì hắn nữa”
Thẩm Chiêu chậm rãi chớp mắt, “Ta hiểu. Diệp cô nương, nàng định ở lại lầu Tiêu Tương sao?”
Nàng hỏi ngược lại, “Tự lực cánh sinh, có gì không thể chứ?”
“Nếu nàng nguyện ý, ta bảo Dĩ An sắp xếp cho nàng và mẹ nàng…”
“Không cần, ta ở lầu Tiêu Tương cũng chẳng phải ở không”
“Diệp cô nương thật đặc biệt” Hắn cười từ tốn, cười như gió xuân.
Khoang thuyền yên tĩnh, hai người phẩm trà, đầy tâm sự.
Mãi một lúc sau, Diệp Vũ nghĩ ngợi rồi nói, “Có rượu không? Ta muốn uống rượu”
Lúc này hắn mới bảo gã sai vặt đi mua rượu, rất nhanh đã mang về một vò nữ nhi hồng tới, nàng rót một chén nói, “Đã lâu chưa được uống rượu, hôm nay muốn uống cho say. Tửu lượng đại nhân thế nào?”
Hắn mỉm cười nói, “Cũng khá”
Nàng bưng ly rượu lên, nói sảng khoái, “Tửu lượng rượu ta nhất định hơn ngài, nào, uống!”
Sau khi chạm cốc, nàng uống một hơi cạn sạch. Hắn khuyên nàng uống chậm chút, nàng lại không nghe, cứ hết ly này tới ly kia rót vào họng.
Tửu lượng Diệp Vũ tốt lắm, mà tửu lượng Diệp đại tiểu thư thì không được tốt. Chỉ sau bảy chén càng ngày càng mê muội, nàng đã biết mình say năm phần rồi.
Chương 28. Hôn hắn lạnh môi
“Nàng đã say rồi, đừng uống nữa” Thẩm Chiêu giật ly rượu nàng xuống.
“Đại nhân có hai khuôn mặt, à không, có ba…” Nàng cười hì hì, lảo đảo đứng lên, ợ một cái, “Đại nhân, thuyền này sao lại rung hết như vậy chứ?”
“Nàng ngồi xuống….” Hắn lo lắng nhìn nàng.
“Rượu gặp tri kỷ ngàn chén, ta còn có thể uống….ta ngàn chén không say…Tửu lượng của ngài không được, không giỏi bằng ta….” Nàng vừa cười vừa lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải, bộ dạng say khướt khiến người ta thương tiếc, “Đại nhân à, ta bố trí mà ca múa có đẹp không? Ta nhảy cho ngài xem nhé, được không?”
“Nàng say rồi” Ánh mắt hắn cau chặt, trong mắt ưu tư.
Nàng bắt đầu múa, tay chân giơ lên, nhẹ nhàng chậm rãi múa, lúc lắc eo nhỏ, liếc mắt nhìn hắn, lấy kỹ thuật nhảy mị hoặc dụ dỗ hắn.
Thẩm Chiêu ngơ ngác nhìn nàng không rời, mắt bình tĩnh.
Loại kỹ thuật nhảy này, Diệp Vũ dễ như trở bàn tay, chỉ vài động tác nhỏ có thể thu hút ánh mắt của hắn.
Thật ra, nàng vẫn còn chút lý trí, uống rượu vì muốn mượn rượu để dụ dỗ nam tử có định lực siêu tốt này.
Bỗng nàng cố ý hơi ngã xuống; hắn vội vã đi tới đỡ nàng đứng lên, lại đỡ không nổi, đành phải ôm nàng.
Nàng ôm cổ hắn, đứng lên, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
Ánh mắt giằng co như vậy, cả hai cùng nhìn, như mãi không rời.
Hắn thấy má nàng đỏ hồng, giống như nắng chiều tình diễm say động lòng người, đôi mắt trong veo trở nên mờ ảo như sương khói, câu hồn người.
Nàng thấy yết hầu hắn giật giật, ánh mắt trầm định đã không còn bình thản mà như băng hoả giao hoà.
Mãi lâu sau, Thẩm Chiêu mới bừng tỉnh, xấu hổ né nhìn, đỡ nàng ngồi xuống.
Vào lúc hắn buông tay ra, Diệp Vũ đột nhiên ngả người, ôm lấy hắn, hôn lên mội lạnh của hắn.
Toàn thân hắn cứng đờ, không đoán trước được là nàng lại gan lớn như thế, trong phút chốc quên mất đẩy nàng ra.
Nàng mút đôi môi hồng của hắn, chậm rãi nhắm mắt, như đang hôn Hạ Phong nàng thầm mến nhiều năm mà quên đi tất cả.
Mùi rượu quấn quít ngập tràn, hơi thở hai người càng dồn dập, nàng tiến quân thần tốc, chọn đầu lưỡi hắn dây dưa, hắn chợt bừng tỉnh, ra sức đẩy nàng ra.
Nàng giả vờ say mơ hồ, gục lên vai hắn.
Vừa rồi nàng xem như đạt được mong muốn, hắn cũng không kháng cự.
***
Ngày ấy tập luyện mà múa mới bắt đầu, lầu Tiêu Tương ngoài dăng hình quảng cáo.
Có loại kích tình khiến người ta mặt đỏ tim đập, có loại nóng bỏng khiến người ta không thể chỗng đỡ nổi, có loại dụ hoặc khiến huyết mạch con người ta sôi sục.
Lầu Tiêu Tương ước hẹn cùng ngươi, còn năm ngày nữa.
Mỗi ngày một rút dần, khiến người ta cảm thấy thật gấp gáp.
Chỉ mấy câu nói đó lại làm cho nam nhân thành Kim Lăng bàn luận sôi nổi.
Đêm nay, lầu Tiêu Tương lại chật kín chỗ.
Mở màn múa vẫn là bài “Thanh Hoa từ” tiếp đó là “Tiêu Tương vũ”, cuối cùng mới là màn múa mới.
Dù có rất nhiều khách điên cuồng kêu gào, tỏ vẻ bất mãn, nhưng chẳng nề hà gì, chỉ đành tiếp tục đợi, nếu không mất trắng ngân lượng.
Đại đường lại trầm xuống, chỉ có trên vũ đài treo ba chiếc đèn hoa đào, khiến cho cả vũ đài bao phủ một màu hồng, màu sắc rực rỡ lại toả ra hình ảnh mông lung.
Chương 29. Màn múa nóng người
Ở cổ đại không có nhiều thiết bị ánh sáng như hiện đại, cũng không làm ra được ánh sáng nhiều màu sắc, màu huyền bí phục vụ cho màn múa chỉ có thế.
Không rõ vì sao, trong không khí toả ra một mùi hương hoa đào thơm ngát.
MỌi người hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm mùi hương hoa đào bay ra từ đâu, lúc này, các loại nhạc khí đã vang lên, giai điệu thong thả tràn ngập cả đại đường, tiếp đó một cô gái từ bên trái bước lên vũ đài.
Nàng đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ, mặc quần áo lụa đỏ mỏng, tay cầm một nhánh hoa đào, lấy hoa đào làm đạo cụ, nhảy điệu múa hoa đào. Dáng người mềm mại, nhẹ nhàng như chim yến, uốn lượn, xoay tròn, như mấy bay nước chảy, hình ảnh lưu loát sinh động mà tuyệt đẹp. Người này đúng là Lăng Vô Hương.
Tiếp đó là Phán Phán đi lên từ bên phải vũ đài.
Nàng đeo một chiếc mặt nạ cắm lông chim, quần áo lụa màu xanh, tay phải cũng cầm một cành hoa đào, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp.
Hai người múa này cũng không hoàn chỉnh, như là các nàng đang tranh cướp gì đó, tranh tới tranh về, lại tăng thêm chút tình ý thú vị.
Tiếp đó, tiếng nhạc bỗng ngừng, các nàng đứng một bên, giơ cao cành hoa đào lên, tạo ra tư thế một gốc cây đào.
Tiếng cầm cổ vang lên, một nam tử mặc áo đen che mặt nhảy lên đài múa, tay cầm kiếm sáng loáng, bắt đầu múa.
Đây là màn múa kiếm ngắn, vừa nhu vừa cương, thiếu phần thực chiến, mà có tính kiên cường.
CẢ đại đường lặng ngắt như tờ, ai cũng nhìn chăm chú, cũng khong có tiếng kêu kích động, sợ hãi.
Nếu màn múa này có tên là “Hồng Nhan” thì đúng là thế, chẳng có gì ngạc nhiên.
Tiếng trống ngưng, là giai điệu “Hồng Nhan” vang lên. Hai cây đào tỉnh lại, thấy nam tử múa kiếm, đặt cành hoa đào ngang miệng, cắn, tiếp đó hướng về phía nam tử…
Lâm Trí Viễn cất giọng ca, “Kiếm nấu rượu vô vị, uống một ly vì ai…”
Hai cô gái đứng cạnh nam tử, một trái một phải, nhảy đẹp nhất, múa mê người nhất, đem hết mọi chiêu thức nhằm chiếm được ưu ái của hắn. Đây cũng là ba người phối hợp.
Dưới đài vẫn im ắng, khách nhìn không chớp mắt màn múa, nhất thời quên cả uống rượu, uống trà.
Sau đó, nam tử phân biệt phối hợp múa với các nàng, đầu tiên là Lăng Vô Hương. Chỉ thấy họ mặt đối mặt đứng, bước theo từng tiết ấu mà múa.
Đôi nam nữ không xương mềm mại như thế khiến người ta mơ màng ngàn dặm.
Lúc thì mặt kề sát nhau, lúc thì tay giơ cao lên, lòng bàn tay úp vào nhau, rồi chậm rãi hạ xuống, lúc thì nhảy nhẹ nhàng từng bước, lúc thì xoay quanh ái muội…. Tay nàng đặt trên vai hắn, chậm rãi lướt xuống, có ý hàm xúc nồng đượm.
Không ngoài dự đoán, dưới đài bùng lên hưởng ứng nhiệt liệt, có tiếng kêu lên sợ hãi, tiếng kêu gào dâng lên như thuỷ triều.
Toàn bộ ánh mắt khán giả nhìn không chớp, mãi bưng ly rượu lên đưa vào miệng, bởi lúc này kỹ thuật nhảy múa của đôi người ngọc này đã khiến họ miệng đắng lưỡi khô rồi.
Toàn bộ khán giả đồng loạt đứng lên nhìn, nhưng kẻ khác nhìn không tới, biến thành một biển người đứng lên, cùng cất tiếng kêu la.
Nam tử phối hợp múa cùng Phán Phán cũng thế, động tác tự nhiên không đồng nhất, cũng ái muội như vậy.
Tiếp đó là ba người cùng múa, phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, được từng trận vỗ tay hưởng ứng.
Sau màn múa xong, cả ba đã lùi ra sau vũ đài, còn những khán giả thì vẫn chưa muốn giải tán, cả đại đường tràn ngập đủ loại la ó, hỗn loạn ngập trời.
Chương 30. Kim công tử không gì không biết
Màn ca múa này đã làm cho mọi đàn ông trong thành Kim Lăng thích thú truy tìm, địa vị lầu Tiêu Tương càng ngày càng được củng cố vững chắc.
Đây cũng có nghĩa là từ nay trở đi cũng sẽ bắt tay vào tập luyện màn múa mới.
Diệp Vũ đứng trên lầu hai thấy Lâm Trí Viễn nhìn về phía mình cười cười, giơ ngón tay cái lên, nàng đáp lại bằng cách giơ hai ngón cái, rồi sau đó trở về phòng, hoàn thiện cấu tứ màn múa thứ tư. Nhưng vừa vào phòng đã bị người ta bịt mũi miệng. Nàng giật mấy cái rồi lâm vào hôn mê.
***
Khi tỉnh lại, Diệp Vũ khiếp sợ phát hiện ra là vị nam tử che mặt kia trói nàng lại. Cùng ở trong tẩm phòng lại không rõ là ở Quần Phương các hay không.
Nàng ngồi xuống, bỗng thấy một bóng đen ập xuống, nàng ngẩng đầu lên, thấy một nam tử đeo mặt nạ màu vàng xuất hiện trước mặt như từ trên trời xuống, doạ nàng nhảy dựng lên. Hắn vì sao trói nàng chứ?
Lần này nàng thấy rõ mũi hắn, mặt nạ vàng chỉ tới chóp mũi, lộ ra miệng và cằm. Miệng hắn dầy, góc cạnh rõ ràng, cằm cứng như đá, vuông thành góc cạnh nhìn rất rõ, biểu hiện ngang ngạnh.
Nàng đoán không nhầm thì nam tử che mặt này không phải là Sở Hoàng Sở Minh Phong.
HẮn lùi ra sau ngồi xuống, nàng không lên tiếng quyết lấy tịnh chế động.
“Mấy ngày không gặp, Diệp Vũ cô nương đẹp hơn rồi” Nhìn nàng một lát, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
“Cám ơn đã ca ngợi” Nàng nói lạnh lùng.
“Ta biết, nàng không muốn thấy ta”
Nàng không nói nghĩ thầm: Coi như ngươi thông minh.
Ánh mắt hắn tập trung trên mặt nàng, tay vẫn đang bưng chén trà, uống một ly, “Ngươi có thể gọi ta là Kim công tử”
Diệp Vũ cười lạnh, “Đeo mặt nạ vàng, dĩ nhiên là Kim công tử rồi, nhưng ta chẳng có hứng muốn biết”
Hắn chậm rãi mím môi mỉm cười tà khí, “Nhưng ngươi sẽ thấy hứng muốn biết ta ép ngươi tới đây có mục đích gì thôi”
Nàng chẳng thèm để ý nói, “Ngươi muốn nói, ta sẽ nghe kỹ đây”
“Lầu Tiêu Tương lần đầu tiên biểu diễn mà ca múa đêm đó, có ba khách quý tìm ngươi. Bọn họ là Sở Hoàng, Tấn vương và Hữu tướng, ta nói đúng chứ”
“Đúng thì sao?” Nàng hơi chút kinh ngạc.
“Họ ngồi ở ghế lô xem múa, Sở Hoàng và ngươi ngồi một mình với ngươi” Kim công tử phỏng đoán nói, “Sở Hoàng hẳn là chưa sủng hạnh ngươi đi”
“Chẳng lẽ ngươi rình coi sao?”
“theo ta được biết, Sở Hoàng cũng chẳng thích sắc đẹp, hậu cung chỉ có tám hậu phi. Hắn muốn ngươi làm việc, có phải thế không?”
Nàng không đáp, với bản lĩnh của hắn nàng lại khiếp sợ bội phục.
Hắn lại nói tiếp, “Vài ngày sau, Tấn vương lại mời ngươi tới biệt uyển, cố ý giúp người rời khỏi Yên Hoa Chi, nhưng ngươi lại khéo từ chối”
Diệp Vũ càng kinh ngạc hơn, chẳng lẽ hắn vẫn theo dõi mình sao?
Kim công tử lại nói, “Hôm nay hữu tướng gặp ngươi ở sông Tần Hoài, nói chuyện trên thuyền hoa rất lâu”
Nàng thế mà chẳng phát hiện ra có người theo dõi, giận dữ hỏi, “Ngươi theo dõi ta?”
Đôi mắt sâu không đáy của hắn như có thể cắn nuốt người, “Ngươi làm gì, đi đâu, ta đều biết rõ cả. Để cho ta đoán xem nhé, Sở Hoàng hẳn là bảo ngươi xen giữa Tấn vương và Hữu tướng, gây hiềm khích giữa hai người họ”