Chương 69. Mê hoặc (6000+)
“Ngươi cũng biết nàng người nào rồi chứ?” Thị nữ kia hỏi lại, giọng điệu khó chịu, ngón tay duyên dáng chỉ về phía nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá kia hỏi.
“Xin nói rõ hơn” Nàng âm thầm cân nhắc nữ tử này thăm dò chi tiết chính mình, chỉ e lai lịch không nhỏ, tốt xấu chưa rõ.
Thị nữ kia cao giọng nói, “Vị này là hoàng hậu nước Sở, còn không quỳ xuống hành lễ?”
Ở cổ đại, cực chẳng đã nhất chính là quỳ xuống hành lễ. Hai đầu gối Diệp Vũ quỳ xuống đất, cung kính thi lễ rồi mới đứng dậy. Sở Hoàng, Tấn Vương, Thuỵ vương và Hữu tướng ai cũng không bắt nàng phải quỳ, phần nàng phải quỳ lại rõ ràng là vị Hoàng hậu ngồi tít trên cao này.
Dựa vào trí nhớ của vị Diệp đại tiểu thư, tuổi Hoàng Hậu Sở Minh Phong khoảng chừng ba mươi, tên là Tô Ngọc Yên, phụ thân là Tả tướng Tô Thiên Sơn. Tô Hoàng hậu không ngồi yên ở trong hoàng cung mà ra cung làm gì chứ? Vì sao lại bắt nàng?
“Dung sắc thanh mị, quả thật là vưu vật” Tô Ngọc Yên rốt cuộc lên tiếng, tiếng nói thanh thuý mềm mại, sắc nhọn.
“Hoàng hậu khen trật rồi” Diệp Vũ nói khiêm tốn, “Mặt Hoàng hậu nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, quý làm một quốc chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ, không chỉ có khí độ cao quý, hơn nữa còn khuynh thế phong hoa”
“Thật nhanh mồm nhanh miệng, chẳng trách mà mà thành thạo kỹ xảo ở thanh lâu đến thế” Tô Ngọc Yên cười nhạt nói.
Diệp Vũ không tiếp lời, cúi đầu. Còn thị nữ lại bảo, “Hoàng hậu có việc hỏi ngươi, ngươi phải trả lời cẩn thận. Nếu giấu diếm ngươi chịu hậu quả”
Diệp Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Tô Ngọc Yên cố ý kéo dài giọng hỏi, “Mấy ngày nay, bệ hạ có thường xuyên đi lầu Tiêu Tương không?”
Diệp Vũ đáp, “Ta không rõ lắm, hẳn là tới một hai lần”
Thị nữ kia hùng hổ đi tới, chẳng nói chẳng rằng giơ tay tát mạnh vào hai má nàng, cả giận nói, “Lừa gạt hoàng hậu, ngươi cũng biết sẽ có kết cục gì không? Hoàng hậu đã tìm hiểu rõ rồi, bệ hạ đi lầu Tiêu Tương, lần nào đi cũng đều tìm ngươi, ngươi còn dám trợn mắt nói dối sao?”
Tuy nàng ta cũng là phụ nữ, song lực rất mạnh, tát cho hai má nàng nóng rực. Diệp Vũ vẫn cúi đầu, ra vẻ rất kính cẩn nghe lời.
“Nói! Bệ hạ đến tột cùng là đi mấy lần?” Vẫn thị nữ kia quát hỏi, pháo lửa nổ vang trời, cơn tức cực lớn.
“Bệ hạ tới lầu Tiêu Tương, tổng cộng hai lần”
“Ngẩng đầu lên” Thị nữ kia vẫn thô lỗ nâng cằm nàng lên như lúc đầu, “Hoàng hậu hỏi, cấm không được nói dối”
“Bệ hạ một năm khó ra cung được một chuyến, từ lúc lầu Tiêu Tương biểu diễn màn ca múa đồi phong bại tục, bệ hạ liền ra cung có hai lần thôi sao” Tô Ngọc Yên nhếch mép, “Ngươi có biết vì sao không?”
Diệp Vũ lắc đầu, cho dù biết, cũng giả vờ hồ đồ. Mắt đẹp Tô Ngọc Yên hơi nheo lại, ánh sáng sắc nhọn như kim châm, “Như bản cung xem ra, ngươi mị hoặc lòng người, múa câu hồn đoạt phách quyến rũ bệ hạ, bệ hạ tham mới, nên mới bị ngươi mê hoặc”
Diệp Vũ hết biết nói mất. Tuy màn múa này chỉ là nhân tố khách quan nhưng có thể bị mê hoặc hay không cũng phải xem nhân tố chủ quan. Song có nữ nhân mặc kệ là nhân tố khách quan hay chủ quan, đem tất cả mọi sai lầm tính tất trên người nữ tử khác.
Tô Ngọc Yên bước nhẹ lên, đi tới trước người nàng, móng tay sơn đỏ dài nhọn gợi cảm nâng cằm nàng lên, như đang nghiên cứu bộ mặt nàng, “Tối qua ngươi ở phủ Thuỵ Vương có màn múa sốc người, mê hoặc bệ hạ, bệ hạ mang ngươi hồi cung, sủng hạnh ngươi rồi sao?”
“Không có” Diệp Vũ giải thích cẩn thận, “Bệ hạ ham cái mới, ta chẳng qua chỉ là nữ tử lưu lạc chốn lầu xanh, chẳng có hoa nhường nguyệt thẹn gì, lại chẳng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sao lọt vào mắt bệ hạ được chứ?”
“Ngươi đừng coi thường bản thân, khuôn mặt này cũng không tính là xấu, tư sắc không tầm thường, chắc chắn là lọt vào mắt rồi” Móng tay Tô Ngọc Yên lướt xẹt qua má nàng, trên làn da trơn mềm xuất hiện vết nhợt nhạt, không nghĩ được là lại xuất hiện vệt máu, “Bệ hạ thật sự không sủng hạnh ngươi đó chứ?” Diệp Vũ trịnh trọng lắc đầu.
Tô Ngọc Yên trong mắt loé sáng rất nhanh, “Là ngươi không chịu, hay là…”
Diệp Vũ nói qua loa, “Bệ hạ tới lầu Tiêu Tương, chỉ là thưởng thức ca múa, phẩm trà uống rượu, cũng không có gì khác. Còn tối hôm qua, bệ hạ hồi cung không lâu, Tấn Vương và Thẩm đại nhân có việc gấp cần bẩm tấu, tiến cung cầu kiến…”
Ánh mắt Tô Ngọc Yên ngưng lại, hơi chút suy nghĩ, một lúc sau mới hoàn hồn, tủm tỉm cười nói, “Nếu bệ hạ quyết ý sủng hạnh ngươi, ngươi ứng đối thế nào đây?”
“Dĩ nhiên là khéo léo từ chối bệ hạ rồi ạ”
“Coi như biết điều”
Dứt lời Tô Ngọc Yên ngồi trở lại, hai mắt híp cong như vành trăng, “Ngươi bố trí màn ca múa khiến người ta mê loạn tâm trí, nhiễu loạn sự ổn định và hoà bình vốn có của thành Kim Lăng, từ nay về sau, lầu Tiêu Tương cấm không được diễn màn ca múa đồi phong bại tục này nữa! Ngươi cũng không được nhảy màn múa kinh diễm kia!”
Giọng điệu kiên quyết, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng, rơi xuống đất như tiếng lanh canh của đồng tiền.
Diệp Vũ cảm thấy kinh hãi, trên mặt lạnh ngắt, “Hoàng hậu, lầu Tiêu Tương là quán kỹ thanh lâu, biểu diễn ca múa không thể tránh được, vô tình mạo phạm hoàng hậu, xin hoàng hậu giơ cao đánh khẽ. Ta cam đoan, sẽ không nhảy màn múa kinh diễm nữa, bất kỳ kẻ nào ở lầu Tiêu Tương cũng tuyệt không mê hoặc bệ hạ”
Thị nữ kia chua ngoa răn dạy, “Ý Hoàng hậu, ngươi nghe không hiểu sao? Không cho ngươi nhảy! Lầu Tiêu Tương cũng cấm không được biểu diễn ca múa nữa!”
Đây là can thiệp chính trị, ngang nhiên can thiệp cực kỳ thô bạo! Đây chính là chuyện nghiệp là kế sinh nhai của mình, Diệp Vũ quyết định giữ vững trận địa.
“Hoàng hậu, lầu Tiêu Tương mở cửa buôn bán, nếu không có biểu diễn ca múa, thì còn kinh doanh thế nào nữa?”
“Nữ tử phong trần chẳng phải là bán rẻ tiếng cười, bán mình sao? Chỉ cần các ngươi bán rẻ tiếng cười, bán mình, có gì mà không kinh doanh nổi?” Tô Ngọc Yên nói khinh thường.
“Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, từ bi hỉ xả, xin đừng cắt đứt kế sinh nhai của hơn mười người ở lầu Tiêu Tương” Diệp Vũ hạ thấp người xuống khẩn cầu, thề, “Ta cam đoan, bệ hạ sẽ không tới lầu Tiêu Tương nữa”
“Ngươi cam đoan ư? Ngươi cam đoan cái gì chứ? Hay bệ hạ không nghe lời khuyên của Hoàng hậu, mà lại nghe lời khuyên của ngươi chăng?” Thị nữ hung ác kia cất giọng mắng chửi, “Ngươi để ngoài tai những lời hoàng hậu nói sao?”
“Không phải… Hoàng hậu, xin hãy nghe ta nói….”Diệp Vũ vội vàng giải thích.
“Hoàng hậu, nàng đã không biết điều như vậy, phải để cho nàng ta chịu đau khổ chút mới biết được ý chỉ của hoàng hậu là không thể cãi!” Thị nữ kia đề nghị.
Tô Ngọc Yên liếc mắt lạnh băng nhìn Diệp Vũ một cái, chớp chớp mắt một lượt, đồng ý lời đề nghị của thị nữ. Thị nữ kia đi tới tựa như cọp mẹ, bộc lộ bộ mặt hung ác.
Rốt cuộc Diệp Vũ hơi sợ, nếu Sở Minh Phong muốn nàng làm, nói thẳng ra với Tô Hoàng hậu, có thể không bị chịu khổ nữa chăng?
Nhưng Tô Hoàng hậu cũng không thể nào được sủng ái, hắn vị tất nói chuyện triều chính cho nàng ta. Hay vẫn không thể nói ra được.
Trong lúc nguy cấp này, nàng không tìm được lý do thích hợp thoái thác, còn thị nữ kia đã vung tay lên, đánh thật mạnh xuống.
Cánh tay lần lượt giơ lên, lòng bàn tay áp chặt hai má, nóng rát… Trong miệng một luồng tanh ngọt dâng lên, trào ra khoé miệng… Diệp Vũ kiệt sức chịu đựng hai má và miệng đau, cả người nóng bỏng, nước mắt trào ra mãnh liệt, mắt mờ dần….
Nàng thề: Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội! Năm, sáu…Tám, chín…mười hai, mười ba…Mười tám, mười chín..
Càng ngày càng đau…đau tới mức tê rần tan rã…. Tát liên tục hai mươi cái thị nữ kia mới dừng tay lại.
Diệp Vũ cảm giác trong miệng đều là máu loãng, mùi máu tươi nồng đậm sặc mũi, khiến cho nàng tỉnh táo lạ thường, đau đớn bao trùm toàn thân.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, sống đã trên dưới ba mươi năm, nàng chưa bao giờ gặp cảnh bạo lực như vậy!
Cho dù có hận, có giận trong lòng, nhưng cũng không có cách nào đánh trả lại. Vẫn còn nhiều thời gian, sẽ có một ngày phản kích lại!
Tô Ngọc Yên đi tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm năm vệt ngón tay phủ đầy trên má, sưng lên, khoé môi hàm chứa cười tiếc hận, “Đáng tiếc, đáng tiếc quá, khuôn mặt xinh đẹp này lại tệ đến vậy, tội gì phải thế chứ?”
“Hoàng hậu đừng tiếc hận, chỉ có hai mươi nhát thôi, chẳng tới hai ngày sẽ lại khôi phục như ban đầu mà” Thị nữ kia cười bảo.
“Được, bản cung mệt rồi, hồi cung thôi”
Tô Ngọc Yên nhả giọng, đi qua bên người Diệp Vũ, làn quần áo hoa lệ phất qua vai nàng, mùi thơm thoang thoảng ập vào mặt.
Thị nữ kia hung hăng trợn mắt trừng nàng, “Bất luận là ngươi, hay là lầu Tiêu Tương, dám can đảm bằng mặt mà không bằng lòng, dám can đảm mê hoặc bệ hạ nữa, thì không chỉ là hai mươi cái tát đâu, sẽ có đại hình hầu hạ ngươi. Sau này nên làm thế nào, tự giải quyết cho tốt đi!”
Nói xong, hai vị nữ tử trung niên túm lấy Diệp Vũ rời đi, ném thẳng ra ngoài cửa lớn. Nàng ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa phủ, hoá ra đây là phủ đệ của Tả tướng Tô Thiên Sơn.
***
Sáng ngày tiếp theo, Thiến Hề nhìn thấy vết thương trên mặt con gái, vội vã đi mời thầy thuốc tới trị liệu cho con gái.
Bà hỏi là tột cùng có chuyện gì xảy ra, Diệp Vũ cũng không nói gì, chỉ cần mẫu thân đừng lo lắng là dược.
Tô Ngọc Yên sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng lẽ lầu Tiêu Tương đành đình chỉ màn biểu diễn ca múa sao? Chẳng lẽ kế sinh nhai của nàng cứ kết thúc như vậy sao?
Không! Không được! Luôn có cách giải quyết, hay là….
Trong lòng đã hạ quyết tâm, sau giờ ăn trưa, nàng đi tới trước phủ Hữu tướng. Thẩm Chiêu ở trong phủ, người hầu mang nàng đi vào thư phòng. Hắn đang ngồi ở trước thư án viết gì đó, thấy nàng đi vào, lập tức hạ bút, mời nàng ngồi, bảo người hầu pha trà.
Do hai má sưng đỏ, ngại lộ mặt nên nàng dùng khăn lụa che đi. Vừa rồi hắn nhìn thấy nàng giả dạng như thế, kinh ngạc khó hiểu, lại thấy không nên hỏi. Nàng cố ý cười buồn bã, “Đại nhân đừng lo, mặt ta không sao, chẳng qua hơi sưng đỏ chút thôi”. Hắn cười khẽ, không hỏi tiếp, ra dáng quân tử vô cùng.
Diệp Vũ đưa mắt nhìn khắp thư phòng, thư phòng và người hắn thanh nhã như nhau, cao thượng, tường sách trước mặt khá đồ sộ, một bên mặt tường khác có treo tranh chữ. Tranh chữ tam phúc này, hình ảnh điền viên giàu có đầy ý thơ và thuần khiết, cảnh thanh lịch ưu nhã, phiêu dật, uyển chuyển như mây bay nước chảy sinh động lưu loát, hành văn mạch lạc, khá được. Chữ và tranh hoà lẫn nhau, hoà thành một thể, không thể thiếu thứ nào. Có thể nhìn ra, tranh chữ tam phúc đều xuất từ bút tích một người.
“Tranh chữ của Đại nhân có thể nói là kiệt tác đi” Nàng tán thưởng, “Nếu đại nhân có rảnh, hay là tặng cho ta một bức tranh chữ được không?”
“Vẽ xấu lung tung, khó được Diệp cô nương để mắt. Nếu được ta sẽ bảo người mang tới quý phủ” Thẩm Chiêu nói khiêm tốn, “Đúng rồi, hôm nay cô đến có chuyện gì quan trọng không?”
“Tiền muốn kiếm được lại cần đại nhân ra tay tương trợ rồi, ta mới tránh được một kiếp” Nàng thành tâm nói cảm tạ.
“Chỉ nhấc tay bình thường thôi, đừng nói cảm tạ” Giọng điệu hắn vẫn thản nhiên nhẹ nhàng.
“Còn một chuyện nữa”
“Xin Diệp cô nương cứ nói”
Diệp Vũ bỗng thay đổi sắc mặt, lời lẽ chính nghĩa hỏi, “Xin hỏi đại nhân, ta tự dựa vào hai bàn tay mình sinh sống trong thành Kim Lăng, có gì sai không?”
Thẩm Chiêu chấn động kinh ngạc không hiểu sao nàng lại nói vậy, “Diệp cô nương nói lời ấy có ý gì? Tuy cô bố trí màn ca múa có chút kinh hãi thế tục, song kiên cường tự lập, đáng mặt nam nhi, ta thật sự rất khâm phục”
Nàng nói bi phẫn, “Lúc trước, ta nhảy một điệu múa ở phủ Thuỵ Vương, bệ hạ mang ta hồi cung, cứ vậy mà đã tội với người khác rồi”
Hắn có vẻ hiểu ra, lại không dám chắc, “Ý cô là…..”
Nàng càng nói càng tức, “Có người cấm ta không được khiêu vũ, còn cấm cả lầu Tiêu Tương không được biểu diễn ca múa nữa. Dám cãi lời thì sẽ không có kết cục tốt gì”
Con ngươi đen của hắn khẽ động, “Vết thương trên mặt cô là đến từ đó?” Nàng gật đầu, uất ức, khổ sở nhìn hắn. Ánh mắt hắn nhìn về phương xa, khuôn mặt như ngọc bình tĩnh lâm vào trầm tư.
“Đại nhân, ta không muốn bị khuất phục, không muốn ngừng biểu diễn ca múa ở lầu Tiêu Tương, nhưng Tô Hoàng hậu đã nhận định ta mê hoặc bệ hạ, sẽ không từ bỏ ý đồ….” Diệp Vũ nói thống khổ, “Ta biết làm sao bây giờ?”
“Chuyện này cũng không phải dễ làm” Ánh mắt Thẩm Chiêu hơi cau lại, “Dù sao Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, việc niêm phong lầu Tiêu Tương dễ như trở bàn tay”
“Đại nhân, ta biết ngài bận rộn nhiều việc, nhưng mà ta thật hết cách rồi, chỉ đành tìm đến đại nhân mà thôi”
“Cô đã đề cập chuyện này với Vương gia chưa?”
“Chưa ạ” Nàng mỉm cười thê lương, “Nếu Vương gia biết chuyện này, nhất định sẽ khuyên ta rời lầu Tiêu Tương đi, gả vào phủ Tấn vương, trở thành một trong phần đông thị thiếp của ngài ấy”
Nghe vậy, Thẩm Chiêu kinh ngạc mãi, “Nhưng Vương gia tình sâu nghĩa nặng với cô lắm mà….”
Diệp Vũ nói chậm rãi, “Tâm ý của Vương gia, ta rất hiểu. Thật ra mấy lần Vương gia biểu lộ tâm tình, ta không phải không cảm động, nhưng từ sau khi rời phủ tướng quân, ta mới tỉnh ngộ hoàn toàn, ta nghĩ gả cho người không phải là Vương gia; ta muốn chuyện nhân duyên khác hẳn phần đông các cô gái khác chung một phu quân; ta muốn hạnh phúc, lại càng không muốn dùng hành vi dộc chiếm. Ta chỉ muốn “Người nguyện một lòng ta không xa rời”, là “Nắm chặt tay nhau, sống tới bạc đầu”, là “Đêm thêm nồng, chỉ có một người duy nhất”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, như bị lời nàng nói chấn động. Thực tế, hắn cật lực giấu đi nội tâm kích động – suy nghĩ đăm chiêu của nàng bất ngờ mà trùng hợp, vì sao lại thế chứ?
Không thể tưởng được, không thể tưởng được mà, họ đối với nhân duyên nam nữ không khác nhau lắm, rất khó nghĩ.
Giọng nàng lảnh lót đầy mạnh mẽ, “Tuy Vương gia đối đãi rất tốt, nhưng ta cũng không nhập phủ Tấn vương. Hơn nữa, Vương gia từng làm tổn thương ta, ta sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa”
“Diệp cô nương, chuyện Tô Hoàng hậu, ta sẽ nghĩ cách, hy vọng có thể giúp được cô” Trong khoảng thời gian ngắn, lòng Thẩm Chiêu không bình tĩnh nổi.
“Vậy xin cảm tạ đại nhân trước” Diệp Vũ hơi yên tâm, “Vậy xin đại nhân đừng nói cho Vương gia biết, càng phức tạp thêm”
Hắn đồng ý, nàng cáo từ, hắn đứng lên, tự mình tiễn nàng ra phủ. Đi tới trước cửa thư phòng, bỗng nàng trượt chân lảo đảo, thở phào ngã về phía trước. Hắn lanh tay lẹ mắt đưa tay ra nắm chặt thân thể nàng.
Trong lúc nguy cấp, nàng tóm lấy tay áo hắn, như tóm được nhúm cỏ cứu mạng vậy, nắm chặt lấy không muốn buông tay.
Hắn nhìn nàng, nửa ôm nàng, đôi mắt trong veo lạnh lùng lạnh sâu không đáy, khiến cho người ta nhìn không rõ cảm xúc trong đó. Nàng theo dõi hắn, đôi mắt trong suốt, trong veo, cũng cất giấu đầy tâm tư không muốn một ai biết.
Gương mặt này thật giống Hạ Phong quá, khiến nàng như bị lạc, quên hết tất cả, làm cho trong đáy mắt của nàng chỉ có hắn. Tuy nàng biết rõ hắn không phải là Hạ Phong, tác phong làm việc của hai người khác nhau, song mỗi lần thấy hắn, lại không thể không động tâm vì hắn.
Thẩm Chiêu trước hết ý thức được tư thế này mờ ám không ổn, buông nàng ra, lảng tránh, nói lúng túng, “Cô không sao chứ?”
“Giao tình giữa ta và đại nhân không sâu lắm, vì sao đêm đó lại không tiếc chọc giận bệ hạ, tìm mọi cách lo lắng cho ta chứ?” Diệp Vũ cố ý hỏi.
“Ta nói rồi, cô là con gái cả của Diệp tướng quân, cô gặp chuyện, ta cũng không bàng quan đứng nhìn. Còn nữa, theo lời nói cử chỉ của cô cho thấy cô không muốn trở thành phi tần của bệ hạ, cô cũng không thích hợp đứng trong hậu cung đấu tranh gay gắt, bởi vậy ta sẽ giúp cô hết sức” Giải thích của hắn hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được.
“Không còn gì nữa?”
“Diệp cô nương…có phải hiểu lầm gì với ta không?”
“Ta hướng tới cảm tác cảm vi, dám yêu dám hận, đại nhân lại thích giấu mọi tâm tư dưới tận đáy lòng” Nàng nhìn thẳng hắn, hy vọng nhìn ra gì đó trên mặt hắn.
“Hay thế này vậy, cô lừa ta thế nào, ngấm ngầm đả kích quan trường công khai lục đục chăng? Vậy sao bệ hạ chẳng coi thường hả?” Thẩm Chiêu khinh thường chớp mắt, “Nếu muốn sống yên phận, sống lâu chút, phải làm cho tất cả mọi người đoán không được suy nghĩ của cô”
“Hôm nay được dạy dỗ, tạ đại nhân đã chỉ điểm” Diệp Vũ tiến lên hai bước, gần như dán chặt vào người hắn, mắt loé sáng, “Ta hy vọng có một ngày như vậy, đại nhân mở rộng lòng, cũng hy vọng ngày đó đại nhân không hối hận” Dứt lời nàng xoay người rời khỏi thư phòng.
Hắn nhìn theo bóng dáng thanh mảnh kia chậm rãi đi xa, nhìn chiếc ô phất phơ nhẹ trên đầu dưới ánh nắng mặt trời, khẽ than một tiếng.
****
Một đêm này Diệp Vũ hồi phủ, thấy Thuỵ vương ngồi trong thư phòng, nhàn nhã uống trà. Sớm đã đoán trước, ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đêm đó ở điện Trừng Tâm xảy ra chuyện gì chắc ông ta đều rõ cả, một lần không thành, còn muốn lần thứ hai sao?
“Không ngờ thằng nhóc Minh Hiên này lại bị ngươi làm điên đảo tâm hồn” Ông ta cười khẩy nói.
“Vương gia còn định dùng mỹ nhân kế nữa sao?”
“Bệ hạ mang ngươi tiến cung, sáng hôm sau đã đưa ngươi ra cung rồi, như vậy cho thấy chiêu mỹ nhân kế này chẳng có tác dụng gì, lại còn thuận tiện cười nhạo bổn vương nữa” Thuỵ Vương mặc dù tức song lại rất bình tĩnh.
Nàng im lặng chống đỡ, nếu ông ta biết mỹ nhân kế thất bại, vậy tiếp theo là chiêu gì nữa đây?
Ông ta chậm rãi uống trà, trong mắt loé sáng, sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra manh mối gì. Mãi sau ông ta có ý bảo nàng ngồi xuống, cười lạnh nói, “Thế gian có nam nhân nào không ham sắc đẹp chứ, bổn vương cũng không tin bệ hạ không vừa mắt với ngươi”
Trong lòng căng thẳng, Diệp Vũ nghĩ: chẳng nhẽ ông ta còn định dùng mỹ nhân kế nữa sao? Ông ta gian xảo bảo, “Bổn vương đánh cuộc muốn xem một trò hay: huynh đệ cùng giành một nữ, trở mặt thành thù, chó cắn chó”. Nàng hoảng sợ.
“Bổn vương cho ngươi một tháng, ngươi cần phải làm bệ hạ điên đảo tâm hồn. Như vậy, màn huynh đệ tranh một nữ diễn ra tốt đẹp, bổn vương ngồi nhìn hai hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi” Thuỵ vương mắt hổ loé âm trầm.
“Bệ hạ khó mà ra khỏi cung được, tiểu nữ tử làm sao mà mê hoặc nổi bệ hạ chứ?”
“Yên tâm đi, bổn vương sẽ thầm giúp ngươi” Ông ta nheo mắt lại, loé sáng tia gian trá.
Tâm Diệp Vũ bi thán, rối loạn, cái gì và cái gì chứ? Sở Minh Phong thì muốn nàng ly gián Tấn Vương với Thẩm Chiêu, còn Thuỵ vương lại muốn nàng chu toàn giữa hai huynh đệ họ Sở, trình diễn màn huynh đệ tranh một nữ, thật rối loạn hết cả…
Nếu Sở Minh Phong phát uy tiêu diệt sạch Thuỵ vương thì tốt rồi, nhưng nào có chuyện lại dễ như vậy chứ. Thuỵ Vương nói xong rời đi công khai.
Nằm trên giường, nàng càng nghĩ càng thấy rối giữa mình với mấy nam nhân này, làm sao đây?
Nàng không muốn chu toàn chuyện giữa mấy nam nhân đó, không muốn quan hệ nam nữ rối loạn lung tung, không muốn bị cuốn vào cơn lốc tranh đấu quyền lực hoàng quyền, không muốn bị người ta bài bố, bị người ta uy hiếp, không muốn bản thân bị ép làm những chuyện trái lương tâm… Chẳng bằng mang theo mẫu thân và đệ đệ cao chạy xa bay, rời khỏi thành Kim Lăng, đi đến bất cứ đâu, chỉ cần rời xa những người này, thì đâu cũng được.
Nhưng Thiến Hề vì con có thể ở lại phủ Tướng quân mà nguyện rời đi, sao có thể bảo bà ấy rời thành Kim Lăng đi với nàng được chứ? Như vậy chỉ có thể một mình nàng đi thôi.
Nàng chỉ là mượn thân xác của Diệp đại tiểu thư, còn Thiến Hề cũng không phải mẫu thân nàng, muốn thoát khỏi móng vuốt quỷ xà, thì nàng đành ích kỷ một lần vậy. Không được! Trên người nàng còn tình độc, không có giải dược của công tử Kim, nàng sống không nổi. A a a…. Làm sao đây?
Đầu muốn nổ tung ra, nghĩ không ra cách giải quyết nào. Cho dù nàng có thể bỏ được thành Kim Lăng, công tử Kim cũng sẽ không thả nàng đi. Trằn trọc lăn lộn, mãi nàng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, không rõ là giờ nào, có vẻ như trời còn chưa sáng. Đầu Diệp Vũ vẫn còn choáng váng, ôm trán đứng lên, lại phát hiện ra căn phòng này rất xa lạ, không phải tẩm phòng của mình. Gian phòng này là một thạch thất, bốn phía đều là tường đá, cả cửa cũng là cửa đá, bên trong chỉ có mỗi một giường gỗ, cùng hai ghế, một giá nến đang cháy.
Kỳ lạ, chẳng phải vẫn đang ngủ đó sao? Sao lại ở chỗ này rồi? Là ai mang nàng tới đây? Sao chẳng có chút cảm giác nào thế?
“Ngươi cũng biết nàng người nào rồi chứ?” Thị nữ kia hỏi lại, giọng điệu khó chịu, ngón tay duyên dáng chỉ về phía nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá kia hỏi.
“Xin nói rõ hơn” Nàng âm thầm cân nhắc nữ tử này thăm dò chi tiết chính mình, chỉ e lai lịch không nhỏ, tốt xấu chưa rõ.
Thị nữ kia cao giọng nói, “Vị này là hoàng hậu nước Sở, còn không quỳ xuống hành lễ?”
Ở cổ đại, cực chẳng đã nhất chính là quỳ xuống hành lễ. Hai đầu gối Diệp Vũ quỳ xuống đất, cung kính thi lễ rồi mới đứng dậy. Sở Hoàng, Tấn Vương, Thuỵ vương và Hữu tướng ai cũng không bắt nàng phải quỳ, phần nàng phải quỳ lại rõ ràng là vị Hoàng hậu ngồi tít trên cao này.
Dựa vào trí nhớ của vị Diệp đại tiểu thư, tuổi Hoàng Hậu Sở Minh Phong khoảng chừng ba mươi, tên là Tô Ngọc Yên, phụ thân là Tả tướng Tô Thiên Sơn. Tô Hoàng hậu không ngồi yên ở trong hoàng cung mà ra cung làm gì chứ? Vì sao lại bắt nàng?
“Dung sắc thanh mị, quả thật là vưu vật” Tô Ngọc Yên rốt cuộc lên tiếng, tiếng nói thanh thuý mềm mại, sắc nhọn.
“Hoàng hậu khen trật rồi” Diệp Vũ nói khiêm tốn, “Mặt Hoàng hậu nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, quý làm một quốc chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ, không chỉ có khí độ cao quý, hơn nữa còn khuynh thế phong hoa”
“Thật nhanh mồm nhanh miệng, chẳng trách mà mà thành thạo kỹ xảo ở thanh lâu đến thế” Tô Ngọc Yên cười nhạt nói.
Diệp Vũ không tiếp lời, cúi đầu. Còn thị nữ lại bảo, “Hoàng hậu có việc hỏi ngươi, ngươi phải trả lời cẩn thận. Nếu giấu diếm ngươi chịu hậu quả”
Diệp Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Tô Ngọc Yên cố ý kéo dài giọng hỏi, “Mấy ngày nay, bệ hạ có thường xuyên đi lầu Tiêu Tương không?”
Diệp Vũ đáp, “Ta không rõ lắm, hẳn là tới một hai lần”
Thị nữ kia hùng hổ đi tới, chẳng nói chẳng rằng giơ tay tát mạnh vào hai má nàng, cả giận nói, “Lừa gạt hoàng hậu, ngươi cũng biết sẽ có kết cục gì không? Hoàng hậu đã tìm hiểu rõ rồi, bệ hạ đi lầu Tiêu Tương, lần nào đi cũng đều tìm ngươi, ngươi còn dám trợn mắt nói dối sao?”
Tuy nàng ta cũng là phụ nữ, song lực rất mạnh, tát cho hai má nàng nóng rực. Diệp Vũ vẫn cúi đầu, ra vẻ rất kính cẩn nghe lời.
“Nói! Bệ hạ đến tột cùng là đi mấy lần?” Vẫn thị nữ kia quát hỏi, pháo lửa nổ vang trời, cơn tức cực lớn.
“Bệ hạ tới lầu Tiêu Tương, tổng cộng hai lần”
“Ngẩng đầu lên” Thị nữ kia vẫn thô lỗ nâng cằm nàng lên như lúc đầu, “Hoàng hậu hỏi, cấm không được nói dối”
“Bệ hạ một năm khó ra cung được một chuyến, từ lúc lầu Tiêu Tương biểu diễn màn ca múa đồi phong bại tục, bệ hạ liền ra cung có hai lần thôi sao” Tô Ngọc Yên nhếch mép, “Ngươi có biết vì sao không?”
Diệp Vũ lắc đầu, cho dù biết, cũng giả vờ hồ đồ. Mắt đẹp Tô Ngọc Yên hơi nheo lại, ánh sáng sắc nhọn như kim châm, “Như bản cung xem ra, ngươi mị hoặc lòng người, múa câu hồn đoạt phách quyến rũ bệ hạ, bệ hạ tham mới, nên mới bị ngươi mê hoặc”
Diệp Vũ hết biết nói mất. Tuy màn múa này chỉ là nhân tố khách quan nhưng có thể bị mê hoặc hay không cũng phải xem nhân tố chủ quan. Song có nữ nhân mặc kệ là nhân tố khách quan hay chủ quan, đem tất cả mọi sai lầm tính tất trên người nữ tử khác.
Tô Ngọc Yên bước nhẹ lên, đi tới trước người nàng, móng tay sơn đỏ dài nhọn gợi cảm nâng cằm nàng lên, như đang nghiên cứu bộ mặt nàng, “Tối qua ngươi ở phủ Thuỵ Vương có màn múa sốc người, mê hoặc bệ hạ, bệ hạ mang ngươi hồi cung, sủng hạnh ngươi rồi sao?”
“Không có” Diệp Vũ giải thích cẩn thận, “Bệ hạ ham cái mới, ta chẳng qua chỉ là nữ tử lưu lạc chốn lầu xanh, chẳng có hoa nhường nguyệt thẹn gì, lại chẳng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sao lọt vào mắt bệ hạ được chứ?”
“Ngươi đừng coi thường bản thân, khuôn mặt này cũng không tính là xấu, tư sắc không tầm thường, chắc chắn là lọt vào mắt rồi” Móng tay Tô Ngọc Yên lướt xẹt qua má nàng, trên làn da trơn mềm xuất hiện vết nhợt nhạt, không nghĩ được là lại xuất hiện vệt máu, “Bệ hạ thật sự không sủng hạnh ngươi đó chứ?” Diệp Vũ trịnh trọng lắc đầu.
Tô Ngọc Yên trong mắt loé sáng rất nhanh, “Là ngươi không chịu, hay là…”
Diệp Vũ nói qua loa, “Bệ hạ tới lầu Tiêu Tương, chỉ là thưởng thức ca múa, phẩm trà uống rượu, cũng không có gì khác. Còn tối hôm qua, bệ hạ hồi cung không lâu, Tấn Vương và Thẩm đại nhân có việc gấp cần bẩm tấu, tiến cung cầu kiến…”
Ánh mắt Tô Ngọc Yên ngưng lại, hơi chút suy nghĩ, một lúc sau mới hoàn hồn, tủm tỉm cười nói, “Nếu bệ hạ quyết ý sủng hạnh ngươi, ngươi ứng đối thế nào đây?”
“Dĩ nhiên là khéo léo từ chối bệ hạ rồi ạ”
“Coi như biết điều”
Dứt lời Tô Ngọc Yên ngồi trở lại, hai mắt híp cong như vành trăng, “Ngươi bố trí màn ca múa khiến người ta mê loạn tâm trí, nhiễu loạn sự ổn định và hoà bình vốn có của thành Kim Lăng, từ nay về sau, lầu Tiêu Tương cấm không được diễn màn ca múa đồi phong bại tục này nữa! Ngươi cũng không được nhảy màn múa kinh diễm kia!”
Giọng điệu kiên quyết, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng, rơi xuống đất như tiếng lanh canh của đồng tiền.
Diệp Vũ cảm thấy kinh hãi, trên mặt lạnh ngắt, “Hoàng hậu, lầu Tiêu Tương là quán kỹ thanh lâu, biểu diễn ca múa không thể tránh được, vô tình mạo phạm hoàng hậu, xin hoàng hậu giơ cao đánh khẽ. Ta cam đoan, sẽ không nhảy màn múa kinh diễm nữa, bất kỳ kẻ nào ở lầu Tiêu Tương cũng tuyệt không mê hoặc bệ hạ”
Thị nữ kia chua ngoa răn dạy, “Ý Hoàng hậu, ngươi nghe không hiểu sao? Không cho ngươi nhảy! Lầu Tiêu Tương cũng cấm không được biểu diễn ca múa nữa!”
Đây là can thiệp chính trị, ngang nhiên can thiệp cực kỳ thô bạo! Đây chính là chuyện nghiệp là kế sinh nhai của mình, Diệp Vũ quyết định giữ vững trận địa.
“Hoàng hậu, lầu Tiêu Tương mở cửa buôn bán, nếu không có biểu diễn ca múa, thì còn kinh doanh thế nào nữa?”
“Nữ tử phong trần chẳng phải là bán rẻ tiếng cười, bán mình sao? Chỉ cần các ngươi bán rẻ tiếng cười, bán mình, có gì mà không kinh doanh nổi?” Tô Ngọc Yên nói khinh thường.
“Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, từ bi hỉ xả, xin đừng cắt đứt kế sinh nhai của hơn mười người ở lầu Tiêu Tương” Diệp Vũ hạ thấp người xuống khẩn cầu, thề, “Ta cam đoan, bệ hạ sẽ không tới lầu Tiêu Tương nữa”
“Ngươi cam đoan ư? Ngươi cam đoan cái gì chứ? Hay bệ hạ không nghe lời khuyên của Hoàng hậu, mà lại nghe lời khuyên của ngươi chăng?” Thị nữ hung ác kia cất giọng mắng chửi, “Ngươi để ngoài tai những lời hoàng hậu nói sao?”
“Không phải… Hoàng hậu, xin hãy nghe ta nói….”Diệp Vũ vội vàng giải thích.
“Hoàng hậu, nàng đã không biết điều như vậy, phải để cho nàng ta chịu đau khổ chút mới biết được ý chỉ của hoàng hậu là không thể cãi!” Thị nữ kia đề nghị.
Tô Ngọc Yên liếc mắt lạnh băng nhìn Diệp Vũ một cái, chớp chớp mắt một lượt, đồng ý lời đề nghị của thị nữ. Thị nữ kia đi tới tựa như cọp mẹ, bộc lộ bộ mặt hung ác.
Rốt cuộc Diệp Vũ hơi sợ, nếu Sở Minh Phong muốn nàng làm, nói thẳng ra với Tô Hoàng hậu, có thể không bị chịu khổ nữa chăng?
Nhưng Tô Hoàng hậu cũng không thể nào được sủng ái, hắn vị tất nói chuyện triều chính cho nàng ta. Hay vẫn không thể nói ra được.
Trong lúc nguy cấp này, nàng không tìm được lý do thích hợp thoái thác, còn thị nữ kia đã vung tay lên, đánh thật mạnh xuống.
Cánh tay lần lượt giơ lên, lòng bàn tay áp chặt hai má, nóng rát… Trong miệng một luồng tanh ngọt dâng lên, trào ra khoé miệng… Diệp Vũ kiệt sức chịu đựng hai má và miệng đau, cả người nóng bỏng, nước mắt trào ra mãnh liệt, mắt mờ dần….
Nàng thề: Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội! Năm, sáu…Tám, chín…mười hai, mười ba…Mười tám, mười chín..
Càng ngày càng đau…đau tới mức tê rần tan rã…. Tát liên tục hai mươi cái thị nữ kia mới dừng tay lại.
Diệp Vũ cảm giác trong miệng đều là máu loãng, mùi máu tươi nồng đậm sặc mũi, khiến cho nàng tỉnh táo lạ thường, đau đớn bao trùm toàn thân.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, sống đã trên dưới ba mươi năm, nàng chưa bao giờ gặp cảnh bạo lực như vậy!
Cho dù có hận, có giận trong lòng, nhưng cũng không có cách nào đánh trả lại. Vẫn còn nhiều thời gian, sẽ có một ngày phản kích lại!
Tô Ngọc Yên đi tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm năm vệt ngón tay phủ đầy trên má, sưng lên, khoé môi hàm chứa cười tiếc hận, “Đáng tiếc, đáng tiếc quá, khuôn mặt xinh đẹp này lại tệ đến vậy, tội gì phải thế chứ?”
“Hoàng hậu đừng tiếc hận, chỉ có hai mươi nhát thôi, chẳng tới hai ngày sẽ lại khôi phục như ban đầu mà” Thị nữ kia cười bảo.
“Được, bản cung mệt rồi, hồi cung thôi”
Tô Ngọc Yên nhả giọng, đi qua bên người Diệp Vũ, làn quần áo hoa lệ phất qua vai nàng, mùi thơm thoang thoảng ập vào mặt.
Thị nữ kia hung hăng trợn mắt trừng nàng, “Bất luận là ngươi, hay là lầu Tiêu Tương, dám can đảm bằng mặt mà không bằng lòng, dám can đảm mê hoặc bệ hạ nữa, thì không chỉ là hai mươi cái tát đâu, sẽ có đại hình hầu hạ ngươi. Sau này nên làm thế nào, tự giải quyết cho tốt đi!”
Nói xong, hai vị nữ tử trung niên túm lấy Diệp Vũ rời đi, ném thẳng ra ngoài cửa lớn. Nàng ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa phủ, hoá ra đây là phủ đệ của Tả tướng Tô Thiên Sơn.
***
Sáng ngày tiếp theo, Thiến Hề nhìn thấy vết thương trên mặt con gái, vội vã đi mời thầy thuốc tới trị liệu cho con gái.
Bà hỏi là tột cùng có chuyện gì xảy ra, Diệp Vũ cũng không nói gì, chỉ cần mẫu thân đừng lo lắng là dược.
Tô Ngọc Yên sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng lẽ lầu Tiêu Tương đành đình chỉ màn biểu diễn ca múa sao? Chẳng lẽ kế sinh nhai của nàng cứ kết thúc như vậy sao?
Không! Không được! Luôn có cách giải quyết, hay là….
Trong lòng đã hạ quyết tâm, sau giờ ăn trưa, nàng đi tới trước phủ Hữu tướng. Thẩm Chiêu ở trong phủ, người hầu mang nàng đi vào thư phòng. Hắn đang ngồi ở trước thư án viết gì đó, thấy nàng đi vào, lập tức hạ bút, mời nàng ngồi, bảo người hầu pha trà.
Do hai má sưng đỏ, ngại lộ mặt nên nàng dùng khăn lụa che đi. Vừa rồi hắn nhìn thấy nàng giả dạng như thế, kinh ngạc khó hiểu, lại thấy không nên hỏi. Nàng cố ý cười buồn bã, “Đại nhân đừng lo, mặt ta không sao, chẳng qua hơi sưng đỏ chút thôi”. Hắn cười khẽ, không hỏi tiếp, ra dáng quân tử vô cùng.
Diệp Vũ đưa mắt nhìn khắp thư phòng, thư phòng và người hắn thanh nhã như nhau, cao thượng, tường sách trước mặt khá đồ sộ, một bên mặt tường khác có treo tranh chữ. Tranh chữ tam phúc này, hình ảnh điền viên giàu có đầy ý thơ và thuần khiết, cảnh thanh lịch ưu nhã, phiêu dật, uyển chuyển như mây bay nước chảy sinh động lưu loát, hành văn mạch lạc, khá được. Chữ và tranh hoà lẫn nhau, hoà thành một thể, không thể thiếu thứ nào. Có thể nhìn ra, tranh chữ tam phúc đều xuất từ bút tích một người.
“Tranh chữ của Đại nhân có thể nói là kiệt tác đi” Nàng tán thưởng, “Nếu đại nhân có rảnh, hay là tặng cho ta một bức tranh chữ được không?”
“Vẽ xấu lung tung, khó được Diệp cô nương để mắt. Nếu được ta sẽ bảo người mang tới quý phủ” Thẩm Chiêu nói khiêm tốn, “Đúng rồi, hôm nay cô đến có chuyện gì quan trọng không?”
“Tiền muốn kiếm được lại cần đại nhân ra tay tương trợ rồi, ta mới tránh được một kiếp” Nàng thành tâm nói cảm tạ.
“Chỉ nhấc tay bình thường thôi, đừng nói cảm tạ” Giọng điệu hắn vẫn thản nhiên nhẹ nhàng.
“Còn một chuyện nữa”
“Xin Diệp cô nương cứ nói”
Diệp Vũ bỗng thay đổi sắc mặt, lời lẽ chính nghĩa hỏi, “Xin hỏi đại nhân, ta tự dựa vào hai bàn tay mình sinh sống trong thành Kim Lăng, có gì sai không?”
Thẩm Chiêu chấn động kinh ngạc không hiểu sao nàng lại nói vậy, “Diệp cô nương nói lời ấy có ý gì? Tuy cô bố trí màn ca múa có chút kinh hãi thế tục, song kiên cường tự lập, đáng mặt nam nhi, ta thật sự rất khâm phục”
Nàng nói bi phẫn, “Lúc trước, ta nhảy một điệu múa ở phủ Thuỵ Vương, bệ hạ mang ta hồi cung, cứ vậy mà đã tội với người khác rồi”
Hắn có vẻ hiểu ra, lại không dám chắc, “Ý cô là…..”
Nàng càng nói càng tức, “Có người cấm ta không được khiêu vũ, còn cấm cả lầu Tiêu Tương không được biểu diễn ca múa nữa. Dám cãi lời thì sẽ không có kết cục tốt gì”
Con ngươi đen của hắn khẽ động, “Vết thương trên mặt cô là đến từ đó?” Nàng gật đầu, uất ức, khổ sở nhìn hắn. Ánh mắt hắn nhìn về phương xa, khuôn mặt như ngọc bình tĩnh lâm vào trầm tư.
“Đại nhân, ta không muốn bị khuất phục, không muốn ngừng biểu diễn ca múa ở lầu Tiêu Tương, nhưng Tô Hoàng hậu đã nhận định ta mê hoặc bệ hạ, sẽ không từ bỏ ý đồ….” Diệp Vũ nói thống khổ, “Ta biết làm sao bây giờ?”
“Chuyện này cũng không phải dễ làm” Ánh mắt Thẩm Chiêu hơi cau lại, “Dù sao Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, việc niêm phong lầu Tiêu Tương dễ như trở bàn tay”
“Đại nhân, ta biết ngài bận rộn nhiều việc, nhưng mà ta thật hết cách rồi, chỉ đành tìm đến đại nhân mà thôi”
“Cô đã đề cập chuyện này với Vương gia chưa?”
“Chưa ạ” Nàng mỉm cười thê lương, “Nếu Vương gia biết chuyện này, nhất định sẽ khuyên ta rời lầu Tiêu Tương đi, gả vào phủ Tấn vương, trở thành một trong phần đông thị thiếp của ngài ấy”
Nghe vậy, Thẩm Chiêu kinh ngạc mãi, “Nhưng Vương gia tình sâu nghĩa nặng với cô lắm mà….”
Diệp Vũ nói chậm rãi, “Tâm ý của Vương gia, ta rất hiểu. Thật ra mấy lần Vương gia biểu lộ tâm tình, ta không phải không cảm động, nhưng từ sau khi rời phủ tướng quân, ta mới tỉnh ngộ hoàn toàn, ta nghĩ gả cho người không phải là Vương gia; ta muốn chuyện nhân duyên khác hẳn phần đông các cô gái khác chung một phu quân; ta muốn hạnh phúc, lại càng không muốn dùng hành vi dộc chiếm. Ta chỉ muốn “Người nguyện một lòng ta không xa rời”, là “Nắm chặt tay nhau, sống tới bạc đầu”, là “Đêm thêm nồng, chỉ có một người duy nhất”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, như bị lời nàng nói chấn động. Thực tế, hắn cật lực giấu đi nội tâm kích động – suy nghĩ đăm chiêu của nàng bất ngờ mà trùng hợp, vì sao lại thế chứ?
Không thể tưởng được, không thể tưởng được mà, họ đối với nhân duyên nam nữ không khác nhau lắm, rất khó nghĩ.
Giọng nàng lảnh lót đầy mạnh mẽ, “Tuy Vương gia đối đãi rất tốt, nhưng ta cũng không nhập phủ Tấn vương. Hơn nữa, Vương gia từng làm tổn thương ta, ta sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa”
“Diệp cô nương, chuyện Tô Hoàng hậu, ta sẽ nghĩ cách, hy vọng có thể giúp được cô” Trong khoảng thời gian ngắn, lòng Thẩm Chiêu không bình tĩnh nổi.
“Vậy xin cảm tạ đại nhân trước” Diệp Vũ hơi yên tâm, “Vậy xin đại nhân đừng nói cho Vương gia biết, càng phức tạp thêm”
Hắn đồng ý, nàng cáo từ, hắn đứng lên, tự mình tiễn nàng ra phủ. Đi tới trước cửa thư phòng, bỗng nàng trượt chân lảo đảo, thở phào ngã về phía trước. Hắn lanh tay lẹ mắt đưa tay ra nắm chặt thân thể nàng.
Trong lúc nguy cấp, nàng tóm lấy tay áo hắn, như tóm được nhúm cỏ cứu mạng vậy, nắm chặt lấy không muốn buông tay.
Hắn nhìn nàng, nửa ôm nàng, đôi mắt trong veo lạnh lùng lạnh sâu không đáy, khiến cho người ta nhìn không rõ cảm xúc trong đó. Nàng theo dõi hắn, đôi mắt trong suốt, trong veo, cũng cất giấu đầy tâm tư không muốn một ai biết.
Gương mặt này thật giống Hạ Phong quá, khiến nàng như bị lạc, quên hết tất cả, làm cho trong đáy mắt của nàng chỉ có hắn. Tuy nàng biết rõ hắn không phải là Hạ Phong, tác phong làm việc của hai người khác nhau, song mỗi lần thấy hắn, lại không thể không động tâm vì hắn.
Thẩm Chiêu trước hết ý thức được tư thế này mờ ám không ổn, buông nàng ra, lảng tránh, nói lúng túng, “Cô không sao chứ?”
“Giao tình giữa ta và đại nhân không sâu lắm, vì sao đêm đó lại không tiếc chọc giận bệ hạ, tìm mọi cách lo lắng cho ta chứ?” Diệp Vũ cố ý hỏi.
“Ta nói rồi, cô là con gái cả của Diệp tướng quân, cô gặp chuyện, ta cũng không bàng quan đứng nhìn. Còn nữa, theo lời nói cử chỉ của cô cho thấy cô không muốn trở thành phi tần của bệ hạ, cô cũng không thích hợp đứng trong hậu cung đấu tranh gay gắt, bởi vậy ta sẽ giúp cô hết sức” Giải thích của hắn hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được.
“Không còn gì nữa?”
“Diệp cô nương…có phải hiểu lầm gì với ta không?”
“Ta hướng tới cảm tác cảm vi, dám yêu dám hận, đại nhân lại thích giấu mọi tâm tư dưới tận đáy lòng” Nàng nhìn thẳng hắn, hy vọng nhìn ra gì đó trên mặt hắn.
“Hay thế này vậy, cô lừa ta thế nào, ngấm ngầm đả kích quan trường công khai lục đục chăng? Vậy sao bệ hạ chẳng coi thường hả?” Thẩm Chiêu khinh thường chớp mắt, “Nếu muốn sống yên phận, sống lâu chút, phải làm cho tất cả mọi người đoán không được suy nghĩ của cô”
“Hôm nay được dạy dỗ, tạ đại nhân đã chỉ điểm” Diệp Vũ tiến lên hai bước, gần như dán chặt vào người hắn, mắt loé sáng, “Ta hy vọng có một ngày như vậy, đại nhân mở rộng lòng, cũng hy vọng ngày đó đại nhân không hối hận” Dứt lời nàng xoay người rời khỏi thư phòng.
Hắn nhìn theo bóng dáng thanh mảnh kia chậm rãi đi xa, nhìn chiếc ô phất phơ nhẹ trên đầu dưới ánh nắng mặt trời, khẽ than một tiếng.
****
Một đêm này Diệp Vũ hồi phủ, thấy Thuỵ vương ngồi trong thư phòng, nhàn nhã uống trà. Sớm đã đoán trước, ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đêm đó ở điện Trừng Tâm xảy ra chuyện gì chắc ông ta đều rõ cả, một lần không thành, còn muốn lần thứ hai sao?
“Không ngờ thằng nhóc Minh Hiên này lại bị ngươi làm điên đảo tâm hồn” Ông ta cười khẩy nói.
“Vương gia còn định dùng mỹ nhân kế nữa sao?”
“Bệ hạ mang ngươi tiến cung, sáng hôm sau đã đưa ngươi ra cung rồi, như vậy cho thấy chiêu mỹ nhân kế này chẳng có tác dụng gì, lại còn thuận tiện cười nhạo bổn vương nữa” Thuỵ Vương mặc dù tức song lại rất bình tĩnh.
Nàng im lặng chống đỡ, nếu ông ta biết mỹ nhân kế thất bại, vậy tiếp theo là chiêu gì nữa đây?
Ông ta chậm rãi uống trà, trong mắt loé sáng, sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra manh mối gì. Mãi sau ông ta có ý bảo nàng ngồi xuống, cười lạnh nói, “Thế gian có nam nhân nào không ham sắc đẹp chứ, bổn vương cũng không tin bệ hạ không vừa mắt với ngươi”
Trong lòng căng thẳng, Diệp Vũ nghĩ: chẳng nhẽ ông ta còn định dùng mỹ nhân kế nữa sao? Ông ta gian xảo bảo, “Bổn vương đánh cuộc muốn xem một trò hay: huynh đệ cùng giành một nữ, trở mặt thành thù, chó cắn chó”. Nàng hoảng sợ.
“Bổn vương cho ngươi một tháng, ngươi cần phải làm bệ hạ điên đảo tâm hồn. Như vậy, màn huynh đệ tranh một nữ diễn ra tốt đẹp, bổn vương ngồi nhìn hai hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi” Thuỵ vương mắt hổ loé âm trầm.
“Bệ hạ khó mà ra khỏi cung được, tiểu nữ tử làm sao mà mê hoặc nổi bệ hạ chứ?”
“Yên tâm đi, bổn vương sẽ thầm giúp ngươi” Ông ta nheo mắt lại, loé sáng tia gian trá.
Tâm Diệp Vũ bi thán, rối loạn, cái gì và cái gì chứ? Sở Minh Phong thì muốn nàng ly gián Tấn Vương với Thẩm Chiêu, còn Thuỵ vương lại muốn nàng chu toàn giữa hai huynh đệ họ Sở, trình diễn màn huynh đệ tranh một nữ, thật rối loạn hết cả…
Nếu Sở Minh Phong phát uy tiêu diệt sạch Thuỵ vương thì tốt rồi, nhưng nào có chuyện lại dễ như vậy chứ. Thuỵ Vương nói xong rời đi công khai.
Nằm trên giường, nàng càng nghĩ càng thấy rối giữa mình với mấy nam nhân này, làm sao đây?
Nàng không muốn chu toàn chuyện giữa mấy nam nhân đó, không muốn quan hệ nam nữ rối loạn lung tung, không muốn bị cuốn vào cơn lốc tranh đấu quyền lực hoàng quyền, không muốn bị người ta bài bố, bị người ta uy hiếp, không muốn bản thân bị ép làm những chuyện trái lương tâm… Chẳng bằng mang theo mẫu thân và đệ đệ cao chạy xa bay, rời khỏi thành Kim Lăng, đi đến bất cứ đâu, chỉ cần rời xa những người này, thì đâu cũng được.
Nhưng Thiến Hề vì con có thể ở lại phủ Tướng quân mà nguyện rời đi, sao có thể bảo bà ấy rời thành Kim Lăng đi với nàng được chứ? Như vậy chỉ có thể một mình nàng đi thôi.
Nàng chỉ là mượn thân xác của Diệp đại tiểu thư, còn Thiến Hề cũng không phải mẫu thân nàng, muốn thoát khỏi móng vuốt quỷ xà, thì nàng đành ích kỷ một lần vậy. Không được! Trên người nàng còn tình độc, không có giải dược của công tử Kim, nàng sống không nổi. A a a…. Làm sao đây?
Đầu muốn nổ tung ra, nghĩ không ra cách giải quyết nào. Cho dù nàng có thể bỏ được thành Kim Lăng, công tử Kim cũng sẽ không thả nàng đi. Trằn trọc lăn lộn, mãi nàng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, không rõ là giờ nào, có vẻ như trời còn chưa sáng. Đầu Diệp Vũ vẫn còn choáng váng, ôm trán đứng lên, lại phát hiện ra căn phòng này rất xa lạ, không phải tẩm phòng của mình. Gian phòng này là một thạch thất, bốn phía đều là tường đá, cả cửa cũng là cửa đá, bên trong chỉ có mỗi một giường gỗ, cùng hai ghế, một giá nến đang cháy.
Kỳ lạ, chẳng phải vẫn đang ngủ đó sao? Sao lại ở chỗ này rồi? Là ai mang nàng tới đây? Sao chẳng có chút cảm giác nào thế?