Chương 80. Tàn nhẫn va chạm
Sở Minh Phong chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sẫm lại, Diệp Vũ hoảng sợ, lập tức dùng hết sức lực bóp chết hắn. Hắn không gì mà không khoẻ, cũng không giãy dụa, chậm rãi ngồi dậy, kéo theo tay nàng; hắn cầm cổ tay nàng, chỉ dùng năm thành lực đạo đã khiến cho nàng đau mà buông cổ hắn ra.
“Lần sau giết trẫm, nhớ dùng vũ khí!” Hắn báo cho nàng.
“Ta nhất định sẽ thế!” Nàng nói lạnh băng.
Hai người không mặc quần áo, vẫn cùng trần truồng. Nàng bỗng dưng phát hiện ra chuyện này là thật vội vã kéo chăn che thân, nhưng hắn hành động còn nhanh hơn tia chớp, túm chặt lấy tóc nàng, khiến nàng phải ngẩng mặt lên. Diệp Vũ cảm giác da đầu như bị hắn lột nhanh xuống, đau gần chết.
“Chưa từng có ai dám can đảm giết trẫm! Ngươi là người đầu tiên!” Giọng lạnh băng, mắt ác độc.
“Luôn có lần đầu tiên!” Giọng nàng đầy lửa giận, lại lạnh băng.
Môi Sở Minh Phong dừng trên cổ nàng, lại mút lại cắn, khiến nàng rất đau đớn.
Phụ nữ và đàn ông, mảnh mai và thô bạo, giãy dụa cùng phản kháng, hoan ái và máu tanh, ôn nhu và thô bạo, như bóng với hình… Chuyện họ làm thân mật, giữa hai trái tim đứng sừng sững một ngọn núi hận thù cao ngất.
Một lát sau, nàng bị hắn áp đảo, khổ hình lại bắt đầu lần nữa…. Chân tay đau nhức, cả người thể lực chưa khôi phục được, nàng sao ngăn được thế phản công của hắn chứ? Chỉ đành bị bắt hầu hạ…
Nước mắt lặng lẽ rơi. Giống như một ngọn dao sắc xoẹt qua, lại như bị kịch độc ngấm toàn thân, đau đớn càng ngày càng trở nên kịch liệt.
Sở Minh Phong điên cuồng đung đưa, cứ như muốn xé tan nàng thành từng mảnh nhỏ mới có thể bỏ qua vậy!
Diệp Vũ rất muốn chết, ý nghĩ này hiện lên trong đầu nàng, trong lòng nàng kéo dài không dứt. Nếu cứ vậy mà bị hắn giết chết, thật tốt biết bao.
Nhưng nàng cảm giác như đã chết qua mấy lần, thật giận là, mỗi lần đều thấy ác ma này tàn nhẫn càng va chạm không ngừng…
Từ thế kỷ hai mươi mốt đi vào dị thế, nàng phải hoàn thành hai sức mệnh thần thánh, nhưng vì sao lại bắt nàng phải chịu thừa nhận sự lăng nhục và đầy tổn thương như thế? Vì sao….
Thân đau, tim đã chết, linh hồn đã rời xa, tan thành mây khói.
****
Hôm sau tỉnh lại, Sở Minh Phong đã không thấy. Diệp Vũ cuộn chặt người trên long tháp, không mặc gì, chỉ có cái chăn thêu hoa văn rồng, cứ như chết vậy, hai mắt thâm trũng sâu. Ánh mắt ấy dại ra, trống rỗng, tán loạn, không có tia sống, thật đáng sợ. Làm sao đây? Có thể lựa chọn chết là xong sao?
Rất muốn, rất muốn… Nhưng vận mệnh nhất định không cho nàng chết đi được, trời xanh cũng sẽ không cho nàng chết. Như vậy nàng phải còn sống!
Hiện giờ chịu lăng nhục và thương tổn, một ngày kia, nàng nhất định đòi lại gấp bội! Không gấp trăm lần, ngàn lần! Đợi nàng là thân phận sủng phi của Sở quốc sao?
Trong gương đồng hiện lên một gương mặt tái nhợt, tuy rằng dung nhan đẹp thanh thoát, lại tựa như một đoá hoa bị tàn phá, đã mất ánh sáng.
Bỗng Diệp Vũ trừng to mắt, chỉ trong nháy mắt đôi mắt liền ảm đạm. Cổ, bả vai đầy vết hoan ái, đỏ hồng, đỏ tươi, tím, màu sắc chẳng giống nhau, nhìn như một đoá hoa bị một đêm mưa bão đánh nát, nhìn thê lương hết sức.
Với điều này cung nữ nhìn như không thấy. Nàng bảo các nàng ấy tìm cho một chiếc khăn lụa, buộc kín cổ, tuy là nóng, nhưng vẫn phải che kín.
Các nàng nói khẽ, đã trưa rồi lúc này bệ hạ đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng. Lòng Diệp Vũ nhảy dựng lên, đã muộn thế này rồi!
Tấn vương nói sáng sớm tiến cung đón nàng, không tìm thấy nàng, có phải rất nóng lòng sốt ruột không? Tôn thái hậu có biết nàng ở điện Trừng Tâm không? Kỳ lạ, vì sao bên ngoài gió êm sóng lặng thế? Chẳng lẽ tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài?
Nếu Tấn Vương biết nàng biến thành hoàng tẩu, không biết có phản ứng thế nào nữa. Nàng không dám nghĩ tiếp, vội vã thu dọn mình đi điện Từ Ninh trước. Nhưng cung nữ ngăn lại, bảo bệ hạ đã phân phó, nàng sau khi dùng bữa phải đi ngự thư phòng. Nàng kinh ngạc không hiểu, đi ngự thư phòng làm gì chứ? Chẳng lẽ là sắc phong?
Xong rồi, nàng thật sự không muốn thân bị hãm trong đao quang kiến ảnh của hậu cung. Có lần Diệp Vũ tìm cơ hội trốn, đều bị cung nữ phát hiện, đi không xong. Ăn trưa xong, cung nữ dẫn nàng tới trước ngự thư phòng. Không ngờ được là Tấn vương và Thẩm Chiêu cũng ở trong này.
Ngồi sau thư án là nam tử, mặc quần áo đế vương, đầu đội kim quan rực rỡ, tuy khí sắc không được tốt lắm, nhưng lại đắc ý viên mãn, thần thái tung bay, tâm tình vừa phải.
Nàng đi theo tiểu công công vào ngự thư phòng, cúi đầu, nghĩ thế này xem khi họ nghe được chuyện sắc phong sẽ có phản ứng thế nào. Sau khi hành lễ, nàng ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt vui sướng của Tấn vương.
Sở Minh Hiên đi tới cạnh nàng, hạ giọng nói, “Sáng sớm bổn vương đã tiến cung tìm nàng, nhưng hoàng huynh lại truyền bổn vương tới ngự thư phòng thương nghị chuyện quan trọng, cho tới tận bây giờ, sau đó chúng ta sẽ ra cung”
Diệp Vũ không đáp lại hắn, thấy bi ai thay cho hắn.
Bỗng hắn phát hiện ra nàng hôm nay khác hẳn. Đôi mắt nàng đầy tơ máu, khí sắc không tốt, chẳng lẽ tối qua không ngủ được sao? Trời nóng như vậy, sao nàng lại buộc khăn quanh cổ chứ? Chẳng lẽ nàng bị nhiễm phong hàn sao?
Trong lòng đầy nghi hoặc, hắn quan tâm hỏi han, “Ở trong cung không quen sao? Cả người không khoẻ hả?”
Nàng lắc đầu, cũng không nói gì.
“Hoàng đệ, đệ và Thẩm đại nhân cần phải xử lý tốt chuyện này, chớ cô phụ kỳ vọng của trẫm” Sở Minh Phong nói đàng hoàng.
“Thần đệ tuân chỉ” Sở Minh Hiên nghe vậy xoay người cung kính đáp.
“Trẫm đăng cơ đã mười năm, giang sơn được củng cố, xã tắc yên ổn, phát triển đi lên, quốc khố tràn đầy, quốc thái dân an, không tách rời được Thẩm đại nhân phụ tá. Đại Sở ta ai cũng biết, Thẩm tướng là rường cột an bang nước nhà. Bởi vậy, hôm nay trẫm muốn khao thưởng công lao cho Thẩm đại nhân” Sở Minh Phong cất cao giọng, ánh mắt cười đẹp.
Diệp Vũ nổi lên cảm giác nghi ngờ không rõ, định thưởng cho Thẩm Chiêu cái gì? Chẳng lẽ là….
Tay Thẩm Chiêu hơi khuất, nói thản nhiên, “Hưởng lộc của vua, hết lòng vì vua, đây cũng là bổn phận của vi thần, bệ hạ không cần ban thưởng gì cho vi thần cả”
Sở Minh Phong vẫn không tha nói, ‘Nhất định phải thưởng, nếu không có kẻ lại nói trẫm đối với hạ thần không tốt. Trẫm cam đoan, phần ngự ban này tuyệt đối là trân bảo, ngươi nhất định sẽ thích”
Sở Minh Hiên tò mò hỏi, “Không rõ hoàng huynh định thưởng trân bảo giá trị liên thành gì cho ngài ấy?”
“Thẩm đại nhân năm nay đã ba mươi rồi, mười năm qua cũng chỉ có Thẩm phu nhân làm bạn, đêm dài, khó tránh khỏi tịch mịch. Trẫm đem Diệp Vũ dung nhan nghiêng thành, vô song duy nhất trên đời ban cho ngươi làm Nhị phu nhân” Sở Minh Phong cười sảng khoái, “Từ nay về sau, có tuyệt sắc giai nhân cầm đuốc soi đêm cùng ngươi, mở rộng gia tộc họ Thẩm cho ngươi”
“Vạn vạn không thể!” Thẩm Chiêu lập tức đáp trả, gặp nguy biến không sợ hãi, “Vi thần đã đồng ý với nội tử (vợ con), cuộc đời này không có thiếp. Vi thần không muốn nuốt lời hứa với nàng, kính xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban”
Phản ứng của hắn nhanh, mà Diệp Vũ và Sở Minh Hiên đều ngây người khiếp sợ. Nhất là Sở Minh Hiên, kinh ngạc, giống như chẳng nghe rõ đạo thánh chỉ này.
Sở Minh Phong xem phản ứng cả ba người trước ngự án nhìn rất rõ, mỉm cười, “Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu đúng là bình thường, Thẩm phu nhân hiền lương thục đức, lương thiện hiểu lòng người, tất nhiên sẽ không phản đối. Còn nữa, đây là tâm ý của trẫm, cũng là thánh chỉ, tin rằng Thẩm phu nhân sẽ không gây khó dễ với Diệp Vũ, cũng không dám gây khó dễ, có phải không?”
Hắn cố ý tăng thêm hai từ “Thánh chỉ” này, nhắc nhở hắn đừng hành động theo cảm tính. Diệp Vũ không biết nên cười hay khóc nữa, lúc khóc cần khóc, không biết hẳn là nên vui, lúc cần phải bi. Vốn tưởng đợi chờ nàng chính là thân phận phi tần, chỉ là trong hậu cung vốn không muốn đấu tranh, không ngờ rằng lại có sự tình vượt ngoài mong đợi vậy. Sở Minh Phong làm việc xác thực khiến người ta không thể ngờ nổi. Chiêu này quả là cao minh!
Hắn ngang nhiên chiếm đoạt, chiếm đoạt cô gái hoàng đệ thích, rồi lại ban nàng cho Thẩm Chiêu, khiến hoàng đệ và Thẩm Chiêu trở mặt thành thù. Đây mới chính là chiêu ly gián cao nhất, đạt tới cảnh giới cao nhất! Nàng cam tâm chịu phục.
Rốt cuộc Sở Minh Hiên lấy lại tinh thần, hoảng sợ vội la lên, “Hoàng huynh, mẫu hậu đã coi như gả Vũ Nhi cho thần đệ rồi, là sườn phi chưa qua cửa của thần đệ, sao hoàng huynh lại có thể ban nàng cho Thẩm Chiêu làm thiếp chứ?”
“Mẫu hậu khi nào đồng ý gả Diệp Vũ cho đệ hả?” Sở Minh Phong chẳng chút để hỏi lại, “Ah, trẫm đã nghĩ ra, tối qua trên yến tiệc Thiên Thu, ngươi cầu mẫu hậu tứ hôn trước mặt mọi người, nhưng mẫu hậu cũng chưa ân chuẩn”
“Tuy rằng tối qua mẫu hậu chưa ân chuẩn, nhưng từ một tháng trước, mẫu hậu đã đồng ý với thần đệ rồi. Nếu hoàng huynh không tin, có thể đi điện Từ Ninh hỏi mẫu hậu chút” Sở Minh Hiên cố gắng để ý, gấp tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Trẫm đem Diệp Vũ thưởng cho Thẩm đại nhân, mẫu hậu tuyệt không có dị nghị” Sở Minh Phong nói chắc chắn.
Sở Minh Hiên mặt tím lại, ảm đạm không có ánh sáng, đau khổ quỳ xuống, nói thống thiết, ‘Khẩn cầu hoàng huynh ban Vũ Nhi cho thần đệ”
Sở Minh Phong dựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay đeo ngọc chỉ to vịn trên ghế, gõ gõ, “Trẫm lời vàng ý ngọc, nhất định sẽ không sửa đổi! Nhưng trẫm đều không phải cố ý đánh gỡ đôi uyên ương, cứ để cho Diệp Vũ tự mình chọn” Hắn nhìn về phía nàng, mắt lạnh băng, “Diệp Vũ, trẫm hoàng đệ tiêu sái lỗi lạc, Thẩm đại nhân ôn nhuận như ngọc, ngươi cảm thấy người nào xứng gả làm phu quân nhất?”
Diệp Vũ nhìn thẳng vào hắn, tâm như gương sáng, lạnh như băng tuyết: hắn để cho nàng chọn, là cố ý, hơn nữa không cho nàng có đường sống.
Sở Minh Hiên kéo tay nàng, nói tự tin, “Vũ Nhi, với lời hoàng huynh nói, nàng nên gả cho bổn vương!”
Sở Minh Phong cau mày nhướng cao ngất, ‘Diệp Vũ, cần phải nghĩ cho kỹ. Chọn sai, hối hận không kịp”
“Vũ Nhi, còn phải nghĩ gì nữa?” Sở Minh Hiên thúc giục nói. “Tiểu nữ tử nghĩ….” Diệp Vũ ổn định tâm thần, hít một hơi sâu, “Tấn vương phong lưu phóng khoáng, vương phủ đẹp như mây, tiểu nữ tử không muốn cùng nhiều mỹ nhân như vậy tranh thủ tình cảm, tiểu nữ tử nguyện ý làm tiểu thiếp của Thẩm đại nhân”
“Vũ Nhi!” Hắn kêu lên hổn hển, “Sao nàng có thể gả cho Thẩm Chiêu chứ? Nàng đã nói là phải gả cho bổn vương….”
“Vương gia chắc nhớ nhầm rồi, ta lúc nào có nói là gả cho Vương gia chứ?” Nàng châm chọc hỏi lại.
“Nàng….” Trong thời gian ngắn, hắn thế mà lại nói không nên lời. Nghe được lựa chọn của nàng, Thẩm Chiêu im lặng, dường như sớm đã dự đoán ra kết quả này.
Sở Minh Phong mắt lạnh tanh không chớp, ‘Nếu Diệp Vũ đã chọn rồi, hoàng đệ, đệ cũng nên chết tâm đi…”
Sở Minh Hiên kéo tay nàng, mắt trừng to, giấu đầy sự đau thương và tức giận, “Vũ Nhi, có phải có người uy hiếp nàng không?”
Diệp Vũ nói lạnh nhạt, “Không ai uy hiếp ta cả” Hắn không chấp nhận nổi, rống giận, “Vì sao…Vì sao?”
“Ta đã nói rất rõ rồi, vương phủ đẹp như mây, ta không muốn tranh thủ tình cảm, cũng sẽ không thích đi góp vui”
“Đây vốn chẳng phải là vấn đề gì! Bổn vương có thể lập tức giải tán hết mọi người!” Bởi vì vô cùng phẫn nộ, mặt mũi hắn vặn vẹo, trông rất đáng sợ.
“Hoàng đệ, Diệp Vũ đã là người của Thẩm đại nhân, đệ cứ ép hỏi như thế, để ý như thế thật không phù hợp” Sở Minh Phong nói bình thản.
“Vương gia quá yêu, ta cũng không thể báo đáp, mong Vương gia chớ nghĩ nhiều” Giọng Diệp Vũ lạnh lùng trong trẻo.
Bỗng đột nhiên, Sở Minh Phong giận, “Đủ rồi! Đây là ngự thư phòng! Hoàng đệ, đệ vẫn còn nháo tiếp, thật chẳng ra thể thống gì!”
Khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Sở Minh Hiên như bị lửa giận đốt thành hình thù kỳ quái, con ngươi đen gần như phun lửa nóng, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, dường như đang khắc chế lửa giận vậy.
Sở Minh Phong dạy dỗ, “Việc này dừng ở đây, trẫm hy vọng các ngươi hai người chớ nẩy sinh hiềm khích, ảnh hưởng tới giao tình các ngươi, lại càng không muốn ảnh hưởng tới việc các ngươi làm việc cho triều đình!”
Diệp Vũ định cười to, điên cuồng, gã ác ma đen tối này nói nghe hay thật, thật ra đây chính là kết quả hắn mong muốn: Tấn Vương và Thẩm Chiêu nảy sinh hiềm khích trở mặt thành thù.
Sở Minh Hiên cũng không cáo lui, trong cơn giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu và Diệp Vũ, rồi rời đi ngay.
Sở Minh Phong cố làm ra vẻ lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Hoàng đệ chính là tính tình rất khó chịu, Thẩm đại nhân nên rộng lượng tha thứ cho. Canh giờ không còn sớm nữa, Diệp Vũ nên hồi phủ cùng ngươi đi”
Thẩm Chiêu cẩn thận cúi đầu, kính cẩn đáp, “Vi thần tuân chỉ”
“Diệp Vũ vì trẫm và thái hậu hiến vũ, thái hậu rất thích nàng ấy, hôm nay trẫm đem nàng thưởng cho ngươi, ngươi cũng đừng có bạc đãi nàng” Sở Minh Phong mỉm cười nhắc nhở.
“Vi thần nhớ kỹ”
Thẩm Chiêu đáp, hành lễ cáo lui, liếc nàng một cái rồi xoay người rời ngự thư phòng đi. Diệp Vũ cũng thi lễ về phía ngự án, xoay người đuổi theo.
***
Tại điện Từ Ninh. Một người hấp tấp xông vào đại điện, mặc dù có vài người hầu cản lại, nói thái hậu đang nghỉ tạm, hắn vẫn cứ xông thẳng vào tẩm điện.
Tôn thái hậu đứng ở trước giường, đang định cởi áo nghỉ ngơi, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, liền ngồi trên tháp đợi con. Đứa con trai này lúc nào cũng xúc động như vậy, khi nào mới trầm ổn được chút đây?
Sở Minh Hiên nổi trận lôi đình đi tới trước tháp, tựa như cơn lốc xoáy, chưa hành lễ tý nào tiện nói luôn, “Mẫu hậu rõ ràng là đem Vũ Nhi gả cho nhi thần, sao hoàng huynh còn định đem thưởng nàng cho Thẩm Chiêu chứ? Mẫu hậu không có nói qua với hoàng huynh sao?”
Bà biết con mình vì chuyện này mà đến, cũng biết hắn vì sao mà tức giận, nhưng bà biết nói gì đây?
“Mẫu hậu, hoàng huynh dựa vào cái gì mà làm vậy chứ?” Hắn đã bị lửa giận cháy sạch, cũng mất bình tĩnh, “Vũ Nhi là của nhi thần…Nhi thần và Vũ Nhi lưỡng tình tương duyệt, dù hoàng huynh là hoàng đế, cũng không thể lấy gậy chặt đứt uyên ương được!”
“Hiên Nhi, con biết nguyên do vì sao còn hỏi ai gia nữa chứ?” Tôn thái hậu cất giọng hơi đau buồn.
“Hoàng huynh kiêng kị nhất là triều thần đắc thế, kiêng kị thân vương, nhưng nhi thần là đệ đệ ruột của hoàng huynh, sao có thể mưu phản được chứ? Dù nhi thần và Vũ Nhi thành thân, Diệp đại tướng quân trung tâm vẫn là triều đình, là hoàng huynh, không phải nhi thần!” Sở Minh Hiên nói không to không nhỏ, phát tiết hết mọi bất mãn trong lòng ra.
“Thánh tâm khó dò, Hiên Nhi, con vẫn nên nhận mệnh đi” Bà chậm rãi khuyên nhủ, mắt thấy con phẫn nộ như thế, thật sự đau lòng. Nhưng mà biết nên làm thế nào đây?
Đột nhiên hắn hiểu được, thất vọng nói, ‘Từ một tháng trước, nhi thần khẩn cầu mẫu hậu tứ hôn cho nhi thần, mẫu hậu lại từ chối lần nữa, hoá ra, mẫu hậu sớm đã đoán được tâm tư hoàng huynh, cố ý kéo dài. Mẫu hậu, thật quá bất công!”
Tôn thái hậu kinh ngạc một trận, sau đó thì thào, “Đúng vậy, ai gia bất công…”
Hắn nói từng câu từng chữ, “Nhi thần không thừa nhận vận mệnh! Nhi thần sẽ không mất Vũ Nhi được!”
Bà theo đứa con thích nhất cực kỳ đau lòng nhất chạy vụt đi, bất giác thấy bi ai, nước mắt đong đầy. Lúc đi qua cửa cung, Sở Minh Hiên hỏi thủ vệ, biết được Thẩm Chiêu đã ra cung rồi, vì thế chạy tới phủ hữu tướng.
Kiệu phu đi rất nhanh, lúc đến phủ hữu tướng, Thẩm Chiêu đã xuống kiệu, đang đi về phía cổng lớn, Diệp Vũ cũng vừa xuống kiệu, Sở Minh Hiên vội vã chạy tới túm nàng lại, không cho nàng đi.
Diệp Vũ giật mình, một lát sau liền lấy thái độ lạnh nhạt với hắn, ‘Đây là phủ hữu tướng, dưới có công chúng, Vương gia không sợ doạ người sao?”
Thẩm Chiêu đứng trước cửa, mắt lạnh lẽo bàng quan.
“Bổn vương sợ gì chứ? Vũ Nhi, bổn vương muốn nàng chọn lại lần nữa!” Hắn kéo tay nàng, “nàng đừng sợ, có bổn vương đây, không ai có thể laà tổn thương tới nàng và người nhà nàng! Nàng thích ai, thì cứ chọn người đó”
“Vương gia không biết đang làm điều thừa sao?” Nàng lạnh lùng châm biếm, “Chọn mười lần, trăm thứ, ta cũng không chọn Vương gia! Vương gia vừa lòng rồi chứ?”
“Nàng nói dối! Nàng thấy rõ lòng mình, nàng thích là bổn vương!” Sở Minh Hiên nói bi thương, mặc kệ biết bao kẻ hầu đang nhìn.
“Ta đã là người của Thẩm đại nhân, vẫn xin vương gia tự trọng cho” Nàng gỡ tay hắn ra.
Hắn tuyệt đối không thể mất nàng được! Dù phải cướp cũng phải cố mà cướp về bằng được!
Hắn đơn giản cứ ngồi một chỗ ôm chặt lấy nàng, mặc nàng giãy thế nào, đùa giỡn kiểu gì cũng không buông tay, quyết ý cướp người.
Sở Minh Phong chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sẫm lại, Diệp Vũ hoảng sợ, lập tức dùng hết sức lực bóp chết hắn. Hắn không gì mà không khoẻ, cũng không giãy dụa, chậm rãi ngồi dậy, kéo theo tay nàng; hắn cầm cổ tay nàng, chỉ dùng năm thành lực đạo đã khiến cho nàng đau mà buông cổ hắn ra.
“Lần sau giết trẫm, nhớ dùng vũ khí!” Hắn báo cho nàng.
“Ta nhất định sẽ thế!” Nàng nói lạnh băng.
Hai người không mặc quần áo, vẫn cùng trần truồng. Nàng bỗng dưng phát hiện ra chuyện này là thật vội vã kéo chăn che thân, nhưng hắn hành động còn nhanh hơn tia chớp, túm chặt lấy tóc nàng, khiến nàng phải ngẩng mặt lên. Diệp Vũ cảm giác da đầu như bị hắn lột nhanh xuống, đau gần chết.
“Chưa từng có ai dám can đảm giết trẫm! Ngươi là người đầu tiên!” Giọng lạnh băng, mắt ác độc.
“Luôn có lần đầu tiên!” Giọng nàng đầy lửa giận, lại lạnh băng.
Môi Sở Minh Phong dừng trên cổ nàng, lại mút lại cắn, khiến nàng rất đau đớn.
Phụ nữ và đàn ông, mảnh mai và thô bạo, giãy dụa cùng phản kháng, hoan ái và máu tanh, ôn nhu và thô bạo, như bóng với hình… Chuyện họ làm thân mật, giữa hai trái tim đứng sừng sững một ngọn núi hận thù cao ngất.
Một lát sau, nàng bị hắn áp đảo, khổ hình lại bắt đầu lần nữa…. Chân tay đau nhức, cả người thể lực chưa khôi phục được, nàng sao ngăn được thế phản công của hắn chứ? Chỉ đành bị bắt hầu hạ…
Nước mắt lặng lẽ rơi. Giống như một ngọn dao sắc xoẹt qua, lại như bị kịch độc ngấm toàn thân, đau đớn càng ngày càng trở nên kịch liệt.
Sở Minh Phong điên cuồng đung đưa, cứ như muốn xé tan nàng thành từng mảnh nhỏ mới có thể bỏ qua vậy!
Diệp Vũ rất muốn chết, ý nghĩ này hiện lên trong đầu nàng, trong lòng nàng kéo dài không dứt. Nếu cứ vậy mà bị hắn giết chết, thật tốt biết bao.
Nhưng nàng cảm giác như đã chết qua mấy lần, thật giận là, mỗi lần đều thấy ác ma này tàn nhẫn càng va chạm không ngừng…
Từ thế kỷ hai mươi mốt đi vào dị thế, nàng phải hoàn thành hai sức mệnh thần thánh, nhưng vì sao lại bắt nàng phải chịu thừa nhận sự lăng nhục và đầy tổn thương như thế? Vì sao….
Thân đau, tim đã chết, linh hồn đã rời xa, tan thành mây khói.
****
Hôm sau tỉnh lại, Sở Minh Phong đã không thấy. Diệp Vũ cuộn chặt người trên long tháp, không mặc gì, chỉ có cái chăn thêu hoa văn rồng, cứ như chết vậy, hai mắt thâm trũng sâu. Ánh mắt ấy dại ra, trống rỗng, tán loạn, không có tia sống, thật đáng sợ. Làm sao đây? Có thể lựa chọn chết là xong sao?
Rất muốn, rất muốn… Nhưng vận mệnh nhất định không cho nàng chết đi được, trời xanh cũng sẽ không cho nàng chết. Như vậy nàng phải còn sống!
Hiện giờ chịu lăng nhục và thương tổn, một ngày kia, nàng nhất định đòi lại gấp bội! Không gấp trăm lần, ngàn lần! Đợi nàng là thân phận sủng phi của Sở quốc sao?
Trong gương đồng hiện lên một gương mặt tái nhợt, tuy rằng dung nhan đẹp thanh thoát, lại tựa như một đoá hoa bị tàn phá, đã mất ánh sáng.
Bỗng Diệp Vũ trừng to mắt, chỉ trong nháy mắt đôi mắt liền ảm đạm. Cổ, bả vai đầy vết hoan ái, đỏ hồng, đỏ tươi, tím, màu sắc chẳng giống nhau, nhìn như một đoá hoa bị một đêm mưa bão đánh nát, nhìn thê lương hết sức.
Với điều này cung nữ nhìn như không thấy. Nàng bảo các nàng ấy tìm cho một chiếc khăn lụa, buộc kín cổ, tuy là nóng, nhưng vẫn phải che kín.
Các nàng nói khẽ, đã trưa rồi lúc này bệ hạ đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng. Lòng Diệp Vũ nhảy dựng lên, đã muộn thế này rồi!
Tấn vương nói sáng sớm tiến cung đón nàng, không tìm thấy nàng, có phải rất nóng lòng sốt ruột không? Tôn thái hậu có biết nàng ở điện Trừng Tâm không? Kỳ lạ, vì sao bên ngoài gió êm sóng lặng thế? Chẳng lẽ tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài?
Nếu Tấn Vương biết nàng biến thành hoàng tẩu, không biết có phản ứng thế nào nữa. Nàng không dám nghĩ tiếp, vội vã thu dọn mình đi điện Từ Ninh trước. Nhưng cung nữ ngăn lại, bảo bệ hạ đã phân phó, nàng sau khi dùng bữa phải đi ngự thư phòng. Nàng kinh ngạc không hiểu, đi ngự thư phòng làm gì chứ? Chẳng lẽ là sắc phong?
Xong rồi, nàng thật sự không muốn thân bị hãm trong đao quang kiến ảnh của hậu cung. Có lần Diệp Vũ tìm cơ hội trốn, đều bị cung nữ phát hiện, đi không xong. Ăn trưa xong, cung nữ dẫn nàng tới trước ngự thư phòng. Không ngờ được là Tấn vương và Thẩm Chiêu cũng ở trong này.
Ngồi sau thư án là nam tử, mặc quần áo đế vương, đầu đội kim quan rực rỡ, tuy khí sắc không được tốt lắm, nhưng lại đắc ý viên mãn, thần thái tung bay, tâm tình vừa phải.
Nàng đi theo tiểu công công vào ngự thư phòng, cúi đầu, nghĩ thế này xem khi họ nghe được chuyện sắc phong sẽ có phản ứng thế nào. Sau khi hành lễ, nàng ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt vui sướng của Tấn vương.
Sở Minh Hiên đi tới cạnh nàng, hạ giọng nói, “Sáng sớm bổn vương đã tiến cung tìm nàng, nhưng hoàng huynh lại truyền bổn vương tới ngự thư phòng thương nghị chuyện quan trọng, cho tới tận bây giờ, sau đó chúng ta sẽ ra cung”
Diệp Vũ không đáp lại hắn, thấy bi ai thay cho hắn.
Bỗng hắn phát hiện ra nàng hôm nay khác hẳn. Đôi mắt nàng đầy tơ máu, khí sắc không tốt, chẳng lẽ tối qua không ngủ được sao? Trời nóng như vậy, sao nàng lại buộc khăn quanh cổ chứ? Chẳng lẽ nàng bị nhiễm phong hàn sao?
Trong lòng đầy nghi hoặc, hắn quan tâm hỏi han, “Ở trong cung không quen sao? Cả người không khoẻ hả?”
Nàng lắc đầu, cũng không nói gì.
“Hoàng đệ, đệ và Thẩm đại nhân cần phải xử lý tốt chuyện này, chớ cô phụ kỳ vọng của trẫm” Sở Minh Phong nói đàng hoàng.
“Thần đệ tuân chỉ” Sở Minh Hiên nghe vậy xoay người cung kính đáp.
“Trẫm đăng cơ đã mười năm, giang sơn được củng cố, xã tắc yên ổn, phát triển đi lên, quốc khố tràn đầy, quốc thái dân an, không tách rời được Thẩm đại nhân phụ tá. Đại Sở ta ai cũng biết, Thẩm tướng là rường cột an bang nước nhà. Bởi vậy, hôm nay trẫm muốn khao thưởng công lao cho Thẩm đại nhân” Sở Minh Phong cất cao giọng, ánh mắt cười đẹp.
Diệp Vũ nổi lên cảm giác nghi ngờ không rõ, định thưởng cho Thẩm Chiêu cái gì? Chẳng lẽ là….
Tay Thẩm Chiêu hơi khuất, nói thản nhiên, “Hưởng lộc của vua, hết lòng vì vua, đây cũng là bổn phận của vi thần, bệ hạ không cần ban thưởng gì cho vi thần cả”
Sở Minh Phong vẫn không tha nói, ‘Nhất định phải thưởng, nếu không có kẻ lại nói trẫm đối với hạ thần không tốt. Trẫm cam đoan, phần ngự ban này tuyệt đối là trân bảo, ngươi nhất định sẽ thích”
Sở Minh Hiên tò mò hỏi, “Không rõ hoàng huynh định thưởng trân bảo giá trị liên thành gì cho ngài ấy?”
“Thẩm đại nhân năm nay đã ba mươi rồi, mười năm qua cũng chỉ có Thẩm phu nhân làm bạn, đêm dài, khó tránh khỏi tịch mịch. Trẫm đem Diệp Vũ dung nhan nghiêng thành, vô song duy nhất trên đời ban cho ngươi làm Nhị phu nhân” Sở Minh Phong cười sảng khoái, “Từ nay về sau, có tuyệt sắc giai nhân cầm đuốc soi đêm cùng ngươi, mở rộng gia tộc họ Thẩm cho ngươi”
“Vạn vạn không thể!” Thẩm Chiêu lập tức đáp trả, gặp nguy biến không sợ hãi, “Vi thần đã đồng ý với nội tử (vợ con), cuộc đời này không có thiếp. Vi thần không muốn nuốt lời hứa với nàng, kính xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban”
Phản ứng của hắn nhanh, mà Diệp Vũ và Sở Minh Hiên đều ngây người khiếp sợ. Nhất là Sở Minh Hiên, kinh ngạc, giống như chẳng nghe rõ đạo thánh chỉ này.
Sở Minh Phong xem phản ứng cả ba người trước ngự án nhìn rất rõ, mỉm cười, “Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu đúng là bình thường, Thẩm phu nhân hiền lương thục đức, lương thiện hiểu lòng người, tất nhiên sẽ không phản đối. Còn nữa, đây là tâm ý của trẫm, cũng là thánh chỉ, tin rằng Thẩm phu nhân sẽ không gây khó dễ với Diệp Vũ, cũng không dám gây khó dễ, có phải không?”
Hắn cố ý tăng thêm hai từ “Thánh chỉ” này, nhắc nhở hắn đừng hành động theo cảm tính. Diệp Vũ không biết nên cười hay khóc nữa, lúc khóc cần khóc, không biết hẳn là nên vui, lúc cần phải bi. Vốn tưởng đợi chờ nàng chính là thân phận phi tần, chỉ là trong hậu cung vốn không muốn đấu tranh, không ngờ rằng lại có sự tình vượt ngoài mong đợi vậy. Sở Minh Phong làm việc xác thực khiến người ta không thể ngờ nổi. Chiêu này quả là cao minh!
Hắn ngang nhiên chiếm đoạt, chiếm đoạt cô gái hoàng đệ thích, rồi lại ban nàng cho Thẩm Chiêu, khiến hoàng đệ và Thẩm Chiêu trở mặt thành thù. Đây mới chính là chiêu ly gián cao nhất, đạt tới cảnh giới cao nhất! Nàng cam tâm chịu phục.
Rốt cuộc Sở Minh Hiên lấy lại tinh thần, hoảng sợ vội la lên, “Hoàng huynh, mẫu hậu đã coi như gả Vũ Nhi cho thần đệ rồi, là sườn phi chưa qua cửa của thần đệ, sao hoàng huynh lại có thể ban nàng cho Thẩm Chiêu làm thiếp chứ?”
“Mẫu hậu khi nào đồng ý gả Diệp Vũ cho đệ hả?” Sở Minh Phong chẳng chút để hỏi lại, “Ah, trẫm đã nghĩ ra, tối qua trên yến tiệc Thiên Thu, ngươi cầu mẫu hậu tứ hôn trước mặt mọi người, nhưng mẫu hậu cũng chưa ân chuẩn”
“Tuy rằng tối qua mẫu hậu chưa ân chuẩn, nhưng từ một tháng trước, mẫu hậu đã đồng ý với thần đệ rồi. Nếu hoàng huynh không tin, có thể đi điện Từ Ninh hỏi mẫu hậu chút” Sở Minh Hiên cố gắng để ý, gấp tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Trẫm đem Diệp Vũ thưởng cho Thẩm đại nhân, mẫu hậu tuyệt không có dị nghị” Sở Minh Phong nói chắc chắn.
Sở Minh Hiên mặt tím lại, ảm đạm không có ánh sáng, đau khổ quỳ xuống, nói thống thiết, ‘Khẩn cầu hoàng huynh ban Vũ Nhi cho thần đệ”
Sở Minh Phong dựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay đeo ngọc chỉ to vịn trên ghế, gõ gõ, “Trẫm lời vàng ý ngọc, nhất định sẽ không sửa đổi! Nhưng trẫm đều không phải cố ý đánh gỡ đôi uyên ương, cứ để cho Diệp Vũ tự mình chọn” Hắn nhìn về phía nàng, mắt lạnh băng, “Diệp Vũ, trẫm hoàng đệ tiêu sái lỗi lạc, Thẩm đại nhân ôn nhuận như ngọc, ngươi cảm thấy người nào xứng gả làm phu quân nhất?”
Diệp Vũ nhìn thẳng vào hắn, tâm như gương sáng, lạnh như băng tuyết: hắn để cho nàng chọn, là cố ý, hơn nữa không cho nàng có đường sống.
Sở Minh Hiên kéo tay nàng, nói tự tin, “Vũ Nhi, với lời hoàng huynh nói, nàng nên gả cho bổn vương!”
Sở Minh Phong cau mày nhướng cao ngất, ‘Diệp Vũ, cần phải nghĩ cho kỹ. Chọn sai, hối hận không kịp”
“Vũ Nhi, còn phải nghĩ gì nữa?” Sở Minh Hiên thúc giục nói. “Tiểu nữ tử nghĩ….” Diệp Vũ ổn định tâm thần, hít một hơi sâu, “Tấn vương phong lưu phóng khoáng, vương phủ đẹp như mây, tiểu nữ tử không muốn cùng nhiều mỹ nhân như vậy tranh thủ tình cảm, tiểu nữ tử nguyện ý làm tiểu thiếp của Thẩm đại nhân”
“Vũ Nhi!” Hắn kêu lên hổn hển, “Sao nàng có thể gả cho Thẩm Chiêu chứ? Nàng đã nói là phải gả cho bổn vương….”
“Vương gia chắc nhớ nhầm rồi, ta lúc nào có nói là gả cho Vương gia chứ?” Nàng châm chọc hỏi lại.
“Nàng….” Trong thời gian ngắn, hắn thế mà lại nói không nên lời. Nghe được lựa chọn của nàng, Thẩm Chiêu im lặng, dường như sớm đã dự đoán ra kết quả này.
Sở Minh Phong mắt lạnh tanh không chớp, ‘Nếu Diệp Vũ đã chọn rồi, hoàng đệ, đệ cũng nên chết tâm đi…”
Sở Minh Hiên kéo tay nàng, mắt trừng to, giấu đầy sự đau thương và tức giận, “Vũ Nhi, có phải có người uy hiếp nàng không?”
Diệp Vũ nói lạnh nhạt, “Không ai uy hiếp ta cả” Hắn không chấp nhận nổi, rống giận, “Vì sao…Vì sao?”
“Ta đã nói rất rõ rồi, vương phủ đẹp như mây, ta không muốn tranh thủ tình cảm, cũng sẽ không thích đi góp vui”
“Đây vốn chẳng phải là vấn đề gì! Bổn vương có thể lập tức giải tán hết mọi người!” Bởi vì vô cùng phẫn nộ, mặt mũi hắn vặn vẹo, trông rất đáng sợ.
“Hoàng đệ, Diệp Vũ đã là người của Thẩm đại nhân, đệ cứ ép hỏi như thế, để ý như thế thật không phù hợp” Sở Minh Phong nói bình thản.
“Vương gia quá yêu, ta cũng không thể báo đáp, mong Vương gia chớ nghĩ nhiều” Giọng Diệp Vũ lạnh lùng trong trẻo.
Bỗng đột nhiên, Sở Minh Phong giận, “Đủ rồi! Đây là ngự thư phòng! Hoàng đệ, đệ vẫn còn nháo tiếp, thật chẳng ra thể thống gì!”
Khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Sở Minh Hiên như bị lửa giận đốt thành hình thù kỳ quái, con ngươi đen gần như phun lửa nóng, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, dường như đang khắc chế lửa giận vậy.
Sở Minh Phong dạy dỗ, “Việc này dừng ở đây, trẫm hy vọng các ngươi hai người chớ nẩy sinh hiềm khích, ảnh hưởng tới giao tình các ngươi, lại càng không muốn ảnh hưởng tới việc các ngươi làm việc cho triều đình!”
Diệp Vũ định cười to, điên cuồng, gã ác ma đen tối này nói nghe hay thật, thật ra đây chính là kết quả hắn mong muốn: Tấn Vương và Thẩm Chiêu nảy sinh hiềm khích trở mặt thành thù.
Sở Minh Hiên cũng không cáo lui, trong cơn giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu và Diệp Vũ, rồi rời đi ngay.
Sở Minh Phong cố làm ra vẻ lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Hoàng đệ chính là tính tình rất khó chịu, Thẩm đại nhân nên rộng lượng tha thứ cho. Canh giờ không còn sớm nữa, Diệp Vũ nên hồi phủ cùng ngươi đi”
Thẩm Chiêu cẩn thận cúi đầu, kính cẩn đáp, “Vi thần tuân chỉ”
“Diệp Vũ vì trẫm và thái hậu hiến vũ, thái hậu rất thích nàng ấy, hôm nay trẫm đem nàng thưởng cho ngươi, ngươi cũng đừng có bạc đãi nàng” Sở Minh Phong mỉm cười nhắc nhở.
“Vi thần nhớ kỹ”
Thẩm Chiêu đáp, hành lễ cáo lui, liếc nàng một cái rồi xoay người rời ngự thư phòng đi. Diệp Vũ cũng thi lễ về phía ngự án, xoay người đuổi theo.
***
Tại điện Từ Ninh. Một người hấp tấp xông vào đại điện, mặc dù có vài người hầu cản lại, nói thái hậu đang nghỉ tạm, hắn vẫn cứ xông thẳng vào tẩm điện.
Tôn thái hậu đứng ở trước giường, đang định cởi áo nghỉ ngơi, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, liền ngồi trên tháp đợi con. Đứa con trai này lúc nào cũng xúc động như vậy, khi nào mới trầm ổn được chút đây?
Sở Minh Hiên nổi trận lôi đình đi tới trước tháp, tựa như cơn lốc xoáy, chưa hành lễ tý nào tiện nói luôn, “Mẫu hậu rõ ràng là đem Vũ Nhi gả cho nhi thần, sao hoàng huynh còn định đem thưởng nàng cho Thẩm Chiêu chứ? Mẫu hậu không có nói qua với hoàng huynh sao?”
Bà biết con mình vì chuyện này mà đến, cũng biết hắn vì sao mà tức giận, nhưng bà biết nói gì đây?
“Mẫu hậu, hoàng huynh dựa vào cái gì mà làm vậy chứ?” Hắn đã bị lửa giận cháy sạch, cũng mất bình tĩnh, “Vũ Nhi là của nhi thần…Nhi thần và Vũ Nhi lưỡng tình tương duyệt, dù hoàng huynh là hoàng đế, cũng không thể lấy gậy chặt đứt uyên ương được!”
“Hiên Nhi, con biết nguyên do vì sao còn hỏi ai gia nữa chứ?” Tôn thái hậu cất giọng hơi đau buồn.
“Hoàng huynh kiêng kị nhất là triều thần đắc thế, kiêng kị thân vương, nhưng nhi thần là đệ đệ ruột của hoàng huynh, sao có thể mưu phản được chứ? Dù nhi thần và Vũ Nhi thành thân, Diệp đại tướng quân trung tâm vẫn là triều đình, là hoàng huynh, không phải nhi thần!” Sở Minh Hiên nói không to không nhỏ, phát tiết hết mọi bất mãn trong lòng ra.
“Thánh tâm khó dò, Hiên Nhi, con vẫn nên nhận mệnh đi” Bà chậm rãi khuyên nhủ, mắt thấy con phẫn nộ như thế, thật sự đau lòng. Nhưng mà biết nên làm thế nào đây?
Đột nhiên hắn hiểu được, thất vọng nói, ‘Từ một tháng trước, nhi thần khẩn cầu mẫu hậu tứ hôn cho nhi thần, mẫu hậu lại từ chối lần nữa, hoá ra, mẫu hậu sớm đã đoán được tâm tư hoàng huynh, cố ý kéo dài. Mẫu hậu, thật quá bất công!”
Tôn thái hậu kinh ngạc một trận, sau đó thì thào, “Đúng vậy, ai gia bất công…”
Hắn nói từng câu từng chữ, “Nhi thần không thừa nhận vận mệnh! Nhi thần sẽ không mất Vũ Nhi được!”
Bà theo đứa con thích nhất cực kỳ đau lòng nhất chạy vụt đi, bất giác thấy bi ai, nước mắt đong đầy. Lúc đi qua cửa cung, Sở Minh Hiên hỏi thủ vệ, biết được Thẩm Chiêu đã ra cung rồi, vì thế chạy tới phủ hữu tướng.
Kiệu phu đi rất nhanh, lúc đến phủ hữu tướng, Thẩm Chiêu đã xuống kiệu, đang đi về phía cổng lớn, Diệp Vũ cũng vừa xuống kiệu, Sở Minh Hiên vội vã chạy tới túm nàng lại, không cho nàng đi.
Diệp Vũ giật mình, một lát sau liền lấy thái độ lạnh nhạt với hắn, ‘Đây là phủ hữu tướng, dưới có công chúng, Vương gia không sợ doạ người sao?”
Thẩm Chiêu đứng trước cửa, mắt lạnh lẽo bàng quan.
“Bổn vương sợ gì chứ? Vũ Nhi, bổn vương muốn nàng chọn lại lần nữa!” Hắn kéo tay nàng, “nàng đừng sợ, có bổn vương đây, không ai có thể laà tổn thương tới nàng và người nhà nàng! Nàng thích ai, thì cứ chọn người đó”
“Vương gia không biết đang làm điều thừa sao?” Nàng lạnh lùng châm biếm, “Chọn mười lần, trăm thứ, ta cũng không chọn Vương gia! Vương gia vừa lòng rồi chứ?”
“Nàng nói dối! Nàng thấy rõ lòng mình, nàng thích là bổn vương!” Sở Minh Hiên nói bi thương, mặc kệ biết bao kẻ hầu đang nhìn.
“Ta đã là người của Thẩm đại nhân, vẫn xin vương gia tự trọng cho” Nàng gỡ tay hắn ra.
Hắn tuyệt đối không thể mất nàng được! Dù phải cướp cũng phải cố mà cướp về bằng được!
Hắn đơn giản cứ ngồi một chỗ ôm chặt lấy nàng, mặc nàng giãy thế nào, đùa giỡn kiểu gì cũng không buông tay, quyết ý cướp người.