Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 2 - Chương 29: Hôn mê 2

Vân Vụ các.
“Vương, có ngon không?” Trong trang phục ngoại tộc, Lệ Phi bộ dáng phong tình ngồi trên đùi Long Hạo Thiên. Cầm quả nho đút vào miệng hắn. Mắt nâu to tròn tỏa sáng. Mỗi một động tác đều toát lên vẻ quyến rũ mê người. Không chỉ có nam nhân, nữ nhân nhìn thấy cũng không thể rời mắt được.
“Không ngon bằng nàng.” Tay hắn không an phận trượt xuống bên hông nàng. Miệng ăn nho còn cố ý ngậm lấy tay người đưa tới. Ánh mắt mê hoặc nhìn nàng.
“Vương, người thật là xấu.” Lệ Phi cười duyên, vẻ mặt ngượng ngùng càng tăng thêm phần quyến rũ.
“Bổn vương chờ không được rồi, hiện tại chỉ muốn ăn nàng.” Long Hạo Thiên đặt nàng nằm trên ghế, ánh mắt nóng rực dán lên người nàng.
“Vương…” Giọng nói nũng nịu của nàng làm cho xương cốt người ta mềm nhũn, cánh tay ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn lấy thân thể hắn.
“Nàng đúng là tiểu yêu tinh, nhưng mà bổn vương thích.” Bàn tay to của hắn tiến vào thân thể mê hoặc gợi hứng thú của nàng, thân thể gắt gao dán chặt nàng.
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
“Nô tỳ muốn gặp Vương, cầu xin công công đi thông báo một tiếng.” Tử Liên quỳ gối bên ngoài hô to.
“Nô tỳ to gan, dám kinh động đến Vương. Xem ngươi chịu trách nhiệm thế nào đây?” Công công cố ý nghiêm khắc răn dạy, ánh mắt nhìn nàng lại là khen ngợi.
“Van xin công công… Nô tỳ không dám to gan, nhưng nếu chậm trễ e là nương nương sẽ mất mạng.” Tử Liên khóc lóc cầu xin.
Mất mạng? Long Hạo Thiên nhíu mày, là ai sẽ mất mạng?
“Vương, chúng ta tiếp tục đi.” Lệ Phi ôm hắn, không để ý đến lời cầu khẩn bên ngoài. Mất mạng liên quan gì đến nàng? Tốt nhất trong hoàng cung chỉ còn một nữ nhân là nàng.
Long Hạo Thiên lúc này không còn hứng thú, đẩy nàng ra, hướng ra bên ngoài tức giận hô: “Tiểu Thuận Tử, bên ngoài ầm ĩ cái gì? Mau vào đây cho ta.”
“Dạ, nô tài lập tức đi vào.” Công công tên Tiểu Thuận Tử ở bên ngoài nháy mắt ra hiệu cho Tử Liên cùng mình đi vào.

“Nô tài tham kiến Vương, tham kiến Lệ phi nương nương.”
“Nô tỳ tham kiến Vương, tham kiến Lệ phi nương nương.” Bọn họ cùng nhau quỳ xuống.
“Vừa rồi bên ngoài các ngươi ồn ào chuyện gì?” Long Hạo Thiên nghiêm mặt lạnh lùng hỏi.
Tử Liên lập tức dập đầu xuống. “Nô tỳ van cầu Vương cứu nương nương, bằng không nương nương sẽ mất mạng.”
“Vương. Nàng là cung nữ của Tử Yên các, nói Yên Phi nương nương thân thể yếu đuối, ngất xỉu trong phòng.” Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh lên tiếng.
“Thuộc hạ tham kiến Vương.” Thị vệ thấy hắn bước nhanh lại đây, vội vàng hành lễ.
Long Hạo Thiên lập tức đẩy cửa xông vào, nhìn thấy Vân Yên cả người nằm ở nơi đó. Tóc dài rối tung vương trên ngực, trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt thống khổ. Trên mặt và trên người đều là một màu ửng đỏ, một bộ dạng thê thảm làm cho người ta nhìn thấy không đành lòng.
“Nương nương.” Tử Liên chạy tới dùng quần áo che lại thân thể của nàng.
“Truyền thái y.” Long Hạo Thiên phân phó, đặt tay lên trán của nàng, nóng quá, nàng thật sự sinh bệnh rồi.
Tử Liên vừa giúp nàng mặc lại quần áo thì thái y hổn hển chạy đến.
“Thần tham kiến vương.” Thái y quỳ một gối xuống hành lễ.
“Không cần đa lễ, mau đến xem người bệnh.” Long Hạo Thiên ra lệnh.
“Dạ.” Thái y không dám chần chờ vội vàng tiêu sái đến bên giường bắt mạch một phen,sau đó vẻ mặc nghiêm trọng đứng lên.

back top