Chương 118 -- Hồi cung 2
Vân Yên vừa uống trà vừa nhìn những nữ tử đến thăm trước mắt, đều là phi tử của Long Hạo Thiên, nhưng nàng cũng không nhận ra bất kỳ người nào cả, mà nàng cũng không biết từ lúc nào Tử Yên các của mình lại được hoan nghênh như vậy.
“Các vị nương nương, mời dùng trà.”
Tử Liên cùng Tiểu Thanh dâng trà cho mỗi người bọn họ.
Một nữ tử nhìn qua có vẻ lớn tuổi vừa uống trà vừa khen: “Vân muội muội không chỉ xinh đẹp, tri thư đạt lý (có tri thức, hiểu lễ nghĩa) mà ngay cả dạy dỗ cung nữ cũng lanh lợi như vậy, khiến người khác yêu thích.”
“Tỷ tỷ khách sáo rồi.”
Vân Yên chỉ cười nhạt, đã biết các nàng đến làm gì.
Nhất định là nghĩ Vương đem theo nàng ra ngoài một chuyến, chiếm được sủng ái nên muốn đến làm quen.
Trong lòng nàng cười khổ, làm sao bọn họ có thể biết những ẩn tình bên trong, nếu biết chỉ sợ giờ phút này đều đã chạy mất.
“Vân muội muội, chúng ta khó có được duyên phận cùng nhau hầu hạ Vương.
Lúc muội muội đến, thân thể của tỷ tỷ không khỏe nên cũng không đến gặp muội muội được, hôm nay đặc biệt đến làm quen, sau này giữa tỷ muội có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Một nữ tử mặc y phục màu lam nói.
“Tỷ tỷ nói rất đúng.”
Vân Yên gật đầu, theo lẽ thường quả thực là phải chiếu cố lẫn nhau, nhưng tâm tư của bọn họ, người khác sao lại có thể không rõ.
“Chúng ta rời khỏi nhà, rời xa phụ mẫu, một thân một mình ở trong Hoàng cung, ngoài Vương thỉnh thoảng sủng ái ra, bình thường đều là cảm thấy cô độc.
Sau này, mọi người nên thường xuyên qua lại, giúp đỡ nhau, gạt bỏ tịch mịch.”
Lại một nữ tử mang y phục màu tím nói.
“Đúng...
đúng.”
Những người khác cũng đều gật đầu hùa theo.
Lúc này Vân Yên mới để chén trà trong tay xuống, liếc mắt nhìn các nàng một cái rồi nói: “Lời của các vị tỷ tỷ, muội muội đều hiểu, sau này hoan nghênh các vị tỷ tỷ thường xuyên đến chơi, nhưng từ nhỏ thân thể muội muội đã rất yếu nên không thể gặp các vị tỷ tỷ thường xuyên, mà cho dù có gặp cũng không thể tiếp đãi lâu được, xin các vị tỷ tỷ lượng thứ.”
Trong lời nói của nàng còn có ý tứ nàng không muốn kết bè lập phái cùng các nàng, nhưng cũng sẽ không ngốc đến nỗi đắc tội với người khác, thêm một bằng hữu sẽ tốt hơn thêm nhiều kẻ thù.
Các nàng nhìn nhau rồi lập tức đứng lên: “Vậy chúng ta không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, sau này lại đến thăm.”
“Các vị tỷ tỷ đi thong thả, muội muội không tiễn.”
Vân Yên đứng dậy nói, nàng cũng không hi vọng giao tiếp với những người giả dối như vậy.
“Muội muội dừng bước.”
Nhìn thấy bóng dáng các nàng vừa biến mất ở cửa, Tử Liên liền bĩu môi, không cười nói: “Gì chứ? Rõ ràng thấy nương nương được sủng ái nên đến nịnh bợ nương nương, nói dễ nghe như vậy, đến thăm nương nương? Vậy sao trước kia, thời gian dài như vậy lại không thấy ai đến cả.”
“Đây chính là lòng người khó dò, “cẩm thượng thiêm hoa dịch, tuyết trung tống thán nan”
(Dệt hoa trên gấm thì dễ còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó).”
Tiểu Thanh cũng nghĩ chỉ có quỷ mới tin các nàng thật sự đến thăm nương nương, nhưng nàng cũng biết những tháng ngày ở trong Hoàng cung của nương nương cũng không dễ sống chút nào.
Vân Yên lại không thèm để ý nói: “Cũng không thể trách bọn họ, lúc đầu, ai dám tiếp cận ta, tiếp cận ta không phải là đối đầu với Vương sao? Nhất là ở trong Hoàng cung hắc ám này, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.”
Tử Liên cùng Tiểu Thanh liếc nhìn nhau, im lặng.
“Sao lại không nói nữa?”
Vân Yên nhìn các nàng, cười hỏi: “Đúng rồi, Vương ở đâu? Các ngươi biết không?”
Nàng vẫn luôn muốn giao hẹn chuyện kia với hắn, càng mong đợi thi đấu cùng hắn.
“Vương...”
Tử Liên nói quanh co, nhìn nàng, không biết có nên nói hay không.
“Sao vậy?”
Vân Yên hỏi.
“Nương nương, Vương ở chỗ Lệ phi nương nương.”
Tử Liên nhỏ giọng trả lời, không biết nương nương có để ý hay không?
“Ừ.”
Vân Yên chỉ đáp nhẹ một tiếng, phân phó: “Các ngươi đi làm việc đi, ta hơi mệt, muốn ngủ một chút.”
“Dạ, nương nương, vậy người nghỉ ngơi đi, nô tỳ lui xuống trước.”
Tiểu Thanh cùng Tử Liên lui ra.
Vân Yên dựa vào trên giường, nghĩ đến Tử Liên vừa nói Long Hạo Thiên ở chỗ Lệ phi, bản thân lại cảm thấy khó chịu.
***************************************
Vân Vụ các
“Vương, thần thiếp rất nhớ người.
Vương, người ở bên ngoài có khỏe không? Lần sau cũng mang theo thần thiếp ra ngoài, được không?”
Lệ phi mềm mại không xương ngã vào trong ngực hắn, làm nũng yêu cầu.
Mỗi ngày nghĩ đến việc Vương ra ngoài lại mang theo công chúa Vân triều kia khiến nàng ghen tị muốn chết.
Vương là của nàng, tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác cướp đi.
“Nàng cũng đi?”
Long Hạo Thiên ôm eo nàng: “Nàng thì biết cái gì?”
“Thần thiếp sẽ hầu hạ Vương, sẽ vỗ tay trợ uy giúp Vương.
Bởi thần thấp biết Vương anh dũng vô song như vậy, vốn cũng không cần thần thiếp làm gì cả.”
Lệ phi rất thông minh, trước tiên đưa hắn lên tận trời xanh.
Nếu là người bình thường phỏng chừng sẽ mở cờ trong bụng nhưng Long Hạo Thiên lại không phải là người bình thường, những lời nói giả dối kiểu này khiến hắn rất chán ghét, hắn cũng chán ghét nữ nhân cố ý ám muội nịnh nọt hắn, càng chán ghét nữ nhân giở thủ đoạn trước mặt hắn.
Nàng cho rằng hắn không biết nàng đang nghĩ gì sao?
Lập tức đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng quân doanh là nơi nào? Đâu phải là nơi ngươi nói đi là đi được.
Hơn nữa, Bổn Vương còn cần ngươi hầu hạ, vỗ tay trợ uy sao?”
“Vương...”
Lệ Phi không biết phải làm sao, nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt.
“Tốt nhất ở trước mặt Bổn Vương ngươi phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Nhất là không được giở trò khôn vặt, nếu không sẽ bị thông minh hại.”
Long Hạo Thiên lạnh giọng cảnh cáo, xoay người muốn đi.
Lệ phi lập tức quỳ gối trước mặt hắn, lấy tay ôm chân hắn: “Vương, thần thiếp biết sai rồi.”
Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái rồi đưa tay kéo nàng đứng dậy: “Nhớ kỹ, sau này đừng ở trước mặt Bổn Vương giở trò khôn vặt.”
“Dạ, thần thiếp đã biết.”
Trong mắt Lệ phi chứa nước mắt khiến người khác nhìn thấy điềm đạm đáng yêu.
Vân Yên vừa uống trà vừa nhìn những nữ tử đến thăm trước mắt, đều là phi tử của Long Hạo Thiên, nhưng nàng cũng không nhận ra bất kỳ người nào cả, mà nàng cũng không biết từ lúc nào Tử Yên các của mình lại được hoan nghênh như vậy.
“Các vị nương nương, mời dùng trà.”
Tử Liên cùng Tiểu Thanh dâng trà cho mỗi người bọn họ.
Một nữ tử nhìn qua có vẻ lớn tuổi vừa uống trà vừa khen: “Vân muội muội không chỉ xinh đẹp, tri thư đạt lý (có tri thức, hiểu lễ nghĩa) mà ngay cả dạy dỗ cung nữ cũng lanh lợi như vậy, khiến người khác yêu thích.”
“Tỷ tỷ khách sáo rồi.”
Vân Yên chỉ cười nhạt, đã biết các nàng đến làm gì.
Nhất định là nghĩ Vương đem theo nàng ra ngoài một chuyến, chiếm được sủng ái nên muốn đến làm quen.
Trong lòng nàng cười khổ, làm sao bọn họ có thể biết những ẩn tình bên trong, nếu biết chỉ sợ giờ phút này đều đã chạy mất.
“Vân muội muội, chúng ta khó có được duyên phận cùng nhau hầu hạ Vương.
Lúc muội muội đến, thân thể của tỷ tỷ không khỏe nên cũng không đến gặp muội muội được, hôm nay đặc biệt đến làm quen, sau này giữa tỷ muội có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Một nữ tử mặc y phục màu lam nói.
“Tỷ tỷ nói rất đúng.”
Vân Yên gật đầu, theo lẽ thường quả thực là phải chiếu cố lẫn nhau, nhưng tâm tư của bọn họ, người khác sao lại có thể không rõ.
“Chúng ta rời khỏi nhà, rời xa phụ mẫu, một thân một mình ở trong Hoàng cung, ngoài Vương thỉnh thoảng sủng ái ra, bình thường đều là cảm thấy cô độc.
Sau này, mọi người nên thường xuyên qua lại, giúp đỡ nhau, gạt bỏ tịch mịch.”
Lại một nữ tử mang y phục màu tím nói.
“Đúng...
đúng.”
Những người khác cũng đều gật đầu hùa theo.
Lúc này Vân Yên mới để chén trà trong tay xuống, liếc mắt nhìn các nàng một cái rồi nói: “Lời của các vị tỷ tỷ, muội muội đều hiểu, sau này hoan nghênh các vị tỷ tỷ thường xuyên đến chơi, nhưng từ nhỏ thân thể muội muội đã rất yếu nên không thể gặp các vị tỷ tỷ thường xuyên, mà cho dù có gặp cũng không thể tiếp đãi lâu được, xin các vị tỷ tỷ lượng thứ.”
Trong lời nói của nàng còn có ý tứ nàng không muốn kết bè lập phái cùng các nàng, nhưng cũng sẽ không ngốc đến nỗi đắc tội với người khác, thêm một bằng hữu sẽ tốt hơn thêm nhiều kẻ thù.
Các nàng nhìn nhau rồi lập tức đứng lên: “Vậy chúng ta không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, sau này lại đến thăm.”
“Các vị tỷ tỷ đi thong thả, muội muội không tiễn.”
Vân Yên đứng dậy nói, nàng cũng không hi vọng giao tiếp với những người giả dối như vậy.
“Muội muội dừng bước.”
Nhìn thấy bóng dáng các nàng vừa biến mất ở cửa, Tử Liên liền bĩu môi, không cười nói: “Gì chứ? Rõ ràng thấy nương nương được sủng ái nên đến nịnh bợ nương nương, nói dễ nghe như vậy, đến thăm nương nương? Vậy sao trước kia, thời gian dài như vậy lại không thấy ai đến cả.”
“Đây chính là lòng người khó dò, “cẩm thượng thiêm hoa dịch, tuyết trung tống thán nan”
(Dệt hoa trên gấm thì dễ còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó).”
Tiểu Thanh cũng nghĩ chỉ có quỷ mới tin các nàng thật sự đến thăm nương nương, nhưng nàng cũng biết những tháng ngày ở trong Hoàng cung của nương nương cũng không dễ sống chút nào.
Vân Yên lại không thèm để ý nói: “Cũng không thể trách bọn họ, lúc đầu, ai dám tiếp cận ta, tiếp cận ta không phải là đối đầu với Vương sao? Nhất là ở trong Hoàng cung hắc ám này, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.”
Tử Liên cùng Tiểu Thanh liếc nhìn nhau, im lặng.
“Sao lại không nói nữa?”
Vân Yên nhìn các nàng, cười hỏi: “Đúng rồi, Vương ở đâu? Các ngươi biết không?”
Nàng vẫn luôn muốn giao hẹn chuyện kia với hắn, càng mong đợi thi đấu cùng hắn.
“Vương...”
Tử Liên nói quanh co, nhìn nàng, không biết có nên nói hay không.
“Sao vậy?”
Vân Yên hỏi.
“Nương nương, Vương ở chỗ Lệ phi nương nương.”
Tử Liên nhỏ giọng trả lời, không biết nương nương có để ý hay không?
“Ừ.”
Vân Yên chỉ đáp nhẹ một tiếng, phân phó: “Các ngươi đi làm việc đi, ta hơi mệt, muốn ngủ một chút.”
“Dạ, nương nương, vậy người nghỉ ngơi đi, nô tỳ lui xuống trước.”
Tiểu Thanh cùng Tử Liên lui ra.
Vân Yên dựa vào trên giường, nghĩ đến Tử Liên vừa nói Long Hạo Thiên ở chỗ Lệ phi, bản thân lại cảm thấy khó chịu.
***************************************
Vân Vụ các
“Vương, thần thiếp rất nhớ người.
Vương, người ở bên ngoài có khỏe không? Lần sau cũng mang theo thần thiếp ra ngoài, được không?”
Lệ phi mềm mại không xương ngã vào trong ngực hắn, làm nũng yêu cầu.
Mỗi ngày nghĩ đến việc Vương ra ngoài lại mang theo công chúa Vân triều kia khiến nàng ghen tị muốn chết.
Vương là của nàng, tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác cướp đi.
“Nàng cũng đi?”
Long Hạo Thiên ôm eo nàng: “Nàng thì biết cái gì?”
“Thần thiếp sẽ hầu hạ Vương, sẽ vỗ tay trợ uy giúp Vương.
Bởi thần thấp biết Vương anh dũng vô song như vậy, vốn cũng không cần thần thiếp làm gì cả.”
Lệ phi rất thông minh, trước tiên đưa hắn lên tận trời xanh.
Nếu là người bình thường phỏng chừng sẽ mở cờ trong bụng nhưng Long Hạo Thiên lại không phải là người bình thường, những lời nói giả dối kiểu này khiến hắn rất chán ghét, hắn cũng chán ghét nữ nhân cố ý ám muội nịnh nọt hắn, càng chán ghét nữ nhân giở thủ đoạn trước mặt hắn.
Nàng cho rằng hắn không biết nàng đang nghĩ gì sao?
Lập tức đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng quân doanh là nơi nào? Đâu phải là nơi ngươi nói đi là đi được.
Hơn nữa, Bổn Vương còn cần ngươi hầu hạ, vỗ tay trợ uy sao?”
“Vương...”
Lệ Phi không biết phải làm sao, nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt.
“Tốt nhất ở trước mặt Bổn Vương ngươi phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Nhất là không được giở trò khôn vặt, nếu không sẽ bị thông minh hại.”
Long Hạo Thiên lạnh giọng cảnh cáo, xoay người muốn đi.
Lệ phi lập tức quỳ gối trước mặt hắn, lấy tay ôm chân hắn: “Vương, thần thiếp biết sai rồi.”
Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái rồi đưa tay kéo nàng đứng dậy: “Nhớ kỹ, sau này đừng ở trước mặt Bổn Vương giở trò khôn vặt.”
“Dạ, thần thiếp đã biết.”
Trong mắt Lệ phi chứa nước mắt khiến người khác nhìn thấy điềm đạm đáng yêu.