Vân Yên biết cha đang khó xử, nhưng nàng hiểu rất rõ, tuy rằng hiện tại cha đang khó xử, nhưng cuối cùng nhất định sẽ lựa chọn giữ vững lập trường và tín ngưỡng của mình.
“Chờ một chút, nếu ngươi muốn giết, trước hết hãy giết lão phu đi.”
Vân Hổ đi tới trước mặt của hắn, dời thanh kiếm ra khỏi ấn đường (điểm giữa hai đầu chân mày) của nàng.
Nhìn nàng với ánh mắt xin lỗi, không thể vì cứu nàng mà phản bội quốc gia của mình.
“Ta hiểu được.”
(nguyên tác: 我明白,vì Trung Quốc chỉ dùng 2 đại từ nhân xưng là 我 (tôi) và 你 (bạn)) Vân Yên mỉm cười với ông, vẫn là đi đến phía trước ông.
Nàng cũng không thể trơ mắt nhìn cha chết ở trước mặt của mình.
Hành động của bọn họ chọc giận Long Hạo Thiên.
“Thế nào? Tranh nhau đi tìm chết sao? Vậy Bổn Vương càng muốn các ngươi thống khổ, giết một người, tha một người.”
Cho dù chết, hắn cũng không muốn thành toàn cho bọn họ.
Vân Hổ cùng Vân Yên đồng thời nhìn hắn, hắn muốn làm gì?
Kiếm của Long Hạo Thiên lập tức chỉ hướng ông: “Vân Hổ, thời gian Bổn vương cho ngươi đã đủ rồi, hiện tại Bổn Vương chỉ có thể giết ngươi.”
Hắn muốn nhìn thấy nàng thống khổ.
“Đừng mà.”
Vân Yên hoảng sợ thét lên, nàng sao có thể để cho hắn giết cha.
“Đừng?”
Ánh mắt Long Hạo Thiên giống như hàn băng.
“Bổn Vương càng muốn giết hắn.”
Vung tay lên quăng nàng ngã sang một bên, kiếm trong tay đâm về phía ông.
Vân Yên ngã ở một bên, vừa quay đầu lại, ánh mắt liền trợn to mấy lần, dưới tình thế cấp bách hô: “Mau dừng tay, ngươi không thể giết cha ta.”
“Cha?”
Kiếm trong tay Long Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, nhưng mũi kiếm vẫn đụng phải trán của ông, máu tươi từ lỗ nhỏ đó chảy xuống.
“Cha, cha có sao không?”
Vân Yên lập tức chạy đến, khẩn trương hỏi.
“Yên nhi, cha không có việc gì.”
Nếu nàng cũng đã nói ra, vậy ông cũng không cần phải che giấu, Những việc xảy ra sau này hãy để sau này nói đi.
Vân Yên dùng khăn lụa, lau đi vết máu trên đầu, lau hết máu mới thấy chỉ là bị thương ngoài da một chút, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm.
Long Hạo Thiên vẫn nhìn bọn họ, đầu óc đều nghĩ về câu nói kia của nàng, sao lại như thế? Chẳng lẽ nàng không phải công chúa?
“Cha, cha ngồi xuống đi.”
Vân Yên giúp đỡ ông ngồi xuống, xoay người đối mặt với Long Hạo Thiên: “Sự việc đã đến nước này, ta cũng không che giấu nữa, ông ấy là cha ta, nếu ngươi muốn giết thì cứ giết cả hai chúng ta.”
Nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi quá rồi, nếu bản thân đã chết thì sinh tử của Vân triều cũng không liên quan đến nàng.
“Bổn Vương đương nhiên muốn giết các ngươi, nhưng mà, trước khi giết các ngươi, có phải các ngươi nên cho Bổn Vương một lời giải thích.
Nếu không, người Bổn Vương muốn giết, chính là dân chúng của Vân triều.”
Ánh mắt lạnh như băng của Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng.
“Lão phu.”
Vân hổ đứng lên, vừa muốn nói, đã bị Vân Yên ngăn lại.
“Cha hãy để cho con nói đi.”
“Tốt nhất ngươi nên cho Bổn Vương một lời giải thích hợp lý.”
Long Hạo Thiên cố ý lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, nhưng không biết vì sao, sau khi biết ông là cha của nàng, sau khi khiếp sợ lại là kinh ngạc, vui vẻ ngoài ý muốn.
“Ngươi muốn hòa than với công chúa và Vân triều chỉ có một công chúa Vân La, nhưng nàng đã có người mà nàng yêu thích, nên không thể gả cho ngươi, nhưng Vân Hướng lại không dám đắc tội với ngươi, cho nên, ta thay nàng xuất giá đến đây.”
Vân Yên chỉ vài câu đơn giản, đã giải thích xong.
“Xuất giá thay? Các ngươi không sợ Bổn Vương sẽ truy cứu các ngươi tội khi quân hay sao?”
Long Hạo Thiên lạnh lùng nhìn nàng.
“Bởi vì sợ ngươi truy cứu tội khi quân cho nên ta mới xuất giá thay.”
Vân Yên nhìn hắn nói.
“Có ý gì?”
Long Hạo Thiên bị lời nói của nàng làm cho hồ đồ.
“Vân La công chúa đã không còn thân hoàn bích, nàng gả cho ngươi mới chính là phạm vào tội khi quân, hoàng thượng lo lắng mãi, cuối cùng quyết định để cho ta xuất giá thay, tuy rằng ta không phải công chúa nhưng dù sao ta cũng là con gái của Tướng quân, gả cho Vương cũng không phải là trèo cao.”
Vân Yên nói dối mà ánh mắt không hề chớp một cái, tuy rằng sự thật đã được phơi bày rõ ràng, nhưng nàng không hi vọng hắn sẽ tấn công Vân triều, càng sợ hắn bất chợt nổi điên lên, bắt Vân La phải gả đến đây, nếu hắn biết Vân La không còn thân hoàn bích thì nhất định sẽ từ bỏ ý niệm trong đầu.
Dù sao chuyện mà nam nhân không thể khoan dung nhất chính là chuyện này.
Vân Hổ lại khiếp sợ nhìn nàng.
nắm tay siết chặt lại, vẻ mặt tức giận, rồi lại không thể phát tiết, Vân Dương lại có thể dám vô lễ đối với công chúa.
Ánh mắt Long Hạo Thiên híp lại, bắn ra tia sáng thông minh lanh lợi, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Vậy Vân Dương là ca ca của ngươi?”
Những ý nghĩ vu vơ trước kia của hắn, cuối cùng bây giờ đã có câu trả lời.
Hả, Vân Yên sửng sốt một chút, mới gật gật đầu.
“Đúng.”
Khóe môi Long Hạo Thiên đột nhiên nhếch lên một nụ cười tươi, thì ra nàng quan tâm hắn ta như vậy chỉ bởi vì hắn ta là ca ca của nàng.
Hắn tươi cười làm cho Vân Yên không khỏi rùng mình một cái, hắn đang suy nghĩ cái gì?
“Hiện tại Long Vương đã biết mọi chuyện, Yên nhi xuất giá thay là bất đắc dĩ.
Nếu Long Vương cần truy cứu, vậy xin cứ tự nhiên, dù sống hay chết chúng ta cũng không có nửa câu oán hận.
Chỉ hy vọng Long Vương suy nghĩ cho dân chúng của hai nước, không cần đụng một chút lại phát động chiến tranh.”
Vân Hổ chắp tay nói.
“Bổn vương lại cần phải suy nghĩ lại đã.”
Giọng điệu Long Hạo Thiên vô cùng thoải mái, nhìn nàng nói: “Đi.”
“Đi?”
Vân Yên không hiểu nhìn hắn.
“Hồi cung.”
Trong mắt Long Hạo Thiên đều mang theo ý cười.
“Hồi cung?”
Vân Yên chần chờ một chút, thử hỏi: “Ngươi đã biết là ta xuất giá thay, như vậy ta cũng không thể tiếp tục ở đó, ta muốn ở cùng cha ta.”
“Ngươi đúng là xuất giá thay, nhưng ngươi cũng đừng quên, mặc kệ ngươi là ai, ngươi đều là nữ nhân của Bổn Vương.”
Bàn tay Long Hạo Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, tâm tình thật tốt.
“Buông tay.”
Mặt Vân Yên đỏ lên, đẩy tay của hắn ra, cha còn ở nơi này mà.
“Yên nhi, hồi cung đi.”
Vân Hổ đột nhiên nói, dựa vào cảm giác của nam nhân cho ông biết, hắn dường như có cảm tình với Yên nhi…
“Cha, nhưng mà con muốn ở cùng với cha.”
Vân Yên nói, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã biết, lúc này nàng không muốn hồi cung, chỉ muốn ở cùng với cha.
“Đừng nói nhảm, mau theo Bổn Vương trở về.”
Long Hạo Thiên không muốn nghe nàng dong dài, một phen giữ chặt tay nàng.
“Buông, cha ta thì sao? Ngươi có thưởng tổn ông hay không?”
Vân Yên giãy dụa, trong lòng nàng rất là sợ hãi.
“Bổn vương muốn đả thương ông ta, ông ta đã sớm bị thương, không cần chờ tới bây giờ.”
Thấy nàng dong dài không ngừng, Long Hạo Thiên dứt khoác ôm lấy nàng.
“Ngươi làm gì? Mau thả ta xuống dưới.”
Vân Yên kinh hoảng la lên, cha hãy còn đang nhìn kìa.
Vân Hổ nhìn theo bóng lưng càng ngày càng xa kia, lộ ra một nụ cười bí hiểm, Yên nhi của ông, ông có thể yên tâm rồi.
“Chờ một chút, nếu ngươi muốn giết, trước hết hãy giết lão phu đi.”
Vân Hổ đi tới trước mặt của hắn, dời thanh kiếm ra khỏi ấn đường (điểm giữa hai đầu chân mày) của nàng.
Nhìn nàng với ánh mắt xin lỗi, không thể vì cứu nàng mà phản bội quốc gia của mình.
“Ta hiểu được.”
(nguyên tác: 我明白,vì Trung Quốc chỉ dùng 2 đại từ nhân xưng là 我 (tôi) và 你 (bạn)) Vân Yên mỉm cười với ông, vẫn là đi đến phía trước ông.
Nàng cũng không thể trơ mắt nhìn cha chết ở trước mặt của mình.
Hành động của bọn họ chọc giận Long Hạo Thiên.
“Thế nào? Tranh nhau đi tìm chết sao? Vậy Bổn Vương càng muốn các ngươi thống khổ, giết một người, tha một người.”
Cho dù chết, hắn cũng không muốn thành toàn cho bọn họ.
Vân Hổ cùng Vân Yên đồng thời nhìn hắn, hắn muốn làm gì?
Kiếm của Long Hạo Thiên lập tức chỉ hướng ông: “Vân Hổ, thời gian Bổn vương cho ngươi đã đủ rồi, hiện tại Bổn Vương chỉ có thể giết ngươi.”
Hắn muốn nhìn thấy nàng thống khổ.
“Đừng mà.”
Vân Yên hoảng sợ thét lên, nàng sao có thể để cho hắn giết cha.
“Đừng?”
Ánh mắt Long Hạo Thiên giống như hàn băng.
“Bổn Vương càng muốn giết hắn.”
Vung tay lên quăng nàng ngã sang một bên, kiếm trong tay đâm về phía ông.
Vân Yên ngã ở một bên, vừa quay đầu lại, ánh mắt liền trợn to mấy lần, dưới tình thế cấp bách hô: “Mau dừng tay, ngươi không thể giết cha ta.”
“Cha?”
Kiếm trong tay Long Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, nhưng mũi kiếm vẫn đụng phải trán của ông, máu tươi từ lỗ nhỏ đó chảy xuống.
“Cha, cha có sao không?”
Vân Yên lập tức chạy đến, khẩn trương hỏi.
“Yên nhi, cha không có việc gì.”
Nếu nàng cũng đã nói ra, vậy ông cũng không cần phải che giấu, Những việc xảy ra sau này hãy để sau này nói đi.
Vân Yên dùng khăn lụa, lau đi vết máu trên đầu, lau hết máu mới thấy chỉ là bị thương ngoài da một chút, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm.
Long Hạo Thiên vẫn nhìn bọn họ, đầu óc đều nghĩ về câu nói kia của nàng, sao lại như thế? Chẳng lẽ nàng không phải công chúa?
“Cha, cha ngồi xuống đi.”
Vân Yên giúp đỡ ông ngồi xuống, xoay người đối mặt với Long Hạo Thiên: “Sự việc đã đến nước này, ta cũng không che giấu nữa, ông ấy là cha ta, nếu ngươi muốn giết thì cứ giết cả hai chúng ta.”
Nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi quá rồi, nếu bản thân đã chết thì sinh tử của Vân triều cũng không liên quan đến nàng.
“Bổn Vương đương nhiên muốn giết các ngươi, nhưng mà, trước khi giết các ngươi, có phải các ngươi nên cho Bổn Vương một lời giải thích.
Nếu không, người Bổn Vương muốn giết, chính là dân chúng của Vân triều.”
Ánh mắt lạnh như băng của Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng.
“Lão phu.”
Vân hổ đứng lên, vừa muốn nói, đã bị Vân Yên ngăn lại.
“Cha hãy để cho con nói đi.”
“Tốt nhất ngươi nên cho Bổn Vương một lời giải thích hợp lý.”
Long Hạo Thiên cố ý lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, nhưng không biết vì sao, sau khi biết ông là cha của nàng, sau khi khiếp sợ lại là kinh ngạc, vui vẻ ngoài ý muốn.
“Ngươi muốn hòa than với công chúa và Vân triều chỉ có một công chúa Vân La, nhưng nàng đã có người mà nàng yêu thích, nên không thể gả cho ngươi, nhưng Vân Hướng lại không dám đắc tội với ngươi, cho nên, ta thay nàng xuất giá đến đây.”
Vân Yên chỉ vài câu đơn giản, đã giải thích xong.
“Xuất giá thay? Các ngươi không sợ Bổn Vương sẽ truy cứu các ngươi tội khi quân hay sao?”
Long Hạo Thiên lạnh lùng nhìn nàng.
“Bởi vì sợ ngươi truy cứu tội khi quân cho nên ta mới xuất giá thay.”
Vân Yên nhìn hắn nói.
“Có ý gì?”
Long Hạo Thiên bị lời nói của nàng làm cho hồ đồ.
“Vân La công chúa đã không còn thân hoàn bích, nàng gả cho ngươi mới chính là phạm vào tội khi quân, hoàng thượng lo lắng mãi, cuối cùng quyết định để cho ta xuất giá thay, tuy rằng ta không phải công chúa nhưng dù sao ta cũng là con gái của Tướng quân, gả cho Vương cũng không phải là trèo cao.”
Vân Yên nói dối mà ánh mắt không hề chớp một cái, tuy rằng sự thật đã được phơi bày rõ ràng, nhưng nàng không hi vọng hắn sẽ tấn công Vân triều, càng sợ hắn bất chợt nổi điên lên, bắt Vân La phải gả đến đây, nếu hắn biết Vân La không còn thân hoàn bích thì nhất định sẽ từ bỏ ý niệm trong đầu.
Dù sao chuyện mà nam nhân không thể khoan dung nhất chính là chuyện này.
Vân Hổ lại khiếp sợ nhìn nàng.
nắm tay siết chặt lại, vẻ mặt tức giận, rồi lại không thể phát tiết, Vân Dương lại có thể dám vô lễ đối với công chúa.
Ánh mắt Long Hạo Thiên híp lại, bắn ra tia sáng thông minh lanh lợi, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Vậy Vân Dương là ca ca của ngươi?”
Những ý nghĩ vu vơ trước kia của hắn, cuối cùng bây giờ đã có câu trả lời.
Hả, Vân Yên sửng sốt một chút, mới gật gật đầu.
“Đúng.”
Khóe môi Long Hạo Thiên đột nhiên nhếch lên một nụ cười tươi, thì ra nàng quan tâm hắn ta như vậy chỉ bởi vì hắn ta là ca ca của nàng.
Hắn tươi cười làm cho Vân Yên không khỏi rùng mình một cái, hắn đang suy nghĩ cái gì?
“Hiện tại Long Vương đã biết mọi chuyện, Yên nhi xuất giá thay là bất đắc dĩ.
Nếu Long Vương cần truy cứu, vậy xin cứ tự nhiên, dù sống hay chết chúng ta cũng không có nửa câu oán hận.
Chỉ hy vọng Long Vương suy nghĩ cho dân chúng của hai nước, không cần đụng một chút lại phát động chiến tranh.”
Vân Hổ chắp tay nói.
“Bổn vương lại cần phải suy nghĩ lại đã.”
Giọng điệu Long Hạo Thiên vô cùng thoải mái, nhìn nàng nói: “Đi.”
“Đi?”
Vân Yên không hiểu nhìn hắn.
“Hồi cung.”
Trong mắt Long Hạo Thiên đều mang theo ý cười.
“Hồi cung?”
Vân Yên chần chờ một chút, thử hỏi: “Ngươi đã biết là ta xuất giá thay, như vậy ta cũng không thể tiếp tục ở đó, ta muốn ở cùng cha ta.”
“Ngươi đúng là xuất giá thay, nhưng ngươi cũng đừng quên, mặc kệ ngươi là ai, ngươi đều là nữ nhân của Bổn Vương.”
Bàn tay Long Hạo Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, tâm tình thật tốt.
“Buông tay.”
Mặt Vân Yên đỏ lên, đẩy tay của hắn ra, cha còn ở nơi này mà.
“Yên nhi, hồi cung đi.”
Vân Hổ đột nhiên nói, dựa vào cảm giác của nam nhân cho ông biết, hắn dường như có cảm tình với Yên nhi…
“Cha, nhưng mà con muốn ở cùng với cha.”
Vân Yên nói, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã biết, lúc này nàng không muốn hồi cung, chỉ muốn ở cùng với cha.
“Đừng nói nhảm, mau theo Bổn Vương trở về.”
Long Hạo Thiên không muốn nghe nàng dong dài, một phen giữ chặt tay nàng.
“Buông, cha ta thì sao? Ngươi có thưởng tổn ông hay không?”
Vân Yên giãy dụa, trong lòng nàng rất là sợ hãi.
“Bổn vương muốn đả thương ông ta, ông ta đã sớm bị thương, không cần chờ tới bây giờ.”
Thấy nàng dong dài không ngừng, Long Hạo Thiên dứt khoác ôm lấy nàng.
“Ngươi làm gì? Mau thả ta xuống dưới.”
Vân Yên kinh hoảng la lên, cha hãy còn đang nhìn kìa.
Vân Hổ nhìn theo bóng lưng càng ngày càng xa kia, lộ ra một nụ cười bí hiểm, Yên nhi của ông, ông có thể yên tâm rồi.