“Vô tri! Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu cha của mình sao? Ông ta luôn là một người trung thành tràn đầy nhiệt huyết, chỉ cần bản thân không thẹn với lòng là được.
Nhưng ông ta cũng biết lòng người khó dò.
Và người Vân Triều sao lại không có lòng nghi ngờ, và đổ hết trách nhiệm lên đầu ông? Đến lúc đó chỉ sợ cha ngươi trở về đối diện ông ta sẽ là vô tận thê lương cùng bất đắc dĩ.”
Long Hạo Thiên hừ lạnh, nàng vẫn là không biết lòng người hiểm ác, nhất là sự hắc ám của triều đình.
“Ta không tin, Hoàng Thượng không phải là người như vậy.”
Vân Yên mạnh miệng nói, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu bồn chồn.
Nàng rất hiểu biết phụ thân, tính tình ngay thẳng chỉ biết bảo vệ quốc gia, trước kia là bởi vì Hoàng Thượng tín nhiệm, nên ở triều đình cũng làm phật lòng không ít người.
Cũng bởi vì Vân Triều không thể thiếu ông, nhưng hiện tại không giống với trước kia, cha bị bắt giữ cho nên sau khi trở về nhất định sẽ bị xa lánh.
Hoàng Thượng có lẽ sẽ không tin, nhưng con người vốn là như vậy, một người nói thì không tin, hai người cũng có thể không tin, nhưng nhiều người sẽ làm cho Hoàng Thượng hoang mang, chỉ sợ đến lúc đó tình cảnh của cha rất khó xử.
“Hoàng thượng của Vân Triều là dạng người như thế nào, hẳn là ngươi rõ hơn so với bổn vương.”
Long Hạo Thiên nói
Vân Yên nhìn hắn, trong mắt mang theo hoài nghi “Ngươi nói như vậy không phải là không muốn thả cha ta sao?”
Tuy rằng hắn nói hợp tình hợp lý nhưng nàng không muốn thừa nhận.
“Nếu là không muốn thả, bổn vương sẽ cho ngươi hai chữ ‘không thả’ cần gì phải nói nhiều chuyện vô nghĩa với ngươi như vậy?”
Long Hạo Thiên vung tay nói: “Lòng tốt không được báo đáp.”
Tuy rằng hắn thật sự không muốn thả.
“Vậy ý ngươi là, ngươi muốn thả người?”
Ánh mắt của Vân Yên vui vẻ, mặc kệ thế nào, hắn chịu thả người là tốt rồi.
“Thả.”
Long Hạo Thiên dứt khoác nói một chữ.
“Thật sự?”
Trên mặt Vân Yên không che dấu được vẻ vui sướng.
Thật đúng là không thể tin được hắn lại có thể sảng khoái đáp ứng nàng như thế.
“Nhưng mà…”
Long Hạo Thiên tạm dừng một chút
“Nhưng mà cái gì?”
Vân Yên đã biết là hắn sẽ không nói chuyện tốt như vậy.
“Bổn vương chỉ cho ông tự do ở Long Thành, chứ không thả ông ta về.”
Long Hạo Thiên nói, hắn cũng mới vừa nghĩ đến, có lẽ chính mình hẳn là nên dùng một loại phương pháp khác làm cho Vân Hổ đầu hàng, tuy rằng làm như vậy có chút đê tiện.
“Ngươi có ý tứ gì?”
Vân Yên cảnh giác nhìn hắn.
“Ngươi nói xem bổn Vương có ý tư gì?”
Long Hạo Thiên nhướng mày nhìn nàng.
“Có muốn bổn Vương mang ngươi đi gặp ông ta hay không?”
“Ngươi biết cha ta ở nơi nào?”
Lúc này Vân Yên mới biết năng lực của hắn vững mạnh hơn nhiều, so với tưởng tượng của mình.
“Nếu chuyện này cũng không biết, ngươi cho là bổn Vương làm sao có thể bách chiến bách thắng.
Đừng quên đây chính là lãnh địa của bổn Vương.
Bổn Vương rõ như lòng bàn tay.”
Long Hạo Thiên nói
“Vậy vì sao ngươi không bắt cha ta và mọi người?”
Vân Yên theo dõi hắn, hắn đang có âm mưu gì?
“Vì cho ngươi cầu xin bổn Vương, ha ha.”
Long Hạo Thiên cười lớn, cố ý đùa nàng
Vân Yên buồn bực nhìn hắn, hơn nữa ngày mới phun ra hai chữ: “Đê tiện.”
Tuy rằng nàng hiểu rõ nhất định không phải nguyên nhân này.
“Ngươi nói cái gì?”
Long Hạo Thiên đột nhiên áp sát vào trước mặt nàng.
Vân Yên hoảng sợ vội vàng sửa lời nói: “Thần thiếp là nói cám ơn Vương.”
Mặc kệ thế nào, hắn có thể cho cha tự do là tốt rồi, về phần rời đi thì sau này suy nghĩ biện pháp.
Long Hạo Thiên hôn nhanh lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng một cái trêu đùa.
“Ngươi…”
Vân Yên lấy tay che miệng vội chuyển sang chuyện khác: “Mang ta đi gặp cha ta.”
Nhưng ông ta cũng biết lòng người khó dò.
Và người Vân Triều sao lại không có lòng nghi ngờ, và đổ hết trách nhiệm lên đầu ông? Đến lúc đó chỉ sợ cha ngươi trở về đối diện ông ta sẽ là vô tận thê lương cùng bất đắc dĩ.”
Long Hạo Thiên hừ lạnh, nàng vẫn là không biết lòng người hiểm ác, nhất là sự hắc ám của triều đình.
“Ta không tin, Hoàng Thượng không phải là người như vậy.”
Vân Yên mạnh miệng nói, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu bồn chồn.
Nàng rất hiểu biết phụ thân, tính tình ngay thẳng chỉ biết bảo vệ quốc gia, trước kia là bởi vì Hoàng Thượng tín nhiệm, nên ở triều đình cũng làm phật lòng không ít người.
Cũng bởi vì Vân Triều không thể thiếu ông, nhưng hiện tại không giống với trước kia, cha bị bắt giữ cho nên sau khi trở về nhất định sẽ bị xa lánh.
Hoàng Thượng có lẽ sẽ không tin, nhưng con người vốn là như vậy, một người nói thì không tin, hai người cũng có thể không tin, nhưng nhiều người sẽ làm cho Hoàng Thượng hoang mang, chỉ sợ đến lúc đó tình cảnh của cha rất khó xử.
“Hoàng thượng của Vân Triều là dạng người như thế nào, hẳn là ngươi rõ hơn so với bổn vương.”
Long Hạo Thiên nói
Vân Yên nhìn hắn, trong mắt mang theo hoài nghi “Ngươi nói như vậy không phải là không muốn thả cha ta sao?”
Tuy rằng hắn nói hợp tình hợp lý nhưng nàng không muốn thừa nhận.
“Nếu là không muốn thả, bổn vương sẽ cho ngươi hai chữ ‘không thả’ cần gì phải nói nhiều chuyện vô nghĩa với ngươi như vậy?”
Long Hạo Thiên vung tay nói: “Lòng tốt không được báo đáp.”
Tuy rằng hắn thật sự không muốn thả.
“Vậy ý ngươi là, ngươi muốn thả người?”
Ánh mắt của Vân Yên vui vẻ, mặc kệ thế nào, hắn chịu thả người là tốt rồi.
“Thả.”
Long Hạo Thiên dứt khoác nói một chữ.
“Thật sự?”
Trên mặt Vân Yên không che dấu được vẻ vui sướng.
Thật đúng là không thể tin được hắn lại có thể sảng khoái đáp ứng nàng như thế.
“Nhưng mà…”
Long Hạo Thiên tạm dừng một chút
“Nhưng mà cái gì?”
Vân Yên đã biết là hắn sẽ không nói chuyện tốt như vậy.
“Bổn vương chỉ cho ông tự do ở Long Thành, chứ không thả ông ta về.”
Long Hạo Thiên nói, hắn cũng mới vừa nghĩ đến, có lẽ chính mình hẳn là nên dùng một loại phương pháp khác làm cho Vân Hổ đầu hàng, tuy rằng làm như vậy có chút đê tiện.
“Ngươi có ý tứ gì?”
Vân Yên cảnh giác nhìn hắn.
“Ngươi nói xem bổn Vương có ý tư gì?”
Long Hạo Thiên nhướng mày nhìn nàng.
“Có muốn bổn Vương mang ngươi đi gặp ông ta hay không?”
“Ngươi biết cha ta ở nơi nào?”
Lúc này Vân Yên mới biết năng lực của hắn vững mạnh hơn nhiều, so với tưởng tượng của mình.
“Nếu chuyện này cũng không biết, ngươi cho là bổn Vương làm sao có thể bách chiến bách thắng.
Đừng quên đây chính là lãnh địa của bổn Vương.
Bổn Vương rõ như lòng bàn tay.”
Long Hạo Thiên nói
“Vậy vì sao ngươi không bắt cha ta và mọi người?”
Vân Yên theo dõi hắn, hắn đang có âm mưu gì?
“Vì cho ngươi cầu xin bổn Vương, ha ha.”
Long Hạo Thiên cười lớn, cố ý đùa nàng
Vân Yên buồn bực nhìn hắn, hơn nữa ngày mới phun ra hai chữ: “Đê tiện.”
Tuy rằng nàng hiểu rõ nhất định không phải nguyên nhân này.
“Ngươi nói cái gì?”
Long Hạo Thiên đột nhiên áp sát vào trước mặt nàng.
Vân Yên hoảng sợ vội vàng sửa lời nói: “Thần thiếp là nói cám ơn Vương.”
Mặc kệ thế nào, hắn có thể cho cha tự do là tốt rồi, về phần rời đi thì sau này suy nghĩ biện pháp.
Long Hạo Thiên hôn nhanh lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng một cái trêu đùa.
“Ngươi…”
Vân Yên lấy tay che miệng vội chuyển sang chuyện khác: “Mang ta đi gặp cha ta.”