Trong tay Vân Yên bưng một bát canh, đi đến ngự thư phòng. “Nô tài…”
Công công vừa muốn hành lễ đã bị nàng nhẹ nhàng ngăn cản, hắn thức thời lui xuống. Vân Yên hít một hơi thật sâu, nếu muốn hiểu hết hắn, cần phải tiếp cận hắn, nghĩ vậy mới đẩy cửa đi vào. Long Hạo Thiên nghe thấy tiếng động, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy là nàng mới nhẹ nhàng cúi đầu xuống xem tấu chương tiếp. Hắn còn tức giận.
Trong lòng Vân Yên có chút không phục, muốn xoay người rời đi, nhưng vẫn là nhịn xuống, đi đến trước mặt hắn thản nhiên cười nói: “Vương vất vả rồi, uống chút canh đi.”
“Không cần.”
Long Hạo Thiên lại phun cho nàng hai tiếng lạnh lùng. Vân Yên nhìn chăm chăm hắn, sao hắn lại giống một đứa nhỏ đang giận dỗi, buông bát canh xuống bàn, cầm lấy tấu chương từ tay hắn, liền thấy đó là thư xin hàng, để nó xuống bàn, hỏi: “Vương, người hạ nhiều quốc gia như vậy, thu thập được nhiều người như vậy, thư xin hàng của bọn họ người cho là thật tình hay sao?”
“Nàng cho Bổn vương là kẻ ngốc sao? Những quốc gia đó tuy rằng đều gửi thư xin hàng, nhưng Bổn vương biết trong lòng họ cũng không hề phục, chỉ sợ đều là có dụng tâm.”
Long Hạo Thiên nói, bởi vì thế hiện giờ hắn đang thật sự phiền não, đấu tranh giành thiên hạ thì dễ, giữ được nó mới khó. “Không sai, bọn họ đương nhiên không phục.
Trước kia là Vua một nước, hiện tại phải cúi đầu xưng thần, mặc cho trong lòng không thoải mái, hiện giờ vẫn vì sợ người mà không thể không đầu hàng, chỉ sợ là bây giờ họ đang dưỡng sức chờ thời cơ sau này.”
Vân Yên gật đầu, hắn vẫn còn chưa hồ đồ. “Nàng đã hiểu, vậy nàng nói cho Bổn vương biết, hiện giờ phải làm sao?”
Long Hạo Thiên nhìn nàng hỏi, hắn rất muốn nghe ý kiến của nàng. “Vương, tại sao phải hỏi thần thiếp, chữ ‘Quốc’, chuyện quốc gia đại sự thần thiếp cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dùng chữ ‘Gia’ để nói, nước tựa như trong một gia đình, huynh đệ tỷ muội cũng sẽ có sự đấu đá, tranh giành, đều không phải vì tiền và quyền lực sao? Nếu có thể làm cho mọi người đều có địa vị cùng lực lượng ngang nhau, vậy bọn họ cần gì phải tranh giành nữa.”
Vân Yên nói. “Lực lượng ngang nhau? Chỉ sợ nói dễ làm khó, huống chi người với người còn có sự chênh lệch nữa là.”
Long Hạo Thiên nói, đây là chuyện khó có thể cân bằng. “Vậy thì bù đắp cho nhau, từng cá nhân đều có sở trường riêng của mình mà.”
Vân Yên đáp lại, có một số việc thoạt nhìn rất phức tạp nhưng thật ra chỉ cần dùng phương pháp đơn giản cũng có thể xử lý được. “Bù đắp?”
Ánh mắt Long Hạo Thiên bỗng đảo nhanh: “Làm thế nào bù đắp?”
“Vương, người thông minh như vậy hẳn là không cần thần thiếp phải nói, thật ra thần thiếp đối với hành quân đánh giặc còn có hứng thú hơn.”
Vân Yên cười cười. “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Long Hạo Thiên tùy tiện với tay ôm nàng vào lòng. “Khỏe lắm, hài tử cũng khỏe.”
Vân Yên ôm trước ngực hắn: “Người thì sao?”
“Bổn vương đương nhiên không khỏe, vì đứa bé này.”
Tay Long Hạo Thiên đặt ở trên bụng nàng, “Bổn vương thật vất vả tạo dựng nền móng cho nó.”
“Vậy thiếp thay hài tử tạ ơn người.”
Vân Yên nhu tình nhìn hắn, những lời này làm cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc. “Cười cái gì?”
Long Hạo Thiên nhìn thấy khóe môi nàng khẽ cong lên, không nghĩ tới nàng cười lên lại động lòng người như vậy. “Không có gì, Vương nghỉ ngơi sớm, thiếp đi trước.”
Vân Yên nhanh chóng hôn nhẹ lên môi hắn, liền đứng dậy đi ra ngoài. “Cẩn thận một chút.”
Long Hạo Thiên ở phía sau hô lên, tay vô thức sờ lên môi, khóe môi khẽ cong. Tâm tình Vân Yên thật vui vẻ, thong thả đi ra khỏi ngự thư phòng, liền thấy công công từ đằng trước tiến lại gần, trong tay đang bưng thứ gì đó, nhìn thấy nàng, xoay người định chuyển sang hướng khác đi. “Công công, ngươi cầm cái gì trong tay cái gì vậy?”
Vân Yên gọi hắn lại. Công công biết không thể tránh khỏi, đành phải đi tới hành lễ: “Nô tài tham kiến nương nương.”
“Đứng lên đi.”
Ánh mắt Vân Yên nhìn cái khay trên tay ông ta, phía trên là một cái mộc bài có khắc tên của các phi tần.
Không cần nói cũng biết là để Vương quyết định xem muốn đi sủng hạnh phi tần nào. Công công có chút xấu hổ, giải thích: “Nương nương, đây là…”
“Không cần phải nói, ta hiểu được.”
Vân Yên ngắt lời ông ta.
Hắn muốn sủng hạnh phi tần, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Vương sủng hạnh ai vậy?”
“Hồi bẩm nương nương, mấy ngày nay Vương vẫn chưa sủng hạnh vị phi tần nào.”
Công công hồi đáp. “Thật không?”
Trong lòng Vân Yên lại mừng thầm, nhưng nàng hiểu được hắn sớm muộn cũng sẽ làm, hắn là Vương, nữ nhân của hắn sao có thể chỉ nhìn mà không đụng chạm chứ, huống chi hắn lại là nam nhân. “Nương nương, nếu không còn chuyện gì, nô tài xin cáo lui trước.”
Công công khom người nói. “Ừ, ngươi đi đi.”
Vân Yên gật đầu, cố làm cho mình thoải mái một chút, tỏ ra không để ý gì hết. “Nương nương, chúng ta trở về đi.”
Tử Liên đỡ nàng. “Trở về thôi, còn có thể đi đâu được chứ.”
Trên mặt Vân Yên vẫn là có chút mất mát, trời sinh nữ nhân vốn đều có tính ích kỷ, rộng lượng chỉ sợ đều là giả vờ. “Nương nương, người không cần buồn rầu, cho dù Vương có sủng hạnh các nàng cũng không sao, dù sao các nàng ấy cũng không thể sinh hài tử, về sau người sẽ trở thành Thái hậu nương nương.”
Tử Liên nhìn thấu tâm tư nàng, vội vàng an ủi. “Ha ha…”
Vân Yên nhịn không được mà bật cười, “Tử Liên, miệng của ngươi từ khi nào lại trở nên ngọt ngào như vậy.”
“Nương nương, người không cần cười nô tỳ, nô tỳ nói đều là lời thật lòng.”
Tử Liên không hiểu được, nói. “Trêu chọc ngươi thôi, đi, chúng ta trở về.”
Vân Yên cười nói. Ngự thư phòng. “Vương, trời tối rồi, đêm nay người muốn chọn thẻ bài của vị phi tần nào?”
Trong tay công công bưng khay mộc bài đưa đến trước mặt hắn. Long Hạo Thiên tùy tay chọn một cái, nhưng lúc nhìn thấy lại không vừa lòng, liền đặt thẻ bài xuống hỏi: “Trong Hoàng cung còn có phi tử nào chưa được sủng hạnh, đêm nay tùy tiện chọn một người đi.”
“Dạ, vậy để nô tài đi an bài.”
Công công lui ra ngoài. Sau nửa canh giờ, công công đi vào: “Hồi bẩm Vương, tất cả đều đã an bài tốt, bây giờ đến đó sao ạ?”
“Đi.”
Long Hạo Thiên đứng dậy nói. Một cung điện có vẻ hơi hẻo lánh, một nữ tử cố ý trang điểm xinh đẹp quỳ gối ở đó, thân thể mềm mại, giọng nói hơi run rẩy: “Thần thiếp… thần thiếp tham kiến Vương.”
“Đứng dậy đi.”
Long Hạo Thiên phân phó rồi ngồi vào bên giường. “Nương nương hãy hầu hạ Vương thật tốt.”
Công công nhỏ giọng nói, sau đó đóng kín cửa rồi lui ra. Nữ tử thật vất vả mới đứng dậy được, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không còn chút máu, khóe môi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thần thiếp… thần thiếp… hầu hạ Vương… thần…”
Long Hạo Thiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ như vậy của nàng, vẻ mặt liền không vui nói: “Ngươi đang sợ hãi Bổn Vương?”
“Không… không phải.”
Mặc dù là phủ nhận nhưng dáng vẻ như bỏ mạng của nàng nói lên nàng đang nói dối. Nhìn đôi tay ở trước vạt áo của hắn không ngừng run rẩy, trong lòng Long Hạo Thiến khó chịu liền đẩy nàng ra rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Bổn Vương không cần ngươi hầu hạ.”
Nữ tử ngã ngồi trên mặt đất, không có thất vọng cũng không có hối hận mà chỉ như trút được gánh nặng, rốt cuộc nàng có thể tránh được một kiếp.
Công công vừa muốn hành lễ đã bị nàng nhẹ nhàng ngăn cản, hắn thức thời lui xuống. Vân Yên hít một hơi thật sâu, nếu muốn hiểu hết hắn, cần phải tiếp cận hắn, nghĩ vậy mới đẩy cửa đi vào. Long Hạo Thiên nghe thấy tiếng động, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy là nàng mới nhẹ nhàng cúi đầu xuống xem tấu chương tiếp. Hắn còn tức giận.
Trong lòng Vân Yên có chút không phục, muốn xoay người rời đi, nhưng vẫn là nhịn xuống, đi đến trước mặt hắn thản nhiên cười nói: “Vương vất vả rồi, uống chút canh đi.”
“Không cần.”
Long Hạo Thiên lại phun cho nàng hai tiếng lạnh lùng. Vân Yên nhìn chăm chăm hắn, sao hắn lại giống một đứa nhỏ đang giận dỗi, buông bát canh xuống bàn, cầm lấy tấu chương từ tay hắn, liền thấy đó là thư xin hàng, để nó xuống bàn, hỏi: “Vương, người hạ nhiều quốc gia như vậy, thu thập được nhiều người như vậy, thư xin hàng của bọn họ người cho là thật tình hay sao?”
“Nàng cho Bổn vương là kẻ ngốc sao? Những quốc gia đó tuy rằng đều gửi thư xin hàng, nhưng Bổn vương biết trong lòng họ cũng không hề phục, chỉ sợ đều là có dụng tâm.”
Long Hạo Thiên nói, bởi vì thế hiện giờ hắn đang thật sự phiền não, đấu tranh giành thiên hạ thì dễ, giữ được nó mới khó. “Không sai, bọn họ đương nhiên không phục.
Trước kia là Vua một nước, hiện tại phải cúi đầu xưng thần, mặc cho trong lòng không thoải mái, hiện giờ vẫn vì sợ người mà không thể không đầu hàng, chỉ sợ là bây giờ họ đang dưỡng sức chờ thời cơ sau này.”
Vân Yên gật đầu, hắn vẫn còn chưa hồ đồ. “Nàng đã hiểu, vậy nàng nói cho Bổn vương biết, hiện giờ phải làm sao?”
Long Hạo Thiên nhìn nàng hỏi, hắn rất muốn nghe ý kiến của nàng. “Vương, tại sao phải hỏi thần thiếp, chữ ‘Quốc’, chuyện quốc gia đại sự thần thiếp cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dùng chữ ‘Gia’ để nói, nước tựa như trong một gia đình, huynh đệ tỷ muội cũng sẽ có sự đấu đá, tranh giành, đều không phải vì tiền và quyền lực sao? Nếu có thể làm cho mọi người đều có địa vị cùng lực lượng ngang nhau, vậy bọn họ cần gì phải tranh giành nữa.”
Vân Yên nói. “Lực lượng ngang nhau? Chỉ sợ nói dễ làm khó, huống chi người với người còn có sự chênh lệch nữa là.”
Long Hạo Thiên nói, đây là chuyện khó có thể cân bằng. “Vậy thì bù đắp cho nhau, từng cá nhân đều có sở trường riêng của mình mà.”
Vân Yên đáp lại, có một số việc thoạt nhìn rất phức tạp nhưng thật ra chỉ cần dùng phương pháp đơn giản cũng có thể xử lý được. “Bù đắp?”
Ánh mắt Long Hạo Thiên bỗng đảo nhanh: “Làm thế nào bù đắp?”
“Vương, người thông minh như vậy hẳn là không cần thần thiếp phải nói, thật ra thần thiếp đối với hành quân đánh giặc còn có hứng thú hơn.”
Vân Yên cười cười. “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Long Hạo Thiên tùy tiện với tay ôm nàng vào lòng. “Khỏe lắm, hài tử cũng khỏe.”
Vân Yên ôm trước ngực hắn: “Người thì sao?”
“Bổn vương đương nhiên không khỏe, vì đứa bé này.”
Tay Long Hạo Thiên đặt ở trên bụng nàng, “Bổn vương thật vất vả tạo dựng nền móng cho nó.”
“Vậy thiếp thay hài tử tạ ơn người.”
Vân Yên nhu tình nhìn hắn, những lời này làm cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc. “Cười cái gì?”
Long Hạo Thiên nhìn thấy khóe môi nàng khẽ cong lên, không nghĩ tới nàng cười lên lại động lòng người như vậy. “Không có gì, Vương nghỉ ngơi sớm, thiếp đi trước.”
Vân Yên nhanh chóng hôn nhẹ lên môi hắn, liền đứng dậy đi ra ngoài. “Cẩn thận một chút.”
Long Hạo Thiên ở phía sau hô lên, tay vô thức sờ lên môi, khóe môi khẽ cong. Tâm tình Vân Yên thật vui vẻ, thong thả đi ra khỏi ngự thư phòng, liền thấy công công từ đằng trước tiến lại gần, trong tay đang bưng thứ gì đó, nhìn thấy nàng, xoay người định chuyển sang hướng khác đi. “Công công, ngươi cầm cái gì trong tay cái gì vậy?”
Vân Yên gọi hắn lại. Công công biết không thể tránh khỏi, đành phải đi tới hành lễ: “Nô tài tham kiến nương nương.”
“Đứng lên đi.”
Ánh mắt Vân Yên nhìn cái khay trên tay ông ta, phía trên là một cái mộc bài có khắc tên của các phi tần.
Không cần nói cũng biết là để Vương quyết định xem muốn đi sủng hạnh phi tần nào. Công công có chút xấu hổ, giải thích: “Nương nương, đây là…”
“Không cần phải nói, ta hiểu được.”
Vân Yên ngắt lời ông ta.
Hắn muốn sủng hạnh phi tần, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Vương sủng hạnh ai vậy?”
“Hồi bẩm nương nương, mấy ngày nay Vương vẫn chưa sủng hạnh vị phi tần nào.”
Công công hồi đáp. “Thật không?”
Trong lòng Vân Yên lại mừng thầm, nhưng nàng hiểu được hắn sớm muộn cũng sẽ làm, hắn là Vương, nữ nhân của hắn sao có thể chỉ nhìn mà không đụng chạm chứ, huống chi hắn lại là nam nhân. “Nương nương, nếu không còn chuyện gì, nô tài xin cáo lui trước.”
Công công khom người nói. “Ừ, ngươi đi đi.”
Vân Yên gật đầu, cố làm cho mình thoải mái một chút, tỏ ra không để ý gì hết. “Nương nương, chúng ta trở về đi.”
Tử Liên đỡ nàng. “Trở về thôi, còn có thể đi đâu được chứ.”
Trên mặt Vân Yên vẫn là có chút mất mát, trời sinh nữ nhân vốn đều có tính ích kỷ, rộng lượng chỉ sợ đều là giả vờ. “Nương nương, người không cần buồn rầu, cho dù Vương có sủng hạnh các nàng cũng không sao, dù sao các nàng ấy cũng không thể sinh hài tử, về sau người sẽ trở thành Thái hậu nương nương.”
Tử Liên nhìn thấu tâm tư nàng, vội vàng an ủi. “Ha ha…”
Vân Yên nhịn không được mà bật cười, “Tử Liên, miệng của ngươi từ khi nào lại trở nên ngọt ngào như vậy.”
“Nương nương, người không cần cười nô tỳ, nô tỳ nói đều là lời thật lòng.”
Tử Liên không hiểu được, nói. “Trêu chọc ngươi thôi, đi, chúng ta trở về.”
Vân Yên cười nói. Ngự thư phòng. “Vương, trời tối rồi, đêm nay người muốn chọn thẻ bài của vị phi tần nào?”
Trong tay công công bưng khay mộc bài đưa đến trước mặt hắn. Long Hạo Thiên tùy tay chọn một cái, nhưng lúc nhìn thấy lại không vừa lòng, liền đặt thẻ bài xuống hỏi: “Trong Hoàng cung còn có phi tử nào chưa được sủng hạnh, đêm nay tùy tiện chọn một người đi.”
“Dạ, vậy để nô tài đi an bài.”
Công công lui ra ngoài. Sau nửa canh giờ, công công đi vào: “Hồi bẩm Vương, tất cả đều đã an bài tốt, bây giờ đến đó sao ạ?”
“Đi.”
Long Hạo Thiên đứng dậy nói. Một cung điện có vẻ hơi hẻo lánh, một nữ tử cố ý trang điểm xinh đẹp quỳ gối ở đó, thân thể mềm mại, giọng nói hơi run rẩy: “Thần thiếp… thần thiếp tham kiến Vương.”
“Đứng dậy đi.”
Long Hạo Thiên phân phó rồi ngồi vào bên giường. “Nương nương hãy hầu hạ Vương thật tốt.”
Công công nhỏ giọng nói, sau đó đóng kín cửa rồi lui ra. Nữ tử thật vất vả mới đứng dậy được, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không còn chút máu, khóe môi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thần thiếp… thần thiếp… hầu hạ Vương… thần…”
Long Hạo Thiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ như vậy của nàng, vẻ mặt liền không vui nói: “Ngươi đang sợ hãi Bổn Vương?”
“Không… không phải.”
Mặc dù là phủ nhận nhưng dáng vẻ như bỏ mạng của nàng nói lên nàng đang nói dối. Nhìn đôi tay ở trước vạt áo của hắn không ngừng run rẩy, trong lòng Long Hạo Thiến khó chịu liền đẩy nàng ra rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Bổn Vương không cần ngươi hầu hạ.”
Nữ tử ngã ngồi trên mặt đất, không có thất vọng cũng không có hối hận mà chỉ như trút được gánh nặng, rốt cuộc nàng có thể tránh được một kiếp.