Trong ngự thư phòng cực kỳ im lặng, mỗi người đều như nín thở, ngay cả một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được. Long Hạo Thiên chỉ đứng ở đó, nhìn hai người bọn họ chết đã lâu vẫn nằm trên mặt đất, hắn thật sự bị rung động, hôm nay bọn họ cứ như vậy mà chết vì yêu? Vân Yên đi qua, dùng tay đỡ lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Vương, an táng bọn họ cho thật tốt đi.”
Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái, lúc này mới phân phó đám người bên cạnh: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Các phi tử nhỏ giọng đáp, rồi lui xuống. “Nâng bọn họ đi xuống, an táng cho đàng hoàng.”
Long Hạo Thiên lại phân phó. “Dạ, Vương.”
Công công đáp, vung tay kêu mấy thị vệ tiến vào, nâng bọn họ đem đi ra ngoài. “Nàng cũng đi ra ngoài, bổn vương muốn một mình yên tĩnh một lát.”
Long Hạo Thiên nhìn Vân Yên nói, sau đó đi đến ngồi vào ghế rồng. Vân Yên biết hắn cần được yên tĩnh một lát, lặng lẽ lui đi ra ngoài, giúp hắn đóng cửa cẩn thận. Tử Yên các. “Nương nương, đã đến giờ dùng bữa tối rồi.”
Lý mama đi tới, nhẹ giọng nhắc nhở. “Vương đâu? Vương đã ăn chưa?”
Vân Yên nhìn bà hỏi. “Nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ biết nương nương lo lắng, cho nên đã ra lệnh cho Tử Liên đi hỏi, nương nương tự mình ăn trước, lúc này người phải bảo trọng thân thể, dù người không ăn thì đứa nhỏ cũng phải ăn.”
Lý mama nói. “Mama, ta biết là ngươi muốn tốt cho ta, nhưng bây giờ ta thật sự ăn không vô.”
Vân Yên nói, hiện tại trong đầu óc nàng đều là Vương. “Nương nương, nương nương…”
Tử Liên chạy vào. “Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?”
Lý mama hơi trách cứ. “Tử Liên, làm sao vậy? Ngươi mau nói, có phải Vương xảy ra chuyện gì hay không?”
Vân Yên khẩn trương hỏi. “Nương nương, vừa rồi nô tỳ đi đến ngự thư phòng nghe công công nói, nương nương đi được một lúc thì sau đó Vương cũng rời khỏi, nghe nói muốn đi đến cấm địa, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa có đi ra.”
Tử Liên vừa thở hổn hển vừa nói. “Cấm địa?”
Vân Yên lập tức đừng lên, hắn đến cấm địa, lúc này hắn đến cấm địa làm cái gì? Nàng không hề nghĩ ngợi liền đi ra ngoài. “Nương nương, hay là ăn xong bữa tối rồi mới đi.”
Lý mama ở phía sau hô to, nhưng bóng dáng của nàng đã sớm biến mất. Cửa cấm địa, Vân Yên vừa muốn xông vào thì đã bị thị vệ đứng chờ ở đó ngăn cản. “Nương nương, xin dừng bước, không có mệnh lệnh của Vương, người không thể đi vào.”
“Vương ở bên trong phải không?”
Vân Yên dừng bước hỏi. “Dạ.”
Thị vệ hồi đáp. “Được, vậy ta ở chỗ này chờ Vương.”
Vân Yên đứng ở cửa, nàng biết thị vệ sẽ không để cho mình đi vào. “Nương nương, trời lạnh, nô tỳ đi lấy thêm quần áo cho người.”
Tử Liên nói. “Ừ.”
Vân Yên gật gật đầu. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, Vân Yên nhìn thấy trăng đã lên cao, mà hắn vẫn chưa bước ra khỏi cấm địa, hắn ở trong cấm địa làm cái gì? Nàng ta không phải đã chết hay sao? Chẳng lẽ mỗi ngày hắn đều nhìn thi thể của nàng ta sao? Hắn thật sự yêu nàng ta như vậy ư? Tình nguyện đối mặt với người đã chết, cũng không chịu đối mặt với người còn sống sao? Cuối cùng cũng nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nàng thấy sắc mặt Long Hạo Thiên nặng nề từ bên trong đi ra, nhìn thấy nàng thì ngây ra một lúc, “Đã trễ thế này, tại sao nàng lại ở đây?”
“Đúng là trời khuya rồi, Vương nhất định đã đói bụng.”
Vân Yên đi đến trước mặt hắn, lại nói với Tử Liên: “Ngươi đi phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị một ít thức ăn tối mang lại đây.”
“Dạ, nương nương.”
Tử Liên nhận lệnh rời đi. Vân Yên dùng tay khoác lấy cánh tay hắn, cùng hắn chậm rãi đi đến hướng Tử Yên các, hắn không nói gì, nàng cũng không nói một câu. Cả hai cứ yên lặng như vậy suốt bữa tối, hắn không có nói một câu, mà nàng cũng không hỏi một câu. “Bổn vương ăn xong rồi, nàng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Long Hạo Thiên vừa nói xong đã muốn rời đi. “Vương còn muốn vội vàng đi đâu? Hay là nghỉ ngơi một lát.”
Vân Yên ngăn hắn lại, không đợi hắn trả lời liền lôi kéo hắn đi vào phòng ngủ. Nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo khoác, để cho hắn nằm ở trên giường, chính mình cũng leo lên giường. Chỉ lẳng lặng nhìn hắn như vậy. “Nàng có tin tưởng tình yêu không?”
Một lúc lâu sau Long Hạo Thiên đột nhiên hỏi, chỉ là ánh mắt nhìn chăm chăm đầu giường, có vẻ mơ màng. “Tin, tình yêu rất đẹp, nhưng không phải mỗi người đều có tình yêu, cũng không phải những người yêu nhau có thể chung sống cùng nhau, thật ra làm cho người mình yêu hạnh phúc cũng chính là một cách thể hiện tình yêu, chỉ có điều loại tình yêu này thật vĩ đại, người bình thường không thể làm được.”
Vân Yên nói, Linh phi cũng có yêu, nhưng cuối cùng lại tự tử chết đi, ở trong mắt người khác có lẽ là tiếc nuối, nhưng đối với bọn họ mà nói như vậy không hẳn là không hạnh phúc. “Tại sao bổn vương lại không có cảm giác yêu thương?”
Long Hạo Thiên chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm nàng. “Không phải Vương không có cảm giác, mà là Vương không cho chính mình cảm giác, Vương cũng có yêu, yêu rất sâu sắc, nhưng Vương lại dùng hận để che dấu bản thân.
Vương, chàng thật sự rất yêu nàng sao?”
Vân Yên vẫn là không kiềm lòng được, hỏi ra miệng. “Yêu? Hừ.”
Long Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, “Bổn vương hận nàng.”
“Vương không yêu thì sao lại hận.”
Vân Yên khẽ thở dài. “Vân Yên.”
Long Hạo Thiên đột nhiên gọi tên nàng. “Hử?”
Vân Yên nhìn hắn. “Nói cho bổn vương biết, tại sao một nữ nhân lại phản bội người đàn ông đã yêu mình như vậy? Có lý do gì khiến nàng phải làm như vậy?”
Long Hạo Thiên có chút kích động cầm lấy tay nàng, hắn thật sự không hiểu, mình có chỗ nào không tốt, tại sao nàng lại cùng sư huynh yêu đương vụng trộm. “Vương, nếu không phải nàng căn bản là không thương chàng, thì phải là chàng hiểu lầm nàng, hoặc là nàng không thể yêu chàng.”
Vân Yên nói “Có ý gì?”
Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng. “Có một loại tình huống, chính là nữ nhân ấy hoàn toàn không thương chàng, nhưng không có cơ hội nói rõ ràng với chàng, còn có, chính là cơ duyên xảo hợp nào đó, khiến cho chàng hiểu lầm, thêm nữa, chính là không thể yêu, giống như thần thiếp lúc trước, trong lòng cũng giãy dụa, không thể yêu chàng, là bởi vì chàng là kẻ thù giết cha của thiếp.”
Vân Yên giải thích, tuy rằng nàng không biết Lăng nhi kia nằm trong loại trường hợp nào. Lúc này Long Hạo Thiên mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, hắn cùng Lăng nhân không thể nằm trong loại thứ ba, như vậy thì chỉ có loại thứ nhất và loại thứ hai, rốt cuộc là nàng không thương mình, hay là mình hiểu lầm nàng, là hắn không cho nàng cơ hội giải thích, bởi vì quá yêu nàng, không thể chịu đựng nổi sự phản bội của nàng, cho nên tình nguyện chính tay hủy đi nàng. “Vương, tại sao không nghe Hắc Ưng giải thích, hai người từng thân nhau như huynh đệ, chàng thật sự tin tưởng hắn sẽ phản bội chàng sao? Cho hắn một cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội.”
Vân Yên hy vọng hắn có thể thoát ra khỏi cừu hận kia. “Để cho bổn vương suy nghĩ lại.”
Long Hạo Thiên nhắm mắt lại, bây giờ trong lòng hắn có chút loạn, trong đầu nhớ lại lời nói của Linh phi ở ngự thư phòng hôm nay. “Ngươi ỷ mình là Vương, thì ép buộc chúng ta tiến cung, nhưng ngươi có hỏi qua chúng ta hay không? Chúng ta có phải nguyện ý tiến cung hay không? Ngươi rõ ràng không thích chúng ta, có biết bao nhiêu nữ tử tiến cung, cho tới nay ngươi đều không có sủng hạnh qua bọn họ, nhưng lại cố tình phá hủy tình yêu của chúng ta.”
“Ngươi không phải là muốn chúng ta chết sao? Vậy ra tay đi, chúng ta không sợ chết, có thể chết cùng một chỗ, đối với chúng ta cũng là hạnh phúc, dù sao cũng tốt hơn so với ngươi, không có được người yêu, xứng đáng bị người nhà vứt bỏ, đời này cũng sẽ không có nữ nhân nào yêu ngươi…”
Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái, lúc này mới phân phó đám người bên cạnh: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Các phi tử nhỏ giọng đáp, rồi lui xuống. “Nâng bọn họ đi xuống, an táng cho đàng hoàng.”
Long Hạo Thiên lại phân phó. “Dạ, Vương.”
Công công đáp, vung tay kêu mấy thị vệ tiến vào, nâng bọn họ đem đi ra ngoài. “Nàng cũng đi ra ngoài, bổn vương muốn một mình yên tĩnh một lát.”
Long Hạo Thiên nhìn Vân Yên nói, sau đó đi đến ngồi vào ghế rồng. Vân Yên biết hắn cần được yên tĩnh một lát, lặng lẽ lui đi ra ngoài, giúp hắn đóng cửa cẩn thận. Tử Yên các. “Nương nương, đã đến giờ dùng bữa tối rồi.”
Lý mama đi tới, nhẹ giọng nhắc nhở. “Vương đâu? Vương đã ăn chưa?”
Vân Yên nhìn bà hỏi. “Nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ biết nương nương lo lắng, cho nên đã ra lệnh cho Tử Liên đi hỏi, nương nương tự mình ăn trước, lúc này người phải bảo trọng thân thể, dù người không ăn thì đứa nhỏ cũng phải ăn.”
Lý mama nói. “Mama, ta biết là ngươi muốn tốt cho ta, nhưng bây giờ ta thật sự ăn không vô.”
Vân Yên nói, hiện tại trong đầu óc nàng đều là Vương. “Nương nương, nương nương…”
Tử Liên chạy vào. “Có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?”
Lý mama hơi trách cứ. “Tử Liên, làm sao vậy? Ngươi mau nói, có phải Vương xảy ra chuyện gì hay không?”
Vân Yên khẩn trương hỏi. “Nương nương, vừa rồi nô tỳ đi đến ngự thư phòng nghe công công nói, nương nương đi được một lúc thì sau đó Vương cũng rời khỏi, nghe nói muốn đi đến cấm địa, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa có đi ra.”
Tử Liên vừa thở hổn hển vừa nói. “Cấm địa?”
Vân Yên lập tức đừng lên, hắn đến cấm địa, lúc này hắn đến cấm địa làm cái gì? Nàng không hề nghĩ ngợi liền đi ra ngoài. “Nương nương, hay là ăn xong bữa tối rồi mới đi.”
Lý mama ở phía sau hô to, nhưng bóng dáng của nàng đã sớm biến mất. Cửa cấm địa, Vân Yên vừa muốn xông vào thì đã bị thị vệ đứng chờ ở đó ngăn cản. “Nương nương, xin dừng bước, không có mệnh lệnh của Vương, người không thể đi vào.”
“Vương ở bên trong phải không?”
Vân Yên dừng bước hỏi. “Dạ.”
Thị vệ hồi đáp. “Được, vậy ta ở chỗ này chờ Vương.”
Vân Yên đứng ở cửa, nàng biết thị vệ sẽ không để cho mình đi vào. “Nương nương, trời lạnh, nô tỳ đi lấy thêm quần áo cho người.”
Tử Liên nói. “Ừ.”
Vân Yên gật gật đầu. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, Vân Yên nhìn thấy trăng đã lên cao, mà hắn vẫn chưa bước ra khỏi cấm địa, hắn ở trong cấm địa làm cái gì? Nàng ta không phải đã chết hay sao? Chẳng lẽ mỗi ngày hắn đều nhìn thi thể của nàng ta sao? Hắn thật sự yêu nàng ta như vậy ư? Tình nguyện đối mặt với người đã chết, cũng không chịu đối mặt với người còn sống sao? Cuối cùng cũng nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, nàng thấy sắc mặt Long Hạo Thiên nặng nề từ bên trong đi ra, nhìn thấy nàng thì ngây ra một lúc, “Đã trễ thế này, tại sao nàng lại ở đây?”
“Đúng là trời khuya rồi, Vương nhất định đã đói bụng.”
Vân Yên đi đến trước mặt hắn, lại nói với Tử Liên: “Ngươi đi phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị một ít thức ăn tối mang lại đây.”
“Dạ, nương nương.”
Tử Liên nhận lệnh rời đi. Vân Yên dùng tay khoác lấy cánh tay hắn, cùng hắn chậm rãi đi đến hướng Tử Yên các, hắn không nói gì, nàng cũng không nói một câu. Cả hai cứ yên lặng như vậy suốt bữa tối, hắn không có nói một câu, mà nàng cũng không hỏi một câu. “Bổn vương ăn xong rồi, nàng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Long Hạo Thiên vừa nói xong đã muốn rời đi. “Vương còn muốn vội vàng đi đâu? Hay là nghỉ ngơi một lát.”
Vân Yên ngăn hắn lại, không đợi hắn trả lời liền lôi kéo hắn đi vào phòng ngủ. Nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo khoác, để cho hắn nằm ở trên giường, chính mình cũng leo lên giường. Chỉ lẳng lặng nhìn hắn như vậy. “Nàng có tin tưởng tình yêu không?”
Một lúc lâu sau Long Hạo Thiên đột nhiên hỏi, chỉ là ánh mắt nhìn chăm chăm đầu giường, có vẻ mơ màng. “Tin, tình yêu rất đẹp, nhưng không phải mỗi người đều có tình yêu, cũng không phải những người yêu nhau có thể chung sống cùng nhau, thật ra làm cho người mình yêu hạnh phúc cũng chính là một cách thể hiện tình yêu, chỉ có điều loại tình yêu này thật vĩ đại, người bình thường không thể làm được.”
Vân Yên nói, Linh phi cũng có yêu, nhưng cuối cùng lại tự tử chết đi, ở trong mắt người khác có lẽ là tiếc nuối, nhưng đối với bọn họ mà nói như vậy không hẳn là không hạnh phúc. “Tại sao bổn vương lại không có cảm giác yêu thương?”
Long Hạo Thiên chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm nàng. “Không phải Vương không có cảm giác, mà là Vương không cho chính mình cảm giác, Vương cũng có yêu, yêu rất sâu sắc, nhưng Vương lại dùng hận để che dấu bản thân.
Vương, chàng thật sự rất yêu nàng sao?”
Vân Yên vẫn là không kiềm lòng được, hỏi ra miệng. “Yêu? Hừ.”
Long Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, “Bổn vương hận nàng.”
“Vương không yêu thì sao lại hận.”
Vân Yên khẽ thở dài. “Vân Yên.”
Long Hạo Thiên đột nhiên gọi tên nàng. “Hử?”
Vân Yên nhìn hắn. “Nói cho bổn vương biết, tại sao một nữ nhân lại phản bội người đàn ông đã yêu mình như vậy? Có lý do gì khiến nàng phải làm như vậy?”
Long Hạo Thiên có chút kích động cầm lấy tay nàng, hắn thật sự không hiểu, mình có chỗ nào không tốt, tại sao nàng lại cùng sư huynh yêu đương vụng trộm. “Vương, nếu không phải nàng căn bản là không thương chàng, thì phải là chàng hiểu lầm nàng, hoặc là nàng không thể yêu chàng.”
Vân Yên nói “Có ý gì?”
Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng. “Có một loại tình huống, chính là nữ nhân ấy hoàn toàn không thương chàng, nhưng không có cơ hội nói rõ ràng với chàng, còn có, chính là cơ duyên xảo hợp nào đó, khiến cho chàng hiểu lầm, thêm nữa, chính là không thể yêu, giống như thần thiếp lúc trước, trong lòng cũng giãy dụa, không thể yêu chàng, là bởi vì chàng là kẻ thù giết cha của thiếp.”
Vân Yên giải thích, tuy rằng nàng không biết Lăng nhi kia nằm trong loại trường hợp nào. Lúc này Long Hạo Thiên mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, hắn cùng Lăng nhân không thể nằm trong loại thứ ba, như vậy thì chỉ có loại thứ nhất và loại thứ hai, rốt cuộc là nàng không thương mình, hay là mình hiểu lầm nàng, là hắn không cho nàng cơ hội giải thích, bởi vì quá yêu nàng, không thể chịu đựng nổi sự phản bội của nàng, cho nên tình nguyện chính tay hủy đi nàng. “Vương, tại sao không nghe Hắc Ưng giải thích, hai người từng thân nhau như huynh đệ, chàng thật sự tin tưởng hắn sẽ phản bội chàng sao? Cho hắn một cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội.”
Vân Yên hy vọng hắn có thể thoát ra khỏi cừu hận kia. “Để cho bổn vương suy nghĩ lại.”
Long Hạo Thiên nhắm mắt lại, bây giờ trong lòng hắn có chút loạn, trong đầu nhớ lại lời nói của Linh phi ở ngự thư phòng hôm nay. “Ngươi ỷ mình là Vương, thì ép buộc chúng ta tiến cung, nhưng ngươi có hỏi qua chúng ta hay không? Chúng ta có phải nguyện ý tiến cung hay không? Ngươi rõ ràng không thích chúng ta, có biết bao nhiêu nữ tử tiến cung, cho tới nay ngươi đều không có sủng hạnh qua bọn họ, nhưng lại cố tình phá hủy tình yêu của chúng ta.”
“Ngươi không phải là muốn chúng ta chết sao? Vậy ra tay đi, chúng ta không sợ chết, có thể chết cùng một chỗ, đối với chúng ta cũng là hạnh phúc, dù sao cũng tốt hơn so với ngươi, không có được người yêu, xứng đáng bị người nhà vứt bỏ, đời này cũng sẽ không có nữ nhân nào yêu ngươi…”