“Lời này của ngươi là có ý gì? Vẫn là không thể giữ được đứa bé.”
Trong mắt Long Hạo Thiên mang theo giận dữ. “Hạo Thiên, đệ đừng vội.
Thái y, cứ cho là ngươi không có cách nào, nhưng cũng là có kinh nghiệm, ngươi hẳn có thể giúp nương nương bình an vô sự chứ.
Ngươi có biết ai có thể cứu nương nương và đứa bé hay không?”
Hắc Ưng trong lúc này bình tĩnh hơn nhiều so với hắn. “Dạ, thần sẽ cố sức.
Trước hết thần chỉ có thể giữ được nương nương, ít nhất đến lúc đứa bé được tám tháng, nhưng sau tám tháng, thần không dám bảo đảm.
Còn về phần người có thể cứu được nương nương, chỉ sợ chỉ có nương nương mới biết.
Bởi vì nương nương đã luôn dùng dược của người đó.”
Thái y đáp. Lúc này Long Hạo Thiên mới nhớ tới mỗi lần nàng phát bệnh đều khẩn cấp dùng dược của thần y, chỉ là nàng cũng chưa từng nói ra, có lẽ chỉ còn cách tìm Vân Hổ. “Cái gì?Yên nhi và đứa bé gặp nguy hiểm?”
Vân Hổ nghe được tin này, vẻ mặt đầy lo lắng bất an. “Lão gia, người đừng vội, tiểu thư sẽ không sao đâu.”
Tuy rằng Tiểu Thanh an ủi ông, nhưng nước mắt nàng đã sớm lăn dài. “Các người đừng quá lo lắng, bây giờ vẫn còn chưa có việc gì mà.
Thái y nói có thể giữ được tính mạng của nàng và hài tử đến tám tháng, vậy chúng ta vẫn còn bốn tháng để cứu nàng, nhưng trong vòng bốn tháng đó chúng ta nhất định phải tìm ra thần y đã trị bệnh cho nàng.
Có điều nàng không chịu nói ra.
Lão tướng quân, ông biết đúng không?”
Long Hạo Thiên hỏi, tin tưởng ông ta sẽ vì con gái mình mà nói ra. “Tuy là thần y đã đặc biệt dặn dò chúng ta không được nói cho người khác biết, nhưng hiện giờ không thể không nói.
Chỉ là chúng ta và thần y đã có một ước định, đó là hàng năm sẽ đưa thuốc tới cho Yên nhi.
Hiện giờ thời gian đưa thuốc cũng còn khoảng bốn tháng nữa, không biết có kịp hay không.
Bình thường ông ấy phiêu bạt khắp nơi, không chừng sẽ rất khó tìm ông.”
Vân Hổ nói, chỉ lo không kịp. “Mặc kệ khó khăn bao nhiêu, chúng ta cũng phải cố hết sức.
Cũng không thể mạo hiểm chờ ông ta bốn tháng.
Lão tướng quân, cứ nói ông ta là ai. Còn lại giao tất cả cho Bổn vương đi làm.”
Long Hạo Thiên nói, bất kể như thế nào, hắn nhất định phải tìm được vị thần y kia. “Được.”
Vân Hổ thấy hắn quan tâm Yên nhi như thế, có chút vui mừng.
Lúc này mới nói: “Thông Thiên lão đạo, ngươi đã bao giờ nghe nói chưa? Chính là ông ta.”
“Thông Thiên lão đạo?”
Long Hạo Thiên ngẩn ra một chút, “Nghe nói y thuật của ông ta rất cao minh, chỉ cần ông ta chịu ra tay, nhất định dược đến bệnh trừ.
Nhưng mà ông ta rất lạnh lùng, không phải ai ông ta cũng cứu.
Ông làm thế nào mời được ông ta vậy?”
“Lão phu vì Yên nhi, từng đi tìm ông ấy, nhưng mà ông ấy tránh mặt, lão phu cũng không có cách nào phải chấp nhận quay về.
Cũng thật khéo, một lần lão phu bị thương, ngồi kiệu trở về thành, trên đường có gặp một lão nhân té xỉu, lão phu đã nhường kiệu cho bà ta, vừa lúc được Thông Thiên lão đạo chứng kiến, ông ấy nói kính nể thái độ đối nhân xử thế của lão phu, đồng ý chữa bệnh cho Yên nhi, cứ như vậy ông ấy chữa cho Yên nhi suốt nửa năm, đến khi thân thể đã khá lên mới rời đi.
Sau đó mỗi năm đều mang thuốc tới.
Nhưng bình thường cũng rất ít liên lạc với ông ấy.”
Vân Hổ giải thích đơn giản. “Hóa ra là như vậy.
Tướng quân yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ nghĩ cách tìm được ông ta.”
Long Hạo Thiên nói, chỉ cần trên đời có người đó, hắn nhất định sẽ tìm thấy. “Hạo Thiên, chuyện này cứ giao cho ta đi.
Ta nhất định trong vòng bốn tháng sẽ đưa Thông Thiên lão đạo tới.”
Hắc Ưng nói. “Sư huynh.
Vậy làm phiền huynh.”
Long Hạo Thiên chắp tay nói. “Yên tâm, cứ chờ tin của ta.”
Hắc Ưng nói xong xoay người rời đi.
Tuy rằng hắn có bốn tháng thời gian, nhưng thời gian tìm ông ta là vô cùng cấp bách. “Tiểu Thanh, ngươi theo Vương hồi cung chăm sóc tiểu thư.
Nhớ kỹ, sự việc hôm nay không được nói với tiểu thư.
Biết không?”
Vân Hổ phân phó. “Nhưng mà lão gia, tiểu thư bảo nô tỳ phải chăm sóc người.”
Tiểu Thanh khó xử nói.
Tuy rằng nàng cũng lo lắng cho tiểu thư, nhưng không thể để mặc lão gia được. “Tiểu Thanh, ngươi tiến cung cùng Bổn Vương, Bổn Vương sẽ phái người khác đến đây.”
Long Hạo Thiên nói. “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Tiểu Thanh đáp. Vài ngày sau. Vân Yên vẫn luôn rầu rĩ không vui ngồi yên ở đó.
Tuy rằng Vương và thái y đã nói cho nàng biết không có chuyện gì nhưng nàng dường như vẫn có cảm giác bất an lo sợ... “Nương nương, người lại đang nghĩ gì vậy?”
Tiểu Thanh đi tới hỏi. “Tiểu Thanh, ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc thì thái y nói như thế nào?”
Vân Yên nắm lấy tay Tiểu Thanh. “Nương nương, thái y nói thân thể của người không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt là ổn thôi.
Người xem, không phải bây giờ người vẫn rất tốt sao?”
Tiểu Thanh an ủi nàng. “Tiểu Thanh, ngươi không cần giấu diếm ta.
Thật ra ngươi không nói ta cũng có thể nghĩ ra.
Cơ thể ta căn bản không thể mang thai, nhưng mà ta thật sự vô cùng thích đứa bé này, nếu con đã mất thì ta cũng không muốn sống nữa.”
Vân Yên lấy tay vuốt ve bụng hơi nhô lên, cố ý thử thăm dò Tiểu Thanh.
Đây chính là kết quả xấu nhất mà nàng nghĩ đến. “Nương nương, người đang nói gì vậy? Người sẽ không có việc gì, chỉ cần tìm được Thông Thiên lão đạo, người nhất định sẽ bình an vô sự.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, Tiểu Thanh hơi nôn nóng liền lỡ miệng. “Tìm thần y?”
Vân Yên nhìn nàng, trong chớp mắt liền hiểu rõ tất cả. Khuôn mặt trắng bệch thất thần, Tiểu Thanh nói tìm được thần y nàng sẽ không có việc gì, vậy nói cách khác, tình hình của nàng cực kỳ không tốt. “Nương nương, nô tỳ nói bừa, người đừng sốt ruột.”
Tiểu Thanh vội vàng giải thích, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. “Tiểu Thanh, nói thật cho ta biết, rốt cuộc thái y nói sao?”
Vân Yên lo lắng hỏi, nàng cần biết tình trạng của mình và đứa bé. Tiểu Thanh thấy không giấu diếm nổi nữa mới lên tiếng: “Vậy nô tỳ nói, nhưng nương nương không được lo lắng.”
“Ừ.
Ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi.”
Vân Yên gật đầu, còn có thể có tình huống xấu hơn những gì nàng nghĩ sao? “Thái y nói ông ấy chỉ có thể bảo đảm an toàn cho nương nương và đứa nhỏ đến tám tháng, phải ở trong khoảng thời gian này nhanh chóng tìm được thần y.
Nhưng mà nương nương yên tâm, Hắc Ưng đã đi tìm rồi.
Nô tỳ tin tưởng hắn nhất định sẽ tìm được.”
Tiểu Thanh nói. “Nếu tới tám tháng mà không tìm thấy thần y hoặc là nếu thần y không đến kịp thì sao?”
Vân Yên chỉ muốn biết kết quả này. “Nương nương, không có nếu, nhất định sẽ tìm được.
Người không tin thế lực của Vương và Hắc Ưng sao?”
Tiểu Thanh không nghĩ đến chứ “nếu”
kia. “Tiểu Thanh, ta tin, ta đương nhiên tin.”
Vân Yên gật đầu, nàng không sợ chết, cũng sẽ không hết hi vọng. “Tin cái gì?”
Long Hạo Thiên đúng lúc đi tới. “Nô tỳ tham kiến Vương.”
Tiểu Thanh đứng dậy hành lễ. “Lui xuống đi.”
Long Hạo Thiên phất tay. Nhìn thấy Tiểu Thanh đóng kỹ cửa rồi Long Hạo Thiên mới đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Lúc nãy đang nói về chuyện gì?”
“Thần thiếp đang nói thần thiếp tin tưởng Vương, tin tưởng Vương sẽ bảo vệ thần thiếp và đứa nhỏ.”
Vân Yên nhấc đầu tựa vào trước ngực hắn. Thân thể Long Hạo Thiên cứng đờ, vội vàng hỏi: “Có phải nàng nghe được chuyện gì hay không?”
“Chuyện gì cơ?”
Vân Yên giả ngốc nhìn hắn, thấy hắn căng thẳng như vậy, khiến nàng hơi vui mừng.
Trong mắt Long Hạo Thiên mang theo giận dữ. “Hạo Thiên, đệ đừng vội.
Thái y, cứ cho là ngươi không có cách nào, nhưng cũng là có kinh nghiệm, ngươi hẳn có thể giúp nương nương bình an vô sự chứ.
Ngươi có biết ai có thể cứu nương nương và đứa bé hay không?”
Hắc Ưng trong lúc này bình tĩnh hơn nhiều so với hắn. “Dạ, thần sẽ cố sức.
Trước hết thần chỉ có thể giữ được nương nương, ít nhất đến lúc đứa bé được tám tháng, nhưng sau tám tháng, thần không dám bảo đảm.
Còn về phần người có thể cứu được nương nương, chỉ sợ chỉ có nương nương mới biết.
Bởi vì nương nương đã luôn dùng dược của người đó.”
Thái y đáp. Lúc này Long Hạo Thiên mới nhớ tới mỗi lần nàng phát bệnh đều khẩn cấp dùng dược của thần y, chỉ là nàng cũng chưa từng nói ra, có lẽ chỉ còn cách tìm Vân Hổ. “Cái gì?Yên nhi và đứa bé gặp nguy hiểm?”
Vân Hổ nghe được tin này, vẻ mặt đầy lo lắng bất an. “Lão gia, người đừng vội, tiểu thư sẽ không sao đâu.”
Tuy rằng Tiểu Thanh an ủi ông, nhưng nước mắt nàng đã sớm lăn dài. “Các người đừng quá lo lắng, bây giờ vẫn còn chưa có việc gì mà.
Thái y nói có thể giữ được tính mạng của nàng và hài tử đến tám tháng, vậy chúng ta vẫn còn bốn tháng để cứu nàng, nhưng trong vòng bốn tháng đó chúng ta nhất định phải tìm ra thần y đã trị bệnh cho nàng.
Có điều nàng không chịu nói ra.
Lão tướng quân, ông biết đúng không?”
Long Hạo Thiên hỏi, tin tưởng ông ta sẽ vì con gái mình mà nói ra. “Tuy là thần y đã đặc biệt dặn dò chúng ta không được nói cho người khác biết, nhưng hiện giờ không thể không nói.
Chỉ là chúng ta và thần y đã có một ước định, đó là hàng năm sẽ đưa thuốc tới cho Yên nhi.
Hiện giờ thời gian đưa thuốc cũng còn khoảng bốn tháng nữa, không biết có kịp hay không.
Bình thường ông ấy phiêu bạt khắp nơi, không chừng sẽ rất khó tìm ông.”
Vân Hổ nói, chỉ lo không kịp. “Mặc kệ khó khăn bao nhiêu, chúng ta cũng phải cố hết sức.
Cũng không thể mạo hiểm chờ ông ta bốn tháng.
Lão tướng quân, cứ nói ông ta là ai. Còn lại giao tất cả cho Bổn vương đi làm.”
Long Hạo Thiên nói, bất kể như thế nào, hắn nhất định phải tìm được vị thần y kia. “Được.”
Vân Hổ thấy hắn quan tâm Yên nhi như thế, có chút vui mừng.
Lúc này mới nói: “Thông Thiên lão đạo, ngươi đã bao giờ nghe nói chưa? Chính là ông ta.”
“Thông Thiên lão đạo?”
Long Hạo Thiên ngẩn ra một chút, “Nghe nói y thuật của ông ta rất cao minh, chỉ cần ông ta chịu ra tay, nhất định dược đến bệnh trừ.
Nhưng mà ông ta rất lạnh lùng, không phải ai ông ta cũng cứu.
Ông làm thế nào mời được ông ta vậy?”
“Lão phu vì Yên nhi, từng đi tìm ông ấy, nhưng mà ông ấy tránh mặt, lão phu cũng không có cách nào phải chấp nhận quay về.
Cũng thật khéo, một lần lão phu bị thương, ngồi kiệu trở về thành, trên đường có gặp một lão nhân té xỉu, lão phu đã nhường kiệu cho bà ta, vừa lúc được Thông Thiên lão đạo chứng kiến, ông ấy nói kính nể thái độ đối nhân xử thế của lão phu, đồng ý chữa bệnh cho Yên nhi, cứ như vậy ông ấy chữa cho Yên nhi suốt nửa năm, đến khi thân thể đã khá lên mới rời đi.
Sau đó mỗi năm đều mang thuốc tới.
Nhưng bình thường cũng rất ít liên lạc với ông ấy.”
Vân Hổ giải thích đơn giản. “Hóa ra là như vậy.
Tướng quân yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ nghĩ cách tìm được ông ta.”
Long Hạo Thiên nói, chỉ cần trên đời có người đó, hắn nhất định sẽ tìm thấy. “Hạo Thiên, chuyện này cứ giao cho ta đi.
Ta nhất định trong vòng bốn tháng sẽ đưa Thông Thiên lão đạo tới.”
Hắc Ưng nói. “Sư huynh.
Vậy làm phiền huynh.”
Long Hạo Thiên chắp tay nói. “Yên tâm, cứ chờ tin của ta.”
Hắc Ưng nói xong xoay người rời đi.
Tuy rằng hắn có bốn tháng thời gian, nhưng thời gian tìm ông ta là vô cùng cấp bách. “Tiểu Thanh, ngươi theo Vương hồi cung chăm sóc tiểu thư.
Nhớ kỹ, sự việc hôm nay không được nói với tiểu thư.
Biết không?”
Vân Hổ phân phó. “Nhưng mà lão gia, tiểu thư bảo nô tỳ phải chăm sóc người.”
Tiểu Thanh khó xử nói.
Tuy rằng nàng cũng lo lắng cho tiểu thư, nhưng không thể để mặc lão gia được. “Tiểu Thanh, ngươi tiến cung cùng Bổn Vương, Bổn Vương sẽ phái người khác đến đây.”
Long Hạo Thiên nói. “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Tiểu Thanh đáp. Vài ngày sau. Vân Yên vẫn luôn rầu rĩ không vui ngồi yên ở đó.
Tuy rằng Vương và thái y đã nói cho nàng biết không có chuyện gì nhưng nàng dường như vẫn có cảm giác bất an lo sợ... “Nương nương, người lại đang nghĩ gì vậy?”
Tiểu Thanh đi tới hỏi. “Tiểu Thanh, ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc thì thái y nói như thế nào?”
Vân Yên nắm lấy tay Tiểu Thanh. “Nương nương, thái y nói thân thể của người không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt là ổn thôi.
Người xem, không phải bây giờ người vẫn rất tốt sao?”
Tiểu Thanh an ủi nàng. “Tiểu Thanh, ngươi không cần giấu diếm ta.
Thật ra ngươi không nói ta cũng có thể nghĩ ra.
Cơ thể ta căn bản không thể mang thai, nhưng mà ta thật sự vô cùng thích đứa bé này, nếu con đã mất thì ta cũng không muốn sống nữa.”
Vân Yên lấy tay vuốt ve bụng hơi nhô lên, cố ý thử thăm dò Tiểu Thanh.
Đây chính là kết quả xấu nhất mà nàng nghĩ đến. “Nương nương, người đang nói gì vậy? Người sẽ không có việc gì, chỉ cần tìm được Thông Thiên lão đạo, người nhất định sẽ bình an vô sự.”
Nghe thấy nàng nói như vậy, Tiểu Thanh hơi nôn nóng liền lỡ miệng. “Tìm thần y?”
Vân Yên nhìn nàng, trong chớp mắt liền hiểu rõ tất cả. Khuôn mặt trắng bệch thất thần, Tiểu Thanh nói tìm được thần y nàng sẽ không có việc gì, vậy nói cách khác, tình hình của nàng cực kỳ không tốt. “Nương nương, nô tỳ nói bừa, người đừng sốt ruột.”
Tiểu Thanh vội vàng giải thích, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. “Tiểu Thanh, nói thật cho ta biết, rốt cuộc thái y nói sao?”
Vân Yên lo lắng hỏi, nàng cần biết tình trạng của mình và đứa bé. Tiểu Thanh thấy không giấu diếm nổi nữa mới lên tiếng: “Vậy nô tỳ nói, nhưng nương nương không được lo lắng.”
“Ừ.
Ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi.”
Vân Yên gật đầu, còn có thể có tình huống xấu hơn những gì nàng nghĩ sao? “Thái y nói ông ấy chỉ có thể bảo đảm an toàn cho nương nương và đứa nhỏ đến tám tháng, phải ở trong khoảng thời gian này nhanh chóng tìm được thần y.
Nhưng mà nương nương yên tâm, Hắc Ưng đã đi tìm rồi.
Nô tỳ tin tưởng hắn nhất định sẽ tìm được.”
Tiểu Thanh nói. “Nếu tới tám tháng mà không tìm thấy thần y hoặc là nếu thần y không đến kịp thì sao?”
Vân Yên chỉ muốn biết kết quả này. “Nương nương, không có nếu, nhất định sẽ tìm được.
Người không tin thế lực của Vương và Hắc Ưng sao?”
Tiểu Thanh không nghĩ đến chứ “nếu”
kia. “Tiểu Thanh, ta tin, ta đương nhiên tin.”
Vân Yên gật đầu, nàng không sợ chết, cũng sẽ không hết hi vọng. “Tin cái gì?”
Long Hạo Thiên đúng lúc đi tới. “Nô tỳ tham kiến Vương.”
Tiểu Thanh đứng dậy hành lễ. “Lui xuống đi.”
Long Hạo Thiên phất tay. Nhìn thấy Tiểu Thanh đóng kỹ cửa rồi Long Hạo Thiên mới đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Lúc nãy đang nói về chuyện gì?”
“Thần thiếp đang nói thần thiếp tin tưởng Vương, tin tưởng Vương sẽ bảo vệ thần thiếp và đứa nhỏ.”
Vân Yên nhấc đầu tựa vào trước ngực hắn. Thân thể Long Hạo Thiên cứng đờ, vội vàng hỏi: “Có phải nàng nghe được chuyện gì hay không?”
“Chuyện gì cơ?”
Vân Yên giả ngốc nhìn hắn, thấy hắn căng thẳng như vậy, khiến nàng hơi vui mừng.