Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 5 - Chương 191: Đếm ngược thời gian

“Yên tỷ tỷ, tỷ có đứa nhỏ rồi, thật sự là quá tốt, quá tốt.”
Vân La lấy tay khẽ vuốt bụng nàng, vẻ vui mừng của Vân La tựa như một đứa bé. Trong mắt Vân Dương lại ẩn chứa vẻ lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Yên nhi, thân thể của muội có khỏe không?”
“Ca ca, Vân La, muội rất khỏe.”
Vân Yên cười, không muốn làm bọn họ lo lắng. “Vậy là tốt rồi, Yên tỷ tỷ sắp làm mẹ, Dương ca ca sắp làm cửu cửu (cậu), còn muội sắp trở thành cửu mụ (mợ).”
Vân La vui vẻ nói. “Vân La, muội vẫn chưa gả cho ca ca của ta, sao có thể làm cửu mụ được?”
Vân Yên cố ý đùa nàng. “Yên tỷ tỷ…”
Mặt Vân La đỏ lên, không phục làm nũng: “Hoàng đế ca ca đã đồng ý hôn sự của muội và Dương ca ca rồi, nói là chờ Vân bá bá trở về liền chuẩn bị hôn lễ cho bọn muội.”
“Thật vậy sao? Ca ca, chúc mừng hai người.”
Vân Yên cũng mừng thay cho bọn họ, dù sao người có tình ắt sẽ thành người một nhà. “Yên tỷ tỷ, tỷ sẽ tham gia hôn lễ của bọn muội chứ?”
Vân La nắm tay nàng, rất hi vọng nàng có thể đến. “Vân La, sợ rằng ta không thể đến được, bụng lớn như vậy đi lại không tiện lắm.
Nhưng mà ta sẽ chúc phúc hai người.”
Vân Yên nói, cho dù nàng muốn đi cũng là lực bất tòng tâm. “Vậy thì tiếc thật.”
Vân La bĩu cái miệng nhỏ nhắn. “Chờ sau này có cơ hội ta sẽ trở về thăm hai người.”
Vân Yên cầm tay bọn họ đặt lên nhau, đứng dậy nói: “Hai người gặp cha chưa? Chúng ta cùng đến gặp cha, nói cho người biết tin tức tốt lành này đi.
Cha nghe được nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Vẫn chưa gặp, vừa đến nơi liền phải lấy thân phận sứ giả của Vân triều đến gặp Long Vương, nên chưa kịp gặp cha.”
Vân Dương nói. “Vậy chúng ta cùng đi thăm cha.”
Vân Yên gật đầu nói. Ngoài hoàng cung. “Thần tham kiến công chúa.”
Vân Hổ thấy Vân La liền vội vàng hành lễ. “Vân bá bá mau đứng lên.
Vân La không dám nhận.”
Vân La đỡ Vân Hổ dậy, sau đó bảo Tiểu Thanh rót một chén trà, trịnh trọng quỳ trên mặt đất: “Phụ thân, xin người nhận cho.”
Vân La cúi đầu. “Được được.”
Vân Hổ nhận lấy chén trà, uống một ngụm rồi đặt ở bên cạnh.
Vân Yên vội vàng đem lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông, ông liền đặt vào trong tay Vân La: “Các con nhất định phải chung sống hòa thuận.”
“Cám ơn phụ thân.”
Vân La nhận lấy, được Vân Dương dìu đứng lên, đứng sang bên cạnh. “Được rồi, chúng ta đều là người một nhà, Vân La, bây giờ ta nên sửa lại gọi muội là đại tẩu.”
Vân Yên lại chọc nàng. “Yên tỷ tỷ…”
Vân La thẹn thùng trốn ở phía sau Vân Dương. “Được rồi, đại tẩu, ta không đùa tẩu nữa.
Đúng rồi, cha, ca, hai người định bao giờ thì trở về.”
Lúc này Vân Yên mới hỏi. “Long Vương đã phân phó, lúc nào chúng ta cũng có thể khởi hành trở về.”
Vân Dương nói. Vân Hổ lại trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Dương nhi, cha quyết định trước hết không quay về.”
“Vì sao?”
Bọn họ kinh ngạc nhìn ông. “Yên nhi, hiện tại con đang mang thai, cha phải chờ con sinh hạ đứa nhỏ, sau khi nhìn thấy cháu ngoại mới trở về.
Dù sao cũng không gấp lắm.”
Vân Hổ nói, đương nhiên vẫn chưa nói rõ là vì Yên nhi.
Ông sợ Yên Nhi xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sao ông có thể thả lỏng tâm tình mà trở về được. Tuy rằng lý do này có hơi gượng ép, nhưng Vân Dương cùng Vân La vẫn gật đầu nói: “Được, chúng con nghe theo cha.”

“Không được.”
Vân Yên lập tức cự tuyệt, nàng đương nhiên hiểu được ý tứ của cha, liền nói với bọn họ: “Ca ca, Vân La, hai người đi ra ngoài trước đi, muội muốn một mình nói chuyện với cha.”
“Được.”
Bọn họ hơi nghi hoặc nhưng vẫn bước ra cửa. Vân Yên hơi quỳ gối trước mặt Vân Hổ: “Cha, con biết người là vì con mới không chịu rời khỏi đây.”
“Yên nhi, con làm gì vậy, mau đứng lên.”
Vân Hổ định đỡ nàng dậy. “Cha, trước hết cha cứ để cho con nói xong đã.”
Vân Yên vẫn quỳ như cũ: “Cha, Yên nhi biết cha lo lắng cho Yên nhi, nhưng mà cha có nghĩ đến ca ca không? Cũng phải nhiều tháng nữa Yên nhi mới sinh con, vậy thì cũng có nghĩa là ca ca và Vân La phải đợi nhiều tháng nữa mới có thể thành thân.
Ca ca tuổi không còn nhỏ, nếu không phải từ trước đến nay theo cha chinh chiến ở bên ngoài thì đã sớm thành gia lập nghiệp, có mấy đứa nhỏ rồi cũng nên.
Cha, người có thể nhẫn tâm tiếp tục làm chậm trễ việc của ca ca sao?”
Không phải nàng không muốn cha ở lại, nàng chỉ sợ chẳng may mình và đứa nhỏ… Vậy chẳng phải cha sẽ rất thống khổ sao? Cho dù sau khi trở về cũng sẽ đau đớn như vậy, nhưng nàng không muốn ông trải nghiệm loại sinh ly tử biệt này.
Nếu như nàng cùng đứa nhỏ không có việc gì, nàng sẽ mang theo con cùng trở về thăm ông. Nội tâm Vân Hổ đấu tranh kịch liệt, những lời của nàng đã chọc trúng vào nỗi khổ của ông.
Những năm gần đây ông thật sự hổ thẹn với Dương nhi.
Ông cũng muốn nhìn thấy Dương nhi thành gia lập nghiệp, nhưng lại không nỡ rời xa nàng.
Biết rõ mấy tháng sau nàng sẽ phải trải qua một cơn sinh tử, vậy mà vẫn còn muốn ông rời đi vào thời điểm này sao? “Cha, nếu bây giờ người không quay về, Hoàng thượng cùng đại thần cả triều sẽ hoài nghi người, nghĩ rằng người bụng dạ khó lường.
Ca ca và công chúa thật vất vả mới có thể đến với nhau, đừng để đến lúc đó bởi vì chuyện này mà xảy ra bất kì bất trắc nào.
Lúc đó, bọn họ phải làm sao?”
Vân Yên biết ông dao động liền vội vàng nói thêm, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi. “Yên nhi, nhưng mà cha không nỡ rời xa con.”
Vân Hổ đỡ nàng dậy, nước mắt rơi đầy mặt, sao ông có thể không hiểu nỗi lòng của con gái được chứ. “Cha, trở về đi, coi như là Yên nhi cầu xin người được không?”
Vân Yên nhào vào lồng ngực ông cầu xin. “Được.”
Vân Hổ rốt cuộc cũng gật đầu, con gái đã cầu xin ông như vậy, ông làm sao có thể kiên trì được nữa. Nửa tháng sau, ngoài thành. “Cha, ca ca, Vân La, bảo trọng.”
Vân Yên mấy lần nghẹn ngào nhưng nàng cố gắng không để bản thân rơi lệ, không muốn làm cho cha đau lòng. “Yên nhi, cha chờ con đưa đứa nhỏ trở về thăm cha.”
Vân Hổ chỉ nói một câu rồi xoay người lên ngựa, ông sợ nếu còn tiếp tục như vậy mình sẽ quyết định ở lại. “Yên nhi nhất định phải bảo trọng.”
Vân Dương nói xong liền đi đến trước mặt Long Hạo Thiên, trịnh trọng quỳ xuống: “Long Vương, Yên nhi giao cho người, hi vọng người đối xử tốt với muội ấy.
Vân Dương sẽ vô cùng cảm kích.”
“Yên tâm, Bổn Vương hứa với ngươi, cho dù ngươi không nói thì Bổn Vương cũng sẽ đốt xử tốt với nàng.”
Long Hạo Thiên lấy tay nâng hắn dậy, hai người đều hiểu ý tứ trong lời nói của nhau. “Yên tỷ tỷ, hẹn gặp lại.”
Vân La nước mắt lưng tròng, lưu luyến không rời buông tay nàng ra. “Sao lại vẫn gọi ta là tỷ tỷ, ta hẳn là phải gọi muội đại tẩu mới đúng.”
Vân Yên rơi lệ, trong mắt mang theo ý cười nhìn bóng dáng của bọn họ dần dần biến mất ở trước mặt mình.
Nước mắt rốt cuộc không nhịn được tựa như nước sông tràn bờ “òa”
một tiếng liền tuôn trào. “Đừng khóc, đợi sau này Bổn Vương sẽ mang nàng trở về thăm bọn họ.”
Long hạo Thiên ôm nàng trước ngực an ủi. “Vương, nếu thần thiếp không có sau này thì chàng nhất định phải đưa con đi thăm bọn họ, được không?”
Vân Yên khóc cầu xin hắn. “Nàng đang nói gì vậy? Cái gì mà không có sau này? Sau này Bổn Vương không cho phép nàng nói như vậy nữa.
Cả nàng và con sẽ không xảy ra việc gì cả.”
Long Hạo Thiên lại hơi tức giận, ôm lấy nàng nói: “Hồi cung.”

back top