“Bây giờ thiếp đã không sao rồi, không cần phải lo lắng, chuyện này đúng thật là phải cám ơn thần y.”
Vân Yên nhìn thấy sự quan tâm trong mắt hắn, cảm thấy vui vẻ. “Đúng là phải đa tạ cái lão đạo sĩ được túm về kia.”
Giọng nói Long Hạo Thiên không mang theo ý cười, nói. “Có phải tính tình ông ấy rất quái lạ hay không? Không để cho chàng chút mặt mũi nào?”
Vân Yên cười, liền lập tức đoán ra ngay, lúc này mới giải thích: “Thật ra ông ấy tốt lắm, chỉ là thời điểm khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc, cảm giác ông ấy có chút kỳ quái.
Trước kia, lúc ông ấy vừa tới tướng quân phủ, thiếp đối với ông ấy lễ độ cung kính, nhưng ông ấy hoàn toàn không cảm kích, cũng không thèm chú ý đến thiếp, còn cười nhạo thiếp, thiếp bị ông ấy chọc giận, nên đã cố ý xếp đặt một trận pháp, bao vây ông ấy, còn gọi ông ấy là quái lão nhân, ai ngờ ông ấy lại đặc biệt thích, quả thực là một quái nhân, từ đó về sau thiếp gọi ông ấy là quái lão nhân.”
“Mặc kệ ông ta, hiện giờ nàng và hài tử là quan trọng nhất, ta cũng không quan tâm những chuyện đó.
Nàng mới tỉnh, có đói hay không? Để ta bảo Tiểu Thanh lấy cho nàng chút thức ăn.”
Long Hạo Thiên dịu dàng hỏi. “Vâng.”
Vân Yên gật đầu, lúc này mới phát hiện Hắc Ưng không biết đã đi khỏi từ lúc nào. “Vậy nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở lại đây.”
Long Hạo Thiên đỡ nàng nằm xuống. Ba ngày sau. Vân Yên đã cảm thấy khỏe lên nhiều, có thể xuống giường đi lại, Tiểu Thanh liền chạy vào bẩm báo: “Nương nương, Bạch công tử muốn gặp người.”
“Mau mời hắn vào.”
Vân Yên vội vàng phân phó. “Dạ.”
Tiểu Thanh đi ra cửa, để cho hắn vào. “Vân Yên, sức khỏe khá lên chưa?”
Hắc Ưng vừa vào tới liền hỏi. “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn ngươi đã tìm thần y tới, bằng không hài tử của ta đã không còn.”
Vân Yên thật sự cảm tạ hắn, nàng cũng đã nghe Tiểu Thanh nói lại chuyện hôm đó, nàng thật sự rất cảm kích. “Không cần cảm ơn ta, tất cả đều là số trời, hài tử của ngươi và ngươi có duyên phận, sẽ không cách nào rời khỏi ngươi.”
Hắc Ưng nói. “Xì…”
Vân Yên nhịn không được, nở nụ cười.
“Hắc Ưng, ngươi từ khi nào thì tin vào Phật, lời nói đầy Thiền ý như vậy. “Thật không? Vậy xem ra ta với Phật cũng có duyên, nói không chừng sau này cũng có thể đắc đạo thành Phật.”
Hắc Ưng trêu lại nàng. “Không thể làm vậy nha, nam nhân như ngươi mà xuất gia sẽ khiến cho nữ nhân trong thiên hạ không đánh mà thương tâm đến chết.”
Vân Yên cũng trêu hắn. “Vậy còn ngươi? Ngươi có thương tâm hay không?”
Hắc Ưng đột nhiên buột miệng hỏi. “Cái gì?”
Vân Yên ngây ngẩn cả người. Hắc Ưng lúc này mới phát hiện mình nói gì, lập tức che đậy, nói: “Ngươi chẳng phải cũng là nữ nhân sao?”
“Có chứ.”
Vân Yên lại nhìn hắn, nhấn mạnh giọng, khóe môi tươi cười thản nhiên: “Bởi vì ta luôn hi vọng ngươi được hạnh phúc.”
Ánh mắt Hắc Ưng có chút nhu tình, cuống quít lảng sang chuyện khác, nói: “Được rồi, đừng nói giỡn nữa, ta đến tìm ngươi là có chính sự.”
“Chuyện gì vậy?”
Vân Yên hỏi. “Tại sao ngươi không đối phó với Lệ phi?”
Hắc Ưng nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không sợ nàng ta tiếp tục đối phó với ngươi ư?”
“Ta không phải là không đối phó với nàng ta, chỉ là muốn cho nàng ta một cơ hội.
Vả lại nàng ta cũng rất đáng thương, một nữ nhân mà phu quân của mình không thương mình, ngay cả hài tử của mình cũng không có, nàng còn có cái gì chứ? Ta cũng là nữ nhân, hiểu được cảm giác của nàng ta, nếu nàng chịu buông tay, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu nàng khăng khăng u mê không chịu tỉnh ngộ, ta cũng sẽ thanh thản.”
Vân Yên nói. “Ngươi vẫn luôn thiện lương như thế, vậy theo ý ngươi đi.”
Hắc Ưng thở dài, có điều hắn sẽ cảnh cáo nàng ta, nếu nàng ta muốn giữ mạng sống, tốt nhất đừng nên động thủ. “Ta không có thiện lương như ngươi nói đâu.
Đúng rồi, ngươi làm cách nào mà tìm được thần y vậy?”
Vân Yên đột nhiên hỏi. “Đương nhiên là dò la ra, ông ta biết là ngươi nên không cần nói nhiều đã chạy tới đây rồi.”
Hắc Ưng trả lời đơn giản. “Quả thật cảm ơn ngươi.”
Vân Yên biết hắn thật sự rất vất vả. “Được rồi, đừng khách sáo, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”
Hắc Ưng đột nhiên không biết nói gì lúc này, đang bước đi đột nhiên dừng lại, ngoái đầu nói: “Có một việc ta nghĩ nên cho ngươi biết.”
“Cái gì?”
Vân Yên không biết hắn có chuyện gì còn giấu diếm mình. “Là lần đầu tiên ngươi cùng Hạo Thiên ở với nhau, là ta tráo dược thành…”
Hắc Ưng dừng một chút, nhìn nàng ngập ngừng, “mị dược.”
Vân Yên ngơ ngẩn, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, chẳng trách lần đó… Có điều chuyện cũng đã qua lâu rồi, nàng cũng đã quên, cười nói: “Không sao, nếu không phải nhờ ngươi, chúng ta cũng không phải như bây giờ, nói không chừng sẽ không có được hạnh phúc như vậy.”
“Bất kể thế nào, xin ngươi tha thứ cho ta.”
Hắc Ưng nói xong liền đi ra ngoài, trong phòng vẫn vang lên tiếng nàng. “Cho tới bây giờ ta đều không có trách ngươi.”
Trên môi hắn liền nở nụ cười… Hai tháng sau. Thân thể Vân Yên ngày càng nặng nề, mỗi bước đi đều thở hồng hộc, nàng biết hài tử sắp được sinh ra rồi, lúc nào cũng trông mong, nhưng lại lo lắng bản thân mình còn chưa rõ về hài tử. “Nha đầu, cảm thấy thế nào?”
Thông Thiên lão đạo đi tới, trong tay bưng bát thuốc. “Khá tốt.”
Vân Yên kiên cường lên tinh thần. “Được rồi, nha đầu này, đừng gạt ta, ta là đại phu, ngay cả bệnh tình của người bệnh còn không rõ thì có xứng làm đại phu hay không?”
Thông Thiên lão đạo nói xong, đưa tay bắt mạch cho nàng. “Thế nào? Có phải không tốt hay không?”
Vân Yên hỏi, nàng không sợ chết, nàng chỉ luyến tiếc hài tử, nàng nhìn ông lo lắng. “Nha đầu, ta cũng không muốn gạt ngươi, hài tử có thể giữ, ta cũng có thể khiến ngươi sống sót, nhưng cũng không khác gì đã chết.”
Thông Thiên lão đạo thở dài nói. “Hoạt tử nhân?”
(người vô dụng - người thực vật) Vân Yên lặp lại, nàng đã sớm nghĩ tới, có thể có một Bất tử chi thân cũng đã là kỳ tích đối với nàng rồi, còn tham vọng gì nữa, nhưng mà nàng thật sự không cam lòng. “Nha đầu, ta sẽ cố gắng hết sức…”
Thông Thiên lão đạo nói, ông cũng hi vọng có kỳ tích. “Tôi còn bao nhiêu ngày nữa?”
Vân Yên hỏi, nàng muốn biết thời gian của mình còn bao nhiêu. “Nửa tháng.”
Thông Thiên lão đạo trả lời. “Nửa tháng…”
Vân Yên lặp lại lần nữa, nửa tháng, nàng có thể giải quyết xong hết mọi chuyện được không? Trên giường trong phòng bày nhiều thứ toàn là y phục và giày tất của trẻ con. “Nàng đang làm gì đó?”
Long Hạo Thiên bước vào, nhìn thấy đầy một phòng như vậy, kỳ quái hỏi. “Thiếp đang tự tay chuẩn bị quần áo cho con, chàng xem có đẹp không?”
Vân Yên cầm lấy một chiếc áo lụa nhỏ màu hồng. “Đẹp.”
Long Hạo Thiên đi tới, cầm lấy đồ trên tay nàng đặt xuống: “Chờ con sinh ra là có thể mặc vào, nàng không phải sẽ thấy được sao?”
“Mặc vào?”
Khuôn mặt Vân Yên lập tức nhăn lại, nhưng rất nhanh đã che dấu đi, “Thiếp chỉ là muốn xem trước một chút thôi mà.”
“Được rồi, không cần nhìn nữa, nếu quả thật muốn xem vậy sau này chúng ta sinh thêm ba con trai, ba con gái nữa, thế nào?”
Long Hạo Thiên ôm lấy nàng, lấy tay vuốt ve bụng của nàng. Trong lòng Vân Yên cảm thấy ê ẩm, chỉ là liều mạng gật đầu, nếu ông trời cho nàng thêm cơ hội, nàng nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng này của hắn. “Làm sao vậy?”
Long Hạo Thiên phát hiện khóe mắt nàng đã hồng hồng. “Không sao, chỉ là quá vui.”
Vân Yên lau lệ vươn trên khóe mắt, nhìn hắn thử hỏi: “Vương, nghe nói sinh con sẽ rất nguy hiểm, chẳng may thần thiếp có chuyện gì…”
Miệng nàng lập tức bị hắn che lại, nghiêm túc nói: “Đừng nói đến điều không may, có thần y ở đây, nàng sẽ không có bất cứ chuyện gì hết, nàng và hài tử đều sẽ khỏe mạnh.”
“Thiếp không nói… không nói nữa…”
Nước mắt Vân Yên nhịn không được lại rơi xuống. Long Hạo Thiên lại thấy nàng như vậy, trong lòng nảy sinh hoài nghi.
Biểu hiện của nàng hôm nay rất khác thường. ~ Ngự thư phòng. “Hạo Thiên, đang nghĩ gì vậy?”
Hắc Ưng đi vào, nhìn thấy hắn ngẩn người, liền hỏi. “Sư huynh, huynh có nghĩ rằng có thần y ở đây, Vân Yên và hài tử sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa hay không?”
Long Hạo Thiên hỏi. “Đúng… có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có gì không bình thường sao?”
Hắc Ưng hoảng hốt. “Đệ có cảm giác mấy ngày nay nàng là lạ, trong lòng có một loại cảm giác bất an.”
Long Hạo Thiên đáp. “Nghe đệ nói như vậy, ta cũng mới phát giác, tuy rằng thần y đã tới nhưng cũng chưa hề cam đoan nàng cùng hài tử sẽ không có chuyện gì, có lẽ chúng ta nên hỏi lại thì hơn.”
Hắc Ưng đề nghị. “Được, sư huynh, chúng ta đi tìm ông ta.”
Long Hạo Thiên đứng dậy. “Các ngươi tới làm gì?”
Thông Thiên lão đạo thấy bọn hắn tới đã có thể đoán bọn họ tới làm gì. “Thần y, xin nói cho chúng ta biết, Vân Yên cùng hài tử rốt cuộc có chuyện gì hay không?”
Bọn họ cùng chắp tay hỏi, thái độ đặc biệt thành khẩn. “Nàng không phải vẫn tốt sao, các ngươi muốn hỏi cái gì”
Thông Thiên lão đạo liếc nhìn bọn họ, nha đầu kia đã nói mọi chuyện hãy thuận theo tự nhiên, cứ cho là nói cho bọn hắn biết cũng không thể thay đổi được cái gì. “Nàng cùng hài tử thật sự không có chuyện gì sao?”
Long Hạo Thiên nói ra lo lắng trong lòng mình. “Hiện tại không sao, có điều sau này có sao hay không ta không dám chắc.”
Lời nói của Thông Thiên lão đạo vẫn là chứa lại đường sống. “Ngươi là thần y, hẳn là phải biết chứ?”
Hắc Ưng nghe ra ý tứ của ông, có chút nóng nảy. “Ta là thần y, không phải thần tiên, mà ngay cả thần tiên còn không cứu được người, huống chi là thần y ta đây.
Có điều, ta sẽ cố sức, nha đầu phúc lớn mạng lớn, nói không chừng sẽ bình an vô sự.”
Thông Thiên lão đạo bình tĩnh đáp. “Ý của ngươi là nói nàng sẽ có chuyện?”
Long Hạo Thiên hỏi, chẳng trách mấy ngày nay hai mắt nàng luôn đẫm lệ. “Ta có nói sao?”
Thông Thiên lão đạo giả ngu. “Thần y… Thần y… nương nương sắp sinh…”
Tiểu Thanh hô to, mở cửa chạy vào.
Nhìn thấy bọn họ liền sửng sốt, định hành lễ, Long Hạo Thiên đã lo lắng hỏi: “Ngươi nói nương nương sắp sinh?”
“Còn hỏi cái gì mà hỏi, mau đến đó.”
Thông Thiên lão đạo một bước đã muốn xông ra tới ngoài. Tử Yên các. Vân Yên đầu đầy mồ hôi, miệng cắn chặt một chiếc khăn, nằm ở trên giường. “Nương nương, nếu người đau thì kêu lên đi.”
Lý mama không ngừng giúp nàng lau mồ hôi trên đầu. Vân Yên lại chỉ lắc đầu với bà, nàng thống khổ nhắm chặt hai mắt, sợ lãng phí thể lực, bởi nàng thật sự muốn được thấy mặt hài tử. “Thế nào rồi?”
Ba nam nhân cùng nhau vọt vào, thấy nàng thống khổ nằm đó. “Mama và bà mụ ở lại, còn lại đi ra ngoài hết cho ta.”
Thông Thiên lão đạo phân phó. “Không được, Bổn vương phải ở lại đây.”
Long Hạo Thiên một bước đã đi tới giường, cầm lấy tay nàng.
Vân Yên mở mắt, cố chấp gượng nở nụ cười với hắn. “Vương, người vẫn nên đi ra ngoài thì hơn, nữ nhân sinh con, Vương không nên nhìn, nếu không sẽ không may.”
Mama ở bên cạnh khuyên. “Bổn vương không tin, không cần nói nữa, hiện tại nên làm gì thì làm đi.”
Long Hạo Thiên ra lệnh. Thấy hắn quan tâm đến nàng như vậy, trên mặt Hắc Ưng lộ ra nụ cười thản nhiên, tự giác lui ra ngoài.
Thông Thiên lão đạo cũng nở nụ cười tán thưởng hắn. “A…”
Bụng ngày càng đau dữ dội, Vân Yên nắm chặt tay hắn, nhịn không được rên ra tiếng. “Cố chịu đựng, hài tử sắp ra rồi, nàng sẽ nhìn thấy con ngay thôi.”
Long Hạo Thiên không ngừng nói bên tai nàng. “Nương nương cố lên, dùng sức đi, đứa nhỏ lập tức ra ngay.”
Bà mụ ở một bên cũng động viên. Nhìn thấy máu từ người nàng không ngừng chảy ra, sắc mặt Thông Thiên lão đạo càng thêm nghiêm trọng. Vân Yên nhắm mắt lại, mỗi lần lấy hơi, nàng chỉ mong hài tử mau mau ra ngoài. Một canh giờ… hai canh giờ… AAA… Đau đớn kịch liệt khiến Vân Yên hô lớn, móng ta đã cào nát cánh tay Long Hạo Thiên, vì sao đứa nhỏ còn chưa chịu ra, nàng không được rồi, thật sự không còn khí lực, cảm giác thân thể dần dần mất đi sức lực. “Yên nhi, gắng lên… gắng lên…”
Long Hạo Thiên có chút luống cuống, nhìn thấy sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, trên đầu, trên người đều bị mồ hôi thấm ướt, quay sang bà mụ hét lên: “Vì sao còn chưa sinh ra được?”
“Vương… mau mau…”
Hai tay bà mụ toàn là máu, nói: “Nương nương cố thêm chút nữa, đứa bé sắp ra rồi.”
“A…”
Vân Yên dùng hết sức lực toàn thân, hét lớn. Oa...
oa...
oa… Một tiếng khóc nỉ non vang lên. “Sinh rồi, sinh rồi, là một hoàng tử.”
Bà đỡ cao hứng hô. “Yên nhi, là hoàng tử, nàng nghe rõ chưa?”
Long Hạo Thiên nói bên tai nàng, trong giọng nói mang theo kích động. Vân Yên cố sức mở mắt, nhìn thấy hài tử trong tay bà mụ, muốn vươn tay ra, nhưng lại chìm vào bóng tối, tay nàng rũ xuống. “Yên nhi.”
Long Hạo Thiên hét lên, lập tức nắm chặt tay nàng. “Tránh ra, mau tránh ra…”
Thông Thiên lão đạo nói, tay cầm viên thuốc nhét vào trong miệng nàng, ông vẫn là không có cách nào thay đổi kết cục này. “Thần y, khi nào nàng sẽ tỉnh lại?”
Long Hạo Thiên cầm tay ông, hỏi. “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Thông Thiên lão đạo biết hiện giờ cũng không thể nào che giấu được nữa. Bên ngoài phòng. “Thế nào rồi? Thế nào rồi?”
Thấy bọn họ đi ra ngoài, Hắc Ưng vội vàng hỏi. “Thần y, rốt cuộc sao lại như vậy?”
Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, đầy lo lắng. “Trước đây, ta đã nói qua với các ngươi, ta là thần y, không phải thần tiên, ta có thể chữa cho nha đầu kia không chết, nhưng cũng không có cách nào cứu sống nàng.”
Thông Thiên lão đạo không nén nổi đau lòng khổ sở. “Có ý gì?”
Long Hạo Thiên bị lời nói của ông làm cho hồ đồ. “Thần y, ý của ngươi là nàng sẽ trở thành…”
Hắc Ưng ngập ngừng, “… một hoạt tử nhân đúng không?”
“Có thể nói như vậy.”
Thông Thiên lão đạo gật đầu, “Có điều còn sống là còn có hi vọng, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng tỉnh lại, chỉ là không biết sẽ mất bao lâu, một năm, hai năm, hay là cả đời…”
“Cả đời?”
Bước chân Long Hạo Thiên trở nên loạng choạng lui về phía sau, “Không phải là nàng đã biết rồi chứ?”
“Đúng, ngay từ đầu ta đã sớm nói cho nha đầu này biết, nhưng nàng nói nếu là việc không thể nào tránh được vậy chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”
“Thần y, không phải là vẫn còn hi vọng hay sao? Vậy ngươi mau gắng sức cứu nàng tỉnh lại đi, cần cái gì cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta nhất định chuẩn bị đầy đủ cho ngươi.”
Hắc Ưng nói, hoàn toàn không ngờ hậu quả lại thành ra như vậy. “Yên tâm, ta đương nhiên sẽ cố gắng cứu mạng nha đầu này.”
Thông Thiên lão đạo đáp. “Vương, Vương tử đã được tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Mama ôm đứa bé đã được bao bọc cẩn thận đi tới. “Đưa cho Bổn vương ôm.”
Long Hạo Thiên nhận lấy hài tử, nhìn thấy bé đang mặc trên người chính là chiếc áo màu hồng, cảm giác được thân thể nho nhỏ của bé, lại nghĩ đến Vân Yên đang nằm đó, hốc mắt hắn nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên má hài tử, như cảm nhận được, hài tử mở to mắt nhìn nhìn hắn, “Con trai, chúng ta sẽ cùng nhau chờ mẫu hậu của con tỉnh lại nhé.”
~ Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái một tháng đã qua, đứa bé cũng đã được đầy tháng.
Khắp nơi trong hoàng cung tràn ngập không khí vui vẻ để chúc mừng cho đứa bé. Nhưng trong Tử Yên các lại im lặng khác thường, Long Hạo Thiên ngồi ở bên giường, đặt hài tử xuống nằm cạnh bên nàng, cầm lấy tay nàng: “Yên nhi, nàng biết không, hài tử đã đầy tháng rồi, con rất đáng yêu, hiện giờ đang nằm cạnh bên nàng đó, nàng có cảm nhận được không? Ta đã nghĩ cho nó một cái tên ĐẲNG, Đẳng Vân (đẳng = chờ đợi) nàng có thích không? Yên nhi, mau tỉnh lại đi, ta đã sớm hình thành thói quen có nàng bên cạnh ta rồi.”
Tiểu Thanh đứng ngoài cửa, chứng kiến cảnh dịu dàng, trộm lau nước mắt, “Tiểu thư, người biết không? Vương mỗi ngày đều ở bên giường của người, nói chuyện cùng người, nếu người biết hãy mau chóng tỉnh lại đi.”
“Thần y, tình trạng của nàng rốt cuộc sao rồi? Tại sao đã nửa năm còn chưa có chuyển biến?”
Hắc Ưng thấy Thông Thiên lão đạo đang lúi húi chuẩn bị gì đó, liền hỏi. “Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Cái này phải dựa vào ý trời, không phải cứ có thuốc là có thể khỏi được.”
Ông tức giận đáp. “Vậy ông phải nghĩ cách đi chứ.”
Hắc Ưng nhỏ giọng xem thường, sắc mặt khó coi nhưng cũng không dám đắc tội với ông ta. “Ta đây không phải cũng đang nghĩ cách đó sao, ngươi không cần phải mỉa mai mát mẻ nữa đi.”
Thông Thiên lão đạo lườm hắn một cái. “Bại hoại lão đầu, không cần phải tự cho mình tài giỏi, nếu giỏi như vậy sao còn chưa làm cho nàng tỉnh lại được.”
Hắc Ưng nhẫn nhịn ông ta đủ lâu rồi. “Tiểu tử, ngươi dám xem thường ta.”
Thông Thiên lão đạo trừng mắt với hắn. “Ta đúng là xem thường ông, còn dám tự xưng là thần y cơ đấy.”
Hắc Ưng không cười, hừ một tiếng. “Tiểu tử thối, ngươi đừng hòng dùng chiêu khích tướng, cũng vô ích thôi.”
Thông Thiên lão đạo tiếp tục đảo thuốc của mình. “Vậy ông thử nói ra biện pháp, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”
“Nếu có biện pháp, ta còn ở đây ngốc nghếch sao?”
Thông Thiên lão đạo lại lườm hắn, hắn không phải đang nói nhảm những điều vô nghĩa hay sao. “Xem ra vẫn còn phải đợi.”
Hắc Ưng bất đắc dĩ nói. “Chờ kỳ tích đi.”
Thông Thiên lão đạo cũng đành chịu. Lại thêm nửa năm nữa qua đi, Long Hạo Thiên mang theo Đẳng Vân đi tới bên giường nàng, vẫn đặt nó nằm cạnh nàng. Đẳng Vân dùng bàn tay nho nhỏ không ngừng bắt lấy tóc và mặt nàng. “Đẳng Vân ngoan, làm vậy mẫu hậu sẽ đau, nhẹ tay một chút.”
Long Hạo Thiên ôm lấy nó, “Yên nhi, Đẳng Vân hôm nay tròn một tuổi, con đã có thể gọi nàng rồi, Đẳng Vân, gọi mẫu hậu đi.”
“Mẫu… hậu…”
Đẳng Vân mơ hồ gọi một tiếng. “Yên nhi, nàng nghe rõ không, con đang gọi nàng, đang gọi nàng đó.”
Long Hạo Thiên lập tức ôm chặt con vào ngực, đột nhiên phát hiện, trong khi hôn mê khóe mắt Vân Yên chảy nước mắt. “Yên nhi, nàng có phản ứng, có phải hay không? Phải hay không?”
Long Hạo Thiên kích động lay nàng. “Vương.
Nương nương làm sao vậy?”
Tiểu Thanh nghe thấy tiếng la lập tức chạy vào. “Tiểu Thanh, mau đi mời thần y.”
Long Hạo Thiên phân phó. “Dạ.”
Tiểu Thanh vội vã chay ra ngoài. Rất nhanh sau đó, Thông Thiên lão đạo liền chạy vào: “Làm sao vậy? Nha đầu có phản ứng sao?”
“Thần y, ông mau nhìn xem, Đẳng Vân gọi nàng là mẫu hậu, nàng đã khóc, vậy có thể nói nàng nghe được có phải hay không?”
Long Hạo Thiên vẫn kích động như trước. “Để ta xem xem.”
Thông Thiên lão đạo bắt mạch cho nàng, thật lâu sau mới thở dài nói: “Nàng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, có điều nàng có thể phản ứng xem như là tiến triển tốt.”
“Thần y, ông nhất định có biện pháp phải không? Ông nhất định có biện pháp cứu nàng tỉnh lại có phải hay không?”
Long Hạo Thiên lại không muốn vứt đi hi vọng. “Để ta suy nghĩ đã.”
Thông Thiên lão đạo nói, đi đi lại lại trong phòng, Đẳng Vân gọi nàng mẫu hậu, nàng bắt đầu có phản ứng, vậy xem ra nàng cần được kích thích. Ba ngày sau. “Không hay rồi, không hay rồi.”
Một cung nữ hốt hoảng chạy vào. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Thanh liền ngăn nàng ta lại. “Hôm nay, Vương và tiểu vương tử đi đến miếu Quan âm dâng hương, gặp phải mai phục.
Vương vì bảo vệ cho Tiểu Vương tử, bản thân đã bị trọng thương, tiểu vương tử cũng bị thương, thần y đang kiểm tra vết thương cho họ.”
Cung nữ nói. “Cái gì?”
Tiểu Thanh sửng sốt, chạy theo nàng ta.
“Tiểu vương tử sao có thể bị thương được.”
Bên ngoài phòng, rất nhiều người cũng lo lắng chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong.
Một lúc sau thần y cũng mau chóng đi ra. “Các ngươi đều giải tán đi, Vương không có vấn đề gì nữa rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi.”
Thông Thiên lão đạo nói, sau đó cùng Hắc Ưng đi nơi khác.
Mọi người lúc này mới thở phào, Tiểu Thanh cũng rời khỏi đó. Nhưng đến tối nàng liền cảm thấy có gì đó không bình thường, mỗi lúc trời tối, Vương sẽ đến nói chuyện cùng nương nương, trong suốt một năm nay, gió mặc gió, mưa mặc mưa, nhưng hôm nay lại không tới, nếu đã không có gì nghiêm trọng vậy tại sao còn chưa đến.
Nàng lại càng lo lắng cho tiểu vương tử hơn. “Nương nương, người mau tỉnh lại đi, Vương và Tiểu vương tử đều bị thương rồi, hiện giờ cũng không rõ thương thế ra sao? Mà nô tỳ lại không được vào, nô tỳ thật sự lo lắng cho Tiểu vương tử.
Không biết thương thế của tiểu vương tử có sao không? Người còn bé như vậy nhất định sẽ khóc lớn vì đau.
Nương nương, người mau tỉnh lại đi.”
Tiểu Thanh khóc lóc, ngồi bên giường nàng không ngừng nói. “Kẹt.”
Cánh cửa bị đẩy ra, Hắc Ưng mang bộ mặt trầm trọng đi vào. “Bạch công tử.”
Tiểu Thanh hành lễ. “Ngươi lui xuống trước đi.”
Hắc Ưng phân phó. “Dạ.”
Tiểu Thanh đi ra ngoài. Hắc Ưng lúc này mới đi tới giường nàng: “Vân Yên, ta nghĩ ta phải nói cho ngươi biết, Hạo Thiên và Đẳng Vân hiện tại rất nguy hiểm, thần y nói bọn họ trúng kịch độc, bây giờ vẫn chưa tìm ra thuốc giải, chính sự trong triều ta sẽ gánh vác thay hắn, thần y cũng đã đi tìm thuốc giải, ông ta nói nếu trong vòng ba ngày ông ta không về, Hạo Thiên và Đẳng Vân sẽ…”
Hắc Ưng nghẹn lời không nói tiếp được nữa. Rất lâu sau đó mới nói tiếp: “Từ khi Đẳng Vân được sinh ra, ngươi cũng chưa từng nhìn thấy nó, ngươi không biết được nó đáng yêu thế nào đâu, hiện giờ ngược lại nó sắp đi, ngươi không muốn nhìn thấy nó sao? Nếu ngươi tiếp tục ở đây không tỉnh lại, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Hắn đột nhiên nhìn thấy khóe mắt nàng không ngừng rơi lệ. “Bạch công tử, Bạch công tử, không xong rồi…”
Một thái giám chạy vào nói. “Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng vậy?”
Hắc Ưng hỏi. “Tiểu vương tử, người… người…”
Công công thở hồng hộc. “Nó sao rồi?”
Hắc Ưng tóm lấy áo hắn. “Tiểu vương tử đột nhiên sùi bọt mép, thái y nói… nói…”
Công công bị dọa đến mức nói lắp. “Nói cái gì?? Nói mau”
Hắc Ưng quát. “Nói… chỉ sợ không được.”
Công công vẫn là nói một hơi. “Cái gì?”
Hắc Ưng đẩy hắn sang một bên, lập tức chạy ra ngoài. Vân Yên đột nhiên mở to mắt, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, vừa lúc Tiểu Thanh bưng ấm nước vào, nhìn thấy nàng kinh ngạc đứng bất động. “Nương nương...”
Rầm một tiếng, mọi thứ trong tay nàng đều rớt xuống. “Vương, Đẳng Vân.”
Vân Yên vừa khóc vừa chạy vào phòng, đẩy cửa ra liền thấy Long Hạo Thiên đang ngồi trên giường ôm con, một bước vọt tới ôm lấy hài tử: “Vân nhi của ta… Vân nhi của ta…”
“Yên nhi.”
Long Hạo Thiên vui mừng nhìn nàng, nàng thật sự tỉnh rồi. Ôm đứa nhỏ vào ngực, nhìn ngắm khuôn mặt đáng yêu của nó, nàng không ngừng ôm hôn hài tử. “Yên nhi, nàng rốt cuộc đã tỉnh lại rồi, nàng cuối cùng cũng trở lại rồi.”
Long Hạo Thiên lập tức kích động ôm nàng vào ngực. Vân Yên lúc này mới kịp phản ứng lại, nhìn hài tử trong lòng mình, sau đó liền nhào vào lòng hắn, “Hai người không sao, hai người thật sự không sao?”
“Đứa ngốc này, nếu không phải nói như vậy nàng có chịu tỉnh lại không?”
Long Hạo Thiên thay nàng lau đi lệ trong khóe mắt. “Nha đầu, ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi, ta hiện tại có thể là thần y chân chính.”
Thông Thiên lão đạo cùng với Hắc Ưng đi vào. “Cám ơn, cám ơn các ngươi.”
Giờ phút này Vân Yên thật sự vui sướng, nước mắt rơi liên tục. “Nha đầu, nếu như ngươi muốn cảm tạ ta, ta muốn nó.”
Thông Thiên lão đạo chỉ vào hài tử trong lòng nàng. “Nó… Không được.”
Vân Yên lập tức ôm chặt con, lên tiếng cự tuyệt. “Nha đầu, ngươi cự tuyệt cũng vô dụng.
Chờ hắn được năm tuổi ta sẽ tới tìm và thu nhận nó làm đồ đệ.”
Thông Thiên lão đạo nói. “Thần y, Bổn vương thật sự cảm tạ ông, nhưng mà Bổn vương chỉ có một Vương tử, tương lai còn kế thừa vương vị, cho nên không thể rời khỏi hoàng cung.”
Long Hạo Thiên cũng cự tuyệt. “Yên tâm, sẽ không làm nó chậm trễ kế thừa vương vị, vả lại, còn những bốn năm, mỗi năm một đứa, nói không chừng đến lúc đó các ngươi đều cảm thấy nó phiền.”
Thông Thiên lão đạo đáp lại. “Mỗi năm một đứa? Ý của ngươi là nói sau này Yên nhi vẫn có thể sinh con?”
Mắt Long Hạo Thiên như mở to thêm mấy phần. “Nói thừa, ta đã từng nói không thể sao? Tuy nhiên, nếu các ngươi không muốn, vậy không cần bàn thêm nữa.”
Thông Thiên lão đạo lườm hắn, “Mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, bốn năm sau ta sẽ tới đón người, bây giờ ta phải đi, sau này gặp lại.”
Nói xong nhoáng một cái bong dáng ông ta liền biến mất. “Hạo Thiên, chúc mừng các ngươi.
Nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành rồi, không quấy rầy các ngươi nữa.”
Hắc Ưng nói xong cũng rời đi. “Vương, nương nương, Tiểu vương tử xin giao cho nô tỳ, để nô tỳ đưa người đi bú sữa.”
Mama đỡ lấy đứa bé trong lòng nàng. Vân Yên có chút lưu luyến, Long Hạo Thiên lại giữ lấy nàng: “Nàng không muốn nhìn ta sao?”
Lúc này nàng mới buông tay, thâm tình nhìn hắn, nước mắt bất tri bất giác lại chảy xuống.
Hắn mỗi ngày đều nói ở bên tai nàng, nàng đều biết hết, khi đó mới hiểu được hắn yêu mình như thế nào. “Đứa ngốc, khóc cái gì.”
Long Hạo Thiên lau đi nước mắt của nàng, tay nâng mặt nàng lên: “Yên nhi, nàng rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại.”
Môi chậm rãi cúi xuống, mọi lời nói sau đó đều là dư thừa. Vân Yên nhắm mắt lại, cảm nhận được từng nụ hôn, từng cái vuốt ve vỗ về của hắn…
~^0^~ HOÀN ~^0^~
Vân Yên nhìn thấy sự quan tâm trong mắt hắn, cảm thấy vui vẻ. “Đúng là phải đa tạ cái lão đạo sĩ được túm về kia.”
Giọng nói Long Hạo Thiên không mang theo ý cười, nói. “Có phải tính tình ông ấy rất quái lạ hay không? Không để cho chàng chút mặt mũi nào?”
Vân Yên cười, liền lập tức đoán ra ngay, lúc này mới giải thích: “Thật ra ông ấy tốt lắm, chỉ là thời điểm khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc, cảm giác ông ấy có chút kỳ quái.
Trước kia, lúc ông ấy vừa tới tướng quân phủ, thiếp đối với ông ấy lễ độ cung kính, nhưng ông ấy hoàn toàn không cảm kích, cũng không thèm chú ý đến thiếp, còn cười nhạo thiếp, thiếp bị ông ấy chọc giận, nên đã cố ý xếp đặt một trận pháp, bao vây ông ấy, còn gọi ông ấy là quái lão nhân, ai ngờ ông ấy lại đặc biệt thích, quả thực là một quái nhân, từ đó về sau thiếp gọi ông ấy là quái lão nhân.”
“Mặc kệ ông ta, hiện giờ nàng và hài tử là quan trọng nhất, ta cũng không quan tâm những chuyện đó.
Nàng mới tỉnh, có đói hay không? Để ta bảo Tiểu Thanh lấy cho nàng chút thức ăn.”
Long Hạo Thiên dịu dàng hỏi. “Vâng.”
Vân Yên gật đầu, lúc này mới phát hiện Hắc Ưng không biết đã đi khỏi từ lúc nào. “Vậy nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở lại đây.”
Long Hạo Thiên đỡ nàng nằm xuống. Ba ngày sau. Vân Yên đã cảm thấy khỏe lên nhiều, có thể xuống giường đi lại, Tiểu Thanh liền chạy vào bẩm báo: “Nương nương, Bạch công tử muốn gặp người.”
“Mau mời hắn vào.”
Vân Yên vội vàng phân phó. “Dạ.”
Tiểu Thanh đi ra cửa, để cho hắn vào. “Vân Yên, sức khỏe khá lên chưa?”
Hắc Ưng vừa vào tới liền hỏi. “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn ngươi đã tìm thần y tới, bằng không hài tử của ta đã không còn.”
Vân Yên thật sự cảm tạ hắn, nàng cũng đã nghe Tiểu Thanh nói lại chuyện hôm đó, nàng thật sự rất cảm kích. “Không cần cảm ơn ta, tất cả đều là số trời, hài tử của ngươi và ngươi có duyên phận, sẽ không cách nào rời khỏi ngươi.”
Hắc Ưng nói. “Xì…”
Vân Yên nhịn không được, nở nụ cười.
“Hắc Ưng, ngươi từ khi nào thì tin vào Phật, lời nói đầy Thiền ý như vậy. “Thật không? Vậy xem ra ta với Phật cũng có duyên, nói không chừng sau này cũng có thể đắc đạo thành Phật.”
Hắc Ưng trêu lại nàng. “Không thể làm vậy nha, nam nhân như ngươi mà xuất gia sẽ khiến cho nữ nhân trong thiên hạ không đánh mà thương tâm đến chết.”
Vân Yên cũng trêu hắn. “Vậy còn ngươi? Ngươi có thương tâm hay không?”
Hắc Ưng đột nhiên buột miệng hỏi. “Cái gì?”
Vân Yên ngây ngẩn cả người. Hắc Ưng lúc này mới phát hiện mình nói gì, lập tức che đậy, nói: “Ngươi chẳng phải cũng là nữ nhân sao?”
“Có chứ.”
Vân Yên lại nhìn hắn, nhấn mạnh giọng, khóe môi tươi cười thản nhiên: “Bởi vì ta luôn hi vọng ngươi được hạnh phúc.”
Ánh mắt Hắc Ưng có chút nhu tình, cuống quít lảng sang chuyện khác, nói: “Được rồi, đừng nói giỡn nữa, ta đến tìm ngươi là có chính sự.”
“Chuyện gì vậy?”
Vân Yên hỏi. “Tại sao ngươi không đối phó với Lệ phi?”
Hắc Ưng nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không sợ nàng ta tiếp tục đối phó với ngươi ư?”
“Ta không phải là không đối phó với nàng ta, chỉ là muốn cho nàng ta một cơ hội.
Vả lại nàng ta cũng rất đáng thương, một nữ nhân mà phu quân của mình không thương mình, ngay cả hài tử của mình cũng không có, nàng còn có cái gì chứ? Ta cũng là nữ nhân, hiểu được cảm giác của nàng ta, nếu nàng chịu buông tay, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu nàng khăng khăng u mê không chịu tỉnh ngộ, ta cũng sẽ thanh thản.”
Vân Yên nói. “Ngươi vẫn luôn thiện lương như thế, vậy theo ý ngươi đi.”
Hắc Ưng thở dài, có điều hắn sẽ cảnh cáo nàng ta, nếu nàng ta muốn giữ mạng sống, tốt nhất đừng nên động thủ. “Ta không có thiện lương như ngươi nói đâu.
Đúng rồi, ngươi làm cách nào mà tìm được thần y vậy?”
Vân Yên đột nhiên hỏi. “Đương nhiên là dò la ra, ông ta biết là ngươi nên không cần nói nhiều đã chạy tới đây rồi.”
Hắc Ưng trả lời đơn giản. “Quả thật cảm ơn ngươi.”
Vân Yên biết hắn thật sự rất vất vả. “Được rồi, đừng khách sáo, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”
Hắc Ưng đột nhiên không biết nói gì lúc này, đang bước đi đột nhiên dừng lại, ngoái đầu nói: “Có một việc ta nghĩ nên cho ngươi biết.”
“Cái gì?”
Vân Yên không biết hắn có chuyện gì còn giấu diếm mình. “Là lần đầu tiên ngươi cùng Hạo Thiên ở với nhau, là ta tráo dược thành…”
Hắc Ưng dừng một chút, nhìn nàng ngập ngừng, “mị dược.”
Vân Yên ngơ ngẩn, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, chẳng trách lần đó… Có điều chuyện cũng đã qua lâu rồi, nàng cũng đã quên, cười nói: “Không sao, nếu không phải nhờ ngươi, chúng ta cũng không phải như bây giờ, nói không chừng sẽ không có được hạnh phúc như vậy.”
“Bất kể thế nào, xin ngươi tha thứ cho ta.”
Hắc Ưng nói xong liền đi ra ngoài, trong phòng vẫn vang lên tiếng nàng. “Cho tới bây giờ ta đều không có trách ngươi.”
Trên môi hắn liền nở nụ cười… Hai tháng sau. Thân thể Vân Yên ngày càng nặng nề, mỗi bước đi đều thở hồng hộc, nàng biết hài tử sắp được sinh ra rồi, lúc nào cũng trông mong, nhưng lại lo lắng bản thân mình còn chưa rõ về hài tử. “Nha đầu, cảm thấy thế nào?”
Thông Thiên lão đạo đi tới, trong tay bưng bát thuốc. “Khá tốt.”
Vân Yên kiên cường lên tinh thần. “Được rồi, nha đầu này, đừng gạt ta, ta là đại phu, ngay cả bệnh tình của người bệnh còn không rõ thì có xứng làm đại phu hay không?”
Thông Thiên lão đạo nói xong, đưa tay bắt mạch cho nàng. “Thế nào? Có phải không tốt hay không?”
Vân Yên hỏi, nàng không sợ chết, nàng chỉ luyến tiếc hài tử, nàng nhìn ông lo lắng. “Nha đầu, ta cũng không muốn gạt ngươi, hài tử có thể giữ, ta cũng có thể khiến ngươi sống sót, nhưng cũng không khác gì đã chết.”
Thông Thiên lão đạo thở dài nói. “Hoạt tử nhân?”
(người vô dụng - người thực vật) Vân Yên lặp lại, nàng đã sớm nghĩ tới, có thể có một Bất tử chi thân cũng đã là kỳ tích đối với nàng rồi, còn tham vọng gì nữa, nhưng mà nàng thật sự không cam lòng. “Nha đầu, ta sẽ cố gắng hết sức…”
Thông Thiên lão đạo nói, ông cũng hi vọng có kỳ tích. “Tôi còn bao nhiêu ngày nữa?”
Vân Yên hỏi, nàng muốn biết thời gian của mình còn bao nhiêu. “Nửa tháng.”
Thông Thiên lão đạo trả lời. “Nửa tháng…”
Vân Yên lặp lại lần nữa, nửa tháng, nàng có thể giải quyết xong hết mọi chuyện được không? Trên giường trong phòng bày nhiều thứ toàn là y phục và giày tất của trẻ con. “Nàng đang làm gì đó?”
Long Hạo Thiên bước vào, nhìn thấy đầy một phòng như vậy, kỳ quái hỏi. “Thiếp đang tự tay chuẩn bị quần áo cho con, chàng xem có đẹp không?”
Vân Yên cầm lấy một chiếc áo lụa nhỏ màu hồng. “Đẹp.”
Long Hạo Thiên đi tới, cầm lấy đồ trên tay nàng đặt xuống: “Chờ con sinh ra là có thể mặc vào, nàng không phải sẽ thấy được sao?”
“Mặc vào?”
Khuôn mặt Vân Yên lập tức nhăn lại, nhưng rất nhanh đã che dấu đi, “Thiếp chỉ là muốn xem trước một chút thôi mà.”
“Được rồi, không cần nhìn nữa, nếu quả thật muốn xem vậy sau này chúng ta sinh thêm ba con trai, ba con gái nữa, thế nào?”
Long Hạo Thiên ôm lấy nàng, lấy tay vuốt ve bụng của nàng. Trong lòng Vân Yên cảm thấy ê ẩm, chỉ là liều mạng gật đầu, nếu ông trời cho nàng thêm cơ hội, nàng nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng này của hắn. “Làm sao vậy?”
Long Hạo Thiên phát hiện khóe mắt nàng đã hồng hồng. “Không sao, chỉ là quá vui.”
Vân Yên lau lệ vươn trên khóe mắt, nhìn hắn thử hỏi: “Vương, nghe nói sinh con sẽ rất nguy hiểm, chẳng may thần thiếp có chuyện gì…”
Miệng nàng lập tức bị hắn che lại, nghiêm túc nói: “Đừng nói đến điều không may, có thần y ở đây, nàng sẽ không có bất cứ chuyện gì hết, nàng và hài tử đều sẽ khỏe mạnh.”
“Thiếp không nói… không nói nữa…”
Nước mắt Vân Yên nhịn không được lại rơi xuống. Long Hạo Thiên lại thấy nàng như vậy, trong lòng nảy sinh hoài nghi.
Biểu hiện của nàng hôm nay rất khác thường. ~ Ngự thư phòng. “Hạo Thiên, đang nghĩ gì vậy?”
Hắc Ưng đi vào, nhìn thấy hắn ngẩn người, liền hỏi. “Sư huynh, huynh có nghĩ rằng có thần y ở đây, Vân Yên và hài tử sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa hay không?”
Long Hạo Thiên hỏi. “Đúng… có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có gì không bình thường sao?”
Hắc Ưng hoảng hốt. “Đệ có cảm giác mấy ngày nay nàng là lạ, trong lòng có một loại cảm giác bất an.”
Long Hạo Thiên đáp. “Nghe đệ nói như vậy, ta cũng mới phát giác, tuy rằng thần y đã tới nhưng cũng chưa hề cam đoan nàng cùng hài tử sẽ không có chuyện gì, có lẽ chúng ta nên hỏi lại thì hơn.”
Hắc Ưng đề nghị. “Được, sư huynh, chúng ta đi tìm ông ta.”
Long Hạo Thiên đứng dậy. “Các ngươi tới làm gì?”
Thông Thiên lão đạo thấy bọn hắn tới đã có thể đoán bọn họ tới làm gì. “Thần y, xin nói cho chúng ta biết, Vân Yên cùng hài tử rốt cuộc có chuyện gì hay không?”
Bọn họ cùng chắp tay hỏi, thái độ đặc biệt thành khẩn. “Nàng không phải vẫn tốt sao, các ngươi muốn hỏi cái gì”
Thông Thiên lão đạo liếc nhìn bọn họ, nha đầu kia đã nói mọi chuyện hãy thuận theo tự nhiên, cứ cho là nói cho bọn hắn biết cũng không thể thay đổi được cái gì. “Nàng cùng hài tử thật sự không có chuyện gì sao?”
Long Hạo Thiên nói ra lo lắng trong lòng mình. “Hiện tại không sao, có điều sau này có sao hay không ta không dám chắc.”
Lời nói của Thông Thiên lão đạo vẫn là chứa lại đường sống. “Ngươi là thần y, hẳn là phải biết chứ?”
Hắc Ưng nghe ra ý tứ của ông, có chút nóng nảy. “Ta là thần y, không phải thần tiên, mà ngay cả thần tiên còn không cứu được người, huống chi là thần y ta đây.
Có điều, ta sẽ cố sức, nha đầu phúc lớn mạng lớn, nói không chừng sẽ bình an vô sự.”
Thông Thiên lão đạo bình tĩnh đáp. “Ý của ngươi là nói nàng sẽ có chuyện?”
Long Hạo Thiên hỏi, chẳng trách mấy ngày nay hai mắt nàng luôn đẫm lệ. “Ta có nói sao?”
Thông Thiên lão đạo giả ngu. “Thần y… Thần y… nương nương sắp sinh…”
Tiểu Thanh hô to, mở cửa chạy vào.
Nhìn thấy bọn họ liền sửng sốt, định hành lễ, Long Hạo Thiên đã lo lắng hỏi: “Ngươi nói nương nương sắp sinh?”
“Còn hỏi cái gì mà hỏi, mau đến đó.”
Thông Thiên lão đạo một bước đã muốn xông ra tới ngoài. Tử Yên các. Vân Yên đầu đầy mồ hôi, miệng cắn chặt một chiếc khăn, nằm ở trên giường. “Nương nương, nếu người đau thì kêu lên đi.”
Lý mama không ngừng giúp nàng lau mồ hôi trên đầu. Vân Yên lại chỉ lắc đầu với bà, nàng thống khổ nhắm chặt hai mắt, sợ lãng phí thể lực, bởi nàng thật sự muốn được thấy mặt hài tử. “Thế nào rồi?”
Ba nam nhân cùng nhau vọt vào, thấy nàng thống khổ nằm đó. “Mama và bà mụ ở lại, còn lại đi ra ngoài hết cho ta.”
Thông Thiên lão đạo phân phó. “Không được, Bổn vương phải ở lại đây.”
Long Hạo Thiên một bước đã đi tới giường, cầm lấy tay nàng.
Vân Yên mở mắt, cố chấp gượng nở nụ cười với hắn. “Vương, người vẫn nên đi ra ngoài thì hơn, nữ nhân sinh con, Vương không nên nhìn, nếu không sẽ không may.”
Mama ở bên cạnh khuyên. “Bổn vương không tin, không cần nói nữa, hiện tại nên làm gì thì làm đi.”
Long Hạo Thiên ra lệnh. Thấy hắn quan tâm đến nàng như vậy, trên mặt Hắc Ưng lộ ra nụ cười thản nhiên, tự giác lui ra ngoài.
Thông Thiên lão đạo cũng nở nụ cười tán thưởng hắn. “A…”
Bụng ngày càng đau dữ dội, Vân Yên nắm chặt tay hắn, nhịn không được rên ra tiếng. “Cố chịu đựng, hài tử sắp ra rồi, nàng sẽ nhìn thấy con ngay thôi.”
Long Hạo Thiên không ngừng nói bên tai nàng. “Nương nương cố lên, dùng sức đi, đứa nhỏ lập tức ra ngay.”
Bà mụ ở một bên cũng động viên. Nhìn thấy máu từ người nàng không ngừng chảy ra, sắc mặt Thông Thiên lão đạo càng thêm nghiêm trọng. Vân Yên nhắm mắt lại, mỗi lần lấy hơi, nàng chỉ mong hài tử mau mau ra ngoài. Một canh giờ… hai canh giờ… AAA… Đau đớn kịch liệt khiến Vân Yên hô lớn, móng ta đã cào nát cánh tay Long Hạo Thiên, vì sao đứa nhỏ còn chưa chịu ra, nàng không được rồi, thật sự không còn khí lực, cảm giác thân thể dần dần mất đi sức lực. “Yên nhi, gắng lên… gắng lên…”
Long Hạo Thiên có chút luống cuống, nhìn thấy sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, trên đầu, trên người đều bị mồ hôi thấm ướt, quay sang bà mụ hét lên: “Vì sao còn chưa sinh ra được?”
“Vương… mau mau…”
Hai tay bà mụ toàn là máu, nói: “Nương nương cố thêm chút nữa, đứa bé sắp ra rồi.”
“A…”
Vân Yên dùng hết sức lực toàn thân, hét lớn. Oa...
oa...
oa… Một tiếng khóc nỉ non vang lên. “Sinh rồi, sinh rồi, là một hoàng tử.”
Bà đỡ cao hứng hô. “Yên nhi, là hoàng tử, nàng nghe rõ chưa?”
Long Hạo Thiên nói bên tai nàng, trong giọng nói mang theo kích động. Vân Yên cố sức mở mắt, nhìn thấy hài tử trong tay bà mụ, muốn vươn tay ra, nhưng lại chìm vào bóng tối, tay nàng rũ xuống. “Yên nhi.”
Long Hạo Thiên hét lên, lập tức nắm chặt tay nàng. “Tránh ra, mau tránh ra…”
Thông Thiên lão đạo nói, tay cầm viên thuốc nhét vào trong miệng nàng, ông vẫn là không có cách nào thay đổi kết cục này. “Thần y, khi nào nàng sẽ tỉnh lại?”
Long Hạo Thiên cầm tay ông, hỏi. “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Thông Thiên lão đạo biết hiện giờ cũng không thể nào che giấu được nữa. Bên ngoài phòng. “Thế nào rồi? Thế nào rồi?”
Thấy bọn họ đi ra ngoài, Hắc Ưng vội vàng hỏi. “Thần y, rốt cuộc sao lại như vậy?”
Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, đầy lo lắng. “Trước đây, ta đã nói qua với các ngươi, ta là thần y, không phải thần tiên, ta có thể chữa cho nha đầu kia không chết, nhưng cũng không có cách nào cứu sống nàng.”
Thông Thiên lão đạo không nén nổi đau lòng khổ sở. “Có ý gì?”
Long Hạo Thiên bị lời nói của ông làm cho hồ đồ. “Thần y, ý của ngươi là nàng sẽ trở thành…”
Hắc Ưng ngập ngừng, “… một hoạt tử nhân đúng không?”
“Có thể nói như vậy.”
Thông Thiên lão đạo gật đầu, “Có điều còn sống là còn có hi vọng, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng tỉnh lại, chỉ là không biết sẽ mất bao lâu, một năm, hai năm, hay là cả đời…”
“Cả đời?”
Bước chân Long Hạo Thiên trở nên loạng choạng lui về phía sau, “Không phải là nàng đã biết rồi chứ?”
“Đúng, ngay từ đầu ta đã sớm nói cho nha đầu này biết, nhưng nàng nói nếu là việc không thể nào tránh được vậy chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”
“Thần y, không phải là vẫn còn hi vọng hay sao? Vậy ngươi mau gắng sức cứu nàng tỉnh lại đi, cần cái gì cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta nhất định chuẩn bị đầy đủ cho ngươi.”
Hắc Ưng nói, hoàn toàn không ngờ hậu quả lại thành ra như vậy. “Yên tâm, ta đương nhiên sẽ cố gắng cứu mạng nha đầu này.”
Thông Thiên lão đạo đáp. “Vương, Vương tử đã được tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Mama ôm đứa bé đã được bao bọc cẩn thận đi tới. “Đưa cho Bổn vương ôm.”
Long Hạo Thiên nhận lấy hài tử, nhìn thấy bé đang mặc trên người chính là chiếc áo màu hồng, cảm giác được thân thể nho nhỏ của bé, lại nghĩ đến Vân Yên đang nằm đó, hốc mắt hắn nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên má hài tử, như cảm nhận được, hài tử mở to mắt nhìn nhìn hắn, “Con trai, chúng ta sẽ cùng nhau chờ mẫu hậu của con tỉnh lại nhé.”
~ Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái một tháng đã qua, đứa bé cũng đã được đầy tháng.
Khắp nơi trong hoàng cung tràn ngập không khí vui vẻ để chúc mừng cho đứa bé. Nhưng trong Tử Yên các lại im lặng khác thường, Long Hạo Thiên ngồi ở bên giường, đặt hài tử xuống nằm cạnh bên nàng, cầm lấy tay nàng: “Yên nhi, nàng biết không, hài tử đã đầy tháng rồi, con rất đáng yêu, hiện giờ đang nằm cạnh bên nàng đó, nàng có cảm nhận được không? Ta đã nghĩ cho nó một cái tên ĐẲNG, Đẳng Vân (đẳng = chờ đợi) nàng có thích không? Yên nhi, mau tỉnh lại đi, ta đã sớm hình thành thói quen có nàng bên cạnh ta rồi.”
Tiểu Thanh đứng ngoài cửa, chứng kiến cảnh dịu dàng, trộm lau nước mắt, “Tiểu thư, người biết không? Vương mỗi ngày đều ở bên giường của người, nói chuyện cùng người, nếu người biết hãy mau chóng tỉnh lại đi.”
“Thần y, tình trạng của nàng rốt cuộc sao rồi? Tại sao đã nửa năm còn chưa có chuyển biến?”
Hắc Ưng thấy Thông Thiên lão đạo đang lúi húi chuẩn bị gì đó, liền hỏi. “Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Cái này phải dựa vào ý trời, không phải cứ có thuốc là có thể khỏi được.”
Ông tức giận đáp. “Vậy ông phải nghĩ cách đi chứ.”
Hắc Ưng nhỏ giọng xem thường, sắc mặt khó coi nhưng cũng không dám đắc tội với ông ta. “Ta đây không phải cũng đang nghĩ cách đó sao, ngươi không cần phải mỉa mai mát mẻ nữa đi.”
Thông Thiên lão đạo lườm hắn một cái. “Bại hoại lão đầu, không cần phải tự cho mình tài giỏi, nếu giỏi như vậy sao còn chưa làm cho nàng tỉnh lại được.”
Hắc Ưng nhẫn nhịn ông ta đủ lâu rồi. “Tiểu tử, ngươi dám xem thường ta.”
Thông Thiên lão đạo trừng mắt với hắn. “Ta đúng là xem thường ông, còn dám tự xưng là thần y cơ đấy.”
Hắc Ưng không cười, hừ một tiếng. “Tiểu tử thối, ngươi đừng hòng dùng chiêu khích tướng, cũng vô ích thôi.”
Thông Thiên lão đạo tiếp tục đảo thuốc của mình. “Vậy ông thử nói ra biện pháp, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”
“Nếu có biện pháp, ta còn ở đây ngốc nghếch sao?”
Thông Thiên lão đạo lại lườm hắn, hắn không phải đang nói nhảm những điều vô nghĩa hay sao. “Xem ra vẫn còn phải đợi.”
Hắc Ưng bất đắc dĩ nói. “Chờ kỳ tích đi.”
Thông Thiên lão đạo cũng đành chịu. Lại thêm nửa năm nữa qua đi, Long Hạo Thiên mang theo Đẳng Vân đi tới bên giường nàng, vẫn đặt nó nằm cạnh nàng. Đẳng Vân dùng bàn tay nho nhỏ không ngừng bắt lấy tóc và mặt nàng. “Đẳng Vân ngoan, làm vậy mẫu hậu sẽ đau, nhẹ tay một chút.”
Long Hạo Thiên ôm lấy nó, “Yên nhi, Đẳng Vân hôm nay tròn một tuổi, con đã có thể gọi nàng rồi, Đẳng Vân, gọi mẫu hậu đi.”
“Mẫu… hậu…”
Đẳng Vân mơ hồ gọi một tiếng. “Yên nhi, nàng nghe rõ không, con đang gọi nàng, đang gọi nàng đó.”
Long Hạo Thiên lập tức ôm chặt con vào ngực, đột nhiên phát hiện, trong khi hôn mê khóe mắt Vân Yên chảy nước mắt. “Yên nhi, nàng có phản ứng, có phải hay không? Phải hay không?”
Long Hạo Thiên kích động lay nàng. “Vương.
Nương nương làm sao vậy?”
Tiểu Thanh nghe thấy tiếng la lập tức chạy vào. “Tiểu Thanh, mau đi mời thần y.”
Long Hạo Thiên phân phó. “Dạ.”
Tiểu Thanh vội vã chay ra ngoài. Rất nhanh sau đó, Thông Thiên lão đạo liền chạy vào: “Làm sao vậy? Nha đầu có phản ứng sao?”
“Thần y, ông mau nhìn xem, Đẳng Vân gọi nàng là mẫu hậu, nàng đã khóc, vậy có thể nói nàng nghe được có phải hay không?”
Long Hạo Thiên vẫn kích động như trước. “Để ta xem xem.”
Thông Thiên lão đạo bắt mạch cho nàng, thật lâu sau mới thở dài nói: “Nàng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, có điều nàng có thể phản ứng xem như là tiến triển tốt.”
“Thần y, ông nhất định có biện pháp phải không? Ông nhất định có biện pháp cứu nàng tỉnh lại có phải hay không?”
Long Hạo Thiên lại không muốn vứt đi hi vọng. “Để ta suy nghĩ đã.”
Thông Thiên lão đạo nói, đi đi lại lại trong phòng, Đẳng Vân gọi nàng mẫu hậu, nàng bắt đầu có phản ứng, vậy xem ra nàng cần được kích thích. Ba ngày sau. “Không hay rồi, không hay rồi.”
Một cung nữ hốt hoảng chạy vào. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Thanh liền ngăn nàng ta lại. “Hôm nay, Vương và tiểu vương tử đi đến miếu Quan âm dâng hương, gặp phải mai phục.
Vương vì bảo vệ cho Tiểu Vương tử, bản thân đã bị trọng thương, tiểu vương tử cũng bị thương, thần y đang kiểm tra vết thương cho họ.”
Cung nữ nói. “Cái gì?”
Tiểu Thanh sửng sốt, chạy theo nàng ta.
“Tiểu vương tử sao có thể bị thương được.”
Bên ngoài phòng, rất nhiều người cũng lo lắng chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong.
Một lúc sau thần y cũng mau chóng đi ra. “Các ngươi đều giải tán đi, Vương không có vấn đề gì nữa rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi.”
Thông Thiên lão đạo nói, sau đó cùng Hắc Ưng đi nơi khác.
Mọi người lúc này mới thở phào, Tiểu Thanh cũng rời khỏi đó. Nhưng đến tối nàng liền cảm thấy có gì đó không bình thường, mỗi lúc trời tối, Vương sẽ đến nói chuyện cùng nương nương, trong suốt một năm nay, gió mặc gió, mưa mặc mưa, nhưng hôm nay lại không tới, nếu đã không có gì nghiêm trọng vậy tại sao còn chưa đến.
Nàng lại càng lo lắng cho tiểu vương tử hơn. “Nương nương, người mau tỉnh lại đi, Vương và Tiểu vương tử đều bị thương rồi, hiện giờ cũng không rõ thương thế ra sao? Mà nô tỳ lại không được vào, nô tỳ thật sự lo lắng cho Tiểu vương tử.
Không biết thương thế của tiểu vương tử có sao không? Người còn bé như vậy nhất định sẽ khóc lớn vì đau.
Nương nương, người mau tỉnh lại đi.”
Tiểu Thanh khóc lóc, ngồi bên giường nàng không ngừng nói. “Kẹt.”
Cánh cửa bị đẩy ra, Hắc Ưng mang bộ mặt trầm trọng đi vào. “Bạch công tử.”
Tiểu Thanh hành lễ. “Ngươi lui xuống trước đi.”
Hắc Ưng phân phó. “Dạ.”
Tiểu Thanh đi ra ngoài. Hắc Ưng lúc này mới đi tới giường nàng: “Vân Yên, ta nghĩ ta phải nói cho ngươi biết, Hạo Thiên và Đẳng Vân hiện tại rất nguy hiểm, thần y nói bọn họ trúng kịch độc, bây giờ vẫn chưa tìm ra thuốc giải, chính sự trong triều ta sẽ gánh vác thay hắn, thần y cũng đã đi tìm thuốc giải, ông ta nói nếu trong vòng ba ngày ông ta không về, Hạo Thiên và Đẳng Vân sẽ…”
Hắc Ưng nghẹn lời không nói tiếp được nữa. Rất lâu sau đó mới nói tiếp: “Từ khi Đẳng Vân được sinh ra, ngươi cũng chưa từng nhìn thấy nó, ngươi không biết được nó đáng yêu thế nào đâu, hiện giờ ngược lại nó sắp đi, ngươi không muốn nhìn thấy nó sao? Nếu ngươi tiếp tục ở đây không tỉnh lại, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Hắn đột nhiên nhìn thấy khóe mắt nàng không ngừng rơi lệ. “Bạch công tử, Bạch công tử, không xong rồi…”
Một thái giám chạy vào nói. “Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng vậy?”
Hắc Ưng hỏi. “Tiểu vương tử, người… người…”
Công công thở hồng hộc. “Nó sao rồi?”
Hắc Ưng tóm lấy áo hắn. “Tiểu vương tử đột nhiên sùi bọt mép, thái y nói… nói…”
Công công bị dọa đến mức nói lắp. “Nói cái gì?? Nói mau”
Hắc Ưng quát. “Nói… chỉ sợ không được.”
Công công vẫn là nói một hơi. “Cái gì?”
Hắc Ưng đẩy hắn sang một bên, lập tức chạy ra ngoài. Vân Yên đột nhiên mở to mắt, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, vừa lúc Tiểu Thanh bưng ấm nước vào, nhìn thấy nàng kinh ngạc đứng bất động. “Nương nương...”
Rầm một tiếng, mọi thứ trong tay nàng đều rớt xuống. “Vương, Đẳng Vân.”
Vân Yên vừa khóc vừa chạy vào phòng, đẩy cửa ra liền thấy Long Hạo Thiên đang ngồi trên giường ôm con, một bước vọt tới ôm lấy hài tử: “Vân nhi của ta… Vân nhi của ta…”
“Yên nhi.”
Long Hạo Thiên vui mừng nhìn nàng, nàng thật sự tỉnh rồi. Ôm đứa nhỏ vào ngực, nhìn ngắm khuôn mặt đáng yêu của nó, nàng không ngừng ôm hôn hài tử. “Yên nhi, nàng rốt cuộc đã tỉnh lại rồi, nàng cuối cùng cũng trở lại rồi.”
Long Hạo Thiên lập tức kích động ôm nàng vào ngực. Vân Yên lúc này mới kịp phản ứng lại, nhìn hài tử trong lòng mình, sau đó liền nhào vào lòng hắn, “Hai người không sao, hai người thật sự không sao?”
“Đứa ngốc này, nếu không phải nói như vậy nàng có chịu tỉnh lại không?”
Long Hạo Thiên thay nàng lau đi lệ trong khóe mắt. “Nha đầu, ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi, ta hiện tại có thể là thần y chân chính.”
Thông Thiên lão đạo cùng với Hắc Ưng đi vào. “Cám ơn, cám ơn các ngươi.”
Giờ phút này Vân Yên thật sự vui sướng, nước mắt rơi liên tục. “Nha đầu, nếu như ngươi muốn cảm tạ ta, ta muốn nó.”
Thông Thiên lão đạo chỉ vào hài tử trong lòng nàng. “Nó… Không được.”
Vân Yên lập tức ôm chặt con, lên tiếng cự tuyệt. “Nha đầu, ngươi cự tuyệt cũng vô dụng.
Chờ hắn được năm tuổi ta sẽ tới tìm và thu nhận nó làm đồ đệ.”
Thông Thiên lão đạo nói. “Thần y, Bổn vương thật sự cảm tạ ông, nhưng mà Bổn vương chỉ có một Vương tử, tương lai còn kế thừa vương vị, cho nên không thể rời khỏi hoàng cung.”
Long Hạo Thiên cũng cự tuyệt. “Yên tâm, sẽ không làm nó chậm trễ kế thừa vương vị, vả lại, còn những bốn năm, mỗi năm một đứa, nói không chừng đến lúc đó các ngươi đều cảm thấy nó phiền.”
Thông Thiên lão đạo đáp lại. “Mỗi năm một đứa? Ý của ngươi là nói sau này Yên nhi vẫn có thể sinh con?”
Mắt Long Hạo Thiên như mở to thêm mấy phần. “Nói thừa, ta đã từng nói không thể sao? Tuy nhiên, nếu các ngươi không muốn, vậy không cần bàn thêm nữa.”
Thông Thiên lão đạo lườm hắn, “Mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, bốn năm sau ta sẽ tới đón người, bây giờ ta phải đi, sau này gặp lại.”
Nói xong nhoáng một cái bong dáng ông ta liền biến mất. “Hạo Thiên, chúc mừng các ngươi.
Nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành rồi, không quấy rầy các ngươi nữa.”
Hắc Ưng nói xong cũng rời đi. “Vương, nương nương, Tiểu vương tử xin giao cho nô tỳ, để nô tỳ đưa người đi bú sữa.”
Mama đỡ lấy đứa bé trong lòng nàng. Vân Yên có chút lưu luyến, Long Hạo Thiên lại giữ lấy nàng: “Nàng không muốn nhìn ta sao?”
Lúc này nàng mới buông tay, thâm tình nhìn hắn, nước mắt bất tri bất giác lại chảy xuống.
Hắn mỗi ngày đều nói ở bên tai nàng, nàng đều biết hết, khi đó mới hiểu được hắn yêu mình như thế nào. “Đứa ngốc, khóc cái gì.”
Long Hạo Thiên lau đi nước mắt của nàng, tay nâng mặt nàng lên: “Yên nhi, nàng rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại.”
Môi chậm rãi cúi xuống, mọi lời nói sau đó đều là dư thừa. Vân Yên nhắm mắt lại, cảm nhận được từng nụ hôn, từng cái vuốt ve vỗ về của hắn…
~^0^~ HOÀN ~^0^~