Bất Ái Thành Hôn

Chương 15: Sóng gió ở nhà trẻ 2

 

Lâm Lệ ngây ngốc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, không biết anh đến đây lúc nào, nhưng anh đến làm cho cô an tâm, thở phào nhẹ nhõm.

 

Buông đứa bé trong ngực ra, tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia, dịu dàng trấn an nói: “tiểu Bân, ba con tới rồi!”.

 

Có lẽ Chu Hàn tới cũng không đại biểu cho cái gì, nhưng lại có thể làm cho thằng bé tin tưởng, ba nó yêu nó, quan tâm nó. Cho dù niềm tin này là sai lầm, nhưng mà là một sai lầm đẹp đẽ, có thể cho một thằng bé hi vọng không phải sao.

 

Thằng bé kia như là bị sự xuất hiện của cha mình hù dọa, kinh ngạc không biết làm sao, chỉ ngây ngẩn nhìn Chu Hàn, đến mắt cũng không dám nháy.

 

Chu Hàn nhìn bọn Lâm Lệ một cái, sau đó quay đầu nhìn gã đàn ông cao lớn trước mắt, ánh mắt lạnh thấu xương, lạnh giọng nói: “ra tay với phụ nữ và trẻ con, anh cũng là đàn ông sao?” Thanh âm rất lạnh, ngữ điệu nhẹ nhàng, không hề lên xuống, nhưng khí thế bẩm sinh làm người khác nhìn mà sợ hãi.

 

“Anh ….” Vợ người đàn ông kia tiến lên muốn nói điều gì thì lại bị ánh mắt Chu Hàn quét qua, nói cũng không ra lời. Gã đàn ông giãy dụa muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của Chu Hàn, lại không ngờ không thắng được sức lực của anh, cả người nghẹn đỏ bừng mặt, lại cũng không thể giãy tay mình khỏi tay Chu Hàn. Nhìn Chu Hàn, giọng điệu thoáng cái yếu đi rất nhiều so với vừa rồi: “anh, anh muốn làm gì?”.

 

Chu Hàn chỉ nhìn chằm chằm anh ta, tay dùng lực làm cho anh ta không giãy ra được, nói: “hãy xin lỗi bà xã và con trai tôi đi!”

 

“ Nói đùa gì vậy!” gã đàn ông theo bản năng quát, từ trước đến giờ anh ta nổi tiếng ngang ngược, bảo anh ta xin lỗi một phụ nữ và một đứa nhỏ, vậy sau này anh ta còn lăn lộn thế nào a!

 

“Không xin lỗi phải không?” Chu Hàn chậm rãi nói, thanh âm kia bình tĩnh nghe không ra chút tâm tình, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thế, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

 

“ Không thể nào!” Gã đàn ông nói cứng rắn, không hề có ý thỏa hiệp!

 

Vợ anh ta đứng cạnh thấy chồng mình bị túm như vậy, lại không dám đối chọi với Chu Hàn, liền hướng về phía cô giáo Trần kêu ầm lên: “cô giáo Trần, cô nói xem đây là chuyện gì, người này sao lại ra tay đánh chồng tôi, các người đây là ỷ thế bắt nạt kẻ yếu có phải không!”

 

“Tôi…” cô giáo Trần bối rối nhìn cô ta rồi lại nhìn Lâm Lệ, cô cũng thật khó xử a, đánh nhau ở trong nhà trẻ, cho dù ai đúng ai sai, đều có ảnh hưởng không tốt a! Nhìn Lâm Lệ xin giúp đỡ: “Chu phu nhân, cô xem___”.

 

Lâm Lệ liền ngắt lời cô ấy còn chưa nói hết, nhìn cô ấy nghiêm nghị nói: “cô giáo Trần, chuyện này vốn rất đơn giản, không cần thiết phải nghiêm trọng như vậy, hai đứa bé đùa nhau cãi vã là hết sức bình thường, tiểu Bân nhà chúng tôi ra tay đẩy bạn là không đúng, nhưng con bọn họ xỉ vả tiểu Bân cũng là sai, trẻ con phạm sai lầm chúng ta có thể dạy bảo, những thứ này đều không có vấn đề gì, vấn đề ở chỗ bọn họ là phụ huynh, là người trưởng thành, có khả năng suy nghĩ độc lập, sao anh ta có thể giơ tay muốn đánh mắng trẻ con được! Điểm này chúng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận được, chúng tôi không muốn sau này thằng bé bị ám ảnh vì chuyện này, cho nên anh ta nhất định phải xin lỗi tiểu Bân mới được, cái này, chúng tôi kiên quyết đến cùng!”.

 

Thấy Lâm Lệ nói như thế, thái độ lại kiên quyết, cô giáo Trần tự nhiên cũng không còn gì để nói nữa.

 

“Tôi hỏi anh lần cuối cùng, xin lỗi hay không xin lỗi?” Chu Hàn nhìna, trầm giọng hỏi. Gã đàn ông nhìn anh, sợ hãi trong lòng khiến anh ta không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm trước mặt nhiều người như vậy, muốn anh ta xin lỗi một phụ nữ và một đứa bé, vậy anh ta đã sống uống phí hơn ba mươi năm nay rồi!

 

Cắn răng nói “không đời nào!”.

 

Nghe vậy, Chu Hàn gật đầu “ Rất tốt!” Khóe miệng nở nụ cười châm chọc, sau đó tay đột nhiên dùng lực, thoáng cái gia tăng lực túm cổ tay anh, vừa nói: “không xin lỗi phải không?”

 

“A a a!__” gã đàn ông kia sợ hãi liên tục kêu lên tiếng.

 

Chỉ trong nháy mắt, cả phòng học cũng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông vạm vỡ kia, mà Chu Hàn ngược lại, vẫn ung dung nhàn hạ, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười như có như không. Thấy cha mình kêu to, thằng nhóc bị tiểu Bân đẩy ngã lúc nãy bỗng òa khóc “oa oa!”.

 

Mà mẹ nó hình như cũng bị dọa sợ, hoàn toàn không nghĩ chồng mình thế nhưng bị người ta bóp đến mức kêu thảm thiết như thế, cả người đều luống cuống, ngây ngốc nhìn bọn họ, mãi cũng không phản ứng.

 

Lâm Lệ có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn tiểu Bân, thằng bé kia lại đứng sát bên cạnh mình hơn.

 

Gã đàn ông vạm vỡ kia ăn đau, khuôn mặt trở nên vặn vẹo và dữ tợn, cổ tay truyền đến đau đớn khiến anh ta không kiên cường nổi nữa, chỉ đành phải luôn miệng cầu xin tha thứ nói: “buông, buông tay, mau buông tay, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! ——”.

 

Nghe vậy, lúc này Chu Hàn mới hất tay anh ta ra, mắt lạnh nhìn anh ta: “nói xin lỗi!”.

 

Gã kia bị bóp tay, cúi đầu nhìn chỗ cổ tay bị siết đến sưng đỏ, gương mắt nhìn Chu Hàn, mặc dù trong lòng không phục nhưng cũng không dám lớn tiếng với anh, bởi sức mạnh của mình và người đàn ông trước mặt chênh lệch rất lớn. Chỉ đành khẽ cắn răng, tiến lên hướng Lâm Lệ cùng tiểu Bân oán hận nói: “thật xin lỗi”. Giọng nói kia giống như muốn nuốt trọn người ta, mang theo nồng đậm sát khí!

 

Lâm Lệ nhìn anh ta một cái, cũng biết chuyện này nên dừng tại đây, dù sao cũng là nhà trẻ, không nên làm um lên, mà mình khăng khăng bắt anh ta xin lỗi, chẳng qua là muốn một lời của anh ta thôi. Không nói gì thêm, gật đầu, coi như chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.

 

Gã kia xoay người, oán hận trợn mắt nhìn Chu Hàn, sau đó nhìn về phía vợ mình đang bị dọa sững người, quát ầm lên: “còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, còn sợ chưa đủ mất mặt sao, còn không mau đi!”. Nói xong, liền ôm đứa con đang ngồi khóc dưới đất đi ra cửa, vừa đi vừa quát đứa con đang khóc: “khóc cái gì mà khóc, câm miệng cho ông, còn khóc nữa đánh gãy chân mày!”

 

Mà lúc này cô vợ mới hồi phục tinh thần lại, liếc bọn họ một cái, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng học.

 

Sau khi một nhà không có văn hóa kia rời đi, để lại cả phòng học với bầu không khí lúng túng cùng quỷ dị, hầu như ai cũng nhìn chằm chằm Chu Hàn.

 

Một bên, cô giáo Trần kịp thời phản ứng, vội vàng cười nói với mọi người: “được rồi, được rồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm, mọi người chờ ở trong phòng học đã, tôi ra ngoài sân xem đã sắp bắt đầu chưa!” Nói xong liền ra khỏi phòng học.

 

Mà những người khác cũng tản ra, đưa con mình đi làm đủ loại khởi động nóng người trước khi thi đấu.

 

Chu Hàn nhướng mày nhìn Lâm Lệ hỏi: “không sao chứ?”

 

Lâm Lệ chỉ lắc đầu, nói: “không sao!”

 

Chu Hàn gật đầu, cúi đầu liếc nhìn thằng bé đứng bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt thằng bé đen nhánh linh lợi nhìn anh, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười không khó nhận ra.

 

Đáy lòng có loại xúc động không nói ra lời, thật ra anh không dự định tới, nhưng bên tai luôn không ngừng vang lên những lời mà Lâm Lệ nói: “cho dù người lớn các anh phạm sai lầm gì, trẻ con cũng là vô tội!” đúng vậy a, trẻ con là vô tội, hơn nữa hồi đó chính anh lựa chọn giữ đứa bé lại! Như Lâm Lệ nói, nếu đã giữ nó lại thì phải chịu trách nhiệm với nó. Cho nên trước khi thằng bé trưởng thành thì mình vẫn phải có trách nhiệm đối với nó.

 

Mặc dù anh không biết bản thân mình nghĩ thế này được bao lâu. Không tiếng động than nhẹ, chậm rãi giơ tay lên sờ đầu của nó, động tác có chút cứng nhắc, anh thật không quen cũng không am hiểu làm thế này, nhưng mà nhìn ánh mắt chờ mong của bé, vẫn là đặt tay lên đầu bé, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nó, không nói lời nào.

 

Lâm Lệ đứng một bên nhìn cha con bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

 

“Chu Gia Bân” Một thanh âm lanh lảnh vang lên từ phía sau bọn họ, ba người đồng thời quay đầu lại, thấy phía sau một cô bé như búp bê với hai bím tóc nhỏ, đang ngước khuôn mặt tươi cười nhìn bọn họ. Mà ngược lại bạn nhỏ Chu Gia Bân lại mặt không có biểu cảm gì nhìn cô bé.

 

Lâm Lệ khom nửa người xuống, tiến tới bên tai thằng bé nói: “tiểu Bân! Giới thiệu bạn học của con cho chúng ta a”.

 

Bạn nhỏ Chu Gia Bân chỉ nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.

 

Nhưng mà trong lúc anh bạn nhỏ này còn đang suy tư chưa biết giới thiệu thế nào, thì cô bé kia đã hắng giọng nói: “cô à, con tên là Y Y, không phải là Y trong y phục quần áo, là y trong lưu luyến không rời nha!”. Giọng nói non nớt cộng thêm biểu cảm nhấn mạnh, cả người dễ thương cực kì.

 

Phía sau mẹ của Y Y cũng đi đến phía bọn họ, cười gật đầu với Lâm Lệ và Chu Hàn, yêu thương sờ đầu con nói: “Y Y nhà chúng tôi nhất định muốn tới nói chuyện với chú siêu nhân đó”. Mà chú siêu nhân trong miệng cô ấy không phải ai khác, mà chính là Chu Hàn.

 

Lâm Lệ nhíu mày, buồn cười nhìn Chu Hàn một cái, chỉ thấy chân mày anh nhướng lên, khuôn mặt ngăm đen trở lên hồng hồng không hề rõ rệt, thấy vậy Lâm Lệ không khỏi muốn cười.

 

Mà lúc mấy người lớn đang nói chuyện với nhau, co bé búp bê giãy khỏi tay của mẹ, tiến tới bên bạn nhỏ Chu Gia Bân, nhỏ giọng nói bên tai nó: “Chu Gia Bân, ba bạn thật giỏi! Giỏi như siêu nhân!”

 

Tuy là không thích người lạ đến gần, nhưng xét lời cô bé nói, bạn nhỏ Chu Gia Bân cũng không đẩy ra, ngược lại khóe miệng gương lên nụ cười đẹp mắt, ngửa đầu nhìn ba mình, vô cùng tự hào nói: “ba mình là giỏi nhất trên đời!”.

 

Đại hội thể dục thể thao của nhà trẻ bắt đầu lúc một rưỡi, đầu tiên tất cả học sinh cùng phụ huynh đến sân tập nghe hiệu trưởng phát biểu, thật ra thì cũng không có cái gì để nói, chẳng qua là ý nghĩa cùng mục đích của đại hội thể dục thể thao lần này.

 

Hai giờ, các hạng mục tranh tài bắt đầu, dù sao cũng là trẻ con, nói là đại hội thể dục thể thao thật ra chỉ là khái quát mấy trò chơi nô đùa, một đám trẻ con chơi đùa bất diệc nhạc hồ (không biết trời đất là gì).

 

Lâm Lệ ngồi ở vị trí trên khán đài, nhìn một đám con trẻ chạy chạy trên sân, nhìn đứa chạy nhanh hơn còn dừng lại xem phía sau có người đuổi theo không, mà bạn nhỏ Chu Gia Bân ở trong đó, trên mặt tràn ngập nụ cười mà Lâm Lệ chưa từng thấy qua.

 

Ánh mắt nhìn sân tập, Lâm Lệ nhẹ nhàng nói: “anh xem, tiểu Bân cười vui vẻ hơn” Thật ra trẻ con rất dễ thỏa mãn, vì điều các bé muốn rất đơn giản, lại không nhiều, chỉ cần thỏa mãn rồi, là có thể nhanh chóng vui vẻ, hôm nay lúc này tiểu Bân vui vẻ cũng là bởi vì Chu Hàn tới.

 

Chu Hàn bên cạnh không nói lời nào, khóe miệng chan chứa ý cười đến chính mình cũng không biết.

back top