Bất Ái Thành Hôn

Chương 63: Người thay thế

 

Lúc Chu Hàn trở lại thì Lâm Lệ đang cho đứa nhỏ ngủ ở trong phòng.

 

Có lẽ là hôm nay bị kích thích quá lớn, thằng bé ngủ từ lúc xế chiều, ngủ được một lúc lại tỉnh, tỉnh rồi sẽ khóc, khóc mệt lại ngủ. Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần. Lâm Lệ lo lắng đứa nhỏ sẽ đói bụng liền đi nấu bát mì, cho hai quả trứng gà vào, nhưng là đứa nhỏ một miếng cũng không ăn.

 

Lâm Lệ không có cách nào, chỉ có thể ở bên nó, nhỏ giọng an ủi, thật vất vả đến hiện tại, đứa nhỏ mới có thể an ổn mà ngủ.

 

Nghe bên ngoài có động tĩnh, Lâm Lệ liếc nhìn đứa trẻ đang ngủ yên, cúi đầu hôn lên trán nỏ, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai nó nói: “ngủ ngon nhé.” Lúc này mới cẩn thận đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.

 

Từ trong phòng thằng bé đi ra, chỉ thấy phòng khách sáng rực đèn.Cái cặp công văn mà Chu Hàn thường dùng bị ném sang bên cạnh ghế sa lon, ngay cả một chiếc giày da cũng rơi trên mặt đất.

 

Lâm Lệ cau mày nghi ngờ, theo bản năng quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ chính.

 

“Ầm!”

 

Chỉ nghe thấy trong phía phòng vệ sinh như là có âm thanh vật gì đó rơi xuống, Lâm Lệ vội chạy đến phòng vệ sinh.

 

Mới đẩy cửa chuẩn bị đi vào, đã thấy nồng nặc mùi rượu xông vào mũi, đưa mắt nhìn, giờ phút này Chu Hàn đang nửa quỳ trên mặt đất nôn không ngừng.

 

Lâm Lệ tiến đến, không có mở miệng, chỉ ngồi xổm bên cạnh anh, đưa tay vỗ lưng, cố gắng giúp anh thấy thoải mái một chút.

 

Chu Hàn hướng về phía bồn cầu, bởi vì cả ngày không ăn uống gì, giờ phút này nôn ra đều là rượu uống từ lúc chiều đến tối.

 

Chu Hàn cứ nôn như vậy một lúc lâu, cả người gần như không còn sức lực, dựa vào một bên, ý thức cũng không tỉnh táo.

 

Đợi anh xoay người lại, lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới vết thương trên mặt anh và vết rách trên quần áo.

 

Lâm Lệ cau mày, nhỏ giọng lầm bẩm: “ Sao lại biến mình thành như vậy, rốt cuộc là đi uống rượu hay là đi đánh nhau chứ.” Nói xong trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Lúc sau trở lại mang thêm một ly nước ấm, vịn anh đứng dựa vào người mình, để cho anh súc miệng, súc đi mùi khó chịu, sau đó cố hết sức vịn anh trở về phòng.

 

Chu Hàn vốn cao lớn, mà Lâm Lệ thì vốn nhỏ nhắn gầy gò, cộng thêm mấy tháng này có chút kén ăn, nên người giống như tờ giấy, gió thổi qua thì có thế té xuống.

 

Cho nên, khi Lâm Lệ đỡ Chu Hàn người đầy mùi rượu, ý thức mơ hồ đến phòng ngủ, thì cả cô và Chu Hần đều té nằm trên giường lớn.

 

Chu Hàn rù rì trong miệng, không biết là đang nói cái gì, Lâm Lệ chỉ nghĩ là lời nói lúc say, nằm ở trên giường thở, rồi mới lần nữa bò dậy, tháo giày và tất của anh, cởi áo khoác tây trang cho anh, rồi kéo cái chăn đắp lên cho Chu Hàn. Lúc này mới xoay người vào phòng tắm, bưng chậu nước nóng đi ra ngoài, đem theo khăn lau mặt và tay cho anh.

 

Lúc trước ở quầy rượu, ý thức mạnh mẽ nên chưa say bất tỉnh. Về sau ra bờ sông, gió lạnh xua tan mùi rượu trên người, cũng thổi tỉnh ý thức của anh, nhưng mà lần này, không hề có nước đá, không có gió lạnh, Thời điểm ở bờ sông, gió lạnh thổi mùi rượu trên người tản ra, làm cho ý thức tỉnh táo, nhưng là lần này, không có nước đá cũng không có gió lạnh, toàn bộ sức uống rượu của Chu Hàn được dùng đến, hôm nay thực sự là uống nhiều lắm, rót hết mấy bình rượu tây, muốn không say cũng khó.

 

Thả khăn vào trong chậu rửa mặt, Lâm Lệ sâu kín khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt anh, khẽ vuốt lông mày đang nhíu chặt. Cô không trách anh, thậm chí có chút đau lòng, bởi vì sự kiện này, người bị tổn thương sâu nhất chính là anh, trong lòng anh đè nén và khó chịu mà người ngoài không thể cảm nhận được. Nghĩ đến đây, trong lòng cô mơ hồ có chút đau.

 

Ở bên cạnh anh một lúc lâu, Lâm Lệ mới bưng chậu nước đứng dậy, đem đến trong phòng tắm, sau đó lại có chút không yên tâm về đứa nhỏ đang ngủ trong phòng kế bên, đi nhìn một chút, xác nhận đứa nhỏ an ổn ngủ, lúc này Lâm Lệ mới yên lỏng, trở về phòng.

 

Mới đẩy cửa đi vào, đã thấy Chu Hàn nửa người trong chăn, nửa người ở bên ngoài, miệng rầm rì có chút khó chịu. Chăn trên người cũng bị vén lên hơn phân nửa, lộ ra ống tay áo vì đánh nhau mà bị xé rách.

 

Lâm Lệ lo Chu Hàn bị cảm lạnh, bước lên phía trước cố sức vịn anh nằm xuống, nhưng mà người đang say rượu kia có chút không phối hợp, rù rì nói: “tránh, tránh ra, nóng quá…” Vừa nói vừa trực tiếp đưa tay xé rách áo sơ mi trên người.

 

Nhìn anh cậy mạnh mà kéo kéo áo, làm cho vùng ngực và cổ có chút sưng đỏ, Lâm Lệ liền lên tiếng: “Được rồi, được rồi, em giúp anh cởi quần áo, anh đừng kéo nữa.”

 

Mất thật nhiều sức lực mới cởi được áo cho anh, lúc ngẩng đầu lên thì thấy anh đã tỉnh, ánh mắt khẽ nhếch lên, còn có chút mịt mờ.

 

Lâm Lệ kinh ngạc hỏi: “Tỉnh rồi? Có nơi nào không thoải mái không? Có đau đầu không?” Vừa nói, cô vừa sờ trán anh.

 

Chu Hàn nhìn cô chằm chằm, cũng không nói chuyện, ánh mắt phủ sương mù cùng mơ hồ, nhìn có chút không rõ cảm giác.

 

Thấy anh không nói gì, Lâm Lệ nhẹ giọng gọi thử: “Chu Hàn?”

 

Chu Hàn đột nhiên đưa tay kéo cổ cô, trực tiếp dán lên môi cô.

 

Lâm Lệ đầu tiên là sửng sốt, cả người nhất thời không kịp phản ứng, đợi lúc cô kịp phản ứng thì đã bị Chu Hàn kéo lên trên giường, cả người bị anh áp xuống, tay anh thăm dò vào bên trong quần áo cô, môi thăm dò môi, lưỡi quấn lấy lưỡi. Lâm Lệ không biết anh uống bao nhiêu rượu, nhưng mùi rượu trên người anh thật nồng đậm làm cho cô có chút không thở nổi.

 

Lâm Lệ đưa tay đẩy anh, nhưng không ngăn được sức lực của Chu Hàn, tối nay anh càng mãnh liệt, cuồng dã hơn so với bình thường. Nắm cổ tay Lâm Lệ rất mạnh, cổ tay truyền đến đau đớn khiến Lâm Lệ không khỏi rên lên.

 

Trong phòng rất an tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hô hấp của Chu Hàn, thật rõ ràng, trầm thấp vang vọng.

 

Chu Hàn hôn vừa vội vàng vừa bá đạo, cả người vì rượu mà tản ra nhiệt độ nóng rực, có thể đốt cháy da thịt Lâm Lệ, càng thiêu đốt trái tim cô.

 

Luồng khí nóng trong cơ thể khiến cho Lâm Lệ có chút khó chịu than nhẹ. Quần áo trên người bị Chu Hàn xé rách, thân thể hai người kề sát nhau, nhiệt độ trên người Chu hàn trực tiếp dán lên người Lâm Lệ, xuyên qua làn da in dấu lên cơ thể cô.

 

Cơ thể vốn có chút lạnh của Lâm Lệ nhờ nhiệt độ trên người anh mà bắt đầu nóng lên, Lâm Lệ chỉ cảm giác thấy máu trong người mình cũng bắt đầu sôi trào.

 

Thấp giọng thở gấp một tiếng, Lâm Lệ kìm lòng không đậu mà đưa tay lên, vòng qua eo của Chu Hàn, đón nhận anh. Cả người miệng lưỡi khô đắng, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, cuối cùng chỉ có chút run rẩy, thở dốc cùng rên rỉ

 

Đàn ông ở phương diện này tựa như là dựa vào bản năng, không cần quá tỉnh táo. Cho nên, cho dù đã say đến mức không biết gì, nhưng vào lúc này Chu Hàn vẫn rất thông thạo, dựa vào bản năng mà bỏ đi trói buộc giữa hai người.

 

Một lần nữa hướng môi cô, cạy mở hàm răng, cắn nuốt đi toàn bộ hô hấp của cô.

 

Thân thể cô như bị điện giật mà run lên, lông mi khẽ run, cả người như mất đi sức lực, chỉ có thể thấp giọng thở dốc.

 

Chu Hàn tăng tốc nhanh hơn, vùi đầu bên cổ cô mà thở gấp.

 

Lâm Lệ có chút không chịu nổi sự kịch liệt và triền miên của anh đêm nay, khoái cảm như hòa tan cô, cắn chặt răng, nhưng cuối cùng không chịu nổi mà rên rỉ.

 

Ý thức mơ hồ, Lâm Lệ nghe thấy tiếng anh thở dốc ồ ồ bên tai, tiếng thở dốc lẫn với tiếng rên rỉ, Lâm Lệ biết, đó là tiếng của cô.

 

Động tác của Chu Hàn ngày càng nhanh, Lâm Lệ có chút không chịu nổi, khẽ nâng người cắn lấy cánh tay hữu lực kia của anh, muốn đè nén xuống cho mình khỏi kêu lên.

 

Kích tình đi qua, Chu Hàn cũng không có rời xuống khỏi người cô ngay, mà cứ gục lên người Lâm Lệ, chôn mặt ở vai cô. Hơi nóng phả vào tai cô, khiến cho Lâm Lệ không khỏi co cổ lại.

 

Đưa tay muốn đẩy anh ra, mới phát hiện toàn thân mình không còn chút khí lực, cả người bủn rủn, mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại ngủ.

 

Không biết ngủ như vậy bao lâu, Lâm Lệ bị một thanh âm yếu ớt đánh thức. Mơ màng mở mắt, phát hiện thấy Chu Hàn vốn nằm trên người mình không biết lúc nào đã trở mình xuống dưới, cánh tay ôm cô vào ngực cũng giống như lúc trước, chỉ khác một điều là người đàn ông bên cạnh đang nói mê sảng:

 

“Lăng Nhiễm…”

 

Lúc cái tên quen thuộc kia truyền vào tai, toàn thân Lâm Lệ giật mình, mắt bỗng nhiên mở to, buồn ngủ trong khoảnh khắc biến mất.

 

Nằm trong ngực Chu Hàn, Lâm Lệ cảm thấy toàn thân mình lạnh băng, tựa như bị nước lạnh dội vào, rét lạnh đến tận xương.

 

“Lăng Nhiễm, tại sao…” Trong giấc mộng, Chu Hàn rù rì, vẻ mặt bị đè nén và đau đớn, ôm Lâm Lệ càng chặt thêm một chút.

 

Lâm Lệ gối lên tay anh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt anh giờ phút này đau đớn và khó chịu.

 

Khóe miệng cong lên mỉm cười, chẳng qua là, nụ cười kia quá cay đắng, cay đắng như tâm tình cô bây giờ.

 

Rời khỏi lòng anh, chống người ngồi dậy, vẻ mặt uất ức nhìn anh, bên tai văng vẳng lời nói mê sảng vừa rồi của anh, trong đầu nhớ lại tình cảm mãnh liệt của bản thân mình khi anh ôm chặt mình vừa rồi.

 

Thì ra cô là người thay thế, là bóng dáng của người phụ nữ sao?

 

Một giọt nước mắt chảy xuống, Lâm Lệ cười lạnh, nụ cười kia đau đớn không mang theo một chút nhiệt độ.

 

Cô nghĩ mình thật đáng chê cười, cô chỉ có hai người đàn ông, nhưng hai người đó đều coi cô là người thay thế.

 

Vén chăn trực tiếp xuống giường, đi chân trần đến tủ, cầm lấy quần áo rồi xoay người vào phòng tắm. Mở vòi nước, nhắm mắt đứng dưới vòi hoa sen gột rửa đi thân thể đầy dấu hôn của mình. Muốn rửa sạch dấu vết mây mưa cùng người đàn ông kia.

 

Đột nhiên ngực đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi cô không thể đứng thẳng người, dựa vào bức tường lạnh băng, đưa tay ấn lồng ngực của mình. Lâm Lệ không hiểu rõ vì sao giờ phút này ngực mình lại đau như vậy, mà cảm giác này thật quen thuộc…

 

Lâm Lệ lắc đầu cười khổ, trên mặt nước tắm pha lẫn nước mắt chảy xuống, chỉ lắc đầu thấp giọng rù rì, “Sẽ không, chẳng qua là hợp tác thôi mà, làm sao lại để mất trái tim đây? Sẽ không…”

back top