Thủ đô vào ban đêm mở ra phồn hoa tràn ngập các loại màu sắc sáng lấp lánh.
Cảnh Diễn đứng ở ban công ngoài phòng, hai tay chống lan can quan sát cả tòa thành thị, xuyên qua ánh sáng loá mắt bóng xe cùng ánh đèn đan vào nhau, rất là mê đắm lòng người. Mà anh lại vẫn trầm mặc, hai tròng mắt đen bóng ở trong bóng đêm dường như có điều suy nghĩ, có loại thâm trầm làm người ta nhìn không thấu.
Lúc Tần Trăn đẩy cửa ra, chính là nhìn thấy Cảnh Diễn như vậy, bóng lưng thẳng, áo gió màu đen mở rộng bị gió đêm hất lên một chút độ cong trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cô ngây ngốc, dịu dàng mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Anh Cảnh Diễn, đến đây sao không ăn cơm cùng chúng em? Chú Cảnh trên mặt không nói, nhưng chú ấy vẫn nhớ thương anh đó."
Tay Cảnh Diễn nắm lan can thật chặt, lúc này mới quay đầu, chỉ còn nhìn thấy gò má của anh, kéo rất căng, lúc này điện thoại của anh đột nhiên rung “ù ù”, anh nhận rất nhanh, không biết đối phương nói những cái gì, còn không đến vài giây đồng hồ, khuân mặt vốn đang lạnh lùng của anh thoáng chốc lạnh hơn vài phần, cuối cùng chỉ nghe thấy anh khẽ nhếch môi, giọng nói bình tĩnh nói: "Ừ, tôi đã biết." Khi nói chuyện ánh mắt của anh lại xuyên qua trống trải nhìn sang thật sâu, làm cho cô không nhịn được rụt cổ xuống.
Cảnh Diễn bỏ di động vào lại trong túi, nhàn nhạt nhìn cô thản nhiên nói: "Vì sao không muốn trở về?"
Lúc này Tần Trăn mới đột nhiên phát hiện, Cảnh Diễn không chỉ là không có nụ cười, đến ngay cả giọng nói hết sức dịu dàng anh thường nói với cô cũng không có, anh đối với cô, chỉ còn lại ánh mắt đơn độc lạnh lùng.
Cô không thể tiếp nhận sự lạnh lùng của anh, cố chấp nói: "Không vì sao cả, em muốn ở lại chỗ này, nơi này có anh đang ở mà!" Cô nắm quyền cố lấy dũng khí hỏi, “Anh trước kia không phải không thích em đi Mỹ sao? Vât vả lắm em mới trở về, vì sao anh lại đột nhiên muốn em đi? Là vì Tô Hiểu Mộc không muốn nhìn thấy em?"
Buổi chiều lúc Vương Hạo cầm vé máy bay đến, cô xé tan vé máy bay ngay trước mặt mọi người, dựa vào cái gì bảo cô đi?
"Trăn Trăn, một chuyện thuộc về một chuyện, không cần kéo vấn đề đến trên người Hiểu Mộc." Cảnh Diễn nhíu mày cắt ngang cô, "Anh đã sắp xếp cho em xong rồi, em đến bên kia, nếu cần có thể tiếp tục làm trị liệu, muốn trở về chỗ làm việc ban đầu cũng có thể. Nếu không muốn cũng không sao, anh đã gửi một khoản tiền trong tài khoản của em, cho dù sau này em không làm việc cũng có thể có cuộc sống tốt đẹp."
Tần Trăn không thể tin trợn mắt to, xiết chặt làn váy hỏi: "Anh... Đây là đang bố thí cho em?"
Cảnh Diễn lắc lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt cô, khẽ thở dài một cái: "Anh không phải bố thí cho em, việc anh luôn muốn làm là giúp em, giúp em trở về một Tần Trăn như trước kia, nhưng là anh có thể giúp em nhất thời, không giúp được em cả đời. Em cũng đã hoang đường đã tùy hứng rồi, tiếp theo nên suy nghĩ đến cuộc đời sống như thế nào sau này mới phải."
"Suy nghĩ?" Tần Trăn dường như không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, thanh âm trống vắng như không còn linh hồn, "Còn nếu em nhất định không đi?" Ngọn lửa ghen tỵ từ từ châm vào đáy lòng, cô không phục không cam lòng, vì sao bọn họ từng bước từng bước đều phải rời khỏi cô?
Cảnh Diễn ngớ ra một chút, hạ lông mày, ánh mắt xẹt qua khuân mặt tái nhợt của cô, chậm rãi trả lời: "Vậy sau này anh, sẽ không gặp lại em nữa."
"Không... Anh Cảnh Diễn, anh rõ ràng vẫn còn quan tâm em, ngày đó em bị bỏng anh đã bảo vệ em đầu tiên..." Tần Trăn ngạc nhiên, thanh âm cũng đề cao đến quãng tám.
"Anh bảo vệ em, là vì anh sợ em bị kích thích mà làm hại đến cô ấy, anh sẽ không cho phép cảnh ngộ của vợ Trình Vũ lặp lại ở trên người Hiểu Mộc, anh ta nhớ tình cũ không khởi tố em, cũng không có nghĩa là em không sai. Có lẽ anh cũng sai lầm rồi, ngay từ đầu anh cũng không nên dung túng em, em đã không còn là Trăn Trăn mà anh biết rồi, anh lại nghĩ rằng em chẳng qua là nhất thời hồ đồ, bây giờ xem ra nếu anh lại dung túng em, là hại em."
Nghe vậy, thân thể của Tần Trăn run rẩy như lá rụng dưới gió thu, ngoài miệng lại nói cứng: "Em không biết anh đang nói cái gì."
"Không biết? Em cho là một câu “không biết” có thể trốn tránh tất cả sao? Em còn muốn trốn tới khi nào? Giả bệnh có thể giả cả đời?" Cảnh Diễn cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, kéo cánh tay của cô nhìn vào chiếc gương trên tường, váy lá sen rộng thùng thình tay áo chảy xuống, lộ ra từng dấu vết bị lưỡi dao lướt qua, có nông có sâu, màu hồng nhàn nhạt đột ngột lần lượt thay đổi, "Em xem xem, trong gương là ai? Cũng là Tần Trăn em sao? Tự làm khổ, ác ý đả thương người, lừa gạt, không có giống những chuyện Tần Trăn mà anh biết có thể làm! Có lẽ em đúng là bị bệnh, bị bệnh cố chấp, làm cho chúng tôi những người quan tâm em cam tâm bị em lợi dụng lo lắng cho em. Giờ này ngày này, em lại còn dám nói với anh em không biết?"
Cô đánh phấn hồng lên má, nhưng sắc mặt vẫn là trắng bệch như quỷ, cổ tay gầy yếu chỉ còn lại có xương.
Nghe xong lời của anh, nước mắt của cô lã chã rơi xuống, âm thanh run rẩy: "Anh là khi nào thì... biết những chuyện này?"
Cảnh Diễn buông tay cô ra, tùy ý cô vô lực trượt xuống mặt đất, để cho mình tỉnh táo lại mới thản nhiên nói: “Lúc em trở về không lâu, Trình Vũ nói chuyện điện thoại với anh, về phần những gì anh ta nói, em hẳn là càng rõ ràng hơn anh, chỗ bác sĩ Lục cũng vẫn nói lại cho anh bệnh tình của em có rất nhiều điểm đáng ngờ, ngay từ đầu, anh là không muốn tin tưởng, sau lại, là không thể không tin tưởng."
"Anh ta lại còn gọi điện thoại cho anh? Rõ ràng là anh ta thay lòng đổi dạ, là anh ta từ bỏ em, bây giờ còn muốn nói xấu em ở trước mặt anh sao?" Tần Trăn khó có thể kiềm chế khóc gào lên.
Cảnh Diễn không ủng hộ liếc nhìn cô, giống như đang nhìn một người xa lạ: "Em sai lầm rồi, chính bởi vì anh ta thật sự từng yêu em, cho nên mới luôn dễ dàng tha thứ cho em, em cho là em giấu giếm được cái gì? Trình Vũ cái gì cũng biết, chẳng qua là không muốn khiến em khó xử mới một mực không nói ra, anh ta ly hôn với em không phải là vì anh ta thay lòng đổi dạ, lại càng không phải là vì em không thể sinh con, mà là anh ta tình cờ phát hiện đứa con duy nhất từng có của anh ta và em vậy mà không phải của anh ta, anh ta không chấp nhận được sự thật này, ở nước ngoài mấy năm nay, em rốt cuộc đã làm những cái gì?"
"Mà anh, lại càng không phải là lốp xe dự phòng đứng nguyên tại chỗ chờ em hối hận, là tư bản để em khoe khoang, tuyên chiến với chồng trước."
Tần Trăn chưa bao giờ có tuyệt vọng như vậy: "Nếu anh đã biết, vì sao không vạch trần em? Còn tốt với em như vậy?"
"Bởi vì anh và Trình Vũ giống nhau, cho dù tình cảm không còn, vẫn là nghĩ hết sức cố gắng hết thảy giúp đỡ em, hy vọng em có thể trở về thành mình trước kia, Tần Trăn mà bọn anh biết. Nếu như không thể, vậy anh đối với em cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ không còn tiếc nuối rồi." Cảnh Diễn dừng một chút, dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên khoé mắt cho cô, gằn từng chữ nói, "Mà chỉ có chờ tất cả chuyện này kết thúc, anh mới có thể cởi bỏ cái gông xiềng vô hình này, dùng một bản thân đầy đủ yêu cô ấy lại từ đầu, em hiểu không?"
Anh vỗ vỗ bả vai của cô, dịu dàng nói: "Trăn Trăn, em hãy cứ đi đi, anh để cho Vương Hạo chuẩn bị một lần nữa, nếu em không muốn đi Mỹ, muốn đi chỗ nào khác anh cũng có thể sắp xếp cho em. Em hãy sống cuộc sống mới của mình, đừng tiếp tục dây dưa nữa cũng đừng lại làm chuyện điên rồ. Anh còn không muốn, quá tuyệt tình với em."
"Không, không phải..." Thấy Cảnh Diễn muốn đi, Tần Trăn như phát điên ôm lấy chân của anh gào to: "Anh Cảnh Diễn, người trong lòng anh vẫn là em, anh chỉ là vì Tô Hiểu Mộc sinh con cho anh mới có thể đối với em như vậy, đúng không?" Năm đó anh đã nói, sẽ làm cho cô cả đời hạnh phúc, cho nên cho dù Trình Vũ không cần cô nữa, cô còn không phải là nhà thua, còn có anh, anh có thể đối với cô còn tốt hơn vạn lần so với Trình Vũ. Nhưng là bây giờ cô trở lại rồi, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy bảo cô rời đi?
Cảnh Diễn biết Tần Trăn đã đi vào một ngõ cụt tình cảm.
"Trăn Trăn, em có biết có hai việc em làm sai lầm nhất hay không? Đó chính là, mười năm trước em không nên rời đi, mười năm sau lại càng không nên trở về, cho nên em nên vì sự lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm."
"Bởi vì hiện tại, người anh yêu đã không phải là em."