Từng người một ngã xuống hầu hết đều là người của Lâu Khải Huyền. Kẻ thì mất tay mất chân trúng đạn hàng chục cái thây xếp chồng lên nhau máu đổ đầy trên nền đất cũ kĩ Vương Tuấn Khải híp mắt dơ súng lên 1...2...3 "Đoàng....." Tiếng súng vang dội trong đám náo loạn tấp nập người chém giết nhau kia vì tiếng súng ấy mà đột nhiên dừng lại. Từ trong đám hỗn loạn Lâu Khải Huyền ngã xuống cơ thể hắn giật giật mấy cái rồi bất động hắn bị trúng đạn khi đang định tháo chạy. Chỉ một phát súng của Vương Tuấn Khải là đủ để giết một người.
"Giết hết đi !" Thanh âm lãnh lẽo phát ra nhận được lệnh người trong bang Hắc Nguyệt lại tiếp tục ra tay lúc này chỉ thấy bọn người còn sót lại của Lâu Khải Huyền luân phiên nhau van xin tha mạng nhưng cũng chỉ vô ích vì lời nói của Vương Tuấn Khải một khi đã nói ra thì không bao giờ rút lại và khi đã động vào địa bàn của anh cách duy nhất để tha thứ chính là kẻ đó phải chết không toàn thây !
Vương Tuấn Khải quay lưng bỏ đi anh lấy điện thoại ra nhưng điện thoại lại hết pin đột nhiên tai anh nghe thấy tiếng cậu gọi anh tiếng gọi như đang cầu cứu...Tim Vương Tuấn Khải đột nhiên đập mạnh anh dừng bước quay lại phía Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành "Cho tôi mượn điện thoại của cậu Chí Hoành ."
"Có chuyện gì sao ?"
Anh bấm dãy số dài tiếng chuông vang lên hồi lâu sau mới có người bắt máy "Nguyên Nhi..."
"Ông chủ là tôi !" Tiếng của lão quản gia già vang lên.
Vương Tuấn Khải nhíu mày anh đanh giọng "Cậu chủ đâu ?"
"Thưa...cậu chủ....ngài ấy...lúc nãy đi ra vườn bị hai tên lạ mặt định bắt cóc nhưng cũng may nhờ Tiểu Hổ và vài ám vệ nên cậu chủ không sao...chỉ là...vì bị chụp thuốc mê nên cậu ấy vẫn còn đang hôn mê bác sĩ đang xem xét ạ."
"Chết tiệt các người bảo vệ cậu ấy kiểu gì vậy hả ?" Vương Tuấn Khải rít lên anh cúp máy đi nhanh về phía xe lao như bay rời khỏi nơi âm u này đi về Vương Gia.
"Em ấy thế nào ?" Vương Tuấn Khải nổi giận gầm lên hỏi quản gia.
"Ông chủ." Bác sĩ Thạc thấy anh vội lên tiếng "Ngài yên tâm cậu chủ không sao cả đứa bé cũng vậy."
"Đứa bé ? Em ấy có thai ?" Vương Tuấn Khải sững người anh nghĩ mình nghe lầm nên lập lại lời của ông.
"Vâng ! Ngài không biết sao ? Cậu chủ đã có thai hai tuần rồi ! Vì lượng thuốc mê khá nhiều nên ngài ấy mới hôn mê thôi."
"Tôi biết rồi quản gia dẫn bác sĩ Thạc vào phòng khách tôi có một vài vấn đề cần hỏi." Nói xong anh bước vào phòng ngủ nơi Vương Nguyên đang nằm ngủ. Cậu đã có thai ? Có con với anh !? Lòng Vương Tuấn Khải đang rất hạnh phúc cuối cùng anh cũng được làm cha...
Vương Nguyên mê man đã lâu cậu mơ thấy mình đang đứng giữa một không gian tăm tối chỉ toàn màu đen không một chút ánh sáng không một ai !? Chỉ một mình cậu Vương Nguyên sợ hãi bước đi cậu cố tìm lối ra cậu muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này ở đằng xa chợt có một tia sáng mờ ảo cậu vội chạy đến khi đến gần đốm sáng đó cậu nhìn thấy một bóng lưng cao lớn ở gần đó nhận ra bóng dáng ấy là Vương Tuấn Khải cậu mừng rỡ chạy tới nhưng khi gần chạm vào anh cả người cậu như bị trói chặt không thể cữ động mắt lại nhìn thấy một người khác cầm súng chĩa vào người anh từ đằng sau Vương Nguyên hét lên cậu muốn nói cho anh biết nhưng dù cậu có gào thét như thế nào thì Vương Tuấn Khải vẫn không thể nghe. Hắn muốn giết anh muốn giết chồng cậu: " Không... đừng... xin đừng... Tuấn Khải... xin đừng... " Cậu bật khóc những tiếng thét vang vọng nhưng anh vẫn không nghe.
* Đoàng – Tiếng súng bất chợt vang lên cậu ngây người nhìn anh ngã xuống máu từ đầu tuôn ra thấm ướt áo anh cậu hốt hoảng la lên gọi anh...cậu gọi anh hàng chục lần nhưng anh vẫn nằm bất động dười đất cả thân thể ấy dính đầy máu tươi ... Trong mơ hồ Vương Nguyên bật dậy mồ hôi cùng nước mắt vương đầy khuôn mặt nhỏ bé cậu nhìn xung quanh cũng là một màu đen của bóng đêm chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ cậu giật mạnh cây kim đang truyền nước ra vội vã chạy ra ngoài tìm kiếm anh cậu sợ, sợ rằng giấc mơ ấy là sự thật...
"Tuấn Khải Tuấn Khải...anh ở đâu..." Đôi chân trần nhỏ bé chạy quanh nhà đèn trong nhà theo bước chân của cậu mà tỏa sáng...
"Giết hết đi !" Thanh âm lãnh lẽo phát ra nhận được lệnh người trong bang Hắc Nguyệt lại tiếp tục ra tay lúc này chỉ thấy bọn người còn sót lại của Lâu Khải Huyền luân phiên nhau van xin tha mạng nhưng cũng chỉ vô ích vì lời nói của Vương Tuấn Khải một khi đã nói ra thì không bao giờ rút lại và khi đã động vào địa bàn của anh cách duy nhất để tha thứ chính là kẻ đó phải chết không toàn thây !
Vương Tuấn Khải quay lưng bỏ đi anh lấy điện thoại ra nhưng điện thoại lại hết pin đột nhiên tai anh nghe thấy tiếng cậu gọi anh tiếng gọi như đang cầu cứu...Tim Vương Tuấn Khải đột nhiên đập mạnh anh dừng bước quay lại phía Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành "Cho tôi mượn điện thoại của cậu Chí Hoành ."
"Có chuyện gì sao ?"
Anh bấm dãy số dài tiếng chuông vang lên hồi lâu sau mới có người bắt máy "Nguyên Nhi..."
"Ông chủ là tôi !" Tiếng của lão quản gia già vang lên.
Vương Tuấn Khải nhíu mày anh đanh giọng "Cậu chủ đâu ?"
"Thưa...cậu chủ....ngài ấy...lúc nãy đi ra vườn bị hai tên lạ mặt định bắt cóc nhưng cũng may nhờ Tiểu Hổ và vài ám vệ nên cậu chủ không sao...chỉ là...vì bị chụp thuốc mê nên cậu ấy vẫn còn đang hôn mê bác sĩ đang xem xét ạ."
"Chết tiệt các người bảo vệ cậu ấy kiểu gì vậy hả ?" Vương Tuấn Khải rít lên anh cúp máy đi nhanh về phía xe lao như bay rời khỏi nơi âm u này đi về Vương Gia.
"Em ấy thế nào ?" Vương Tuấn Khải nổi giận gầm lên hỏi quản gia.
"Ông chủ." Bác sĩ Thạc thấy anh vội lên tiếng "Ngài yên tâm cậu chủ không sao cả đứa bé cũng vậy."
"Đứa bé ? Em ấy có thai ?" Vương Tuấn Khải sững người anh nghĩ mình nghe lầm nên lập lại lời của ông.
"Vâng ! Ngài không biết sao ? Cậu chủ đã có thai hai tuần rồi ! Vì lượng thuốc mê khá nhiều nên ngài ấy mới hôn mê thôi."
"Tôi biết rồi quản gia dẫn bác sĩ Thạc vào phòng khách tôi có một vài vấn đề cần hỏi." Nói xong anh bước vào phòng ngủ nơi Vương Nguyên đang nằm ngủ. Cậu đã có thai ? Có con với anh !? Lòng Vương Tuấn Khải đang rất hạnh phúc cuối cùng anh cũng được làm cha...
Vương Nguyên mê man đã lâu cậu mơ thấy mình đang đứng giữa một không gian tăm tối chỉ toàn màu đen không một chút ánh sáng không một ai !? Chỉ một mình cậu Vương Nguyên sợ hãi bước đi cậu cố tìm lối ra cậu muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này ở đằng xa chợt có một tia sáng mờ ảo cậu vội chạy đến khi đến gần đốm sáng đó cậu nhìn thấy một bóng lưng cao lớn ở gần đó nhận ra bóng dáng ấy là Vương Tuấn Khải cậu mừng rỡ chạy tới nhưng khi gần chạm vào anh cả người cậu như bị trói chặt không thể cữ động mắt lại nhìn thấy một người khác cầm súng chĩa vào người anh từ đằng sau Vương Nguyên hét lên cậu muốn nói cho anh biết nhưng dù cậu có gào thét như thế nào thì Vương Tuấn Khải vẫn không thể nghe. Hắn muốn giết anh muốn giết chồng cậu: " Không... đừng... xin đừng... Tuấn Khải... xin đừng... " Cậu bật khóc những tiếng thét vang vọng nhưng anh vẫn không nghe.
* Đoàng – Tiếng súng bất chợt vang lên cậu ngây người nhìn anh ngã xuống máu từ đầu tuôn ra thấm ướt áo anh cậu hốt hoảng la lên gọi anh...cậu gọi anh hàng chục lần nhưng anh vẫn nằm bất động dười đất cả thân thể ấy dính đầy máu tươi ... Trong mơ hồ Vương Nguyên bật dậy mồ hôi cùng nước mắt vương đầy khuôn mặt nhỏ bé cậu nhìn xung quanh cũng là một màu đen của bóng đêm chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ cậu giật mạnh cây kim đang truyền nước ra vội vã chạy ra ngoài tìm kiếm anh cậu sợ, sợ rằng giấc mơ ấy là sự thật...
"Tuấn Khải Tuấn Khải...anh ở đâu..." Đôi chân trần nhỏ bé chạy quanh nhà đèn trong nhà theo bước chân của cậu mà tỏa sáng...