Sáng hôm sau Mọi người trong nhà đều tấp nập lạ thường quản gia thì phân phó mọi việc với tốc độ cực nhanh người làm thì lăng xăng chạy tới chạy lui. Cậu đứng ngẩn người trước cửa phòng nhìn bộ hôm nay là ngày trọng đại sao ??? Thấy cậu bước tơi quan gia vội chạy lại "Cậu chủ ngài hãy cẩn thận !"
"Bác quản gia sao hôm nay mọi người lại bận bịu đến thế ?"
"Thưa vì ngài đã có thai nên ông chủ sai dặn chúng tôi là phải dọn dẹp hết những vận dụng dây cản trở hay nguy hiểm để ngài tiện bề đi lại."
"Sao...đâu...đâu cần phải làm vậy !?" Trời ạ sao anh lại làm quá nên như vậy chứ ? Chỉ là mang thai thôi mà cậu đi vào phòng ăn thấy trên bàn đầy những món dinh dưỡng khác nhau dành cho thai phụ cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
Vương Tuấn Khải thấy cậu trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng chợt nở nụ cười dịu dàng "Dậy rồi sao ?"
"Tuấn Khải anh đâu cần phải làm vậy ?"
"Sao lại không ? Em hay hấp tấp lại hậu đậu như vậy lỡ đi vấp té hay va vào cái gì thì bảo bảo sẽ ra sao đây ?"
"Hứ...anh lúc nào cũng bảo bảo, bảo bảo và bảo bảo vậy còn em ? Anh để em ở đâu rồi ?" Cậu chu môi bất mãn anh lúc nào cũng bảo bảo hôm qua bảo bảo hôm nay sáng sớm cũng lại bảo bảo còn cậu thì không thèm quan tâm nữa sao ???
Thấy hành động đáng yêu của cậu anh cúi người hôn lên môi cậu. Anh bật cười cất tiếng "Em ghen tị với con mình sao ? Nguyên Nhi... nếu không có em thì làm sao có bảo bảo ? Anh làm như vậy cũng tốt cho em thôi bình thường em vốn đâu cẩn thận."
"Anh..." Bị trêu chọc cậu bặm môi trừng mắt nhìn anh.
"Ngoan ngoãn ăn sáng !" Mặc kệ cậu đang giận anh hôn lên trán cậu sau đó đưa cho cậu chén cơm vui vẻ nói. Vương Nguyên cầm đũa bắt đầu ăn nhưng khi gắp đến món cá bỏ vào miệng cậu lại cau mày "Tuấn Khải không có chua !"
"Không chua ? Anh đã dặn đầu bếp bỏ rất nhiều giấm vào rồi." Anh đưa đũa gắp thử nếm một miếng thôi mà mặt anh đã nhăn lại "Ưm...quá chua ! Như vậy mà em nói không chua sao ?"
"Không chua mà." Cậu cau mày nói.
"Vậy để chiều nay anh sẽ nói đầu bếp bỏ thêm ăn món khác nhé !" Anh gắp miếng tôm lăn bỏ vào chén cậu.
Vương Nguyên không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu nhưng cũng gật đầu mà ăn. Một lúc sau cậu lại cất tiếng "Tuấn Khải hôm nay em mời Thinh Thinh cùng Tiểu Linh về nhà chơi nhé."
"Bạn của em sao ?"
"Ưm..hai cậu ấy tốt lắm lúc trước khi hộp cơm bị đổ hai cậu ấy đã cho em ăn cơm chung còn mua thêm bánh cho em nữa."
"Được nhưng không được đi ra khỏi nhà !"
"Vâng !" Cậu híp mắt tươi tắn nói. Ăn cơm xong Vương Tuấn Khải lấy cặp tài liệu chuẩn bị đi làm.
Vương Nguyên đi theo tiển anh cậu nhoẻn miệng cười "Anh đi cẩn thận."
"Chiều anh sẽ về sớm !" Anh mỉm cười nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Vương Nguyên cưng chiều mà nói.
"Vâng !"
"Nhớ lời anh dặn phải cần thận biết chưa không được đi ra khỏi nhà."
"Em nhớ rồi."
"Tạm biệt"
"Tạm biệt." Cậu vẫy tay sau đó đi vào nhà lấy điện thoại gọi cho Doãn Thinh Thinh cùng Uất Mỹ Linh mời hai người họ đến nhà chơi. Vì dù sao từ hôm xảy ra chuyện cậu vẫn chưa gặp mặt họ bây giờ cậu lại có bảo bảo thì sẽ không cần đến trường nữa nên cậu cần gặp họ để nói chuyện cho đỡ buồn. Cậu nhờ Tiểu Lãnh đến nhà hai người để đưa đến đây vì cậu lo rằng họ sẽ không tìm được nhà.
"Bác quản gia sao hôm nay mọi người lại bận bịu đến thế ?"
"Thưa vì ngài đã có thai nên ông chủ sai dặn chúng tôi là phải dọn dẹp hết những vận dụng dây cản trở hay nguy hiểm để ngài tiện bề đi lại."
"Sao...đâu...đâu cần phải làm vậy !?" Trời ạ sao anh lại làm quá nên như vậy chứ ? Chỉ là mang thai thôi mà cậu đi vào phòng ăn thấy trên bàn đầy những món dinh dưỡng khác nhau dành cho thai phụ cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
Vương Tuấn Khải thấy cậu trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng chợt nở nụ cười dịu dàng "Dậy rồi sao ?"
"Tuấn Khải anh đâu cần phải làm vậy ?"
"Sao lại không ? Em hay hấp tấp lại hậu đậu như vậy lỡ đi vấp té hay va vào cái gì thì bảo bảo sẽ ra sao đây ?"
"Hứ...anh lúc nào cũng bảo bảo, bảo bảo và bảo bảo vậy còn em ? Anh để em ở đâu rồi ?" Cậu chu môi bất mãn anh lúc nào cũng bảo bảo hôm qua bảo bảo hôm nay sáng sớm cũng lại bảo bảo còn cậu thì không thèm quan tâm nữa sao ???
Thấy hành động đáng yêu của cậu anh cúi người hôn lên môi cậu. Anh bật cười cất tiếng "Em ghen tị với con mình sao ? Nguyên Nhi... nếu không có em thì làm sao có bảo bảo ? Anh làm như vậy cũng tốt cho em thôi bình thường em vốn đâu cẩn thận."
"Anh..." Bị trêu chọc cậu bặm môi trừng mắt nhìn anh.
"Ngoan ngoãn ăn sáng !" Mặc kệ cậu đang giận anh hôn lên trán cậu sau đó đưa cho cậu chén cơm vui vẻ nói. Vương Nguyên cầm đũa bắt đầu ăn nhưng khi gắp đến món cá bỏ vào miệng cậu lại cau mày "Tuấn Khải không có chua !"
"Không chua ? Anh đã dặn đầu bếp bỏ rất nhiều giấm vào rồi." Anh đưa đũa gắp thử nếm một miếng thôi mà mặt anh đã nhăn lại "Ưm...quá chua ! Như vậy mà em nói không chua sao ?"
"Không chua mà." Cậu cau mày nói.
"Vậy để chiều nay anh sẽ nói đầu bếp bỏ thêm ăn món khác nhé !" Anh gắp miếng tôm lăn bỏ vào chén cậu.
Vương Nguyên không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu nhưng cũng gật đầu mà ăn. Một lúc sau cậu lại cất tiếng "Tuấn Khải hôm nay em mời Thinh Thinh cùng Tiểu Linh về nhà chơi nhé."
"Bạn của em sao ?"
"Ưm..hai cậu ấy tốt lắm lúc trước khi hộp cơm bị đổ hai cậu ấy đã cho em ăn cơm chung còn mua thêm bánh cho em nữa."
"Được nhưng không được đi ra khỏi nhà !"
"Vâng !" Cậu híp mắt tươi tắn nói. Ăn cơm xong Vương Tuấn Khải lấy cặp tài liệu chuẩn bị đi làm.
Vương Nguyên đi theo tiển anh cậu nhoẻn miệng cười "Anh đi cẩn thận."
"Chiều anh sẽ về sớm !" Anh mỉm cười nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Vương Nguyên cưng chiều mà nói.
"Vâng !"
"Nhớ lời anh dặn phải cần thận biết chưa không được đi ra khỏi nhà."
"Em nhớ rồi."
"Tạm biệt"
"Tạm biệt." Cậu vẫy tay sau đó đi vào nhà lấy điện thoại gọi cho Doãn Thinh Thinh cùng Uất Mỹ Linh mời hai người họ đến nhà chơi. Vì dù sao từ hôm xảy ra chuyện cậu vẫn chưa gặp mặt họ bây giờ cậu lại có bảo bảo thì sẽ không cần đến trường nữa nên cậu cần gặp họ để nói chuyện cho đỡ buồn. Cậu nhờ Tiểu Lãnh đến nhà hai người để đưa đến đây vì cậu lo rằng họ sẽ không tìm được nhà.