Vương Nguyên mang thai cũng đã gần 3 tháng. Bụng cậu càng ngày lộ ra hơn. Vương Tuấn Khải đã sai người may cho cậu nhiều chiếc áo rộng tương tự đầm bầu để cho cậu thoải mái anh cũng đã tìm hiểu rất nhiều về người khi mang thai. Lúc nào cũng chăm sóc cho cậu thật cẩn thận.
Dịch Dương Thiên Tỉ Lưu Chí Hoành và Lương Trịnh Thâm từ khi biết tin cũng hay đến nhà chơi. Được mọi người quan tâm như vậy cậu cảm thấy rất vui.
Chớp mắt đã đến mùa hè bây giờ hiện đang là tháng năm cái thai cũng tròn 4 tháng. Người ta thường nói người có thai cảm xúc thường rất kì lạ rất khó chịu. Vương Nguyên cũng vậy tuy không quá khó chịu nhưng cảm xúc cậu mỗi lúc mỗi khác. Đang cười nếu gặp một chuyện gì đó thì lại òa khóc lại hay khó chịu với anh. Vương Tuấn Khải cũng không khó chịu hay bực bội ngược lại anh càng nuông chiều cậu. Vì anh rất am hiểu về những vấn đề đó nên dù cậu có ra sao hay làm gì quá đáng anh cũng chấp nhận được. Biết cơ thể cậu vốn yếu đuối nên anh đang cố hối thúc cậu ăn nhiều hơn nuôi cậu mập mạp một chút như vậy sẽ tốt cho lúc sinh.
"Tuấn Khải hôm nay anh lại không đi làm sao ?" Vương Nguyên ngồi bên cạnh chăm chú nhìn chồng.
Anh hiện đang ngồi xem ti vi chỉ trả lời gọn một câu "Phải."
"Anh không sợ như vậy công ty sẽ phá sản sao ?"
"Hah...nếu chỉ vì anh không đến công ty thường xuyên mà công ty đã phá sản thì anh cần gì phải tốn công nuôi những người đó. Còn nữa trong công ty còn có Thiên Tỉ và Chí Hoành. Tuy hai cậu ấy hay thích nói đùa lại ham chơi nhưng phân chia công việc rất rõ ràng." Vương Tuấn Khải cười tươi nói.
"Nói cũng phải. Ưm...Tuấn Khải chán quá." Cậu vươn vai một cái. Aiz...quả thật từ lúc cậu có bảo bảo cậu chỉ toàn ở nhà không đi đâu cả. Thật là chán chết.
"Mai anh sẽ dẫn em đi chơi. Có được không ?" Thấy cậu chán nãn như vậy Vương Tuấn Khải mới cất tiếng. Để cậu ở nhà mãi cũng sẽ không tốt cho cậu và bảo bảo. Ra ngoài hóng gió sẽ tốt hơn.
"Thật sao ?"
"Phải."
Vương Nguyên dựa vào vai anh cậu vừa xoa cái bụng vừa híp mắt cười.
"Tuấn Khải...anh nghĩ bảo bảo sẽ là con trai hay con gái ?"
"Chắc sẽ là con trai." Anh khẽ cười xoa đầu cậu.
"Vậy sao bảo bảo ngoan sau này phải giống như baba của con thật tài giỏi nhé." Cậu vuốt bụng dịu dàng nói ánh mắt vô cùng cưng chiều nhưng sau đó cậu lại nói thì thầm "Nhưng không được bắt chước tính xấu của baba luôn ăn hiếp người khác đó nhé."
Vương Tuấn Khải ngưng việc đang làm quay sang nhìn cậu người vừa nói xấu anh thì lại đang rất vui vẻ nói tiếp. Anh đặt tay lên eo cậu thanh âm chùn xuống khe khẽ nói "Vương Nguyên...em vừa nói gì ?"
Vương Nguyên giật mình nhìn anh cậu mím môi lắc đầu anh lại giả vờ cười gian lên tiếng "Em vừa nói gì ?"
"Không...không có...em...chỉ..." Cậu lắp bắp trả lời vừa nói vừa xua tay. Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười bắt đầu cù léc Vương Nguyên hốt hoảng hét lên "Đừng...Tuấn Khải...hah.a...nhột quá..."
Anh vẫn mặc kệ bắt tiếp tục cù động tác của anh không quá nhanh chỉ nhẹ nhàng chỉ sợ động đến thai nhi.
"Em...hahha...xin lỗi mà...Sẽ...không dám nói xấu anh nữa đâu..." Cậu vừa cười vừa nài nỉ anh. Thật nhột chết cậu mà.. Đột nhiên bụng cậu có một lực nhẹ sinh linh nhỏ bé trong bụng cậu vừa mới đạp , cậu nhíu mày khẽ nói "Ưm...Tuấn Khải..."
Thấy biểu hiện khó chịu của cậu anh vội dừng lại lo lắng hỏi "Sao vậy ? Em đau ở đâu sao ?"
"Bảo bảo...bảo bảo vừa mới đạp em đó.." Đôi mắt to tròn mở căng lên cậu đưa tay đặt lên bụng lại một hành động đáng yêu nữa xảy ra "Nè , lại đạp nữa rồi. Anh xem."
"Thật sao ?" Anh vui mừng vội áp mặt vào bụng cậu lắng nghe âm thanh hạnh phúc ấy quả thật nó đang đạp. Anh cười tươi nói "Chắc chắn là con trai ! Haha..." Khuôn mặt anh rạng ngời hạnh phúc cậu đưa tay vuốt nhẹ lém lỉnh nói "Bảo bảo à con muốn bảo vệ appa phải không ? Ngoan lắm..."
Dịch Dương Thiên Tỉ Lưu Chí Hoành và Lương Trịnh Thâm từ khi biết tin cũng hay đến nhà chơi. Được mọi người quan tâm như vậy cậu cảm thấy rất vui.
Chớp mắt đã đến mùa hè bây giờ hiện đang là tháng năm cái thai cũng tròn 4 tháng. Người ta thường nói người có thai cảm xúc thường rất kì lạ rất khó chịu. Vương Nguyên cũng vậy tuy không quá khó chịu nhưng cảm xúc cậu mỗi lúc mỗi khác. Đang cười nếu gặp một chuyện gì đó thì lại òa khóc lại hay khó chịu với anh. Vương Tuấn Khải cũng không khó chịu hay bực bội ngược lại anh càng nuông chiều cậu. Vì anh rất am hiểu về những vấn đề đó nên dù cậu có ra sao hay làm gì quá đáng anh cũng chấp nhận được. Biết cơ thể cậu vốn yếu đuối nên anh đang cố hối thúc cậu ăn nhiều hơn nuôi cậu mập mạp một chút như vậy sẽ tốt cho lúc sinh.
"Tuấn Khải hôm nay anh lại không đi làm sao ?" Vương Nguyên ngồi bên cạnh chăm chú nhìn chồng.
Anh hiện đang ngồi xem ti vi chỉ trả lời gọn một câu "Phải."
"Anh không sợ như vậy công ty sẽ phá sản sao ?"
"Hah...nếu chỉ vì anh không đến công ty thường xuyên mà công ty đã phá sản thì anh cần gì phải tốn công nuôi những người đó. Còn nữa trong công ty còn có Thiên Tỉ và Chí Hoành. Tuy hai cậu ấy hay thích nói đùa lại ham chơi nhưng phân chia công việc rất rõ ràng." Vương Tuấn Khải cười tươi nói.
"Nói cũng phải. Ưm...Tuấn Khải chán quá." Cậu vươn vai một cái. Aiz...quả thật từ lúc cậu có bảo bảo cậu chỉ toàn ở nhà không đi đâu cả. Thật là chán chết.
"Mai anh sẽ dẫn em đi chơi. Có được không ?" Thấy cậu chán nãn như vậy Vương Tuấn Khải mới cất tiếng. Để cậu ở nhà mãi cũng sẽ không tốt cho cậu và bảo bảo. Ra ngoài hóng gió sẽ tốt hơn.
"Thật sao ?"
"Phải."
Vương Nguyên dựa vào vai anh cậu vừa xoa cái bụng vừa híp mắt cười.
"Tuấn Khải...anh nghĩ bảo bảo sẽ là con trai hay con gái ?"
"Chắc sẽ là con trai." Anh khẽ cười xoa đầu cậu.
"Vậy sao bảo bảo ngoan sau này phải giống như baba của con thật tài giỏi nhé." Cậu vuốt bụng dịu dàng nói ánh mắt vô cùng cưng chiều nhưng sau đó cậu lại nói thì thầm "Nhưng không được bắt chước tính xấu của baba luôn ăn hiếp người khác đó nhé."
Vương Tuấn Khải ngưng việc đang làm quay sang nhìn cậu người vừa nói xấu anh thì lại đang rất vui vẻ nói tiếp. Anh đặt tay lên eo cậu thanh âm chùn xuống khe khẽ nói "Vương Nguyên...em vừa nói gì ?"
Vương Nguyên giật mình nhìn anh cậu mím môi lắc đầu anh lại giả vờ cười gian lên tiếng "Em vừa nói gì ?"
"Không...không có...em...chỉ..." Cậu lắp bắp trả lời vừa nói vừa xua tay. Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười bắt đầu cù léc Vương Nguyên hốt hoảng hét lên "Đừng...Tuấn Khải...hah.a...nhột quá..."
Anh vẫn mặc kệ bắt tiếp tục cù động tác của anh không quá nhanh chỉ nhẹ nhàng chỉ sợ động đến thai nhi.
"Em...hahha...xin lỗi mà...Sẽ...không dám nói xấu anh nữa đâu..." Cậu vừa cười vừa nài nỉ anh. Thật nhột chết cậu mà.. Đột nhiên bụng cậu có một lực nhẹ sinh linh nhỏ bé trong bụng cậu vừa mới đạp , cậu nhíu mày khẽ nói "Ưm...Tuấn Khải..."
Thấy biểu hiện khó chịu của cậu anh vội dừng lại lo lắng hỏi "Sao vậy ? Em đau ở đâu sao ?"
"Bảo bảo...bảo bảo vừa mới đạp em đó.." Đôi mắt to tròn mở căng lên cậu đưa tay đặt lên bụng lại một hành động đáng yêu nữa xảy ra "Nè , lại đạp nữa rồi. Anh xem."
"Thật sao ?" Anh vui mừng vội áp mặt vào bụng cậu lắng nghe âm thanh hạnh phúc ấy quả thật nó đang đạp. Anh cười tươi nói "Chắc chắn là con trai ! Haha..." Khuôn mặt anh rạng ngời hạnh phúc cậu đưa tay vuốt nhẹ lém lỉnh nói "Bảo bảo à con muốn bảo vệ appa phải không ? Ngoan lắm..."