Chiếc xe Aston Martin màu trắng lướt trong gió trên con đường tĩnh lặng của đêm khuya chỉ có chiếc siêu xe tỏa sáng. Men theo con đường trong rừng Vương Tuấn Khải tăng tốc đi sâu hơn vào trong. Khu rừng về đêm yên tĩnh lạ thường làm cho người khác phải ghê rợn. Một khu rừng trúc hiện lên từ phía xa chiếc xe đi xuyên qua những cây trúc cao lớn. Đằng sau rừng trúc là một tòa nhà to lớn trải dài thiết kế theo nhà cổ xưa của Nhật Bản . Nơi đây chính là nơi hoạt động của Hắc Bang - Hắc Nguyệt với diện tích hơn 20 ngàn mét vuông. Được chia ra làm hai bộ phận : thứ nhất là những người chuyên hoạt động ngầm làm những nhiệm vụ cao hơn được phân chia vào khu B họ được giao những nhiệm vụ như truy sát bảo vệ.... được gọi là "Ám vệ - Người bảo vệ ngầm" và sát thủ. Thứ hai là những người hoạt động trong bang được phân chia vào khu A thực hiện những mệnh lệnh do chủ tử giao . Hai người đàn ông mặc đồ đen thấy anh liền mở cửa cánh cổng bằng gỗ to rắn chắc từ từ mở ra chiếc xe tiến sâu vào trong dừng ở trước sân Vương Tuấn Khải mở cửa xe bước ra tất cả mọi người có mặt ở đó đều dừng hết các hoạt động đang làm cung kính cúi đầu chào anh. Vương Tuấn Khải lạnh nhạt bước đến phòng chính .
Vương Tuấn Khải đi xuống tầng hầm nơi đây là phòng giam cũng như là phòng tra khảo của Hắc Nguyệt. Tại phòng giam cuối dãy có một người đàn ông hai tay bị trói trên thanh sắt trên trần phòng giam cả người đầy vết thương máu dính đầy quần áo khuôn mặt hốc hác.
"Chủ tử." Hai ám vệ thấy anh liền cúi đầu chào.
"Mở cửa." Vương Tuấn Khải thanh âm lạnh lẽo ra lệnh.
*Cạch.
Vương Tuấn Khải bước vào khuôn mặt không chút biểu tình nhìn người đàn ông trước mặt.
"Vương...Tuấn Khải..." Vương Quy ngước mặt nhìn anh hơi thở khó nhọc thều thào nói.
Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười khinh miệt thanh âm trầm lặng đến rợn người "Thoải mái chứ ?"
"Thằng khốn m...mày không phải con người...thả tao raaa...!" Vương Quy rít lên khi nhìn thấy anh.
"Chưa ai nói tao là con người....mày cũng biết điều đó mà phải không ?" Vương Tuấn Khải cầm con dao sắc bén lướt trên người Vương Quy mỗi một chữ anh đều di chuyển con dao khiến cho tim của Vương Quy đập liên hồi sợ đến mức không nói lên lời. Ông cũng tự biết anh...vốn không phải con người từ sau cái chết của mẹ anh thì anh đã không còn là con người nữa anh trở nên lãnh khốc và tàn độc.
"Mày dám đụng vào người của tao...." Con dao găm đè mạnh vào người của Vương Quy một dòng máu tươi chảy ra.
Vương Tuấn Khải cười nhạt "Sẽ phải chết ! Mày biết rõ mà !"
"Ư....ư....dừng lại....mau dư...dừng lại ." Vương Quy run rẩy vô cùng cùng đau đớn van xin. Nhưng Vương Tuấn Khải càng thích thú hơn đường rạch càng sâu càng dài .
"Mày tưởng có thể lấy số tiền đó dễ dàng sao ?" Anh đanh mặt nhìn Vương Quy.
Anh đều đã tính trước lúc đầu anh sẽ đến điểm hẹn và giao tiền anh bí mật gắn máy theo dõi dưới cặp đựng tiền. Sau đó liên lạc với người bạn tên là Mike phục sẵn ở sân bay người của Dịch Dương Thiên Tỉ có thể dễ dàng vào trong sân bay vì Mike là cháu cưng của Tổng tư lệnh Lương Vĩ Minh ở Đài Loan. Anh đã giăng sẵn bẫy để bắt Vương Quy và cứu Vương Nguyên.
"Mang sói tới đây ." Vương Tuấn Khải ra lệnh cho tên thuộc hạ đi theo.
"Vâng !" Tên thuộc hạ cúi đầu lui ra.
"Mày...muốn làm gì ?" Nghe anh nhắc đến sói Vương Quy toát mồ hôi lạnh run rẩy hỏi. Vương Tuấn Khải nhếch lông mày anh nở nụ cười đầy thích thú và đắc thắng như muốn nói "Thử đoán đi."
Vương Tuấn Khải đi xuống tầng hầm nơi đây là phòng giam cũng như là phòng tra khảo của Hắc Nguyệt. Tại phòng giam cuối dãy có một người đàn ông hai tay bị trói trên thanh sắt trên trần phòng giam cả người đầy vết thương máu dính đầy quần áo khuôn mặt hốc hác.
"Chủ tử." Hai ám vệ thấy anh liền cúi đầu chào.
"Mở cửa." Vương Tuấn Khải thanh âm lạnh lẽo ra lệnh.
*Cạch.
Vương Tuấn Khải bước vào khuôn mặt không chút biểu tình nhìn người đàn ông trước mặt.
"Vương...Tuấn Khải..." Vương Quy ngước mặt nhìn anh hơi thở khó nhọc thều thào nói.
Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười khinh miệt thanh âm trầm lặng đến rợn người "Thoải mái chứ ?"
"Thằng khốn m...mày không phải con người...thả tao raaa...!" Vương Quy rít lên khi nhìn thấy anh.
"Chưa ai nói tao là con người....mày cũng biết điều đó mà phải không ?" Vương Tuấn Khải cầm con dao sắc bén lướt trên người Vương Quy mỗi một chữ anh đều di chuyển con dao khiến cho tim của Vương Quy đập liên hồi sợ đến mức không nói lên lời. Ông cũng tự biết anh...vốn không phải con người từ sau cái chết của mẹ anh thì anh đã không còn là con người nữa anh trở nên lãnh khốc và tàn độc.
"Mày dám đụng vào người của tao...." Con dao găm đè mạnh vào người của Vương Quy một dòng máu tươi chảy ra.
Vương Tuấn Khải cười nhạt "Sẽ phải chết ! Mày biết rõ mà !"
"Ư....ư....dừng lại....mau dư...dừng lại ." Vương Quy run rẩy vô cùng cùng đau đớn van xin. Nhưng Vương Tuấn Khải càng thích thú hơn đường rạch càng sâu càng dài .
"Mày tưởng có thể lấy số tiền đó dễ dàng sao ?" Anh đanh mặt nhìn Vương Quy.
Anh đều đã tính trước lúc đầu anh sẽ đến điểm hẹn và giao tiền anh bí mật gắn máy theo dõi dưới cặp đựng tiền. Sau đó liên lạc với người bạn tên là Mike phục sẵn ở sân bay người của Dịch Dương Thiên Tỉ có thể dễ dàng vào trong sân bay vì Mike là cháu cưng của Tổng tư lệnh Lương Vĩ Minh ở Đài Loan. Anh đã giăng sẵn bẫy để bắt Vương Quy và cứu Vương Nguyên.
"Mang sói tới đây ." Vương Tuấn Khải ra lệnh cho tên thuộc hạ đi theo.
"Vâng !" Tên thuộc hạ cúi đầu lui ra.
"Mày...muốn làm gì ?" Nghe anh nhắc đến sói Vương Quy toát mồ hôi lạnh run rẩy hỏi. Vương Tuấn Khải nhếch lông mày anh nở nụ cười đầy thích thú và đắc thắng như muốn nói "Thử đoán đi."