Bắt Cóc Em Đem Về làm Vợ

Chương 51

Lương Trịnh Thâm vừa ăn vừa nhìn cặp vợ chồng kia người này gắp thức ăn cho người kia vô cùng hạnh phúc giờ thì anh đã hiểu cảm giác của Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ khi ngồi ăn cơm chung với họ. Nhưng mà vậy cũng tốt dù sao Vương Tuấn Khải cũng dần dần trở lại là con người. Anh cảm thấy đúng thật cậu bé tên Vương Nguyên này rất thú vị.
Ăn cơm xong đúng như lời Lương Trịnh Thâm nói cậu ta chỉ ở lại ăn cơm ăn xong thì đi về ngay. Bây giờ chỉ còn Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ở nhà. Anh đang xem xét tài liệu ở dưới sảnh còn có thì ngồi kế bên vừa xem ti vi vừa ăn trái cây.
"Nguyên Nguyên..."Vương Tuấn Khải chợt gọi cậu.
"Hửm ?"
"Em ngồi không như vậy thì xếp gọn đống giấy này đi." VươngTuấn Khải mắt vẫn không ngước lên chỉ tay về đống giấy tờ bên kia ra lệnh.
"Hả ? Em đang ăn mà..." Vương Nguyên chu môi bất mãn nói.
"Mau lên đi."
Cậu bặm môi nhìn anh sau đó đưa tay xếp đống giấy lại cái miệng nhỏ xinh không ngừng lầm bầm "Đồ độc ác...người ta đang ăn mà...Anh thật không dễ thương chút nào..."
Dường như anh đã nghe thấy liền ngước mắt nhìn cậu thanh âm trầm thấp vang lên "Em vừa nói cái gì ?"
Vương Nguyên giật mình quay đầu nhìn anh cậu lắc đầu "Không...không có nói gì hết..."
"Vương Nguyên..." Giọng nói anh chùn xuống khiến cho cậu sợ toát mồ hôi cúi đầu lí nhí nói "Em..."
"Sao ?"
"Em nói..anh là đồ độc ác .... anh...không dễ thuơng chút nào" Hai bàn tay nhỏ xinh đan vào nhau cái đầu vẫn cúi đầu nói.
"Vương Nguyên..."
Nghe tiếng gọi của anh Vương Nguyên ngẩng đầu lên khuôn mặt vô cùng đáng thương nhìn anh.
"em thật to gan." VươngTuấn Khải nói xong liền nhếch miệng cười tà sau đó đưa tay chọc lét cậu Vương Nguyên sợ hãi van xin "Á...hahha...đừng mà...dừng lại...nhột quá... nhột quá đi...haha..."
"Sao hả sau này có dám nói anh như vậy không ?"
"Không dám....Không dám nữa." Vương Nguyên thở phì phò nhìn anh đôi mắt vì cười quá nhiều mà ngấn nước.
"Được rồi mau xếp gọn lại đi." Vương Tuấn Khải khẽ cười đưa tay nhéo nhẹ cái mái má của cậu cưng chiều nói....
Cậu cứ ngồi kế anh cho đến khi anh làm xong. VươngTuấn Khải đưa mắt nhìn cậu thấy cậu liên tục ngáp rồi dụi mắt liền lên tiếng "Đi ngủ thôi."
"Hửm...anh làm xong rồi sao ?"
"Phải đi thôi."
"Ừm.."
Vương Tuấn Khải đưa tay tắt ti vi chiếc ti vi tự động hạ xuống trong chiếc hộp đựng. Anh cùng cậu đi lên tầng 1 đến phòng của cậu Vương Nguyên vốn định đi vào nhưng anh lại chặn cửa nói "Không phải phòng này."
"Không phải phòng này...???" Cậu khó hiểu nhìn anh.
"Là phòng bên kia."
"Phòng bên kia..." Cậu chỉ tay vào căn phòng bên cạnh. Vương Tuấn Khải gật đầu.
Cậu tròn mắt hỏi "Là phòng của anh mà."
"Phải từ bây giờ nó sẽ là phòng của em...và anh." Vương Tuấn Khải chậm rãi nói.
"Sao ?"
"Mau lên có cần anh bế em không ?"
"Nhưng...nhưng..."
"vậy để anh bế em vào." Anh cúi người xuống định bế cậu lên.
Vương Nguyên hốt hoảng hét "Em tự vào...em...sẽ tự vào." Vương Nguyên đỏ mặt nói sau đó đi vào phòng anh lúc vào phòng còn ngập ngừng rồi lắc đầu ... làm đủ mọi hành động mới chịu vào thẳng.
Vương Tuấn Khải nhìn hành động của cậu liền bật cười anh để gọn tập tài liệu lên bàn sau đó đi lên giường nằm xuống ngoắc ngoắc cậu lại. Vương Nguyên ngoan ngoãn đi đến phụng phịu ngồi xuống giường VươngTuấn Khải đưa tay kéo lực của anh khá mạnh lên toàn thân cậu ngã vào người anh.
Vương Nguyên đỏ mặt nói "Anh...Anh..."
"Ngủ ngon !" Vương Tuấn Khải ôm chặt cậu sau đó đắp chăn lại hôn lên môi cậu nỉ non nói. Anh ngủ ngon là vậy nhưng người con trai nằm trong lòng anh thì không hề. Cậu cứ trằn trọc không ngủ tim thì đập thình thịch trong lo sợ anh sẽ làm gì cậu. Nên lâu lâu lại ngước mắt nhìn anh. Anh dù đã nhắm mắt nhưng đều biết mọi hành động của cậu trong lòng thích thú cười không nguôi sau đó thấy trời đã tối mà cậu cứ không ngủ liền mở miệng "Bảo bối , ngủ sớm đi. Anh không làm gì em đâu" Vương Nguyên giật mình thì ra anh vẫn chưa ngủ sao ??? Còn biết cậu đang nghĩ gì nữa ? Xấu hổ quá ??? Khuôn mặt cậu đỏ bừng đầy cảm thán. Nhưng sau đó cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ... Vương Tuấn Khải cảm nhận được hơi thở đều đặn của cậu biết là cậu đã ngủ nên khẽ mĩm cười ôm cậu vào trong lòng chặt hơn sau đó cũng từ từ đi vào mộng đẹp...

back top