Sáng hôm sau Vương Nguyên tỉnh dậy rất sớm hôm nay là 24 là lễ giáng sinh. Cậu háo hức vô cùng Vương Nguyên vui vẻ bước xuống sảnh cậu ngó qua ngó lại tìm bóng dáng anh.
"Bác quản gia Tuấn Khải đi làm rồi sao ?" Cậu chạy tới chỗ quản gia mở miệng hỏi.
"Vâng thưa cậu chủ !" Quản gia cung kính trả lời.
"Vậy sao ?" Mới có 6h mà anh đã đi làm sao ? Uổng công cậu cố gắng dậy sớm để được ăn sáng cùng anh...
"Cậu chủ ông chủ sai tôi nhắn với cậu hôm nay ngài ấy sẽ về sớm nên phải đến công ty sớm để giải quyết việc." Quản gia thấy cậu ủ rủ bèn nói.
Vương Nguyên nghe vậy tâm tình liền vui hẳn. Cậu bước vào phòng ăn bắt đầu ăn sáng. Trong đầu cậu đang có một suy nghĩ cậu ăn sáng rất nhanh "Bác đầu bếp giúp cháu làm ít bánh quy nhé."
"Vâng nhưng nguyên liệu làm bánh còn rất ít cậu chờ tôi đi mua nhé." Đầu bếp cười vui vẻ trả lời.
"Không cần để cháu tự đi mua cho."
"Ấy sao co thể !"
"Không sao dù sao cháu cũng cần mua ít đồ."
"Vậy ! Cậu nên nói với quản gia để ông ấy sai người đi cùng cậu."
"Vâng !" Vương Nguyên tươi tắn nói cậu đứng dậy chạy ra ngoài sảnh "Bác quản gia cháu muốn đi ra ngoài mua đồ."
"Vâng để tôi sai ám vệ đi theo cậu." Quản gia đi ra ngoài sân nói gì đó với một ám vệ nữ sau đó đi vào "Cậu chủ đây là Triệu Dĩnh cậu ấy sẽ là ám vệ riêng của cậu."
"Chào cậu chủ !" Người ám vệ tên Triệu Dĩnh cúi đầu chào. Người này tầm cỡ 23 , 24 tuổi mái tóc màu hạt dẻ cặp mắt màu đen sắc bén nói chung là ngũ quan tinh tế cậu ấy mặc bộ comple đen áo sơmi trắng thẳng tắp.
Vương Nguyên thân thiện cười tươi nói "Chào anh em là Vương Nguyên."
"Ấy không cần phải gọi tôi là anh."
"Ưm...không sao không sao. Chúng ta đi mua đồ thôi nếu không sẽ không kịp mất." Cậu mặc cái áo khoác lông cừu to bự nhìn rất ấm áp đeo thêm bông chụp tai giữ ấm màu trắng. Nhìn cậu vô cùng đáng yêu cứ như là thiên sứ nhỏ vậy Triệu Dĩnh đi theo sau.
"Cậu chủ ngài muốn đi đâu?" Tiểu Tường là tài xế lái xe trẻ của nhà Vương Tuấn Khải anh cung kính hỏi.
"Chở tôi đến cửa hàng bán nguyên liệu làm bánh Domi nhé."
"Vâng." Tiểu Tường gật đầu sau đó lái xe ra khỏi cổng tòa biệt thư phương Tây nguy nga. Thật ra tiệm bán nguyên liệu làm bánh ấy là do cậu đọc trên tạp trí thấy ở đó có nhiều nguyên liệu khuôn bánh nhìn rất đẹp.
Chiếc xe Porshe sang trọng dừng trước một cửa tiệm nhìn hơi cổ một chút treo ngay ngắn tấm bảng bằng gỗ với dòng chữ "Domi" Vương Nguyên bước xuống xe đi vào cánh cửa màu trắng được đẩy vào chiếc chuông kêu "ding...dong" phát ra trong đây được sơn bằng một màu hồng hồng trang nhã ngọt ngào mùi thơm của những chiếc bánh thoang thoảng khắp nơi. Những vật dũng làm bánh chất ở trên một kệ bằng kim loại cao ngất ngưởng nguyên liệu thì được trưng bày ở tủ kính ở đây còn có tủ bán bánh sâu bên lớp kính kia là những chiếc bánh với hình thù khác nhau nhỏ nhắn dễ thương....
"Quý khách muốn mua gì ạ ??" Môt tiếng nói ấm áp phát ra từ đằng sau Vương Nguyên và Triệu Dĩnh cậu quay người lại người vừa nói là một người phụ nữ trung niên trên trán thoắt hiện vài nếp nhăn nhưng vẫn giữ được sự xinh đẹp của một người trung niên.
Vương Nguyên mỉm cười lễ phép nói "Cháu muốn tìm nguyên liệu để làm bánh cookie. cho lễ giáng sinh vào tối hôm nay."
"Vậy thì mời quý khách đi sang đây, đây là những nguyên liệu vừa rẻ lại rất ngon." Người phụ nữ đi đến bên tủ kính trưng bày những nguyên liệu làm bánh cầm một gói bột lên đưa cho cậu.
"Thật sao ? ưm...lấy cho cháu 3 bịch nhé. Thêm một ít bột chocolate và bột trà xanh."
"Được ! Cậu có muốn lấy thêm khuôn bánh không ?"
"Vâng ! lấy cho cháu khuôn bánh hình ngôi sao hình vuông....ưm...hình người nữa !" Cậu đưa ngón tay ra đếm sau đó tươi tắn nói.
"Được cậu chờ chút nhé tôi sẽ lấy cho cậu. Phiền cậu ngồi ở đây chờ ." Người phụ nữ cẩn thận kéo chiếc ghế gỗ ra mời cậu ngồi.
"Bác quản gia Tuấn Khải đi làm rồi sao ?" Cậu chạy tới chỗ quản gia mở miệng hỏi.
"Vâng thưa cậu chủ !" Quản gia cung kính trả lời.
"Vậy sao ?" Mới có 6h mà anh đã đi làm sao ? Uổng công cậu cố gắng dậy sớm để được ăn sáng cùng anh...
"Cậu chủ ông chủ sai tôi nhắn với cậu hôm nay ngài ấy sẽ về sớm nên phải đến công ty sớm để giải quyết việc." Quản gia thấy cậu ủ rủ bèn nói.
Vương Nguyên nghe vậy tâm tình liền vui hẳn. Cậu bước vào phòng ăn bắt đầu ăn sáng. Trong đầu cậu đang có một suy nghĩ cậu ăn sáng rất nhanh "Bác đầu bếp giúp cháu làm ít bánh quy nhé."
"Vâng nhưng nguyên liệu làm bánh còn rất ít cậu chờ tôi đi mua nhé." Đầu bếp cười vui vẻ trả lời.
"Không cần để cháu tự đi mua cho."
"Ấy sao co thể !"
"Không sao dù sao cháu cũng cần mua ít đồ."
"Vậy ! Cậu nên nói với quản gia để ông ấy sai người đi cùng cậu."
"Vâng !" Vương Nguyên tươi tắn nói cậu đứng dậy chạy ra ngoài sảnh "Bác quản gia cháu muốn đi ra ngoài mua đồ."
"Vâng để tôi sai ám vệ đi theo cậu." Quản gia đi ra ngoài sân nói gì đó với một ám vệ nữ sau đó đi vào "Cậu chủ đây là Triệu Dĩnh cậu ấy sẽ là ám vệ riêng của cậu."
"Chào cậu chủ !" Người ám vệ tên Triệu Dĩnh cúi đầu chào. Người này tầm cỡ 23 , 24 tuổi mái tóc màu hạt dẻ cặp mắt màu đen sắc bén nói chung là ngũ quan tinh tế cậu ấy mặc bộ comple đen áo sơmi trắng thẳng tắp.
Vương Nguyên thân thiện cười tươi nói "Chào anh em là Vương Nguyên."
"Ấy không cần phải gọi tôi là anh."
"Ưm...không sao không sao. Chúng ta đi mua đồ thôi nếu không sẽ không kịp mất." Cậu mặc cái áo khoác lông cừu to bự nhìn rất ấm áp đeo thêm bông chụp tai giữ ấm màu trắng. Nhìn cậu vô cùng đáng yêu cứ như là thiên sứ nhỏ vậy Triệu Dĩnh đi theo sau.
"Cậu chủ ngài muốn đi đâu?" Tiểu Tường là tài xế lái xe trẻ của nhà Vương Tuấn Khải anh cung kính hỏi.
"Chở tôi đến cửa hàng bán nguyên liệu làm bánh Domi nhé."
"Vâng." Tiểu Tường gật đầu sau đó lái xe ra khỏi cổng tòa biệt thư phương Tây nguy nga. Thật ra tiệm bán nguyên liệu làm bánh ấy là do cậu đọc trên tạp trí thấy ở đó có nhiều nguyên liệu khuôn bánh nhìn rất đẹp.
Chiếc xe Porshe sang trọng dừng trước một cửa tiệm nhìn hơi cổ một chút treo ngay ngắn tấm bảng bằng gỗ với dòng chữ "Domi" Vương Nguyên bước xuống xe đi vào cánh cửa màu trắng được đẩy vào chiếc chuông kêu "ding...dong" phát ra trong đây được sơn bằng một màu hồng hồng trang nhã ngọt ngào mùi thơm của những chiếc bánh thoang thoảng khắp nơi. Những vật dũng làm bánh chất ở trên một kệ bằng kim loại cao ngất ngưởng nguyên liệu thì được trưng bày ở tủ kính ở đây còn có tủ bán bánh sâu bên lớp kính kia là những chiếc bánh với hình thù khác nhau nhỏ nhắn dễ thương....
"Quý khách muốn mua gì ạ ??" Môt tiếng nói ấm áp phát ra từ đằng sau Vương Nguyên và Triệu Dĩnh cậu quay người lại người vừa nói là một người phụ nữ trung niên trên trán thoắt hiện vài nếp nhăn nhưng vẫn giữ được sự xinh đẹp của một người trung niên.
Vương Nguyên mỉm cười lễ phép nói "Cháu muốn tìm nguyên liệu để làm bánh cookie. cho lễ giáng sinh vào tối hôm nay."
"Vậy thì mời quý khách đi sang đây, đây là những nguyên liệu vừa rẻ lại rất ngon." Người phụ nữ đi đến bên tủ kính trưng bày những nguyên liệu làm bánh cầm một gói bột lên đưa cho cậu.
"Thật sao ? ưm...lấy cho cháu 3 bịch nhé. Thêm một ít bột chocolate và bột trà xanh."
"Được ! Cậu có muốn lấy thêm khuôn bánh không ?"
"Vâng ! lấy cho cháu khuôn bánh hình ngôi sao hình vuông....ưm...hình người nữa !" Cậu đưa ngón tay ra đếm sau đó tươi tắn nói.
"Được cậu chờ chút nhé tôi sẽ lấy cho cậu. Phiền cậu ngồi ở đây chờ ." Người phụ nữ cẩn thận kéo chiếc ghế gỗ ra mời cậu ngồi.