*
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặc Kiều Sinh giơ một tay lên, cho các bộ hạ ngừng bàn luận.
“Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời. Nếu đất mất đi, còn có thể lấy lại, Chúa công mới là người không thể thiếu của Đại Tấn ta.”
“A Nguyên, ngươi lưu thủ Hán Trung. Dương Thịnh và các chư vị theo ta lĩnh quân xuất phát!”
——
Mưa phùn ngày xuân đánh vào người Dương Thịnh, hắn ta thúc ngựa đi theo sát phía sau Mặc Kiều Sinh, chạy băng băng trên con đường lầy lội.
Bóng người áo đen trước mắt vội vã giục ngựa đi trong mưa, Tướng quân tựa hồ muốn dẫn bọn họ đến Giáng Thành cách ngàn dặm chỉ trong một ngày đường.
“Tướng quân, nghỉ ngơi một chút đi, đường còn rất xa. Các tướng sĩ chịu không nổi tốc độ như vậy.” Dương Thịnh chạy lên phía trước, khuyên can.
Mặc Kiều Sinh không nói một lời giục ngựa như bay, đi khoảng một hai dặm, đột nhiên ghìm chặt dây cương, chiến mã hí dài một tiếng giơ cao hai vó trước.
Hắn dừng ngựa lại, ngẩng đầu lên hứng lấy cơn mưa lạnh buốt, nước mưa đánh vào gương mặt hắn.
Hắn nhắm mắt lại, tựa như đang cực lực khắc chế tâm trạng của mình. Sau một lát, hắn mở mắt ra, hạ lệnh: “Hạ trại tại chỗ.”
Quân lính cắm cọc, dựng lều, bắt nồi nấu cơm.
Dương Thịnh nhìn thoáng qua đại tướng quân đang ngồi một mình trên một tảng đá.
Mặc Tướng quân không nói một lời ngồi ở kia, đang lặng yên suy nghĩ, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay thon dài lại vân vê miếng gảy đeo lủng lẳng trên cổ, nhiều lần xoa xoa.
Dương Lục Hậu đưa lương khô và nước ấm tới: “Thịnh ca, tướng quân hình như rất nóng nảy, ta chưa bao giờ thấy Tướng quân như vậy.”
Đâu chỉ là nóng nảy, Dương Thịnh nhìn thoáng qua bóng người áo đen trên mỏm đá, Tướng quân quả thực đang rối loạn.
Hắn ta đi theo dưới trướng Mặc Kiều Sinh lâu ngày, mặc dù lúc Mặc Tướng quân tác chiến vô cùng dũng mãnh, nhưng chiến thuật sách lược luôn cực kỳ vững vàng, không hề cấp tiến.
Dương Thịnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn táo bạo như vậy.
Dương Thịnh đi đến bên cạnh Mặc Kiều Sinh, cầm nước và đồ ăn tới.
Mặc Kiều Sinh nhìn hắn ta, tiếp nhận lương khô, nhưng lại nắm trong tay, không ăn.
“Tướng quân, Giáng Thành cách đây hơn nghìn dặm đường, dù hành quân gấp, ít nhất cũng phải nửa tháng mới tới. Tuy nói quân địch thế tới hung hãn, nhưng bên cạnh Chúa công nhân tài đông đúc, ngồi thủ trong thành, sẽ không đến mức thất thủ. Tướng quân xin bình tĩnh.” Dương Thịnh khuyên giải.
Mặc Kiều Sinh yên lặng nhìn đồ ăn trong tay, khẽ gật đầu.
“Thuộc hạ cảm thấy...” Dương Thịnh muốn nói lại thôi.
“Ngươi nói đi.”
“Hôm nay thế cục Hán Trung không ổn, khắp nơi có tàn dư nghiệt quân của Hán vương, hơn nữa Sở quốc cũng không mấy hữu hảo với chúng ta. Tướng quân tự mình dẫn 5000 kị binh, gấp rút hành quân, quân nhu cùng binh lính đều không đuổi kịp, bị bỏ lại phía sau, thực không phải hành động sáng suốt.”
Mặc Kiều Sinh nhíu chặt hai đôi mày, yên lặng hồi lâu: “Dương Thịnh, ngươi còn nhớ đoạn thời gian trước khi ngươi nhập ngũ không?”
Dương Thịnh siết chặt nắm tay, hắn ta không muốn nhớ về khoảng thời gian giãy dụa cố tồn tại trong vũng bùn kia, nhưng bất luận có trải qua bao lâu, những tháng ngày đen tối đó vẫn thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn ta.
“Ta giống như ngươi, đã từng là nô lệ.” Mặc Kiều Sinh cất lời: “Ta suýt nữa bị chủ nhân trước Hoa Vũ Trực phạt trượng chết, sau đó Chúa công đã cứu mạng ta.”
Chúa công tuệ nhãn cao siêu, dùng một con ngựa đổi lấy một vị Mặc Tướng quân kỳ tài có một không hai này.
Chuyện này đã lưu truyền rộng rãi trong quân, Dương Thịnh cũng từng nghe nói: “Thuộc hạ có nghe nói. Chúa công thật tuệ nhãn thức châu.”
“Ngài không chỉ cứu mạng ta, trả cho ta một cuộc đời mới, để ta không cần phải sống một cách hèn mọn nữa, có thể ngẩng cao đầu, đứng thẳng, trở thành một con người chân chính.” Mặc Kiều Sinh dường như đang nói chuyện với Dương Thịnh, cũng dường như đang lẩm nhẩm: “Ngài không chỉ cứu vớt một mình ta, mà còn mang trong lòng trái tim của thiên hạ, thay đổi vận mệnh của vô số nô lệ như chúng ta.”
Mặc Kiều Sinh nhìn về phía Dương Thịnh: “An nguy của Chúa công liên quan đến tồn vong của ngàn vạn người. Ta tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào với Chúa công.”
Dương Thịnh quỳ một gối xuống, hành lễ: “Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng thề chết theo Tướng quân gấp rút tiếp viện Giáng Thành.”
——
Giáng Thành là cố đô Tấn quốc, trải qua các triều đại quốc quân Tấn quốc, thành trì vững chắc, quân bị sung túc.
Hôm nay là nơi chủ chốt để Tấn quốc phòng ngự kẻ thù.
Tấn vương Trình Thiên Diệp tự mình dẫn trọng binh, mang theo Trình Phượng, Trương Phức và các tướng soái đóng tại đây.
Ngoài ra, Thái úy Hạ Lan Yến Chi đóng ở Hĩnh Thành lân cận tùy thời tiếp ứng.
Trình Thiên Diệp đứng trên đầu tường, nhìn các màu tinh kỳ chằng chịt vây quanh thành trì.
Dưới chân nàng cách đó không xa, phấp phới đại kỳ chữ Tương, Thượng tướng quân Công Tôn Liên thủ hạ dưới trướng của Tương quốc Thường Sơn vương, kim ngân giáp nón trụ, dùng một cây thương củ ấu [1] uy phong lẫm liệt khiêu chiến tiền quân.
[1] thương củ ấu: Đầu thương dài và to, khoảng một feet và ba inch, với một rãnh ở giữa (mình kèm hình nhé).
Hắn mang theo màu lam khổng tước sáng ngời, giục ngựa hoành thương trên chiến trường vô cùng bắt mắt.
Hòa lẫn với màu rượu đỏ của Trình Phượng ở tiền trận.
Xa hơn một chút, Lương Châu vương Lý Văn Quảng tập trung dàn trận, tiền trận xuất hiện một màu đỏ thẳm chói mắt, đó là Thượng tướng quân Phượng Túc dưới trướng Lý Văn Quảng.
Những người này đã từng cùng Trình Thiên Diệp kề vai chiến đấu, chống đỡ ngoại nhục.
Là các đại tướng quân Trình Thiên Diệp vô cùng thưởng thức.
Nhưng hôm nay, bọn họ đã trở thành địch nhân, Trình Thiên Diệp không thể không tự tay nghiền nát những viên bảo thạch sáng ngời này.
Trình Phượng dẫn quân thử giao đấu với Công Tôn Liên, không phân thắng bại.
Hắn đánh ngựa trở về thành trong tiếng chuông thúc giục.
Đi vào bên trong cổng thành, thân binh của hắn ra đón, nhận trường thương cùng cường cung từ tay hắn.
Hạ Phỉ trong lòng ngứa ngáy, đứng trước Trình Thiên Diệp xin đi giết giặc: “Chúa công, để ta đi lĩnh giáo sự lợi hại của Phượng Túc kia.”
Trình Thiên Diệp giơ tay kéo nàng lại: “Cô là thân vệ của ta, còn chưa tới phiên cô xuất chiến. Trước mắt, chúng ta chỉ cần thử thực lực quân địch, cố thủ thành trì là được.”
Ở phía sau, Trương Phức leo lên tường thành: “Chúa công.”
Trình Thiên Diệp nhìn sắc mặt của y, biết rõ tình huống không quá tốt.
“Lại xảy ra chuyện gì?”
Trương Phức cho người lui, tới gần Trình Thiên Diệp, thấp giọng nói: “Biện Kinh đã xảy ra chuyện, loạn đảng Ngụy Tư Bố ô hợp với một đám thủ cựu phái đại thần tung tin đồn ở Biện Kinh rằng binh Chúa công bị bại tại Giáng Thành, cũng thừa cơ loạn khởi binh mưu phản, hiện đã giam cầm Tiếu Cẩn Tiếu đại nhân, cũng giam thái tử, Hứa phi, Thái hậu và những người liên can rồi.”
“Cái gì!” Trình Thiên Diệp chấn động, trước có cường địch, sau lại có loạn cục.
Trong khoảng thời gian ngắn, quốc gia đã lâm vào khốn cảnh loạn trong giặc ngoài.
Thái tử, Hứa phi, Tiếu Cẩn gặp chuyện không may rồi.
Nàng lảo đảo sắp ngã. Hạ Phỉ vội vàng đỡ lấy nàng.
Trình Thiên Diệp chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, Trương Phức cùng Hạ Phỉ lo lắng nhìn nàng.
Trên tường thành, binh sĩ phụ cận khó hiểu quay đầu nhìn qua.
Trình Phượng và các tướng quân vừa mới xuất chiến đang đi dọc theo bức tường về phía nàng.
Trình Thiên Diệp biết rõ là Chúa công, vào lúc này nàng phải giữ vững bình tĩnh, tuyệt đối không thể hoảng sợ.
Nàng hít một hơi, bình phục tâm tình, cất giọng to rõ: “Trừ quân thủ thành, tập hợp tất cả từ Tả Thứ trưởng trở lên vào trong trướng nghị sự.”
Trong lều lớn trung quân, hội tụ phần lớn các quan tướng cùng mưu sĩ.
Nghe được tin tức Biện Kinh nội loạn, trong trướng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Biện Kinh là thủ đô Tấn quốc, cũng là đường lui cuối cùng của bọn họ, nếu Giáng Thành thất thủ, bọn họ vốn có thể lui về Biện Kinh - thành trì chắc chắn, lương thảo dự trữ sung túc.
Thế nhưng bây giờ Biện Kinh phía sau bọn họ đang bị loạn đảng chiếm cứ, những loạn thần tặc tử đó thậm chí giam thái tử và Thái hậu, mưu đồ làm loạn.
Hôm nay trước có mãnh hổ, sau có sói lang, bị nhốt trong thành, không đường thối lui.
Trong khoảng thời gian ngắn lòng người bàng hoàng.
“Mọi người đừng kinh hoảng.” Giọng nói trấn định của Chúa công vang lên.
Trong đại trướng an tĩnh lại.
“Sự việc đã xảy ra, bối rối cũng vô ích, hôm nay chúng ta chỉ có một con đường, chính là đối mặt với tất cả. Trong tay chúng ta có binh lính, có lương thảo, có thành trì chắc chắn, còn có viện quân sắp đến. Đây chưa phải là lúc chúng ta nên bối rối.”
Chúa công ngồi ngay ngắn, thần thái tự nhiên, tiếng nói chậm rãi, không hề lộ thái độ lo sợ.
Chúng thần được tác động, dần dần ổn định lại.
Chúa công chẳng mảy may bấn loạn.
Chúa công tất có thượng sách.
Đúng, vẫn chưa tới thời điểm đáng lo, đã từng chỉ có hơn vạn người đối mặt với đại quân Khuyển Nhung vây thành, không phải Chúa công đã dùng nô lệ phá địch sao?
Tin tưởng Chúa công.
Phải tin tưởng Chúa công.
“Chỉ cần đại quân của Mặc Tướng quân đến, cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, giáp công quân địch, nhất định có thể giải vây cho Giáng Thành.” Một vị Tướng quân trẻ tuổi nói.
Hôm nay Mặc Kiều Sinh Tướng quân đứng hàng Đại Thứ trưởng dụng binh như thần, liên tiếp lập kỳ công, đã là một hình mẫu Tướng quân trong thế hệ trẻ Đại Tấn.
“Đúng vậy, còn có Mặc Tướng quân mà, chúng ta đã trú đóng ở đây nửa tháng, Mặc Tướng quân sẽ tới nhanh thôi. Chờ quân địch lui, chúng ta lại đánh về Biện Kinh, ngũ mã phanh thây lũ nghịch tặc kia!”
“Tội mưu phản không thể tha, cần phải ngũ mã phanh thây bọn chúng!”
Lòng người tạm thời ổn định.
Trương Phức cùng Hạ Phỉ liếc nhau một cái.
Theo đạo lý, quân mã Mặc Kiều Sinh đáng lẽ nên sắp đến Giáng Thành, nhưng đến nay không nhận được bất cứ tin tức gì. Có thể xảy ra điều gì biến cố chăng?
Trương Phức bất an thầm nghĩ.
Chúa công tín nhiệm Mặc Kiều Sinh, chẳng lẽ hắn cũng sẽ bỏ đá xuống giếng sao?
——
Mặc Kiều Sinh đang đi suốt đêm trên con đường núi lầy lội, lũ quét đã cuốn trôi đường núi, bọn họ bị cầm chân trong một khoảng thời gian dài.
Hắn nghe được tin chiến bại của Chúa công ở Giáng Thành, tin Biện Kinh bị loạn tặc khống chế.
Bất luận tin tức là thật hay giả, cũng làm hắn tâm phiền ý loạn, lo nghĩ khó thể bình an.
Hắn chỉ hận không thể chắp cánh bay đến bên Chúa công.
Trong rừng đột nhiên vang lên tiếng hò hét, một mũi tên nhọn phá không bay đến, cắm giữa ngực Mặc Kiều Sinh, bắn rơi hắn xuống ngựa.
Trúng mai phục! Mặc Kiều Sinh thầm nghĩ không tốt, hắn nghe thấy tiếng của nhóm Dương Thịnh hô to tên hắn.
“Tướng quân!”
“Bảo vệ Tướng quân!”
Hắn cảm thấy có người cõng hắn lên, trước khi chìm vào hôn mê, Mặc Kiều Sinh gắng gượng nói: “Dương Thịnh, thay... thay ta đến Giáng Thành.”
Kẻ địch là một nhánh quân của Hán quốc, lánh nạn ở đây, nhân số gấp hai đội quân tiền trạm của bọn họ.
Quân địch mai phục hai bên đường, đánh bọn hắn trở tay không kịp.
Cũng may kỵ binh Mặc Kiều Sinh dẫn toàn tinh nhuệ ngàn trăm vạn luyện ra, mặc dù bị tập kích bất ngờ, chủ tướng bị thương, nhưng bọn họ vẫn phản ứng nhanh, kết trận bảo vệ Mặc Kiều Sinh, đẩy lùi sự tập kích của địch nhân, một đường thối lui đến một đồi núi nhỏ, dùng địa thế hiểm trở mà thủ.
Dương Thịnh nhìn Mặc Kiều Sinh hôn mê bất tỉnh, cau chặt mày.
“Thương thế của Tướng quân thế nào?” Hắn ta hỏi quân y đi theo.
Quân y vừa mới rút mũi tên nhọn trước ngực Mặc Kiều Sinh, băng bó kỹ miệng vết thương.
Ông ta lau mồ hôi trán, lắc đầu: “Trong cái rủi có cái may, không bị thương đến tâm mạch. Nhưng cũng không thể đi lại thường xuyên, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Dương Thịnh rút bội kiếm tùy thân, nghiến răng nhìn quân địch dưới núi bao vây bọn họ, đang kêu gào loạn cả lên.
“Đám quân mất đầu này, dám vuốt râu hùm của quân ta, ta cho các ngươi có đến mà không có về!”
Hắn ta quát to: “Dương Lục Hậu, cho người chăm sóc tốt Mặc Tướng quân, các huynh đệ còn lại theo ta xông xuống núi, giết mẹ nó đám gấu này!”
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặc Kiều Sinh giơ một tay lên, cho các bộ hạ ngừng bàn luận.
“Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời. Nếu đất mất đi, còn có thể lấy lại, Chúa công mới là người không thể thiếu của Đại Tấn ta.”
“A Nguyên, ngươi lưu thủ Hán Trung. Dương Thịnh và các chư vị theo ta lĩnh quân xuất phát!”
——
Mưa phùn ngày xuân đánh vào người Dương Thịnh, hắn ta thúc ngựa đi theo sát phía sau Mặc Kiều Sinh, chạy băng băng trên con đường lầy lội.
Bóng người áo đen trước mắt vội vã giục ngựa đi trong mưa, Tướng quân tựa hồ muốn dẫn bọn họ đến Giáng Thành cách ngàn dặm chỉ trong một ngày đường.
“Tướng quân, nghỉ ngơi một chút đi, đường còn rất xa. Các tướng sĩ chịu không nổi tốc độ như vậy.” Dương Thịnh chạy lên phía trước, khuyên can.
Mặc Kiều Sinh không nói một lời giục ngựa như bay, đi khoảng một hai dặm, đột nhiên ghìm chặt dây cương, chiến mã hí dài một tiếng giơ cao hai vó trước.
Hắn dừng ngựa lại, ngẩng đầu lên hứng lấy cơn mưa lạnh buốt, nước mưa đánh vào gương mặt hắn.
Hắn nhắm mắt lại, tựa như đang cực lực khắc chế tâm trạng của mình. Sau một lát, hắn mở mắt ra, hạ lệnh: “Hạ trại tại chỗ.”
Quân lính cắm cọc, dựng lều, bắt nồi nấu cơm.
Dương Thịnh nhìn thoáng qua đại tướng quân đang ngồi một mình trên một tảng đá.
Mặc Tướng quân không nói một lời ngồi ở kia, đang lặng yên suy nghĩ, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay thon dài lại vân vê miếng gảy đeo lủng lẳng trên cổ, nhiều lần xoa xoa.
Dương Lục Hậu đưa lương khô và nước ấm tới: “Thịnh ca, tướng quân hình như rất nóng nảy, ta chưa bao giờ thấy Tướng quân như vậy.”
Đâu chỉ là nóng nảy, Dương Thịnh nhìn thoáng qua bóng người áo đen trên mỏm đá, Tướng quân quả thực đang rối loạn.
Hắn ta đi theo dưới trướng Mặc Kiều Sinh lâu ngày, mặc dù lúc Mặc Tướng quân tác chiến vô cùng dũng mãnh, nhưng chiến thuật sách lược luôn cực kỳ vững vàng, không hề cấp tiến.
Dương Thịnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn táo bạo như vậy.
Dương Thịnh đi đến bên cạnh Mặc Kiều Sinh, cầm nước và đồ ăn tới.
Mặc Kiều Sinh nhìn hắn ta, tiếp nhận lương khô, nhưng lại nắm trong tay, không ăn.
“Tướng quân, Giáng Thành cách đây hơn nghìn dặm đường, dù hành quân gấp, ít nhất cũng phải nửa tháng mới tới. Tuy nói quân địch thế tới hung hãn, nhưng bên cạnh Chúa công nhân tài đông đúc, ngồi thủ trong thành, sẽ không đến mức thất thủ. Tướng quân xin bình tĩnh.” Dương Thịnh khuyên giải.
Mặc Kiều Sinh yên lặng nhìn đồ ăn trong tay, khẽ gật đầu.
“Thuộc hạ cảm thấy...” Dương Thịnh muốn nói lại thôi.
“Ngươi nói đi.”
“Hôm nay thế cục Hán Trung không ổn, khắp nơi có tàn dư nghiệt quân của Hán vương, hơn nữa Sở quốc cũng không mấy hữu hảo với chúng ta. Tướng quân tự mình dẫn 5000 kị binh, gấp rút hành quân, quân nhu cùng binh lính đều không đuổi kịp, bị bỏ lại phía sau, thực không phải hành động sáng suốt.”
Mặc Kiều Sinh nhíu chặt hai đôi mày, yên lặng hồi lâu: “Dương Thịnh, ngươi còn nhớ đoạn thời gian trước khi ngươi nhập ngũ không?”
Dương Thịnh siết chặt nắm tay, hắn ta không muốn nhớ về khoảng thời gian giãy dụa cố tồn tại trong vũng bùn kia, nhưng bất luận có trải qua bao lâu, những tháng ngày đen tối đó vẫn thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn ta.
“Ta giống như ngươi, đã từng là nô lệ.” Mặc Kiều Sinh cất lời: “Ta suýt nữa bị chủ nhân trước Hoa Vũ Trực phạt trượng chết, sau đó Chúa công đã cứu mạng ta.”
Chúa công tuệ nhãn cao siêu, dùng một con ngựa đổi lấy một vị Mặc Tướng quân kỳ tài có một không hai này.
Chuyện này đã lưu truyền rộng rãi trong quân, Dương Thịnh cũng từng nghe nói: “Thuộc hạ có nghe nói. Chúa công thật tuệ nhãn thức châu.”
“Ngài không chỉ cứu mạng ta, trả cho ta một cuộc đời mới, để ta không cần phải sống một cách hèn mọn nữa, có thể ngẩng cao đầu, đứng thẳng, trở thành một con người chân chính.” Mặc Kiều Sinh dường như đang nói chuyện với Dương Thịnh, cũng dường như đang lẩm nhẩm: “Ngài không chỉ cứu vớt một mình ta, mà còn mang trong lòng trái tim của thiên hạ, thay đổi vận mệnh của vô số nô lệ như chúng ta.”
Mặc Kiều Sinh nhìn về phía Dương Thịnh: “An nguy của Chúa công liên quan đến tồn vong của ngàn vạn người. Ta tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào với Chúa công.”
Dương Thịnh quỳ một gối xuống, hành lễ: “Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng thề chết theo Tướng quân gấp rút tiếp viện Giáng Thành.”
——
Giáng Thành là cố đô Tấn quốc, trải qua các triều đại quốc quân Tấn quốc, thành trì vững chắc, quân bị sung túc.
Hôm nay là nơi chủ chốt để Tấn quốc phòng ngự kẻ thù.
Tấn vương Trình Thiên Diệp tự mình dẫn trọng binh, mang theo Trình Phượng, Trương Phức và các tướng soái đóng tại đây.
Ngoài ra, Thái úy Hạ Lan Yến Chi đóng ở Hĩnh Thành lân cận tùy thời tiếp ứng.
Trình Thiên Diệp đứng trên đầu tường, nhìn các màu tinh kỳ chằng chịt vây quanh thành trì.
Dưới chân nàng cách đó không xa, phấp phới đại kỳ chữ Tương, Thượng tướng quân Công Tôn Liên thủ hạ dưới trướng của Tương quốc Thường Sơn vương, kim ngân giáp nón trụ, dùng một cây thương củ ấu [1] uy phong lẫm liệt khiêu chiến tiền quân.
[1] thương củ ấu: Đầu thương dài và to, khoảng một feet và ba inch, với một rãnh ở giữa (mình kèm hình nhé).
Hắn mang theo màu lam khổng tước sáng ngời, giục ngựa hoành thương trên chiến trường vô cùng bắt mắt.
Hòa lẫn với màu rượu đỏ của Trình Phượng ở tiền trận.
Xa hơn một chút, Lương Châu vương Lý Văn Quảng tập trung dàn trận, tiền trận xuất hiện một màu đỏ thẳm chói mắt, đó là Thượng tướng quân Phượng Túc dưới trướng Lý Văn Quảng.
Những người này đã từng cùng Trình Thiên Diệp kề vai chiến đấu, chống đỡ ngoại nhục.
Là các đại tướng quân Trình Thiên Diệp vô cùng thưởng thức.
Nhưng hôm nay, bọn họ đã trở thành địch nhân, Trình Thiên Diệp không thể không tự tay nghiền nát những viên bảo thạch sáng ngời này.
Trình Phượng dẫn quân thử giao đấu với Công Tôn Liên, không phân thắng bại.
Hắn đánh ngựa trở về thành trong tiếng chuông thúc giục.
Đi vào bên trong cổng thành, thân binh của hắn ra đón, nhận trường thương cùng cường cung từ tay hắn.
Hạ Phỉ trong lòng ngứa ngáy, đứng trước Trình Thiên Diệp xin đi giết giặc: “Chúa công, để ta đi lĩnh giáo sự lợi hại của Phượng Túc kia.”
Trình Thiên Diệp giơ tay kéo nàng lại: “Cô là thân vệ của ta, còn chưa tới phiên cô xuất chiến. Trước mắt, chúng ta chỉ cần thử thực lực quân địch, cố thủ thành trì là được.”
Ở phía sau, Trương Phức leo lên tường thành: “Chúa công.”
Trình Thiên Diệp nhìn sắc mặt của y, biết rõ tình huống không quá tốt.
“Lại xảy ra chuyện gì?”
Trương Phức cho người lui, tới gần Trình Thiên Diệp, thấp giọng nói: “Biện Kinh đã xảy ra chuyện, loạn đảng Ngụy Tư Bố ô hợp với một đám thủ cựu phái đại thần tung tin đồn ở Biện Kinh rằng binh Chúa công bị bại tại Giáng Thành, cũng thừa cơ loạn khởi binh mưu phản, hiện đã giam cầm Tiếu Cẩn Tiếu đại nhân, cũng giam thái tử, Hứa phi, Thái hậu và những người liên can rồi.”
“Cái gì!” Trình Thiên Diệp chấn động, trước có cường địch, sau lại có loạn cục.
Trong khoảng thời gian ngắn, quốc gia đã lâm vào khốn cảnh loạn trong giặc ngoài.
Thái tử, Hứa phi, Tiếu Cẩn gặp chuyện không may rồi.
Nàng lảo đảo sắp ngã. Hạ Phỉ vội vàng đỡ lấy nàng.
Trình Thiên Diệp chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, Trương Phức cùng Hạ Phỉ lo lắng nhìn nàng.
Trên tường thành, binh sĩ phụ cận khó hiểu quay đầu nhìn qua.
Trình Phượng và các tướng quân vừa mới xuất chiến đang đi dọc theo bức tường về phía nàng.
Trình Thiên Diệp biết rõ là Chúa công, vào lúc này nàng phải giữ vững bình tĩnh, tuyệt đối không thể hoảng sợ.
Nàng hít một hơi, bình phục tâm tình, cất giọng to rõ: “Trừ quân thủ thành, tập hợp tất cả từ Tả Thứ trưởng trở lên vào trong trướng nghị sự.”
Trong lều lớn trung quân, hội tụ phần lớn các quan tướng cùng mưu sĩ.
Nghe được tin tức Biện Kinh nội loạn, trong trướng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Biện Kinh là thủ đô Tấn quốc, cũng là đường lui cuối cùng của bọn họ, nếu Giáng Thành thất thủ, bọn họ vốn có thể lui về Biện Kinh - thành trì chắc chắn, lương thảo dự trữ sung túc.
Thế nhưng bây giờ Biện Kinh phía sau bọn họ đang bị loạn đảng chiếm cứ, những loạn thần tặc tử đó thậm chí giam thái tử và Thái hậu, mưu đồ làm loạn.
Hôm nay trước có mãnh hổ, sau có sói lang, bị nhốt trong thành, không đường thối lui.
Trong khoảng thời gian ngắn lòng người bàng hoàng.
“Mọi người đừng kinh hoảng.” Giọng nói trấn định của Chúa công vang lên.
Trong đại trướng an tĩnh lại.
“Sự việc đã xảy ra, bối rối cũng vô ích, hôm nay chúng ta chỉ có một con đường, chính là đối mặt với tất cả. Trong tay chúng ta có binh lính, có lương thảo, có thành trì chắc chắn, còn có viện quân sắp đến. Đây chưa phải là lúc chúng ta nên bối rối.”
Chúa công ngồi ngay ngắn, thần thái tự nhiên, tiếng nói chậm rãi, không hề lộ thái độ lo sợ.
Chúng thần được tác động, dần dần ổn định lại.
Chúa công chẳng mảy may bấn loạn.
Chúa công tất có thượng sách.
Đúng, vẫn chưa tới thời điểm đáng lo, đã từng chỉ có hơn vạn người đối mặt với đại quân Khuyển Nhung vây thành, không phải Chúa công đã dùng nô lệ phá địch sao?
Tin tưởng Chúa công.
Phải tin tưởng Chúa công.
“Chỉ cần đại quân của Mặc Tướng quân đến, cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, giáp công quân địch, nhất định có thể giải vây cho Giáng Thành.” Một vị Tướng quân trẻ tuổi nói.
Hôm nay Mặc Kiều Sinh Tướng quân đứng hàng Đại Thứ trưởng dụng binh như thần, liên tiếp lập kỳ công, đã là một hình mẫu Tướng quân trong thế hệ trẻ Đại Tấn.
“Đúng vậy, còn có Mặc Tướng quân mà, chúng ta đã trú đóng ở đây nửa tháng, Mặc Tướng quân sẽ tới nhanh thôi. Chờ quân địch lui, chúng ta lại đánh về Biện Kinh, ngũ mã phanh thây lũ nghịch tặc kia!”
“Tội mưu phản không thể tha, cần phải ngũ mã phanh thây bọn chúng!”
Lòng người tạm thời ổn định.
Trương Phức cùng Hạ Phỉ liếc nhau một cái.
Theo đạo lý, quân mã Mặc Kiều Sinh đáng lẽ nên sắp đến Giáng Thành, nhưng đến nay không nhận được bất cứ tin tức gì. Có thể xảy ra điều gì biến cố chăng?
Trương Phức bất an thầm nghĩ.
Chúa công tín nhiệm Mặc Kiều Sinh, chẳng lẽ hắn cũng sẽ bỏ đá xuống giếng sao?
——
Mặc Kiều Sinh đang đi suốt đêm trên con đường núi lầy lội, lũ quét đã cuốn trôi đường núi, bọn họ bị cầm chân trong một khoảng thời gian dài.
Hắn nghe được tin chiến bại của Chúa công ở Giáng Thành, tin Biện Kinh bị loạn tặc khống chế.
Bất luận tin tức là thật hay giả, cũng làm hắn tâm phiền ý loạn, lo nghĩ khó thể bình an.
Hắn chỉ hận không thể chắp cánh bay đến bên Chúa công.
Trong rừng đột nhiên vang lên tiếng hò hét, một mũi tên nhọn phá không bay đến, cắm giữa ngực Mặc Kiều Sinh, bắn rơi hắn xuống ngựa.
Trúng mai phục! Mặc Kiều Sinh thầm nghĩ không tốt, hắn nghe thấy tiếng của nhóm Dương Thịnh hô to tên hắn.
“Tướng quân!”
“Bảo vệ Tướng quân!”
Hắn cảm thấy có người cõng hắn lên, trước khi chìm vào hôn mê, Mặc Kiều Sinh gắng gượng nói: “Dương Thịnh, thay... thay ta đến Giáng Thành.”
Kẻ địch là một nhánh quân của Hán quốc, lánh nạn ở đây, nhân số gấp hai đội quân tiền trạm của bọn họ.
Quân địch mai phục hai bên đường, đánh bọn hắn trở tay không kịp.
Cũng may kỵ binh Mặc Kiều Sinh dẫn toàn tinh nhuệ ngàn trăm vạn luyện ra, mặc dù bị tập kích bất ngờ, chủ tướng bị thương, nhưng bọn họ vẫn phản ứng nhanh, kết trận bảo vệ Mặc Kiều Sinh, đẩy lùi sự tập kích của địch nhân, một đường thối lui đến một đồi núi nhỏ, dùng địa thế hiểm trở mà thủ.
Dương Thịnh nhìn Mặc Kiều Sinh hôn mê bất tỉnh, cau chặt mày.
“Thương thế của Tướng quân thế nào?” Hắn ta hỏi quân y đi theo.
Quân y vừa mới rút mũi tên nhọn trước ngực Mặc Kiều Sinh, băng bó kỹ miệng vết thương.
Ông ta lau mồ hôi trán, lắc đầu: “Trong cái rủi có cái may, không bị thương đến tâm mạch. Nhưng cũng không thể đi lại thường xuyên, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Dương Thịnh rút bội kiếm tùy thân, nghiến răng nhìn quân địch dưới núi bao vây bọn họ, đang kêu gào loạn cả lên.
“Đám quân mất đầu này, dám vuốt râu hùm của quân ta, ta cho các ngươi có đến mà không có về!”
Hắn ta quát to: “Dương Lục Hậu, cho người chăm sóc tốt Mặc Tướng quân, các huynh đệ còn lại theo ta xông xuống núi, giết mẹ nó đám gấu này!”