Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Tiêu Tú nhận lấy thức ăn từ tay Mặc Kiều Sinh, đặt lên bàn.
Lấy ra một cây ngân châm, thử độc cho từng món.
Lại dùng một đôi đũa bạc, từ mỗi đĩa gắp ra một miếng thức ăn cho vào đĩa nhỏ.
Y đưa đĩa nhỏ cho Bích Vân đang hầu hạ ở bên, Bích Vân cầm đũa chuẩn bị nếm thử.
Trình Thiên Diệp bình tĩnh ngăn lại, ra vẻ lơ đãng nói: “Lúc này không cần tỷ muội các ngươi hầu hạ, đi xuống hết đi, để Tiểu Tú và Kiều Sinh ở lại là được.”
Giờ đây, Trình Thiên Diệp ngồi trên đệm, trông như thoải mái tùy ý, nhưng không ai biết nội tâm của nàng đang dâng lên một nỗi bất an vô cùng.
Nàng cảm nhận được yến hội này có rất nhiều người không thích hợp.
Đầu tiên là trên người Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực được bao phủ một màu hưng phấn khi âm mưu sắp thực hiện được. Tuy không biết ông ta đã gây ra chuyện gì nhưng chắc chắn là do ông ta làm, hơn nữa sắp sửa thành công. Ông ta mới hưng phấn như vậy.
Trương Phức, ngồi ở cạnh Trình Thiên Diệp, nét mặt dưới vẻ vạn năm không thay đổi kia, là sự vui sướng khi người gặp họa đang chờ kịch hay sắp lên sàn.
Trong góc còn có vài nô bộc như đang tươi cười nhưng trong lòng cất giấu một màu xám đen ác độc.
Thế nhưng, những người này không quan trọng, quan trọng là Tiêu Tú trước mắt Trình Thiên Diệp.
Trên người Tiêu Tú cũng bao phủ một vầng đen đầy ác ý.
Tuy nhiên sự ác ý này dường như không nhằm vào Trình Thiên Diệp.
Nhưng khi gương mặt tuấn tú, mặt mày ẩn tình, dịu dàng tựa nước, nụ cười xinh đẹp kia của y tới gần Trình Thiên Diệp thì trong mắt Trình Thiên Diệp, chỉ là một màu xám vần vũ khiến gương mặt kiều diễm như hoa xuân ấy cực kỳ đáng sợ.
Không đúng, những người này quá không bình thường, bọn họ muốn làm gì? Rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì?
Trình Thiên Diệp nhìn quanh bốn phía, Hạ Lan Trinh phụ trách bảo vệ trên đại điện, còn nhóm Du Đôn Tố và Tiếu Cẩn ở trên tiệc, ba người này nhìn về phía mình thì trên người vẫn ánh lên chút màu vàng sáng, Trình Thiên Diệp hơi thả lỏng, mấy người họ vẫn rất đáng tin.
Nàng chợt khẽ nghiêng người ra sau, lặng lẽ chạm vào tay Mặc Kiều Sinh, kéo hắn qua cạnh mình, để hắn dựa vào gần mình hơn một chút.
Hiện giờ, màu vàng kiên định của Mặc Kiều Sinh mới khiến Trình Thiên Diệp an tâm nhất.
Trương Phức ngồi ở vị trí đầu tiên dưới tay Trình Thiên Diệp, hơi nghiêng người, mỉm cười thấp giọng nhắc nhở: “Tiêu Tú, món ăn của Chúa công ngươi còn chưa thử đấy, nhanh lên nào, đừng để cho khách nhân chê cười.”
Tiêu Tú thoáng sửng sốt, vẻ mặt lập tức tự nhiên cầm lấy đũa thử món, tự mình ăn thử mỗi một món đang bày trên bàn Trình Thiên Diệp.
Vừa để đũa xuống, vẻ mặt tươi cười của y chợt cứng lại. Vẻ mặt y biến đổi, trên trán chảy mồ hôi ròng ròng.
Một tay y ôm bụng, một tay chỉ vào thức ăn, gắng gượng hét lên: “Có độc!” Sau đó, y gục người xuống.
Trước đó, Trình Thiên Diệp đã thấy tâm trạng y không đúng, nhưng không thể tưởng tưởng được tình thế lại chuyển biến thế này, một khắc sau có lẽ Tiêu Tú sẽ chết trước mặt mình.
Nàng bước ra khỏi bàn, chỉ thấy Tiêu Tú đã cuộn mình, sắc mặt tái xanh, miệng sùi bọt mép.
Trình Thiên Diệp mở hàm y ra, để y há to miệng, lấy một cây đũa bạc với vào cổ họng y để y nôn ra. Sau đó, nàng nhận lấy sữa bò trong tay người hầu, rót vào miệng y.
Đồng thời, nàng hô lên: “Truyền quân y!”
Trên đại điện hoàn toàn hỗn loạn, tất cả người dự thính đều khẩn trương tra xem tình trạng thân thể của mình, rầm rì bàn tán.
Tiếu Cẩn nổi trận lôi đình, đứng lên hạ lệnh: “Lập tức bắt giữ tất cả những người có liên quan đến nhà bếp. Trên điện, tất cả nô bộc dâng món ăn đều phải ở lại.”
Trong khoảnh khắc, cả điện đều là cảnh túc vệ, người hầu chạy tới chạy lui, vang lên tiếng kêu oan.
Không lâu sau, trên đại điện, đầu bếp, phụ bếp, nô bộc quỳ đầy ắp.
Quản sự nhà bếp run cầm cập quỳ dưới đất nói: “Hôm nay món ăn trên tiệc đều được chuẩn bị chung cho các vị đại nhân, đều là chế biến cùng lúc, không thể nào chỉ có một mình Chúa công gặp chuyện không may được ạ.”
“Hôm nay Lữ tổng quản không ở đây, tiểu nhân chỉ sợ mình sẽ mắc lỗi. Thức ăn của Chúa công và Uy Bắc hầu đều do tiểu nhân và hai phó quản sự khác trông coi cẩn thận, sau đó đưa thẳng tới tay Tiêu công tử, nhiều người nhìn thấy, trong khoảng thời gian đó không... không biết đã qua tay ai rồi. Chúng tiểu nhân thật sự rất oan uổng! Kính xin Chúa công minh giám, Tiếu Tư khấu minh xét!”
Một tôi tớ phục thị ở đại điện sợ hãi ngẩng đầu lên: “Đây... không phải là không qua tay ai.”
Tiếu Cẩn phẫn nộ quát: “Nói mau! Ngươi đang ám chỉ ai!”
Người nọ ngẩng đầu liếc Mặc Kiều Sinh bên cạnh Trình Thiên Diệp.
Trên điện, tầm mắt của mọi người tập trung vào Mặc Kiều Sinh, vừa rồi trước mắt bao người, cận thân hầu hạ bên cạnh Trình Thiên Diệp chỉ có Tiêu Tú và Mặc Kiều Sinh, cũng chỉ có bọn họ mới từng tiếp xúc với thức ăn.
Nhưng giờ đây, Tiêu Tú trúng độc ngã xuống đất. Mặc Kiều Sinh là kẻ bị tình nghi nhất.
Mặc Kiều Sinh kinh hãi, trong lòng của hắn trào dâng cảm giác không ổn.
Trong đám người, có một nữ đầu bếp ngẩng đầu nói: “Đúng đúng, ta nhìn thấy, trên đường đi chính là người này đã tiếp nhận hộp thức ăn từ tay Tiêu công tử. Chắc chắn là do hắn, chỉ cần điều tra hắn thôi là được rồi, việc này thật sự chẳng có liên quan gì đến tôi đâu.”
Túc vệ Hạ Lan Trinh đứng sau lưng Trình Thiên Diệp, nổi giận đùng đùng nhấc cổ áo Mặc Kiều Sinh lên, ném hắn xuống đất.
Hai thị vệ mặc giáp tiến lên, tả hữu giữ lấy hai cánh tay của hắn.
“Không phải ta! Chúa công! Thật sự không phải là ta đâu!” Mặc Kiều Sinh giãy ngẩng mặt lên, nhìn về phía Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp còn chưa nói gì, Tiếu Cẩn đã chắp tay hành lễ, nói: “Chúa công xin đừng xử trí theo cảm tính, hiện giờ người này bị tình nghi nhiều nhất, nếu sau khi điều tra ra chân tướng, hắn không dính vào chuyện này thì chúng ta sẽ trả lại trong sạch cho hắn cũng không muộn.”
Bên này, Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực dẫn người của mình, cười ha ha bước lên phía trước, nói: “Xem ra đây là việc riêng của hiền đệ, lão phu cũng không tiện quấy rầy thêm, xin cáo lui trước.”
Trình Thiên Diệp đáp lễ với ông ta, rồi tiễn người đi. Nàng thấy bóng lưng của Uy Bắc hầu bao phủ một màu thất vọng.
Xem ra ông ta muốn độc chết ta, nhưng lại không thành công, thất vọng rồi à?
Trình Thiên Diệp sờ cằm, cảm thấy trong lòng thật rối rắm.
Nàng quyết định quan sát trước xem đã xảy ra chuyện gì.
Mấy tên giáp sĩ vội vàng vào điện, trên tay của một người trong số đó nâng lên một hộp gỗ có khóa, Mặc Kiều Sinh nhìn hộp kia, vẻ mặt hoảng sợ.
Đó là chiếc hộp hắn đặt trong tủ y phục, dùng để cất giữ đồ vật riêng tư.
Gã giáp sĩ nọ quỳ một chân, nâng hộp gỗ lên.
Tiếu Cẩn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mở cái hộp đã bị chém khóa kia ra.
Nắp hộp được mở, lộ ra một tráp hoàng kim vàng rực, còn có một chiếc bình sứ nho nhỏ khác.
Trên điện vang lên tiếng kinh hô.
Một tên nô lệ thì không thể nào có nhiều hoàng kim như vậy. Trừ phi hắn làm chuyện mờ ám gì đó mà không thể cho ai biết.
Tiếu Cẩn mở bình ra, giao cho quân y.
Đại phu đối chiếu chất độc trong bình và trong thức ăn trên bàn, rồi khẽ gật đầu với Tiếu Cẩn.
Trên điện lập tức vang lên tiếng bàn tán xì xào.
“Không, không phải ta!” Hai mắt Mặc Kiều Sinh đỏ ngầu, vùng vẫy.
Hạ Lan Trinh đấm hắn một quyền ngã xuống đất, giẫm chân lên.
“Từ lâu ta đã không vừa mắt tên chỉ biết mê hoặc Chúa công ngươi rồi, quả nhiên không phải thứ gì tốt!”
Trình Thiên Diệp ngăn cản hành động của y.
Mặc Kiều Sinh bị người ta đè xuống đất, hắn liều mạng ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp không đành lòng nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài.
Nàng triệu Du Đôn Tố lên: “Du tướng quân, ngươi dẫn hắn đi đi, nhốt lại. Ngươi tự mình trông coi.”
Rồi ghé sát vào tai Du Đôn Tố, nàng thấp giọng nói: “Trước khi ta đến thì đừng cho bất ky ai tiếp cận hắn, cũng đừng đánh hắn.”
Nghe Trình Thiên Diệp nói thế, gương mặt của Mặc Kiều Sinh dường như mất đi niềm hy vọng, hắn chán nản không phản kháng nữa, tùy ý để Du Đôn Tố bắt hắn lại rồi dẫn ra ngoài.
Hỗn loạn qua đi, Trình Thiên Diệp trở về sương phòng của mình.
Nàng ngồi trước bàn, chậm rãi thưởng thức trà thơm trong tay, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Tiếu Cẩn bước vào, khom người hành lễ.
“Tiểu Tú thế nào rồi?” Trình Thiên Diệp hỏi.
“Đại phu nói may mắn là lượng độc y ăn vào rất ít, khi nãy Chúa công còn giúp y nôn ra nên không còn gì đáng ngại, uống thuốc, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi.”
Trình Thiên Diệp gật đầu, xem như yên lòng được một chuyện.
Tiếu Cẩn lại hỏi: “Mặc Kiều Sinh kia, kính xin Chúa công bảo cho biết, phải xử trí thế nào?”
Trình Thiên Diệp đánh giá y một lát, bật cười: “Ngươi thật sự cảm thấy hắn đã gây ra việc này?”
“Chúa công vì sao? Có câu hỏi này?” Tiếu Cẩn kinh ngạc nói.
Trình Thiên Diệp giận tái mặt, không nói lời nào mà chỉ nhìn Tiếu Cẩn, thấy Tiếu Cẩn dần dần sợ hãi.
“Không. Với sự thông minh của ngươi, ngươi chỉ cần liếc thôi đã có thể nhận ra trong chuyện này có trá.” Trình Thiên Diệp chậm rãi nói.
“Mặc Kiều Sinh là người thân cận với ta, nếu hắn muốn hạ độc ta, còn có rất nhiều cơ hội, sao lại ra tay trước mắt mọi người, còn giữ lại chứng cứ phạm tội trong phòng chứ?”
“Ngươi và Trương Phức đều có thể nghĩ ra kẻ hạ độc là một người khác. Nhưng các ngươi lại không hề nói với ta, vì sao thế?
Tiêu Tú nhận lấy thức ăn từ tay Mặc Kiều Sinh, đặt lên bàn.
Lấy ra một cây ngân châm, thử độc cho từng món.
Lại dùng một đôi đũa bạc, từ mỗi đĩa gắp ra một miếng thức ăn cho vào đĩa nhỏ.
Y đưa đĩa nhỏ cho Bích Vân đang hầu hạ ở bên, Bích Vân cầm đũa chuẩn bị nếm thử.
Trình Thiên Diệp bình tĩnh ngăn lại, ra vẻ lơ đãng nói: “Lúc này không cần tỷ muội các ngươi hầu hạ, đi xuống hết đi, để Tiểu Tú và Kiều Sinh ở lại là được.”
Giờ đây, Trình Thiên Diệp ngồi trên đệm, trông như thoải mái tùy ý, nhưng không ai biết nội tâm của nàng đang dâng lên một nỗi bất an vô cùng.
Nàng cảm nhận được yến hội này có rất nhiều người không thích hợp.
Đầu tiên là trên người Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực được bao phủ một màu hưng phấn khi âm mưu sắp thực hiện được. Tuy không biết ông ta đã gây ra chuyện gì nhưng chắc chắn là do ông ta làm, hơn nữa sắp sửa thành công. Ông ta mới hưng phấn như vậy.
Trương Phức, ngồi ở cạnh Trình Thiên Diệp, nét mặt dưới vẻ vạn năm không thay đổi kia, là sự vui sướng khi người gặp họa đang chờ kịch hay sắp lên sàn.
Trong góc còn có vài nô bộc như đang tươi cười nhưng trong lòng cất giấu một màu xám đen ác độc.
Thế nhưng, những người này không quan trọng, quan trọng là Tiêu Tú trước mắt Trình Thiên Diệp.
Trên người Tiêu Tú cũng bao phủ một vầng đen đầy ác ý.
Tuy nhiên sự ác ý này dường như không nhằm vào Trình Thiên Diệp.
Nhưng khi gương mặt tuấn tú, mặt mày ẩn tình, dịu dàng tựa nước, nụ cười xinh đẹp kia của y tới gần Trình Thiên Diệp thì trong mắt Trình Thiên Diệp, chỉ là một màu xám vần vũ khiến gương mặt kiều diễm như hoa xuân ấy cực kỳ đáng sợ.
Không đúng, những người này quá không bình thường, bọn họ muốn làm gì? Rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì?
Trình Thiên Diệp nhìn quanh bốn phía, Hạ Lan Trinh phụ trách bảo vệ trên đại điện, còn nhóm Du Đôn Tố và Tiếu Cẩn ở trên tiệc, ba người này nhìn về phía mình thì trên người vẫn ánh lên chút màu vàng sáng, Trình Thiên Diệp hơi thả lỏng, mấy người họ vẫn rất đáng tin.
Nàng chợt khẽ nghiêng người ra sau, lặng lẽ chạm vào tay Mặc Kiều Sinh, kéo hắn qua cạnh mình, để hắn dựa vào gần mình hơn một chút.
Hiện giờ, màu vàng kiên định của Mặc Kiều Sinh mới khiến Trình Thiên Diệp an tâm nhất.
Trương Phức ngồi ở vị trí đầu tiên dưới tay Trình Thiên Diệp, hơi nghiêng người, mỉm cười thấp giọng nhắc nhở: “Tiêu Tú, món ăn của Chúa công ngươi còn chưa thử đấy, nhanh lên nào, đừng để cho khách nhân chê cười.”
Tiêu Tú thoáng sửng sốt, vẻ mặt lập tức tự nhiên cầm lấy đũa thử món, tự mình ăn thử mỗi một món đang bày trên bàn Trình Thiên Diệp.
Vừa để đũa xuống, vẻ mặt tươi cười của y chợt cứng lại. Vẻ mặt y biến đổi, trên trán chảy mồ hôi ròng ròng.
Một tay y ôm bụng, một tay chỉ vào thức ăn, gắng gượng hét lên: “Có độc!” Sau đó, y gục người xuống.
Trước đó, Trình Thiên Diệp đã thấy tâm trạng y không đúng, nhưng không thể tưởng tưởng được tình thế lại chuyển biến thế này, một khắc sau có lẽ Tiêu Tú sẽ chết trước mặt mình.
Nàng bước ra khỏi bàn, chỉ thấy Tiêu Tú đã cuộn mình, sắc mặt tái xanh, miệng sùi bọt mép.
Trình Thiên Diệp mở hàm y ra, để y há to miệng, lấy một cây đũa bạc với vào cổ họng y để y nôn ra. Sau đó, nàng nhận lấy sữa bò trong tay người hầu, rót vào miệng y.
Đồng thời, nàng hô lên: “Truyền quân y!”
Trên đại điện hoàn toàn hỗn loạn, tất cả người dự thính đều khẩn trương tra xem tình trạng thân thể của mình, rầm rì bàn tán.
Tiếu Cẩn nổi trận lôi đình, đứng lên hạ lệnh: “Lập tức bắt giữ tất cả những người có liên quan đến nhà bếp. Trên điện, tất cả nô bộc dâng món ăn đều phải ở lại.”
Trong khoảnh khắc, cả điện đều là cảnh túc vệ, người hầu chạy tới chạy lui, vang lên tiếng kêu oan.
Không lâu sau, trên đại điện, đầu bếp, phụ bếp, nô bộc quỳ đầy ắp.
Quản sự nhà bếp run cầm cập quỳ dưới đất nói: “Hôm nay món ăn trên tiệc đều được chuẩn bị chung cho các vị đại nhân, đều là chế biến cùng lúc, không thể nào chỉ có một mình Chúa công gặp chuyện không may được ạ.”
“Hôm nay Lữ tổng quản không ở đây, tiểu nhân chỉ sợ mình sẽ mắc lỗi. Thức ăn của Chúa công và Uy Bắc hầu đều do tiểu nhân và hai phó quản sự khác trông coi cẩn thận, sau đó đưa thẳng tới tay Tiêu công tử, nhiều người nhìn thấy, trong khoảng thời gian đó không... không biết đã qua tay ai rồi. Chúng tiểu nhân thật sự rất oan uổng! Kính xin Chúa công minh giám, Tiếu Tư khấu minh xét!”
Một tôi tớ phục thị ở đại điện sợ hãi ngẩng đầu lên: “Đây... không phải là không qua tay ai.”
Tiếu Cẩn phẫn nộ quát: “Nói mau! Ngươi đang ám chỉ ai!”
Người nọ ngẩng đầu liếc Mặc Kiều Sinh bên cạnh Trình Thiên Diệp.
Trên điện, tầm mắt của mọi người tập trung vào Mặc Kiều Sinh, vừa rồi trước mắt bao người, cận thân hầu hạ bên cạnh Trình Thiên Diệp chỉ có Tiêu Tú và Mặc Kiều Sinh, cũng chỉ có bọn họ mới từng tiếp xúc với thức ăn.
Nhưng giờ đây, Tiêu Tú trúng độc ngã xuống đất. Mặc Kiều Sinh là kẻ bị tình nghi nhất.
Mặc Kiều Sinh kinh hãi, trong lòng của hắn trào dâng cảm giác không ổn.
Trong đám người, có một nữ đầu bếp ngẩng đầu nói: “Đúng đúng, ta nhìn thấy, trên đường đi chính là người này đã tiếp nhận hộp thức ăn từ tay Tiêu công tử. Chắc chắn là do hắn, chỉ cần điều tra hắn thôi là được rồi, việc này thật sự chẳng có liên quan gì đến tôi đâu.”
Túc vệ Hạ Lan Trinh đứng sau lưng Trình Thiên Diệp, nổi giận đùng đùng nhấc cổ áo Mặc Kiều Sinh lên, ném hắn xuống đất.
Hai thị vệ mặc giáp tiến lên, tả hữu giữ lấy hai cánh tay của hắn.
“Không phải ta! Chúa công! Thật sự không phải là ta đâu!” Mặc Kiều Sinh giãy ngẩng mặt lên, nhìn về phía Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp còn chưa nói gì, Tiếu Cẩn đã chắp tay hành lễ, nói: “Chúa công xin đừng xử trí theo cảm tính, hiện giờ người này bị tình nghi nhiều nhất, nếu sau khi điều tra ra chân tướng, hắn không dính vào chuyện này thì chúng ta sẽ trả lại trong sạch cho hắn cũng không muộn.”
Bên này, Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực dẫn người của mình, cười ha ha bước lên phía trước, nói: “Xem ra đây là việc riêng của hiền đệ, lão phu cũng không tiện quấy rầy thêm, xin cáo lui trước.”
Trình Thiên Diệp đáp lễ với ông ta, rồi tiễn người đi. Nàng thấy bóng lưng của Uy Bắc hầu bao phủ một màu thất vọng.
Xem ra ông ta muốn độc chết ta, nhưng lại không thành công, thất vọng rồi à?
Trình Thiên Diệp sờ cằm, cảm thấy trong lòng thật rối rắm.
Nàng quyết định quan sát trước xem đã xảy ra chuyện gì.
Mấy tên giáp sĩ vội vàng vào điện, trên tay của một người trong số đó nâng lên một hộp gỗ có khóa, Mặc Kiều Sinh nhìn hộp kia, vẻ mặt hoảng sợ.
Đó là chiếc hộp hắn đặt trong tủ y phục, dùng để cất giữ đồ vật riêng tư.
Gã giáp sĩ nọ quỳ một chân, nâng hộp gỗ lên.
Tiếu Cẩn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mở cái hộp đã bị chém khóa kia ra.
Nắp hộp được mở, lộ ra một tráp hoàng kim vàng rực, còn có một chiếc bình sứ nho nhỏ khác.
Trên điện vang lên tiếng kinh hô.
Một tên nô lệ thì không thể nào có nhiều hoàng kim như vậy. Trừ phi hắn làm chuyện mờ ám gì đó mà không thể cho ai biết.
Tiếu Cẩn mở bình ra, giao cho quân y.
Đại phu đối chiếu chất độc trong bình và trong thức ăn trên bàn, rồi khẽ gật đầu với Tiếu Cẩn.
Trên điện lập tức vang lên tiếng bàn tán xì xào.
“Không, không phải ta!” Hai mắt Mặc Kiều Sinh đỏ ngầu, vùng vẫy.
Hạ Lan Trinh đấm hắn một quyền ngã xuống đất, giẫm chân lên.
“Từ lâu ta đã không vừa mắt tên chỉ biết mê hoặc Chúa công ngươi rồi, quả nhiên không phải thứ gì tốt!”
Trình Thiên Diệp ngăn cản hành động của y.
Mặc Kiều Sinh bị người ta đè xuống đất, hắn liều mạng ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp không đành lòng nhìn hắn, bất đắc dĩ thở dài.
Nàng triệu Du Đôn Tố lên: “Du tướng quân, ngươi dẫn hắn đi đi, nhốt lại. Ngươi tự mình trông coi.”
Rồi ghé sát vào tai Du Đôn Tố, nàng thấp giọng nói: “Trước khi ta đến thì đừng cho bất ky ai tiếp cận hắn, cũng đừng đánh hắn.”
Nghe Trình Thiên Diệp nói thế, gương mặt của Mặc Kiều Sinh dường như mất đi niềm hy vọng, hắn chán nản không phản kháng nữa, tùy ý để Du Đôn Tố bắt hắn lại rồi dẫn ra ngoài.
Hỗn loạn qua đi, Trình Thiên Diệp trở về sương phòng của mình.
Nàng ngồi trước bàn, chậm rãi thưởng thức trà thơm trong tay, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Tiếu Cẩn bước vào, khom người hành lễ.
“Tiểu Tú thế nào rồi?” Trình Thiên Diệp hỏi.
“Đại phu nói may mắn là lượng độc y ăn vào rất ít, khi nãy Chúa công còn giúp y nôn ra nên không còn gì đáng ngại, uống thuốc, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi.”
Trình Thiên Diệp gật đầu, xem như yên lòng được một chuyện.
Tiếu Cẩn lại hỏi: “Mặc Kiều Sinh kia, kính xin Chúa công bảo cho biết, phải xử trí thế nào?”
Trình Thiên Diệp đánh giá y một lát, bật cười: “Ngươi thật sự cảm thấy hắn đã gây ra việc này?”
“Chúa công vì sao? Có câu hỏi này?” Tiếu Cẩn kinh ngạc nói.
Trình Thiên Diệp giận tái mặt, không nói lời nào mà chỉ nhìn Tiếu Cẩn, thấy Tiếu Cẩn dần dần sợ hãi.
“Không. Với sự thông minh của ngươi, ngươi chỉ cần liếc thôi đã có thể nhận ra trong chuyện này có trá.” Trình Thiên Diệp chậm rãi nói.
“Mặc Kiều Sinh là người thân cận với ta, nếu hắn muốn hạ độc ta, còn có rất nhiều cơ hội, sao lại ra tay trước mắt mọi người, còn giữ lại chứng cứ phạm tội trong phòng chứ?”
“Ngươi và Trương Phức đều có thể nghĩ ra kẻ hạ độc là một người khác. Nhưng các ngươi lại không hề nói với ta, vì sao thế?