Bắt nạt tướng quân đến phát khóc

Chương 22: Màu xanh ngọc bích lấy một tấm lòng trung để đối đãi với nàng

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Sáng sớm hôm sau, Trình Thiên Diệp đang luyện chữ trong thư phòng.
Trước khi xuyên qua, nàng chưa từng tiếp cận thư pháp bút mềm, cho nên nàng thường xuyên dành ra thời gian để luyện tập viết bút lông, nhưng trước mắt chỉ viết ở mức có thể chấp nhận được.
Tiểu Thu đang mài mực bên cạnh nàng, cái mũi trăng trắng dính một vết mực nước, trông dí dỏm đáng yêu.
“Ngươi nhìn xem chủ nhân ta viết thế nào?” Trình Thiên Diệp viết một nét ngang rồi một nét sổ, vừa viết vừa hỏi.
Tiểu Thu mở to đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn hồi lâu, chìa ra một ngón tay bé xíu, chỉ vào một chỗ nói: “Bức tranh này thật đẹp, quanh co khúc khuỷu y hệt con giun.”
“Ui da!” Cô bé kêu lên một tiếng: “Tỷ tỷ, sao tỷ nhéo muội.”
Tỷ tỷ của cô bé, Bích Vân, đỏ mặt lên, ngồi xổm người hành lễ, dâng một chén nước trà thơm mới ngâm lên cho Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp vừa thưởng thức trà vừa cười nói: “Bích Vân, ngươi đừng quá thúc ép Tiểu Thu, ta rất thích dáng vẻ này của muội ấy.”
Tiểu Thu mới chỉ hơn mười tuổi, lớn lên trắng trẻo mập mạp, là một đứa trẻ hoạt bát ngây thơ.
Từ khi Trình Thiên Diệp có được “bàn tay vàng” là nhìn thấu nhân tâm, mỗi ngày nhìn thấy người xung quanh cứ giấu diếm hoặc lừa gạt, trong lòng chợt thấy buồn bực.
Tâm tưởng trước sau như một mới là điều nàng thích gần gũi nhất.
Mặc Kiều Sinh bước vào phòng.
Sạch sẽ đến quyến rũ, màu xanh ngọc bích dùng một tấm lòng trung để đối đãi với nàng.
“Bằng hữu của ngươi thế nào rồi?” Trình Thiên Diệp hỏi.
“Đại phu nói, hắn đã qua cơn nguy hiểm.”
“Chủ nhân.” Mặc Kiều Sinh quỳ xuống bên đầu gối Trình Thiên Diệp: “Ngài không trách phạt ta sao?”
“Trách phạt ngươi?” Trình Thiên Diệp nhướng mày, dừng bút nhìn hắn: “Tại sao phải phạt ngươi?”
“Ta...”
“Ngươi đang áy náy điều gì?” Trình Thiên Diệp đưa tay chạm vào đầu hắn: “Ngươi cảm thấy ngươi không có tư cách đưa ra yêu cầu với ta, dù cho đó là người bằng hữu mà ngươi vô cùng trân trọng?”
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Diệp, dường như chủ nhân có thể nhìn thấu lòng người, luôn luôn có thể nói toạc ra suy nghĩ trong lòng hắn.
“Vậy được rồi, nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi, phải phạt thật nặng mới được.”
Mặc Kiều Sinh quỳ thẳng người, vẻ mặt kiên định.
Trình Thiên Diệp kéo hắn lên, ấn vào vị trí của mình: “Phạt ngươi chép sách cùng ta, bảng chữ mẫu của bộ này, chúng ta mỗi người viết một nửa.”
Trong tay Mặc Kiều Sinh bị nhét một cây bút, tay Trình Thiên Diệp nhẹ nhàng nắm vào mu bàn tay hắn.
“Ngươi biết viết không, ta dạy cho ngươi.”
Gương mặt trắng trẻo và anh tuấn của Chúa công lướt qua vai của hắn, gần trong gang tấc, hơi thở như lan.
“Ha ha, ta biết viết nhưng không được đẹp lắm.”
Mặc Kiều Sinh đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, như có một sợi lông mềm mại lướt qua vị trí nhạy cảm nhất của hắn, vừa đau vừa ngứa, khiến da thịt trên thân thể hắn bỗng nhiên hơi run rẩy.
Hắn thầm mạnh mẽ tát mình một bạt tai.
Chủ nhân ngay trước mắt, ngươi đang suy nghĩ lung tung gì thế?
“Kiều Sinh, ngươi cảm thấy ta có phải là một vị Chúa công tốt không?” Trình Thiên Diệp nắm tay Mặc Kiều Sinh, vừa viết chữ, vừa nhẹ nhàng nói.
“Trong lòng ta, chủ nhân là Quân chủ tốt nhất trong thiên hạ.”
Trình Thiên Diệp biết rõ hắn đang nói thật.
Nàng thấy hai người đang tay trong tay, cùng tạo ra những nét mực, chậm rãi nói: “Lúc ta còn nhỏ, ở trường có mở lớp năng khiếu, à, chính là học kỹ năng đấy. Ta muốn học vẽ tranh, nhưng mẫu thân nói với ta, đàn tranh có ý vị hơn, bà rất hy vọng có thể nghe được ta gảy ra tiếng đàn tranh.”
“Cho nên chủ nhân buông bỏ sở thích của mình, nhân nhượng phu nhân?”
“Đúng, mẫu thân nhìn thấy ta chọn đàn tranh, quả nhiên vô cùng vui mừng, liên tục khen ngợi ta.”
“Ta được mẫu thân khen ngợi, nhưng mà mất đi thứ mà mình yêu thích.”
“Tính cách ta như thế đấy, thường xuyên vì muốn được người khác chấp nhận, vì muốn được nghe một câu “ngoan”, mà đã buông bỏ sự kiên trì của mình.”
Trình Thiên Diệp buông tay ra, dừng bút: “Ta đã từng rất để ý đến suy nghĩ của Trương Phức, Tiếu Cẩn và những đám cựu thần. Ta không ngừng thay đổi quan niệm của mình, đón ý hùa theo bọn họ, hy vọng được tất cả họ thừa nhận.”
“Nhưng hôm nay ta phát hiện ta đã sai rồi, để làm một Quân chủ thích hợp, là một người tốt vẫn không đủ.”
Nàng nhìn Mặc Kiều Sinh: “Kiều Sinh, mặc dù ngươi là một nô lệ, nhưng ngươi cũng có thể có suy nghĩ của riêng mình. Ngươi có từng nghĩ đến mình sẽ trở thành người thế nào không?”
“Ngươi muốn hầu hạ bên cạnh ta hay muốn đến sa trường kiến công lập nghiệp?”

Ánh mắt Mặc Kiều Sinh bắt đầu gợn sóng: “Ta muốn trở thành thanh đao trong tay chủ nhân, nếu chủ nhân muốn khai cương khoách thổ, ta sẽ giúp ngài công thành đoạt đất. Nếu chủ nhân có lòng muốn thống nhất thiên hạ, ta nguyện vì ngài chinh chiến sa trường.”
Trình Thiên Diệp nhìn màu xanh ngọc bích đang lấp lánh rực rỡ trước mắt mình, giơ tay cầm bàn tay của hắn: “Được, vậy ngươi hãy theo ta.”
Trên trường luyện binh chật ních người, phàm là Bách phu trưởng, tướng lĩnh có cấp bậc sĩ quan trở lên, tất cả văn chức quan viên cùng với kẻ hầu người hạ, túc vệ bên cạnh Chúa công, đều đã vào vị trí được sắp xếp.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn vị Quân chủ trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn trên đài cao kia.
Hôm trước, tin tức Chúa công suýt nữa bị ngộ hại trên yến tiệc, đã sớm truyền khắp trong và ngoài quân.
Hôm nay tập trung nhiều người như vậy, chắc là muốn răn dạy, thanh lý một phen.
Có vài người vì trong lòng có quỷ, thấp thỏm bất an; có vài người trông khá hả hê, chờ xem kịch vui. Trong đám người dần dần vang lên tiếng xì xầm bàn tán.
Trình Thiên Diệp điềm tĩnh nhìn một lượt, vừa viết viết vẽ vẽ vào quyển sách trên tay.
Không có ai trông thấy quyển sách trong tay nàng toàn là những ô kẻ vuông, ứng với vị trí nhân số hiện có trên giáo trường.
Trình Thiên Diệp để bút xuống, gọi Mặc Kiều Sinh đến bên cạnh: “Kiều Sinh, ngươi nhìn cái bảng này, dò theo chiều dọc, từng ô vuông ứng với một người. Ngươi dẫn theo vài người đi, dẫn những người mà ta đánh dấu trong này lên đây.”
Nàng ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng dặn dò: “Nội dung trong quyển này không thể cho người khác nhìn thấy, bắt người xong thì bỏ vào lò lửa thiêu.”
Mặc Kiều Sinh lĩnh mệnh bước đến.
Không bao lâu sau, có hai mươi người quỳ trước mặt Trình Thiên Diệp.
Những người này nhìn lẫn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
Trong số họ có rất nhiều người là tướng lĩnh trong quân, có rất nhiều kẻ hầu hạ bên cạnh Trình Thiên Diệp.
Duy nhất có một điểm chung là, bất luận biểu hiện bên ngoài là dáng vẻ gì, nhưng giờ đây trong mắt Trình Thiên Diệp, khi những người này nhìn về nàng, ai nấy đều bốc lên hơi thở u ám.
Trình Thiên Diệp ngồi ngay ngắn trên đài cao, nhìn những người trước mắt này một lát, cất cao giọng nói: “Các ngươi do ai phái tới? Ẩn núp ở bên cạnh ta có mục đích gì? Đã làm chuyện gì sai? Còn có ai là đồng lõa?”
“Ai thành thật khai báo, ta thả cho một con đường sống, đuổi ra khỏi doanh. Người nào cứ một mực chống chế, lập tức trảm!”
Hơn hai mươi người, liên tiếp hô to oan uổng.
Mọi người dưới đài, cũng bắt đầu bàn tán.
Trình Thiên Diệp không để ý tới bọn họ, chỉ vào nam tử đầu tiên ở hàng phía trước, toàn thân gã lượn lờ một màu đen đặc.
Hai người giáp sĩ bước lên giải gã ra khỏi hàng.
Người nọ có vẻ ngoài hàm hậu, là quản sự phụ trách mua sắm. Gã liên tục dập đầu, trong miệng kêu oan.
“Một cơ hội cuối cùng, nói đi. Không nói chỉ có chết.” Trình Thiên Diệp lạnh lùng nói.
Người nọ rưng rưng nước mắt, trong miệng la lên: “Chúa công, tiểu nhân là lão nhân bên cạnh mẫu thân ngài, hầu hạ ngài và phu nhân đã hơn hai mươi năm, xưa nay trung thành và tận tâm, lần này phu nhân cố ý cho tiểu nhân theo quân hầu hạ cho sinh hoạt của ngài. Ngài cũng không thể nghe những người khác ác ý phỉ báng mà trách oan cho tiểu nhân!”
Trình Thiên Diệp rũ mắt xuống, huơ tay.
Hai giáp sĩ lực lưỡng giải người nọ xuống đài cao, đao phủ dưới đài, không để ý người đó khóc hô giãy dụa thế nào, giơ tay chém xuống, bất chợt một đầu người lăn lông lốc xuống đất.
Toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Trình Thiên Diệp nhìn về phía người thứ hai.
Người này toàn thân như đang sốt rét, bị giáp sĩ ném ra khỏi hàng, xụi lơ nằm bẹp dí, hàm răng va vào nhau lập cập: “Tiểu, tiểu nhân cung khai, tiểu nhân là do Vạn … Vạn phu nhân của tiên Hầu gia sắp xếp vào. Nghe, nghe được tình hình của Chúa công thì lập tức lén truyền cho bà ta.”
Trình Thiên Diệp ngoắc Tiêu Tú: “Ghi chép lại, tra xét chỗ ở của gã, lỗi không nặng, đánh 20 quân côn, đuổi khỏi bản doanh.”
Những kẻ còn lại thấy không khai báo thì sẽ phải gặp cảnh máu tươi ba thước, còn cung khai đầy đủ quả thật có thể giữ được mạng, cho nên bắt đầu nơm nớp lo sợ khai báo.
Có vài kẻ là do chư hầu các nước cài vào làm gián điệp, có rất nhiều kẻ nằm vùng do quý tộc thế gia Tấn quốc xếp vào để tìm hiểu tin tức.
Trình Thiên Diệp trừng phạt thích hợp, người không phải tội ác tày trời, không lấy mạng người ta.
Một sĩ quan trong quân bị giải lên, gã quỳ xuống đất dập đầu: “Tiểu nhân cung khai, tiểu nhân chính là người của Lý Văn Quảng, ẩn núp trong quân. Tiểu nhân chưa làm gì sai trái cả, cầu Chúa công thứ tội. Tiểu nhân có một đồng phạm, chính là...”
Gã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía vị trí của các tướng quân: “Đồng lõa với tiểu nhân là Tướng quân Hạ Lan Trinh.”
Đám người lập tức ồn ào.
Hạ Lan Trinh giận tái mặt, gần như muốn xông lên trước. Du Đôn Tố kéo hắn lại: “Hạ Lan huynh không thể xúc động, Chúa công biết phân rõ.”
Hạ Lan Trinh đỏ bừng mặt, phục dập đầu: “Chúa công minh giám, người này và ta có ân oán cá nhân, gã đang trả thù riêng, mạt tướng quả thực bị oan.”
Trình Thiên Diệp quan sát hắn, sau nửa ngày không nói câu nào.
Trong lòng Hạ Lan Trinh thấp thỏm lo âu, hôm nay lôi ra nhiều gián điệp ngầm như thế, đang lúc lòng người hoang mang, nếu Chúa công không tin hắn thì cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng hắn xuất thân thế gia, nếu bị oan, bị đuổi ra khỏi đội quân, quả thực sẽ không chỗ dung thân.

back top