Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
A Phượng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong gian phòng quen thuộc, trên chiếc giường quen thuộc. Hai tay, đầu và vai trái của hắn đều đã được băng bó kỹ càng rồi.
Hắn gắng gượng ngồi dậy, chợt cảm thấy trên chân hơi nặng.
Một thân hình nho nhỏ, dựa vào mép giường, ghé vào chân hắn mà ngủ. Gương mặt cô bé ấy vốn trắng nõn giờ đây đã lấm lem nước mũi và nước mắt hòa cùng với khói bụi, quả thực vô cùng thê thảm. Nàng không biết miệng mình đang mở rộng, dây nước miếng lên chăn, vẫn ngủ rất say.
A Phượng nhìn gương mặt tròn vo như con mèo của Tiểu Thu, trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
May là không chết, bằng không thì không biết nàng ấy sẽ khóc lóc thế nào đâu?
Hắn nhẹ nhàng rút chân ra, đứng lên, cảm thấy hơi choáng váng vì mất máu quá nhiều. Vịn tường, hắn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Bích Vân đang bưng một chậu nước vào, vội vàng buông chậu nước đến dìu hắn.
“Ngươi muốn đi đâu? Thương thế của ngươi cực kỳ nặng, ngươi không thể đi lung tung, Chúa công đã giao cho ta phải chăm sóc ngươi thật tốt.”
“Làm phiền rồi, không cần hao tâm tổn trí.” A Phượng tránh cái dìu của Bích Vân. Gương mặt tái nhợt nghiêm lại, hắn kiên định đi ra ngoài.
“Haiz da...”
Bích Vân gọi hắn không được, chỉ đành phải thở dài, trở vào phòng.
Một người lạnh lùng như vậy, sao Thu lại yêu mến và muốn ở cùng với hắn như thế.
Bích Vân vắt khăn, khẽ lau gương mặt lem luốc cho muội muội đang ghé vào giường ngủ say. Đánh trận hơn một tháng, đứa trẻ này cũng bận rộn theo giúp, có lẽ bé con thật sự đã mệt chết rồi, ngủ ngon vậy kia mà.
Chúa công đã trở lại, sẽ nhanh chóng đánh lui kẻ địch, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi. Bích Vân ôm muội muội vào lòng, hai tỷ muội ngồi dưới đất, dựa vào mép giường, an tâm chìm vào giấc mộng.
Ở chợ phía đông, mười mấy nô lệ phấn chấn đi cùng nhau. Nam nhân dẫn đầu, trên mặt gã có vết sẹo dữ tợn, nhưng điều đáng chú ý hơn cả là hai tay của gã đều cầm khá nhiều đầu người bê bết máu.
Gã buộc tóc của những cái đầu kia vào thành một khối, rồi ném lên trước mặt thầy ký: “Tính thủ cấp!”
“Thịnh ca thật uy vũ.”
“Thịnh ca không hổ là Thịnh ca của ta.”
“Mọi người có thể có một cái đã là không tệ rồi, chỉ có Thịnh ca của ta, một mình mà có đến tận mười cái, ha ha.”
Thịnh ca dùng đoản kiếm nhấc một cái đầu người từ dưới đất lên, ném vào người Lục Hầu Nhi tuy bị thương nhưng lại không thu hoạch được gì kia.
“Đón rất hay, trong đám huynh đệ chúng ta chỉ có ngươi không có, lúc này ca giúp ngươi một tay, lần sau đừng nghĩ sẽ có chuyện tốt thế này nữa đấy.”
Lục Hầu Nhi đón lấy đầu người phủ đầy máu, không ngại bẩn, gã lau nước mắt nói: “Cảm ơn Thịnh ca, cảm ơn Thịnh ca.”
Thầy ký cẩn thận kiểm kê đầu người, lấy giấy bút ra, dò hỏi: “Tên họ, quê quán, tuổi tác?”
Thịnh ca: “Tên Thịnh, không có họ, không biết sinh ở đâu, không biết tuổi.”
Thầy ký đã rất quen với tình huống thế này, ngẩng đầu chăm chú giải thích nói: “Bây giờ ngươi thoát khỏi nô tịch, nhất định phải có một cái tên đầy đủ, để viết hộ tịch chính thức cho ngươi.”
“Nương ta hình như họ Dương, ta cũng lấy họ Dương là được. Dương Thịnh.” Thịnh ca lấy cho mình một cái tên họ đầy đủ.
Thầy ký lấy ra một quyển tập dày, cẩn thận ghi chép, rồi lại lấy ra một miếng gỗ, ở phía trên viết tên Dương Thịnh, tuổi tác, những đặc điểm bên ngoài và hộ tịch Biện Châu.
Thầy ký cẩn thận đưa cho gã: “Đây là Nghiệm, là tượng trưng cho thân phận quốc dân Tấn quốc của ngươi, nhất định phải giữ thật kỹ. Nếu mất đi, ngươi cần phải mời ba người hàng xóm làm chứng, cộng thêm lý lịch của họ, rồi cầm theo công văn của thôn trưởng, đến nha môn huyện quận mới có thể bổ sung lại được, rất phiền phức đấy.”
Dương Thịnh nhận lấy rồi nhìn thử, thấy miếng gỗ kia được mài bóng loáng, mặt trên dày đặc những con chữ nhỏ mà gã không biết.
Vậy là ta không còn là nô lệ nữa.
Gã cẩn thận vuốt ve miếng gỗ nhỏ này.
Huynh đệ xung quanh hưng phấn vô ngần, cả nhóm nhận lấy truyền tay nhau để xem.
“Trong trận này, Dương sĩ cắt được cả thảy là mười lăm cái thủ cấp, tấn thành công sĩ bậc một, được một nghiêng điền, một căn nhà.” Thầy ký cầm một cành liễu, cẩn thận viết một loạt chữ bên trên, đưa cho Dương Thịnh.
“Hộ tịch của ngươi nằm ở hướng đông nam Biện Châu cách đây mười dặm, sĩ giáp hương [1]. Ngươi cầm lấy ‘Truyền’, đi vào huyện tìm Huyện thừa đưa tin, hắn sẽ căn cứ vào công văn mà chúng ta gửi qua để thẩm tra đối chiếu Nghiệm của ngươi. Truyền, sẽ là cái để trưởng làng sắp xếp cho ngươi một nghiêng đất và căn nhà 30 thước vuông, mặt khác còn có thể lĩnh hai nghìn tiền, làm trợ cấp xây phòng ốc.”
[1] sĩ giáp hương: một kiểu biên chế hộ khẩu thời xưa.
Dương Thịnh và đồng bạn của gã càng nghe càng hưng phấn, cuối cùng nhịn không được hô lớn, hoan hô.
Về phần câu mà thầy ký nói: “Chẳng qua những điều này còn phải chờ đánh xong trận, mới có thể tiến hành.” Đã bị tiếng hoan hô của các nam nhân át mất.
Trên quảng trường liên tục vang lên tiếng reo hò, dù cho rất nhiều người hoàn toàn chẳng chặt được cái đầu nào, nhưng có thể thấy được, niềm hi vọng của họ được ủng hộ, sĩ khí tăng vọt lên như nước triều dâng.
A Nguyên ngồi ở góc tường. Hắn cảm thấy hai tay mình vẫn còn đang run rẩy. Trong tay cầm lấy thức ăn được phát hôm nay, rõ ràng là vừa thơm vừa mềm vừa trắng, nhưng hắn vẫn không thể nuốt trôi. Trong dạ dày, từng đợt ợ chua trào lên, khiến hắn buồn nôn.
Hắn tự cho là mình rất mạnh mẽ. Trong thôn, bất luận là đi săn hay đánh nhau, hắn luôn là một tay lão luyện, nhất định có thể nhanh chóng thích nghi với chiến tranh. Thế nhưng ngày hôm nay, khi thấy nghìn vạn người trên chiến trường, hắn mới phát hiện suy nghĩ của mình so với chiến trường chính thức như một trò khôi hài.
Kẻ địch ngoại bang, không hề giống như truyền thuyết trong thôn là hình dáng của loài ác quỷ. Chỉ khác biệt, là bọn họ cũng giống như mình, một đao chặt xuống, cũng là thân thể con người, cũng phun ra máu đỏ tươi.
Hắn nhìn thấy một nam tử Khuyển Nhung, bị phanh bụng trước mặt mình, nằm dưới đất, quay cuồng kêu la. Tuy nhiên, hắn phải đi theo đồng đội của mình, xông lên phía trước, dùng bàn tay run rẩy, từng đao từng đao chém vào thân thể đang khóc lóc cầu xin kia đến khi máu ướt sũng cả giày của hắn, đến khi thân hình đang giãy dụa của người đó, không còn cử động được nữa.
Nhưng nếu hắn không động đao, thế thì người ở dưới đất rất có thể sẽ là hắn, là đồng đội bên cạnh hắn. Hắn hoàn toàn không phân biệt rõ, không nhận ra được nam hay bắc. Trong khung cảnh người ngựa hỗn loạn, thêm vào đó là đao quang kiếm ảnh, hắn chỉ có thể nhớ kỹ một điều duy nhất mà mấy ngày nay trong khi huấn luyện, sĩ quan huấn luyện nhiều lần nhấn mạnh —— phải theo thật sát Thập phu trưởng của tiểu đội mình.
Thập phu trưởng nhìn cờ của Bách phu trưởng, còn hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thập phu trưởng. Thập phu trưởng chém gì thì bọn họ sẽ chém cái đó, Thập phu trưởng xông vào đâu thì hắn sẽ theo sát xông vào đó.
Trận chiến tựa như không hồi kết này cuối cùng đã kết thúc, hắn chịu không nổi mà đã nôn ra ba đợt.
Đừng nói là đầu của kẻ địch, A Nguyên thậm chí không biết mình đã sống sót và đi đến đây bằng cách nào. Hắn kéo một miếng hộ thân phù nho nhỏ đang đeo trên cổ ra, một ngày trước khi đi, thê tử A Quyên đã cố ý đeo cái này lên cho hắn.
Hắn thật sự muốn bỏ vũ khí khôi giáp mà về nhà, về nhà tìm A Quyên, ôm nàng, dúi đầu vào lồng ngực mềm mại của nàng, không cần phải quan tâm đến bất cứ điều gì, chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nữa.
Cách hắn không xa, một đám nam nhân đang hoan hô. Người nam nhân trên mặt có một vết sẹo, lần đầu ra trận mà đã chém được hơn mười thủ cấp của địch.
A Nguyên nhớ rõ người đó tên là Thịnh. Gã như điên cuồng không màng sự sống giết địch trên chiến trường, khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc. Ngày hôm qua, người này còn là một gã nô lệ thấp hèn nhất. Hôm nay, gã dựa vào mấy cái thủ cấp này, không chỉ thoát khỏi nô tịch, thậm chí còn vượt qua bản thân hắn, trở thành công sĩ bậc một, có 100 mẫu điền và căn nhà 30 thước vuông.
A Nguyên cắn răng, nắm chặt hộ thân phù: “A Quyên, nàng chờ ta. Lần sau, lần sau ta nhất định phải chặt được ít nhất một cái đầu.”
Lục Hầu Nhi khẩn trương đặt cái đầu người mà Thịnh ca cho gã lên bàn thầy ký.
“Tên họ?” Thầy ký theo phép hỏi.
“Ta... Ta cũng không có họ, ta không biết nương ta là ai.” Lục Hầu Nhi áy náy sờ đầu: “Ta cũng theo họ Thịnh ca vậy, gọi là, gọi là Dương Lục Hầu.”
“Ha ha ha...” Xung quanh là một trận cười vang.
Thầy ký nghiêm túc cũng phải mỉm cười: “Vậy gọi Dương Lục Hậu đi.”
Thầy ký thuận miệng đặt tên cho Lục Hầu Nhi. Cả ngày hôm nay, không biết hắn đã đặt bao nhiêu tên cho những nô lệ như vậy rồi.
Lục Hầu Nhi ngàn ân vạn tạ nhận “Nghiệm” của mình, vui sướng với cái tên chính thức của gã.
“Làm phiền Thịnh ca rồi, bằng không thì không biết khi nào ta mới có thể có tên.” Lục hầu nhi Dương Lục Hậu hưng phấn trở lại cạnh Thịnh ca, nịnh nọt: “Ta thấy mọi người ở đây, đều không thể so bì với Thịnh ca của ta, thật ra có thể như ta vậy, bảo vệ được mạng nhỏ, vẫn chưa ngất xỉu, đã xem là không tệ rồi.”
“Núi cao còn có núi khác cao hơn.” Dương Thịnh hừ, hất cằm: “Các ngươi nhìn bên cạnh đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Một nam tử trẻ tuổi mặc hắc y, đang chậm rãi đi về hướng này. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, cả người toàn máu đen. Mặc dù y phục đen tuyền, nhưng vẫn không lấn át được mùi máu tươi nồng nặc trên người, hắn tựa như La Sát trở về từ địa ngục tu la.
Hắn cưỡi một con ngựa, sau lưng còn kéo một con khác. Trên lưng hai con ngựa, treo đầy đầu lâu tạo thành một tòa núi nhỏ. Trên sợi tóc của những đầu lâu có diện mục dữ tợn đó, là máu tươi nhỏ giọt dọc đường đi.
Người nọ chậm rãi đi đến trước bàn của một vị thầy ký. Thầy ký đếm đầu người một hồi cũng phải kinh hãi, đứng dậy, gọi đồng nghiệp của mình đến hỗ trợ.
“Trời, đây là bao nhiêu cái vậy?” Dương Lục Hậu há to miệng, khẽ nói.
“Trong khoảng Trâm niễu bậc ba, theo như ban thưởng đầu người, nếu muốn lên tới bậc bốn thì không khó, nhưng tước vị Đại phu bậc năm trở lên, chỉ dựa vào đầu người sẽ không khả dụng.” Dương Thịnh thấp giọng nói.
Dương Lục Hậu: “Bậc bốn trở lên. Ta còn chưa từng nghĩ đến nữa.”
“Ngươi phải nghĩ đi, nếu muốn được bậc bốn thì phải dựa vào chiến tích mà đội trưởng tước vị bậc ba dẫn theo đoàn đội giành được.” Dương Thịnh nheo mắt, hắn không muốn nhận thua: “Các ngươi đều đã đi theo ta làm rất tốt. Mặc dù chúng ta là nô lệ nhưng không hề kém cạnh người khác. Chúng ta rồi cũng sẽ có cơ hội được phong hầu bái tướng.”
“Ngươi nhìn cái người mặc y phục màu đỏ kia, công tích hắn có lần này, cũng đủ được tước vị bậc bốn rồi.”
A Phượng quấn băng vải đầy người, khoác ngoại bào màu đỏ, từng bước một đi tới. Mấy giáp sĩ ven đường kính phục hắn, muốn đến dìu hắn. Hắn khẽ giơ tay từ chối.
Hắn đi đến trước mặt một thầy ký, khoát tay lên vai Mặc Kiều Sinh, nhẹ nhàng thở dốc.
“Bị thương nặng như vậy, ngươi còn vội vã thế làm gì.” Mặc Kiều Sinh trách, nhưng hắn hiểu tâm trạng của A Phượng.
“Ta... Ta tên là Phượng.” A Phượng nói.
“Hắn tên Phượng, họ Trình, Trình Phượng.” Một giọng nói vang lên.
Trên bậc thang của Tuyên đài, một người đang đi xuống. Người ấy đầu đội kim quan, mặt như quan ngọc, trong mắt ngậm cười, nói: “Ban thưởng Quốc họ, họ Trình.”
A Phượng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong gian phòng quen thuộc, trên chiếc giường quen thuộc. Hai tay, đầu và vai trái của hắn đều đã được băng bó kỹ càng rồi.
Hắn gắng gượng ngồi dậy, chợt cảm thấy trên chân hơi nặng.
Một thân hình nho nhỏ, dựa vào mép giường, ghé vào chân hắn mà ngủ. Gương mặt cô bé ấy vốn trắng nõn giờ đây đã lấm lem nước mũi và nước mắt hòa cùng với khói bụi, quả thực vô cùng thê thảm. Nàng không biết miệng mình đang mở rộng, dây nước miếng lên chăn, vẫn ngủ rất say.
A Phượng nhìn gương mặt tròn vo như con mèo của Tiểu Thu, trong lòng đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
May là không chết, bằng không thì không biết nàng ấy sẽ khóc lóc thế nào đâu?
Hắn nhẹ nhàng rút chân ra, đứng lên, cảm thấy hơi choáng váng vì mất máu quá nhiều. Vịn tường, hắn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Bích Vân đang bưng một chậu nước vào, vội vàng buông chậu nước đến dìu hắn.
“Ngươi muốn đi đâu? Thương thế của ngươi cực kỳ nặng, ngươi không thể đi lung tung, Chúa công đã giao cho ta phải chăm sóc ngươi thật tốt.”
“Làm phiền rồi, không cần hao tâm tổn trí.” A Phượng tránh cái dìu của Bích Vân. Gương mặt tái nhợt nghiêm lại, hắn kiên định đi ra ngoài.
“Haiz da...”
Bích Vân gọi hắn không được, chỉ đành phải thở dài, trở vào phòng.
Một người lạnh lùng như vậy, sao Thu lại yêu mến và muốn ở cùng với hắn như thế.
Bích Vân vắt khăn, khẽ lau gương mặt lem luốc cho muội muội đang ghé vào giường ngủ say. Đánh trận hơn một tháng, đứa trẻ này cũng bận rộn theo giúp, có lẽ bé con thật sự đã mệt chết rồi, ngủ ngon vậy kia mà.
Chúa công đã trở lại, sẽ nhanh chóng đánh lui kẻ địch, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi. Bích Vân ôm muội muội vào lòng, hai tỷ muội ngồi dưới đất, dựa vào mép giường, an tâm chìm vào giấc mộng.
Ở chợ phía đông, mười mấy nô lệ phấn chấn đi cùng nhau. Nam nhân dẫn đầu, trên mặt gã có vết sẹo dữ tợn, nhưng điều đáng chú ý hơn cả là hai tay của gã đều cầm khá nhiều đầu người bê bết máu.
Gã buộc tóc của những cái đầu kia vào thành một khối, rồi ném lên trước mặt thầy ký: “Tính thủ cấp!”
“Thịnh ca thật uy vũ.”
“Thịnh ca không hổ là Thịnh ca của ta.”
“Mọi người có thể có một cái đã là không tệ rồi, chỉ có Thịnh ca của ta, một mình mà có đến tận mười cái, ha ha.”
Thịnh ca dùng đoản kiếm nhấc một cái đầu người từ dưới đất lên, ném vào người Lục Hầu Nhi tuy bị thương nhưng lại không thu hoạch được gì kia.
“Đón rất hay, trong đám huynh đệ chúng ta chỉ có ngươi không có, lúc này ca giúp ngươi một tay, lần sau đừng nghĩ sẽ có chuyện tốt thế này nữa đấy.”
Lục Hầu Nhi đón lấy đầu người phủ đầy máu, không ngại bẩn, gã lau nước mắt nói: “Cảm ơn Thịnh ca, cảm ơn Thịnh ca.”
Thầy ký cẩn thận kiểm kê đầu người, lấy giấy bút ra, dò hỏi: “Tên họ, quê quán, tuổi tác?”
Thịnh ca: “Tên Thịnh, không có họ, không biết sinh ở đâu, không biết tuổi.”
Thầy ký đã rất quen với tình huống thế này, ngẩng đầu chăm chú giải thích nói: “Bây giờ ngươi thoát khỏi nô tịch, nhất định phải có một cái tên đầy đủ, để viết hộ tịch chính thức cho ngươi.”
“Nương ta hình như họ Dương, ta cũng lấy họ Dương là được. Dương Thịnh.” Thịnh ca lấy cho mình một cái tên họ đầy đủ.
Thầy ký lấy ra một quyển tập dày, cẩn thận ghi chép, rồi lại lấy ra một miếng gỗ, ở phía trên viết tên Dương Thịnh, tuổi tác, những đặc điểm bên ngoài và hộ tịch Biện Châu.
Thầy ký cẩn thận đưa cho gã: “Đây là Nghiệm, là tượng trưng cho thân phận quốc dân Tấn quốc của ngươi, nhất định phải giữ thật kỹ. Nếu mất đi, ngươi cần phải mời ba người hàng xóm làm chứng, cộng thêm lý lịch của họ, rồi cầm theo công văn của thôn trưởng, đến nha môn huyện quận mới có thể bổ sung lại được, rất phiền phức đấy.”
Dương Thịnh nhận lấy rồi nhìn thử, thấy miếng gỗ kia được mài bóng loáng, mặt trên dày đặc những con chữ nhỏ mà gã không biết.
Vậy là ta không còn là nô lệ nữa.
Gã cẩn thận vuốt ve miếng gỗ nhỏ này.
Huynh đệ xung quanh hưng phấn vô ngần, cả nhóm nhận lấy truyền tay nhau để xem.
“Trong trận này, Dương sĩ cắt được cả thảy là mười lăm cái thủ cấp, tấn thành công sĩ bậc một, được một nghiêng điền, một căn nhà.” Thầy ký cầm một cành liễu, cẩn thận viết một loạt chữ bên trên, đưa cho Dương Thịnh.
“Hộ tịch của ngươi nằm ở hướng đông nam Biện Châu cách đây mười dặm, sĩ giáp hương [1]. Ngươi cầm lấy ‘Truyền’, đi vào huyện tìm Huyện thừa đưa tin, hắn sẽ căn cứ vào công văn mà chúng ta gửi qua để thẩm tra đối chiếu Nghiệm của ngươi. Truyền, sẽ là cái để trưởng làng sắp xếp cho ngươi một nghiêng đất và căn nhà 30 thước vuông, mặt khác còn có thể lĩnh hai nghìn tiền, làm trợ cấp xây phòng ốc.”
[1] sĩ giáp hương: một kiểu biên chế hộ khẩu thời xưa.
Dương Thịnh và đồng bạn của gã càng nghe càng hưng phấn, cuối cùng nhịn không được hô lớn, hoan hô.
Về phần câu mà thầy ký nói: “Chẳng qua những điều này còn phải chờ đánh xong trận, mới có thể tiến hành.” Đã bị tiếng hoan hô của các nam nhân át mất.
Trên quảng trường liên tục vang lên tiếng reo hò, dù cho rất nhiều người hoàn toàn chẳng chặt được cái đầu nào, nhưng có thể thấy được, niềm hi vọng của họ được ủng hộ, sĩ khí tăng vọt lên như nước triều dâng.
A Nguyên ngồi ở góc tường. Hắn cảm thấy hai tay mình vẫn còn đang run rẩy. Trong tay cầm lấy thức ăn được phát hôm nay, rõ ràng là vừa thơm vừa mềm vừa trắng, nhưng hắn vẫn không thể nuốt trôi. Trong dạ dày, từng đợt ợ chua trào lên, khiến hắn buồn nôn.
Hắn tự cho là mình rất mạnh mẽ. Trong thôn, bất luận là đi săn hay đánh nhau, hắn luôn là một tay lão luyện, nhất định có thể nhanh chóng thích nghi với chiến tranh. Thế nhưng ngày hôm nay, khi thấy nghìn vạn người trên chiến trường, hắn mới phát hiện suy nghĩ của mình so với chiến trường chính thức như một trò khôi hài.
Kẻ địch ngoại bang, không hề giống như truyền thuyết trong thôn là hình dáng của loài ác quỷ. Chỉ khác biệt, là bọn họ cũng giống như mình, một đao chặt xuống, cũng là thân thể con người, cũng phun ra máu đỏ tươi.
Hắn nhìn thấy một nam tử Khuyển Nhung, bị phanh bụng trước mặt mình, nằm dưới đất, quay cuồng kêu la. Tuy nhiên, hắn phải đi theo đồng đội của mình, xông lên phía trước, dùng bàn tay run rẩy, từng đao từng đao chém vào thân thể đang khóc lóc cầu xin kia đến khi máu ướt sũng cả giày của hắn, đến khi thân hình đang giãy dụa của người đó, không còn cử động được nữa.
Nhưng nếu hắn không động đao, thế thì người ở dưới đất rất có thể sẽ là hắn, là đồng đội bên cạnh hắn. Hắn hoàn toàn không phân biệt rõ, không nhận ra được nam hay bắc. Trong khung cảnh người ngựa hỗn loạn, thêm vào đó là đao quang kiếm ảnh, hắn chỉ có thể nhớ kỹ một điều duy nhất mà mấy ngày nay trong khi huấn luyện, sĩ quan huấn luyện nhiều lần nhấn mạnh —— phải theo thật sát Thập phu trưởng của tiểu đội mình.
Thập phu trưởng nhìn cờ của Bách phu trưởng, còn hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thập phu trưởng. Thập phu trưởng chém gì thì bọn họ sẽ chém cái đó, Thập phu trưởng xông vào đâu thì hắn sẽ theo sát xông vào đó.
Trận chiến tựa như không hồi kết này cuối cùng đã kết thúc, hắn chịu không nổi mà đã nôn ra ba đợt.
Đừng nói là đầu của kẻ địch, A Nguyên thậm chí không biết mình đã sống sót và đi đến đây bằng cách nào. Hắn kéo một miếng hộ thân phù nho nhỏ đang đeo trên cổ ra, một ngày trước khi đi, thê tử A Quyên đã cố ý đeo cái này lên cho hắn.
Hắn thật sự muốn bỏ vũ khí khôi giáp mà về nhà, về nhà tìm A Quyên, ôm nàng, dúi đầu vào lồng ngực mềm mại của nàng, không cần phải quan tâm đến bất cứ điều gì, chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nữa.
Cách hắn không xa, một đám nam nhân đang hoan hô. Người nam nhân trên mặt có một vết sẹo, lần đầu ra trận mà đã chém được hơn mười thủ cấp của địch.
A Nguyên nhớ rõ người đó tên là Thịnh. Gã như điên cuồng không màng sự sống giết địch trên chiến trường, khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc. Ngày hôm qua, người này còn là một gã nô lệ thấp hèn nhất. Hôm nay, gã dựa vào mấy cái thủ cấp này, không chỉ thoát khỏi nô tịch, thậm chí còn vượt qua bản thân hắn, trở thành công sĩ bậc một, có 100 mẫu điền và căn nhà 30 thước vuông.
A Nguyên cắn răng, nắm chặt hộ thân phù: “A Quyên, nàng chờ ta. Lần sau, lần sau ta nhất định phải chặt được ít nhất một cái đầu.”
Lục Hầu Nhi khẩn trương đặt cái đầu người mà Thịnh ca cho gã lên bàn thầy ký.
“Tên họ?” Thầy ký theo phép hỏi.
“Ta... Ta cũng không có họ, ta không biết nương ta là ai.” Lục Hầu Nhi áy náy sờ đầu: “Ta cũng theo họ Thịnh ca vậy, gọi là, gọi là Dương Lục Hầu.”
“Ha ha ha...” Xung quanh là một trận cười vang.
Thầy ký nghiêm túc cũng phải mỉm cười: “Vậy gọi Dương Lục Hậu đi.”
Thầy ký thuận miệng đặt tên cho Lục Hầu Nhi. Cả ngày hôm nay, không biết hắn đã đặt bao nhiêu tên cho những nô lệ như vậy rồi.
Lục Hầu Nhi ngàn ân vạn tạ nhận “Nghiệm” của mình, vui sướng với cái tên chính thức của gã.
“Làm phiền Thịnh ca rồi, bằng không thì không biết khi nào ta mới có thể có tên.” Lục hầu nhi Dương Lục Hậu hưng phấn trở lại cạnh Thịnh ca, nịnh nọt: “Ta thấy mọi người ở đây, đều không thể so bì với Thịnh ca của ta, thật ra có thể như ta vậy, bảo vệ được mạng nhỏ, vẫn chưa ngất xỉu, đã xem là không tệ rồi.”
“Núi cao còn có núi khác cao hơn.” Dương Thịnh hừ, hất cằm: “Các ngươi nhìn bên cạnh đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Một nam tử trẻ tuổi mặc hắc y, đang chậm rãi đi về hướng này. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, cả người toàn máu đen. Mặc dù y phục đen tuyền, nhưng vẫn không lấn át được mùi máu tươi nồng nặc trên người, hắn tựa như La Sát trở về từ địa ngục tu la.
Hắn cưỡi một con ngựa, sau lưng còn kéo một con khác. Trên lưng hai con ngựa, treo đầy đầu lâu tạo thành một tòa núi nhỏ. Trên sợi tóc của những đầu lâu có diện mục dữ tợn đó, là máu tươi nhỏ giọt dọc đường đi.
Người nọ chậm rãi đi đến trước bàn của một vị thầy ký. Thầy ký đếm đầu người một hồi cũng phải kinh hãi, đứng dậy, gọi đồng nghiệp của mình đến hỗ trợ.
“Trời, đây là bao nhiêu cái vậy?” Dương Lục Hậu há to miệng, khẽ nói.
“Trong khoảng Trâm niễu bậc ba, theo như ban thưởng đầu người, nếu muốn lên tới bậc bốn thì không khó, nhưng tước vị Đại phu bậc năm trở lên, chỉ dựa vào đầu người sẽ không khả dụng.” Dương Thịnh thấp giọng nói.
Dương Lục Hậu: “Bậc bốn trở lên. Ta còn chưa từng nghĩ đến nữa.”
“Ngươi phải nghĩ đi, nếu muốn được bậc bốn thì phải dựa vào chiến tích mà đội trưởng tước vị bậc ba dẫn theo đoàn đội giành được.” Dương Thịnh nheo mắt, hắn không muốn nhận thua: “Các ngươi đều đã đi theo ta làm rất tốt. Mặc dù chúng ta là nô lệ nhưng không hề kém cạnh người khác. Chúng ta rồi cũng sẽ có cơ hội được phong hầu bái tướng.”
“Ngươi nhìn cái người mặc y phục màu đỏ kia, công tích hắn có lần này, cũng đủ được tước vị bậc bốn rồi.”
A Phượng quấn băng vải đầy người, khoác ngoại bào màu đỏ, từng bước một đi tới. Mấy giáp sĩ ven đường kính phục hắn, muốn đến dìu hắn. Hắn khẽ giơ tay từ chối.
Hắn đi đến trước mặt một thầy ký, khoát tay lên vai Mặc Kiều Sinh, nhẹ nhàng thở dốc.
“Bị thương nặng như vậy, ngươi còn vội vã thế làm gì.” Mặc Kiều Sinh trách, nhưng hắn hiểu tâm trạng của A Phượng.
“Ta... Ta tên là Phượng.” A Phượng nói.
“Hắn tên Phượng, họ Trình, Trình Phượng.” Một giọng nói vang lên.
Trên bậc thang của Tuyên đài, một người đang đi xuống. Người ấy đầu đội kim quan, mặt như quan ngọc, trong mắt ngậm cười, nói: “Ban thưởng Quốc họ, họ Trình.”