*
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mấy huynh đệ đồng tâm hiệp lực, trong một ngày đã thu dọn xong phòng ốc. Cửa gỗ đã được đóng chắc, khóa lại, tỏ vẻ căn này đã có chủ rồi.
Dương Thịnh lấy tiền thưởng của mình ra rồi mấy người cùng đến tiệm ăn. Nói là tiệm ăn, thật ra nó chỉ là một cái quán nhỏ có vài người ngồi xổm ven đường ăn, mỗi người một chén súp cay [1] và hai miếng bánh nướng.
[1] súp cay: món ăn truyền thống của Trung Quốc (mình kèm hình bên dưới nhé)
Đây là bữa ăn đàng hoàng nhất trong cuộc đời của họ từ đó đến giờ. Ngồi ở bàn, họ gọi món cho ông chủ tiệm bưng ra rồi sẽ ăn.
Dương Lục Hậu ăn lấy ăn để, quệt nước mắt.
“Ngon quá đi thôi, quả thật như nằm mơ vậy. Mới ngày hôm qua thôi ta còn là một gã nô lệ đến miếng bánh màn thầu vừa đen vừa cứng còn chẳng có nổi. Hôm nay sao lại có thể ngồi ở đây, bưng chén ăn cơm mà ăn thế này?”
Một người khác vỗ gáy gã: “Được rồi được rồi, nhìn ngươi kìa. Đi theo ta và Thịnh ca lăn lộn, sớm muộn cũng có ngày ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”
“Ta, ta, vì súp này cay quá nên ta chảy nước mắt thôi.”
“Các ngươi nhìn kìa.” Dương Thịnh nhét miếng bánh vào miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài phố.
Trên đường phố có một đội ngũ thật dài, tất cả đều là binh sĩ trong quân doanh, người người vui sướng, trên tay cầm đồ đạc hoặc nhiều hoặc ít.
“Đó là trạm dịch.” Ông chủ quán ăn đã sớm quen với cảnh này, vừa mang một lô bánh nướng mới ra, vừa giải thích cho họ: “Chúa công mới tăng không ít bưu dịch, chuyên di chuyển qua lại giữa Biện Châu và Giáng Thành, tiện cho binh sĩ trong thành gửi thư và đồ đạc về Giáng Thành cho người nhà.”
Trong đội ngũ thật dài đó, A Nguyên và đồng hương của y là A Hoàng và Thiên phu trưởng Hàn Thâm đang xếp hàng trong ấy. Đến bọn hắn, A Nguyên và A Hoàng nhường Hàn Thâm. Hàn Thâm cũng không khách sáo nữa, móc ra hai ngàn đồng từ trong ngực, đưa cho bưu dịch trước mặt hắn.Bưu dịch ghi chép địa chỉ và số lượng gửi của Hàn Thâm. Y lấy một tờ giấy, ở giữa có đường kẻ, phân thành hai bản sao chép, ở giữa đóng một cái giấu, bảo Hàn Thâm điểm chỉ vào, rồi mới xé tờ giấy đó ra, một phần đưa cho Hàn Thâm, một phần bỏ vào hồ sơ.
“Còn có lời gì muốn gửi gắm không?” Bưu dịch nhấc bút hỏi.
“Đa tạ dịch sử đã quan tâm. Ngươi nói cho nương của ta rằng bà ấy cứ cầm tiền mà xài, đừng tiết kiệm quá, con bà nay đã là Thiên phu trưởng rồi, có thể kiếm rất nhiều tiền. Ở nhà nếu con dâu không nghe lời, chỉ cần ra tay dạy dỗ nó, đừng tức giận hại thân, chờ nhi tử trở về hầu hạ bà dưỡng lão.”
Bưu dịch ghi lại lời của hắn, đặt hai ngàn đồng vào cùng chỗ.
Hàn Thâm nộp phí làm thủ tục, đứng qua một bên chờ hai người còn lại.
A Hoàng bước lên, gãi đầu: “Ta không có gì, chỉ muốn nhắn nhủ với A cha, A nương và huynh trưởng, nói với họ rằng nay ta đã có công sĩ tước, được chia 100 mẫu ruộng và một căn nhà. Ta mời họ dời tới đây. Ở đây chúng ta có nhà của mình, các quan lão gia cũng không hung ác, dễ làm ăn.”
Bưu dịch ghi chép kỹ càng, cũng thu phí tương ứng, cho hắn thêm một cái biên nhận.
Đến lượt A Nguyên. Y đỏ mặt, từ trong lòng lấy ra một cuộn vải bông và một bao tiền nhỏ. Y không có tước vị, nên chưa được phong thưởng, đây là hai tháng quân lương mà y nhận được trong đội, không giữ lại mà gửi về nhà hết.
A Hoàng huýt sáo: “Ái chà chà, chỉ gửi cuộn vải, tiểu tử này chỉ tâm niệm vợ của hắn thôi nhỉ.”
A Nguyên chịu đựng xấu hổ, đỏ mặt nói với bưu dịch: “Làm phiền tiểu ca rồi, nói cho thê tử A Quyên của ta rằng, mọi chuyện của ta ở trong quân doanh đều tốt, bảo nàng chăm sóc tốt A nương và bọn nhỏ, chờ ta có được quân công, được phong tước, sẽ đón mẹ con các nàng đến Biện Châu.”
Dương Thịnh thấy bên đó vô cùng náo nhiệt, nhích người ra sau: “Thấy không, đám binh sĩ này, phần lớn là nhân sĩ từ Giáng Thành. Lần này Chúa công phát binh kỳ huyện, chủ yếu là để khai thông con đường từ Biện Châu đến Tấn quốc, chắc chắn họ còn liều mạng hơn chúng ta.” Hắn ta phất tay, ý bảo các huynh đệ cùng tập trung lại: “Ta mặc kệ bọn họ thế nào, trận chiến lần này, đội chúng ta phải đạt hạng nhất. Những thứ khác không nói, mấy người các ngươi, ít nhất đều phải trở thành công sĩ. Đến lúc đó ai nấy đều có nhà ở, lấy vợ, sinh vài tên tiểu tử. Chúng ta mới xem như giống con người.”
Giờ phút này, Trình Thiên Diệp ở trong hành dinh quân đội. Trình Thiên Diệp đang nghe Tiếu Cẩn báo cáo tình hình sau khi áp dụng tân chính.
“Nam tử hơn mười tám tuổi lưu vong tới, ở lại Đại Tấn chúng ta được phân một miếng đất 30 mẫu. Thần sử và tiểu lại đã bố trí cho lưu dân trong lý, láng giềng hỗ trợ lẫn nhau, sống theo đoàn thể, dựng nhà, đình đài, giám sát giáo dục. Hơn nữa, dân không tùy ý di chuyển nữa mà an tâm nông canh.”
Trình Thiên Diệp hỏi: “30 mẫu có thể quá ít không? Hôm nay ta đi Tây Sơn, ta nghe thử tình hình thu hoạch từ một lão nông ven đường. Một mẫu nhiều nhất sản xuất được hai đến ba thạch lương thực, khấu trừ thuế thì hoàn toàn không đủ ăn. Biện Châu chúng ta và mấy quận huyện lân cận đều hoang vắng, vì sao không thể cho họ nhiều hơn?”
Tiếu Cẩn cười: “Chúa công thương cảm dân tình, ân trạch muôn dân, là một chuyện tốt. Nhưng bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh, mọi thứ lấy ích lợi của quốc gia làm đầu.”
“Sĩ ngũ quân ta đều xuất chinh trở thành quân đội quốc gia. Những cư dân ngoại bang vừa nhập vào, thần tư cho rằng nên thúc giục bọn họ làm nông canh nhiều, cung cấp số lượng lớn thuế thu cho Tấn quân ta là điều quan trọng nhất.”
Trình Thiên Diệp hiểu ra: “Ngươi muốn bọn họ không đủ ăn, để họ đi thuê càng nhiều đất để nộp thuế?”
“Dựa vào tân chính và chế độ quân công phong tước mà dạo này Chúa công triển khai ra, thần mới phát hiện, trong lòng Chúa công rộng lớn, có tài sáng tạo, hai chính sách này quả thật là nền tảng cho quốc gia.”
“Quân hộ lập công được phong hầu, được ban đất. Nhưng bọn hắn không rảnh trồng trọt. Nông hộ vừa lập có thể thuê ruộng đồng của quân hộ để trồng trọt. Nếu không phải vì cho thuê đất họ sẽ nhận được nhiều tiền thuê thì chưa chắc bọn họ sẽ cho thuê nhiều đất như vậy. Vậy thuế mà chúng ta thu được nhất định sẽ giảm rất nhiều.”
“Ngươi, ngươi, xem kìa.” Trình Thiên Diệp cười nói: “Tiếu Tư khấu của chúng ta quả thật có thiên phú về mặt thuế ruộng.”
Tiếu Cẩn hành lễ nói: “Chúa công có chí lớn, thần nhận lộc của vua, vì quân phân ưu, lòng cho rằng lương tiền hùng hậu mới là trụ cột để Chúa công làm chủ thiên hạ.
Trình Thiên Diệp ngẩn người. Lúc nàng vừa xuyên qua, bên cạnh chỉ có Tiếu Cẩn có thể tin cậy, nhưng vẫn chưa phải là vô cùng đáng tin.
Khoảng thời gian đó, mỗi ngày nàng đang xoay quanh Tiếu Cẩn, tìm cơ hội để Tiếu Cẩn xem trọng mình, không xem mình là vật thay thế tạm thời nữa. Thế nhưng, điều ấy lại không có bao nhiêu hiệu quả. Đoạn thời gian này, nàng không chấp nhất việc này nữa, không đặt nặng cái nhìn của người khác đối với mình, tập trung làm việc mình có thể làm, đi con đường tự mình nghĩ. Tuy thế, nàng lại chiếm được sự tán thành chân tình từ họ.
Lần đầu gặp gỡ, nam tử này từng ném một thanh đoản kiếm trước mặt nàng, khuyên nàng nên tự vẫn, để không chịu nhục. Hôm nay, y thành tâm thành ý cúi đầu, bắt đầu chân thành trợ giúp nàng, trở thành người cố gắng vì mục tiêu chung với nàng.
“Tiếu Tư khấu.” Trình Thiên Diệp cất lời: “Sau này, hoàn thiện tân chính, chế định pháp lệnh, sẽ phó thác cho ngươi vậy. Trọng trách này nặng nề và khó nhọc vì mạch máu dân sinh, công lợi thiên thu của Đại Tấn ta, mong rằng ngươi đừng từ chối.”
Ánh mắt Tiếu Cẩn chợt bừng sáng, sửa sang lại ống tay áo, trịnh trọng hành đại lễ.
Vào ban đêm.
Qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, Trình Thiên Diệp chỉnh đàn tranh, đàn lên một khúc “Tướng quân lệnh”.
Đi từng bước một đến giờ, trước mắt nàng càng ngày càng khoáng đạt, phía sau có rất nhiều người đi theo, con đường trước mắt lại không có ai có thể dẫn dắt nàng, mỗi một bước, đều phải tự mình thăm dò, tự mình bước tiếp. Nhưng giờ phút này, lòng nàng lại cảm thấy rất an ổn, không sợ hãi, cũng không mờ mịt. Có lẽ là vì có những bằng hữu có thể tin cậy, có những thuộc cấp trung thành, có rất nhiều con dân đang dõi theo nàng.
Trái tim nàng vốn yếu mềm nhưng nó càng ngày càng trở nên kiên định và chững chạc.
Trên mái hiên, Mặc Kiều Sinh nằm trong bóng tối.
Trên đầu là bầu trời xanh, trăng sáng.
Tiếng đàn du dương rót vào tai hắn. Chúa công đang gảy đàn.
Hắn nhắm mắt lại, trái tim của hắn hòa vào tiếng đàn sục sôi. Hắn nghe hiểu lý tưởng hào hùng của Chúa công.
Suy nghĩ Chúa công cũng là mong muốn của hắn. Hắn cầm cương đeo thương, phá vỡ đêm khuya đen đặc, nghênh đón thế giới tươi sáng đầy hy vọng của Chúa công.
“Kiều Sinh.”
Mặc Kiều Sinh mở mắt ra, ló đầu từ trên mái hiên.
Người kia đang ở hành lang, ngẩng đầu lên cười dịu dàng nhìn hắn.
“Sao ngươi lại ở đó?“ Người ấy ngoắc hắn: “Mau xuống đây, đến cạnh ta này.”
Mặc Kiều Sinh nhớ lúc ban sáng, khi hắn ở trong suối nước nóng, nhất thời không giữ nổi mình mà làm ra hành động đáng xấu hổ kia. Hắn chợt đỏ bừng mặt, mất một hồi lâu, mới chậm chạp bò từ trên nóc nhà xuống, cố gắng đứng trước mặt Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp lấy ra một miếng mai đồi mồi hình tam giác. Trên mai có đục một cái lỗ nhỏ, buộc một sợi dây màu đen.
“Đến đây.” Nàng ngoắc ngón tay.
Mặc Kiều Sinh thuận theo cúi gương mặt còn chưa tan hết rặng hồng xuống.
Trình Thiên Diệp đưa hai tay, buộc sợi dây màu đen đó lên cổ hắn.
“Ta không có vật gì mang theo lâu ngày. Đây là một miếng gảy mà ta dùng để đánh đàn. Ta tặng một mảnh cho ngươi. Ngươi đeo nó giống như ta lúc nào cũng ở cạnh ngươi vậy.”
Nàng kéo sợi dây, kéo đầu Mặc Kiều Sinh xuống một chút, vươn ngón tay điểm lên mũi hắn: “Ngươi thì sao, ngươi muốn tặng vật gì cho ta không?”
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mấy huynh đệ đồng tâm hiệp lực, trong một ngày đã thu dọn xong phòng ốc. Cửa gỗ đã được đóng chắc, khóa lại, tỏ vẻ căn này đã có chủ rồi.
Dương Thịnh lấy tiền thưởng của mình ra rồi mấy người cùng đến tiệm ăn. Nói là tiệm ăn, thật ra nó chỉ là một cái quán nhỏ có vài người ngồi xổm ven đường ăn, mỗi người một chén súp cay [1] và hai miếng bánh nướng.
[1] súp cay: món ăn truyền thống của Trung Quốc (mình kèm hình bên dưới nhé)
Đây là bữa ăn đàng hoàng nhất trong cuộc đời của họ từ đó đến giờ. Ngồi ở bàn, họ gọi món cho ông chủ tiệm bưng ra rồi sẽ ăn.
Dương Lục Hậu ăn lấy ăn để, quệt nước mắt.
“Ngon quá đi thôi, quả thật như nằm mơ vậy. Mới ngày hôm qua thôi ta còn là một gã nô lệ đến miếng bánh màn thầu vừa đen vừa cứng còn chẳng có nổi. Hôm nay sao lại có thể ngồi ở đây, bưng chén ăn cơm mà ăn thế này?”
Một người khác vỗ gáy gã: “Được rồi được rồi, nhìn ngươi kìa. Đi theo ta và Thịnh ca lăn lộn, sớm muộn cũng có ngày ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”
“Ta, ta, vì súp này cay quá nên ta chảy nước mắt thôi.”
“Các ngươi nhìn kìa.” Dương Thịnh nhét miếng bánh vào miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài phố.
Trên đường phố có một đội ngũ thật dài, tất cả đều là binh sĩ trong quân doanh, người người vui sướng, trên tay cầm đồ đạc hoặc nhiều hoặc ít.
“Đó là trạm dịch.” Ông chủ quán ăn đã sớm quen với cảnh này, vừa mang một lô bánh nướng mới ra, vừa giải thích cho họ: “Chúa công mới tăng không ít bưu dịch, chuyên di chuyển qua lại giữa Biện Châu và Giáng Thành, tiện cho binh sĩ trong thành gửi thư và đồ đạc về Giáng Thành cho người nhà.”
Trong đội ngũ thật dài đó, A Nguyên và đồng hương của y là A Hoàng và Thiên phu trưởng Hàn Thâm đang xếp hàng trong ấy. Đến bọn hắn, A Nguyên và A Hoàng nhường Hàn Thâm. Hàn Thâm cũng không khách sáo nữa, móc ra hai ngàn đồng từ trong ngực, đưa cho bưu dịch trước mặt hắn.Bưu dịch ghi chép địa chỉ và số lượng gửi của Hàn Thâm. Y lấy một tờ giấy, ở giữa có đường kẻ, phân thành hai bản sao chép, ở giữa đóng một cái giấu, bảo Hàn Thâm điểm chỉ vào, rồi mới xé tờ giấy đó ra, một phần đưa cho Hàn Thâm, một phần bỏ vào hồ sơ.
“Còn có lời gì muốn gửi gắm không?” Bưu dịch nhấc bút hỏi.
“Đa tạ dịch sử đã quan tâm. Ngươi nói cho nương của ta rằng bà ấy cứ cầm tiền mà xài, đừng tiết kiệm quá, con bà nay đã là Thiên phu trưởng rồi, có thể kiếm rất nhiều tiền. Ở nhà nếu con dâu không nghe lời, chỉ cần ra tay dạy dỗ nó, đừng tức giận hại thân, chờ nhi tử trở về hầu hạ bà dưỡng lão.”
Bưu dịch ghi lại lời của hắn, đặt hai ngàn đồng vào cùng chỗ.
Hàn Thâm nộp phí làm thủ tục, đứng qua một bên chờ hai người còn lại.
A Hoàng bước lên, gãi đầu: “Ta không có gì, chỉ muốn nhắn nhủ với A cha, A nương và huynh trưởng, nói với họ rằng nay ta đã có công sĩ tước, được chia 100 mẫu ruộng và một căn nhà. Ta mời họ dời tới đây. Ở đây chúng ta có nhà của mình, các quan lão gia cũng không hung ác, dễ làm ăn.”
Bưu dịch ghi chép kỹ càng, cũng thu phí tương ứng, cho hắn thêm một cái biên nhận.
Đến lượt A Nguyên. Y đỏ mặt, từ trong lòng lấy ra một cuộn vải bông và một bao tiền nhỏ. Y không có tước vị, nên chưa được phong thưởng, đây là hai tháng quân lương mà y nhận được trong đội, không giữ lại mà gửi về nhà hết.
A Hoàng huýt sáo: “Ái chà chà, chỉ gửi cuộn vải, tiểu tử này chỉ tâm niệm vợ của hắn thôi nhỉ.”
A Nguyên chịu đựng xấu hổ, đỏ mặt nói với bưu dịch: “Làm phiền tiểu ca rồi, nói cho thê tử A Quyên của ta rằng, mọi chuyện của ta ở trong quân doanh đều tốt, bảo nàng chăm sóc tốt A nương và bọn nhỏ, chờ ta có được quân công, được phong tước, sẽ đón mẹ con các nàng đến Biện Châu.”
Dương Thịnh thấy bên đó vô cùng náo nhiệt, nhích người ra sau: “Thấy không, đám binh sĩ này, phần lớn là nhân sĩ từ Giáng Thành. Lần này Chúa công phát binh kỳ huyện, chủ yếu là để khai thông con đường từ Biện Châu đến Tấn quốc, chắc chắn họ còn liều mạng hơn chúng ta.” Hắn ta phất tay, ý bảo các huynh đệ cùng tập trung lại: “Ta mặc kệ bọn họ thế nào, trận chiến lần này, đội chúng ta phải đạt hạng nhất. Những thứ khác không nói, mấy người các ngươi, ít nhất đều phải trở thành công sĩ. Đến lúc đó ai nấy đều có nhà ở, lấy vợ, sinh vài tên tiểu tử. Chúng ta mới xem như giống con người.”
Giờ phút này, Trình Thiên Diệp ở trong hành dinh quân đội. Trình Thiên Diệp đang nghe Tiếu Cẩn báo cáo tình hình sau khi áp dụng tân chính.
“Nam tử hơn mười tám tuổi lưu vong tới, ở lại Đại Tấn chúng ta được phân một miếng đất 30 mẫu. Thần sử và tiểu lại đã bố trí cho lưu dân trong lý, láng giềng hỗ trợ lẫn nhau, sống theo đoàn thể, dựng nhà, đình đài, giám sát giáo dục. Hơn nữa, dân không tùy ý di chuyển nữa mà an tâm nông canh.”
Trình Thiên Diệp hỏi: “30 mẫu có thể quá ít không? Hôm nay ta đi Tây Sơn, ta nghe thử tình hình thu hoạch từ một lão nông ven đường. Một mẫu nhiều nhất sản xuất được hai đến ba thạch lương thực, khấu trừ thuế thì hoàn toàn không đủ ăn. Biện Châu chúng ta và mấy quận huyện lân cận đều hoang vắng, vì sao không thể cho họ nhiều hơn?”
Tiếu Cẩn cười: “Chúa công thương cảm dân tình, ân trạch muôn dân, là một chuyện tốt. Nhưng bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh, mọi thứ lấy ích lợi của quốc gia làm đầu.”
“Sĩ ngũ quân ta đều xuất chinh trở thành quân đội quốc gia. Những cư dân ngoại bang vừa nhập vào, thần tư cho rằng nên thúc giục bọn họ làm nông canh nhiều, cung cấp số lượng lớn thuế thu cho Tấn quân ta là điều quan trọng nhất.”
Trình Thiên Diệp hiểu ra: “Ngươi muốn bọn họ không đủ ăn, để họ đi thuê càng nhiều đất để nộp thuế?”
“Dựa vào tân chính và chế độ quân công phong tước mà dạo này Chúa công triển khai ra, thần mới phát hiện, trong lòng Chúa công rộng lớn, có tài sáng tạo, hai chính sách này quả thật là nền tảng cho quốc gia.”
“Quân hộ lập công được phong hầu, được ban đất. Nhưng bọn hắn không rảnh trồng trọt. Nông hộ vừa lập có thể thuê ruộng đồng của quân hộ để trồng trọt. Nếu không phải vì cho thuê đất họ sẽ nhận được nhiều tiền thuê thì chưa chắc bọn họ sẽ cho thuê nhiều đất như vậy. Vậy thuế mà chúng ta thu được nhất định sẽ giảm rất nhiều.”
“Ngươi, ngươi, xem kìa.” Trình Thiên Diệp cười nói: “Tiếu Tư khấu của chúng ta quả thật có thiên phú về mặt thuế ruộng.”
Tiếu Cẩn hành lễ nói: “Chúa công có chí lớn, thần nhận lộc của vua, vì quân phân ưu, lòng cho rằng lương tiền hùng hậu mới là trụ cột để Chúa công làm chủ thiên hạ.
Trình Thiên Diệp ngẩn người. Lúc nàng vừa xuyên qua, bên cạnh chỉ có Tiếu Cẩn có thể tin cậy, nhưng vẫn chưa phải là vô cùng đáng tin.
Khoảng thời gian đó, mỗi ngày nàng đang xoay quanh Tiếu Cẩn, tìm cơ hội để Tiếu Cẩn xem trọng mình, không xem mình là vật thay thế tạm thời nữa. Thế nhưng, điều ấy lại không có bao nhiêu hiệu quả. Đoạn thời gian này, nàng không chấp nhất việc này nữa, không đặt nặng cái nhìn của người khác đối với mình, tập trung làm việc mình có thể làm, đi con đường tự mình nghĩ. Tuy thế, nàng lại chiếm được sự tán thành chân tình từ họ.
Lần đầu gặp gỡ, nam tử này từng ném một thanh đoản kiếm trước mặt nàng, khuyên nàng nên tự vẫn, để không chịu nhục. Hôm nay, y thành tâm thành ý cúi đầu, bắt đầu chân thành trợ giúp nàng, trở thành người cố gắng vì mục tiêu chung với nàng.
“Tiếu Tư khấu.” Trình Thiên Diệp cất lời: “Sau này, hoàn thiện tân chính, chế định pháp lệnh, sẽ phó thác cho ngươi vậy. Trọng trách này nặng nề và khó nhọc vì mạch máu dân sinh, công lợi thiên thu của Đại Tấn ta, mong rằng ngươi đừng từ chối.”
Ánh mắt Tiếu Cẩn chợt bừng sáng, sửa sang lại ống tay áo, trịnh trọng hành đại lễ.
Vào ban đêm.
Qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, Trình Thiên Diệp chỉnh đàn tranh, đàn lên một khúc “Tướng quân lệnh”.
Đi từng bước một đến giờ, trước mắt nàng càng ngày càng khoáng đạt, phía sau có rất nhiều người đi theo, con đường trước mắt lại không có ai có thể dẫn dắt nàng, mỗi một bước, đều phải tự mình thăm dò, tự mình bước tiếp. Nhưng giờ phút này, lòng nàng lại cảm thấy rất an ổn, không sợ hãi, cũng không mờ mịt. Có lẽ là vì có những bằng hữu có thể tin cậy, có những thuộc cấp trung thành, có rất nhiều con dân đang dõi theo nàng.
Trái tim nàng vốn yếu mềm nhưng nó càng ngày càng trở nên kiên định và chững chạc.
Trên mái hiên, Mặc Kiều Sinh nằm trong bóng tối.
Trên đầu là bầu trời xanh, trăng sáng.
Tiếng đàn du dương rót vào tai hắn. Chúa công đang gảy đàn.
Hắn nhắm mắt lại, trái tim của hắn hòa vào tiếng đàn sục sôi. Hắn nghe hiểu lý tưởng hào hùng của Chúa công.
Suy nghĩ Chúa công cũng là mong muốn của hắn. Hắn cầm cương đeo thương, phá vỡ đêm khuya đen đặc, nghênh đón thế giới tươi sáng đầy hy vọng của Chúa công.
“Kiều Sinh.”
Mặc Kiều Sinh mở mắt ra, ló đầu từ trên mái hiên.
Người kia đang ở hành lang, ngẩng đầu lên cười dịu dàng nhìn hắn.
“Sao ngươi lại ở đó?“ Người ấy ngoắc hắn: “Mau xuống đây, đến cạnh ta này.”
Mặc Kiều Sinh nhớ lúc ban sáng, khi hắn ở trong suối nước nóng, nhất thời không giữ nổi mình mà làm ra hành động đáng xấu hổ kia. Hắn chợt đỏ bừng mặt, mất một hồi lâu, mới chậm chạp bò từ trên nóc nhà xuống, cố gắng đứng trước mặt Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp lấy ra một miếng mai đồi mồi hình tam giác. Trên mai có đục một cái lỗ nhỏ, buộc một sợi dây màu đen.
“Đến đây.” Nàng ngoắc ngón tay.
Mặc Kiều Sinh thuận theo cúi gương mặt còn chưa tan hết rặng hồng xuống.
Trình Thiên Diệp đưa hai tay, buộc sợi dây màu đen đó lên cổ hắn.
“Ta không có vật gì mang theo lâu ngày. Đây là một miếng gảy mà ta dùng để đánh đàn. Ta tặng một mảnh cho ngươi. Ngươi đeo nó giống như ta lúc nào cũng ở cạnh ngươi vậy.”
Nàng kéo sợi dây, kéo đầu Mặc Kiều Sinh xuống một chút, vươn ngón tay điểm lên mũi hắn: “Ngươi thì sao, ngươi muốn tặng vật gì cho ta không?”