Bắt nạt tướng quân đến phát khóc

Chương 63

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp nhìn Tiêu Tú đứng trước mặt, mấy tháng không gặp, thiếu niên này như trải qua mưa gió, vóc người vượt trội, làn da rám nắng.
Dần dần hắn đã không còn là thiếu niên non nớt, mà trưởng thành và chín chắn hơn.
Hắn không còn vẻ mềm mại đáng yêu, mà càng tỏ ra tuấn dật tiêu sái.
“Trương Phức thật sự là một kỳ nhân.” Trình Thiên Diệp đọc phong thư mà Tiêu Tú mang từ Giáng Thành về, đó là một bức mật tín do Trị lật nội sử Trương Phức biên cho nàng. Trên thư không chỉ khai báo kỹ càng tình hình thủ đô Giáng Thành hiện tại của Tấn quốc, còn ghi chép về các quốc gia xung quanh, đặc biệt chuyện quân nhu cơ mật của Hạo Kinh – thủ đô Khuyển Nhung.
Trương Phức thật sự đã giúp nàng một kỳ mưu. Nếu có thể thành, Trịnh Châu sẽ dễ như trở bàn tay.
“Trong hoàn cảnh Giáng Thành phức tạp như vậy, hắn không chỉ làm xong công việc mà người khác khó bề đảm nhiệm, liên tục cung cấp quân bị và lương thảo cho ta. Hơn nữa, còn có thể đồng thời thu thập tình báo quân nhu cẩn thận như vậy. Đây cũng có thể xem như là bày mưu nghĩ kế ở ngoài ngàn dặm.”
“Tiểu Tú, hôm nay ngươi đã có thể được Trương công ưu ái, cố gắng kề cận hắn, học hỏi hắn nhiều hơn.”
“Được ở cạnh tiên sinh, ta được lợi rất nhiều. Tiểu Tú có thể có ngày hôm nay, đều nhờ Chúa công ban tặng.” Tiêu Tú quỳ xuống đất hành lễ: “Hôm nay ta rốt cuộc biết thế giới rộng lớn nhường nào, không phải chỉ một vùng trời là có thể so sánh. Nhưng trong nội tâm của ta, sẽ không quên người ấy, vị đại nhân đó vĩnh viễn ngự trị trong lòng Tiểu Tú. Có một ngày, hắn sẽ thấy Chúa công và Tiểu Tú đều đang cố gắng, nhìn thấy một Tấn quốc tốt hơn.”
Trình Thiên Diệp vươn tay dìu hắn lên: “Ta phái ngươi đến Giáng Thành, vốn là vì một ít tư mật thư tín ta không yên lòng mà ủy thác cho người khác. Ngươi có thể mượn cơ hội này thoát khỏi quá khứ, có tầm nhìn hôm nay, cũng là dựa vào chính mình. Trong lòng ta thật sự rất vui mừng cho ngươi.”
Trình Thiên Diệp bỗng thấy vui mừng, may thay lúc ấy không ngoan tâm bóp chết tính mạng này.
Mấy việc giết chóc này, một khi đã quen, có lẽ sẽ thu tay lại không được. Lúc nào nàng cũng nhắc nhở bản thân, trong lúc vô ý không được trở thành một con người hoàn toàn khác.
Nhân loại đã trải qua mấy ngàn năm tích lũy, giai cấp mới đứng ở tầm tương đối ngang hàng. Ta trưởng thành trong hoàn cảnh đó, không thể chỉ vì xuyên qua mà vứt bỏ hết vốn tích lũy trong mấy ngàn năm qua.
Quyền hành trong tay mình càng lớn thì càng giờ giờ khắc khắc nhắc nhở bản thân phải ghi tạc trong lòng rằng không được xem nhẹ bất kỳ tính mạng nào, bất luận bọn họ là nô lệ, là binh lính, hay tôi tớ.
“Ngôi Danh Sơn này tác chiến dũng mãnh, dụng binh như thần, là một họa lớn trong lòng ta. Nếu kế này của Trương Phức có thể thành, tướng sĩ Tấn quốc ta không biết phải chảy bao nhiêu máu tươi.” Trình Thiên Diệp nhíu mày: “Chỉ cần hai người các ngươi xâm nhập biên giới quân địch, đến chỗ Hạo Kinh...”
“Có thể vì Chúa công phân ưu, vì quốc gia xuất lực, Trương tiên sinh và Tiểu Tú đều vui vẻ chịu đựng. Tiên sinh bảo ta chuyển cáo với Chúa công, kế này không phải tiên sinh đích thân đi thì khó có thể công thành, kính xin Chúa công nhìn xa mà chấp thuận.” Tiêu Tú kiên định nói.
Trình Thiên Diệp không do dự nữa, quyết định: “Vậy được, ngươi nói với Trương Phức, cần phải sớm tìm hiểu thứ Một Tàng thái hậu và Lương hoàng hậu của Khuyển Nhung yêu thích. Các ngươi nhớ rõ mang theo nhiều kỳ trân dị bảo, cứ sử dụng vàng bạc tùy ý, ưu tiên cho an nguy của hai ngươi, đừng tiết kiệm tiền cho ta.”
Vật đổi sao dời, thời gian trôi mau.
Chớp mắt đồng ruộng um tùm đã được phủ lớp áo màu vàng, bông lúa đã trĩu nặng, nông phu đang bận rộn thu thành quả một năm vất vả chất nhập kho thóc.
Bầu trời bắt đầu nhẹ ngàng thải những bông tuyết trắng xuống trần. Đất màu nâu đen dần dần được ánh sáng bạc bao trùm. Đại quân xuất chinh mấy tháng rốt cuộc chậm rãi trở về.
Trên không trung giáng xuống điềm lành, trông qua là một mảnh “ngân thế giới, ngọc càn khôn” [1].
[1] miêu tả cảnh trời tuyết.
Ẩn trong đó là một tòa thành đô nguy nga, tựa như cự thú hằng cổ, hổ tọa long bàn giữa trời đất trắng bạc.
Tường thành mới toanh kiên cố và cao ngất, đất nung chồng chất, ngói xanh kề mặt, địch lâu vọng đài (đài quan sát) vang lên tiếng leng keng không dứt.
Tượng trưng cho tinh kỳ quê hương tung bay phấp phới trong gió rét.
“Rốt cuộc đã trở về rồi. Mới xuất chinh mấy tháng, Biện Châu chúng ta đã thay đổi rồi ư.” Binh sĩ hưng phấn.
Mặc Kiều Sinh ghìm chặt dây cương, nghỉ chân ngóng nhìn tòa thành vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trước mắt.
Biện Châu.
Nơi có Chúa công.
Mảnh đất mà hàng đêm trái tim và linh hồn hắn luôn hướng về.
Thiên phu trưởng tân nhậm Dương Thịnh, giục ngựa đi theo sau Mặc Kiều Sinh.
Nhiều lần chinh chiến sa trường, nam nhân luôn xông pha trận mạc, liều cả tính mạng, tước vị quân hàm liên tiếp được thăng lên, hôm nay đã trở thành phụ tá đắc lực của Mặc Kiều Sinh rồi.
Giờ phút này, tâm tình của hắn ta không hứng phấn như các quân sĩ khác, mà thầm lo lắng.
“Tướng quân.” Hắn ta đến cạnh Mặc Kiều Sinh, thấp giọng nói: “Ty chức nghe nói hôm nay trong thành Biện Châu, thịnh truyền một vài lời đồn đãi gây bất lợi cho tướng quân. Tướng quân có lẽ nên thận trọng một chút, lưu lại một bộ phận nhân mã đóng quân ở bên ngoài thành để phòng bất trắc.”
Mặc Kiều Sinh nhìn hắn ta, mỉm cười.
Dương Thịnh đi theo Mặc Kiều Sinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ta trông thấy vị tướng quân nổi danh dùng nghiêm cẩn để trị quân này tỏ nét mặt tươi cười.
“A Thịnh, ngươi chưa từng tiếp xúc với Chúa công, không biết rõ người. Nếu không ngươi sẽ không nói thế.” Mặc Kiều Sinh thúc ngựa đi về phía trước.
Dương Thịnh ngậm miệng không nói, mấy tháng qua vào sinh ra tử. Xưa nay hắn ta vốn bướng bỉnh mà nay đã thật sự khâm phục vị tướng quân này từ tận đáy lòng.
Vị tướng quân này cũng xuất thân nô lệ như hắn ta, bất luận mưu lược hay binh pháp, trị quân hay võ nghệ, đều khiến hắn ta tâm phục khẩu phục.
Tướng quân đối xử với những huynh đệ bọn họ vô cùng chân thành. Mấy lần trên chiến trường, tính mạng của hắn ta và vô số huynh đệ đều do tướng quân một tay nhặt về.
Hắn ta thật sự không muốn nhìn người mình một lòng kính ngưỡng, có tư thái không đề phòng đối vị kia quân chủ cao cao tại thượng kia.
Tướng quân trên sa trường có mưu lược riêng nhưng không thể ngờ được trên triều đình lại đơn thuần và ngay thẳng như vậy, chỉ sợ không hay lắm. Đáng tiếc hôm nay ta cũng không có cách nào, chỉ có thể gửi gắm hi vọng rằng Chúa công không phải là một người tai mềm, ngu xuẩn chỉ vì một chút lời đồn đãi mà tự hủy tường thành.
Đầu hạ, Mặc Kiều Sinh dẫn một vạn binh mã rời khỏi Biện Châu.
Cuối đông, hắn bình định con đường từ Biện Châu đến Trung Mậu, mang theo năm vạn binh mã, chậm rãi trở về thành.
Vị tướng quân chiến công hiển hách này đang mặc khôi giáp, xuất hiện tại đại điện triều đình.
Văn võ quan viên trên điện phủ Lâm Lập bàn tán xôn xao.
Mặc Kiều Sinh quỳ xuống đất hành lễ, vinh quang đầy người, nhận lấy sự khen ngợi và phong thưởng từ quân vương.
Đại điện mới được tu sửa, hiên ngang tráng lệ.
Túc vệ trưởng hồng y ở tiền điện mỉm cười nhìn hắn chăm chú, đây là huynh đệ có giao tình sinh tử với mình.
Đứng đầu đội ngũ võ quan là Du tướng quân và Hạ Lan tướng quân, vẻ mặt mừng rỡ gật đầu với hắn, đó là thượng cấp luôn trợ giúp và cổ vũ mình.
Trên đại điện có rất nhiều quan viên hắn biết hoặc không quen, ánh mắt họ nhìn mình có kính nể, có tán thưởng, cũng có âm thầm mang theo một vài tình cảm khác.
Nhưng giờ phút này, Mặc Kiều Sinh đều không thèm để ý.
Người duy nhất hắn quan tâm chính là người ngồi ở trên vương tọa kia.
Người đó ngọc quan buộc tóc, cẩm bào long văn, ngồi xa trên đài cao, đang nhìn hắn.
Vì sao đại điện này lại trống trải như thế?

Khoảng cách giữa ta với người lại xa xôi diệu vợi thế kia?
Ta thậm chí không thể ngẩng đầu, cẩn thận ngắm nhìn dung nhan đã lâu không gặp của Chúa công.
Hôm nay Mặc Kiều Sinh đường đường chính chính là một vị tướng quân, cấp dưới kính ngưỡng, đồng liêu kính yêu, trên chiến trường có oai phong và uy nghiêm.
Thế nhưng, hắn đột nhiên nhớ nhung thời điểm khi hắn còn là nô lệ.
Lúc ấy, chủ nhân chỉ cần nhẹ nhàng gọi một câu: Kiều Sinh, đến cạnh ta.
Hắn có thể chạy như bay, đến cạnh Chúa công.
Sau khi triều nghị chấm dứt, Mặc Kiều Sinh bước ra cửa điện. Nguyên một đám triều thần vừa quen thuộc vừa lạ lẫm lướt qua bên hắn, nồng nhiệt chào hỏi hắn.
Mặc Kiều Sinh ứng đối qua loa. Đến khi biển người tản đi, chỉ còn hắn đơn độc đứng trên bậc thang cẩm thạch, quay đầu nhìn điện phủ cao lớn sừng sững phía sau.
Người mà hắn hàng đêm không quên, đang ở trong đó.
Mà hôm nay, hắn đã được phong tước vị, được ban phủ tướng quân, chỉ đành cất bước rời đi, cách người đó càng ngày càng xa.
Mặc Kiều Sinh thở dài, xoay người đi về hướng cửa cung.
“Phiêu Kỵ tướng quân, dừng bước.” Một xá nhân trong nội cung chợt gọi hắn.
Mặc Kiều Sinh quay lại.
“Chúa công chờ tướng quân ở triều ngô điện, mời tướng quân một mình đến kiến giá.”
Mắt Mặc Kiều Sinh sáng rực lên, hắn không kiềm nổi mà mỉm cười.
Theo sát vị xá nhân kia, hắn leo lên đài tạ, xuyên qua thưởng thất, đi trên hành lang gấp khúc thật dài, trong lòng tung tăng như chim sẻ, phấn khởi theo từng nhịp bước chân.
Hắn càng chạy càng nhanh, thậm chí vượt qua vị cung nhân kia, hầu như đã bước vào cửa cung trước tiên.
Ở trong phòng kia, một người đang đứng, khoác áo bào. Xoay người lại, người đó cười nói với hắn: “Kiều Sinh, đến cạnh ta.”
Mặc Kiều Sinh cảm thấy khóe mắt mình ẩm ướt.
“Ôi, này này, đã làm tướng quân rồi, sao còn thích khóc vậy.” Người kia cười nói.
Ngoại ô Giáng Thành.
Trong căn nhà đất cũ nát,
Một phụ nhân tuổi còn trẻ, lưng cõng một hài tử chưa tròn tuổi, đang quét tuyết đọng trong nội viện.
Nàng nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn quanh ra ngoài cửa viện.
Ngoài cổng tre cũ nát phát ra tiếng vang lộp bộp. Ngoài cửa là một thế giới trắng xóa, không có một bóng người.
A Quyên thở dài.
Trong thôn lúc nào cũng truyền tai đủ loại tin tức lung tung, làm người lo lắng hãi hùng.
Lúc trước, thật sự không nên đồng ý cho phu quân xuất chinh. Mặc dù cuộc sống kham khổ, hai người có thể gắn bó nương tựa vào nhau, vẫn tốt mà.
Mùa đông lạnh như vậy, không biết A Nguyên ở chiến trường thế nào rồi.
“Mẫu thân, cháo kê nấu xong rồi ạ, mình ẵm đệ đệ vào đi thôi.” Một nữ hài nhỏ tuổi vén rèm đi ra.
Cô bé ngẩn người, kinh ngạc há to miệng nhìn ra ngoài cửa viện.
“Sao vậy? Nhị Nha?”
A Quyên nhìn theo ánh mắt của nữ nhi.
Ngoài cửa viện, có một bóng dáng cao lớn đang đứng đó. Người nọ mặc quân trang, vai phủ đầy sương tuyết, mắt rưng rưng.
“Quyên, ta đã trở về.”
“Ta tới đón mọi người. Đi Biện Châu.”
“Chỗ đó, ta có ruộng đồng, nhà ở cho mọi người.”
...
Một khu bình dân ở Cấu Dư Nhai thuộc Giáng Thành, trong một tòa nhà ngói vang lên tiếng khóc thê lương.
Quan viên truyền đạt báo tang gửi lại di vật và ban thưởng của Thiên phu trưởng Hàn Thâm, trấn an vài câu rồi yên lặng rời đi.
Họ còn phải đến thêm vài căn hộ có hoàn cảnh thế này nữa.
Một bà lão tóc trắng xoá ôm tôn tử nhỏ tuổi của mình, khóc rống.
Con dâu của bà lại sững sờ nhìn di vật và một khối vải màu lam, run rẩy vươn đôi tay thô ráp đã bị thời gian bào mòn chạm vào nó.
Nam nhân của nàng là một người có tính khí táo bạo, không đánh thì sẽ mắng nàng, là một người luôn khiến nàng sợ hãi.
Nhưng khi nam nhân này mất, nàng mới đột nhiên nhận ra thế nào là bầu trời sụp đổ.
Ở niên đại chiến loạn không ngớt này, nam nhân gửi quân lương về hàng tháng kia, đã dùng thân thể của mình để tạo sự bình yên cho họ.
Tay nàng run rẩy, sờ lên miếng vải hoa đó.
Những quan viên vận chuyển di vật nói, đây là tâm ý của chiến hữu Hàn Thâm, là nguyện vọng trước khi chết của Hàn Thâm.
Nam nhân cả đời đều không mua đồ cho mình, vậy mà trước khi chết còn nhớ tới mua cho mình một tấm vải như vậy.
Nữ nhân che mặt mình, không, ta không thể khóc.
Trong nhà không có nam nhân, ta phải chống đỡ cái nhà này.
Chàng, đã để lại ruộng đồng, nhà cửa cho ta và hài tử ở Biện Châu.
Ta có thể, có thể nuôi sống hài tử, phụng dưỡng mẫu thân.
Cái nhà này sẽ không sụp đổ.

back top