*
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Lý Trung cẩn thận nhớ về chuyện ngày ấy.
Hẳn là không có sơ hở, tất cả người biết đều chết trong chiến dịch đó, gã nghĩ.
Gã là gia thần của Hạ Lan gia, lúc còn trẻ một mực đi theo lão tộc trưởng Hạ Lan gia Hạ Lan Yến Chi, về sau lại đi theo tân duệ trẻ tuổi của gia tộc Hạ Lan là Hạ Lan Trinh, trở thành một trong phó quan Hạ Lan Trinh tin cậy.
Hạ Lan Trinh lệnh cho gã trú đóng ở huyện nhỏ phía tây cách Trịnh Châu hai mươi dặm, đây là một trú điểm quan trọng phòng ngự Trịnh Châu với Tây Nhung.
Mấy ngày trước, gã dẫn vài tên thân tín chạy về thành Trịnh Châu, báo với Hạ Lan Trinh rằng tại phụ cận trú điểm phát hiện có dấu hiệu hoạt động của trinh thám Khuyển Nhung.
Hạ Lan Trinh không mảy may nghi ngờ, đích thân dẫn theo trăm thân binh đến trú điểm điều tra tình hình quân địch.
Dọc đường, Hạ Lan Trinh vẫn thoải mái nói chuyện với gã. Nhưng Lý Trung lại thấy không yên lòng, tim của gã đập thình thịch, bất an với chuyện sắp xảy ra.
“Lý thúc.” Hạ Lan Trinh đột nhiên gọi gã.
“Sao, sao vậy, Thiếu Tướng quân?” Lý Trung càng hoảng sợ.
“Ta cảm thấy đường phía trước dường như có chút không ổn.” Hạ Lan Trinh ghìm chặt dây cương, dừng ngựa. Hắn cau mày, nhìn về rừng rậm âm u phía trước.
“Chỗ, chỗ nào không ổn chứ. Đây chính là địa bàn của chúng ta.” Lý Trung đè nén trái tim đang sắp vọt lên cổ họng, cười lớn nói: “Qua cánh rừng này không xa, chính là nơi đóng quân của mạt tướng rồi, mạt tướng sớm đã phái người chờ ở đầu bên kia cánh rừng để nghênh đón Tướng quân đại giá đấy.”
Hạ Lan Trinh vẫn cười như thường ngày: “Cũng đúng, có Lý thúc an bài, ta còn có thể lo lắng gì nữa.”
...
Trên linh đường, nhìn cờ trắng rợp trời.
Quỳ trên mặt đất kể rõ hết thảy, nội tâm Lý Trung bỗng dâng lên một cảm giác áy náy.
Gã thao thao bất tuyệt kể thật chi tiết, lời nói dối không chê vào đâu được.
Nói gã anh dũng kháng địch thế nào, không để ý thân chịu trọng thương liều chết đoạt lại thi thể Hạ Lan Trinh từ trong tay địch nhân ra sao, kể rành mạch sống động quá trình may mắn đột xuất vòng vây, tiếng thơm khiến người người cảm thán.
Vài vị trong gia tộc Hạ Lan đổi áo tang đi vào linh đường cũng rưng rưng cảm kích nhìn gã.
Ngay cả Tộc trưởng Hạ Lan Yến Chi còn tự mình thi lễ cảm tạ gã. Nếu không phải vì Chúa công còn ngồi ở đó, Hạ Lan Yến Chi đã muốn đi qua dìu gã dậy, nói tiếng biết ơn rồi.
Tuy nhiên, Chúa công ngồi ngay ngắn trước mặt gã, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào gã, không nói lời nào, im lặng đến đáng sợ.
Chúa công im lặng khác thường, khiến cả bầu không khí đều sắp bị đông cứng, tạo áp lực làm người ta hít thở không thông.
Lý Trung quỳ dưới đất, lúc Trình Thiên Diệp ngưng mắt nhìn gã, gã cảm thấy hơi khó thở.
Dù đã vào cuối thu nhưng trên lưng của gã vẫn chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Lúc ấy, bọn họ đột ngột trúng phải cạm bẫy mà người Khuyển Nhung tỉ mỉ bố trí.
Dây thừng chắn chân ngựa, cạm bẫy và hỏa tiễn bốn phía đồng loạt xông tới nhưng vẫn không khiến Tướng quân trẻ tuổi của gia tộc Hạ Lan kia rối loạn, hắn tỉnh táo chỉ huy những thân vệ binh đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng kết thành viên trận [1].
Trường mâu chĩa vào địch nhân, bảo hộ người mình ở sau lưng.
Đồng tâm hiệp lực, công kích phòng ngự của địch nhân.
Lý Trung đành phải lặng lẽ rút chủy thủ, từ phía sau lưng tới gần Hạ Lan Trinh.
Gã đắc thủ rồi.
Trong nháy mắt đó, Hạ Lan Trinh mạnh mẽ quay đầu lại, không thể tin nhìn gã, nhìn cây chủy thủ mà gã đã đâm từ phía sau.
Vẻ mặt sắp chết của Hạ Lan Trinh như còn đâu đây, lung lay trước mắt Lý Trung. Gã chợt thấy hoảng hốt, sắp không giữ vững được bản thân mình.
Lý Trung liều mạng nhiều lần tự nhủ với mình, bình tĩnh, muôn lần phải bình tĩnh, Chúa công chẳng biết gì cả, tuyệt đối không thể lộ chân tướng trước mặt Chúa công.
Đây không có thể trách gã, không thể trách gã.
Gã làm trâu làm ngựa cho Hạ Lan gia nhiều năm như vậy, trước đi theo lão lang trung lệnh đại nhân, rồi sau đó đến Hạ Lan Trinh Tướng quân trẻ tuổi, vài lần vào sinh ra tử, nhưng vẫn chỉ là một phó tướng nho nhỏ mà thôi.
Hạ Lan Trinh trọng đãi gã, gọi “Lý thúc Lý thúc”, thật ra cũng không thật lòng quan tâm đến gã.
Hạ Lan Trinh thậm chí nguyện ý dẫn dắt một tên nô lệ ti tiện, lại không nhớ rõ lão nhân đã một phụng dưỡng Hạ Lan gia tộc nhiều năm này.
Gã đã già, không thể ra chiến trường phấn đấu được bao lâu nữa, nên phải dọn đường cho đời sau của mình thôi.
Đại nhân Tây Nhung kia từng lặng lẽ tiếp xúc với gã, đưa tới từng rương tài bảo, hứa sẽ cho gã và con gã quyền cao chức trọng.
Núi vàng núi bạc hoa mắt, tương lai đầy cám dỗ, rốt cuộc đã lung lay lòng gã.
Người không vì mình trời tru đất diệt, không phải sao?
Lý Trung chua xót lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sang vị Thiên Hương phu nhân sau lưng Chúa công.
Kế hoạch của gã vốn đã thành công.
Gã mang theo thi thể Hạ Lan Trinh ngang nhiên trở về thành, khóc lóc bài trí linh đường trước mặt quân dân toàn thành, rải lời đồn, quân tâm gần như sắp tan rã.
Đáng tiếc, chỉ còn thiếu chút nữa thôi.
Nếu không phải nữ nhân này trùng hợp vào thành, tự chủ trương dùng thân phận chính phi của Chúa công leo lên đầu thành, thủ vững cổng thành, ổn định nhân tâm, gã sớm đã có thể thừa cơ hỗn loạn lặng lẽ mở cổng thành ra, cho binh mã Khuyển Nhung vào thành.
“Hóa ra là thế.” Chúa công rốt cuộc đã cất lời.
Dường như đã tin lời gã, cả vành mắt Chúa công đều đỏ, trong mắt ngấn lệ.
Thầm buông nới lỏng, Lý Trung lau mồ hôi trên trán: “Hạ Lan Tướng quân có linh thiên, biết được Chúa công...”
“Hóa ra là ngươi giết hại hắn.”
Nước mắt Trình Thiên Diệp đọng lại nơi khóe mắt, nàng lạnh lùng, đang muốn nổi cơn tam bành.
“Không, không, Chúa công, ngài nói gì vậy?” Không thể tin vào tai mình, Lý Trung xua tay, vội vàng phủ nhận.
Trình Thiên Diệp đứng dậy, gọi khẽ: “Kiều Sinh.”
Mặc Kiều Sinh tiến lên, bắt chéo hai tay bị thương của Lý Trung, nhấn gã xuống đất.
Lý Trung liều mạng giãy dụa, mọi người ngạc nhiên nhận ra cánh tay vốn bị thương được bó cao lại vô cùng linh hoạt, hoàn toàn không hề có vẻ gì là tổn thương nghiêm trọng.
Mặc Kiều Sinh giữ bờ vai gã, dùng sức bẻ cánh tay gã ra sau.
Mọi người chỉ nghe một tiếng răng rắc, Lý Trung lập tức hô lên như bị thọc tiết.
Cánh tay gã sờ sờ bị bẻ gãy.
Mặc Kiều Sinh vẫn không dừng tay, giẫm lên cánh tay gã, ra sức nghiền nát ngón tay gã.
Lý Trung gắt gao níu chặt cánh tay mình, đau đớn lăn lộn dưới đất.
Cổ tay và ngón tay gã đã bị trật khớp, gãy lặt lìa thành một hình dạng kinh khủng,
“Ta bị oan! Bị oan!” Gã liều mạng gào rú.
Thế nhưng, Trình Thiên Diệp vẫn vô cảm, lạnh lùng nói ra hai chữ: “Tiếp tục.”
Mặc Kiều Sinh không do dự mà càng nặng tay.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ nhìn Chúa công mặt như băng giá, cùng Mặc Tướng quân thủ đoạn tàn khốc.
Nhất thời vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.
Đến khi A Giáp trở về.
A Giáp giải một người về, người nọ hiển nhiên mới vừa chịu cảnh tra tấn hỏi cung tàn khốc.
Toàn thân hắn ta bị thương, bị dây thừng trói, ngã xuống đất, co lại thành một đoàn lạnh run.
Hai tay A Giáp nâng khẩu cung lên,
“Chiến dịch chỉ có năm người cùng Lý Trung còn sống trở về, một người trong đó đã cung khai rằng bọn hắn thông đồng với Khuyển Nhung, rắp tâm hãm hại Hạ Lan Tướng quân. Còn lại bốn người vẫn đang được thẩm vấn, chưa cung khai, xin Chúa công định đoạt.”
Toàn trường xôn xao.
Hạ Lan Yến Chi rút bội kiếm, đặt lên ngang cổ Lý Trung, râu tóc ông run rẩy, khàn giọng: “Hạ Lan gia ta chưa từng bạc đãi ngươi, vì sao ngươi giết hại tính mạng Trinh nhi của ta?”
Cắn răng, Lý Trung biết đã không che dấu được hành vi phạm tội của mình.
Cơ mặt gã rung rung, sau một lúc lâu mới hung hăng nói: “Ngươi đối đãi với ta không tệ? Ngươi chỉ xem ta là một con chó của Hạ Lan gia các người mà thôi, ngươi chưa từng thật sự suy nghĩ cho ta!”
Mắt Hạ Lan Yến Chi như muốn nứt ra, giơ kiếm mà toàn thân phát run, con cháu phía sau ông gắt gao ngăn ông lại, không cho ông xúc động trước mặt Chúa công.
A Giáp nhìn Trình Thiên Diệp, nàng ta hi vọng Trình Thiên Diệp có thể giao những phản đồ này cho nàng ta thẩm tra xử lí, như vậy nàng ta có thể tìm hiểu được tình báo địch quân, tiến hành lợi dụng.
Đồng thời, trong nội tâm nàng ta vô cùng tò mò.
Từ nhỏ nàng ta đã được huấn luyện thành một điệp viên chuyên do thám.
Bằng vào trực giác, nàng ta cũng cảm thấy chuyện này không ổn.
Trái lại, Chúa công càng quyết đoán hơn. Chúa công không hề do dự tìm ra phản đồ, không màng thẩm vấn mà đã định tội gã rồi.
Chúa công làm thế nào tài vậy?
A Giáp cảm thấy mới lạ, trong lòng có chút hưng phấn nghĩ: Có thể phò tá vị Chúa công này, thật sự là quá thú vị rồi.
Trình Thiên Diệp nhìn về phía A Giáp, nàng biết rõ A Giáp là người Trương Phức để lại bên nàng, am hiểu xử lý loại chuyện này.
“Vậy thì giao cho cô, cô và Lang Trung lệnh Hạ Lan Yến Chi cùng thẩm án này, cần phải có khẩu cung kỹ càng. Sau khi kết thẩm...”
A Giáp chờ nàng nói tiếp,
“Thủ phạm chịu hình lăng trì xử tử, vứt xác thị chúng [2], không được thu dọn. Những người liên can đều bị bêu đầu, treo trước cửa thành thị chúng ba ngày.”
Lý Trung đổ mồ hôi lạnh, xụi lơ dưới đất, bờ môi mấp máy, nói không thành lời.
Trình Thiên Diệp không nhìn gã, nàng nhìn qua chiếc quan tài đen như mực trên linh đường.
Nàng khẽ thở dài: “Chẳng có tác dụng gì, dù thế nào, ngươi cũng không về được.”
...
Mặc Kiều Sinh đứng trên tường thành, một đội ngũ đưa tang trắng xoá tiễn linh cữu Hạ Lan Tướng quân về quê cũ, hơn một ngàn chuyến xe đưa tang uốn lượn đi về hướng bắc.
Có người tới gần phía sau, Mặc Kiều Sinh nghiêng người, khom mình hành lễ: “Chúa công, ngài cũng tới.”
Trình Thiên Diệp đứng sóng vai cùng Mặc Kiều Sinh: “Ừ, ta tới tiễn hắn một đoạn đường.”
Đầu thành gió lớn, từng cơn gió bắc thổi tung vạt áo Trình Thiên Diệp, thổi cho nguội đi lòng nàng.
Mặc Kiều Sinh nói: “Nếu có chiến tranh thì tất tránh không khỏi có người chết.”
Hắn muốn an ủi Trình Thiên Diệp, mặc dù ngay cả mình hắn cũng không an ủi được.
“Ta biết, con đường thành công nhất định buộc phải trải dài từng chồng xương trắng.” Trình Thiên Diệp trông theo giấy tiền trắng lả tả khắp trời, tựa như đang thì thầm: “Nhưng khi bằng hữu của mình thật sự chết trước mắt, trong lòng ta vẫn khó thể tiếp nhận.”
“Hạ Lan Tướng quân là người đầu tiên thật lòng tương giao với ta khi ta phò tá Chúa công, tuy hắn xuất thân cao quý nhưng lại không ngại xuất thân của ta. Mỗi lần có người gây khó dễ cho ta, hắn đều sẽ ra tay tương trợ.” Mặc Kiều Sinh chậm rãi siết chặt nắm tay: “Hắn là một vị quân tử, đương nhiên không dễ dàng trông thấy sự thối nát vây quanh, bị tiểu nhân làm hại.”
Trình Thiên Diệp nhớ tới chuyện cũ: “Lúc ấy hắn còn đánh chàng, trong lòng ta khá bất mãn hắn, âm thầm dùng mánh khóe nhốt hắn trong đại lao vài ngày mới thả, không thể ngờ được về sau các người còn có thể trở thành bằng hữu.”
“Cho ta xuất chinh Khuyển Nhung đi, Chúa công.” Mặc Kiều Sinh nhìn về hướng tây.
Trình Thiên Diệp theo ánh mắt hắn dời sang hướng tây, chân trời là một dải ráng chiều đầy tuyệt mỹ.
“Được, chúng ta xuất chinh thảo phạt Khuyển Nhung.”
---
Tác giả có lời muốn nói: Không nỡ thừa nhận cái chết của bạn học Hạ Lan, tôi đành phải ghi lại vài dòng.
Lúc trước khi viết quyển sách này tính sẽ cho hai nhân vật logout nửa đường, một là Trình Phượng, người kia là Hạ Lan Trinh. Nhưng sau này, tôi thật không đành lòng Trình Phượng nên đã sửa lại kết cục của cậu ấy.
Từ đó đến nay, tôi cũng không nỡ viết quá nhiều cảnh về bạn Hạ Lan, sợ viết xong lại không nỡ cho cậu ấy “tạch”. Vì thế, cảnh diễn của bạn Hạ Lan đều chỉ là điểm xuyết, thậm chí rất nhiều độc giả cũng không quá quan tâm, nhớ rõ cậu ấy.
Tôi chỉ muốn nói, trên chiến trường, một đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy có thể chết do bệnh tật hoặc bị ám sát hoặc bị hãm hại, chưa hẳn luôn chân chính hi sinh oanh oanh liệt liệt. Do đó, tôi đã đặt ra kết cục này cho cậu ấy. Xoa xoa tiểu tướng quân Hạ Lan của ta, thiệt thòi cho cậu rồi.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Lý Trung cẩn thận nhớ về chuyện ngày ấy.
Hẳn là không có sơ hở, tất cả người biết đều chết trong chiến dịch đó, gã nghĩ.
Gã là gia thần của Hạ Lan gia, lúc còn trẻ một mực đi theo lão tộc trưởng Hạ Lan gia Hạ Lan Yến Chi, về sau lại đi theo tân duệ trẻ tuổi của gia tộc Hạ Lan là Hạ Lan Trinh, trở thành một trong phó quan Hạ Lan Trinh tin cậy.
Hạ Lan Trinh lệnh cho gã trú đóng ở huyện nhỏ phía tây cách Trịnh Châu hai mươi dặm, đây là một trú điểm quan trọng phòng ngự Trịnh Châu với Tây Nhung.
Mấy ngày trước, gã dẫn vài tên thân tín chạy về thành Trịnh Châu, báo với Hạ Lan Trinh rằng tại phụ cận trú điểm phát hiện có dấu hiệu hoạt động của trinh thám Khuyển Nhung.
Hạ Lan Trinh không mảy may nghi ngờ, đích thân dẫn theo trăm thân binh đến trú điểm điều tra tình hình quân địch.
Dọc đường, Hạ Lan Trinh vẫn thoải mái nói chuyện với gã. Nhưng Lý Trung lại thấy không yên lòng, tim của gã đập thình thịch, bất an với chuyện sắp xảy ra.
“Lý thúc.” Hạ Lan Trinh đột nhiên gọi gã.
“Sao, sao vậy, Thiếu Tướng quân?” Lý Trung càng hoảng sợ.
“Ta cảm thấy đường phía trước dường như có chút không ổn.” Hạ Lan Trinh ghìm chặt dây cương, dừng ngựa. Hắn cau mày, nhìn về rừng rậm âm u phía trước.
“Chỗ, chỗ nào không ổn chứ. Đây chính là địa bàn của chúng ta.” Lý Trung đè nén trái tim đang sắp vọt lên cổ họng, cười lớn nói: “Qua cánh rừng này không xa, chính là nơi đóng quân của mạt tướng rồi, mạt tướng sớm đã phái người chờ ở đầu bên kia cánh rừng để nghênh đón Tướng quân đại giá đấy.”
Hạ Lan Trinh vẫn cười như thường ngày: “Cũng đúng, có Lý thúc an bài, ta còn có thể lo lắng gì nữa.”
...
Trên linh đường, nhìn cờ trắng rợp trời.
Quỳ trên mặt đất kể rõ hết thảy, nội tâm Lý Trung bỗng dâng lên một cảm giác áy náy.
Gã thao thao bất tuyệt kể thật chi tiết, lời nói dối không chê vào đâu được.
Nói gã anh dũng kháng địch thế nào, không để ý thân chịu trọng thương liều chết đoạt lại thi thể Hạ Lan Trinh từ trong tay địch nhân ra sao, kể rành mạch sống động quá trình may mắn đột xuất vòng vây, tiếng thơm khiến người người cảm thán.
Vài vị trong gia tộc Hạ Lan đổi áo tang đi vào linh đường cũng rưng rưng cảm kích nhìn gã.
Ngay cả Tộc trưởng Hạ Lan Yến Chi còn tự mình thi lễ cảm tạ gã. Nếu không phải vì Chúa công còn ngồi ở đó, Hạ Lan Yến Chi đã muốn đi qua dìu gã dậy, nói tiếng biết ơn rồi.
Tuy nhiên, Chúa công ngồi ngay ngắn trước mặt gã, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào gã, không nói lời nào, im lặng đến đáng sợ.
Chúa công im lặng khác thường, khiến cả bầu không khí đều sắp bị đông cứng, tạo áp lực làm người ta hít thở không thông.
Lý Trung quỳ dưới đất, lúc Trình Thiên Diệp ngưng mắt nhìn gã, gã cảm thấy hơi khó thở.
Dù đã vào cuối thu nhưng trên lưng của gã vẫn chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Lúc ấy, bọn họ đột ngột trúng phải cạm bẫy mà người Khuyển Nhung tỉ mỉ bố trí.
Dây thừng chắn chân ngựa, cạm bẫy và hỏa tiễn bốn phía đồng loạt xông tới nhưng vẫn không khiến Tướng quân trẻ tuổi của gia tộc Hạ Lan kia rối loạn, hắn tỉnh táo chỉ huy những thân vệ binh đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng kết thành viên trận [1].
Trường mâu chĩa vào địch nhân, bảo hộ người mình ở sau lưng.
Đồng tâm hiệp lực, công kích phòng ngự của địch nhân.
Lý Trung đành phải lặng lẽ rút chủy thủ, từ phía sau lưng tới gần Hạ Lan Trinh.
Gã đắc thủ rồi.
Trong nháy mắt đó, Hạ Lan Trinh mạnh mẽ quay đầu lại, không thể tin nhìn gã, nhìn cây chủy thủ mà gã đã đâm từ phía sau.
Vẻ mặt sắp chết của Hạ Lan Trinh như còn đâu đây, lung lay trước mắt Lý Trung. Gã chợt thấy hoảng hốt, sắp không giữ vững được bản thân mình.
Lý Trung liều mạng nhiều lần tự nhủ với mình, bình tĩnh, muôn lần phải bình tĩnh, Chúa công chẳng biết gì cả, tuyệt đối không thể lộ chân tướng trước mặt Chúa công.
Đây không có thể trách gã, không thể trách gã.
Gã làm trâu làm ngựa cho Hạ Lan gia nhiều năm như vậy, trước đi theo lão lang trung lệnh đại nhân, rồi sau đó đến Hạ Lan Trinh Tướng quân trẻ tuổi, vài lần vào sinh ra tử, nhưng vẫn chỉ là một phó tướng nho nhỏ mà thôi.
Hạ Lan Trinh trọng đãi gã, gọi “Lý thúc Lý thúc”, thật ra cũng không thật lòng quan tâm đến gã.
Hạ Lan Trinh thậm chí nguyện ý dẫn dắt một tên nô lệ ti tiện, lại không nhớ rõ lão nhân đã một phụng dưỡng Hạ Lan gia tộc nhiều năm này.
Gã đã già, không thể ra chiến trường phấn đấu được bao lâu nữa, nên phải dọn đường cho đời sau của mình thôi.
Đại nhân Tây Nhung kia từng lặng lẽ tiếp xúc với gã, đưa tới từng rương tài bảo, hứa sẽ cho gã và con gã quyền cao chức trọng.
Núi vàng núi bạc hoa mắt, tương lai đầy cám dỗ, rốt cuộc đã lung lay lòng gã.
Người không vì mình trời tru đất diệt, không phải sao?
Lý Trung chua xót lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sang vị Thiên Hương phu nhân sau lưng Chúa công.
Kế hoạch của gã vốn đã thành công.
Gã mang theo thi thể Hạ Lan Trinh ngang nhiên trở về thành, khóc lóc bài trí linh đường trước mặt quân dân toàn thành, rải lời đồn, quân tâm gần như sắp tan rã.
Đáng tiếc, chỉ còn thiếu chút nữa thôi.
Nếu không phải nữ nhân này trùng hợp vào thành, tự chủ trương dùng thân phận chính phi của Chúa công leo lên đầu thành, thủ vững cổng thành, ổn định nhân tâm, gã sớm đã có thể thừa cơ hỗn loạn lặng lẽ mở cổng thành ra, cho binh mã Khuyển Nhung vào thành.
“Hóa ra là thế.” Chúa công rốt cuộc đã cất lời.
Dường như đã tin lời gã, cả vành mắt Chúa công đều đỏ, trong mắt ngấn lệ.
Thầm buông nới lỏng, Lý Trung lau mồ hôi trên trán: “Hạ Lan Tướng quân có linh thiên, biết được Chúa công...”
“Hóa ra là ngươi giết hại hắn.”
Nước mắt Trình Thiên Diệp đọng lại nơi khóe mắt, nàng lạnh lùng, đang muốn nổi cơn tam bành.
“Không, không, Chúa công, ngài nói gì vậy?” Không thể tin vào tai mình, Lý Trung xua tay, vội vàng phủ nhận.
Trình Thiên Diệp đứng dậy, gọi khẽ: “Kiều Sinh.”
Mặc Kiều Sinh tiến lên, bắt chéo hai tay bị thương của Lý Trung, nhấn gã xuống đất.
Lý Trung liều mạng giãy dụa, mọi người ngạc nhiên nhận ra cánh tay vốn bị thương được bó cao lại vô cùng linh hoạt, hoàn toàn không hề có vẻ gì là tổn thương nghiêm trọng.
Mặc Kiều Sinh giữ bờ vai gã, dùng sức bẻ cánh tay gã ra sau.
Mọi người chỉ nghe một tiếng răng rắc, Lý Trung lập tức hô lên như bị thọc tiết.
Cánh tay gã sờ sờ bị bẻ gãy.
Mặc Kiều Sinh vẫn không dừng tay, giẫm lên cánh tay gã, ra sức nghiền nát ngón tay gã.
Lý Trung gắt gao níu chặt cánh tay mình, đau đớn lăn lộn dưới đất.
Cổ tay và ngón tay gã đã bị trật khớp, gãy lặt lìa thành một hình dạng kinh khủng,
“Ta bị oan! Bị oan!” Gã liều mạng gào rú.
Thế nhưng, Trình Thiên Diệp vẫn vô cảm, lạnh lùng nói ra hai chữ: “Tiếp tục.”
Mặc Kiều Sinh không do dự mà càng nặng tay.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ nhìn Chúa công mặt như băng giá, cùng Mặc Tướng quân thủ đoạn tàn khốc.
Nhất thời vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.
Đến khi A Giáp trở về.
A Giáp giải một người về, người nọ hiển nhiên mới vừa chịu cảnh tra tấn hỏi cung tàn khốc.
Toàn thân hắn ta bị thương, bị dây thừng trói, ngã xuống đất, co lại thành một đoàn lạnh run.
Hai tay A Giáp nâng khẩu cung lên,
“Chiến dịch chỉ có năm người cùng Lý Trung còn sống trở về, một người trong đó đã cung khai rằng bọn hắn thông đồng với Khuyển Nhung, rắp tâm hãm hại Hạ Lan Tướng quân. Còn lại bốn người vẫn đang được thẩm vấn, chưa cung khai, xin Chúa công định đoạt.”
Toàn trường xôn xao.
Hạ Lan Yến Chi rút bội kiếm, đặt lên ngang cổ Lý Trung, râu tóc ông run rẩy, khàn giọng: “Hạ Lan gia ta chưa từng bạc đãi ngươi, vì sao ngươi giết hại tính mạng Trinh nhi của ta?”
Cắn răng, Lý Trung biết đã không che dấu được hành vi phạm tội của mình.
Cơ mặt gã rung rung, sau một lúc lâu mới hung hăng nói: “Ngươi đối đãi với ta không tệ? Ngươi chỉ xem ta là một con chó của Hạ Lan gia các người mà thôi, ngươi chưa từng thật sự suy nghĩ cho ta!”
Mắt Hạ Lan Yến Chi như muốn nứt ra, giơ kiếm mà toàn thân phát run, con cháu phía sau ông gắt gao ngăn ông lại, không cho ông xúc động trước mặt Chúa công.
A Giáp nhìn Trình Thiên Diệp, nàng ta hi vọng Trình Thiên Diệp có thể giao những phản đồ này cho nàng ta thẩm tra xử lí, như vậy nàng ta có thể tìm hiểu được tình báo địch quân, tiến hành lợi dụng.
Đồng thời, trong nội tâm nàng ta vô cùng tò mò.
Từ nhỏ nàng ta đã được huấn luyện thành một điệp viên chuyên do thám.
Bằng vào trực giác, nàng ta cũng cảm thấy chuyện này không ổn.
Trái lại, Chúa công càng quyết đoán hơn. Chúa công không hề do dự tìm ra phản đồ, không màng thẩm vấn mà đã định tội gã rồi.
Chúa công làm thế nào tài vậy?
A Giáp cảm thấy mới lạ, trong lòng có chút hưng phấn nghĩ: Có thể phò tá vị Chúa công này, thật sự là quá thú vị rồi.
Trình Thiên Diệp nhìn về phía A Giáp, nàng biết rõ A Giáp là người Trương Phức để lại bên nàng, am hiểu xử lý loại chuyện này.
“Vậy thì giao cho cô, cô và Lang Trung lệnh Hạ Lan Yến Chi cùng thẩm án này, cần phải có khẩu cung kỹ càng. Sau khi kết thẩm...”
A Giáp chờ nàng nói tiếp,
“Thủ phạm chịu hình lăng trì xử tử, vứt xác thị chúng [2], không được thu dọn. Những người liên can đều bị bêu đầu, treo trước cửa thành thị chúng ba ngày.”
Lý Trung đổ mồ hôi lạnh, xụi lơ dưới đất, bờ môi mấp máy, nói không thành lời.
Trình Thiên Diệp không nhìn gã, nàng nhìn qua chiếc quan tài đen như mực trên linh đường.
Nàng khẽ thở dài: “Chẳng có tác dụng gì, dù thế nào, ngươi cũng không về được.”
...
Mặc Kiều Sinh đứng trên tường thành, một đội ngũ đưa tang trắng xoá tiễn linh cữu Hạ Lan Tướng quân về quê cũ, hơn một ngàn chuyến xe đưa tang uốn lượn đi về hướng bắc.
Có người tới gần phía sau, Mặc Kiều Sinh nghiêng người, khom mình hành lễ: “Chúa công, ngài cũng tới.”
Trình Thiên Diệp đứng sóng vai cùng Mặc Kiều Sinh: “Ừ, ta tới tiễn hắn một đoạn đường.”
Đầu thành gió lớn, từng cơn gió bắc thổi tung vạt áo Trình Thiên Diệp, thổi cho nguội đi lòng nàng.
Mặc Kiều Sinh nói: “Nếu có chiến tranh thì tất tránh không khỏi có người chết.”
Hắn muốn an ủi Trình Thiên Diệp, mặc dù ngay cả mình hắn cũng không an ủi được.
“Ta biết, con đường thành công nhất định buộc phải trải dài từng chồng xương trắng.” Trình Thiên Diệp trông theo giấy tiền trắng lả tả khắp trời, tựa như đang thì thầm: “Nhưng khi bằng hữu của mình thật sự chết trước mắt, trong lòng ta vẫn khó thể tiếp nhận.”
“Hạ Lan Tướng quân là người đầu tiên thật lòng tương giao với ta khi ta phò tá Chúa công, tuy hắn xuất thân cao quý nhưng lại không ngại xuất thân của ta. Mỗi lần có người gây khó dễ cho ta, hắn đều sẽ ra tay tương trợ.” Mặc Kiều Sinh chậm rãi siết chặt nắm tay: “Hắn là một vị quân tử, đương nhiên không dễ dàng trông thấy sự thối nát vây quanh, bị tiểu nhân làm hại.”
Trình Thiên Diệp nhớ tới chuyện cũ: “Lúc ấy hắn còn đánh chàng, trong lòng ta khá bất mãn hắn, âm thầm dùng mánh khóe nhốt hắn trong đại lao vài ngày mới thả, không thể ngờ được về sau các người còn có thể trở thành bằng hữu.”
“Cho ta xuất chinh Khuyển Nhung đi, Chúa công.” Mặc Kiều Sinh nhìn về hướng tây.
Trình Thiên Diệp theo ánh mắt hắn dời sang hướng tây, chân trời là một dải ráng chiều đầy tuyệt mỹ.
“Được, chúng ta xuất chinh thảo phạt Khuyển Nhung.”
---
Tác giả có lời muốn nói: Không nỡ thừa nhận cái chết của bạn học Hạ Lan, tôi đành phải ghi lại vài dòng.
Lúc trước khi viết quyển sách này tính sẽ cho hai nhân vật logout nửa đường, một là Trình Phượng, người kia là Hạ Lan Trinh. Nhưng sau này, tôi thật không đành lòng Trình Phượng nên đã sửa lại kết cục của cậu ấy.
Từ đó đến nay, tôi cũng không nỡ viết quá nhiều cảnh về bạn Hạ Lan, sợ viết xong lại không nỡ cho cậu ấy “tạch”. Vì thế, cảnh diễn của bạn Hạ Lan đều chỉ là điểm xuyết, thậm chí rất nhiều độc giả cũng không quá quan tâm, nhớ rõ cậu ấy.
Tôi chỉ muốn nói, trên chiến trường, một đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy có thể chết do bệnh tật hoặc bị ám sát hoặc bị hãm hại, chưa hẳn luôn chân chính hi sinh oanh oanh liệt liệt. Do đó, tôi đã đặt ra kết cục này cho cậu ấy. Xoa xoa tiểu tướng quân Hạ Lan của ta, thiệt thòi cho cậu rồi.