Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Chu Tử Khê từ tốn nói: “Khuyển Nhung man di như vậy, làm giàu ở vùng đất hoang vu, khoe khoang cái hữu dũng vô mưu, các đấng quân lại bị chúng đe dọa trong dạ.”
“Sở cách Hạo Kinh không xa, nhưng không biết Khuyển Nhung nội loạn đã lâu, thực lực của nước chúng sớm không còn như trước. Thái Hoàng thái hậu Khuyển Nhung là Một Tàng Trân Châu tự tay giết con mình, nâng tôn tử mười ba tuổi xưng đế. Bọn chúng đã tự mình nội loạn, thế lực quân đội mạnh ai nấy làm, tan đàn xẻ nghé, sớm không còn là thiết kỵ như năm đó.”
Trên đại điện Sở quốc, triều thần thấp giọng bàn luận. Hoàng đế cùng Thái hậu Khuyển Nhung mẫu tử bất hoà, Thái hậu bỏ con lập cháu, họ sớm đã nghe nói, nhưng không dám xác định tình trạng Khuyển Nhung có phải thật như trong lời đồn đãi rằng đã không còn lớn mạnh bằng lúc trước hay không.
“Chúa công Tấn Việt hầu của tại hạ…“ Chu Tử Khê hướng về bên phải mà thi lễ: “Vì sao có thể dùng sức độc thủ Biện Kinh, lại vừa đánh bại Khuyển Nhung chiếm lấy Trịnh Châu? Đơn giản là vì Khuyển Nhung sớm đã không còn như xưa rồi. Thậm chí, đại tướng quân Ngôi Danh Sơn uy danh hiển hách của Khuyển Nhung kia cũng bị quân ta đánh cho hoa rơi nước chảy, chật vật chạy thục mạng về thảo nguyên.”
Trên đại điện, tiếng xì xầm to dần, về phía nam Sở quốc, chiến trường Khuyển Nhung cách họ khá gần.
Họ sợ hãi Khuyển Nhung, đa phần là e dè vị danh tướng Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung nọ.
Lúc trước vương đô Hạo Kinh rơi vào tay giặc, đại tướng quân Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung dẫn quân xuôi nam, đầu tiên là diệt Ngụy Quốc lân cận Sở quốc, lại một đường đốt giết vào Sở, nơi thiết kỵ đi qua xương trắng chất chồng, người người bị diệt sạch.
Giờ nghĩ tới, nhiều người vẫn thầm run rẩy.
Ngôi Danh Sơn lại bị quân đội Tấn quốc không có danh tiếng gì đánh bại, còn bị trục xuất về nguyên quán, tránh ở thảo nguyên.
Ánh mắt Sở thần nhìn Chu Tử Khê dần dần thay đổi.
Ngay cả Dương Du vừa mới công nhiên trào phúng Chu Tử Khê cũng bắt đầu thu liễm vẻ tự ngạo.
Họ đều tin chuyện Khuyển Nhung suy yếu là sự thật, về phương diện khác cũng bắt đầu phỏng đoán thực lực của Tấn quốc vừa mới quật khởi này.
Chu Tử Khê tự nhiên tựa vào thành ghế, tay đặt lên nhau, chậm rãi bồi thêm một câu: “Trước khi tại hạ đến Sở có đi ngang qua Hán Trung, cũng gặp qua Lý Văn Quảng đại nhân.”
Sở An hầu nhịn không được hỏi: “À, Lý Thứ sử có nói gì không?”
Chu Tử Khê đáp: “Hắn nghe nói Chúa công ta muốn phạt Khuyển Nhung, đã ngồi không yên rồi. Giờ này chỉ sợ đã điểm binh mã, lên đường xuất chinh.”
Sở An hầu đảo mắt, xoa xoa tay do dự.
Chu Tử Khê thận trọng nói: “Hoài Viễn, Lý Văn Quảng chính là kẻ có dã tâm không nhỏ.”
Sở An hầu tự là Hoài Viễn, năm đó lúc cùng trường với Chu Tử Khê, hai người thường xuyên dùng tự để xưng hô với nhau.
“Ngu tư vi huynh kế [1], hôm nay Lý Văn Quảng tiếp giáp Sở, nếu để hắn mượn cơ hội này làm thực lực lớn mạnh, chính là chuyện xấu với Sở quốc.”
[1] Ở đây đại khái muốn là thầm lo nghĩ cho Sở.
Sở An hầu hít một hơi, đứng dậy.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Chu Tử Khê, nắm chặt tay Chu Tử Khê: “May mà có Tử Khê nhắc nhở, ta lập tức điểm binh xuất chinh. Kính xin Tử Khê phúc đáp với Tấn Việt hầu, Sở quốc ta sẽ cùng Tấn quốc đồng tâm hiệp lực, chung chống đỡ ngoại nhục, xua đuổi Thát lỗ.”
Trong Vương Cung Hạo Kinh, Một Tàng Thái hậu ngồi trong đại điện trống rỗng.
Trên cái bàn trước mắt bà ta chồng chất công văn báo nguy được gửi tới từ các nơi.
Nam Dương bị Lý Văn Quảng công chiếm, Bình Dư cùng Thượng Thái bị Sở An hầu đoạt lại.
Nhưng những tin này đều không phải là khẩn cấp nhất. Giờ phút này, uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ là Mặc Kiều Sinh của Tấn quốc đã dẫn mười vạn binh mã liên tiếp đoạt lấy Hứa Xương, Vũ Châu, hôm nay đang hướng về Đăng Phong phụ cận Hạo Kinh.
Dường như trong một đêm, uy danh hiển hách của Tây Nhung đã bị suy bại.
Những chư hầu lúc trước nghe được tiếng tăm của bọn họ đã sợ mất mật, thế mà hôm nay cả đám đều xông ra.
Tên này muốn tranh một miếng đất, kẻ kia cũng muốn đến giẫm một chân khiến cho bà ta sứt đầu mẻ trán, ứng phó không xuể.
Trong đại điện mờ tối, ánh nến chiếu rọi lên tóc mai hoa râm của Thái Hoàng thái hậu, nếp nhăn sâu hoắm khiến cho khuôn mặt của bà ta thoáng hiện những vết nứt ngang dọc, bà ta tựa như đã già đi mười tuổi.
Bên cạnh của bà ta là tôn nhi đang ngồi.
“A nãi, bà làm sao vậy?” Nguyên Thuận đế mười ba tuổi ngẩng đầu hỏi nãi nãi của mình.
Một Tàng Trân Châu kéo Nguyên Thuận vào lòng, khẽ lắc đầu: “A nãi đã làm sai một chuyện, hôm nay hối hận thì đã muộn.”
...
Trận tuyết đầu đông bắt đầu rơi.
Trái lại, trong hành cung Trịnh Châu không hề giá lạnh.
Những này qua, tin chiến thắng tiền tuyến liên tiếp được báo về.
Trong nội cung, người người phấn chấn, thể hiện rõ sự hân hoan.
Chúa công đầu đội kim quan, mặc áo bào rộng, bước đi vội vã trong sự hộ tống của cung nhân.
Thị vệ, cung nữ ven đường đều lần lượt quỳ xuống đất hành lễ.
Trình Thiên Diệp vừa đi vừa nghe A Giáp báo cáo.
“Cuối cùng vẫn để những thích khách kia chạy thoát sao?” Nàng liếc nhìn A Giáp, nhấc chân bước vào cửa, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Tử Khê sắp về rồi, thời tiết lạnh như vậy, hắn đi đứng không tiện, ngày mai cô mang một số người ra khỏi thành đón hắn đi.”
Lần này Chu Tử Khê xuất hành, liên tục ghé thăm vài quốc gia, nhờ sự thuyết phục của y, phía nam Khuyển Nhung là Lý Văn Quảng, Sở An hầu vân vân đều đồng loạt phát binh thảo tặc, giam chân số lượng lớn binh lực của Khuyển Nhung.
Y hành động như vậy là vì để giúp chiến dịch tiền tuyến tạo ra một cục diện cực kỳ có lợi, có thể nói là công lao to lớn.
Trình Thiên Diệp vô cùng cảm kích sự vất vả của y.
A Giáp lĩnh mệnh rời đi.
Cho mọi người lui, trong tẩm điện lập tức yên tĩnh lại.
Trình Thiên Diệp tháo mão, cởi ngoại bào, chuẩn bị đi ngủ.
Đầu đông rồi, khí trời Trịnh Châu thật lạnh quá. Trình Thiên Diệp thầm nghĩ.
Kiều Sinh xuất phát vào mùa thu, lần này đã đi hơn hai tháng rồi.
Nàng xoa xoa cái cổ đã nhức mỏi cả ngày rồi đi tới giường.
Trước giường le lói ánh sáng như hạt đậu của ngọn đèn dầu, ngọn đèn chập chờn tỏa sự ấm áp trên đệm chăn không người.
Trình Thiên Diệp đột nhiên nhớ lại trước khi xuất chinh đã có vài chuyện “khó nói” xảy ra.
Thân hình thon dài cường tráng kia đã nằm trên chiếc giường này.
Hắn giơ một tay che mặt, dáng vẻ để mặc người hái, cho nàng muốn làm gì thì làm.
Lúc ấy hoang đường thế nào, hôm nay lại nhớ nhung thế ấy.
Trình Thiên Diệp nhìn giường không có một bóng người, xoay xoay chiếc nhẫn màu lam sẫm trên ngón vô danh, giơ mu bàn tay, nhẹ nhàng hôn lên mặt nhẫn lạnh buốt.
Đăng Phong cách Hạo Kinh hơn trăm dặm, trong quân doanh Tấn quốc vừa mới công chiếm thành trì là cảnh tượng vui tươi phấn khởi.
Tuy tổn thất không ít huynh đệ nhưng cuối cùng đã lấy được thắng lợi.
Tả Thứ trưởng hạ lệnh khao thưởng ba quân.
Trong quân không thể uống rượu nhưng được phân chia rất nhiều thịt dê thịt bò, cho các tướng sĩ có thể ăn một bữa thỏa thích.
Những nhóm binh sĩ còn sống sót qua trận chiến vây quanh đống lửa, ăn thịt nướng, hào hứng trò chuyện với nhau.
Họ liên tiếp đánh thắng, ai nấy đều mình đầy quân công, lần này trở về, đất đai, tiền thưởng cùng vinh quang sẽ giúp họ cùng với người nhà mình sống cuộc sống sung túc và vẻ vang.
Huynh đệ của Dương Thịnh phấn khích vây quanh hắn.
“Thịnh Ca.“ Dương Lục Hầu ngồi cạnh Dương Thịnh, đếm ngón tay tính toán: “Bây giờ trở về, ta có thể lên được ba cấp rồi.”
Sắc mặt gã đỏ hồng: “Lần trước bà Vương mai mối trong xóm nói cho ta biết có một mối tiểu nương tử dáng điệu đoan chính, có thể một tay nấu canh đấy. Chờ lần này trở về, ta sẽ xin nghĩa mẫu đi xem mắt thử.”
Người xung quanh cười ha ha: “Lục hầu nhi cũng muốn cưới vợ rồi. Vừa ý tiểu nương tử nhà ai rồi, đến lúc đó đừng quên mời các ca ca uống rượu mừng nha.”
Dương Lục Hậu mặt đỏ tới mang tai: “Đừng ồn ào, không thiếu rượu cho các huynh đâu.”
Dương Thịnh cười ôm vai gã, ánh mắt lướt qua đống lửa, nhìn về phía bóng dáng đang ngồi một mình bên đống lửa đằng kia.
Dương Lục Hậu nương theo ánh mắt hắn nhìn sang.
Tả Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh im lặng ngồi đó, trong tay của hắn đang vuốt ve một miếng đồ nhỏ luôn đeo trên cổ không rời, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thịnh ca, lần này Tướng quân lập công lớn, chắc hẳn có thể từ Tả Thứ trưởng thăng thẳng lên thành Tả canh tướng quân hả? Chúa công nhất định sẽ trọng thưởng cho hắn, không chừng cho công chúa thành hôn cùng hắn luôn đó. Không biết chúng ta có tư cách uống một ly rượu mừng của Tướng quân không nhỉ.” Dương Lục Hầu nói.
Chu Tử Khê từ tốn nói: “Khuyển Nhung man di như vậy, làm giàu ở vùng đất hoang vu, khoe khoang cái hữu dũng vô mưu, các đấng quân lại bị chúng đe dọa trong dạ.”
“Sở cách Hạo Kinh không xa, nhưng không biết Khuyển Nhung nội loạn đã lâu, thực lực của nước chúng sớm không còn như trước. Thái Hoàng thái hậu Khuyển Nhung là Một Tàng Trân Châu tự tay giết con mình, nâng tôn tử mười ba tuổi xưng đế. Bọn chúng đã tự mình nội loạn, thế lực quân đội mạnh ai nấy làm, tan đàn xẻ nghé, sớm không còn là thiết kỵ như năm đó.”
Trên đại điện Sở quốc, triều thần thấp giọng bàn luận. Hoàng đế cùng Thái hậu Khuyển Nhung mẫu tử bất hoà, Thái hậu bỏ con lập cháu, họ sớm đã nghe nói, nhưng không dám xác định tình trạng Khuyển Nhung có phải thật như trong lời đồn đãi rằng đã không còn lớn mạnh bằng lúc trước hay không.
“Chúa công Tấn Việt hầu của tại hạ…“ Chu Tử Khê hướng về bên phải mà thi lễ: “Vì sao có thể dùng sức độc thủ Biện Kinh, lại vừa đánh bại Khuyển Nhung chiếm lấy Trịnh Châu? Đơn giản là vì Khuyển Nhung sớm đã không còn như xưa rồi. Thậm chí, đại tướng quân Ngôi Danh Sơn uy danh hiển hách của Khuyển Nhung kia cũng bị quân ta đánh cho hoa rơi nước chảy, chật vật chạy thục mạng về thảo nguyên.”
Trên đại điện, tiếng xì xầm to dần, về phía nam Sở quốc, chiến trường Khuyển Nhung cách họ khá gần.
Họ sợ hãi Khuyển Nhung, đa phần là e dè vị danh tướng Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung nọ.
Lúc trước vương đô Hạo Kinh rơi vào tay giặc, đại tướng quân Ngôi Danh Sơn của Khuyển Nhung dẫn quân xuôi nam, đầu tiên là diệt Ngụy Quốc lân cận Sở quốc, lại một đường đốt giết vào Sở, nơi thiết kỵ đi qua xương trắng chất chồng, người người bị diệt sạch.
Giờ nghĩ tới, nhiều người vẫn thầm run rẩy.
Ngôi Danh Sơn lại bị quân đội Tấn quốc không có danh tiếng gì đánh bại, còn bị trục xuất về nguyên quán, tránh ở thảo nguyên.
Ánh mắt Sở thần nhìn Chu Tử Khê dần dần thay đổi.
Ngay cả Dương Du vừa mới công nhiên trào phúng Chu Tử Khê cũng bắt đầu thu liễm vẻ tự ngạo.
Họ đều tin chuyện Khuyển Nhung suy yếu là sự thật, về phương diện khác cũng bắt đầu phỏng đoán thực lực của Tấn quốc vừa mới quật khởi này.
Chu Tử Khê tự nhiên tựa vào thành ghế, tay đặt lên nhau, chậm rãi bồi thêm một câu: “Trước khi tại hạ đến Sở có đi ngang qua Hán Trung, cũng gặp qua Lý Văn Quảng đại nhân.”
Sở An hầu nhịn không được hỏi: “À, Lý Thứ sử có nói gì không?”
Chu Tử Khê đáp: “Hắn nghe nói Chúa công ta muốn phạt Khuyển Nhung, đã ngồi không yên rồi. Giờ này chỉ sợ đã điểm binh mã, lên đường xuất chinh.”
Sở An hầu đảo mắt, xoa xoa tay do dự.
Chu Tử Khê thận trọng nói: “Hoài Viễn, Lý Văn Quảng chính là kẻ có dã tâm không nhỏ.”
Sở An hầu tự là Hoài Viễn, năm đó lúc cùng trường với Chu Tử Khê, hai người thường xuyên dùng tự để xưng hô với nhau.
“Ngu tư vi huynh kế [1], hôm nay Lý Văn Quảng tiếp giáp Sở, nếu để hắn mượn cơ hội này làm thực lực lớn mạnh, chính là chuyện xấu với Sở quốc.”
[1] Ở đây đại khái muốn là thầm lo nghĩ cho Sở.
Sở An hầu hít một hơi, đứng dậy.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Chu Tử Khê, nắm chặt tay Chu Tử Khê: “May mà có Tử Khê nhắc nhở, ta lập tức điểm binh xuất chinh. Kính xin Tử Khê phúc đáp với Tấn Việt hầu, Sở quốc ta sẽ cùng Tấn quốc đồng tâm hiệp lực, chung chống đỡ ngoại nhục, xua đuổi Thát lỗ.”
Trong Vương Cung Hạo Kinh, Một Tàng Thái hậu ngồi trong đại điện trống rỗng.
Trên cái bàn trước mắt bà ta chồng chất công văn báo nguy được gửi tới từ các nơi.
Nam Dương bị Lý Văn Quảng công chiếm, Bình Dư cùng Thượng Thái bị Sở An hầu đoạt lại.
Nhưng những tin này đều không phải là khẩn cấp nhất. Giờ phút này, uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ là Mặc Kiều Sinh của Tấn quốc đã dẫn mười vạn binh mã liên tiếp đoạt lấy Hứa Xương, Vũ Châu, hôm nay đang hướng về Đăng Phong phụ cận Hạo Kinh.
Dường như trong một đêm, uy danh hiển hách của Tây Nhung đã bị suy bại.
Những chư hầu lúc trước nghe được tiếng tăm của bọn họ đã sợ mất mật, thế mà hôm nay cả đám đều xông ra.
Tên này muốn tranh một miếng đất, kẻ kia cũng muốn đến giẫm một chân khiến cho bà ta sứt đầu mẻ trán, ứng phó không xuể.
Trong đại điện mờ tối, ánh nến chiếu rọi lên tóc mai hoa râm của Thái Hoàng thái hậu, nếp nhăn sâu hoắm khiến cho khuôn mặt của bà ta thoáng hiện những vết nứt ngang dọc, bà ta tựa như đã già đi mười tuổi.
Bên cạnh của bà ta là tôn nhi đang ngồi.
“A nãi, bà làm sao vậy?” Nguyên Thuận đế mười ba tuổi ngẩng đầu hỏi nãi nãi của mình.
Một Tàng Trân Châu kéo Nguyên Thuận vào lòng, khẽ lắc đầu: “A nãi đã làm sai một chuyện, hôm nay hối hận thì đã muộn.”
...
Trận tuyết đầu đông bắt đầu rơi.
Trái lại, trong hành cung Trịnh Châu không hề giá lạnh.
Những này qua, tin chiến thắng tiền tuyến liên tiếp được báo về.
Trong nội cung, người người phấn chấn, thể hiện rõ sự hân hoan.
Chúa công đầu đội kim quan, mặc áo bào rộng, bước đi vội vã trong sự hộ tống của cung nhân.
Thị vệ, cung nữ ven đường đều lần lượt quỳ xuống đất hành lễ.
Trình Thiên Diệp vừa đi vừa nghe A Giáp báo cáo.
“Cuối cùng vẫn để những thích khách kia chạy thoát sao?” Nàng liếc nhìn A Giáp, nhấc chân bước vào cửa, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Tử Khê sắp về rồi, thời tiết lạnh như vậy, hắn đi đứng không tiện, ngày mai cô mang một số người ra khỏi thành đón hắn đi.”
Lần này Chu Tử Khê xuất hành, liên tục ghé thăm vài quốc gia, nhờ sự thuyết phục của y, phía nam Khuyển Nhung là Lý Văn Quảng, Sở An hầu vân vân đều đồng loạt phát binh thảo tặc, giam chân số lượng lớn binh lực của Khuyển Nhung.
Y hành động như vậy là vì để giúp chiến dịch tiền tuyến tạo ra một cục diện cực kỳ có lợi, có thể nói là công lao to lớn.
Trình Thiên Diệp vô cùng cảm kích sự vất vả của y.
A Giáp lĩnh mệnh rời đi.
Cho mọi người lui, trong tẩm điện lập tức yên tĩnh lại.
Trình Thiên Diệp tháo mão, cởi ngoại bào, chuẩn bị đi ngủ.
Đầu đông rồi, khí trời Trịnh Châu thật lạnh quá. Trình Thiên Diệp thầm nghĩ.
Kiều Sinh xuất phát vào mùa thu, lần này đã đi hơn hai tháng rồi.
Nàng xoa xoa cái cổ đã nhức mỏi cả ngày rồi đi tới giường.
Trước giường le lói ánh sáng như hạt đậu của ngọn đèn dầu, ngọn đèn chập chờn tỏa sự ấm áp trên đệm chăn không người.
Trình Thiên Diệp đột nhiên nhớ lại trước khi xuất chinh đã có vài chuyện “khó nói” xảy ra.
Thân hình thon dài cường tráng kia đã nằm trên chiếc giường này.
Hắn giơ một tay che mặt, dáng vẻ để mặc người hái, cho nàng muốn làm gì thì làm.
Lúc ấy hoang đường thế nào, hôm nay lại nhớ nhung thế ấy.
Trình Thiên Diệp nhìn giường không có một bóng người, xoay xoay chiếc nhẫn màu lam sẫm trên ngón vô danh, giơ mu bàn tay, nhẹ nhàng hôn lên mặt nhẫn lạnh buốt.
Đăng Phong cách Hạo Kinh hơn trăm dặm, trong quân doanh Tấn quốc vừa mới công chiếm thành trì là cảnh tượng vui tươi phấn khởi.
Tuy tổn thất không ít huynh đệ nhưng cuối cùng đã lấy được thắng lợi.
Tả Thứ trưởng hạ lệnh khao thưởng ba quân.
Trong quân không thể uống rượu nhưng được phân chia rất nhiều thịt dê thịt bò, cho các tướng sĩ có thể ăn một bữa thỏa thích.
Những nhóm binh sĩ còn sống sót qua trận chiến vây quanh đống lửa, ăn thịt nướng, hào hứng trò chuyện với nhau.
Họ liên tiếp đánh thắng, ai nấy đều mình đầy quân công, lần này trở về, đất đai, tiền thưởng cùng vinh quang sẽ giúp họ cùng với người nhà mình sống cuộc sống sung túc và vẻ vang.
Huynh đệ của Dương Thịnh phấn khích vây quanh hắn.
“Thịnh Ca.“ Dương Lục Hầu ngồi cạnh Dương Thịnh, đếm ngón tay tính toán: “Bây giờ trở về, ta có thể lên được ba cấp rồi.”
Sắc mặt gã đỏ hồng: “Lần trước bà Vương mai mối trong xóm nói cho ta biết có một mối tiểu nương tử dáng điệu đoan chính, có thể một tay nấu canh đấy. Chờ lần này trở về, ta sẽ xin nghĩa mẫu đi xem mắt thử.”
Người xung quanh cười ha ha: “Lục hầu nhi cũng muốn cưới vợ rồi. Vừa ý tiểu nương tử nhà ai rồi, đến lúc đó đừng quên mời các ca ca uống rượu mừng nha.”
Dương Lục Hậu mặt đỏ tới mang tai: “Đừng ồn ào, không thiếu rượu cho các huynh đâu.”
Dương Thịnh cười ôm vai gã, ánh mắt lướt qua đống lửa, nhìn về phía bóng dáng đang ngồi một mình bên đống lửa đằng kia.
Dương Lục Hậu nương theo ánh mắt hắn nhìn sang.
Tả Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh im lặng ngồi đó, trong tay của hắn đang vuốt ve một miếng đồ nhỏ luôn đeo trên cổ không rời, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thịnh ca, lần này Tướng quân lập công lớn, chắc hẳn có thể từ Tả Thứ trưởng thăng thẳng lên thành Tả canh tướng quân hả? Chúa công nhất định sẽ trọng thưởng cho hắn, không chừng cho công chúa thành hôn cùng hắn luôn đó. Không biết chúng ta có tư cách uống một ly rượu mừng của Tướng quân không nhỉ.” Dương Lục Hầu nói.