Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Về tới hành cung.
Trình Thiên Diệp nhìn thích khách bị trói gô giải tới trước mắt nàng.
Đó là một thích khách tuổi còn rất trẻ, dường như mới chỉ là thiếu niên.
Trên người hắn trúng ba mũi tên, máu chảy đầy đất, miệng bị nhét một miếng vải đề phòng hắn tự tử. Hắn vẫn không nhúc nhích cuộn người lại, hờ hững mở to mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, mà chỉ bình tĩnh nhận mệnh.
Trình Thiên Diệp nhíu mày, thiếu niên này nhỏ tuổi như vậy mà đã là một thích khách có kinh nghiệm phong phú rồi, hai tay không biết đã dính bao nhiêu mạng người. Thậm chí ngay cả mạng của mình hắn cũng không quan tâm, luôn trong trạng thái tiếp nhận cái chết.
Diêu Thiên Hương nghe nói bắt được thích khách, chạy tới tham gia náo nhiệt.
“Thế này đã không xem là nhỏ, lúc ta đến Lỗ quốc, còn từng thấy người nhỏ hơn đấy.” Nàng ta lắc đầu, so so chiều cao với mình: “Chàng không ngờ được đâu, hài tử mới bao lớn vậy nè mà có thể không lưu tình ra tay đoạt mạng người.”
Chu Tử Khê đột nhiên hỏi: “Ngươi, biết A Dương không?”
Biểu cảm đờ đẫn của thích khách chợt thay đổi, hắn lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Khê, lập tức lại cúi đầu im lặng.
Hắn nhận ra A Dương.
Người ở đây đều nhìn thấy rõ.
“Dẫn đi. Giao cho cô xử trí.” Trình Thiên Diệp nói với A Giáp. Sau đó nàng do dự một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Đừng ra tay quá nặng, giữ lại mạng.”
A Giáp một tay xách thích khách đi ra ngoài.
Trái tim Chúa công quá mềm yếu, còn muốn hạ thủ lưu tình với một thích khách.
Nàng ta vừa mang người ra ngoài, vừa nhủ thầm,
Lần trước Chúa công hạ lệnh lăng trì thị chúng tên phản đồ đến tận ba ngày, lại vô cùng quyết đoán.
A Giáp cúi đầu nhìn thoáng qua băng vải trên tay trái mình, cái này do chính Chúa công tự tay giúp nàng ta băng bó.
Nàng ta giơ bàn tay được băng bó lên, soi dưới ánh mặt trời.
Chúa công thật đúng là người thú vị.
Thôi, dù sao còn có ta và Trương đại nhân ở cạnh nàng, mềm lòng cũng không sao.
Sau khi mọi người rời khỏi,
Diêu Thiên Hương ghé vào bàn Trình Thiên Diệp, nhìn nàng phê duyệt quân báo: “Sao còn muốn giữ lại mạng cho hắn hả Thiên Vũ, ngươi mềm lòng à?”
“Ta...” Sự chú ý của Trình Thiên Diệp không ở đây. Nàng cầm một thanh đao nhỏ, huỷ hỏa tấc [1] trên phong thư.
[1] hỏa tất: một loại con dấu được niêm phong bằng một mảnh sơn mài nóng chảy và nhỏ giọt trên chữ/phong thư. Con dấu được làm cứng để ngăn chặn nó bị loại bỏ.
Diêu Thiên Hương nói tiếp: “Những tử thị này từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, nhiều lần bị dạy bảo phải trung thành, trên cơ bản đều không có suy nghĩ của mình, chỉ có thể trung với Chúa công, cả tính mạng mình cũng không màng. Ngươi đừng đồng cảm với bọn họ.”
“Chỉ cần là người, đều có suy nghĩ của mình.” Trình Thiên Diệp viết không ngừng tay.
Diêu Thiên Hương lấy người bên cạnh làm ví dụ: “Ngươi nhìn A Giáp bên cạnh ngươi sẽ biết. Chỉ cần yêu cầu, sau này nếu bị thương nàng ta sẽ cười, lúc giết người cũng có thể cười, không có biểu cảm bình thường. Bọn họ đã được huấn luyện thành một thanh binh khí giết người, hoàn toàn không có tình cảm của mình. Ngươi giữ lại mạng thích khách kia cũng vô dụng.”
Không có tình cảm của mình sao? Trình Thiên Diệp rút bức thư ra, vò vò, tự hỏi.
Nàng phán đoán một người là tốt hay xấu, thường xuyên quen dựa vào màu sắc.
Nhưng lúc này, nàng động lòng trắc ẩn với thích khách kia cũng vì hành vi của hắn trước khi bị bắt.
Hắn một mặt khi dễ người ăn mày nọ, mặt khác lại chia thức ăn của mình ra một nửa —— trong khi hắn cũng đang rất đói.
Trình Thiên Diệp chưa từng thấy qua người có màu của hắc diệu thạch, có lẽ trong thế giới đen nhánh đó không phân ra thiện ác, mọi hành động chỉ dựa vào bản tâm.
“Người kia khá hay ho, tạm thời giữ lại mạng hắn vài ngày.”
Trình Thiên Diệp mở bức thư, đó là thư do Mặc Kiều Sinh từ tiền tuyến gửi về cho nàng.
Trên tờ giấy dày đặc thao thao bất tuyệt về tất cả tình hình ở tiền tuyến.
Ở cuối thư, chỉ viết một câu:
Mấy tháng không gặp Chúa công, thần quá hoài niệm.
Chữ trên phong thư rất ngay ngắn, nhưng đến hàng chữ này nghiêng không nghiêng mà thẳng cũng không thẳng.
Trình Thiên Diệp hầu như có thể tưởng tượng, mặt Mặc Kiều Sinh đỏ lên thế nào khi trước đó đã hạ bút thao thao bất tuyệt để rồi lấy dũng khí thêm vào một câu như vậy.
Trình Thiên Diệp hạnh phúc mỉm cười.
“Kiều Sinh viết gì cho ngươi vậy? Cười tươi thế à?” Diêu Thiên Hương tò mò hỏi.
Trình Thiên Diệp úp bức thư xuống để không cho nàng ta xem.
“Hừ, ngươi làm như ta thèm lắm ấy?” Diêu Thiên Hương liếc mắt. “Cái tên Mặc Kiều Sinh kia ngày thường có bị đánh tám sào tre cũng không phóng được một cái rắm, chẳng lẽ viết thư còn có thể viết ra hoa sao?”
“Hắn chỉ viết một câu, nhưng ta đọc xong đã cảm thấy trong lòng vui sướng.” Trình Thiên Diệp cười dịu dàng nói.
Diêu Thiên Hương hưng phấn: “Ngươi hồi âm cho hắn cũng không thể viết như vậy, phải miêu tả tinh tế, tỏ bày niềm tương tư, viết thật đong đầy cảm xúc vào để lúc hắn vừa đọc xong sẽ điên cuồng nhớ ngươi.”
Trình Thiên Diệp lấy giấy bút ra: “Được được được, cho ý kiến xem nào, ta phải viết sao?”
Diêu Thiên Hương ghé vào tai nàng nói: “Ngươi viết kiểu như ôm đèn ngọc đăng mềm mại bên cạnh, đẩy nhẹ người, muốn chối còn nghênh, ...”
Trong lều chủ soái của Mặc Kiều Sinh, phó quan A Nguyên đi vào trướng: “Tướng quân, công văn khẩn cấp tám trăm dặm đến từ Trịnh Châu.”
Mặc Kiều Sinh tiếp nhận phong thư. Trên bìa phong thư viết ngay ngắn vài từ “Tả Thứ Trưởng thân khải”, hỏa tất ở mặt sau là ấn riêng của Chúa công.
[2] thân khải: gửi riêng đến một người nào đó, trừ người nhận ra thì không ai được xem.
Hắn vội vàng mở phong thư ra, vừa nhìn thoáng qua bức thứ thì lập tức khép lại.
Hắn cố gượng ho khan hai tiếng nói: “Không có gì đâu. A Nguyên, ngươi lui ra đi.”
A Nguyên rời khỏi trướng, trong lòng nghi hoặc, Trịnh Châu xảy ra chuyện đại sự gì sao? Thấy mặt Tướng quân đỏ bừng luôn rồi.
Mặc Kiều Sinh nhìn xung quanh, xác định trong trướng không có ai.
Hắn lại cẩn thận mở thư ra, chỉ thấy câu đầu tiên đã viết mấy từ ướt át từ “Tây Sương Ký Chư Cung Điều” [3]:
[3] chư cung điều: Điệu hát kể từ thời Tống Kim Trung Quốc. Nó dùng tự thuật ngắn gọn để hát nói về chuyện xưa trường thiên nên gọi là điệu hát kể. Lúc biểu diễn ca xướng sẽ hát đan xen lẫn nhau. Điệu hát kể đã xuất hiện Bắc Tống. Từ Bắc Tống, điệu hát kể tiếp tục truyền lưu cho Trung Nguyên cùng Lâm An Nam Tống, còn được phân ra Nam và Bắc, phương Bắc dùng tỳ bà cùng tranh đệm, phương Nam thì dùng sáo. Phương Bắc, điệu hát kể còn được gọi là “Đàn từ” hoặc “Huyền tác”. “Tây Sương Ký Chư Cung Điều” của Đổng Giải Nguyên còn gọi là “Tây Sương ký đàn từ” hoặc “Huyền tác Tây Sương”, thường gọi “Đổng tây sương”.
Khứ giao tiêu tinh thiết giáp hàn, tương quân lệ như châu, quân khấp ngã tương nghênh, Triêu Ngô Điện nội hồn phi thượng, thiên kim nan mãi thử nhất tràng... [4]
[4] Đây là kiểu mấy lời văn ướt át gợi tình mà Trình Thiên Diệp viết miêu tả Mặc Kiều Sinh làm chuyện ấy đấy. =.=. Đại khái là: Nhìn trộm làn da phía trong thiết giáp, giọt nước mắt của tướng quân như hạt châu, quân khóc ta vỗ về, trong Triêu Ngô điện khung cảnh mất hồn, ngàn vàng khó mua được…
Mặc Kiều Sinh mặt đỏ tim đập, cho đến khi không kiềm nổi dục vọng nữa mới nén xấu hổ đọc lại lần hai.
“Chúa công... Thật là.” Hắn khép bức thư lại, ôm trước ngực, cảm thấy cả người từ trong ra ngoài đều nóng lên.
...
Mặc Kiều Sinh, Lý Văn Quảng, Sở An hầu ba đường đại quân đánh gọng kìm,
Khuyển Nhung liên tiếp bại lui. Thái Hoàng thái hậu Khuyển Nhung Một Tàng Trân Châu rơi vào đường cùng, đành phải dẫn theo Nguyên Thuận Đế bỏ Hạo Kinh, vượt Hoàng Hà chạy trốn về phương bắc.
Nghe nói lúc qua sông, đội thuyền không đủ, cung nhân sĩ tốt tranh lên thuyền, đẩy nhau xuống nước, chết không biết bao nhiêu người.
Sau khi đội thuyền bị chất đầy người thì vẫn có vô số người Khuyển Nhung không biết bơi gắt gao níu chặt mép thuyền không bỏ. Trên thuyền, binh sĩ chỉ có thể vung đao chém đứt những ngón tay đang bám chặt mép thuyền mà thôi.
Lái thuyền đi rồi, trong khoang thuyền rơi xuống từng ngón tay, thậm chí phải dùng tay nhặt lên rồi ném từng cái xuống nước.
Trong lúc nhất thời, thi thể ngăn sông, huyết thủy nhuộm đỏ trường giang.
Hoàn cảnh thê lương, tiếng người kinh hãi.
Lý Văn Quảng thừa thắng ca vang bài tiến quân, lấy lại mảnh đất Lương Châu đã mất của hắn. Sau này nếu không phiêu bạt bốn phía thì sẽ hùng cứ tại Tây Bắc.
Sở quốc Sở An hầu thâu tóm Ngụy quốc - đã từng là đất của nước láng giềng, sau đó dần dần trở thành bá chủ phía nam.
Mà đại quân của Mặc Kiều Sinh một đường chinh phạt hướng tây, xuyên qua Hàm Cốc Quan, rồi qua Thạch Môn, chiếm cứ vùng Phong Đô.
Trong thành Trịnh Châu.
Trình Thiên Diệp đứng trước tấm địa đồ khổng lồ, ngẩng đầu nhìn tuyến hành quân màu hồng.
Đó là lộ tuyến Mặc Kiều Sinh đi qua. Kiều Sinh đã cách nàng xa như vậy rồi.
“Chúa công, vì sao không lệnh cho Mặc Tướng quân chiếm lĩnh Hạo Kinh. Ngược lại một đường tây tiến?” Chu Tử Khê khó hiểu.
“Hạo Kinh là kinh đô của thiên tử.” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu, tầm mắt nhìn vào nơi đã từng là quốc đô này.
“Tuy thiên tử đã vong, nhưng tòa thành này có ý nghĩa đặc biệt với người trong thiên hạ. Tuy Tấn quốc chúng ta mượn chiến dịch này mà lớn mạnh thêm không ít, nhưng ngày hôm nay quần hùng cùng lên, chúng ta không cần phải vội vã biến mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
Chu Tử Khê theo ánh mắt Trình Thiên Diệp nhìn qua: “Hóa ra ngoại trừ Phong Đô, Chúa công thật ra là muốn...”
Ánh mắt hai người cùng dừng lại một điểm.
“Hán Trung.”
“Đúng, ta muốn Hán Trung của Hàn Toàn Lâm.”
Chu Tử Khê rời khỏi đại điện, y thầm cảm thấy phấn chấn.
Trong lòng Chúa công tự có tài trí mưu lược kiệt xuất, có trù tính và kỳ vọng với quốc gia, suy nghĩ sâu xa hơn ai hết.
Giữa quân thần bọn họ lại có mục tiêu và mộng tưởng đồng nhất như thế.
Y đi theo Chúa công đến tận bây giờ, mắt thấy mọi người quốc gia đồng tâm hiệp lực, dần dần trở thành bộ dáng mà họ muốn, thậm chí còn tốt hơn tưởng tượng của họ.
Hôm nay, Tấn quốc đã trở thành cường quốc hùng bá một phương, có thực lực tranh giành Trung Nguyên, có năng lực thực hiện mộng tưởng của mình.
Có lẽ, giờ phút này Chu Tử Khê đang đứng trên một điểm nhỏ, nhìn sự mở đầu của một nơi phồn hoa thịnh thế.
Ta thật may mắn gặp được minh quân, Chu Tử Khê ngồi trên xe lăn nghĩ.
Đối với những thần tử chúng ta, những Chúa công khác nhau mang đến những vận mệnh hoàn toàn khác nhau.
Y chậm rãi xuất cung, đi vào nhà tù.
Trong căn phòng âm u đang treo một thích khách trẻ tuổi.
A Giáp đứng trước mặt thích khách suýt soát tuổi mình, đốt hình cụ trong tay, thở dài: “Vẫn không muốn nói sao? Theo một Quân chủ không để ý đến sống còn của các ngươi như vậy. Cố chấp thì có lợi ích gì?”
Về tới hành cung.
Trình Thiên Diệp nhìn thích khách bị trói gô giải tới trước mắt nàng.
Đó là một thích khách tuổi còn rất trẻ, dường như mới chỉ là thiếu niên.
Trên người hắn trúng ba mũi tên, máu chảy đầy đất, miệng bị nhét một miếng vải đề phòng hắn tự tử. Hắn vẫn không nhúc nhích cuộn người lại, hờ hững mở to mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, mà chỉ bình tĩnh nhận mệnh.
Trình Thiên Diệp nhíu mày, thiếu niên này nhỏ tuổi như vậy mà đã là một thích khách có kinh nghiệm phong phú rồi, hai tay không biết đã dính bao nhiêu mạng người. Thậm chí ngay cả mạng của mình hắn cũng không quan tâm, luôn trong trạng thái tiếp nhận cái chết.
Diêu Thiên Hương nghe nói bắt được thích khách, chạy tới tham gia náo nhiệt.
“Thế này đã không xem là nhỏ, lúc ta đến Lỗ quốc, còn từng thấy người nhỏ hơn đấy.” Nàng ta lắc đầu, so so chiều cao với mình: “Chàng không ngờ được đâu, hài tử mới bao lớn vậy nè mà có thể không lưu tình ra tay đoạt mạng người.”
Chu Tử Khê đột nhiên hỏi: “Ngươi, biết A Dương không?”
Biểu cảm đờ đẫn của thích khách chợt thay đổi, hắn lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Khê, lập tức lại cúi đầu im lặng.
Hắn nhận ra A Dương.
Người ở đây đều nhìn thấy rõ.
“Dẫn đi. Giao cho cô xử trí.” Trình Thiên Diệp nói với A Giáp. Sau đó nàng do dự một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Đừng ra tay quá nặng, giữ lại mạng.”
A Giáp một tay xách thích khách đi ra ngoài.
Trái tim Chúa công quá mềm yếu, còn muốn hạ thủ lưu tình với một thích khách.
Nàng ta vừa mang người ra ngoài, vừa nhủ thầm,
Lần trước Chúa công hạ lệnh lăng trì thị chúng tên phản đồ đến tận ba ngày, lại vô cùng quyết đoán.
A Giáp cúi đầu nhìn thoáng qua băng vải trên tay trái mình, cái này do chính Chúa công tự tay giúp nàng ta băng bó.
Nàng ta giơ bàn tay được băng bó lên, soi dưới ánh mặt trời.
Chúa công thật đúng là người thú vị.
Thôi, dù sao còn có ta và Trương đại nhân ở cạnh nàng, mềm lòng cũng không sao.
Sau khi mọi người rời khỏi,
Diêu Thiên Hương ghé vào bàn Trình Thiên Diệp, nhìn nàng phê duyệt quân báo: “Sao còn muốn giữ lại mạng cho hắn hả Thiên Vũ, ngươi mềm lòng à?”
“Ta...” Sự chú ý của Trình Thiên Diệp không ở đây. Nàng cầm một thanh đao nhỏ, huỷ hỏa tấc [1] trên phong thư.
[1] hỏa tất: một loại con dấu được niêm phong bằng một mảnh sơn mài nóng chảy và nhỏ giọt trên chữ/phong thư. Con dấu được làm cứng để ngăn chặn nó bị loại bỏ.
Diêu Thiên Hương nói tiếp: “Những tử thị này từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, nhiều lần bị dạy bảo phải trung thành, trên cơ bản đều không có suy nghĩ của mình, chỉ có thể trung với Chúa công, cả tính mạng mình cũng không màng. Ngươi đừng đồng cảm với bọn họ.”
“Chỉ cần là người, đều có suy nghĩ của mình.” Trình Thiên Diệp viết không ngừng tay.
Diêu Thiên Hương lấy người bên cạnh làm ví dụ: “Ngươi nhìn A Giáp bên cạnh ngươi sẽ biết. Chỉ cần yêu cầu, sau này nếu bị thương nàng ta sẽ cười, lúc giết người cũng có thể cười, không có biểu cảm bình thường. Bọn họ đã được huấn luyện thành một thanh binh khí giết người, hoàn toàn không có tình cảm của mình. Ngươi giữ lại mạng thích khách kia cũng vô dụng.”
Không có tình cảm của mình sao? Trình Thiên Diệp rút bức thư ra, vò vò, tự hỏi.
Nàng phán đoán một người là tốt hay xấu, thường xuyên quen dựa vào màu sắc.
Nhưng lúc này, nàng động lòng trắc ẩn với thích khách kia cũng vì hành vi của hắn trước khi bị bắt.
Hắn một mặt khi dễ người ăn mày nọ, mặt khác lại chia thức ăn của mình ra một nửa —— trong khi hắn cũng đang rất đói.
Trình Thiên Diệp chưa từng thấy qua người có màu của hắc diệu thạch, có lẽ trong thế giới đen nhánh đó không phân ra thiện ác, mọi hành động chỉ dựa vào bản tâm.
“Người kia khá hay ho, tạm thời giữ lại mạng hắn vài ngày.”
Trình Thiên Diệp mở bức thư, đó là thư do Mặc Kiều Sinh từ tiền tuyến gửi về cho nàng.
Trên tờ giấy dày đặc thao thao bất tuyệt về tất cả tình hình ở tiền tuyến.
Ở cuối thư, chỉ viết một câu:
Mấy tháng không gặp Chúa công, thần quá hoài niệm.
Chữ trên phong thư rất ngay ngắn, nhưng đến hàng chữ này nghiêng không nghiêng mà thẳng cũng không thẳng.
Trình Thiên Diệp hầu như có thể tưởng tượng, mặt Mặc Kiều Sinh đỏ lên thế nào khi trước đó đã hạ bút thao thao bất tuyệt để rồi lấy dũng khí thêm vào một câu như vậy.
Trình Thiên Diệp hạnh phúc mỉm cười.
“Kiều Sinh viết gì cho ngươi vậy? Cười tươi thế à?” Diêu Thiên Hương tò mò hỏi.
Trình Thiên Diệp úp bức thư xuống để không cho nàng ta xem.
“Hừ, ngươi làm như ta thèm lắm ấy?” Diêu Thiên Hương liếc mắt. “Cái tên Mặc Kiều Sinh kia ngày thường có bị đánh tám sào tre cũng không phóng được một cái rắm, chẳng lẽ viết thư còn có thể viết ra hoa sao?”
“Hắn chỉ viết một câu, nhưng ta đọc xong đã cảm thấy trong lòng vui sướng.” Trình Thiên Diệp cười dịu dàng nói.
Diêu Thiên Hương hưng phấn: “Ngươi hồi âm cho hắn cũng không thể viết như vậy, phải miêu tả tinh tế, tỏ bày niềm tương tư, viết thật đong đầy cảm xúc vào để lúc hắn vừa đọc xong sẽ điên cuồng nhớ ngươi.”
Trình Thiên Diệp lấy giấy bút ra: “Được được được, cho ý kiến xem nào, ta phải viết sao?”
Diêu Thiên Hương ghé vào tai nàng nói: “Ngươi viết kiểu như ôm đèn ngọc đăng mềm mại bên cạnh, đẩy nhẹ người, muốn chối còn nghênh, ...”
Trong lều chủ soái của Mặc Kiều Sinh, phó quan A Nguyên đi vào trướng: “Tướng quân, công văn khẩn cấp tám trăm dặm đến từ Trịnh Châu.”
Mặc Kiều Sinh tiếp nhận phong thư. Trên bìa phong thư viết ngay ngắn vài từ “Tả Thứ Trưởng thân khải”, hỏa tất ở mặt sau là ấn riêng của Chúa công.
[2] thân khải: gửi riêng đến một người nào đó, trừ người nhận ra thì không ai được xem.
Hắn vội vàng mở phong thư ra, vừa nhìn thoáng qua bức thứ thì lập tức khép lại.
Hắn cố gượng ho khan hai tiếng nói: “Không có gì đâu. A Nguyên, ngươi lui ra đi.”
A Nguyên rời khỏi trướng, trong lòng nghi hoặc, Trịnh Châu xảy ra chuyện đại sự gì sao? Thấy mặt Tướng quân đỏ bừng luôn rồi.
Mặc Kiều Sinh nhìn xung quanh, xác định trong trướng không có ai.
Hắn lại cẩn thận mở thư ra, chỉ thấy câu đầu tiên đã viết mấy từ ướt át từ “Tây Sương Ký Chư Cung Điều” [3]:
[3] chư cung điều: Điệu hát kể từ thời Tống Kim Trung Quốc. Nó dùng tự thuật ngắn gọn để hát nói về chuyện xưa trường thiên nên gọi là điệu hát kể. Lúc biểu diễn ca xướng sẽ hát đan xen lẫn nhau. Điệu hát kể đã xuất hiện Bắc Tống. Từ Bắc Tống, điệu hát kể tiếp tục truyền lưu cho Trung Nguyên cùng Lâm An Nam Tống, còn được phân ra Nam và Bắc, phương Bắc dùng tỳ bà cùng tranh đệm, phương Nam thì dùng sáo. Phương Bắc, điệu hát kể còn được gọi là “Đàn từ” hoặc “Huyền tác”. “Tây Sương Ký Chư Cung Điều” của Đổng Giải Nguyên còn gọi là “Tây Sương ký đàn từ” hoặc “Huyền tác Tây Sương”, thường gọi “Đổng tây sương”.
Khứ giao tiêu tinh thiết giáp hàn, tương quân lệ như châu, quân khấp ngã tương nghênh, Triêu Ngô Điện nội hồn phi thượng, thiên kim nan mãi thử nhất tràng... [4]
[4] Đây là kiểu mấy lời văn ướt át gợi tình mà Trình Thiên Diệp viết miêu tả Mặc Kiều Sinh làm chuyện ấy đấy. =.=. Đại khái là: Nhìn trộm làn da phía trong thiết giáp, giọt nước mắt của tướng quân như hạt châu, quân khóc ta vỗ về, trong Triêu Ngô điện khung cảnh mất hồn, ngàn vàng khó mua được…
Mặc Kiều Sinh mặt đỏ tim đập, cho đến khi không kiềm nổi dục vọng nữa mới nén xấu hổ đọc lại lần hai.
“Chúa công... Thật là.” Hắn khép bức thư lại, ôm trước ngực, cảm thấy cả người từ trong ra ngoài đều nóng lên.
...
Mặc Kiều Sinh, Lý Văn Quảng, Sở An hầu ba đường đại quân đánh gọng kìm,
Khuyển Nhung liên tiếp bại lui. Thái Hoàng thái hậu Khuyển Nhung Một Tàng Trân Châu rơi vào đường cùng, đành phải dẫn theo Nguyên Thuận Đế bỏ Hạo Kinh, vượt Hoàng Hà chạy trốn về phương bắc.
Nghe nói lúc qua sông, đội thuyền không đủ, cung nhân sĩ tốt tranh lên thuyền, đẩy nhau xuống nước, chết không biết bao nhiêu người.
Sau khi đội thuyền bị chất đầy người thì vẫn có vô số người Khuyển Nhung không biết bơi gắt gao níu chặt mép thuyền không bỏ. Trên thuyền, binh sĩ chỉ có thể vung đao chém đứt những ngón tay đang bám chặt mép thuyền mà thôi.
Lái thuyền đi rồi, trong khoang thuyền rơi xuống từng ngón tay, thậm chí phải dùng tay nhặt lên rồi ném từng cái xuống nước.
Trong lúc nhất thời, thi thể ngăn sông, huyết thủy nhuộm đỏ trường giang.
Hoàn cảnh thê lương, tiếng người kinh hãi.
Lý Văn Quảng thừa thắng ca vang bài tiến quân, lấy lại mảnh đất Lương Châu đã mất của hắn. Sau này nếu không phiêu bạt bốn phía thì sẽ hùng cứ tại Tây Bắc.
Sở quốc Sở An hầu thâu tóm Ngụy quốc - đã từng là đất của nước láng giềng, sau đó dần dần trở thành bá chủ phía nam.
Mà đại quân của Mặc Kiều Sinh một đường chinh phạt hướng tây, xuyên qua Hàm Cốc Quan, rồi qua Thạch Môn, chiếm cứ vùng Phong Đô.
Trong thành Trịnh Châu.
Trình Thiên Diệp đứng trước tấm địa đồ khổng lồ, ngẩng đầu nhìn tuyến hành quân màu hồng.
Đó là lộ tuyến Mặc Kiều Sinh đi qua. Kiều Sinh đã cách nàng xa như vậy rồi.
“Chúa công, vì sao không lệnh cho Mặc Tướng quân chiếm lĩnh Hạo Kinh. Ngược lại một đường tây tiến?” Chu Tử Khê khó hiểu.
“Hạo Kinh là kinh đô của thiên tử.” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu, tầm mắt nhìn vào nơi đã từng là quốc đô này.
“Tuy thiên tử đã vong, nhưng tòa thành này có ý nghĩa đặc biệt với người trong thiên hạ. Tuy Tấn quốc chúng ta mượn chiến dịch này mà lớn mạnh thêm không ít, nhưng ngày hôm nay quần hùng cùng lên, chúng ta không cần phải vội vã biến mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
Chu Tử Khê theo ánh mắt Trình Thiên Diệp nhìn qua: “Hóa ra ngoại trừ Phong Đô, Chúa công thật ra là muốn...”
Ánh mắt hai người cùng dừng lại một điểm.
“Hán Trung.”
“Đúng, ta muốn Hán Trung của Hàn Toàn Lâm.”
Chu Tử Khê rời khỏi đại điện, y thầm cảm thấy phấn chấn.
Trong lòng Chúa công tự có tài trí mưu lược kiệt xuất, có trù tính và kỳ vọng với quốc gia, suy nghĩ sâu xa hơn ai hết.
Giữa quân thần bọn họ lại có mục tiêu và mộng tưởng đồng nhất như thế.
Y đi theo Chúa công đến tận bây giờ, mắt thấy mọi người quốc gia đồng tâm hiệp lực, dần dần trở thành bộ dáng mà họ muốn, thậm chí còn tốt hơn tưởng tượng của họ.
Hôm nay, Tấn quốc đã trở thành cường quốc hùng bá một phương, có thực lực tranh giành Trung Nguyên, có năng lực thực hiện mộng tưởng của mình.
Có lẽ, giờ phút này Chu Tử Khê đang đứng trên một điểm nhỏ, nhìn sự mở đầu của một nơi phồn hoa thịnh thế.
Ta thật may mắn gặp được minh quân, Chu Tử Khê ngồi trên xe lăn nghĩ.
Đối với những thần tử chúng ta, những Chúa công khác nhau mang đến những vận mệnh hoàn toàn khác nhau.
Y chậm rãi xuất cung, đi vào nhà tù.
Trong căn phòng âm u đang treo một thích khách trẻ tuổi.
A Giáp đứng trước mặt thích khách suýt soát tuổi mình, đốt hình cụ trong tay, thở dài: “Vẫn không muốn nói sao? Theo một Quân chủ không để ý đến sống còn của các ngươi như vậy. Cố chấp thì có lợi ích gì?”