Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Chương 12

Cừu Thường Khiêm nhìn ánh mắt của nàng bỗng trở nên thâm thúy, thậm chí có chút tư vị ngũ vị tạp trần (5 vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn lẫn lộn).” Ngay từ lúc nàng trở thành thê tử của ta nàng nên biết rằng trừ khi chết đi, còn không nàng đừng mơ rời khỏi ta.”

 

“Cái gì? Trừ khi chết đi?” Nàng đột nhiên kinh hãi.

 

“Không sai, đây là số mạng của nàng , đừng trách ta vô tình!” Hắn bộ dáng tuấn mỹ trở nên nguội lạnh âm hiểm, tiếp theo liền phẩy tay áo bỏ đi.

 

Nàng sững sờ tại chỗ.

 

Cái chết mới có thể rời khỏi hắn? Đây là vận mạng của nàng?

 

Đừng trách hắn vô tình? Giữ nàng ở bên người, thề không rời, cái này gọi là vô tình?

 

Lời hắn nói, nàng một câu cũng không hiểu?

 

*********

 

“Ngươi chính là Thế tử phi mới vào cửa?” Người trung niên có râu bạc phơ hung hăng nhìn chằm chằm Mao Uy Long, dường như hắn muốn quan sát nàng thật kỹ lưỡng.

 

“Đại khái là vậy.” Hai mắt Mao Uy Long vô hồn, tinh thần không tốt, xét về nguyên nhân, nàng oán hận nhìn sang nam nhân bên cạnh khí định thần nhàn (tinh thần ổn định nhàn nhã), đang thưởng thức trà, kể từ sau lần đầu tiên, nam nhân này luôn ăn tủy trong xương mới biết vị ngon của nó, hàng đêm chỉnh nàng chết đi sống lại. . . . . .

 

Ai! Nam nhân thật là kỳ lạ, rõ ràng không biết vì sao tức giận phất tay áo bỏ đi, đến nửa đêm lại mò lên giường nàng, sau đó không tránh được tự nhiên sẽ là một hồi cận chiến ướt át, vì tình huống chiến đấu vô cùng kịch liệt, mới khiến nàng toàn thân đau nhức, sáng sớm lại bị lôi dậy, còn bị Tiểu Xuân bắt ép phải rửa mặt trang điểm.

 

Vừa vào ngưỡng cửa tiền sảnh, liền nhìn thấy hai người nam nhân đang ngồi, một người đương nhiên là tù binh tối hôm qua của nàng . . . . . . Ách, nghiêm khắc mà nói, nàng mới là tù binh của hắn á…, bởi vì, ha ha ha, tối hôm qua thiếu chút nữa là nàng đã tắt thở, đều là thua “Chân khí” của hắn, lúc này mới khiến nàng dục tiên dục tử (cực khoái). . . . . . sống lại, người còn lại chính là người trung niên đang hướng về phía nàng nói chuyện, không biết tại sao, nàng không có hảo cảm đối với hắn, giọng điệu tự nhiên cũng trở nên không tốt, có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn quá tăm tối.

 

“Đại khái là vậy?” Cừu Khánh Linh cười lạnh.”Ngươi trả lời rất hay a?”

 

Người này ngay cả tiếng cười cũng rất âm trầm, nhìn chỗ hắn ngồi là chủ vị (vị trí chủ chốt, quan trọng ở giữa), ngay cả tướng công cũng phải ngồi sang một bên. . . . . . Đối với người này nàng đột nhiên sinh ra tia đề phòng.”Vậy, ngươi là ai?” Nàng tùy tiện nhìn lại hắn.

 

“Ta? Ngươi có thể hỏi Thế tử một chút, xem ta là ai.” Cừu Khánh Linh u ám nhìn nàng chằm chằm, giống như nàng là con cá nhỏ có thể nuốt vào bụng.

 

Nàng bị nhìn như vậy thấy rợn cả tóc gáy, cả người không thoải mái.

 

“Tiểu Long, Người là cha ta, không được vô lễ, còn không mau bái kiến.” Cừu Thường Khiêm lúc này mặt vẫn không biến sắc giới thiệu cho nàng, nhưng nói đến chữ “Cha” thì giọng điệu hắn lại lạnh lẽo khác thường.

 

Nàng căng tròn mắt.”Hắn là cha ngươi? Đó chẳng phải là Vương Gia? Vương Gia sao lại xấu xí, u ám dọa người như vậy? Nếu không biết ta còn tưởng rằng mình nhìn thấy Quỷ Diêm vương đấy!” Nàng không biết sống chết thốt lên.

 

“Ngươi nói cái gì? !” Cừu Khánh Linh đập bàn giận dữ.

 

Nàng bị dọa lui một bước.”Ta. . . . . . Nói sai rồi sao? dáng dấp hai cha con các ngươi căn bản không giống nhau, chẳng lẽ là do nương tử của ngươi ra ngoài vụng trộm mà có hắn sao?” Nàng chỉ vào Cừu Thường Khiêm nói ra những lời không biết sống chết.

 

“Ngươi!” Hắn nổi đóa, con hắn lấy ở đâu ra một nha đầu đáng chết như vậy!”Ngươi còn nói bậy một câu nữa, ta lập tức bổ (chẻ) ngươi!”

 

“A, ta hiểu rồi, ta im miệng là được!” Câu bổ nàng cuối cùng khiến Mao Uy Long hiểu được khép miêng lại bảo vệ sự bình an, lập tức bĩu môi, trốn sau lưng trượng phu vẻ mặt hờ hững.

 

Cừu Thường Khiêm không nhịn được khóe môi khẽ câu một chút, nha đầu này có lẽ là người đầu tiên dám nói thẳng ra sự thật hai cha con bọn họ không giống nhau.”Được rồi, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể lui xuống.”

 

“Khoan, ta còn chưa hỏi xong, ai cho phép nàng ta đi?” Cừu Khánh Linh đột nhiên hung ác ngăn cản, cũng rất kinh ngạc nhi tử luôn luôn lạnh lùng này lại giúp người giải vây.

 

Cừu Thường Khiêm mặt liền biến sắc.”Vương Gia muốn hỏi cái gì?” Hắn không gọi cha, ngược lại gọi phụ thân là Vương gia.

 

“Ta cùng với con dâu nói chuyện trong nhà, hỏi cái gì mà chẳng được, không phải sao?” mắt hiện rõ địch ý khiêu khích.

 

“Đây là điều đương nhiên, chỉ là Vương Gia muốn hỏi cái gì, cứ hỏi ta cũng được vậy.”

 

“Tốt, vậy ta chỉ hỏi một câu, nàng là thê tử do Thái Thượng Hoàng chọn cho ngươi?”

 

Cừu Thường Khiêm tim lãnh mặt lạnh.”Không sai.”

 

Ngay khi câu này thốt ra, Cừu Khánh Linh đã phi thân biến mất.

 

Mao Uy Long mắt nhìn choáng váng, chuyện gì đang xảy ra vậy? nàng càng nghĩ càng không hiểu, cha con Vương Gia này thật quái dị?

 

*********

 

*********

 

" chàng nói chúng ta sẽ đi đâu?” Nàng sau một khắc âm hiểm. . . . . . trầm mặc vì chuyện”Vương Gia công công” vừa rời đi, Cừu Thường Khiêm liền cho người giúp bọn họ dọn dẹp hành lý, nên mao Uy Long mới hồ nghi hỏi.

 

“Xuyên Cũng.” Cừu Thường Khiêm trả lời đơn giản.

 

“Tại sao?” Nàng ngơ ngác hỏi, Kinh Thành cực kỳ náo nhiệt, hắn không ở, đi đến giải đất Xuyên Cũng xa như vậy làm cái gì? Loại hạt Tiêu?

 

“Xuyên Cũng mới đúng thuộc quyền sở hữu của ta, chúng ta phải trở về trông coi một chút, mẹ ta cũng ở đây.” Hắn cuối cùng nói nhiều thêm mấy lời.

 

Thì ra là vậy, nàng từng nghe cha nói, những hoàng tộc trong cung đều có chỗ Hoàng đế phong quyền sở hửu, lúc đó có thể xưng vương một phương, không nghĩ tới tướng công nàng cũng được đất phong, nhưng lại ở tận Xuyên Cũng xa xôi, chẳng lẽ nàng về sau phải sống lâu dài tại Xuyên Cũng sao? Nàng ở kinh thành còn chưa chơi đủ, cứ như vậy rời đi thật là có chút không muốn.

 

“Yên tâm, Xuyên Cũng có rất nhiều chỗ thú vị, nàng sẽ không nhàm chán” Hắn hiểu được suy nghĩ của nàng.

 

“Nhưng. . . . . . Xuyên Cũng cách kinh thành rất xa đúng không? Nói như vậy. . . . . . Bị phơi bày. . . . . .”

 

“Phơi bày cái gì?” Hắn giọng lạnh chuyển trầm.

 

“Không có gì, không có gì. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ khụ khụ!” Nàng che giấu lỡ lời vội vàng ho khan.

 

Hắn cau mày ”Nếu không còn gì nữa, qua buổi trưa liền xuất phát thôi.” Hắn lời vừa nói, ánh mắt lại lóe ra sự khôn khéo.

 

Thấy hắn không hỏi tới nữa, Mao Uy Long càng thêm nheo mắt cười. Sao lại không nghĩ tới? Đến Xuyên Cũng rất tốt, trời cao Hoàng Đế xa, lại không có ai biết mặt tân nương thật, cũng sẽ không có ai phát hiện chân tướng (bộ mặt thật).

 

Như vậy, nàng có thể an toàn sống bên cạnh hắn, tiếp tục trải qua cuộc sống vui vẻ, càng nghĩ càng vui mừng, nàng đã không thể kìm lòng được nữa cười ra tiếng

 

Nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng nhảy về phía trước, Cừu Thường Khiêm rơi vào trầm tư.

back top