“Lấy lòng như thế nào?” Thanh âm cứng nhắc của hắn không có gì khác, nhưng là đũa đã buông xuống.
Lý Văn không dám thở mạnh một tiếng, theo kinh nghiệm của hắn, trước bão táp luôn là sự yên tĩnh đặc biệt, chỉ là xem lúc này Thế tử phi lại muốn đưa tới cơn mưa gió nào tới thôi?
Cơ hồ là chỉ cần nàng hô một tiếng, sẽ có người gặp phải xui xẻo nha!
Hắn vội vàng nháy mắt với nàng, muốn nhắc nhở nữ chủ tử trả lời cẩn thận, đáng tiếc đại cô nương này hoàn toàn không nhìn ánh mắt nháy nhanh như muốn rút gân của hắn, còn tiếp tục hả hê nói: “ người đó không những lộ ra bắp thịt bền chắc có lực với ta, còn ném ra mị nhãn thuần thục với ta nữa?” Khó có được cơ hội trình bày việc nàng được ái mộ, làm sao mà có thể bỏ qua một phát hiện đặc biệt như thế?
Lý Văn thở dốc vì kinh ngạc.
“Ah, người đó là ai?” Cừu Thường Khiêm mờ mịt trầm thấp hỏi.
“Không phải là mới tới. . . . . .” Nàng đột nhiên ngừng nói, cuối cùng nhớ tới thói quen của người bên gối. Nguy rồi, nếu thật sự nói ra khỏi miệng, Vinh Phú nhất định sẽ không còn mạng.
“Hử?” Hắn chờ đáp án của nàng.
Da đầu nàng có chút tê dại, dò xét hắn một cái, nhìn thần sắc hắn tự nhiên, nhưng nàng có cảm giác gió lạnh thấu xương. Chết thật, ai kêu mình lắm mồm, kiểu này lại muốn vô duyên vô cớ hại người xui xẻo!
Chuyển sang Lý Văn cầu cứu, nhưng đối phương lại chỉ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Ta. . . . . . Cái này. . . . . . Ta quên hắn là ai.” Nàng cười ha hả, cười đến xấu xí.
Hắn nhẹ nhàng nhìn nàng, sau đó quay đầu, “Tổng quản.”
Lý Văn thầm thở dài một tiếng.”Nô tài ở đây.”
“Tra.” (Điều tra, tra xét) Bỏ lại lời này, hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn.
Cũng trong lúc đó, ở một góc Cừu tràng ——
“Thuốc đã chuẩn bị tốt, kế tiếp ngươi nên biết phải làm sao rồi chứ?” Nam nhân âm độc hỏi.
“Biết.” Nữ nhân gật đầu.
“Ừ, đi đi!”
*********
*********
“Tướng công, cha chàng đâu? Trở về Cừu trang đã mấy ngày, sao không trông thấy ông ấy?” Mao Uy Long đang hì hụi giúp nam nhân kia xoa bóp.
Cừu Thường Khiêm nằm lỳ ở trên giường, mặc cho tay nhỏ bé của nàng chạy loạn vuốt ve trên người , buồn bực một tiếng, “Ông ấy không ở Cừu trang.”
“Mẹ chàng ở tại Cừu trang, cha chàng lại không ở?” Nàng kinh ngạc mà nói, sức lực trên tay cũng tăng thêm.
Hắn đối với việc nàng tăng thêm sức lực cảm thấy hài lòng, nhưng hắn không vui lắm đối với lời nói kia.”Cừu trang thuộc quyền sở hửu của ta, không liên quan tới cha, mẹ đi theo ta có gì không đúng?”
“Ah, vậy cha chàng có phủ đệ khác?” Người này, bộ dáng bình thường luôn đoan chánh lạnh lùng. Chỉ có lúc này khi bọn họ ở cùng một chỗ thì mới tạo cho người ta cảm giác không còn xa cách.
“Ừ, ông ấy là Vương Gia, đương nhiên là có phủ đệ của mình.”
Cái đó, bản thân có phủ đệ, vợ chồng lại không ở cùng nhau, tám chín phần là tình cảm không tốt! Những lời này nàng không dám nói. “Ta hiểu rồi.” Nàng khéo léo gật đầu.
“Mấy ngày nay mẹ gây khó dễ nàng sao?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Không có cũng. . . . . . Chỉ là, có lẽ là bởi vì ta cũng không gặp được người thôi.” Nàng suy nghĩ một chút nói. Kể từ sau ngày đầu tiên vào Cừu trang gặp qua mẹ hắn, đến nay vẫn không có gặp lại, nghe nói mẹ hắn thành tâm tin Phật, mấy ngày nay đóng cửa trai tịnh.
“Ừ.” Hắn đáp một tiếng, coi như là biết. “Vì sao nàng đột nhiên hỏi chuyện của cha?” Hắn đột nhiên lật người, giữ chặt tay của nàng, mặt nghiêm nghị.
“Chàng?” Hắn lại thành Diêm Vương Tu La rồi.
“Nói!” Hắn không nhịn được thúc giục.
“Chàng nói trở mặt liền trở mặt, thật đúng là âm tình bất định!” nàng đã sớm biết hắndù có lạnh lùng thế nào cũng sẽ không tổn thương nàng nên nàng mới dám oán trách hắn.
Hắn trợn mắt. “Cha đi tìm nàng?” Tiếp tục truy hỏi.
“Không có, ông ấy nhìn ta không vừa mắt, tìm ta làm cái gì?”
Nhìn hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn không thích cha hắn gặp nàng sao? Tại sao. . . . . . Ha ha, tám phần là sợ cha hắn khi dễ nàng. Nghĩ đến đây, trái tim Mao Uy Long vô cùng ấm áp, nghiêng người nằm sấp trên người hắn, ôm lấy lồng ngực của hắn mài mài cọ cọ, sắc mặt vui mừng.
“Ta thích chàng!” Nàng chợt tuyên bố.
Hắn hơi sững sờ, rên lên một tiếng, lộ ra vẻ mặt tương đối dịu dàng, “Vậy sao?”
“Đúng vậy a, ngoại trừ cha ta ra chàng là người cưng chiều ta nhất, mặc dù đối đãi với ta không thể gọi là dịu dàng săn sóc, thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng chàng đối với ta không có một tia giả dối, chàng cũng sẽ không làm tổn thương ta, gả cho chàng thật tốt, nếu cha biết ta được gả cho một chàng rể hiền như vậy, nhất định rất vui mừng!”
Lúc bắt đầu, nàng bị quỷ thần xui khiến gả cho hắn, nàng vội vã nghĩ kế bỏ chạy, đến bây giờ nàng không muốn rời khỏi hắn nữa, tâm tình nàng có bước ngoặc như vậy, nàng nghĩ mình thích người ta sao? Nếu đã thích, với cá tính của nàng cũng không phải là loại yêu thương kín đáo, nàng từ trước đến giờ luôn là người thẳng thắng, cho nên lời yêu mến này nàng đã nói ra miệng tuyệt không cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng Cừu Thường Khiêm lại như là bị đánh một gậy, sắc mặt biến hóa.
Không phát hiện sắc mặt của hắn đã thay đổi, nàng tự nhiên lại hỏi: “Chàng cũng yêu thích ta đúng không?” vẻ mặt mong đợi.
Nhìn nàng mang theo nụ cười mê người mềm hoá hắn, hắn thoáng chốc nói không ra lời.
“Thế nào, chàng không yêu ta?” Phát hiện hắn trầm mặc, đôi mắt to y hệt chuông đồng lập tức hung hăng trừng lớn.
“Nàng quên mục đích của việc nàng gả cho ta sao?” Nếu nàng thật sự cái gì cũng không biết, ít nhất cũng phải biết vì sao nàng trở thành thê tử của hắn chứ?
“Mục đích?” Nàng không khỏi giận tái mặt, thì ra là “Nàng ấy” gả cho hắn là có mục đích? Hắn chỉ là kết thân chính trị sao? Hoàng thân Quý tộc vì thế lực bản thân hoặc lý do đặc biệt nào đó, cũng thích làm mấy chuyện kết thân không liên quan gì đến tình cảm chân thành . . . . . . Bỗng dưng, nàng nhớ tới hắn đã từng mấy lần hỏi nàng có hối hận không? Ban đầu nàng không hiểu ý tứ của hắn, giờ thì nàng đã hiểu, hắn hỏi nàng có hối hận khi trở thành vật hy sinh của một cuộc hôn nhân chính trị sao? Ai, nàng làm sao để ý, bởi vì người nên “Hối hận” là hắn, dù sao nàng cũng không phải là tân nương chân chính của hắn.
“Ta chưa.... nhưng điều này cũng đâu ảnh hưởng chúng ta không phải sao? Ta còn là có thể thích chàng.” Quẳng mất chuyện tân nương thật giả, nàng tự cho mình là đúng.
Cừu Thường Khiêm ngẩn ra, không có ảnh hưởng nàng thích hắn? Cho dù mất mạng. . . . . . Nàng cũng thích hắn?
Kỳ lạ, Mao Uy Long lại có một loại cảm giác gió lạnh thấu xương, lờ mờ ngẩng đầu lên, gió rét lạnh đột nhiên đâm vào xương tủy.
Hắn đang giận dữ, tại sao?
Con người ung dung tự tại một khi đã mất đi sự kiểm soát thì lực bộc phát rất kinh khủng khiến người ta không thể khống chế. Cừu Thường Khiêm chặn lên cánh môi của nàng, tựa hồ mang theo hận ý cắn mút đôi môi lành lạnh của nàng, nàng kinh hãi giãy giụa, thế nhưng hắn lại không hề buông tha cho nàng.
Nàng thật sự không hiểu? Nụ hôn cuồng loạn ương ngạnh này khiến nàng cơ hồ không thở nổi, một đôi bàn tay ở trên người nàng di chuyển không ngừng, như thô bạo, như tức giận, để nàng ở dưới người hắn cảm thấy e ngại, toàn thân nàng dưới sự nhiệt tình của hắn sinh ra cảm giác đau nhức ngọt ngào.
Hắn muốn dung nhập nàng thật sâu trong cơ thể của hắn, hắn muốn nuốt nàng vào bụng?
Nàng không thể nào từ chối, nàng không biết nên như thế nào cho phải.
Sau một hồi gió tuyết ân ái, hắn đột nhiên rời khỏi thân thể của nàng. “Ngày mai ngươi hãy rời khỏi Cừu trang!” Hắn trở lại với bộ dạng lạnh nhạt lãnh khốc lúc mới gặp nàng.
Nàng hóa đá.... ....
Hắn muốn nàng rời đi? !
Nhìn hắn đứng dậy mặc thêm trường bào, bóng dáng bước đi không nhìn lại dù chỉ một khắc, trong lồng nàng xuất hiện một cỗ đau nhức không tên đang nhộn nhạo lên, đau đến nỗi khiến nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khóe mắt chua chua.
Người này một khắc trước tàn bạo đưa nàng dung nhập vào trong xương cốt, sau một khắc liền đuổi nàng ra khỏi cửa, nàng căn bản không dám tin, nàng không nghe lầm chứ?