Bất Ngờ Lên Làm Thế Tử Phi

Chương 2

Giữa đình viện, ngày mùa hè gió mát lướt nhẹ qua gương mặt nam tử góc cạnh rõ ràng.

 

Nam tử nhíu mày, gương mặt lạnh lẽo mang theo buồn bực.

 

Thật phiền phức, nữ nhân. . . . . .

 

Tiện tay bẻ gẫy cành liễu rủ vào mặt.

 

Nếu muốn thoát thân, có lẽ là nên nhanh chóng xử lý thôi!

 

Xanh thẳm trong vắt, gương sáng y như trời, phối hợp với gương mặt nhỏ nhắn có chút gian xảo (ác sắc mặt) của người nào đó, vừa vặn tạo thành sự đối lập mãnh liệt .

 

“Thay đổi khó lường, gió thổi nhè nhẹ, đúng là rất phù hợp để giở chút mánh khóe.” Mao Uy Long gương mặt trắng nõn, lanh lợi có chút gian giảo nhìn chằm chằm vào kiệu hoa ở phía trước .

 

Cỗ kiệu lộng lẫy sang trọng, đỉnh kiệu trang trí hình chim phượng hoàng bằng vàng, bao quanh thân kiệu là là những tua vàng quý báu, trên hai bên song cửa sổ thậm chí còn được khảm bằng châu báu rực rỡ, kiệu hoa sang trọng, tự cao tự đại như vậy, ngoài hoàng thân quốc thích quyền quý ra thì còn ai có khả năng chế tạo ra được?

 

Mao Uy Long hưng phấn xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé, cười càng ngày càng vui vẻ, nhìn kiệu phu bốn phía kiệu hoa đang ra sức khênh kiệu .”Ngay cả kiệu phu cũng hội đủ mười hai người, chậc chậc, tân nương (cô dâu) chắc chắn là được gả vào gia đình giàu sang rồi.” Nàng cố ý đi theo phía sau kiệu, dự tính sẽ đi theo kiệu hoa trà trộn vào chỗ đám cưới, trước hết ăn uống một chút, sau đó sẽ nhân cơ hội lần mò một vài thứ đồ đạc đáng giá, đảm bảo tốt cho những ngày tháng mới bước chân vào giang hồ.

 

Chỉ có điều, kiệu hoa đi một dặm thì đột nhiên dừng lại ngay bên rừng cây vắng vẻ, nguyên nhân là ── con người có ba việc cấp bách, tân nương này mắc vào một trong ba việc cấp bách đó, buồn đi tiểu đến không nhịn được…, xa xa chỉ thấy tân nương khoác khăn trùm đầu một mình vội vã vào rừng, chắc là muốn tìm một chỗ kín đáo để giải quyết tốt vấn đề cấp bách (đi tiểu).

 

Nhưng, đã qua một lúc lâu, chẳng lẽ tân nương này vì quá lo lắng nên bị tiêu chảy?

 

Nếu không đi tiểu thế này thì quá lâu rồi?

 

Nàng lắc đầu, chờ đến mất hết cả kiên nhẫn, hơn nữa cái bụng nhỏ càng là không thể chờ đợi được, thẳng thắn kêu gào đầy khó chịu.”Không được, phải đi xem một chút, chẳng lẽ tân nương này muốn đào hôn ư?”

 

Nàng liền mò mẫm đi về hướng tân nương đã đi, nhưng đã tìm suốt một đoạn đường dài, từ đầu đến cuối không hề thấy tung tích của tân nương, sao lại thế này? Tân nương bốc hơi khỏi nhân gian ư?

 

Nàng buồn bực đứng lại dưới một tán cây tùng cao lớn.

 

Đã trốn đi đâu? Đột nhiên, nàng vấp phải một cái gì đó nằm trên mặt đất.

 

“A ──” nàng hoảng sợ thét chói tai.

 

************

 

“Đến rồi, đến rồi, tân nương đến rồi!”. Kinh Thành lúc này có một căn nhà giăng đèn kết hoa, thằng bé sai vặt phấn khởi chạy xuyên qua hành lang ngoằn ngèo gấp khúc, vườn hoa sân nhà chạy tới thư phòng của chủ tử.

 

“Thế tử gia, tân nương. . . . . .” Vừa vào cửa nhìn thấy chủ tử vốn là chú rể, toàn thân chỉ mặc chiếc áo dài màu trắng ngà, dùng mực tùng hương thượng hạng, đang múa bút trên giấy quý Trừng Tâm, nghe hắn kêu gào như vậy, đầu cũng không ngẩng lên, một cái nhíu mày cũng không.

 

“Làm càn!” Tổng quản Lý Văn mang theo sáu gã sai vặt của vương phủ đứng ở một bên hầu hạ, thấy hắn lanh chanh lỗ mãng quấy rầy nhã hứng múa bút của chủ tử, lập tức trầm giọng giận giữ mắng mỏ.

 

Thằng bé sai vặt giật mình.”Phải . . . . . Phải . . . . .” Vội vàng lui sang một bên. Lạ thật, hôm nay không phải là ngày đại hỉ (ngày vui) của chủ tử sao? Sao chủ tử một chút vui mừng vì thành thân cũng không có? Ngay cả kiệu hoa tới muộn làm lỡ giờ tốt, cũng không thèm để ý chút nào?

 

Rút cuộc là vị chủ tử này có muốn cưới hay không?

 

Nhưng vấn đề này không ai dám hỏi sợ tìm đến cái chết hỏi, bởi vì từ lúc bắt đầu đón dâu, mặt của chủ tử âm hàn so với ngày thường càng thêm khiếp người.

 

Đợi một lúc lâu sau, chủ tử chậm rãi vung xuống nét bút cuối cùng.”Người đến rồi?” Cuối cùng để bút lông nhỏ xuống mở miệng hỏi.

 

“Bẩm thế tử gia, người đã đến” Lý Văn khom người quy củ trả lời.

 

“Ừ, ta biết rồi.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn lộ ra sự mất kiên nhẫn.

 

“Thế tử gia, có phải chăng muốn bái đường rồi?” Lý Văn cẩn thận dò xét hỏi. Lúc này, chủ tử bị buộc làm chuyện này, nhất định là rất giận dữ, ai nhiều chuyện muốn thúc giục, kết quả nhất định là nhận lấy hậu quả không tốt, nhưng bản thân là tổng quản, nên không thể không hỏi một tiếng theo chức trách, bởi vì lúc này phía ngoài khách khứa đến mừng đã đứng chật cửa, hoàng thân quốc thích ngồi đầy, mọi người đợi lâu sốt ruột đều đã thấp thỏm không yên, chờ đợi chủ tử hiện thân bái đường rồi.

 

Chỉ thấy chủ tử sắc mặt âm trầm, ánh mắt vốn lạnh lùng trong nháy mắt quét về phía hắn liền đóng băng.”Hừ!”

 

Hắn sợ tới mức lập tức cúi đầu, không dám nhiều lời.

 

Cừu Thường Khiêm chắp tay đứng dậy bước đi thong thả tới bên cửa sổ, đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở tiền sảnh phía trước, có thể thấy được khách mời đến không ít, hừ, tổ chức thật giống một sự kiện!

 

Cừu Thường Khiêm vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt dữ tợn.”Đi thôi!” Hắn rốt cuộc phun ra một câu đại xá thiên hạ .

 

Lý Văn lập tức thở phào một hơi.”Ách. . . . . . Vâng” hắn vốn còn muốn nhắc nhở chủ có phải nên thay hỉ bào không, nhưng nhìn bóng lưng cứng ngắc của chủ tử, vẫn là thôi vậy, vội vàng đuổi theo.

 

************

 

“Giữa tháng Giêng, một mình tân nương ngồi đợi phu quân trong căn phòng trống, gương mặt đều chùi sạch phấn hồng, Trong tay cầm hoa hỷ chờ lang quân, chờ ai chờ lang quân ư. . . . . .” Trong hỷ phòng (phòng cưới) tân nương giả tung tung bông hoa hỷ miệng ngân nga hát một mình làm trò cười.

 

Nàng đã sớm tháo tấm khăn trùm đầu màu đỏ có tơ vàng xuống, mặc dù vẫn là một thân đỏ tươi, nhưng hai chân vắt chéo ngoe nguẩy, một mình tiêu diệt các loại quả mừng, sơn hào hải vị trên bàn, ăn ngọt ngấy ngán lại ực thêm vài ly rượu mừng xuống bụng, sung sướng vô cùng.

 

Hắc! đúng là một dạng theo suy nghĩ của nàng, tiệm vàng, cửa hàng đá quý, nơi này quả nhiên không phải gia đình bình thường, mặc dù nàng không biết vì sao lại bị người bắt tới bái đường, nhưng nàng đã tính toán đợi sau khi nàng ăn uống no đủ liền trốn đi, hơn nữa trước khi đi. . . . . . Nhìn trong hỷ phòng, màn thêu hoa đỏ, trang hoàng cao quý. . . . . . Trong phòng này thứ đáng giá cũng không ít, đủ cứu giúp nàng, xem ra phải nói đúng là nàng gặp chuyện tốt, cha mà biết sẽ phải khen nàng linh hoạt rồi.

 

Nàng một mặt nhét thức ăn vào miệng, một mặt hả hê tính toán xem sẽ hạ thủ (xuống tay) từ chỗ nào?

 

Mà động tác cũng cần nhanh hơn, chỉ cần tiền sảnh phía trước bớt náo nhiệt, không biết chừng chú rễ sẽ phải vào động phòng, nàng có thể vì đói bụng mà giả bái đường, nhưng nàng không muốn thật sự bị thất thân, chưa kể, nàng lại là đồ giả mạo “Thứ thiệt”, Nếu bị vạch trần trong đêm tân hôn, không bị đánh chết mới là lạ, có khi còn giá họa cho nàng tội giết người. . . . . .

 

Nhớ tới dưới tán cây tùng cao vút. . . . . . Nàng rùng mình một cái.

 

Thôi, mặc kệ chuyện của nàng ấy, vẫn là nên xem đóng gói cái gì rồi trốn đi quan trọng hơn.

 

Cái này trên người mình thủ công tinh xảo, Phượng Lân giá y (áo cô dâu) giá trị xa xỉ nhất định phải mang, bởi vì chính là tại món giá y này khiến nàng bị quỷ thần xui khiến dính vào vụ động phòng đáng tiền này. . . . . . Về phần mấy món nữ trang của tân nương trên bàn trang điểm, cũng nhất định phải xách theo, cái lò ngọc đàn hương khéo léo phía trước song cửa sổ kia có vẻ rất đáng tiền, còn cả bình hoa đồ cổ bên tường kia. . . . . . Quá lớn. . . . . . không mang đi được, a, hộp (đấu) ngọc hòa hợp trăm năm ở đầu giường kích thước vừa vặn nhét được vào trong ngực . . .

 

Đang tính toán, phịch một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, trong miệng nàng còn nhét đầy cái đùi gà rán, đột nhiên nhìn thấy người tới, đùi gà rán trong miệng rơi xuống đất.”Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi. . . . . .”

 

Người tới lông mày cau lại, nhìn chằm chằm tư thế ngồi giống như khỉ con, tân nương mồm mép lém lỉnh, lông mày anh tuấn lại lần nữa nhíu lại, khuôn mặt vốn lạnh lùng xa cách xuất hiện thần sắc kinh ngạc, hắn vào nhầm phòng sao?

 

Nhất thời hai cặp mắt đối diện nhau, một kinh ngạc, một gian xảo, mỗi người một suy nghĩ, cuối cùng mắt ngọc của nàng mở lớn, nhìn chằm chằm vào cái áo màu trắng ngà trên người hắn, y phục không đúng, người này chắc không phải là tân lang (chú rể) của ngày hôm nay, nàng vội vàng chùi chùi mồm mép lém lỉnh, bày ra vẻ mặt tươi cười giả tạo.”Ách. . . . . . Ngươi đừng hiểu lầm, tại ta chờ chú rể, đói muốn chết. . . . . . trước khi phu quân trở về phòng, ta sẽ dọn dẹp gọn gàng, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể lui xuống.” Nàng cho rằng hắn chỉ là một gã sai vặt trong phủ, lúng túng vội vàng đuổi người.

 

“Ngươi bảo ta lui xuống?” Lại có người dám bảo hắn lui xuống?

back top